An Ninh giật mình, đại phu nhân lại đẩy nàng ra, ánh mắt nhìn thẳng vào tầm mắt Dương Mộc Hoan, trong mắt bà ta mê mang làm cho nàng nhíu mày, nhớ tới những hành động điên cuồn vừa rồi của bà ta, An Ninh trong lòng càng đậm nghi hoặc, trong tay đại phu nhân và An Như Yên có nhược điểm của Dương Mộc Hoan, tất nhiên sẽ không bỏ qua, nhưng là, cách xử lý này quá mức quỷ dị, trực giác nói cho nàng biết rằng sự quỷ dị này, trong chuyện này tựa hồ mẹ con nhà kia không thoát được quan hệ.

"Con nên nói ra sự thật trong chuyện này nha! Con đã quên nàng ta đã đối sử với con tàn nhẫn như thế nào rồi hả? Đừng sợ, cứ lớn tiếng nói ra, có di nương ở bên cạnh con, di nương sẽ bảo hộ con."

Đại phu nhân áp chế hờn giận trong lòng, sắc mặt từ ái nhìn An Ninh quá quen thuộc đến mức dối trá.

"Ninh Nhi..." Dương Mộc Hoan giật mình nhìn An Ninh, trong mắt sợ hãi cùng sự khẩn cầu đan xen, lòng của nàng càng ngày càng bất an.

An Ninh cũng gật đầu, Dương Mộc Hoan sát nàng, ở đây tất cả mọi người đềuthấy , không thể là giả được, nhưng trong đó chân tướng sự thật rốt cuộc là cái gì? An Ninh cuối đầu suy nghĩ, nàng nhất định phải biết rõ ràng.

"Làm sao có thể? Không có khả năng..." Trong đầu Dương Mộc Hoan oanh một tiếng, cả người lập tức bị An Bình hầu đẩy thật mạnh ngã trên mặt đất, bên trong đại sảnh của An Bình phủ vamg lên những tiếng quát chói tai.(yuki:ông già này đúng là không có tim)

"Hiện tại ngươi còn ngụy biện cái gì nữa? Sự tình đã sáng tỏa như vậy, không cần phải tra hỏi thêm nữa, người đâu, mang gia pháp hầu phủ ra." Ánh mắt An Bình hầu gia lộ ra vẻ tàn nhẫn, nói ra, tất mọi người ở đây đều có thần sắc khác nhau.

Gia pháp? Gia pháp An Bình hầu phủ có hai loại, quất roi và điền tỉnh, mỗi một loại đều là tàn nhẫn đến cực điểm.

Dương Mộc Hoan nghe được hai chữ "Gia pháp", trong mắt đầy sợ hãi, cả người hoảng loạn, "Lão gia, tha ta, ta là bị oan uổng , ta thật là oan uổng nha..."

Đại phu nhân và An Như Yên nhìn nhau, ánh mắt dừng trên người An Bình hầu , trong mắt xẹt qua một tia ác độc, oan uổng? Hiện tại ai còn có thể tin tưởng tiện nhân Dương Mộc Hoan này? Bà ta ngay cả khi có một trăm cái mồm, đều nói không lại.

Nghĩ đến gia pháp, đại phu nhân trong lòng hiện lên tàn nhẫn, gia pháp nhà này đã lâu không được dùng đế nên cũng không còn công dụng, nhân ngày hôm nay phải để cho Dương Mộc Hoan nếm thử hương vị của gia pháp nhi!

Quản gia rất nhanh liền trình gia pháp lên, một cây gậy thật dài, mặt trên được bao phủ bởi những gai sắc nhọn, vừa nhìn thấy, trong lòng liền không khỏi sinh ra sợ hãi, không thể nào tưởng tượng được cây gậy kia đánh lên người thật sựrất tàn nhẫn.

"Ra tay đi!" Giọng An Bình hầ lạnh lùng ra lệnh, con ngươi lạnh lẽo không một chút tình cảm.

Dương Mộc Hoan trầm trọng kéo thân mình không ngừng sau này lui, trong mắt nàng ta cây gậy trong tay quản gia, không khác gì muốn mạng của nàng.

"Tứ muội, ngươi sợ cái gì? Tốt xấu việc gia ta sẽ giúp ngươi gánh vác vài ngày,tuy đường đường là chủ gia, phạm vào sai trái, cũng khổng thể không tuân theo qui tắc, làm như thế sao có thể hợp lý?" Đại phu nhân thản nhiên mở miệng, đem sự sợ hãi của Dương Mộc Hoan để ở trong mắt, hiện tại mới biết sợ hãi sao? Hai tháng trước lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhất thời đoạt quyền từ trong tay nàng, không tự mình đi đến con đường này sao? Dương Mộc Hoan chống mắt nhìn đại phu nhân, trong lòng ngẩn ra, coi như hiểu được cái gì, cùng lúc đó, trên lưng một cơn đau truyền đến, mũi nhọn đâm vào da thịt, lại bị người dùng lực mạnh nhất, kia đau đớn liên tục truyền đến, cơn đau bao phủ toàn bộ cơ thể.

"A..." Nhưng âm thanh đau đớn đến chói tai của Dương Mộc Hoan vang lên khắp phủ, nụ cười của đại phu nhân càng trở nên quỷ dị, là nàng ta! Là tiện nhân Lưu Hương Liên này, nhất định là nàng ta muốn hãm hại mình, nàng ta quyết tâm loại bỏ nàng như Vân Trăn vậy, nàng cũng không thể thoát được!

Trong mắt bị hận thù che đậy, trong phút chốc, nàng không thể thích ứng với cơn đau tàn khốc mới vừa rồi, cây gậy lại một lần nữa đánh vào thân thể của nàng, một cây tiếp theo một cây, da thịt như bị xé rách, máu tươi chảy ròng ra, xiêm y sớm đã bị dính đầy màu tươi, vô cùng kinh khủng.

"Nương... Đừng đánh nương ta... Cha, ngươi tha nương đi!" An Lan Hinh khóc đứt từng khúcruột gan, gặp chính mình cầu tình nhưng An Bình hầu lại không có bất kỳ một chút run động dù chỉ là nhỏ nhoi nào cả, bất chấp tất cả, đột nhiên xông vào, với ý đồ dùng thân thể che chở Dương Mộc Hoan.

Cây gậy từ trên cao hạ xuống, hành động rơi vào trong mắt mọ người làm cho tất cả đều do dự, ngẩn ra, hạ gậy xuống, chính vì không muốn đánh nhầm trên người An Lan Hinh, An Lan Hinh nhanh chóng thở dài, hé ra hai khuôn mặt gắn bó với nhau.

Đại phu nhân cùng An Như Yên vui sướng cười tươi khi thấy người gặp họa, như nhìn trò hay, An Ninh có chút nhíu mi, vào lúc đó, bản thân Dương Mộc Hoan có thể dùng thân thể mình tránh cho An Lan Hinh tránh không bị roi kia, nhưng bà ta không làm như vậy.

An Lan Hinh bị hai roi, Dương Mộc Hoan vẫn như trước không có một một hành động che chở, An Ninh trong lòng nổi lên một tia châm chọc, nàng từng nghĩ rằng Dương Mộc Hoan hể lòng yêu thương nữ nhi, nhưng giờ phút này xem ra, tình mẫu tử kia cũng không là gì cả!

Trong mẳt ngưng tụ một tia lạnh như băng, An Ninh thản nhiên nhìn thấy hết, trong đại sảnh, tất cả đều im lặng ngũ phu nhân Tần Ngọc Song tiến lên đem AnLan Hinh rời đi, mở miệng van xin, "Lão gia, nếu đánh tiếp, sẽ gây ra tai họa chết người ."

"Ngũ muội, chuyện quý phủ từ khi nào đến phiên ngươi lên tiếng?" Giọng điệu Đạiphu nhân hừ lạnh ra tiếng, Tần Ngọc Song xưa nay cùng Dương Mộc Hoan luôn gần gủi, tưởng có thể thay Dương Mộc Hoan cầu tình, không có cửa đâu, Tần Ngọc Song chỉ xuất thân từ thanh lâu, mặc dù là vào Hầu phủ, bản tính vốn khiêm tốn, ít khi ra khỏi phòng, làm sao nàng ta có thể nói lại với nữ nhi này.

Tần Ngọc Song thân thể ngẩn ra, khuôn mặjt trơ nên trắng bạch, cúi đầu, không nói nên lời, chỉ, nàng cầm thật chặt tay An Lan Hinh, động tác nhỏ này nhiều người không phát hiện ra, nhưng sâu sắc An Ninh lưu ý đến hành động này của nàng ta, liền hạ mặt mày, nghĩ đến kiếp trước về Tần Ngọc Song này nàng chi biết đôi chút, hôm nay thấy nàng ta cầu xin cho Dương Mộc Hoan, nếu một ngàynào đó Dương Mộc Hoan biết nàng ta đã vì nàng làm ra chuyện như vậy, không biết sẽ như thế nào?

Nàng biết, Hầu phủ ngũ phu nhân Tần Ngọc Song không đơn giản, nữ nhân tuy xuất thân phong trần, thế nhưng hiểu được sự chịu đựng, tại Hầu phủ, hàng năm nàng ta luôn được An Bình hầu sủng hạnh nhiều nhất, là vì nàng ta luôn dịu dàng ngoan hiền với độ tuổi thanh xuân kia trong mắt An Bình hầu gia có nhiều lợi thế nhất.

