Thần sắc Thương Địch không thay đổi, cũng không lên lên tiếng,hiện giờ miệng của hắn đang bị An Ninh bịt lại,nhìn An Ninh với ánh mắt ôn nhu.

An Ninh vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Hải Táp ở đằng sau,thấy bóng dáng của Hải Táp đang chạy vội tới đây, liền lo lắng trong lòng lôi kéo tay của Thương Địch, nhìn thấy cửa hàng`trong nội sảnh, An Ninh liền lôi kéo hắn, hai người rất nhanh tiến vào nội sảnh, vừa che dấu thân mình xong, liền nghe được tiếng hô của Hải Táp từ bên ngoài truyền tới.

"Người đâu? Vừa rồi có một công tử có gương mặt giống nữ tử đang ở đâu?" Hải Táp tiến vào cửa hàng, không nhìn thấy bóng dáng An Ninh liền bắt lấy một người, gặng hỏi.

Người bị chặn lại rõ ràng là vận khí không tốt, cả người cơ hồ là bị nhấc lên, "Công tử lớn lên giống nữ tử sao? Chỗ chúng ta không có công tử nào lớn lên giống nữ tử a!"

Mới vừa rồi An Ninh tiến vào chỉ mới một chút, lại bị bóng dáng cao lớn của Thương Địch che khuất, những người này tự nhiên là không thể nhìn thấy bóng dáng của An Ninh ,người bị nắm trụ nọ buồn khổ đến cực điểm, tự nhiên lại xuất hiện một mỹ nam cả người phát ra hơi thở khiến người khác sợ hãi

Hải Táp sao có thể nghe hắn nói không có liền tin tưởng? Mới vừa rồi hắn rõ ràng nhìn đến nhị công tử vào này cửa hàng, tự nhiên là sẽ không sai , lam mâu vi lẫm, "Mang ta đi vào tìm!"

Ngữ khí bá đạo không cho người khác ngăn cản ,khiến cho người nọ cảm giác đây là hoàng mệnh không thể cãi lời.

An Ninh bên trong nội sảnh hít sâu một hơi, nhìn về phía Thương Địch, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy hai tròng mắt tràn đầy sủng nịch của hắn, ôn nhu giống như muốn chảy ra nước, bên trong ôn nhu là nhộn nhào vài tia nóng rực,trên gương mặt tuấn mỹ như tỏa ra một vầng sáng, cảm nhận được trong lòng bàn tay truyền đến độ ấm, An Ninh mới ý thức được cái gì, liền buông bàn tay đang bịt miệng của hắn ra , hai má ửng đỏ, "Ta cần hỗ trợ, Hải Táp kia từ ngày hôm qua liền đi theo ta, ta không có cách nào đổi lại trang phục của mình."

Bàn tay nhỏ bé kia biến mất,khiến Thương Địch có một trận mất mát, nhưng rất nhanh liền dấu đi, tay kia của nàng vẫn còn đang nằm gọn trong bàn tay của hắn, cùng bù lại cho chút mất mát mới vừa rồi, nghe xong lời của nàng, ánh mắt Thương Địch lóe lên, "Đi theo ta."

Dứt lời, liền kéo An Ninh từ trong một phòng khác ra ngoài, nguyên lai đây là mặt sau của cửa hàng , còn có một sân, tuy rằng không lớn, nhưng thập phần tinh xảo, Thương Địch mang theo nàng, tìm được một người phụ nữ, người phụ nữ kia nhìn thấy Thương Địch đang nắm tay một tiểu công tử vào nội viện, bộ dáng giống như rất thân mật, gương mặt liền cứng lại, cung kính hành lễ, "Tiểu chủ tử."

Thương Địch nhìn người phụ nữ kia liếc mắt một cái, giọng điệu không lạnh như băng giống như đối với người khác, "Thanh di, mang nàng đi đổi một bộ nữ trang."

Thanh di giật mình, không khỏi nhìn An Ninh nhiều thêm vài lần, nguyên lai là một nữ tử! Thanh di thấy được ánh mắt chủ tử nhìn cô nương này, nhất thời cảm thấy cô nương này không đơn giản, lúc này thanh di liền thân thiện tiến lên, "Vâng, tiểu chủ tử, cô nương, đi theo ta! Vừa vặn nữ nhi của ta cũng có vài bộ xiêm y, cô nương cố gắng mặc, chỉ sợ phải ủy khuất cô nương."

"Không ủy khuất, chỉ là phải quấy rầy đại thẩm rồi." An Ninh cũng mỉm cười, trong lòng kinh ngạc, cửa hàng này nguyên lai là sản nghiệp trên danh nghĩa của Thương Địch, trước kia, có một lần hắn mang nàng đi dò xét các cửa hàng, nhưng không có đến nơi này

An Ninh nhìn thoáng qua Thương Địch, lập tức theo Thanh di đi vào phòng, không bao lâu, liền thay một thân nữ trang, mặt nạ da người trên mặt cũng đã tháo ra, lúc này An Ninh, tuy rằng một thân tố y đơn giản , nhưng thoạt nhìn càng phát ra khí chất xuất trần thoát tục, cơ hồ làm cho mọi cảnh sắc trong viện càng thêm rạng rỡ.

Nhu tình trong mắt Thương Địch càng đậm, An Ninh bị ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn, liền không biết làm sao, lúc trước nàng cũng không để ý tầm mắt như thế của hắn cho lắm, nhưng từ sau ngày đó , có vài thứ giống như đã thay đổi.

"Tiểu chủ tử, lão thân đem tiểu thư giao cho ngươi ." Thanh di mở miệng nói, trên mặt lại có thêm vài phần ý cười ôn hòa hơn so với mới vừa rồi .

"Cảm ơn Thanh di." Thương Địch kéo tay An Ninh qua, đối với vị Thanh di này có lễ mười phần.

An Ninh cũng thấy được xưng hô của hai người này vừa rồi, tiểu chủ tử? Thanh di? Thương Địch đối với vị Thanh di này có thái độ tựa hồ không giống với một hạ nhân bình thường.

"Cảm tạ cái gì, đây đều là việc lão thân nên làm, tiểu chủ tử, nếu không ngại, thì hãy thường mang vị tiểu thư này đến xem lão thân." Thanh di ôn nhu nói, nhìn về phía An Ninh, trong mắt lại có thêm một tia yêu thích.

Thương Địch chỉ vuốt ve lòng bàn tay của An Ninh, cảm xúc tê dại làm cho An Ninh quẫn bách, giương mắt nhìn về phía Thương Địch, liền nhìn thấy ánh sáng trong mắt của hắn , sau đó lại nghe được thanh âm chậm rãi của hắn, "Địch nhi sẽ lại mang nàng đến xem Thanh di ."

Thanh di càng thêmcao hứng "Tốt, tốt!"

"Điện hạ, bên ngoài có người đang gây rối , sắp đem cửa hàng của chúng ta phá tan, người mau ra xem một chút đi!" Chưởng quầy chạy vào, nhìn thấy Thương Địch, như nhìn thấy cứu tinh , lại nghĩ tới vị sát tinh ở bên ngoài, gương mặt liền rôi rắm cùng một chỗ.

Thương Địch cùng An Ninh nghĩ đến Hải Táp, mi tâm đều theo bản năng nhíu chặt cùng một chỗ, ánh mắt An Ninh lóe lên, "Chúng ta đi thôi!Đến lúc đuổi hắn đi rồi."

Thương Địch gật đầu, cùng An Ninh đi ra sân, vào nội sảnh chợt nghe thấy thanh âm vang dội của Hải Táp ở bên ngoài, mang theo tức giận cùng bá khí, giống như thật muốn xốc cả cửa hàng này lên.

"Rốt cuộc đã đem người dấu ở nơi nào rồi? Hôm nay nếu không giao ra, ta nhất định sẽ không bỏ qua." Hải Táp lớn tiếng quát, giọng nói ẩn chứa uy nghiêm, làm cho mọi người ở đây cũng không dám thở mạnh một cái, thân thể không thể không chế được run run.

"Hải Táp công tử, ngươi đang muốn tìm ai a? Nơi này của ta có thể dấu được người nào chứ?" Thương Địch từ bên trong đi ra, một thân cẩm y, bá khí cùng uy nghiêm trên người cũng không không thua Hải Táp chút nào, hai người đồng dạng đều là nam tử tuấn mỹ , đồng dạng đều là thiên chi kiêu tử, làm cho người ta cảm giác không hề thua kém nhau.

*thiên chi kiêu tử: người có quyền lực, đứng trên người khác

Hải Táp giống gió, giờ phút này lại như mưa rền gió dữ, làm cho người ta không chịu nổi, nhưng Thương Địch giống băng, cả người phát ra hàn ý sắc bén, lại làm cho người ta ngay cả ở trong lòng cũng đều phát run.

Hải Táp nhìn người tới, lam mâu (con mắt xanh)híp lại, Thần vương Thương Địch? Hắn cũng ở trong này? "Đây là cửa hàng của ngươi ?" ánh mắt Hải Táp khóa chặt Thương Địch, Thần vương này hắn(HT) chưa bao giờ cho rằng hắn ta (TĐ) là người có thể khinh thường .

Khóe miệng Thương Địch khẽ nhếch, nhưng nụ cười này lại không có chút độ ấm nào, "Hải Táp công tử lại làm chuyện ầm ĩ như vậy, sợ rằng cửa hàng này cũng không thể tiếp tục tồn tại được , thế nào còn có thể là của bổn vương ?"

Bên trong ngôn ngữ không hề che dấu ý tứ trách cứ,ánh mắt lợi hại rất nhanh đảo qua cửa hàng một lần, "Mất đi đó chỉ là vài bộ đồ, nếu là cửa hàng ngọc khí , sợ là có bất cứ cái gì cũng đều bị bể hết!"

Lúc này bên trong cửa hàng , nơi nơi đều hỗn loạn không chịu nổi, cái giá để vải vóc cũng bị đẩy ngã xuống đất.

Sắc mặt Hải Táp cứng đờ, nhưng cũng rất nhanh khôi phục như bình thường, "Cùng lắm thì, ta bồi ngươi nhưng ta đến đây là muốn tìm người, đem người giao ra đây, ta sẽ không truy cứu, Thần vương điện hạ là người thông minh, tốt nhất là đem người giao ra đây, bằng không..."

Hải Táp chung quy là bá chủ trên biển, uy hiếp này khiến người khác không thể bỏ qua được, cũng may người bị uy hiếp là Thương Địch, nếu là người khác thì, sợ rằng rất khó để bảo trì tư thái trấn định như cũ.

"Tìm người sao? Nơi này của ta có nhiều người như vậy, người Hải Táp công tử tìm là người nào?" khóe miệng Thương Địch khẽ nhếch, nhíu mày nhìn về phía Hải Táp.

"Điện hạ, vị công tử này muốn tìm... Tìm một công tử lớn lên giống nữ tử ..." Vị tiểu nhị mới vừa rồi bị Hải Táp nhấc lên liền mở miệng nói, "Nhưng nữ tử chính là nữ tử, công tử chính là công tử, làm gì có ai là công tử mà lớn lên lại giống nữ tử?"

Đôi mắt xanh của Hải Táp híp lại, ánh mắt sắc bén phóng về phía tiểu nhị,khiến hô hấp của tiểu nhị cũng cứng lại, liền im lặng, thật cẩn thận này lui về sau mấy bước, sợ hãi vị công tử này lại đem tức giận trút lên người hắn.

Thương Địch nghe xong lời nói của tiểu nhị nọ, khóe miệng cũng xẹt qua một nụ cười không dấu vết, khóe miệng An Ninh đang đứng bên cạnh hắn giơ lên một chút.

"Ta nhìn thấy hắn vào cửa hàng này,lại không có đi ra, không do các ngươi dấu, chẳng lẽ hắn lại tự nhiên biến mất ?" Thanh âm Hải Táp cất cao một chút, trong lòng không khỏi tức giận càng đậm.

"Như vậy đi! Chưởng quầy , ngươi mang Hải Táp công tử đi xung quanh cửa hàng tìm một chút, nhìn xem có một vị công tử lớn lên giống nữ tử nào không, chỗ nào đều phải đến , hiểu chưa?" Thương Địch trầm giọng phân phó.

"Này..." Chưởng quầy khó xử, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Hải Táp công tử bắn tới, liền gật đầu, "Vâng, vị công tử này, xin đi theo ta."

Hải Táp đi theo chưởng quầy hướng vào nội sảnh, đi đến bên cạnh Thương Địch , đột nhiên dừng lại, con ngươi rùng mình, "Ngươi đừng vội đùa giỡn ra cái gì?"

Thương Địch nhíu mày, lơ đễnh, "Ở trước mặt Hải Táp công tử , Thương Địch dừ có muốn đàu giỡn ra cái gì cũng sẽ bị thấy rõ, không phải sao? Huống hồ, sao ta phải đùa giỡn ra dạng gì?"

Ánh mắt Hải Táp lóe lên, dời đi tầm mắt, ánh mắt đảo qua nữ tử bên cạnh Thương Địch, thân thể liền giật mình, mới vừa rồi hắn không có chú ý tới An Bình hầu phủ nhị tiểu thư cũng ở trong này, nghĩ đến ngày ấy trong sinh nhật của Thương Địch ,hắn cũng ở đó , Thương Địch đối với vị An Bình hầu phủ nhị tiểu thư này rất quan tâm, nàng đi theo bên cạnh Thương Địch, cũng không có gì đáng khả nghi , hắn cũng từng đối với vị nhị tiểu thư này thập phần hứng thú, nhưng không biết từ khi nào thì phần hứng thú kia dần dần làm nhạt , nay hắn càng muốn làm một việc là tim ra tên nhị công tử chết tiệt kia, hắn đã đi theo gắt gao như vậy rồi mà vẫn bị tên kia chui vào lỗ hổng, tên tiểu tử kia thật đúng là không phải trơn trượt bình thường!

Chờ xem, nhị công tử! Chờ Hải Táp ta tìm được ngươi, thì ngươi đừng mơ tưởng có thể trốn thoát được!

"Đi, mau mang ta đi tìm!" Hải Táp lạnh giọng mở miệng, đi theo chưởng quầy bước vào nội sảnh.

Đợi cho bóng dáng của hắn biến mất, tất cả mọi người bên trong cửa hàng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, Thương Địch kéo tay An Ninh, ở bên tai của nàng thấp giọng nói, "Nàng có muốn đi trước hay không?"

"Không thể, hiện tại nếu ta rời đi sẽ càn khiến hắn hoài nghi." Khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, lúc này nàng đã thay nữ trang, trở về thân phận An Ninh, nên nàng cũng trần đầy tự tin, lúc nãy Hải Táp có nhìn qua nàng nhưng không có hoài nghi cái gì, đợi lát nữa nhìn thấy nàng, cũng tự nhiên sẽ không quá lưu ý, ngược lại nếu phát hiện nàng không có ở đây, như vậy càng dễ lộ ra sơ hở.

Thương Địch giật mình sáng tỏ ý của nàng ,ánh mắt sáng lên, Ninh Nhi a Ninh Nhi, tâm tư nàng lại tỉ mỉ như vậy, ngay cả hắn cũng không có lưu ý đến điểm ấy, mà Ninh Nhi lại... Nhìn An Ninh, ôn nhu trong mắt càng phát ra nồng đậm, đưa An Ninh ngồi vào trên ghế, lập tức phân phó tiểu nhị châm trà, hai người cùng ở trong cửa hàng đợi kết quả tìm kiếm của Hải Táp.

Ước chừng qua một nén nhang ,Vẻ mặt của Hải Táp biến thành màu đen đi ra, chỉ xem sắc mặt kia thôi là có thể đoán được giờ phút này ngay cả ý định giết người của hắn cũng đã có, tìm lâu như vậy, cơ hồ tìm khắp mọi ngõ ngách, ngay cả hậu viện đều không có bỏ qua, nhưng chung quy cũng không thể tìm thấy nhị công tử.

Hay là hắn thật sự tự nhiên biến mất?

"Hải Táp công tử? Có thể có tìm được người ngươi muốn tìm không?" Thương Địch nhìn thấy Hải Táp đi ra, đầu tiên mở miệng hỏi , kết quả cũng có thể đoán được.

Hải Táp thập phần không vui nhìn Thương Địch liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng, không có trả lời, liền thẳng hướng ra bên cửa hàng , trong lòng nghẹn khuất đến cực điểm, thế nhưng không thu hoạch được gì!

"Hải Táp công tử, xin dừng bước."

Hải Táp vừa đi tới cửa, giọng nữ ôn nhuận ngọt ngào ở sau vang lên, Hải Táp nhíu mày, dừng lại cước bộ, xoay người nhìn về phía người mở miệng , An Bình hầu phủ nhị tiểu thư? Nàng gọi hắn lại làm chi?

Ngay cả Thương Địch cùng các tiểu nhị ở đây cũng nhíu nhíu mày, bọn họ ước gì mau chóng đem vị Hải Táp này đuổi đi a! Trong lòng Thương Địch ẩn ẩn lo lắng, Ninh Nhi làm cái gì vậy? Hải Táp ở lâu trong chốc lát, liền đại biểu cho nàng có thêm một phần nguy hiểm.

An Ninh đón nhận tầm mắt của mọi người , tiến lên từng bước, ánh mắt nhìn qua đống hỗn độn một cái, chậm rãi mở miệng, "Hải Táp công tử, mới vừa rồi nghe ngươi nói, muốn bồi thường mấy thứ này, theo như ta thấy , quả thật là nên bồi thường ,vải dệt tốt như vậy ,bị làm bẩn, hư hỏng rồi, ai... Cửa hàng này cũng chỉ là nơi mua bán nhỏ, tổn thất này làm sao có thể chấp nhận nổi, Hải Táp công tử, nhớ rõ ngày khác phải đem bạc tới bồi thường a! An Ninh không tiễn."

An Ninh nói xong phúc phúc thân, lại khiến Hải Táp tức giận càng sâu, "Ngươi yên tâm, tất nhiên là phải bồi thường!"

Nói xong, từ trong lòng lấy ra một xấp ngân phiếu, nhét vào trong tay vị tiểu nhị bên cạnh, xoay người đi nhanh ra khỏi cửa hàng Lưu Tinh .

Thương Địch thế này mới cười ra tiếng, "Ninh Nhi a Ninh Nhi, nàng thật đúng là một nữ tử giỏi việc quản gia, ngày khác nếu ta cưới nàng, nhất định là phúc khí của ta a!"

Sắc mặt của An Ninh xoát một cái đỏ bừng, xem thần sắc ái muội của mọi người, liền thả tay Thương Địch ra, "Ai muốn gả cho ngươi !"

Dứt lời, cúi đầu, vội vàng chạy ra ngoài cửa hàng, Thương Địch nhìn bóng dáng của nàng, tự nhiên là đuổi theo, không lấy chồng sao? Nhưng hắn đã nhận định là nàng cả đời rồi !

Thoát khỏi dây dưa của Hải Táp,tâm tình của An Ninh nhất thời thoải mái vô cùng, Thương Địch đuổi theo phía sau nàng, đưa nàng hồi phủ, nhưng không có gọi xe ngựa tới, ngược lại là đi bộ ở trong thành, khi đi ngang qua Bát Trân các, An Ninh theo bản năng hướng bên trong nhìn thoáng qua, nhìn thấy bóng dáng Thiều Hoa quận chúa, Thiều Hoa quận chúa cùng thị nữ đi lên Bát Trân các, ngồi ở vị trí sát cửa sổ, nhưng tầm mắt của nàng`vẫn dừng lại ở cửa, tựa hồ là đang chờ đợi ai đó.

An Ninh nghĩ đến ngày ấy phát hiện Thiều Hoa quận chúa cùng Vân Cẩm biểu ca có điều dị thường, khép hờ mắt trầm tư, rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?

Không bao lâu sau, hai người liền đến An Bình hầu phủ, Thương Địch đem An Ninh đưa tới cửa, nhìn An Ninh bước vào phủ mới xoay người rời đi, An Ninh tiến vào Hầu phủ, liền nghe được thanh âm của đại phu nhân, giống như bồi tội nhưng cũng không giống, An Ninh nghỉ chân nghe xong trong chốc lát, liền nghe được đại phu nhân mở miệng, "Tẩu tử, hiền chất, việc này thật tình là ta không biết gì cả, nha đầu Bảo Nhi kia các ngươi cũng biết , muốn đi chơi chỗ nào là đi, trong khoảng thời gian này, ta cũng đã cho người đi tìm, nhưng lại không tìm thấy người, ta cũng không có cách nào nha."

"Hừ, không có biện pháp? Lúc trước là ai kêu nàng tới ? Lần đó sau khi xuất môn, liền không còn nhìn thấy bóng dáng của Bảo Nhi, nay người không thấy , ngươi dù thế nào cũng phải cho ta một lời giải thích!" Thanh âm của một phụ nhân truyền đến, có hơn một phần khí thế bức người.

"Có thể nàng tới chỗ sư phụ của nàng không?" Khí thế ngày xưa của đại phu nhân hoàn toàn bị áp chế , phụ nhân kia nói không sai, người là do bà gọi tới , nhưng hiện tại bà thật rất hối hận khi đem Lưu Bảo Nhi gọi tới , không nói tới là không có tác dụng gì, bây giờ lại gây thêm phiền toái tới cho bà.

"Nếu nàng ta tới chỗ sự phụ của nàng ta thì bọn ta còn tới chỗ của ngươi để tìm người sao?" Nhị thiếu gia Lưu gia mở miệng, giọng điệu đồng dạng là vô cùng bén nhọn,không hề nể tình Lưu Hương Liên là bác của hắn mà cho chút sắc mặt tốt.

"Này..." sắc mặt đại phu nhân vạn phần khó coi.

"Hương Liên, ngươi gọi ta một tiếng tẩu tử, chúng ta tự nhiên là người một nhà, nhưng Bảo Nhi, vô luận như thế nào ngươi cũng phải tìm bằng được cho ta, dù sao cũng phải cho chúng ta một lời giải thích, ngươi cũng biết ca ca ngươi có bao nhiêu yêu thương đối với nữ nhi bảo bối này, cũng may mà là ta đến, nếu để ca ca ngươi đến như vậy cũng không ôn hòa thế này đâu ." Lưu phu nhân là chủ mẫu đại viện của Lưu gia Vệ thành, lời nói uy hiếp như vậy thốt ra ngay cả Lưu Hương Liên cũng có vài phần sợ hãi.

"Vâng, vâng, vâng, tẩu tử, Bảo Nhi, Hương Liên sẽ tiếp tục tìm, không bằng như vậy, các ngươi thật vất vả đến kinh thành, liền ở lại trong phủ đi! Ta sẽ cho người thu dọn phòng khách tốt nhất ..." Lưu Hương Liên đứng dậy, thái độ thập phần thân thiện.

Nhưng nàng còn chưa nói xong, liền bị Lưu phu nhân đánh gãy, "Thôi, Hầu phủ này của ngươi chúng ta cũng không dám ở, Bảo Nhi vừa ở lại liền không thấy bóng dáng, chúng ta nếu lại vào ở còn không biết sẽ phát sinh sự tình gì, không nhọc ngươi lo liệu, ta và chất nhi của ngươi đi qua Lâm gia tìm đại muội muội."

Sắc mặt Lưu Hương Liên cứng lại, nhưng cũng chỉ có phụ họa nói, "Như thế cũng tốt, kia Hương Liên tiễn tẩu tử."

Lưu phu nhân thản nhiên quét đại phu nhân liếc mắt một cái, không chút lưu luyến, mang theo nhị thiếu gia Lưu gia, đi ra đại sảnh.

An Ninh nhìn mấy người đi tới, phúc phúc thân, mấy người đi qua trước mặt An Ninh, Lưu phu nhân vẻ mặt tức giận, tự nhiên sẽ không chú ý nàng, tâm tư của đại phu nhân đều ở trên người Lưu phu nhân, cũng không có nhìn An Ninh, chỉ có duy nhất vị nhị công tử kia nhìn đến An Ninh, ánh mắt nhất thời sáng ngời, thầm nghĩ trong lòng: An Bình hầu phủ này lại có một nữ tử xinh đẹp như vậy!Nữ tử này là ai? Xem quần áo của nàng thì không giống nha hoàn, nhưng một thân tố y, lại không giống quần áo quý giá do các tiểu thư nên mặc, trong khoảng thời gian ngắn cũng đoán không ra thân thể của nàng, nhưng lại nhớ kỹ dung nhan tuyệt mỹ này

An Ninh thấy bọn họ đến cửa, chính mình liền cũng đi tới hướng Thính Vũ hiên , bất quá trong đầu nàng vẫn còn quanh quẩn chuyện mới vừa nghe được .

Lưu gia Vệ thành phái người đến đòi người, nàng sớm biết rằng ngày này sẽ diễn ra,nhưng lại không ngờ là do chủ mẫu Lưu gia cùng nhị công tử tự mình đến, có thể thấy được chuyện Lưu Bảo Nhi mất tích ở Lưu gia đã dấy lên một hồi phong ba.

Nghĩ đến kết cục của Lưu Bảo Nhi, Lưu phu nhân tìm đại phu nhân đòi người, đại phu nhân lại không có cách nào tìm ra một Lưu Bảo Nhi để trả lại, đại phu nhân a đại phu nhân, nhìn ngươi hao tổn tâm trí như thế nào!

Bóng đêm như mực, An Bình hầu phủ, Tuế Lan hiên.

Từ khi Tần Ngọc Song chuyển vào Tuế lan hiên điều dưỡng, lục phu nhân tuyết nhi chủ động chuyển vào nhà kề(mình cũng không biết đây là nhà gì ^^), đem chủ phòng tặng cho Tần Ngọc Song, Tuế Lan hiên này nghiễm nhiên trở thành nơi ở của Tần Ngọc Song, bất quá lục phu nhân cũng không ngại, nàng mỗi ngày an an phận phân, làm lục phu nhân cũng tốt, làm nha hoàn cũng tốt, chỉ cần là do chủ tử phân phó, nàng cho tới bây giờ cũng không vi phạm.

Sau khi Tần Ngọc Song đẻ non , An Bình hầu gia đến xem qua hai lần, bất quá, đều là liếc mắt một cái, rất nhanh liền rời đi.

Trong phòng Tần Ngọc Song tràn ngập một cỗ tức giận sắc bén, "Ngươi nói cái gì? Không thấy ? Làm sao có thể không thấy ?"

"Nô... Nô tỳ cũng không biết, hôm nay ban ngày nô tỳ không có đem đồ ăn qua cho tam tiểu thư, lúc nãy mới nhớ ra vì thế đem đồ ăn qua nhưng khi nô tỳ mở cửa, bên trong lại không có người, không thấy tung tích của tam tiểu thư, nô tỳ thấy cửa sở ở phòng sau bị mở ra, chắc tam tiểu thư là từ chỗ đó mà thoát ra ngoài." Phúc Nhi lạnh rung mở miệng, từ sau khi ngũ phu nhân từ đẻ non, tính tình trở nên sắc bén làm cho người ta sợ hãi, có đôi khi lại nắm lấy không chừng, gương mặt dữ tợn giờ phút này của nàng(TNS), ngay cả nàng(PN) xem cũng thấy sợ hãi.

"Đồ vô dụng, cửa sổ đã đóng đinh , mà vẫn để cho nàng trốn thoát ." Tần Ngọc Song cầm ly trà trong tay đặt mạnh ở trên bàn, trong lòng tràn đầy không cam lòng, nàng còn chưa có tra tấn đủ An Lan Hinh, liền chạy như vậy , nàng có thể nào không tức giận?

"Nô tỳ đáng chết, nếu không, nô tỳ đi tìm..." Phúc Nhi đề nghị nói, thử nhìn Tần Ngọc Song.

Ánh mắt Tần Ngọc Song tối lại, trầm mặc hồi lâu, lập tức mở miệng, "Quên đi, một đứa tiểu nữ tử nghèo túng chạy ra ngoài thì có thể làm nên tích sự gì, để cho nàng bị đói chết,nếu đi tìm ngược lại lại kinh động lão gia, để cho nàng tự sinh tự diệt đi! Nhớ kỹ, chuyện này ai cũng không được nhắc tới, tam tiểu thư phải đi về bên nhà ngoại của nàng , về phần như thế nào không thấy , cùng chúng ta không có quan hệ gì, nghe hiểu chưa?"

“Vâng, nô tỳ nghe hiểu được ." Phúc Nhi gật đầu, hôm nay tam tiểu thư cả một ngày đều không có ăn cái gì, thân mình mình suy yếu, dù là một người trẻ khỏe cũng không thể chống đỡ được bao lâu, huống chi là nàng đâu!

Kinh thành, thành tây.

Xe ngựa chạy trong đêm đen, trên mã xa, Niệm Nhi nằm ở trong lòng mẫu thân Sỡ Sở, Sở Sở nhìn nữ nhi trong lòng , trên mặt hết sức từ ái,trên gương mặt thản nhiên có một vết sẹo như trước như ẩn như hiện.

Đột nhiên, xe ngựa dừng lại, Sở Sở khẽ nhíu mày, "Lăng bá, đã xảy ra chuyện gì?"

"Hồi tiểu thư, phía trước có một bóng đen đang nằm, xem không rõ lắm, bất quá, giống như là một người." Xa phu hồi đáp, người đã hơn năm mươi tuổi, râu trắng, nhưng tinh thần cũng không giống như một ông lão.

"Nga? Kia đi xem đi!" Sở Sở đem Niệm Nhi an trí tốt, lập tức xuống xe ngựa, trong bóng đêm, tư thái thướt tha, từng bước sinh tư, nếu không phải do kiểu đầu phụ thân thì sẽ khiến người ta cảm thấy , nàng bất quá chỉ khoảng hai mươi tuổi, hoàn toàn không giống một người mẹ đã có đứa nhỏ hơn mười tuổi.

Sở Sở đi đến bóng dáng xa lạ kia, ngồi xổm xuống , đem nàng kéo lại, "Là một tiểu nha đầu."

Khoảng hơn mười tuổi, số tuổi cùng với Niệm nhi không thua kém bao nhiêu, bất quá,thân hình này cực kì suy yếu, cả người bẩn thỉu, tóc tai hỗn độn, không thể thấy rõ diện mạo, nếu không phải Sở Sở sờ vào chất liệu quần áo trên người nàng, trên quần áo truyền đến xúc cảm rất tốt, rõ ràng là hàng tốt, thì đã nghĩ đây chỉ là một tiểu nha đầu khất cái

Sở Sở nhìn nàng, trên mặt lập tức xuất hiện một tia thương tiếc.

"Tiểu thư, lão nô đem nàng đẩy ra." Lăng bá nhìn thấy thần sắc của tiểu thư, rất nhanh hiểu được, hiển nhiên là ông không muốn nhìn thấy tiểu thư đối với tiểu nha đầu không rõ lai lịch này tâm sinh thương tiếc .

Lăng bá đang muốn tiến lên từ trên tay nàng đón lấy nha đầu kia, Sở Sở liền ngăn tay của ông lại, "Nhất định là một tiểu nha đầu số khổ,nếu mặc kệ nàng ở chỗ này, sợ là không qua nổi đêm nay, sẽ mất tính mạng, nếu chúng ta đã gặp,thì đem nàng mang về đi!"

"Tiểu thư, này... Nếu lão gia biết được..." Lăng bá khó xử nói, đây cũng là nguyên nhân ông không muốn tiểu thư nhúng tay vào việc của tiểu nha đầu này! Trong viện, trừ bỏ bản thân ông, còn lại đều là hạ nhân của lão gia, chỉ có ông là xa phu tâm phúc của tiểu thư.

Nghe thấy ông nhắc tới lão gia, Sở Sở nhíu mày, nhìn tiểu nha đầu này, trầm mặc một lát, rốt cục mở miệng, "Như vậy đi! Ngươi đi tìm nhà trọ, đem nàng an trí ở đó, còn thỉnh một đại phu xem bệnh cho nàng, hết thảy đợi cho nàng tỉnh lại rồi nói sau."

"Vâng, tiểu thư." Lăng bá đem tiểu nha đầu ôm lên, leo lên xe ngựa, sau đó đem Sở Sờ và Niệm nhi trở về sân, rồi lại đi suốt đêm quán trọ, tìm đại phu, thay tiểu nha đầu chẩn trị.

Ba ngày sau, trong phòng trọ.

Trên giường, An Lan Hinh mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng, trên mặt vui vẻ, giống như đã thoát khỏi ác mộng hắc ám kia, nàng nhớ rõ chính mình rốt cục trốn khỏi nơi đó , kéo thân thể suy yếu đi trong đêm đen, nhưng bóng tối kia giống như không có giới hạn, nàng đi lâu như vậy cũng không tới cuối , thân thể suy khiến nàng không có khí lực mà ngã xuống trên đường.

Nàng đã chết sao? Ý niệm này nhảy ra trong đầu nàng , An Lan Hinh theo bản năng cự tuyệt phán đoán này, nàng không thể chết được! Trên người nàng còn có cừu chưa báo, như thế nào có thể chết?

"Tiểu cô nương, ngươi rốt đã cục tỉnh, ngươi đã hôn mê ba ngày ba đêm , may mà tiểu thư nhà ta mang ngươi từ trên đường cứu về nếu không, mạng của ngươi sợ đã không còn" Lăng bá nhìn thấy nha đầu trên giường mở mắt, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhìn Sở Sở đang ngồi một bên , "Tiểu thư, nha đầu kia đã tỉnh."

Sở Sở đứng dậy đi đến bên giường, trên mặt nở rộ ra một nụ cười, ôn nhu hỏi, "Ngươi tên là gì?"

An Lan Hinh còn chưa từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, nàng không chết? Là vị phu nhân này cứu nàng ? Nghe được câu hỏi của phu nhân , An Lan Hinh muốn trả lời, nhưng é miệng lại không thể phát ra âm thanh nào, khiến nàng nhớ lại chính mình sớm đã bị Tần Ngọc Song hạ độc là chuyện thật .

Sở Sở thấy tình trạng của nàng, liền cảm thấy một tia kinh ngạc, nguyên lai nàng không nói được!

Sở Sở liễm liễm mi, kéo tay qua An Lan Hinh, "Như vậy, ta hỏi ngươi, ngươi dùng gật đầu cùng lắc đầu để đáp lại, nếu đúng ngươi liền gật đầu, nếu sai, ngươi liền lắc đầu, có thể chứ?"

An Lan Hinh gật đầu, nhìn thấy vết sẹo trên mặt vị phu nhân này, lại cũng không có chán ghét, ngược lại cảm thấy vị phu nhân này giống như bồ tát.

"Ngươi còn có người nhà không?" Sở Sở dứt lời, An Lan Hinh gật gật đầu, nhưng giống như nghĩ đến cái gì, mí mắt nhíu lại, sau đó liền lắc đầu thật nhanh.

Sở Sở thấy hành động này của nàng, mi tâm trên mặt nhăn càng sâu, "Vì sao lúc lại gật đầu lúc lại lắc đầu? Còn có nhà để trở về không? Còn người thân nào không?"

Một câu 'Có nhà không thể về, có người thân nhưng không thể nhận ' hoàn toàn chạm đến tâm khảm của An Lan Hinh , An Bình hầu phủ nàng không thể nào trở về được, nếu trở về nhất định sẽ bị Tần di nương tra tấn mà chết, nàng thật vất vả trốn thoát, vốn định đi tìm phủ đệ mới của ca ca, nhưng giờ nghĩ lại, dù nàng đến được phụ đệ mới của ca ca thì ca ca có thể giữ nàng ở lại được sao?

Tần di nương hận mẫu thân như vậy, nếu biết được nàng đi qua phủ đệ của ca ca, không chừng lại nghĩ đến biện pháp gì để đối phó nàng, nàng trở về chỉ có thể khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh, không thể tự bảo vệ mình.

Nhìn vị phu nhân trước mắt giống như bồ tát này, An Lan Hinh liền giãy dụa đứng dậy, quỳ gối trên giường, không ngừng hướng tới nàng dập đầu.

Sở Sở giật mình, ngừng động tác dập đầu của nàng , "Cô nương, ngươi làm cái gì vậy?"

An Lan Hinh đau khổ đáng thương nhìn nàng, ấp úng khoa tay múa chân , Sở Sở là người thông minh, rất nhanh liền hiểu được, "Ngươi muốn ta thu ngươi?"

An Lan Hinh gật đầu, ánh mắt lại khẩn thiết, chỉ cần vị phu nhân này có thể thu lưu nàng, nàng dù là làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp.

Sở Sở thở dài một tiếng, "Cô nương, không phải ta không chịu, chính là, ta cũng có không nơi ở thuận tiện để đem ngươi giữ lại."

Nàng không thể bởi vì một tiểu nha đầu mà nảy sinh ra chuyện gì.

Trong lòng An Lan Hinh mất mát, không ngừng tiếp tục dập đầu, vị phu nhân này là hy vọng duy nhất của nàng , nàng bất kể dùng cách gì cũng phải nắm được đường sống nà.

"Tiểu thư, lão nô có biện pháp." Lăng bá đứng ở một bên mở miệng, nhãn tình An Lan Hinh sáng lên, Sở Sở cũng xoay người nhìn hắn hỏi, Lăng bá nhìn Sở Sở liếc mắt một cái, lập tức tiếp tục mở miệng, "Tiểu thư, lão có chuyện muốn nói với người."

Sở sở trấn an vỗ vỗ tay An Lan Hinh , đi theo Lăng bá đi đến một bên, đè thấp thanh âm, "Lăng bá, ngươi có biện pháp nào để sắp xếp cho nàng?"

"Tiểu thư, đã nhiều ngày lão nô giữ ở bên cạnh nha đầu kia, vốn đại phu đều nói sinh mệnh không thể cứu ,nhưng trong ba ngày ba đêm kia lại thấy được dục vọng muốn sống mãnh liệt của nàng ta, nha đầu kia xem bộ dáng cũng giống như một người tài , nàng nay có người thân không thể nhận , có nhà không thể về, không bằng đem nàng đuổi về Bắc Yến..." Lăng bá nói tới đây, thử nhìn Sở Sở.

Ánh mắt Sở Sở hơi đổi, "Ngươi là nói..."

Sở sở cũng không nói hết, hai tròng mắt ôn hòa lại có một tia hắc ám lóe qua, trầm mặc , ngay cả Lăng bá cũng không đoán ra tâm tư của nàng, rốt cục, sau một lát, Sở Sở xoay người hướng tới bên giường, khi xoay người, trên mặt sớm đã khôi phục vẻ mặt tươi cười, "Cô nương, ngươi ta có thể gặp ta âu cũng là hữu duyên, ta cũng không nhẫn tâm nhìn ngươi lưu lạc đầu đường, nếu ngươi không chê, ta có thể cho ngươi một nơi để đi, bất quá, lộ trình xa xôi, cách nơi này ít nhất cũng có mấy nghìn dặm đường, không biết ngươi có nguyện ý đi hay không?"

An Lan Hinh lập tức gật đầu, mãn nhãn cảm kích, nàng nguyện ý đi, vô luận xa thế nào, nàng đều nguyện ý đi, tuy rằng xa, nhưng đây đã là con đường duy nhất của nàng, một ngày nào đó, nàng còn có thể trở về báo thù!

"Tốt lắm, Lăng bá sẽ thay ngươi an bài, ngươi trước dưỡng thân mình co tốt." Sở Sở ôn nhu dặn dò, giúp đỡ An Lan Hinh nằm xuống, đang muốn đi, An Lan Hinh liền bắt lấy tay nàng, Sở sở nghi hoặc hành động hành động,thì thấy nàng ở trong lòng bàn tay mình viết mấy chữ.

Cảm ơn, ân nhân.

An Lan Hinh nhìn vị phu nhân giống bồ tát này, Sở Sở mỉm cười, "Nhấc tay chi lao mà thôi, lần sau tái kiến, hy vọng không nhìn thấy ngươi giống như bây giờ!"

Trong lòng Sở Sở cũng giật mình , đêm đó, nàng phát hiện nha đầu kia trên người mặc quần áo thượng đẳng, xuất thân nhất định là không thấp , giờ phút này lại phát hiện nàng lại biết viết chữ, có lẽ đem nàng đưa đi Bắc Yến, là một quyết định không sai...

An Bình hầu phủ, trong Thính Vũ hiên.

An Ninh nhìn vị khách không mời mà đến, tâm tình nhất thời có chút tức giận, "Ly vương điện hạ tìm phụ thân sao? Phụ thân cũng không ở trong Thính Vũ hiên.

An Ninh nhìn vị khách không mời mà đến, tâm tình nhất thời có chút tức giận, "Ly vương điện hạ tìm phụ thân sao? Phụ thân cũng không ở trong Thính Vũ hiên."

"Nhị tiểu thư hiểu lầm , bổn vương là đặc biệt đến xem nhị tiểu thư ." Triệu Cảnh Trạch lại tiến vào sân này, nghĩ đến tình cảnh bi thảm lần trước, vẫn còn sợ hãi như cũ , nhưng luôn lo lắng nên hắn vẫn đến đây, chỉ vì chuyện xảy ra ngày ấy trong sinh nhật của Thần vương, Thần vương lấy lòng An Ninh như vậy, hắn tự nhiên cũng không thể rơi xuống hạ phong.Lâu như vậy, hắn vẫn không thể buông tha hứa hẹn lúc trước.

"Nga? An Ninh cảm tạ ý tốt của Ly vương điện hạ, bất quá, thật sự là không khéo." An Ninh nhíu mày, mặt lộ vẻ khó xử , ánh mắt lơ đãng đảo qua hộp gấm trên tay Ly vương , nhớ tới chuyện lần trước đã xảy ra,ánh mắt sáng lên, Ly vương này lại còn nhớ rõ hứa hẹn lần trước, lại mạng lễ vật đến tặng nàng sao? Lần trước là một bộ áo choàng da cáo trắng như tuyết, hôm nay lại là cái gì a?

"Như thế nào không khéo?" Triệu Cảnh Trạch hỏi.

"An Ninh đang muốn đi xem đại tỷ, sợ là không thể chiêu đãi Ly vương điện hạ rồi." An Ninh thở dài, "Còn thỉnh Ly vương điện hạ thứ tội, đi xem đại tỷ là kế hoạch sáng sớm hôn nay của An Ninh, sao đoán được Ly vương điện hạ đột nhiên tiến đến..."

"Chuyện này có đáng gì, bổn vương không trách tội, nếu nhị tiểu thư muốn đi xem đại tiểu thư, như vậy bổn vương liền cùng nhị tiểu thư đi xem, này không phải đẹp cả đôi đường sao?" Triệu Cảnh Trạch cười nói, hôm nay nếu đã đến đây, hắn cũng không muốn đi tay không một chuyến, huống hồ, đối với An Ninh, hắn hoặc nhiều hoặc ít hy vọng cho nàng một ít ấn tượng tốt, tự nhiên muốn theo ý định của nàng.

Bất quá, hắn không nhận thấy được đáy mắt An Ninh lóe qua một tia hàn quang kì lạ, nàng hoàn toàn che dấu rất khá, "Như vậy liền không thể tốt hơn , chúng ta đi qua luôn thôi, Ly vương điện hạ thỉnh."

Triệu Cảnh Trạch không có từ chối, xoay người đi ở phía trước, An Ninh theo sát phía sau, Bích Châu mang theo hộp thức ăn hầu hạ ở bên cạnh, một hàng ba người đi tới hướng Khởi Thủy Uyển,vừa tới cửa Khởi Thủy uyển, liền nghe được thanh âm An Như Yên đánh chửi hạ nhân truyền đến, giống như một bệnh nhân tâm thần, Triệu Cảnh Trạch theo bản năng nhíu nhíu mày, sinh ra một tia ghét, nếu không là vì An Ninh, hắn là tuyệt đối sẽ không muốn gặp người có tiếng xấu là An Bình hầu phủ đại tiểu thư .

An Ninh cũng trấn định như thường, vẻ mặt ý cười, thấy Triệu Cảnh Trạch dừng lại cước bộ, lập tức mở miệng nói, "Nơi này của đại tỷ xảy ra chút tranh cãi ầm ĩ, nếu Ly vương điện hạ sợ ầm ỹ, kia An Ninh liền một mình đi thôi."

Triệu Cảnh Trạch đã đến nơi này tất nhiên là sẽ không lùi bước , dù là chán ghét An Như Yên, nhưng vì có thể lấy lòng An Ninh, hắn không thể không đi vào, một lần nữa nhấc chân bước vào, tiếp tục đi ở phía trước An Ninh.

Khóe miệng An Ninh gợi lên một nụ cười , đi theo vào khi sắp đến phòng của An Như Yên, liền tăng nhanh cước bộ, đi đến phía trước của Triệu Cảnh Trạch , vào phòng, mở miệng kêu lên, "Tỷ tỷ, ngươi xem Ninh Nhi mang cái gì đến cho người nè, Ninh Nhi mang đến điểm tâm mà người thích nhất, là Bích Châu tự tay làm , vẫn còn nóng nha!"

Vẻ mặt An Ninh thân thiết, mang theo hộp thức thức ăn đến bên giường, An Như Yên nhìn thấy An Ninh, sắc mặt nhất thời càng thêm khó coi, một thời gian dài không gặp, An Ninh này lại càng thêm xinh đẹp độn lòng người, mà chính mình thì sao?

Nghĩ đến nàng nằm ở trên giường, không động đậy được, đi không thể đi, một cỗ tức giận nhất thời dâng lên, vươn tay gạt điểm tâm An Ninh đưa qua, "Ngươi tới làm gì? Cút ra ngoài cho ta !"

Điểm tâm trong tay An Ninh bị nàng vung lên, nhất thời cả hộp thức ăn đều rơi trên mặt đất, tất cả điểm tâm bên trong đều rớt ra, An Ninh ủy khuất nhìn An Như Yên, "Tỷ tỷ, Ninh Nhi là mang điểm tâm đến cho người nha."

An Như Yên hừ lạnh một tiếng, vẫn là bộ mặt không tốt , "Ta..."

Nhưng khi vừa mở miệng, lại nh́n thấy bóng dáng của Ly vương Triệu Cảnh Trạch, quần áo cẩm y, anh tuấn cao lớn, mặc dù không bằng Thương Địch cùng Nam Cung Thiên Duệ, nhưng ở trong vài vị hoàng tử , lại rất nổi tiếng , nghĩ đến kiện áo choàng dồ ly lông trắng lần trước Ly vương đưa cho nàng,nguyên bản An Như Yên đang muốn quở trách An Ninh nhất thời thu về, nàng biết, ở trước mặt Triệu Cảnh Trạch, nàng không thể mất đi dáng vẻ.

"Ninh Nhi, mới vừa rồi ta không cẩn thận làm rớt hộp thức ăn, không làm ngươi bị thương chứ?" thanh âm An Như Yên trở nên ôn nhu, giống như người mới bị bệnh tâm thần kia không phải là nàng.(con mụ này thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách a ….bao giờ mình mới “giống” được nàng như vậy nhỉ *mong ước*)

Phản ứng của An Như Yên nằm trong dự đoán của An Ninh , cũng vì biết có Triệu Cảnh Trạch ở đây nên An Như Yên sẽ không nổi điên phát cuồng,vì vậy nên nàng mới không theo sau bước vảo, không chỉ có như thế, trong lòng nàng còn đang có kế hoạch khác.

An Như Yên diễn trò, An Ninh cũng phối hợp nàng ta , ôn nhu mở miệng, "Không có gì, mới vừa rồi là Ninh Nhi không cẩn thận, không có cầm chắc, cho nên mới làm rơi xuống."

Trên thực tế, An Ninh cũng hiểu được, mới vừa rồi ở ngoài phòng , Triệu Cảnh Trạch đã nghe được âm thanh chửi bậy của nàng ta, hắn lại không ngốc, tự nhiên là biết An Như Yên đang giả bộ ôn nhu cùng tao nhã.

"Này... Ly vương điện hạ như thế nào lại đến đây? Yên nhi... Yên nhi thỉnh an Ly vương điện hạ , Yên nhi không tiện đứng dậy, còn thỉnh Ly vương điện hạ thứ tội." An Như Yên mỉm cười nhìn Triệu Cảnh Trạch, từ ngày thu được lể vật của Ly vương ,trong lòng nàng đối vời Ly vương này có chút tưởng niệm, trước kia, nàng luôn chướng mắt Ly vương , nhưng nay... Nghĩ đến thân mình bản thân, nay Ly vương đối với nàng mà nói, cũng không để ý tới thân thể của nàng , hắn đưa mình lễ vật quý trọng như vậy,chắc hắn có ý với mình.

"Không cần đa lễ." Triệu Cảnh Trạch thản nhiên đáp lại ,thanh âm lạnh nhạt giống như một chậu nước lạnh tạt lên người An Như Yên ,sắc mặt An Như Yên thời trầm xuống, An Ninh thấy thế, vui sướng khi người gặp họa rất nhiều, lập tức mở miệng nói, "Tỷ tỷ, mới vừa rồi ta đến xem tỷ tỷ, liền gặp được Ly vương điện hạ, cho nên, liền đi chung đến đây."

Lời này nghe vào trong tai hai người đều bất đồng, không có cùng ý tứ, An Ninh nói đúng là sự thật, nàng quả thật là gặp được Ly vương, sau đó cùng hắn đến đây, bất quá, An Như Yên chắc chắn có khuynh hướng tin tưởng Ly vương điện hạ cũng là muốn tới xem nàng, cho nên, hai người liền đến đây.

Như An Ninh sở liệu , An Như Yên quả thật là có khuynh hướng người sau, nghe nói như thế, trong lòng An Như Yên liền vui vẻ, gửi một ánh mắt thẹn thùng cho Ly vương, "Yên nhi đa tạ Ly vương điện hạ đã đến thăm"

Ly vương nhíu mày, An Như Yên như vậy làm cho hắn buồn nôn, sắc mặt lập tức suy sụp xuống, hắn không ngu ngốc, cũng không đần độn, ánh mắt An Như Yên nhìn hắn, hắn như thế nào có thể không rõ? Hắn ở trong nhóm hoàng tử cũng xem như là giỏi nhất ,nữ tử Đông Tần quốc ngưỡng mộ hắn cũng không thiếu, hắn cũng vui vẻ bị những nữ tử này ngưỡng mộ, bất quá, An Như Yên ngưỡng mộ, với hắn mà nói, sẽ chỉ làm hắn cảm giác được sỉ nhục, để nữ nhân trong ngoài không đồng nhất này thích hắn là điều rất mất mặt, điểm này, sợ là cả đời cũng rửa sạch không xong, bị nàng liếc mắt một cái, đều cảm thấy nhục nhã.

"Ly vương điện hạ, tỷ tỷ cảm ơn ngươi a, ngươi sao không nói lời nào?" An Ninh cúi đầu, có ý nhìn Ly vương, giống như trách cứ, lại giống như hờn dỗi.

Triệu Cảnh Trạch này vừa nghe thấy, trong lòng tuy rằng không muốn để ý tới An Như Yên, nhưng nghĩ đến An Ninh, vẫn nhịn xuống, "Bổn vương đúng là đến, Ninh Nhi..."

"Ly vương điện hạ thật sự là người tốt, đến Hầu phủ còn mang theo lễ vật sao?" An Ninh đánh gãy lời nói của hắn, không để cho hắn khiến cho An Như Yên có cơ hội hoài nghi.

Cao hứng tiêu sái đến trước mặt Triệu Cảnh Trạch, tiếp nhận hộp gấm trong tay hắn, lực chú ý của Triệu Cảnh Trạch đều bị nàng hấp dẫn, nghĩ đến mục đích lần này tới, khóe miệng khẽ nhếch, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng An Ninh vẫn như cũ sẽ không để cho hắn có cơ hội, cầm hộp gấm đi đến trước giường An Như Yên , ngồi tại trên tháp, "Tỷ tỷ, Ly vương điện hạ thật là có tâm, lần trước là áo choàng ngân hồ, lúc này lại là cái gì a? Để cho ta tới sai sai... Ly vương điện hạ cũng không nên mở miệng nhắc nhở Ninh Nhi a."

Không cho Triệu Cảnh Trạch có cơ hội mở miệng, tự nhiên là vì khiến cho An Như Yên hiểu lầm, nghĩ đến lễ vật này là Ly vương muốn tặng cho An Như Yên nàng , đây cũng là điều An Ninh muốn.

Không cho Triệu Cảnh Trạch có cơ hội mở miệng, tự nhiên là vì khiến cho An Như Yên hiểu lầm, nghĩ đến lễ vật này là Ly vương muốn tặng cho An Như Yên nàng , đây cũng là điều An Ninh muốn .

An Ninh đều nói như thế , Triệu Cảnh Trạch tự nhiên cũng liền theo ý của nàng, bất quá, lúc này hắn vẫn chưa nhận thấy được mình đang bị An Ninh tính kế, thầm nghĩ , đã biết lễ vật này, nhất định có thể làm cho An Ninh thích.

An Ninh nhíu mày, giống như đang trầm tư, biểu tình trên mặt biến hóa rất nhanh, An Ninh vốn trổ mã rất đẹp, trên mặt muôn màu muôn vẻ, lại làm cho trong lòng Triệu Cảnh Trạch có chút run động, sinh ra một chút si mê, hắn muốn kết hôn với An Ninh là do có nhiều lợi ích, nhưng là giờ phút này Triệu Cảnh Trạch lại phát hiện, nữ tử này tựa hồ cũng có chút tác động đến tâm của hắn.

"Ai nha, Ninh Nhi ngu dốt, đoán không được đâu!" An Ninh vẻ mặt mất mát, "Tỷ tỷ, ngươi đoán là cái gì sao?"

An Như Yên trong lòng đương nhiên đã đoán, xem kia trình độ tinh xảo của hộp gấm kia, chắc hẳn vật bên trong cũng không phải vật phàm , Ly vương này đối chính mình thật đúng là có tâm, "Mở ra xem chẳng phải sẽ biết là cái gì sao!"

"Đúng rồi, mở ra xem, bất quá..." ánh mắt An Ninh lóe lên, ánh mắt dừng ở trên người Triệu Cảnh Trạch dao động, "Có thể thỉnh Ly vương điện hạ tránh đi một lát?"

Đang chìm đắm trong vẻ ngoài xinh đẹp của An Ninh , Triệu Cảnh Trạch giống như bừng tỉnh, hắn không nghĩ sẽ rời đi,muốn tiếp tục nhìn nàng, nhưng An Ninh lại thỉnh cầu như thế , mặc cho là ai sợ cũng không thể cự tuyệt, "Kia bổn vương liền đi dạo trong viện một chút."

Dứt lời, Triệu Cảnh Trạch còn thật sâu nhìn An Ninh liếc mắt một cái mới đi ra ngoài cửa.

Thân ảnh Triệu Cảnh Trạch vừa mất ,sắc mặt An Như Yên liền trầm xuống, "Ngươi đem Ly vương điện hạ đuổi đi làm chi?"

Ly vương điện hạ thật vất vả đến xem nàng, mới trong chốc lát, đã bị An Ninh đuổi đi, nàng sao có thể không có câu oán hận? Mới vừa rồi giả bộ ôn nhu nháy mắt biến mất không thấy.

An Ninh lơ đễnh cười, vẫn vẻ mặt thân thiện như cũ, "Tỷ tỷ, sao người lại ngốc như vậy? Ly vương nhiều lần tặn lễ vật cho ngươi,tâm ý này ngươi còn không rõ sao? Ninh Nhi đều hiểu được, Ly vương là yêu thượng tỷ tỷ , ngươi không nhìn thấy mới vừa rồi ánh mắt Ly vương nhìn tỷ tỷ, Ninh Nhi nhìn đều mặt đỏ đâu!"

"Phải không? Thật vậy chăng? Ly vương hắn thật sự yêu thượng ta sao?" Trong lòng An Như Yên vui vẻ, hiện tại An Như Yên cũng không phải là nữ tử giống lúc trước tự cho mình là thanh cao , nằm ở trên giường trong một đoạn thời gian dài như vậy, đã tiêu hao hết nhiều tâm lực của nàng , hôm nay chớ nói người yêu nàng là một vương gia, cho dù là một công tử quan gia bình thường yêu nàng, nàng cũng sẽ vui vô cùng.

"Tỷ tỷ, có câu nói, kẻ trong cuộc thì mê đâu! Ninh Nhi đều xem rành mạch ." An Ninh cười đến vui vẻ, đem lòng tính kế của nàng che dấu rất khá.

"Phải không?" An Như Yên tin lời nói của An Ninh, Ly vương nếu là yêu thượng nàng , như vậy nàng nói không chừng còn có thể lên làm vương phi , xem ra ông trời là tới bù lại cho nàng a!Trong lòng An Như Yên vui mừng , lại nghĩ đến chuyện gì, lông mày vẫn cau lại, "Vậy ngươi còn đuổi hắn đi làm chi?"

Tuy rằng là trách cứ, nhưng không sắc bén như vừa rồi, An Ninh ha ha cười, "Tỷ tỷ, có câu là cơm phải ăn từng ngụm từng ngụm, không nên gấp gáp, nóng vội không ăn hết được đậu hủ nóng , Ninh Nhi bảo Ly vương điện hạ đi, toàn là vì suy nghĩ cho tỷ tỷ nha!"

"Sao?" An Như Yên nhìn An Ninh liếc mắt một cái, ý bảo nàng tiếp tục nói tiếp.

"Ngươi nghĩ thử xem, Ly vương nếu là yêu thượng tỷ tỷ , vậy nhất định là xem không đủ , Ninh Nhi mới vừa rồi đưa hắn đuổi đi, muốn treo khẩu vị của hắn, làm cho hắn lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm nghĩ, nếu hắn nghĩ đến chịu không nổi , như vậy đến ngày nào đó, Ninh Nhi nên kêu tỷ tỷ một tiếng Ly vương phi ." An Ninh cố ý nhấn mạnh ba chữ 'Ly vương phi' , nàng đương nhiên biết ba chữ này đối với An Như Yên là dụ hoặc như thế nào

Quả nhiên, con ngươi An Như Yên sáng lên, nàng không ngu ngốc, đương nhiên hiểu được ý tứ của An Ninh, hưng phấn ngay cả môi đều đang run đẩu, "Ngươi là nói... Là nói... Ninh Nhi a! Ngươi thật sự là giúp tỷ tỷ một đại ân a!"

An Ninh nhưng cười không nói, nàng giúp nàng ta sao? Nếu An Như Yên muốn cho rằng như vậy, nàng cũng không thể nề hà, bất quá, chỉ hy vọng nàng ta đến lúc đó vẫn có thể cao hứng như vậy !

An Ninh mở hộp gấm ra , nhìn thấy bên trong một cây trâm, chưa nói tới vô giá, nhưng vừa thấy, cũng là hàng trân phẩm, An Như Yên nhìn thấy cây trâm kia, trên mặt vui vẻ, An Ninh cầm lấy cây trâm, thay An Như Yên cài ở trên đầu, "Tỷ tỷ cùng cây trâm này thực xứng đôi, này nhất định là Ly vương điện hạ vì tỷ tỷ mà tạo ra ."

"Ha ha... Thật sự rất đẹp sao?" An Như Yên cao hứng không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả, nếu giờ phút này nàng có thể đi lại, sớm đã chạy đến bên gương đồng để xem, xem đến tột cùng , bất quá, nàng nếu có thể đi lại, sợ cũng sẽ không bởi vì Ly vương đưa gì đó mà thoải mái như thế đi!

An Ninh nhìn bộ dáng hưng phấn của nàng , đáy mắt xẹt qua một ánh sáng khác thường, "Tỷ tỷ, Ninh Nhi trước cáo lui, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi ."

An Như Yên giật mình, "Kia Ly vương..."

"Ninh Nhi sẽ thay tỷ tỷ đưa Ly vương ra phủ." An Ninh chân thành tha thiết, vô hại, ai vừa thấy, cũng sẽ không nghi ngờ nàng có tâm tư khác , muốn nói An Như Yên không đề phòng An Ninh, đó là không có khả năng, An Ninh xinh đẹp động lòng người, nàng thấy ở trong mắt , nàng đương nhiên lo lắng An Ninh sẽ đem Ly vương mê hoặc đi, nhưng giờ phút này, nàng dù lo lắng thì có ích lợi gì? Nàng không thể tự mình đi đưa, nghĩ đến những lời An Ninh mới nói với nàng, An Như Yên vẫn khoát tay áo, ý bảo nàng rời đi.

An Ninh ra phòng, ở trong Khởi Thủy uyển tìm được Triệu Cảnh Trạch, hai người ra Khởi Thủy uyển, Triệu Cảnh Trạch không nhìn thấy cây trâm hắn đưa tới liền nhíu mày hỏi, "Ta đưa cho ngươi cây trâm đâu?"

"A? Kia... Đó là điện hạ đưa cho Ninh Nhi sao?" An Ninh cố ý giả bộ hồ đồ.

Triệu Cảnh Trạch ý thức được cái gì, giọng điệu cất cao một chút, "Đương nhiên là tặng cho ngươi ." Chẳng lẽ hắn còn có thể đưa cho cái kia cho An Như Yên sao?(anh này đúng dạng ăn trộm khọng được con gà còn mất nắm gạo a….đáng đời kẻ bất lương , chị AN chỉ có thể là của anh Địch thui^^)

"Nhưng... Ly vương thứ tội, mới vừa rồi tỷ tỷ nhìn thích, cho nên liền..." An Ninh liễm mi, lưu ý đến sắc mặt đẹn kịt của Triệu Cảnh Trạch , khóe miệng không chút dấu vết giơ lên.

"Hừ, ta đi tìm nàng ta đòi lại" Triệu Cảnh Trạch hừ lạnh, An Như Yên chết tiệt đó,thật sự là lòng tham không đáy, kia rõ ràng là hắn đưa cho An Ninh , nhưng lại bị An Như Yên chiếm đi!

"Ly vương điện hạ..."

Triệu Cảnh Trạch mới vừa đi ra một bước, liền bị An Ninh gọi lại, trong lòng An Ninh thầm oán,Triệu Cảnh Trạch này cũng không chán ghét An Như Yên bình thường đâu! Chính là hợp ý nàng!

Nghĩ đến những việc kiếp trước đôi cẩu nam nữ này đã làm với nàng, hận ý trong lòng An Ninh đột nhiên tăng lên, đáy mắt xẹt qua một tia tà ác, thấp giọng mở miệng, "Tâm ý Ly vương, An Ninh hiểu được, không biết Ly vương điện hạ khi nào... Cầu hôn?"

hết chương 95
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện