Tiêu Duệ Hoa bất đắc dĩ, nghiêm túc chỉ dạy Khương Lộ Dao bí tịch khoa cử.
Làm như thế nào để phá đề, làm như thế nào giảng giải...
Khương Lộ Dao nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn đưa ra chính kiến tư duy mở rộng suy nghĩ của Tiêu Duệ Hoa.
Điều này làm cho hắn phải lau mắt nhìn Khương Lộ Dao. Lúc giảng giải đề mục, thiếu nữ dáng vẻ kiều mị, giải phóng ý nghĩ, thái độ nghiêm túc, cùng với tư tưởng của hắn có sự cộng minh...
Hắn có chút động lòng, xuân tâm nhộn nhạo.
Từ lúc năm tuổi bắt đầu gian khổ đọc sách, khổ học mười lăm năm, vì việc học hắn vứt bỏ hết tất cả thú vui, còn nữ tử có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Sau khi công thành danh toại, Tiêu Duệ Hoa được rất nhiều nữ tử khuynh mộ, nhưng không có một nữ tử nào có thể hiểu tâm tư của hắn.
Hôm nay Khương Lộ Dao xuất hiện, hắn mới hiểu được chính hắn cũng là tuổi trẻ khí thịnh, cũng sẽ tâm sinh ái mộ với nữ tử.
Hắn nhìn Tiêu Chước Hoa đang bị Khương Mân Cẩn chọc cho cười không ngậm được miệng.
Bất đắc dĩ suy nghĩ, khắc tinh thì kệ khắc tinh, Tiêu gia chưa bao giờ vui vẻ như vậy.
Muội muội cũng chưa từng giống như hôm nay hoạt bát, đầy sức sống.
Mặc kệ tương lai khoa cử của Khương Mân Cẩn, hay là đối mặt với Khương Lộ Dao, Tiêu Duệ Hoa càng nghiêm túc.
Muốn thú Tiêu Chước Hoa, không phải chỉ có hàm hậu khiến nàng cười vui vẻ là được.
Khương Mân Cẩn cần phải... Ánh mắt Tiêu Duệ Hoa sâu thẳm, ít nhất phải là cử tử.
Không giáo hắn thành cử tử, thì thật xin lỗi hắn nắm giữ danh khoa cử thi hương quy luật giải Nguyên.
Đặc biệt Khương Mân Cẩn không chỉ có một mình, có muội muội thông tuệ hơn người, có hắn cùng Khương Lộ Dao, nếu Khương Mân Cẩn không đậu được thi hương mới là kỳ quái.
Tiêu Duệ Hoa không suy nghĩ nhiều như Khương Mân Cẩn, cái gì huynh muội hoán thân, ở trong mắt hắn chuyện này không có gì to tát.
Lưỡng tình tương duyệt, môn đăng hộ đối, ngươi gả ta thú ai có thể nói cái gì? Bọn họ cũng không phải là loại người không màng thể thống quy củ dâm bôn tư thông.
Tiêu Duệ Hoa rất ít bận tâm người khác phê bình cái gì, chỉ cần hắn muốn, nhất định phải nắm trong tay, thủ đoạn chẳng qua chỉ là phương pháp để đạt được mục đích mà thôi.
Kết quả như mong muốn, hà tất phải để ý đến quá trình như thế nào?
- Tiêu biểu ca, ngươi nói đi?
Tuy Khương Lộ Dao ở thể văn ngôn cùng với tứ thư ngũ kinh hiểu biết không bằng Tiêu Giải Nguyên
Nhưng ở hiện đại nàng từng nhiều lần dự thi giáo dục, khảo sát quy nạp tổng kết, chiến thuật giải đề, sách lược áp đề, phân tích quy luật năm rồi ra đề mục.
Chính là thứ nàng am hiểu nhất, nàng đã từng cũng đã làm qua rất nhiều đề mục.
Tiêu Duệ Hoa bổ sung ưu khuyết điểm cho Khương Lộ Dao, hai người bọn họ ưu thế kết hợp, trong hoàn cảnh xấu bổ sung cho nhau.
Bí tịch này là do Tiêu Duệ Hoa nghiên cứu khoa cử thi hương càng ngày càng hoàn thiện, độ chính xác càng ngày càng cao.
Trước kia Tiêu Duệ Hoa có thể cam đoan dùng hai trăm thiên bát cổ văn chắc chắn có thể khảo đề.
Hiện giờ hắn có thể thu hẹp lại còn một trăm năm mươi thiên.
Đừng xem thường chỉ rút bớt năm mươi thiên, Khương Lộ Dao sâu sắc cảm thấy thiếu năm mươi thiên bát cổ văn, đối với Khương Mân Cẩn mà nói chính là đại phúc.
Tiêu Duệ Hoa trầm ngâm một lúc, đặt bút ở trên giấy tuyên thành viết xuống ba mươi khảo đề.
Đem giấy tuyên thành đưa cho Khương Lộ Dao, đầu ngón tay ngoài ý muốn chạm vào nhau, tâm Tiêu Duệ Hoa thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài.
- Làm tốt vài đạo đề này, lệnh huynh sẽ qua cửa đồng tử thí(đậu tú tài).
Khương Lộ Dao không có tâm tư tinh tế như Tiêu Duệ Hoa, ngón tay đụng chạm....
Ở hiện đại nàng từng ở trước mặt mọi người hôn môi cùng bạn trai, bất quá ở cổ đại nàng không dám quá mức "đồi phong bại tục".
- Tiêu biểu ca.
Khương Lộ Dao nhìn thoáng qua khảo đề, thanh âm mềm mại, lộ ra một cổ mị thái.
- Gần đây Tiêu biểu ca rất bận sao?
- Cũng bận....
- Cũng đúng, Tiêu biểu ca chuẩn bị thi hội, chắc là cả ngày đều nghĩ đến bát cổ văn đi.
- Ừ.
Tiêu Duệ Hoa khó hiểu nhìn Khương Lộ Dao, trong lòng dâng lên một tia hơi thở nguy hiểm.
Tiêu Chước Hoa bỏ qua Khương Mân Cẩn, cười nói:
- Khương biểu muội làm sao phải vòng vo dẫn chuyện? Không giống người mới vừa rồi còn cùng ca ca ta tranh luận đến mặt đỏ tai hồng nha, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, có thể giúp, ca ta nhất định sẽ hỗ trợ...
Khóe mắt liếc nhìn Khương Mân Cẩn, Tiêu Chước Hoa nghĩ thầm, đặc biệt là hắn...Cần hổ trợ rất nhiều.
Hắn là vị thiếu gia rất thú vị, hoàn toàn không giống như đã nghe nói là hoàn khố công tử ăn chơi trác táng thành tánh.
Mới vừa nãy nghe hắn nói, hắn đi thuyền hoa chỉ là đi xem diễn, uống rượu, cùng lão đại...Nghe thế nào cũng thấy thú vị, đáng yêu.
Huynh trưởng không gần nữ sắc là vì một lòng cử nghiệp, còn hắn đến nay vẫn là thuần nam là vì hắn có sắc tâm nhưng không có can đảm, là ca ca tốt biết nghe lời.
Tiêu Chước Hoa mới vừa rồi nghe hắn nói....Biết hắn vì tránh né kỹ nữ ân ái đụng chạm, mà nhảy xuống sông!
Nam nhân thủ thân như ngọc thường sẽ khiến nữ tử cảm động, Tiêu Chước Hoa cũng là một thiếu nữ mang mộng tưởng nhất sinh nhất thế nhất song nhân.
Nàng đối với hầu môn công tử phong lưu chỉ có tuyệt vọng, đột nhiên Tiêu Chước Hoa phát giác ra Khương Mân Cẩn vẫn có giá trị dạy dỗ.
- Ta sẽ không khách khí.
Khương Lộ Dao thuận thế tiếp lời Tiêu Chước Hoa:
- Phụ huynh ta có tình trạng như thế nào, Tiêu biểu ca cũng hiểu rõ, tuy Tiêu biểu ca cho đề mục, nhưng phụ huynh của ta không biết làm bát cổ văn, nếu tìm người khác, ta lại sợ tiết lộ cơ mật, ảnh hưởng đến tiền đồ của Tiêu biểu ca cùng ca ca ta, cho nên, Tiêu biểu ca đã làm người tốt thì làm cho chót, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, Tiêu biểu ca giúp ta viết ra năm mươi thiên bát cổ văn đi.
Đậu đồng tử thí cũng là lấy tỉ lệ, chỉ có một dạng đề, cho nên khảo thí cạnh tranh sẽ càng kịch liệt.
Cái gì là bí tịch, chính là chính mình có, người khác không có!
-...
Tiêu Duệ Hoa ngẩn người, hắn là người tốt? Khương Lộ Dao có khách khí sao?
Khương Lộ Dao ân cần đem giấy tuyên thành trải dài trước mặt Tiêu Duệ Hoa, mài mực, đem bút lông nhét vào tay hắn, nịnh bợ nịnh hót nói:
- Dựa theo tài văn chương của Tiêu Giải Nguyên, vẫy vẫy bút vài cái, làm ra năm mươi thiên bát cổ văn dễ như trở bàn tay, thuận tiện...Cũng có thể khiến cho Tiêu Giải Nguyên trụ cột càng bền chắc, không chừng còn có thể trợ giúp thi hội, đó chính là đại tác dụng, cũng có thể khiến Tiêu biểu ca nhớ lại chuyện hứng thú lúc xưa đã từng khoa cử.
- Tâm tình thả lỏng, trụ cột vững chắc, tất nhiên thi hội sẽ ghi danh hoàng bảng.
-.... Ý của ngươi là, ta phải cảm tạ ngươi cho ta cơ hội này? Cảm tạ ngươi mời ta giúp ca ca ngươi viết năm mươi thiên bát cổ văn?
- Tiêu biểu ca quá khách khí rồi, huynh muội chúng ta rất cảm kích, có thể giúp đỡ Tiêu biểu ca một chút chuyện vặt, cũng khiến trong lòng ca ca ta vui vẻ thoải mái.
-...
Tiêu Duệ Hoa có thể thiện biện, thấy rõ nhân tâm, có khát vọng chính trị, lúc này hắn không thể nói gì, vẫn không nói gì...
Không đúng, cho dù không thể nói thì thì hắn vẫn giúp đỡ Khương Lộ Dao viết bát cổ văn.
Đã rất nhiều năm hắn có không viết đồng tử thí bát cổ văn.
Tiêu Chước Hoa thấy huynh trưởng đề bút viết văn chương, khẽ nhếch môi mỉm cười vui vẻ, nhẹ giọng hỏi người đứng bên cạnh:
- Muội muội ngươi vẫn luôn lợi hại như vậy sao?
- Tiêu biểu ca còn tốt hơn một chút, ít nhất còn có thể có được muội muội cảm kích, có rất nhiều người, hỗ trợ muội muội làm việc, còn có cảm giác theo lẽ thường nên làm...Ta nhớ rõ...
Khương Mân Cẩn ho khan hai tiếng, né tránh ánh mắt hàm ý cảnh cáo của Khương Lộ Dao, nhỏ giọng nói:
- Tiêu biểu muội, chờ sau này có cơ hội ta sẽ nói với ngươi.
Hôm nay nếu hắn dám nói ra, lúc trở về sẽ bị muội muội tụng niệm đến chết.
Khương Lộ Dao cũng không quấy rầy Tiêu Giải Nguyên đang làm bát cổ văn, nàng cũng biết một vừa hai phải.
- Tiêu biểu tỷ, tất cả mọi người đều đã quen thuộc, ta có một ý tưởng kiếm bạc, không biết ngươi có hứng thú hay không?
- Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Tiêu biểu tỷ đừng ghét bỏ ta giống con buôn, ở kinh thành mà không có bạc một bước cũng khó đi.
- Khương biểu muội mời nói.
Tiêu Chước Hoa cũng không phải là người không thích tục vật.
- Phương pháp kiếm bạc, ở trên người Tiêu biểu ca...
Tiêu Duệ Hoa vừa nghe xong, bút lông dừng một chút, nha đầu này định bắt hắn viết cổ văn bán cho người ta...
Hắn rất bận có được không?
Làm như thế nào để phá đề, làm như thế nào giảng giải...
Khương Lộ Dao nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng còn đưa ra chính kiến tư duy mở rộng suy nghĩ của Tiêu Duệ Hoa.
Điều này làm cho hắn phải lau mắt nhìn Khương Lộ Dao. Lúc giảng giải đề mục, thiếu nữ dáng vẻ kiều mị, giải phóng ý nghĩ, thái độ nghiêm túc, cùng với tư tưởng của hắn có sự cộng minh...
Hắn có chút động lòng, xuân tâm nhộn nhạo.
Từ lúc năm tuổi bắt đầu gian khổ đọc sách, khổ học mười lăm năm, vì việc học hắn vứt bỏ hết tất cả thú vui, còn nữ tử có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Sau khi công thành danh toại, Tiêu Duệ Hoa được rất nhiều nữ tử khuynh mộ, nhưng không có một nữ tử nào có thể hiểu tâm tư của hắn.
Hôm nay Khương Lộ Dao xuất hiện, hắn mới hiểu được chính hắn cũng là tuổi trẻ khí thịnh, cũng sẽ tâm sinh ái mộ với nữ tử.
Hắn nhìn Tiêu Chước Hoa đang bị Khương Mân Cẩn chọc cho cười không ngậm được miệng.
Bất đắc dĩ suy nghĩ, khắc tinh thì kệ khắc tinh, Tiêu gia chưa bao giờ vui vẻ như vậy.
Muội muội cũng chưa từng giống như hôm nay hoạt bát, đầy sức sống.
Mặc kệ tương lai khoa cử của Khương Mân Cẩn, hay là đối mặt với Khương Lộ Dao, Tiêu Duệ Hoa càng nghiêm túc.
Muốn thú Tiêu Chước Hoa, không phải chỉ có hàm hậu khiến nàng cười vui vẻ là được.
Khương Mân Cẩn cần phải... Ánh mắt Tiêu Duệ Hoa sâu thẳm, ít nhất phải là cử tử.
Không giáo hắn thành cử tử, thì thật xin lỗi hắn nắm giữ danh khoa cử thi hương quy luật giải Nguyên.
Đặc biệt Khương Mân Cẩn không chỉ có một mình, có muội muội thông tuệ hơn người, có hắn cùng Khương Lộ Dao, nếu Khương Mân Cẩn không đậu được thi hương mới là kỳ quái.
Tiêu Duệ Hoa không suy nghĩ nhiều như Khương Mân Cẩn, cái gì huynh muội hoán thân, ở trong mắt hắn chuyện này không có gì to tát.
Lưỡng tình tương duyệt, môn đăng hộ đối, ngươi gả ta thú ai có thể nói cái gì? Bọn họ cũng không phải là loại người không màng thể thống quy củ dâm bôn tư thông.
Tiêu Duệ Hoa rất ít bận tâm người khác phê bình cái gì, chỉ cần hắn muốn, nhất định phải nắm trong tay, thủ đoạn chẳng qua chỉ là phương pháp để đạt được mục đích mà thôi.
Kết quả như mong muốn, hà tất phải để ý đến quá trình như thế nào?
- Tiêu biểu ca, ngươi nói đi?
Tuy Khương Lộ Dao ở thể văn ngôn cùng với tứ thư ngũ kinh hiểu biết không bằng Tiêu Giải Nguyên
Nhưng ở hiện đại nàng từng nhiều lần dự thi giáo dục, khảo sát quy nạp tổng kết, chiến thuật giải đề, sách lược áp đề, phân tích quy luật năm rồi ra đề mục.
Chính là thứ nàng am hiểu nhất, nàng đã từng cũng đã làm qua rất nhiều đề mục.
Tiêu Duệ Hoa bổ sung ưu khuyết điểm cho Khương Lộ Dao, hai người bọn họ ưu thế kết hợp, trong hoàn cảnh xấu bổ sung cho nhau.
Bí tịch này là do Tiêu Duệ Hoa nghiên cứu khoa cử thi hương càng ngày càng hoàn thiện, độ chính xác càng ngày càng cao.
Trước kia Tiêu Duệ Hoa có thể cam đoan dùng hai trăm thiên bát cổ văn chắc chắn có thể khảo đề.
Hiện giờ hắn có thể thu hẹp lại còn một trăm năm mươi thiên.
Đừng xem thường chỉ rút bớt năm mươi thiên, Khương Lộ Dao sâu sắc cảm thấy thiếu năm mươi thiên bát cổ văn, đối với Khương Mân Cẩn mà nói chính là đại phúc.
Tiêu Duệ Hoa trầm ngâm một lúc, đặt bút ở trên giấy tuyên thành viết xuống ba mươi khảo đề.
Đem giấy tuyên thành đưa cho Khương Lộ Dao, đầu ngón tay ngoài ý muốn chạm vào nhau, tâm Tiêu Duệ Hoa thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài.
- Làm tốt vài đạo đề này, lệnh huynh sẽ qua cửa đồng tử thí(đậu tú tài).
Khương Lộ Dao không có tâm tư tinh tế như Tiêu Duệ Hoa, ngón tay đụng chạm....
Ở hiện đại nàng từng ở trước mặt mọi người hôn môi cùng bạn trai, bất quá ở cổ đại nàng không dám quá mức "đồi phong bại tục".
- Tiêu biểu ca.
Khương Lộ Dao nhìn thoáng qua khảo đề, thanh âm mềm mại, lộ ra một cổ mị thái.
- Gần đây Tiêu biểu ca rất bận sao?
- Cũng bận....
- Cũng đúng, Tiêu biểu ca chuẩn bị thi hội, chắc là cả ngày đều nghĩ đến bát cổ văn đi.
- Ừ.
Tiêu Duệ Hoa khó hiểu nhìn Khương Lộ Dao, trong lòng dâng lên một tia hơi thở nguy hiểm.
Tiêu Chước Hoa bỏ qua Khương Mân Cẩn, cười nói:
- Khương biểu muội làm sao phải vòng vo dẫn chuyện? Không giống người mới vừa rồi còn cùng ca ca ta tranh luận đến mặt đỏ tai hồng nha, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, có thể giúp, ca ta nhất định sẽ hỗ trợ...
Khóe mắt liếc nhìn Khương Mân Cẩn, Tiêu Chước Hoa nghĩ thầm, đặc biệt là hắn...Cần hổ trợ rất nhiều.
Hắn là vị thiếu gia rất thú vị, hoàn toàn không giống như đã nghe nói là hoàn khố công tử ăn chơi trác táng thành tánh.
Mới vừa nãy nghe hắn nói, hắn đi thuyền hoa chỉ là đi xem diễn, uống rượu, cùng lão đại...Nghe thế nào cũng thấy thú vị, đáng yêu.
Huynh trưởng không gần nữ sắc là vì một lòng cử nghiệp, còn hắn đến nay vẫn là thuần nam là vì hắn có sắc tâm nhưng không có can đảm, là ca ca tốt biết nghe lời.
Tiêu Chước Hoa mới vừa rồi nghe hắn nói....Biết hắn vì tránh né kỹ nữ ân ái đụng chạm, mà nhảy xuống sông!
Nam nhân thủ thân như ngọc thường sẽ khiến nữ tử cảm động, Tiêu Chước Hoa cũng là một thiếu nữ mang mộng tưởng nhất sinh nhất thế nhất song nhân.
Nàng đối với hầu môn công tử phong lưu chỉ có tuyệt vọng, đột nhiên Tiêu Chước Hoa phát giác ra Khương Mân Cẩn vẫn có giá trị dạy dỗ.
- Ta sẽ không khách khí.
Khương Lộ Dao thuận thế tiếp lời Tiêu Chước Hoa:
- Phụ huynh ta có tình trạng như thế nào, Tiêu biểu ca cũng hiểu rõ, tuy Tiêu biểu ca cho đề mục, nhưng phụ huynh của ta không biết làm bát cổ văn, nếu tìm người khác, ta lại sợ tiết lộ cơ mật, ảnh hưởng đến tiền đồ của Tiêu biểu ca cùng ca ca ta, cho nên, Tiêu biểu ca đã làm người tốt thì làm cho chót, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên, Tiêu biểu ca giúp ta viết ra năm mươi thiên bát cổ văn đi.
Đậu đồng tử thí cũng là lấy tỉ lệ, chỉ có một dạng đề, cho nên khảo thí cạnh tranh sẽ càng kịch liệt.
Cái gì là bí tịch, chính là chính mình có, người khác không có!
-...
Tiêu Duệ Hoa ngẩn người, hắn là người tốt? Khương Lộ Dao có khách khí sao?
Khương Lộ Dao ân cần đem giấy tuyên thành trải dài trước mặt Tiêu Duệ Hoa, mài mực, đem bút lông nhét vào tay hắn, nịnh bợ nịnh hót nói:
- Dựa theo tài văn chương của Tiêu Giải Nguyên, vẫy vẫy bút vài cái, làm ra năm mươi thiên bát cổ văn dễ như trở bàn tay, thuận tiện...Cũng có thể khiến cho Tiêu Giải Nguyên trụ cột càng bền chắc, không chừng còn có thể trợ giúp thi hội, đó chính là đại tác dụng, cũng có thể khiến Tiêu biểu ca nhớ lại chuyện hứng thú lúc xưa đã từng khoa cử.
- Tâm tình thả lỏng, trụ cột vững chắc, tất nhiên thi hội sẽ ghi danh hoàng bảng.
-.... Ý của ngươi là, ta phải cảm tạ ngươi cho ta cơ hội này? Cảm tạ ngươi mời ta giúp ca ca ngươi viết năm mươi thiên bát cổ văn?
- Tiêu biểu ca quá khách khí rồi, huynh muội chúng ta rất cảm kích, có thể giúp đỡ Tiêu biểu ca một chút chuyện vặt, cũng khiến trong lòng ca ca ta vui vẻ thoải mái.
-...
Tiêu Duệ Hoa có thể thiện biện, thấy rõ nhân tâm, có khát vọng chính trị, lúc này hắn không thể nói gì, vẫn không nói gì...
Không đúng, cho dù không thể nói thì thì hắn vẫn giúp đỡ Khương Lộ Dao viết bát cổ văn.
Đã rất nhiều năm hắn có không viết đồng tử thí bát cổ văn.
Tiêu Chước Hoa thấy huynh trưởng đề bút viết văn chương, khẽ nhếch môi mỉm cười vui vẻ, nhẹ giọng hỏi người đứng bên cạnh:
- Muội muội ngươi vẫn luôn lợi hại như vậy sao?
- Tiêu biểu ca còn tốt hơn một chút, ít nhất còn có thể có được muội muội cảm kích, có rất nhiều người, hỗ trợ muội muội làm việc, còn có cảm giác theo lẽ thường nên làm...Ta nhớ rõ...
Khương Mân Cẩn ho khan hai tiếng, né tránh ánh mắt hàm ý cảnh cáo của Khương Lộ Dao, nhỏ giọng nói:
- Tiêu biểu muội, chờ sau này có cơ hội ta sẽ nói với ngươi.
Hôm nay nếu hắn dám nói ra, lúc trở về sẽ bị muội muội tụng niệm đến chết.
Khương Lộ Dao cũng không quấy rầy Tiêu Giải Nguyên đang làm bát cổ văn, nàng cũng biết một vừa hai phải.
- Tiêu biểu tỷ, tất cả mọi người đều đã quen thuộc, ta có một ý tưởng kiếm bạc, không biết ngươi có hứng thú hay không?
- Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Tiêu biểu tỷ đừng ghét bỏ ta giống con buôn, ở kinh thành mà không có bạc một bước cũng khó đi.
- Khương biểu muội mời nói.
Tiêu Chước Hoa cũng không phải là người không thích tục vật.
- Phương pháp kiếm bạc, ở trên người Tiêu biểu ca...
Tiêu Duệ Hoa vừa nghe xong, bút lông dừng một chút, nha đầu này định bắt hắn viết cổ văn bán cho người ta...
Hắn rất bận có được không?
Danh sách chương