Đại sảnh bên trong, gia pháp tiếp tục chấp hành , mùi máu tươi trong không khí càng ngày càng nồng đậm, An Lan Hinh vừa nhận hai roi, đã đau đến hôn mê bất tỉnh, Dương Mộc Hoan nằm trên mặt đất, hấp hối, nhưng ánh mắt của nàng ta vẵn như trước hung hăng trừng mắt đại phu nhân, đau đớn đã làm cho nàng ta chết lặng, nàng không thể tưởng tượng chính mình giờ phút này lại rời vào tình huống bi thảm như vậy, phải chăng hôm nay nàng sẽ chết ở chỗ này? Không, nàng không thể chết được! Nàng không thể chết bị oan uổng như vậy!

An Ninh thấy Dương Mộc Hoan sức chịu đựng đã đến giới hạn, thản nhiên lướt nhìn đại phu nhân cùng An Như Yên, có ý mở miệng cầu xin, "Cha, đại ca hắn...đã trở lại đi!"

Đại công tử An Bình hầu phủ An Lạc Phong vốn là do Dương Mộc Hoan sinh thành, nay hắn lĩnh lệnh triều đình ra ngoài kinh thành làm chút việc, nếu hắn trở về, phát hiện Dương Mộc Hoan bị đánh chết, sợ là ngay cả An Bình hầu gia cũng khó lòng dẹp yên chuyện trong phủ.

Quả nhiên, con mắt An Bình hầu gia trở nên căng thẳng, "Đủ!"

Quản gia thu nhận được lệnh, liền dừng hành động lại, đại phu nhân trong mắt xẹt qua một tia hờn giận, "Lão gia..."

"Dẫn nàng ta đi, im lặng." An Bình hầu giọng lạnh ngắt lời nói đại phu nhân, sau đó liền quay người rời đi, trong mơ hồ Dương Mộc Hoan được đưa về viện Quỳnh Hoa, Tần Ngọc Song sai nha hoàng ôm An Lan Hinh về phòng của nàng, đại phu nhân cùng An Như Yên tuy rằng không cam lòng, nhưng đều hồi viên。

An Ninh vừa bước vào sân của viện Thính Vũ Hiên, liền nghe được âm thanh quen thuộc vang lên ở bên tai.

"Ngươi vì sao cứu nàng ta?"

An bình giật mình, dừng bước, ánh mắt lóe lên một tia sáng, "Nàng ta không thể

chết được!"

Dương Mộc Hoan không thể chết được, nếu như chết thì hành động của đại phu nhân cùng An Như Yên ý sẽ mãi mãi không được đưa ra ánh sáng, lưu lại cho Dương Mộc Hoan một cái mệnh,nhất định sẽ có ngày dùng đến!

"Ngươi cảm thấy sự tình hôm nay có chút kỳ quái?" Thương Địch nhìn An Ninh dưới ánh trăng, cặp mắt kia sáng hơn so với những ngôi sao trên bầu trờ, làm cho người ta đui mù.

"Thần vương điện hạ trong lòng cũng hoài nghi, không phải sao?" An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, mắt nhìn thẳng về hướng tầm mắt của hắn, nàng có thể nhìn ra sự việc đó bất thường, thông minh như Thương Địch, làm sao có thể không nhìn ra ?

Thương Địch có chút nhíu mày, tựa hồ bởi vì sao mà hờn giận, nhưng một lát hắn lại cười lớn thành tiếng, khuôn mặt anh tuấn hết sức nhu hòa, đột nhiện, hắn với tốc độ rất nhanh, cúi người tới gần An Ninh, An Ninh trong lòng ngẩn ra, đang muốn lui về phía sau, lại bị Thương Địch chế trụ sau ót, toàn bộ thân thể như bị lôi kéo về hướng hắn.

An Ninh cảm thấy đầu oanh một tiếng, độ ấm thân thể tăng vọt lên, nhìn chằm chằm vào Thương Địch nụ cười trở nên yếu ớt.

"Ngươi... Muốn làm gì?" Khuôn mặt tuấn tú càng tới gần, An Ninh cố gắng duy trì điềm tĩnh, nhưng sắc mặt đỏ ửng lộ ra một tia mê người, nam nhân này, đúng là sâu không lường được, dù là nàng làm bất cứ biện pháp nhìn vào hai tròng mắt hắn cũng không thể tìm hiểu chút ý đồ nào, nhưng ngược lại con mắt đen thâm thúy kia làm cho mê hoạt!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện