Tần vương thái phi nói câu này còn có chút dễ nghe, hoàng thượng hòa hoãn sắc mặt.

Tần vương thái phi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng đánh cược chính xác.

Cho dù hoàng thượng cùng Dương Soái quân thần tương ái, cũng không thể yêu ai yêu cả đường đi lối về, mà tha thứ cho Dương phi làm ra chuyện hoán tử gièm pha, khiến hoàng thất mang tai mang tiếng, vì vậy hoàng đế đối với Triệu Đạc Dật cũng không có hảo cảm.

Lúc này đầu óc Tần vương thái phi chuyển động cực nhanh, ở hậu trạch thái phi nhìn rõ ràng hơn Tần vương rất nhiều.

Triệu Đạc Trạch chủ động đem của hồi môn của Dương phi đưa cho Triệu Đạc Dật, nói là hai người phân một nửa, Tần vương thái phi sai người xem qua, trên cơ bản của hồi môn của Dương phi đều đưa cho Triệu Đạc Dật.

Thái phi vẫn luôn hoài nghi Triệu Đạc Trạch cùng Khương Lộ Dao có tư tâm, lo lắng Triệu Đạc Trạch dùng quỷ kế tính kế Triệu Đạc Dật.

Lúc này thái phi đã hiểu rõ, Triệu Đạc Trạch đã sớm biết chuyện hoán tử, hắn không muốn chiếm ưu việt từ Dương phi.

Lại nghĩ đến chuyện Triệu Đạc Trạch thiện tâm mai táng siêu độ hài cốt thi thể ở bãi tha ma.

Thái phi đưa ra kết luận, thân mẫu của Triệu Đạc Trạch bị Dương gia vứt bỏ thi thể ở bãi tha ma.

Chớ trách Triệu Đạc Trạch không thể thân cận với Dương môn thái quân, nhìn Khương nhị gia lăn lộn Dương gia cũng không lên tiếng, trong lòng hắn hận Dương phi.

Người bị vứt bỏ là thân mẫu của Triệu Đạc Trạch.

Năm đó vì Dương phi gật đầu, vài nha hoàn mới có thể thay phiên phụng dưỡng Tần vương.

Thì ra khi đó, Dương phi đã biết Dương gia sẽ bị đại họa, nên bắt đầu an bài chuyện hoán tử.

Lúc ấy, Tần vương thái phi còn tưởng rằng, Dương phi đã nghĩ thông suốt, hiểu được cách làm hiền thê, ai ngờ Dương Phi chỉ muốn nha hoàn thị tẩm mang thai.

Sau khi Dương phi mang thai, liền đem mấy nha hoàn có thai kia đưa đến thôn trang, Tần vương thái phi bận tâm Dương gia, không dám hỏi một câu.

Cho nên Dương phi cùng Dương gia mới thuận lợi hoán tử.

Ánh mắt hoàng thượng ẩn lộ vài phần thương tiếc, nói:

- Nếu không phải A Trạch lớn lên giống hoàng đệ, thì người khác giả mạo cũng không được, nữ nhân Dương gia còn có thể dùng nhi tử của bá tánh bình dân lẫn lộn huyết thống hoàng tộc.

- Ai gia…

Thái hậu nương nương vì Dương môn thái quân tự ý hành động làm lộ ra chân tướng, khiến cho ấn tượng của thái hậu đối với Dương phi không còn sót lại chút gì.

- Ai gia nhìn A Trạch từ nhỏ đã gặp nhiều tai nạn, cũng may đệ đệ của ngươi ở trên cao che chở, nếu không, không biết Tần vương phải dưỡng nhi tử cho ai đâu.

Tần vương hoàn toàn không giống lão Tần vương, nhưng vẫn là tôn tử của thái hậu nương nương.

Lúc lão Tần vương qua đời, đã phó thác thái hậu chiếu cố Tần vương nhất mạch, không ngờ được thái hậu che chở, vậy mà Dương Phi cùng Dương gia lại làm ra chuyện này? Thái hậu nghĩ Dương phi muốn phối hợp sinh sản, nhất định sẽ sai người giục sinh thai phụ, như thế mới có thể thiên y vô phùng( k sai sót) tiến hành hoán tử.

Thai phụ sinh sản vô cùng nguy hiểm, lại giục sinh, rất ít có thai phụ nào có thể sống sót.

Năm đó nàng mang thai thị thiếp chỉ có vài người, cuối cùng đều chết vì khó sinh, vì bảo đảm có thể sinh ra nam hài, Dương phi chỉ có thể chuẩn bị nhiều thai phụ, thái hậu cũng không thể nói Dương phi tâm tàn nhẫn, tình huống lúc ấy quá mức hung hiểm.

- Tóm lại, nàng không tín nhiệm trượng phu, không tín nhiệm hoàng thượng.

- Mẫu hậu không cần nói giúp nàng.

Hoàng đế vỗ mạnh tay xuống bàn.

- Dương Soái có nữ nhi làm ra chuyện tổn hại mạng người, lẫn lộn huyết thống hoàng thất thật sự khiến trẫm quá đau lòng.

Hoàng đế nói những lời này là định luận chuyện hoán tử.

Thanh danh Dương phi tang tẫn, truy vấn nguyên nhân không thể không nhắc tới công lao của Dương môn thái quân, nếu không phải thái quân làm trò vạch trần trước mặt trọng thần, hoàng thượng cũng không đến mức căm hận Dương phi như thế.

- Sai thái y đi xem, đã chết hay chưa?

- Hồi bẩm hoàng thượng, thái y vừa thông bẩm, thái quân chỉ hôn mê, vết thương trên đầu không nguy hiểm tới tánh mạng.

- Thái quân?

Hoàng đế nhíu mày nói:

- Nếu nàng đã nhận tội, làm hỏng thanh danh hoàng gia, trẫm tước đoạt phẩm cấp cáo mệnh, về sau trên đời này không còn thái quân.

- Dạ.

- Các mệnh phụ còn lại trong Dương gia, dấu diếm triều đình, đồng dạng có tội, đoạt phẩm cấp cáo mệnh, Dương gia…

Hoàng đế suy nghĩ, khai ân nói:

- Thôi, chỉ phạt bọn họ thế thôi.

Nam nhân Dương gia đều đã chết, có thể cùng chết người phân cao thấp, nhưng người chết có tước vị hay không, có gì khác nhau?

Năm đó lúc Dương gia sửa lại án xử sai, hoàng thượng vì tỏ vẻ sám hối, đã từng đại phong nam nhân Dương gia.

Dù tiểu nhi tử chỉ mới một lần ra chiến trường còn chưa lập công đều phong làm bá hầu, không thể nói hoàng thượng không hào phóng.

- Tuân chỉ.

Nội thị đi tuyên ý chỉ.

Đạo ý chỉ này, khiến Dương gia sở hữu uy vọng toàn bộ hóa thành vô hình.

Nên đoạt tước thì đoạt tước, nên giam cầm thì giam cầm, về sau Dương gia…Chỉ có thể trông cậy vào Khương nhị gia.

Khương nhị gia là nhạc phụ của Triệu Đạc Trạch, Khương thị đã gả cho Triệu Đạc Trạch, cho dù Triệu Đạc Trạch không phải đích tử, Khương thị còn có thể hòa ly?

Khương nhị gia vì tiểu tế, cũng sẽ không đem Quân hồn của Dương Soái trả lại cho Dương gia.

- Tần vương, ngươi tính làm như thế nào? Nói chuyện!

- Hoàng thượng…

Thái hậu muốn cầu tình giúp Tần vương, hoàng đế nói:

- Trẫm muốn nghe câu trả lời của Tần vương, người luôn che chở hắn, khi nào hắn mới có thể tự lập? Bị đám nữ nhân Dương gia chơi đùa như vậy, trừ chuyện không tin hắn ra, còn không phải vì hắn yếu đuối, vô dụng? Đường đường là nam nhân ngay cả thân sinh nhi tử cũng phân không rõ, xem không rõ, trẫm xấu hổ thay ngươi. Nếu tiểu đệ biết người thừa kế hắn lại là một cái kẻ bất lực, không chừng sẽ bò khỏi quan tài.

- Thần biết tội.

Tần vương bị hoàng đế nói như vậy, mặt lúc đỏ lúc trắng, hận không thể tìm cái lỗ chui vào, trước có kế phi là y nữ, hơn nữa còn am hiểu y thuật, sau lại tuôn ra chuyện Dương phi hoán tử.

Một đám các nàng đều xem hắn như ngốc tử, tùy ý trêu đùa.

Hắn cũng là nam nhân, tuy không uy danh hiểm hách bằng lão Tần vương, nhưng cũng có chút danh tiếng.

Từ lúc Đại Minh triều lập quốc tới nay chưa bao giờ xuất hiện chuyện gièm pha thế này, cố tình để hắn chịu nhục, chuyện hoán tử là vết dơ mà cả đời này Tần vương khó có thể rửa sạch.

Chuyện ly kỳ thế này, sẽ bị thế nhân không ngừng nhắc tới, thậm chí người đời sau cũng sẽ biết đã từng có một vị vương gia bị nữ nhân chơi đùa.

Thái hậu nói đúng, may có tổ tông phù hộ, A Trạch là cốt nhục của hắn, nếu không hắn đã giúp ai đó dưỡng nhi tử, như vậy sẽ càng mất mặt.

- Trẫm không hỏi ngươi có tội hay không có tội, trẫm hỏi ngươi sẽ đối đãi như thế nào với hai nhi tử của ngươi.

Hoàng đế hờ hững hỏi,

- Ngươi tính để ai làm thế tử?

Tần vương lạnh sống lưng.

- Thần…

Cắn chặt răng:

- Thần xin nghe theo quyết định của hoàng thượng, chuyện sắc phong thế tử thần khẩn cầu hoàng thượng định đoạt.

Triệu Đạc Trạch rũ mắt xuống, Tần vương đoạn vĩ cầu sinh, đem quyền lợi sắc phong thế tử giao cho hoàng thượng.

(Yul: đoạn vĩ cầu sinh nghĩa đen là thằn lằn bỏ lại đuôi khi gặp nguy hiểm, nghĩa bóng là hi sinh cục bộ để bảo vệ toàn thể)

Có Tần vương làm tiền lệ, hoàng đế có thể danh chính ngôn thuận đem quyền lợi tôn thất thỉnh phong thế tử thu về tay, lập ai làm thế tử, hoàng thượng có quyền định đoạt, này cũng là cơ hội để hoàng thượng nắm chặt cổ đám tôn thất vương gia, không nghe lời? Đổi người khác.

Triệu Đạc Trạch bội phục sự quyết đoán của hoàng thượng, khó trách nhạc phụ ngầm cảm thán, ai xem hoàng thượng như hôn quân, Quân chủ tầm thường, người đó chính là đại ngốc tử.

Người có thể chơi đùa cùng hoàng thượng không nhiều lắm.

Hoàng đế khẽ cong khóe môi, nhàn nhạt nói:

- Ngươi lại phiền toái ném cho trẫm, nể tình hoàng đệ, trẫm giúp ngươi giải quyết nhọc lòng.

Tần vương tràn đầy chua xót, ngoài biện pháp này ra, hắn không thể nghĩ được biện pháp nào có khiến hoàng thượng vừa lòng.

Hoàng thượng không vui, Tần Vương nhất mạch sẽ bị chèn ép, thà hy sinh tương lai, cũng phải giữ được Tần vương phủ hiện tại, Dương phi…

Hại hắn, Tần vương càng hận không thể bóp chết Dương môn thái quân.

- Triệu Đạc Dật.

Hoàng đế nhìn Triệu Đạc Dật hỏi:

- Ngươi nghĩ như thế nào?

Lúc này Triệu Đạc Dật vẫn còn ngây ngốc, chuyện hoán tử điên đảo khiến hắn không thể tiếp thu, chuyện này đối với hắn mà nói không khác gì trời quang sét đánh.

Hắn cũng không phải ngốc tử, hắn đã hiểu những lời ẩn ý sâu sắc của Triệu Đạc Trạch.

Hắn đã hiểu vì sao Triệu Đạc Trạch đột nhiên xuất hiện ở bãi săn, thậm chí vài lần còn muốn lấy mạng hắn.

Thì ra Triệu Đạc Trạch đã sớm biết, Khương nhị gia cũng biết, hoàng thượng cũng biết, chỉ có hắn không biết.

Đối với Dương phi, Triệu Đạc Dật không hận không oán, cũng không thân cận, hiện giờ đột nhiên có người nói với hắn, hắn mới là nhi tử của Dương phi, đích trưởng tử....

Hoàng thượng hỏi hắn nghĩ gì, hắn có thể nói cái gì?

Triệu Đạc Dật dập đầu cười khổ nói:

- Nếu Dương phi chọn cách sinh thần ra liền mất thân phận đích tử, đời này thần thà vĩnh viễn làm thứ tử, phụ tá đại huynh hưng thịnh Tần vương phủ.

Ánh mắt hoàng đế ánh mắt am hiểu sâu xa, cũng không vì Triệu Đạc Dật nói ra những lời này mà lộ ra thần sắc sung sướng, Triệu Đạc Dật khiến hắn nghĩ tới một người, một người khiến hắn hận thấu xương.

Người nọ vĩnh viễn đứng bên phía đại nghĩa, giống như trừ bá tánh Đại Minh ra, trong lòng trong mắt của hắn không có tục vật.

Tuy hắn chưa từng chỉ trích hoàng đế là hôn quân, nhưng hắn biểu hiện, lời nói thời thời khắc khắc đều nhắc nhở hoàng đế.

Dương Soái…Triệu Đạc Dật có khí chất rất giống Dương Soái.

Vốn dĩ hoàng đế còn có chút đồng tình với Triệu Đạc Dật vừa sinh ra đã bị mất thân phận, nhưng nhìn Triệu Đạc Dật "cao thượng", một phần đồng tình này hoàn toàn biến mất.

- Ngươi không hận A Trạch chiếm cứ vị trí thế tử? Vị trí Tần vương thế tử đáng lẽ là ngươi.

- Thần hiểu Đại huynh trôi qua không dễ dàng, thần cho rằng đại huynh mới là người phù hợp kế thừa vương phủ.

Triệu Đạc Dật cất cao giọng nói:

- Thần không oán, cũng không phải là là không dám, mà là không thể, nếu thần là thân sinh nhi tử của Dương phi, thần nên vì mẫu thân chuộc tội, đại huynh…

Nghĩ đến bãi tha ma đầy những oan hồn, trong lòng Triệu Đạc Dật rất thống khổ, Đức trắc phi bỏ thi ngoài bãi tha ma hai mươi năm, cho dù Triệu Đạc Trạch muốn báo thù, Triệu Đạc Dật cũng phải chịu, đây là mẫu tử bọn hắn nợ Triệu Đạc Trạch.

- Xin lỗi.

Triệu Đạc Dật xin lỗi:

- Ta…

- Không liên quan tới ngươi.

Triệu Đạc Trạch đánh gãy lời Triệu Đạc Dật:

- Ngươi không cần xin lỗi ta.

Thái hậu vui mừng nói:

- Cho dù chuyện hoán tử xảy ra, huynh đệ bọn họ vẫn thân cận, thông cảm lẫn nhau, hoàng thượng, đây mới là nhi tử của đệ đệ ngươi, là tằng tôn ngoan của ai gia, cả hai người các ngươi.

Hoàng đế chăm chú nhìn Triệu Đạc Dật một lúc lâu, chậm rãi nói:

- Suy nghĩ của ngươi, trẫm đã hiểu, nên xử trí huynh đệ các ngươi như thế nào…Trẫm muốn suy nghĩ thêm chút nữa, chỉ là ngươi đã là thân tử của nữ nhân Dương gia, trẫm… Trẫm sẽ ở trên gia phả ghi lại một bút.

- Hoàng thượng…

- Ngươi không cần cảm tạ trẫm, trẫm chỉ không muốn để bá tánh nghị luận hoàng tộc.

Hoàng đế xoa xoa trán, lộ ra vài phần mệt mỏi, chuyện Giang Nam, chuyện hoán tử, bệnh tình của thái tử, từng chuyện kéo tới không một cái bớt lo.

- Mẫu hậu, một lát nữa người tuyên triệu Gia Mẫn quận chúa, chuyện này cần cho Khương gia một công đạo.

- Thay hoàng đệ cho Vĩnh Ninh hầu một công đạo.

- Ai gia hiểu được.

Thái hậu không dám nói, có thể Khương nhị gia đã sớm biết chuyện này.

- Gia Mẫn là ngoại tôn nữ của tiên đế, sau khi đại trưởng công chúa qua đời, nàng cả đời mệnh khổ, thật vất vả mới lập được nhi tử hiếu thuận nối dòng, lại xảy ra chuyện hoán tử, ai gia sẽ nói rõ cùng nàng.

Hoàng đế ho khan hai tiếng:

- Các ngươi lui xuống đi, trẫm nghỉ ngơi một lát, thái tử trẫm giao cho hoàng hậu, cần phải khiến bệnh tình của thái tử chuyển biến tốt đẹp.

- Tuân chỉ.

Đám người thái hậu theo thứ tự rời khỏi, hoàng hậu túm tay Tần vương phi nói:

- Ngươi đi cùng bổn cung.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện