Lúc An Ninh bị đẩy ngã, không có người chú ý tới tình huống bên này. Mà khi đó, Nam Cung Thiên Duệ đỡ lấy lưng của An Ninh. Ánh mắt của mọi người nhìn theo còn có thể so với chiến thần, khóa chặt một màn trước mắt này.
Nghĩ tới khoảng cách Nam Cung Thiên Duệ cùng chiến mã của hắn, có người bắt đầu nhíu mày, khoảng cách xa như thế, nếu không phải là người quan trọng, làm sao có tay mắt lanh lẹ chạy qua đỡ như vậy? Tô Cầm thoáng nhìn Nam Cung Thiên Duệ không có một chút khẩn trương vì bị người ngoài phát hiện, có chút nhíu mày. Tuy rằng hắn cùng Nam Cung Thiên Duệ quen biết không lâu
thì Nam Cung Thiên Duệ phải đi biên cương phía nam, nhưng dựa vào hiểu biết hai năm đối với hắn, cùng với những lời đồn về vị tướng quân này, đao chém vào người hắn, ngay cả mặt cũng không có biểu lộ gì, lại bởi vì một nữ tử sắp ngã xuống đất mà toát ra cảm xúc khẩn trương, như vậy đại biểu cho cái gì?
Nhớ lại hai năm trước khi hai người quen biết, hay An Ninh là người trong lòng của Nam Cung Thiên Duệ?
Nghĩ đến đây, không biết vì sao, Tô Cầm theo bản năng phủ định suy đoán này, hai năm trước, An Ninh bất quá là một bé gái mới mười hai tuổi. Nam Cung Thiên Duệ làm sao có thể yêu thương một bé gái?
Người có thể làm cho Nam Cung Thiên Duệ trầm mê như vậy, hẳn phải là một tuyệt thế giai nhân phong tình vạn chủng. An Ninh tuy rằng mỹ mạo, thanh lệ thoát tục, nhưng là chưa cập kê, nàng cùng diễm lệ không có đến nửa điểm quan hệ, làm sao có thể là An Ninh chứ?
Có lẽ, An Ninh chính là cùng người trong lòng của Nam Cung Thiên Duệ có quan hệ mà thôi.
An Ninh thật không ngờ, cách xa lâu như thế, lần đầu tiên nàng cùng hắn gặp mặt lại gần nhau như vậy. Nàng nghĩ tới trước đây, đối với hắn cười ngọt ngào, làm nũng kêu một tiếng "Thiên Duệ ca ca". Nhưng An Ninh rất nhanh liền khôi phục lý trí, áp chế lại kích động gặp lại cố nhân. Hiện tại nàng đã không còn là An Ninh trước đây nữa, trên người nàng đã gánh thêm nhiều trọng trách, mà Nam Cung Thiên Duệ cũng đã không còn là người thiếu niên ngày trước. Hắn hiện tại là tướng quân mà chạm tay cũng có thể bỏng, nhất cử nhất động đều có người nhìn vào chăm chú. Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc, thậm chí là ghen tị tràn ngập địch ý xung quanh, An Ninh trong lòng cười khổ, thật đúng là không phải cơ hội tốt để ôn chuyện cũ!
"Ta không sao, cảm ơn tướng quân ra tay cứu giúp." An Ninh thoát khỏi tay hắn, đứng lên, lùi người lại, tạo ra khoảng cách giữa hai người.
Nữ tử trong lòng rời khỏi, một nỗi thất vọng tiến vào trong ngực Nam Cung Thiên Duệ.
Thấy nàng rõ ràng xa cách, tâm Nam Cung Thiên Duệ co rút. Nhớ lại hai năm trước nàng hành động quyết tuyệt, bàn tay cương cứng giữa không trung thu hồi, "Tiện tay cứu giúp, không cần nhắc đến."
Tiện tay cứu giúp? Không có ai so với hắn biết được, tầm mắt hắn vẫn không có rời khỏi người nàng. Nhìn thấy nàng sắp ngã sấp xuống, hắn không chút suy nghĩ liền xuống ngựa, càng không có một ai biết, trong lòng hắn lúc ấy vô cùng lo lắng nàng bị thương, lại bởi vì gần gũi tới gần nàng, kích động run sợ.
Thời gian trôi qua hai năm, nàng bớt đi vài phần ngây ngô, dung mạo càng thêm động lòng người. Nghĩ đến tuổi của nàng, không ai biết mục đích hắn vội vàng chấm dứt chiến tranh quay trở lại kinh thành. Nàng sắp cập kê, mà sau cập kê đó là phải lập gia đình!
Nam Cung Thiên Duệ cười khổ, biết rõ hai năm trước nàng đã biểu lộ lòng của nàng, hắn vẫn dứt khoát kiên quyết trở lại!
"Tướng quân ca ca, ngươi rất lợi hại, cảm ơn tướng quân ca ca mới vừa rồi cứu Hinh Nhi cùng nhị tỷ tỷ." An Lan Hinh nóng lòng chạy đến trước mặt Nam Cung Thiên Duệ, ngửa đầu nhìn Nam Cung Thiên Duệ một thân áo giáp, trong hai mắt tràn đầy sùng bái cùng luyến mộ.
Nam Cung Thiên Duệ giật mình, mới ý thức được vừa rồi nữ oa này bị An Ninh kéo lên phía trước người nàng, trong mắt người ngoài, hắn xem như cứu cả hai người. Bản thân không nghĩ để ý tới tiểu nha đầu này, nhưng nhìn đến tươi cười trên mặt nàng, thân thể không khỏi giật mình. Thời gian thật giống như quay về vài năm trước, tiểu Ninh Nhi cũng là như thế này ngửa đầu nhìn hắn, cười đến thiên chân vô tà.
"Ngươi kêu Hinh Nhi?" Nam Cung Thiên Duệ ngoài dự kiến của mọi người, tay sờ sờ trên đầu An Lan Hinh, mặt tươi cười trở nên nhu hòa. Trước kia, hắn yêu thích nhất là sờ đầu An Ninh như thế này. Biết rõ mỗi một lần đều bị nàng kháng nghị, hắn vẫn làm không biết mệt, hắn thích nhìn khi nàng kháng nghị, bộ dáng trừng mắt nhìn hắn.
An Lan Hinh khó nén hưng phấn, không nghĩ tướng quân lại cười với nàng, trong lòng lộp bộp vui mừng, tươi cười trên mặt càng sáng lạn, không ngừng gật đầu, tướng quân còn biết tên của nàng a!
An Lan Hinh trên mặt tươi cười lại làm cho mặt Nam Cung Thiên Duệ phút chốc cứng đờ, ý thức được điều gì, trong lòng trồi lên một chút mất mát, thu hồi tay, xoay người đi hướng tuấn mã, hắn đây là đang làm gì? Đó không phải tiểu Ninh Nhi, mà tiểu Ninh Nhi của hắn còn có thể hay không giống như trước đây, kháng nghị hắn cố ý trêu cợt?
Trong lòng hắn biết rõ, chính là vì biết rõ nên trong lòng càng thêm cô đơn.
Biến cố bất ngờ trì hoãn hành trình trong chốc lát, tướng quân lên ngựa, cùng Tô Cầm với Ly vương đi vượt lên phía trước. Mà An Ninh trong ánh mắt tràn ngập địch ý của các tiểu thư quan gia cũng lên xe ngựa, đuổi kịp đội ngũ.
"Nhị tỷ tỷ, tướng quân vừa rồi cười với Hinh Nhi đó!"
"Nhị tỷ tỷ, tướng quân thật cao lớn, thật anh dũng..."
"Nhị tỷ tỷ, tướng quân..."
Trên xe ngựa, An Lan Hinh hưng phấn líu ríu nói không ngừng, thần thái trong mắt bay lên.
"Nhị tỷ tỷ, tỷ nói tướng quân sẽ không thích Hinh Nhi... Nương nói Hinh Nhi phải cố gắng để cho tướng quân yêu thích, nhưng hiện tại Hinh Nhi đoán được tướng quân cũng sẽ yêu thích."
An Lan Hinh lôi kéo tay An Ninh "Nhị tỷ tỷ, muội biết rất nhiều người đều muốn gả cho tướng quân, Hinh Nhi cũng rất muốn!"
An Ninh nhìn phản ứng của nàng, tướng mạo bên ngoài cùng với phong thái của Nam Cung Thiên Duệ quả thật dễ dàng làm cho nữ tử si mê, nhưng là An Lan Hinh... Nhớ lại số phận kiếp trước An Lan Hinh, An Ninh không khỏi có chút nhíu mày.
"Nhị tỷ tỷ, nếu có thể gả cho tướng quân, thật là tốt biết bao a!" An Lan Hinh vẻ mặt chờ mong.
"Ngươi sẽ không gả cho hắn!" An Ninh thản nhiên mở miệng, nàng không hy vọng An Lan Hinh có tình cảm đối với Nam Cung Thiên Duệ. Nàng biết tương lai An Lan Hinh sẽ là nữ nhân như thế nào, thân phận như vậy, nếu lòng đặt trên người một nam nhân, nhất định sẽ thống khổ cả đời.
Không chỉ có thế, nam nhân bị nàng yêu, sợ cũng sẽ bị liên lụy, nàng không thể để cho Nam Cung Thiên Duệ có khả năng bị liên lụy!
Để cho An Lan Hinh không rơi vào trầm mê, phải chặt đứt mê luyến của nàng.
Tươi cười trên mặt An Lan Hinh nháy mắt biến mất, thầm oán nhìn An Ninh, "Tỷ... tỷ cũng thích tướng quân đúng không? Tỷ cũng muốn gả cho tướng quân đúng hay không? Cho nên tỷ mới có thể nói như vậy, hừ! Muội sẽ không cho tỷ!"
An Lan Hinh vẻ mặt giận dỗi, không khí trong xe ngựa nhất thời trở nên quỷ dị. An Ninh không nghĩ tới nàng lại như vậy, không khỏi thở dài trong lòng. Đang muốn mở miệng nói cái gì đó, xe ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng của hạ nhân, "Hai vị tiểu thư, đã đến cửa cung, thỉnh hai vị tiểu thư xuống xe."
An Ninh thu hồi lời muốn nói, muốn giúp An Lan Hinh xuống xe. An Lan Hinh lại tránh tay của nàng, thẳng xuống xe ngựa. Khóe miệng An Ninh tràn ra một chút cười khổ, từ sau khi nàng bắt đầu dạy An Lan Hinh đánh đàn, nha đầu kia vẫn thích kề cận nàng, không nghĩ tới hôm nay lại vì một nam nhân mà sinh ra hiềm khích đối với nàng!
Trong lòng suy nghĩ, An Ninh theo xuống xe ngựa. Vừa nhấc mắt, cũng không bất ngờ khi lại gặp được những đôi mắt kia, vội vàng tránh đi. Nàng biết, mới trải qua biến cố vừa rồi, các quan gia tiểu thư này đã coi nàng trở thành tình địch lớn nhất. Đợi lát nữa vào yến tẩy trần, sợ lại là mưa bom bão đạn, chung quanh sát khí tràn ngập!
Nhưng An Ninh hiểu rõ, nàng cũng không thể lùi bước!
An Ninh xuống xe ngựa, chuẩn bị cùng các quan gia tiểu thư vào cung, lại ngoài ý muốn thấy Ly vương Triệu Cảnh Trạch hướng bên này đi tới, trên mặt còn mang theo ý cười ôn nhuận.
"Nhị tiểu thư có thể cùng bổn vương cùng tướng quân đồng hành không? Tiến cung có thể chiếu ứng lẫn nhau cũng tốt." Triệu Cảnh Trạch cúi người, ôn hòa mời. Cơ hồ trong nháy mắt, An Ninh cảm thấy có vô số tầm mắt sắc bén hướng nàng phóng tới, đều tràn ngập địch ý.
An Ninh có chút nhíu mày, chống lại con ngươi đen sâu thẳm của Triệu Cảnh Trạch, Ly vương này hắn muốn làm gì?
Mặc kệ hắn muốn làm gì, An Ninh đều biết, hành động mới vừa rồi của hắn, đã hoàn toàn đưa nàng lên trước đầu giáo mũi dao rồi!
Nghĩ tới khoảng cách Nam Cung Thiên Duệ cùng chiến mã của hắn, có người bắt đầu nhíu mày, khoảng cách xa như thế, nếu không phải là người quan trọng, làm sao có tay mắt lanh lẹ chạy qua đỡ như vậy? Tô Cầm thoáng nhìn Nam Cung Thiên Duệ không có một chút khẩn trương vì bị người ngoài phát hiện, có chút nhíu mày. Tuy rằng hắn cùng Nam Cung Thiên Duệ quen biết không lâu
thì Nam Cung Thiên Duệ phải đi biên cương phía nam, nhưng dựa vào hiểu biết hai năm đối với hắn, cùng với những lời đồn về vị tướng quân này, đao chém vào người hắn, ngay cả mặt cũng không có biểu lộ gì, lại bởi vì một nữ tử sắp ngã xuống đất mà toát ra cảm xúc khẩn trương, như vậy đại biểu cho cái gì?
Nhớ lại hai năm trước khi hai người quen biết, hay An Ninh là người trong lòng của Nam Cung Thiên Duệ?
Nghĩ đến đây, không biết vì sao, Tô Cầm theo bản năng phủ định suy đoán này, hai năm trước, An Ninh bất quá là một bé gái mới mười hai tuổi. Nam Cung Thiên Duệ làm sao có thể yêu thương một bé gái?
Người có thể làm cho Nam Cung Thiên Duệ trầm mê như vậy, hẳn phải là một tuyệt thế giai nhân phong tình vạn chủng. An Ninh tuy rằng mỹ mạo, thanh lệ thoát tục, nhưng là chưa cập kê, nàng cùng diễm lệ không có đến nửa điểm quan hệ, làm sao có thể là An Ninh chứ?
Có lẽ, An Ninh chính là cùng người trong lòng của Nam Cung Thiên Duệ có quan hệ mà thôi.
An Ninh thật không ngờ, cách xa lâu như thế, lần đầu tiên nàng cùng hắn gặp mặt lại gần nhau như vậy. Nàng nghĩ tới trước đây, đối với hắn cười ngọt ngào, làm nũng kêu một tiếng "Thiên Duệ ca ca". Nhưng An Ninh rất nhanh liền khôi phục lý trí, áp chế lại kích động gặp lại cố nhân. Hiện tại nàng đã không còn là An Ninh trước đây nữa, trên người nàng đã gánh thêm nhiều trọng trách, mà Nam Cung Thiên Duệ cũng đã không còn là người thiếu niên ngày trước. Hắn hiện tại là tướng quân mà chạm tay cũng có thể bỏng, nhất cử nhất động đều có người nhìn vào chăm chú. Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc, thậm chí là ghen tị tràn ngập địch ý xung quanh, An Ninh trong lòng cười khổ, thật đúng là không phải cơ hội tốt để ôn chuyện cũ!
"Ta không sao, cảm ơn tướng quân ra tay cứu giúp." An Ninh thoát khỏi tay hắn, đứng lên, lùi người lại, tạo ra khoảng cách giữa hai người.
Nữ tử trong lòng rời khỏi, một nỗi thất vọng tiến vào trong ngực Nam Cung Thiên Duệ.
Thấy nàng rõ ràng xa cách, tâm Nam Cung Thiên Duệ co rút. Nhớ lại hai năm trước nàng hành động quyết tuyệt, bàn tay cương cứng giữa không trung thu hồi, "Tiện tay cứu giúp, không cần nhắc đến."
Tiện tay cứu giúp? Không có ai so với hắn biết được, tầm mắt hắn vẫn không có rời khỏi người nàng. Nhìn thấy nàng sắp ngã sấp xuống, hắn không chút suy nghĩ liền xuống ngựa, càng không có một ai biết, trong lòng hắn lúc ấy vô cùng lo lắng nàng bị thương, lại bởi vì gần gũi tới gần nàng, kích động run sợ.
Thời gian trôi qua hai năm, nàng bớt đi vài phần ngây ngô, dung mạo càng thêm động lòng người. Nghĩ đến tuổi của nàng, không ai biết mục đích hắn vội vàng chấm dứt chiến tranh quay trở lại kinh thành. Nàng sắp cập kê, mà sau cập kê đó là phải lập gia đình!
Nam Cung Thiên Duệ cười khổ, biết rõ hai năm trước nàng đã biểu lộ lòng của nàng, hắn vẫn dứt khoát kiên quyết trở lại!
"Tướng quân ca ca, ngươi rất lợi hại, cảm ơn tướng quân ca ca mới vừa rồi cứu Hinh Nhi cùng nhị tỷ tỷ." An Lan Hinh nóng lòng chạy đến trước mặt Nam Cung Thiên Duệ, ngửa đầu nhìn Nam Cung Thiên Duệ một thân áo giáp, trong hai mắt tràn đầy sùng bái cùng luyến mộ.
Nam Cung Thiên Duệ giật mình, mới ý thức được vừa rồi nữ oa này bị An Ninh kéo lên phía trước người nàng, trong mắt người ngoài, hắn xem như cứu cả hai người. Bản thân không nghĩ để ý tới tiểu nha đầu này, nhưng nhìn đến tươi cười trên mặt nàng, thân thể không khỏi giật mình. Thời gian thật giống như quay về vài năm trước, tiểu Ninh Nhi cũng là như thế này ngửa đầu nhìn hắn, cười đến thiên chân vô tà.
"Ngươi kêu Hinh Nhi?" Nam Cung Thiên Duệ ngoài dự kiến của mọi người, tay sờ sờ trên đầu An Lan Hinh, mặt tươi cười trở nên nhu hòa. Trước kia, hắn yêu thích nhất là sờ đầu An Ninh như thế này. Biết rõ mỗi một lần đều bị nàng kháng nghị, hắn vẫn làm không biết mệt, hắn thích nhìn khi nàng kháng nghị, bộ dáng trừng mắt nhìn hắn.
An Lan Hinh khó nén hưng phấn, không nghĩ tướng quân lại cười với nàng, trong lòng lộp bộp vui mừng, tươi cười trên mặt càng sáng lạn, không ngừng gật đầu, tướng quân còn biết tên của nàng a!
An Lan Hinh trên mặt tươi cười lại làm cho mặt Nam Cung Thiên Duệ phút chốc cứng đờ, ý thức được điều gì, trong lòng trồi lên một chút mất mát, thu hồi tay, xoay người đi hướng tuấn mã, hắn đây là đang làm gì? Đó không phải tiểu Ninh Nhi, mà tiểu Ninh Nhi của hắn còn có thể hay không giống như trước đây, kháng nghị hắn cố ý trêu cợt?
Trong lòng hắn biết rõ, chính là vì biết rõ nên trong lòng càng thêm cô đơn.
Biến cố bất ngờ trì hoãn hành trình trong chốc lát, tướng quân lên ngựa, cùng Tô Cầm với Ly vương đi vượt lên phía trước. Mà An Ninh trong ánh mắt tràn ngập địch ý của các tiểu thư quan gia cũng lên xe ngựa, đuổi kịp đội ngũ.
"Nhị tỷ tỷ, tướng quân vừa rồi cười với Hinh Nhi đó!"
"Nhị tỷ tỷ, tướng quân thật cao lớn, thật anh dũng..."
"Nhị tỷ tỷ, tướng quân..."
Trên xe ngựa, An Lan Hinh hưng phấn líu ríu nói không ngừng, thần thái trong mắt bay lên.
"Nhị tỷ tỷ, tỷ nói tướng quân sẽ không thích Hinh Nhi... Nương nói Hinh Nhi phải cố gắng để cho tướng quân yêu thích, nhưng hiện tại Hinh Nhi đoán được tướng quân cũng sẽ yêu thích."
An Lan Hinh lôi kéo tay An Ninh "Nhị tỷ tỷ, muội biết rất nhiều người đều muốn gả cho tướng quân, Hinh Nhi cũng rất muốn!"
An Ninh nhìn phản ứng của nàng, tướng mạo bên ngoài cùng với phong thái của Nam Cung Thiên Duệ quả thật dễ dàng làm cho nữ tử si mê, nhưng là An Lan Hinh... Nhớ lại số phận kiếp trước An Lan Hinh, An Ninh không khỏi có chút nhíu mày.
"Nhị tỷ tỷ, nếu có thể gả cho tướng quân, thật là tốt biết bao a!" An Lan Hinh vẻ mặt chờ mong.
"Ngươi sẽ không gả cho hắn!" An Ninh thản nhiên mở miệng, nàng không hy vọng An Lan Hinh có tình cảm đối với Nam Cung Thiên Duệ. Nàng biết tương lai An Lan Hinh sẽ là nữ nhân như thế nào, thân phận như vậy, nếu lòng đặt trên người một nam nhân, nhất định sẽ thống khổ cả đời.
Không chỉ có thế, nam nhân bị nàng yêu, sợ cũng sẽ bị liên lụy, nàng không thể để cho Nam Cung Thiên Duệ có khả năng bị liên lụy!
Để cho An Lan Hinh không rơi vào trầm mê, phải chặt đứt mê luyến của nàng.
Tươi cười trên mặt An Lan Hinh nháy mắt biến mất, thầm oán nhìn An Ninh, "Tỷ... tỷ cũng thích tướng quân đúng không? Tỷ cũng muốn gả cho tướng quân đúng hay không? Cho nên tỷ mới có thể nói như vậy, hừ! Muội sẽ không cho tỷ!"
An Lan Hinh vẻ mặt giận dỗi, không khí trong xe ngựa nhất thời trở nên quỷ dị. An Ninh không nghĩ tới nàng lại như vậy, không khỏi thở dài trong lòng. Đang muốn mở miệng nói cái gì đó, xe ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng của hạ nhân, "Hai vị tiểu thư, đã đến cửa cung, thỉnh hai vị tiểu thư xuống xe."
An Ninh thu hồi lời muốn nói, muốn giúp An Lan Hinh xuống xe. An Lan Hinh lại tránh tay của nàng, thẳng xuống xe ngựa. Khóe miệng An Ninh tràn ra một chút cười khổ, từ sau khi nàng bắt đầu dạy An Lan Hinh đánh đàn, nha đầu kia vẫn thích kề cận nàng, không nghĩ tới hôm nay lại vì một nam nhân mà sinh ra hiềm khích đối với nàng!
Trong lòng suy nghĩ, An Ninh theo xuống xe ngựa. Vừa nhấc mắt, cũng không bất ngờ khi lại gặp được những đôi mắt kia, vội vàng tránh đi. Nàng biết, mới trải qua biến cố vừa rồi, các quan gia tiểu thư này đã coi nàng trở thành tình địch lớn nhất. Đợi lát nữa vào yến tẩy trần, sợ lại là mưa bom bão đạn, chung quanh sát khí tràn ngập!
Nhưng An Ninh hiểu rõ, nàng cũng không thể lùi bước!
An Ninh xuống xe ngựa, chuẩn bị cùng các quan gia tiểu thư vào cung, lại ngoài ý muốn thấy Ly vương Triệu Cảnh Trạch hướng bên này đi tới, trên mặt còn mang theo ý cười ôn nhuận.
"Nhị tiểu thư có thể cùng bổn vương cùng tướng quân đồng hành không? Tiến cung có thể chiếu ứng lẫn nhau cũng tốt." Triệu Cảnh Trạch cúi người, ôn hòa mời. Cơ hồ trong nháy mắt, An Ninh cảm thấy có vô số tầm mắt sắc bén hướng nàng phóng tới, đều tràn ngập địch ý.
An Ninh có chút nhíu mày, chống lại con ngươi đen sâu thẳm của Triệu Cảnh Trạch, Ly vương này hắn muốn làm gì?
Mặc kệ hắn muốn làm gì, An Ninh đều biết, hành động mới vừa rồi của hắn, đã hoàn toàn đưa nàng lên trước đầu giáo mũi dao rồi!
Danh sách chương