An Ninh dẫn theo Bích Châu, một đường rời khỏi Thính Vũ hiên, hướng tới Cách viên đi đến. Cách viên ở An Bình hầu phủ là chỗ sâu nhất, vòng qua vài lượt hành lang gấp khúc, đúng lúc đi qua hoa viên vừa vặn gặp hai nha hoàn Hầu phủ đang liên miên cằn nhằn nói cái gì đó, "đại phu nhân" - ba chữ tiến vào trong tai của nàng, An Ninh theo bản năng dừng lại bước chân, âm thầm lưu ý hai nha hoàn nói chuyện.
"Ta nghe nói ban đêm đại phu nhân không ngừng gặp ác mộng, hình như vô cùng sợ hãi, giống như có người tìm đến lấy mạng vậy." Nha hoàn áo tím cố gắng đè thấp thanh âm nói với nha hoàn áo lam bên cạnh.
Áo lam nha hoàn cũng trở nên hưng trí, "Đêm đó, ta gác đêm, nghe được đại phu nhân kêu 'Vân Trăn... Vân Trăn', ngươi nói xem, Vân Trăn là ai a? Đại phu nhân hình như rất sợ bộ dáng của nàng."
Nghe đến đó, thân thể An Ninh ngẩn ra, Vân Trăn? Hai năm trước, đại phu nhân gần như đổi hết toàn bộ nha hoàn trong phủ, hai nha hoàn này giống như Bích Châu, cũng vào phủ tại thời điểm đó, đương nhiên các nàng không biết Vân Trăn là ai!
"Ngươi có biết Cố đại nương không?"
"Làm sao vậy? Cố đại nương không phải đã về quê thăm người nhà sao?"
"Hừ, cái này ngươi không biết đâu! Cố đại nương đã trở lại!"
"Đã trở lại? Không thấy người a, Cố đại nương là người thân cận bên cạnh đại phu nhân, vẫn luôn giúp đỡ đại phu nhân thu xếp công việc trong phủ. Bà ta đã trở lại, nên ở bên người đại phu nhân hầu hạ mới đúng a, đại phu nhân ngày thường không không thể không có Cố đại nương được đâu!"
"Ôi chao, nói cho ngươi a, ta nghe nói Cố đại nương lần này về quê, trừ việc thăm người nhà còn làm chuyện khác nữa. Nghe nói Cố đại nương giúp đại phu nhân cầu cao nhân đó, mà hiện nay đã đưa cao nhân an bài ở khách sạn, tự mình tiếp đón rất chu đáo!"
" Cao nhân nào vậy?"
"Điều này ta làm sao mà biết? Mà đừng nói nữa, nếu lát nữa bị quản gia phát hiện chúng ta đang nói chuyện của chủ lại bị trừ lương của tháng này a."
Hai nha hoàn không nói thêm gì nữa, An Ninh nghĩ đến lời nói vừa nãy của các nàng, mi tâm hơi nhíu, cao nhân kia là ai? Đại phu nhân lại giao phó Cố đại nương chính mình hầu hạ, có nghĩa là thập phần coi trọng người này. Không biết vì sao, An Ninh có một loại dự cảm, sự việc này nhất định có liên quan tới mẫu thân.
An Ninh vừa đi vừa suy nghĩ, rốt cục cũng đến Cách viên, đứng ở bên ngoài Cách viên, An Ninh nhìn cửa viện quen thuộc, tay theo bản năng nắm chặt thành quyền, trong lòng ẩn nhẫn suy nghĩ mênh mông cùng hận ý.
Nương thích thanh tịnh, cho nên bà luôn lựa chọn ở trong Cách viên tĩnh lặng, mới trước đây, nàng cùng nương còn ở trong vườn này, nơi đây có rất nhiều kỷ niệm về nương. Từ hai năm trước bị mất trí nhớ, nàng không còn đi vào sân này nữa.
Bước vào trong sân, An Ninh phóng tầm mắt nhìn xung quanh, thấy đến cũng là một mảnh phế tích. Hai năm trước, Cách viên bị đại phu nhân phong tỏa, trở thành cấm địa của Hầu phủ, hừ! Đại phu nhân là đang sợ hãi đi! Sợ hãi thì như thế nào? Nữ nhi của bà không phải cũng bị đưa vào nơi này sao!
Không biết mẹ con hai người này ở đây có dạng tâm tình gì?
"Như thế nào bây giờ mới đến? Ngươi đi từ Thính Vũ hiên tới đây, không đến mức mất nhiều thời gian như vậy đi?" An Như Yên giọng điệu không tốt, nghĩ đến hôm qua Dĩnh Thu nói về chuyện của tướng quân, trong lòng tức giận khó tiêu.
"Sao lại nói chuyện với muội muội con như vậy?" Đại phu nhân liếc An Như Yên một cái, trên mặt ý cười ôn hòa, tự mình đứng dậy hướng về phía An Ninh lôi kéo tay nàng, "Ninh Nhi đã là đại cô nương trưởng thành, tự nhiên sẽ mất nhiều thời gian chuẩn bị hơn. Ninh Nhi, nhanh đến ngồi ở bên hồ, nương đã cho hạ nhân chuẩn bị điểm tâm con thích nhất, vẫn còn nóng a!"
An Ninh nhìn vẻ “từ ái” trên mặt đại phu nhân, bỗng thấy hoảng hốt, trong đầu hiện lên đêm hôm đó ngọn lửa lớn hừng hực thiêu đốt mọi thứ ở trước mắt. Đại phu nhân kia khuôn mặt cười đến âm ngoan, trong lòng ngẩn ra, An Ninh lạnh run tới gần đại phu nhân vài bước, "Nương, vì sao sau khi Ninh Nhi đi vào Cách viên lại có cảm giác lạnh buốt ? Ninh Nhi rất sợ, Ninh Nhi nghe nói Cách viên này rất kỳ quái, nương, tại sao mọi người lạ nói nơi này kỳ quái vậy?"
Dứt lời, quả nhiên tay đại phu nhân nháy mắt lạnh như băng, vốn dĩ trên mặt tươi cười từ ái cũng nhanh chóng biến mất, tay nắm lại, vẻ mặt tái nhợt, cặp mắt lão luyện kia ẩn ẩn hàm chứa vài phần sợ hãi. Bà làm sao có thể đã quên Cách viên này là nơi ở của Vân Trăn, chính là ở nơi này bị bà ta thiêu sống mà chết.
Ngay cả An Như Yên thần sắc cũng trở nên hoảng sợ nhìn nhìn xung quanh, có tật giật mình, nhớ đến trong khoảng thời gian gần đây đại phu nhân mỗi đêm đều mơ thấy mình bị Vân Trăn quay lại đòi mạng, chắc chắn là có liên quan tới Vân Trăn đã chết kia.
An Như Yên từ sau khi chuyển đến Cách viên, cũng cả đêm ngủ không yên, nàng ở tiểu lầu các vừa vặn đối diện với phế tích bị thiêu hủy. Mỗi lần từ lầu các đi ra ngoài, đều cảm giác được có cái gì từ phía bên kia thổi qua, điều này làm cho nàng sợ hãi không thôi.
An Ninh đem phản ứng của hai người xem ở trong mắt, ánh sáng nơi đáy mắt chợt lóe rồi biến mất, "Nương, tỷ tỷ, hai người làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như thế? Ninh Nhi nói sai cái gì sao? Vậy rốt cuộc là kỳ quái ở chỗ nào nha?"
"Ha ha, nào có cái gì kỳ quái đâu? Đều là hạ nhân nói chuyện lung tung thôi." Đại phu nhân áp chế hàn ý dày đặc trong lòng, nặn ra vẻ tươi cười, lôi kéo An Ninh đi tới bên hồ, "Lại đây nào, chúng ta có khách a! Đừng để khách nhân chê cười."
An Ninh bây giờ mới chú ý tới nam tử ngồi đối diện An Như Yên, nhìn đến khuôn mặt kia, con ngươi An Ninh căng thẳng, đại phu nhân bên cạnh lập tức bắt đầu giới thiệu.
"Đây là Lâm đại thiếu gia, hai con trước đây cũng đã gặp qua nhau rồi! Muội muội của Lâm đại thiếu chính là Uyển quý phi được sủng ái nhất trong cung đó, Lâm đại thiếu vẫn nhắc tới Ninh Nhi muội muội, trách người bác này đem con cất giấu thật kỹ, không cho hắn gặp. Bây giờ con cũng đã cập kê, cùng biểu ca tiếp xúc nhiều một chút cũng tốt. đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen . o r g
Nói không chừng ngày sau còn có nhiều cơ hội ở chung a!" Đại phu nhân đem An Ninh ngồi xuống bên cạnh Lâm đại thiếu gia, liếc Lâm đại thiếu một cái, ý tứ rõ ràng.
An Ninh cúi mặt xuống, ánh mắt lạnh lùng, liếc mắt một cái liền nhận ra ý đồ của đại phu nhân, chắc hẳn bà muốn ghép nàng cùng với Lâm đại thiếu gia thành một đôi Lâm đại thiếu gia, tên gọi là Lâm Tường, cùng Uyển quý phi là huynh muội ruột thịt, nương của hai người đó với đại phu nhân là do cùng một mẹ sinh ra. Hai tỷ muội Lưu gia, một người gả vào Lâm gia, một người gả vào An Bình hầu phủ. Lâm gia sinh dưỡng được Uyển quý phi, càng hưởng thêm được nhiều vinh sủng. Đại phu nhân cũng nhờ quan hệ này mà địa vị cao lên không ít. Mà Lâm Tường này lại có tiếng ăn chơi trác táng, ỷ vào hắn là anh trai ruột của Uyển quý phi, ở trong kinh thành tác oai tác quái, ức hiếp con gái nhà lành, làm nhục vợ người khác, không chuyện ác nào không làm. Kiếp trước gia tộc của hoàng hậu nương nương bị Uyển quý phi tính kế mà suy sụp, hắn lại đem Minh Nguyệt công chúa chiếm cho riêng mình.
Đại phu nhân cùng An Như Yên biết rõ Lâm đại thiếu gia này việc xấu loang lổ, lại còn khích lệ nàng tiếp xúc nhiều với hắn, hừ, hai mẹ con này lương tâm để ở đâu, chỉ cần suy nghĩ là có thể biết được.
"Đây là Ninh Nhi? Bộ dạng thật xinh đẹp!" Từ khi An Ninh vừa xuất hiện, ánh mắt Lâm Tường chưa từng rời khỏi người nàng. Hắn không nghĩ tới An Ninh “biểu muội” này ngày thường lại động lòng người như vậy, thậm chí còn đẹp hơn nhiều so với An Như Yên
. Xem ra lần này hắn buôn bán có lời rồi!
Lâm Tường mê đắm nhìn chằm chằm An Ninh, An Như Yên cùng đại phu nhân xem ở trong mắt, khóe miệng khẽ nhếch, vui sướng khi người gặp họa. Ngày hôm qua vừa nghe Dĩnh Thu nói tướng quân vì cứu An Ninh mà bị thương, An Như Yên liền tức không chịu nổi. Vốn định tìm An Ninh chất vấn, đại phu nhân lại bình tĩnh đưa ra chủ ý này, ngày hôm qua ở trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ không rõ ràng lắm, nhưng đều ẩn ẩn cảm thấy, An Ninh đối với vị trí tướng quân phu nhân của An Như Yên nhất định có uy hiếp. Thay vì đi chất vấn An Ninh, không bằng thay An Ninh tìm một vị hôn phu, mà Lâm Tường này chính là lựa chọn tốt nhất.
"Còn không mau rót cho biểu ca chén trà." An Như Yên phân phó, đại thiếu gia này ở kinh thành có tiếng xấu, nếu đem An Ninh gả cho hắn, chẳng khác nào đem An Ninh đẩy vào địa ngục. Chuyện như vậy, đại phu nhân cùng An Như Yên vô cùng ăn nhịp với nhau.
An Ninh áp chế tức giận trong lòng, mẹ con hai người này muốn đưa nàng cho Lâm đại thiếu gia cặn bã kia làm tiểu thiếp sao? Đại phu nhân cùng An Như Yên cũng quá ngoan độc rồi!
Thản nhiên liếc mắt một cái quét qua đại phu nhân cùng An Như Yên, nhìn thấy trong mắt hai người lóe ra ác ý, trong lòng lạnh lẽo, ánh mắt nàng dừng lại trên hồ nước xanh sâu thẳm bên cạnh.
Năm đó An Như Yên ác độc đem nàng đẩy mạnh xuống hồ này, muốn nàng chết đuối. Ánh mắt khẽ chuyển, trong đầu tính kế, xem ra hôm nay thật sự là thiên thời địa lợi nhân hoà, ba người này, một người cũng đừng mong có thể thoát thân!
"Ta nghe nói ban đêm đại phu nhân không ngừng gặp ác mộng, hình như vô cùng sợ hãi, giống như có người tìm đến lấy mạng vậy." Nha hoàn áo tím cố gắng đè thấp thanh âm nói với nha hoàn áo lam bên cạnh.
Áo lam nha hoàn cũng trở nên hưng trí, "Đêm đó, ta gác đêm, nghe được đại phu nhân kêu 'Vân Trăn... Vân Trăn', ngươi nói xem, Vân Trăn là ai a? Đại phu nhân hình như rất sợ bộ dáng của nàng."
Nghe đến đó, thân thể An Ninh ngẩn ra, Vân Trăn? Hai năm trước, đại phu nhân gần như đổi hết toàn bộ nha hoàn trong phủ, hai nha hoàn này giống như Bích Châu, cũng vào phủ tại thời điểm đó, đương nhiên các nàng không biết Vân Trăn là ai!
"Ngươi có biết Cố đại nương không?"
"Làm sao vậy? Cố đại nương không phải đã về quê thăm người nhà sao?"
"Hừ, cái này ngươi không biết đâu! Cố đại nương đã trở lại!"
"Đã trở lại? Không thấy người a, Cố đại nương là người thân cận bên cạnh đại phu nhân, vẫn luôn giúp đỡ đại phu nhân thu xếp công việc trong phủ. Bà ta đã trở lại, nên ở bên người đại phu nhân hầu hạ mới đúng a, đại phu nhân ngày thường không không thể không có Cố đại nương được đâu!"
"Ôi chao, nói cho ngươi a, ta nghe nói Cố đại nương lần này về quê, trừ việc thăm người nhà còn làm chuyện khác nữa. Nghe nói Cố đại nương giúp đại phu nhân cầu cao nhân đó, mà hiện nay đã đưa cao nhân an bài ở khách sạn, tự mình tiếp đón rất chu đáo!"
" Cao nhân nào vậy?"
"Điều này ta làm sao mà biết? Mà đừng nói nữa, nếu lát nữa bị quản gia phát hiện chúng ta đang nói chuyện của chủ lại bị trừ lương của tháng này a."
Hai nha hoàn không nói thêm gì nữa, An Ninh nghĩ đến lời nói vừa nãy của các nàng, mi tâm hơi nhíu, cao nhân kia là ai? Đại phu nhân lại giao phó Cố đại nương chính mình hầu hạ, có nghĩa là thập phần coi trọng người này. Không biết vì sao, An Ninh có một loại dự cảm, sự việc này nhất định có liên quan tới mẫu thân.
An Ninh vừa đi vừa suy nghĩ, rốt cục cũng đến Cách viên, đứng ở bên ngoài Cách viên, An Ninh nhìn cửa viện quen thuộc, tay theo bản năng nắm chặt thành quyền, trong lòng ẩn nhẫn suy nghĩ mênh mông cùng hận ý.
Nương thích thanh tịnh, cho nên bà luôn lựa chọn ở trong Cách viên tĩnh lặng, mới trước đây, nàng cùng nương còn ở trong vườn này, nơi đây có rất nhiều kỷ niệm về nương. Từ hai năm trước bị mất trí nhớ, nàng không còn đi vào sân này nữa.
Bước vào trong sân, An Ninh phóng tầm mắt nhìn xung quanh, thấy đến cũng là một mảnh phế tích. Hai năm trước, Cách viên bị đại phu nhân phong tỏa, trở thành cấm địa của Hầu phủ, hừ! Đại phu nhân là đang sợ hãi đi! Sợ hãi thì như thế nào? Nữ nhi của bà không phải cũng bị đưa vào nơi này sao!
Không biết mẹ con hai người này ở đây có dạng tâm tình gì?
"Như thế nào bây giờ mới đến? Ngươi đi từ Thính Vũ hiên tới đây, không đến mức mất nhiều thời gian như vậy đi?" An Như Yên giọng điệu không tốt, nghĩ đến hôm qua Dĩnh Thu nói về chuyện của tướng quân, trong lòng tức giận khó tiêu.
"Sao lại nói chuyện với muội muội con như vậy?" Đại phu nhân liếc An Như Yên một cái, trên mặt ý cười ôn hòa, tự mình đứng dậy hướng về phía An Ninh lôi kéo tay nàng, "Ninh Nhi đã là đại cô nương trưởng thành, tự nhiên sẽ mất nhiều thời gian chuẩn bị hơn. Ninh Nhi, nhanh đến ngồi ở bên hồ, nương đã cho hạ nhân chuẩn bị điểm tâm con thích nhất, vẫn còn nóng a!"
An Ninh nhìn vẻ “từ ái” trên mặt đại phu nhân, bỗng thấy hoảng hốt, trong đầu hiện lên đêm hôm đó ngọn lửa lớn hừng hực thiêu đốt mọi thứ ở trước mắt. Đại phu nhân kia khuôn mặt cười đến âm ngoan, trong lòng ngẩn ra, An Ninh lạnh run tới gần đại phu nhân vài bước, "Nương, vì sao sau khi Ninh Nhi đi vào Cách viên lại có cảm giác lạnh buốt ? Ninh Nhi rất sợ, Ninh Nhi nghe nói Cách viên này rất kỳ quái, nương, tại sao mọi người lạ nói nơi này kỳ quái vậy?"
Dứt lời, quả nhiên tay đại phu nhân nháy mắt lạnh như băng, vốn dĩ trên mặt tươi cười từ ái cũng nhanh chóng biến mất, tay nắm lại, vẻ mặt tái nhợt, cặp mắt lão luyện kia ẩn ẩn hàm chứa vài phần sợ hãi. Bà làm sao có thể đã quên Cách viên này là nơi ở của Vân Trăn, chính là ở nơi này bị bà ta thiêu sống mà chết.
Ngay cả An Như Yên thần sắc cũng trở nên hoảng sợ nhìn nhìn xung quanh, có tật giật mình, nhớ đến trong khoảng thời gian gần đây đại phu nhân mỗi đêm đều mơ thấy mình bị Vân Trăn quay lại đòi mạng, chắc chắn là có liên quan tới Vân Trăn đã chết kia.
An Như Yên từ sau khi chuyển đến Cách viên, cũng cả đêm ngủ không yên, nàng ở tiểu lầu các vừa vặn đối diện với phế tích bị thiêu hủy. Mỗi lần từ lầu các đi ra ngoài, đều cảm giác được có cái gì từ phía bên kia thổi qua, điều này làm cho nàng sợ hãi không thôi.
An Ninh đem phản ứng của hai người xem ở trong mắt, ánh sáng nơi đáy mắt chợt lóe rồi biến mất, "Nương, tỷ tỷ, hai người làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như thế? Ninh Nhi nói sai cái gì sao? Vậy rốt cuộc là kỳ quái ở chỗ nào nha?"
"Ha ha, nào có cái gì kỳ quái đâu? Đều là hạ nhân nói chuyện lung tung thôi." Đại phu nhân áp chế hàn ý dày đặc trong lòng, nặn ra vẻ tươi cười, lôi kéo An Ninh đi tới bên hồ, "Lại đây nào, chúng ta có khách a! Đừng để khách nhân chê cười."
An Ninh bây giờ mới chú ý tới nam tử ngồi đối diện An Như Yên, nhìn đến khuôn mặt kia, con ngươi An Ninh căng thẳng, đại phu nhân bên cạnh lập tức bắt đầu giới thiệu.
"Đây là Lâm đại thiếu gia, hai con trước đây cũng đã gặp qua nhau rồi! Muội muội của Lâm đại thiếu chính là Uyển quý phi được sủng ái nhất trong cung đó, Lâm đại thiếu vẫn nhắc tới Ninh Nhi muội muội, trách người bác này đem con cất giấu thật kỹ, không cho hắn gặp. Bây giờ con cũng đã cập kê, cùng biểu ca tiếp xúc nhiều một chút cũng tốt. đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen . o r g
Nói không chừng ngày sau còn có nhiều cơ hội ở chung a!" Đại phu nhân đem An Ninh ngồi xuống bên cạnh Lâm đại thiếu gia, liếc Lâm đại thiếu một cái, ý tứ rõ ràng.
An Ninh cúi mặt xuống, ánh mắt lạnh lùng, liếc mắt một cái liền nhận ra ý đồ của đại phu nhân, chắc hẳn bà muốn ghép nàng cùng với Lâm đại thiếu gia thành một đôi Lâm đại thiếu gia, tên gọi là Lâm Tường, cùng Uyển quý phi là huynh muội ruột thịt, nương của hai người đó với đại phu nhân là do cùng một mẹ sinh ra. Hai tỷ muội Lưu gia, một người gả vào Lâm gia, một người gả vào An Bình hầu phủ. Lâm gia sinh dưỡng được Uyển quý phi, càng hưởng thêm được nhiều vinh sủng. Đại phu nhân cũng nhờ quan hệ này mà địa vị cao lên không ít. Mà Lâm Tường này lại có tiếng ăn chơi trác táng, ỷ vào hắn là anh trai ruột của Uyển quý phi, ở trong kinh thành tác oai tác quái, ức hiếp con gái nhà lành, làm nhục vợ người khác, không chuyện ác nào không làm. Kiếp trước gia tộc của hoàng hậu nương nương bị Uyển quý phi tính kế mà suy sụp, hắn lại đem Minh Nguyệt công chúa chiếm cho riêng mình.
Đại phu nhân cùng An Như Yên biết rõ Lâm đại thiếu gia này việc xấu loang lổ, lại còn khích lệ nàng tiếp xúc nhiều với hắn, hừ, hai mẹ con này lương tâm để ở đâu, chỉ cần suy nghĩ là có thể biết được.
"Đây là Ninh Nhi? Bộ dạng thật xinh đẹp!" Từ khi An Ninh vừa xuất hiện, ánh mắt Lâm Tường chưa từng rời khỏi người nàng. Hắn không nghĩ tới An Ninh “biểu muội” này ngày thường lại động lòng người như vậy, thậm chí còn đẹp hơn nhiều so với An Như Yên
. Xem ra lần này hắn buôn bán có lời rồi!
Lâm Tường mê đắm nhìn chằm chằm An Ninh, An Như Yên cùng đại phu nhân xem ở trong mắt, khóe miệng khẽ nhếch, vui sướng khi người gặp họa. Ngày hôm qua vừa nghe Dĩnh Thu nói tướng quân vì cứu An Ninh mà bị thương, An Như Yên liền tức không chịu nổi. Vốn định tìm An Ninh chất vấn, đại phu nhân lại bình tĩnh đưa ra chủ ý này, ngày hôm qua ở trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ không rõ ràng lắm, nhưng đều ẩn ẩn cảm thấy, An Ninh đối với vị trí tướng quân phu nhân của An Như Yên nhất định có uy hiếp. Thay vì đi chất vấn An Ninh, không bằng thay An Ninh tìm một vị hôn phu, mà Lâm Tường này chính là lựa chọn tốt nhất.
"Còn không mau rót cho biểu ca chén trà." An Như Yên phân phó, đại thiếu gia này ở kinh thành có tiếng xấu, nếu đem An Ninh gả cho hắn, chẳng khác nào đem An Ninh đẩy vào địa ngục. Chuyện như vậy, đại phu nhân cùng An Như Yên vô cùng ăn nhịp với nhau.
An Ninh áp chế tức giận trong lòng, mẹ con hai người này muốn đưa nàng cho Lâm đại thiếu gia cặn bã kia làm tiểu thiếp sao? Đại phu nhân cùng An Như Yên cũng quá ngoan độc rồi!
Thản nhiên liếc mắt một cái quét qua đại phu nhân cùng An Như Yên, nhìn thấy trong mắt hai người lóe ra ác ý, trong lòng lạnh lẽo, ánh mắt nàng dừng lại trên hồ nước xanh sâu thẳm bên cạnh.
Năm đó An Như Yên ác độc đem nàng đẩy mạnh xuống hồ này, muốn nàng chết đuối. Ánh mắt khẽ chuyển, trong đầu tính kế, xem ra hôm nay thật sự là thiên thời địa lợi nhân hoà, ba người này, một người cũng đừng mong có thể thoát thân!
Danh sách chương