Tiêu Chước Hoa không có lỗ mãng như Khương Mân Cẩn, nàng biết rõ mới vừa rồi lúc Cao Cường nháo sự, huynh trưởng đã ở phụ cận, nàng vẫn luôn chờ huynh trưởng ra mặt, nhưng đến lúc kết thúc, huynh trưởng cũng chưa xuất hiện.

Kết quả như vậy chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất là huynh trưởng có việc vướng bận, thứ hai là huynh trưởng không để tâm đến Khương biểu muội.

Nếu không hắn sẽ không trơ mắt nhìn Khương Mân Cẩn bị đánh mà không xuất hiện.

Mặc kệ là nguyên nhân nào, nếu Khương biểu muội biết được, đương nhiên ấn tượng về huynh trưởng sẽ kém vài phần.

Quả thật con người đều ích kỷ, huynh trưởng không thể không biết Khương biểu muội rất quan tâm đến phụ huynh.

Muốn có được hảo cảm của Khương biểu muội, không có gì có thể so với chuyện chiếu cố phụ tử Khương nhị gia.

Điểm này, Tần vương thế tử lại làm được.

Đối mặt với người của thái tử, hắn lại dám lên tiếng tương trợ, mặc kệ là thế nào, thì Khương biểu muội cũng sẽ cảm kích hắn.

Ca ca của nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Có chuyện gì so với đại sự cả đời còn quan trọng hơn? Tần vương thế tử có thể dùng quyền thế áp chế Cao Cường, tuy Tiêu Duệ Hoa không có địa vị bằng Tần vương thế tử.

Nhưng Tiêu Chước Hoa tin tưởng huynh trưởng mưu trí đủ khiến Cao Cường phải thối lui.

Thậm chí cũng không cần nháo ra chuyện náo nhiệt như vậy, Khương Mân Cẩn sẽ không bị thương...

- Tiêu biểu muội, ta đưa nàng trở về, về sau nàng đừng một mình xuất môn.

Tuy Khương Mân Cẩn bị ăn mấy quyền, cũng phun ra huyết, nhưng hắn da dày thịt béo, chút thương tổn ngoài da này có đáng gì.

- Nàng rất tốt, người khác đều nhớ thương...Nàng phải cẩn thận chú ý.

Tiêu Chước Hoa đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, lẩm bẩm nói:

- Chỉ có ngốc tử mới nhớ thương ta, ta lớn lên có điểm nào tốt? Chẳng lẽ ngươi quên ta biết công phu?

- Điểm nào cũng tốt.

Khương Mân Cẩn muốn bước lên lôi kéo tay Tiêu Chước Hoa, nhưng lại sợ mình đường đột, vì vậy tự vuốt vuốt tóc, đỏ mặt nói:

- Thật sự, nàng điểm nào cũng tốt, biết công phu cũng là chuyện tốt, không bị người khi dễ, còn có thể giúp ta đánh người.

- Ai nói muốn giúp ngươi đánh người? Ta cùng ngươi có quan hệ gì?

- A.

Khương Mân Cẩn túm chặt góc tay áo của Tiêu Chước Hoa khi nàng định bỏ đi, nhỏ giọng nói:

- Ta chính là...Chính là ngốc tử, như lời nàng nói, trong tâm chỉ có nàng.

Tiêu Chước Hoa nhẹ nhàng phất tay áo, Khương Mân Cẩn không nắm được, thấy Khương Mân Cẩn ngây ngốc mất mát:

- Ngốc tử kia, ca ca ta nói, muốn đến Tiêu gia cầu thân, kém nhất cũng phải đỗ tú tài.

Nàng nói xong lời này, liền xoay người bước nhanh rời đi.

Trong tay Khương Mân Cẩn vẫn cầm khăn lụa nhiễm máu, trên khăn vẫn còn hương thơm của nàng...

Tú tài? Được, hắn phải mau nỗ lực đậu tú tài.

- Khương nhị thiếu gia, thật uy vũ nha, ngay cả Tần vương thế tử cũng ra mặt giúp ngươi, xem ra muội muội ngươi không sớm thì muộn cũng sẽ gả vào Tần vương phủ...

Tần vương thế tử ngang trời xuất thế, khiến cho biểu đệ của thái tử đại bại rút lui.

(Yul: ngang trời xuất thế nghĩa là tỏ ra bất chấp, không sợ gì, không chịu khuất phục ai.)

Đám hoàn khố mới vừa rồi vứt bỏ Khương Mân Cẩn lại xông tới chổ hắn:

- Nhị thiếu gia, tương lai ngươi chính là đại cữu ca của Tần vương thế tử.

- Các ngươi là đám người không có nghĩa khí, ta lười để ý đến các ngươi, nhưng mà ai nói ta sẽ làm đại cữu ca của Tần vương thế tử? Muội muội ta nói không có gả, nếu còn dám nói bậy, cẩn thận ta đánh các ngươi.

Khương Mân Cẩn khoa tay múa chân:

- Nói cho các ngươi biết, về sau không có việc gì thì đừng có đến tìm ta, ta bận.

- Khương nhị thiếu gia...... Người đây là?

- Bận về phủ, đọc sách, khảo tú tài.

Khương Mân Cẩn bước nhanh chạy về hướng Vĩnh Ninh hầu phủ, đậu tú tài, mới có thể thú Tiêu biểu muội.

Cho dù hắn nhổ sạch tóc, cũng phải đậu tú tài, không phải hắn đã có phạm vi ra đề mục rồi sao? Hắn so với người khác có nhiều ưu thế hơn.

Lúc này trong phủ Vĩnh Ninh hầu, lão phu nhân Gia Mẫn quận chúa đang ngồi đối diện với Tần vương phi tự mình đến cửa.

Hai người trò chuyện trời nam biển bắc, nói đến chuyện bát quái trong cung, đàm luận khuê nữ phủ nào xuất sắc.

Thậm chí nói luôn cả trang sức y phục đa dạng trong kinh thành...Các nàng không ai đề cập đến chuyện Khương nhị gia ký danh đích tử.

Tần Vương phi vì việc này mà đến đây, rốt cuộc Tần vương không có khả năng đích thân tới Vĩnh Ninh hầu phủ để hỏi vấn đề ai sẽ thừa tước.

Tuy Tần vương thái phi có bối phận cùng thế hệ với lão phu nhân, nhưng tuổi lớn hơn một chút, thân phận địa vị cũng đủ cao, tới Vĩnh Ninh hầu phủ thật sự là hạ thấp bản thân.

Cho nên, dù Tần vương phi không muốn quản hôn sự của Tần vương thế tử, nhưng vì nàng làm kế phi nên phải tự mình ra mặt.

Bất quá, tới hầu phủ cũng không chỉ nói đến nhân duyên của Tần vương thế tử.

Tần Vương phi cười khanh khách cùng lão phu nhân nói chuyện, thường thường hỏi vài câu chủ động nhắc tới tam tiểu thư Khương Lộ Châu.

Trong mắt Lão phu nhân ẩn hiện một chút tán thưởng, không hổ là tiểu thư Khổng gia, ngoài mặt làm việc hoàn mỹ vô khuyết.

Nếu có người muốn bắt bẻ cũng không thể nói xấu Tần vương phi câu nào, Khổng gia...Gia giáo thật tốt.

Lúc gặp Tần vương phi lão phu nhân cũng âm thầm cân nhắc, Khương gia hiện giờ chỉ có ba tôn nữ đủ tư cách gả cho Tần vương thế tử.

Nhưng chỉ có Khương Lộ Dao mới có thể đứng vững gót chân trong Tần vương phủ.

Tính tình có vẻ ngay thẳng, tâm nhãn sâu, Khương Lộ Dao thích dùng dương mưu có lẽ có thể khiến cho Tần vương phi không thể nào che giấu cái gì mà hoàn mỹ vô khuyết.

Khương Lộ Châu mặt ửng đỏ, trong mắt hàm chứa ngượng ngùng nịnh bợ, lão phu nhân khẽ nhíu mày, nàng đã bị Tần vương phi lừa đến nổi không tìm ra lối nam hướng bắc.

Còn Khương Lộ Kỳ...... Thông minh có thừa, đảm lược không đủ, Tần vương phi thấy sẽ coi trọng, để mình thấy lại quá kém.

Tự ti tồn tại cùng kiêu ngạo, tuy Khương Lộ Kỳ có điểm tốt hơn Khương Lộ Châu.

Nhưng lão phu nhân có thể nhìn ra, Khương Lộ Kỳ đấu không lại Tần vương phi.

Rõ ràng địa vị của Tần vương thế tử đã củng cố, chỉ cần Dương gia còn đó, Tần vương chỉ biết thừa nhận mình yêu nhất đích phi.

Cảm tình tước vị đều không chiếm được, Tần vương phi rốt cuộc muốn tranh cái gì? Cũng không cần làm ra vẻ hoàn mỹ vô khuyết?

Lão phu nhân thật sự có chút khó hiểu, cảm giác sâu sắc Tần vương phi làm người cũng quá mệt.

- Nhị vương tử năm nay cũng đã mười tám.

Lão phu nhân né hôn ước của Tần vương thế tử, trực tiếp hỏi Tần vương phi:

- Nhị vương tử cùng tuổi với thế tử?

Tần vương phi mỉm cười từ ái, có vẻ rất để ý tới nhị vương tử:

- Đạc Dật là một tay ta nuôi lớn, vương gia cùng mẫu thân đã đem hôn sự của hắn giao cho ta xử lý, chỉ chờ tiểu thư quý phủ vào cửa, ta sẽ vì hắn tuyển thân gia.

- Thật sự là lỗi của Khương gia chúng ta, không chỉ trì hoãn Tần vương thế tử, còn khiến hôn sự của nhị vương tử chậm lại mấy năm.

- Không sao, dù sao hôn ước cũng là một tay lão vương gia định ra.

Tần vương phi mượn cơ hội này biểu lộ thái độ của Tần vương phủ:

- Theo ý tứ của vương gia, thỉnh lão phu nhân sớm định ra người kế thừa.

Nàng nói ra câu này thật sự có ý tứ, rõ ràng biết rõ hiện tại Khương nhị gia là người duy nhất được ký danh đích tử.

Lại nói Khương gia sớm định ra người kế thừa, còn không phải có ý nói Tần vương không hài lòng Khương nhị gia làm người kế thừa?

Khương Lộ Châu nhớ tới lời mẫu thân nhắc nhỡ, quỳ gối trước mặt lão phu nhân, dập đầu nói:

- Xưa nay phụ thân luôn hiếu thuận với người, mong tổ mẫu chớ có quên phụ thân, mấy ngày gần đây phụ thân vì tổ mẫu cơm nước không nghĩ, phụ thân muốn sao bản hiếu kinh hiến cho tổ mẫu, dùng kim châm đâm thủng ngón tay...Tổ mẫu, tôn nữ thật sự không đành lòng nhìn phụ thân vì muốn tẫn hiếu với người mà chịu mất mát.

Tần vương phi chậm rãi uống trà, giương mắt nhìn về phía lão phu nhân, thầm nghĩ:

"Ngươi thì có thể như thế nào? Còn không phải cả đời vô tử, già rồi ai cũng muốn tính kế ngươi, không có được một tôn nữ tri kỷ, cũng không có được một tôn nữ thông minh có thể kế thừa ngươi. Tiểu thư Khương gia vì phú quý không hủy mặt mũi của ngươi là tốt lắm rồi, còn muốn các nàng thiệt tình hiếu thuận ngươi?"

(Yul: 😦😦😦)

Lão phu nhân vân vê Phật châu:

- Đi gọi nhị tiểu thư tới đây, để nàng bái kiến Tần vương phi điện hạ.

- Dạ, lão phu nhân.

Lão phu nhân nhàn nhạt nói:

- Ngươi đứng lên đi, chuyện trong nhà đừng làm cho quý nhân chê cười.

- Tổ mẫu...

Khương Lộ Châu chậm rãi đứng dậy:

- Tôn nữ chỉ muốn nói cho người biết, phụ thân cũng rất hiếu thuận với người, so với nhị bá phụ càng có hiếu tâm.

Lão phu nhân nhắm mắt:

- Ta biết bọn họ rất hiếu thuận.

Tay vân vê Phật châu càng lúc càng nhanh, Khương Lộ Châu cảm giác sau lưng chợt lạnh.

Nàng đến gần người luôn hiền lành thân thiện với nàng là Tần vương phi:

- Vương phi điện hạ...nhị tỷ tỷ tính tình hoạt bát, nếu chẳng may lễ nghĩa không chu toàn, thỉnh người đừng trách nàng.

Tần vương phi cười cười:

- Vì phần phân lượng của ngươi, ta sẽ không trách cứ nàng.

Khương Lộ Dao rất ít dự yến hội, cũng không thường đi danh môn quý tộc quý phủ làm khách.

Cho nên Tần vương phi có ấn tượng rất mơ hồ về nàng, chỉ nhớ Khương Lộ Dao là tiểu cô nương trầm mặc ít nói, mặt mày sạch sẽ.

Lúc này Vĩnh Ninh hầu lão phu nhân lại kêu Khương Lộ Dao tới, chẳng lẽ thật lòng muốn nàng gả vào Tần vương phủ?

Tần vương phi vừa nghĩ đến " hung danh" của Khương nhị gia là cảm thấy đau dạ dày.

Lấy một đống lý do thoái thác với Tần vương, để nàng tìm tức phụ(vợ) cho thân sinh nhi tử cùng thứ tử phải chịu khuất phục Khương Lộ Dao, nàng thật sự cảm thấy rất khó.

Có thân gia như Khương nhị gia thật khiến nàng không còn mặt mũi nhìn thân gia khác.

- Mẫu phi.

Nhị vương tử Triệu Đạc Dật bồi Tần vương phi tới Vĩnh Ninh hầu phủ.

Sau khi bái kiến lão phu nhân, hắn liền ở cùng một chổ với thiếu gia Khương gia nói chuyện phiếm.

Trở lại đại điện nhìn thấy Khương Lộ Châu cùng Tần vương phi thân thiết, cười nói:

- Người lại muốn nhận nữ nhi?

Sau khi Tần vương phi sinh được tam tử, lại không sinh được nữ nhi.

Từ khi nàng vào cửa, trắc phi thị thiếp của Tần vương cũng có người mang thai.

Nhưng không có ai sinh hạ được, ngược lại bởi vì thị thiếp trắc phi tranh sủng hãm hại lẫn nhau, khiến cho Tần vương chán ghét, hiện giờ Tần vương chỉ độc sủng Tần vương phi.

- Đứa nhỏ này.

Tần Vương phi tươi cười chân thành tha thiết:

- Ở trước mặt lão phu nhân còn dám nói bậy? Mau bồi tội với lão phu nhân.

Nhị vương tử Triệu Đạc Dật dung mạo tuấn lãng, phong độ nhẹ nhàng, luôn tươi cười khiêm tốn.

Đôi mắt như ôn ngọc, khiến người khác muốn thân cận, vai rộng eo hẹp, dáng người như tùng bách.

Mặc kệ là ngồi hay đứng, đều có một cổ khí thế độc đáo.

Hắn cũng không phải là công tử văn nhược, mà là một vị có thể làm trụ cột quốc gia.

Nhìn dáng vẻ của hắn, cũng đủ để chứng minh Tần vương phi nuôi nấng hắn đủ dụng tâm.

Khương lộ Châu nhìn Triệu đạc dật, có chút xem nhẹ hắn, dù hắn so với Tần vương thế tử bá đạo hay làm bậy càng dễ khiến người sinh hảo cảm hơn, đáng tiếc...

Hắn chỉ là thứ tử, dù có Tần vương phủ làm chỗ dựa, nhưng tương lai tiền đồ phú quý kém xa Tần vương thế tử cùng thân sinh nhi tử của Tần vương phi.

- Lão phu nhân, nhị tiểu thư tới rồi.

- Để nàng tiến vào.

Tần vương phi cùng Triệu Đạc Dật cùng nhau nhìn về phía nữ tử mới vén mành đi vào.....

Triệu Đạc Dật chớp chớp mắt, thế nào lại là nàng? Thật quá xảo!(=trùng hợp)

Hắn tìm nàng thật lâu, không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này.

Nàng chính là nữ nhi của Khương nhị gia?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện