Tiêu Duệ Hoa tán thưởng, khen ngợi Tần vương chính phi...Dương thị.

Vị này là nữ tử khó lường, thà bản thân bị tổn hại, cũng không chịu vũ nhục bị hưu.

Cũng không đành lòng để thân sinh nhi tử bị người coi khinh……

An bài hết thảy, rồi lại ôm nhi tử tự sát, tạo ra mâu thuẫn khó giải giữa Tần vương cùng hoàng thượng.

Đồng thời biểu lộ với người trong thiên hạ là Dương gia nữ trung liệt, bởi vì quá mức thảm thiết, cọc án oan này bị lặp đi lặp lại, vĩnh viễn tồn tại trong trí nhớ của bá tánh Đại Minh.

Triệu Đạc Trạch chậm rãi cúi đầu, che đậy mi mắt:

- Đúng, mẫu phi của ta là nữ tử rất lợi hại…Ta…

- Thế tử điện hạ không cần coi nhẹ bản thân, người dũng cảm sống sót, khắc cốt ghi tâm cừu hận so với người đã chết càng đáng giá kính nể, có khi người chết có nghĩa trốn tránh, sau khi chết hết thảy ân oán tình thù cũng hóa thành hư ảo, trên đời lấy đâu ra ác quỷ dây dưa trả thù kẻ thù?

Thân là người đứng xem, cũng là người biết chuyện, Tiêu Duệ Hoa có thể toàn diện đối đãi với Tần vương thế tử Triệu Đạc Trạch.

Tần vương phủ là cái trạng huống gì, Tiêu Duệ Hoa biết không nhiều, nhưng cho tới bây giờ hoàng thượng vẫn không bắt được nhược điểm chí mạng của Tần vương thế tử.

Đủ để chứng minh thế tử điện hạ tuyệt đối không ăn chơi trác táng vô dụng như vẻ bề ngoài.

- Không có ai có thể làm tốt hơn ngươi, thế tử điện hạ…… Tần vương chính phi ở dưới chín suối cũng có thể nhắm mắt.

- Ta nghĩ nương ta sẽ đi tới thế giới cực lạc vô khổ vô bi, cùng ngoại tổ phụ cùng các vị cữu cữu ở bên nhau.

Sắc mặt Triệu Đạc Trạch bình thản, chỉ chỉ người bị thương đang nằm trên giường.

- Nói xem năm đó hắn làm như thế nào mà sống sót, ta nhớ rõ hoàng thượng hạ chỉ nam đinh Ngô gia toàn trảm.

- Nếu Từ đại nhân bán hữu cầu vinh, Ngô Văn Tề phải tuân theo thánh mệnh không thể không xử trí Dương gia, sao hắn lại không lưu hậu thủ? Ngô gia cùng Từ gia sớm có hôn ước, Từ Nghiễm Lợi về tình về lý cũng sẽ cứu tiểu tế tương lai. Mai danh ẩn tích tìm cho hắn thân phận khác…Chỉ tiếc vị bằng hữu này không có tính cầu tiến, chuyện học hành luôn gập ghềnh, chất nữ duy nhất được Từ Nghiễm Lợi coi trọng là Từ tiểu thư, lại là Giang Nam danh viện, xứng với một tên tú tài chẳng phải quá đáng tiếc?

- Từ Nghiễm Lợi hối hôn?

- Không sai. Từ Nghiễm Lợi cho rằng mình dấu diếm rất tốt, cho là hắn không biết chuyện năm đó, nhưng trên đời này không thiếu những người mang ơn cảm kích, nhũ mẫu chính là người đó…

Tiêu Duệ Hoa tươi cười nặng thêm một phần.

- Nhũ mẫu tìm được hắn, nói cho hắn biết tiền căn hậu quả, vị bằng hữu này cũng là người rất bền lòng, dùng hồ nháo la lối khóc lóc che dấu chân chính mục đích, hắn ăn vạ ở phủ của Từ Nghiễm Lợi thám thính tin tức, có rất nhiều người coi hắn như trâu chó, vô lại, tự nhiên có một số việc sẽ không dấu diếm với người vô dụng như hắn, tốn thời gian ba năm, cuối cùng hắn cũng nắm giữ chứng cứ phạm tội của Từ Nghiễm Lợi đủ để hắn sụp đổ.

Triệu Đạc Trạch hỏi:

- Chứng cứ phạm tội vẫn còn trong tay hắn?

- Hiện tại ở trong tay ta, ngày đó, lúc hắn gặp nguy hiểm ta đã cứu hắn, ta là Giang Chiết giải Nguyên. Kim khoa khoa cử sẽ đậu cao trung, hắn tin tưởng ta có thể giúp hắn đem chứng cứ này nộp cho hoàng thượng vì Ngô gia sửa lại án xử sai. Vốn dĩ hắn còn định chờ hai tháng nữa mới tới kinh thành, nhưng Giang Nam đột nhiên xuất hiện nhiều lời đồn đại khiến Từ Nghiễm Lợi quan tâm, nghe nói thế tử điện hạ có tâm với Từ Anh…Trong lòng Từ Nghiễm Lợi kiêng kị thế tử điện hạ, cho nên âm thầm an bài, phái người tra rõ việc này.

- Bằng hữu của ta thấy ít người trông coi cơ mật, hắn định nhân cơ hội một lần nữa tiếp cận Từ gia, đáng tiếc lại để lộ dấu vết, bị Từ Nghiễm Lợi biết được.

- Từ Nghiễm Lợi lo lắng lời đồn đãi là thật, chất nữ Từ Anh ở kinh thành sẽ gặp chuyện ngoài ý, cho nên tăng số người ám vệ hộ vệ, hơn nữa Từ Nghiễm Lợi coi khinh hắn, cho rằng hắn biết này nọ chỉ là chút da lông, người của hắn đi theo đuổi giết cũng không dám ở phụ cận kinh thành hành hung, cũng vì vậy mà hắn mới có thể tìm được ta.

Tiêu Duệ Hoa đem một bố bao nhiễm huyết đưa cho Triệu Đạc Trạch:

- Ngươi xem đi, lần này Từ Nghiễm Lợi muốn sống cũng khó, bệ hạ tàn nhẫn với mưu nghịch quyền thần, năm đó Dương Soái phạm vào kiêng kị, Dương gia diệt tộc, hiện giờ Từ Nghiễm Lợi đi cùng con đường với Dương Soái. Hơn nữa ngày thường hắn càng biểu hiện trung thành, một khi chứng cứ tố giác đưa ra, hoàng thượng sẽ càng tức giận.

- Chưa kể, hoàng thượng đem Từ lão tặc xem như Chu Công phụ chính thái tử.

Triệu Đạc Trạch lật xem chứng cứ, rồi hỏi:

- Ngươi tính làm sao?

- Cần có người giao cho bệ hạ, nhưng chứng cứ này không thể xuất hiện trong tay ngươi.

- Ngươi muốn dùng ai?

Triệu Đạc Trạch hỏi lại:

- Ngươi muốn ai làm bia ngắm tạm thời hấp dẫn chú ý của Từ Nghiễm Lợi? Người này phân lượng không thể nhẹ.

Cùng người thông minh nói chuyện không cần lãng phí miệng lưỡi, Tiêu Duệ Hoa vừa ý Triệu Đạc Trạch, trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Còn có một đoạn chuyện xưa, có lẽ ngươi không biết...

- Chuyện gì?

- Sự tình liên quan đến thân mẫu của Khương nhị gia.

Tiêu Duệ Hoa hơi cong khóe môi, có ý tứ xem kịch vui, nếu thế tử biết thân mẫu của Khương nhị gia cùng đại cừu nhân Từ Nghiễm Lợi có quan hệ, không biết hắn có còn kiên định muốn thú Khương Lộ Dao hay không? Nhân sinh nhiều lần do ngoài ý muốn mà tạo thành, không phải oan gia không gặp nhau.

- Hiện giờ Khương nhị gia đã ký danh đích tử.

Triệu Đạc Trạch lập tức cảm thấy không ổn, tránh thiết hạ mai phục của Tiêu Duệ Hoa.

- Hiện giờ nhị gia là đích tử, nếu làm thế tử, mẫu thân của hắn chỉ có một người... Là Gia Mẫn quận chúa.

- Từ gia đã từng có một đoạn chuyện xưa.

Tiêu Duệ Hoa không nhanh không chậm, chậm rãi giảng cổ:

- Từ gia cũng được coi là vọng tộc, nhưng binh sĩ Từ gia có một cái tính xấu đó là háo sắc, đặc biệt là thích cướp đoạt quả phụ cùng thê tử của người khác…Có lẽ vì theo đuổi kích thích, phụ thân Từ Nghiễm Lợi đã từng vụng trộm với một tiết phụ vừa mới thủ tiết. Bên kia do quá sợ hãi quyền thế của Từ gia, nên không dám lộ ra, bảng hiệu khen ngợi tiết phụ treo ở cổng, ai ngờ tiết phụ châu thai ám kết(thụ thai), sau đó lại thường xuyên qua lại, cũng không biết Từ gia dùng bạc hay là như thế nào, tiết phụ kia khó sinh mà chết, trên thực tế là làm tiểu thiếp cho Từ phụ.

- Sau đó?

- Ngày đó nàng sinh hạ ra hài tử chính là Khương nhị gia là Liễu thị…Vì mẫu là thiếp, thân phận chết, ai sẽ để ý đến nàng? Đã sớm bị bán tới bán đi…… Cuối cùng rơi xuống Vĩnh Ninh hầu phủ.

Triệu Đạc Trạch đột nhiên có loại cảm xúc muốn rống một tiếng, ông trời muốn trêu người?

Đại cừu nhân của ngoại gia, Từ Nghiễm Lợi lại là cữu công của Khương Lộ Dao?

Sao Khương Lộ Dao có thể có huyết thống với đám người ti tiện Từ gia?

Tiêu Duệ Hoa mỉm cười nhìn Tần vương thế tử:

- Ngươi còn kiên định muốn thú Khương biểu muội sao? Ngươi không sợ ngoại tổ của ngươi bò ra tìm ngươi…

- Đủ rồi!

Triệu Đạc Trạch đập tay xuống bàn, hỏi ngược lại:

- Ngươi có tư cách nói những lời như vậy? Ngươi cố ý nhắc tới đoạn chuyện xưa này, còn không phải là muốn để cho Khương nhị gia làm bia ngắm? Khiến Từ Nghiễm Lợi vì huyết mạch ràng buộc mà ném chuột sợ vỡ đồ, không dám dễ dàng ra tay động thủ với Khương nhị gia.

Thấy sắc mặt Tiêu Duệ Hoa ngưng trọng, có chút hổ thẹn, Triệu Đạc Trạch tiếp tục nói:

- Dù ta không rõ mình có để ý Dao Dao với Từ gia có chung huyết thống hay không, nhưng ta sẽ không đem phụ huynh của nàng đẩy vào nguy hiểm.

- Sao ngươi biết ta không thể bảo hộ Khương nhị gia?

Tiêu Duệ Hoa phản kích nói:

- Một khi Từ Nghiễm Lợi suy sụp, tất nhiên người tố giác hành vi phạm tội của hắn sẽ được hậu thưởng, Khương nhị gia chỉ ăn chút khổ mà thôi, hắn là đích tử ký danh Gia Mẫn quận chúa, lại có Vĩnh Ninh hầu…Cho dù vào thiên lao, cũng không có ai dám bạc đãi hắn. Chịu chút trắc trở đổi lấy cả đời phú quý…Ta…

Dù Tiêu Duệ Hoa có nhiều lời hợp tình hợp lý cũng nói không nói lên câu không thẹn với lương tâm.

- Ngươi dám cam đoan Từ Nghiễm Lợi sẽ vì một ti huyết mạch mà nhẹ tay? Ngươi dám cam đoan Gia Mẫn quận chúa có thể bảo vệ Khương nhị gia?

Triệu Đạc Trạch đặt chứng cứ qua một bên, sau khi nghe xong chuyện xưa, cái ý niệm duy nhất cũng là lấy Khương nhị gia làm bia ngắm, hắn so với Tiêu Duệ Hoa cũng không khác gì…

Nhưng lúc hắn nghĩ đến Khương Lộ Dao, hắn do dự, cũng không dám để Khương nhị gia chịu khổ, gặp phải nguy hiểm.

Mặc dù sau này Khương nhị gia sẽ nhân cơ hội này có được phú quý, thì hắn vẫn không có mặt mũi đi gặp Khương Lộ Dao, chứ đừng nói đến chuyện khiến Khương Lộ Dao cam tâm tình nguyện gả cho hắn.

Tiêu Duệ Hoa hỏi ngược lại:

- Vậy ngươi nói xem nên làm thế nào?

- Tiêu Giải Nguyên, ai cũng không phải là ngốc tử, ngươi nói với ta những lời này, là muốn ta đẩy Khương nhị gia ra làm bia ngắm, đúng không?

Triệu Đạc Trạch hận không thể một quyền đánh chết Tiêu Duệ Hoa loại người quỷ kế đa đoan, quả nhiên không có hảo tâm.

Lợi dụng hận ý của hắn đối với Từ Nghiễm Lợi, một hòn đá ném hai con chim, chỉ cần Triệu Đạc Trạch làm, cả đời Khương Lộ Dao cũng không tha thứ cho hắn.

Đến lúc đó, Tiêu Duệ Hoa có thể làm đại anh hùng đạp đổ nịnh thần, con đường làm quan rộng mở, lại có được hảo cảm của Khương Lộ Dao.

Nhất cử lưỡng tiện, quả nhiên Tiêu Duệ Hoa cái gì cũng có thể lợi dụng triệt để.

Triệu Đạc Trạch có thêm vài phần hứng thú với Tiêu Duệ Hoa, so với chuyện phân cao thấp với Tần vương phi thì thú vị hơn nhiều, huống chi…

Hắn là ngoại tôn Dương gia, Tần vương thế tử…… Dương gia, Tần Vương, Triệu gia lưu lại đồ vật, theo lý là hắn kế thừa.

Trước kia hắn thầm nghĩ sẽ khiến Từ Nghiễm Lợi thân bại danh liệt, chỉ cần có thể báo thù là được.

Hiện giờ hắn không nghĩ như vậy, dựa theo bộ dạng hiện giờ của hắn, Dương gia quân sẽ nghe lệnh hắn?

Cho dù hắn là ngoại tôn Dương gia, người có thể điều động cũng hữu hạn.

Chỉ có danh chính ngôn thuận vì ngoại tổ Dương gia báo thù, hắn mới có thể đạt được trung nghĩa tín nhiệm của những người còn sót lại.

Nếu không hắn chỉ có thể tiếp tục ăn chơi trác táng.

- Khổ này, ta chịu. Nếu ta không được hoàng thượng tín nhiệm, bị Từ Nghiễm Lợi hại tánh mạng, ta nhận mệnh.

Triệu Đạc Trạch đem chứng cứ nhiễm huyết bỏ vào trong lòng ngực, đứng lên lãnh ngạo nói:

- Ngươi chờ tin tức của ta, tương lai có chỗ tốt bổn thế tử sẽ không quên ngươi.

- Thế tử điện hạ, ngươi đi rất nguy hiểm, có lẽ bệ hạ sẽ không tin tưởng ngươi…

- Ta hiểu tâm tư của bệ hạ, nhưng việc này ta cần phải làm.

Triệu Đạc Trạch nhìn hoàng hôn cuối chân trời, ráng màu thực mỹ, giống như khuôn mặt Khương Lộ Dao đỏ bừng, nắm thật chặt chứng cứ trong tay, lẩm bẩm nói:

- Mệnh này là nhặt về, có lẽ mười tám năm trước ta đã đi cùng mẫu phi, nếu ông trời để ta sống thêm mười tám năm, vì chuyện này có chết cũng không có gì tiếc nuối.

Đem mệnh này trả cho Dương gia, còn có mẫu phi.

Tiêu Duệ Hoa nhìn Triệu Đạc Trạch đi xa, khẽ nhíu mi:

- Tần vương thế tử…… Ta xem nhẹ ngươi.

Mặc kệ Triệu Đạc Trạch nói như thế nào, chuyện nên làm hắn sẽ làm, không thể vì Triệu Đạc Trạch cố làm gây ra thất bại, mà bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở.

Tiêu Duệ Hoa chậm rãi khép lại nắm tay, còn có một câu chưa nói, Từ Nghiễm Lợi cùng thứ mẫu cũng chính là thân tổ mẫu của Khương nhị gia cũng dan díu.

Lúc ấy phụ tử bọn họ đồng hành, ai cũng nói không chừng thân mẫu của Khương nhị gia...Rốt cuộc mang cốt nhục của ai?

Cũng vì vậy mà Từ gia mới có thể coi thường sự tồn tại của nàng.

- Ta có thể cam đoan Khương nhị gia sẽ bình an không có việc gì, cả đời phú quý, Khương biểu muội, muội có thể tin tưởng ta…

P/s các nàng ăn tết vui k? Ta ăn hết tuần này mới đi làm lại😄😄😄😄
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện