Đại phu nhân nhìn bóng dáng của nàng liền nhíu nhíu mày, nàng ta hôm nay đến không phải là muốn mượn sức của mình sao? Sao lại không có kiên nhẫn như vậy, bà mới chỉ có làm khó dễ một chút nàng ta liền rút lui nhanh lẹ như vậy ? Muốn gọi nàng ta lại ,dù sao thì mới vừa rồi Tần Ngọc Song nói một câu không sai chính là cả hai người đều có chung một địch nhân, hiện giờ nhất trí đối ngoại, cùng nhau hợp tác không nghi ngờ gì là một hành động tốt nhất, trong lòng Tần Ngọc Song muốn kết liên minh với bà, lợi dụng chủ ý của bà, bà làm sao lại không muốn làm chứ? Hiện giờ bà bị giam trong cẩm tú các, muốn ra cũng không được thì làm sao có thể đối phó được với vị tam phu nhân kia, bản thân bà cũng muốn ra lệnh cho lục phu nhân Tuyết Nhi kia nhưng con tiện nha đầu kia hồi lâu đều không có tin tức, mỗi lần tới nơi này hội báo tiến triển đều hé ra gương mặt khổ sở, muốn trông cậy vào Tuyết Nhi sợ là không thể trông cậy được nhưng nếuTần Ngọc Song cùng mình kết thành liên minh, như vậy, chẳng khác nào là bà có thêm một bàn tay.

Nhưng nếu để chính mình mở miệng thì lấy tính tình của Tần Ngọc Song thì lại sợ nàng ta lại kiểu cách kiêu ngạo điều này khiến cho trong lòng đại phu nhân cũng là một trận rối rắm, âm thầm hối hận, chính mình mới vừa rồi không nên quá mức như vậy, bà chỉ là muốn cho Tần Ngọc Song một ít giáo huấn mà thôi, nhưng hiện tại lại... Vì hối hận nên lông mày đại phu nhân không thể giãn ra, nhưng lúc này không thể dự đoán được là Tần Ngọc Song lại vòng trở lại, đổi lại vẻ mặt đầy ý cười đi đến trước mặt đại phu nhân "Đại tỷ, nếu đại tỷ tin tưởng giấy trắng mực đen, vậy Ngọc Song liền lập một bảng, đại tỷ thấy thế nào?"

Đại phu nhân tự nhiên là thập phần vừa lòng, trong lòng lập tức cao hứng lên nhưng trên mặt lại như trước là bộ dáng xa cách, bây giờ bà đã xác định nguyện vọng muốn liên mình cùng với bà của Tấn Ngọc Song còn mạnh hơn rất nhiều so với bà, hừ, vừa vặn nếu nguyện vọng của nàng ta đã mãnh liệt như thế thì bà lại càng thêm chiếm ưu thế

"Nếu như vậy, kia liền viết đi! Cố đại nương, chuẩn bị giấy và bút mực cho ngũ phu nhân, nhớ phải là giấy tốt." Đại phu nhân dặn dó người bên ngoài, rất nhanh sau đó Cố đại nương liền lên tiếng, không bao lâu sau sẽ đưa lên giấy và bút cho đại phu nhân .

Trong lòng Tần Ngọc Song tuy rằng rất không cam lòng nhưng giấy và bút mực đã được đưa lên trước mặt, nghĩ đến chính mình đã hạ quyết tâm lại nhìn đại phu nhân liếc mắt một cái, sau liền cắn răng một cái đề xuống mấy chữ trên giấy.

Đợi đến khi viết xong, Tần Ngọc Song kéo ra một nụ cười, "Cái này đại tỷ đã vừa lòng ?"

"Vừa lòng, tự nhiên là vừa lòng, bất quá, vừa lòng cũng phải đợi ngũ muội ấn lên dấu tay sau." Đại phu nhân mới vừa rồi tìm được điểm mấu chốt của Tần Ngọc Song nên giờ lại càng thêm không kiêng nể gì.

Trên mặt Tần Ngọc Song đen đến mức không thể đen hơn được nữa, nụ cười trên mặt cũng run lên nhưng vẫn dựa theo lời của đại phu nhân ấn xuống dấu tay, trong lòng đem Lưu Hương Liên nguyền rủa trăm ngàn lần, hừ, chờ nàng lợi dụng bà ta đối phó với vị tam phu nhân kia xong xem nàng như thế nào thu thập Lưu Hương Liên.

Mấy ngày nay từ sau khi tam phu nhân trở về Hầu phủ, lão gia chưa một lần nhìn nàng ta, ngày thường cũng gần như là không nhìn thấy mặt của lão gia, nàng ngẫu nhiên đi chủ viện tìm lão gia nhưng gia đinh ngoài viện lại không cho nàng đi vào, đứng ở ngoài nàng chỉ có thể nghe thấy âm thanh cười đùa của tứ tiểu thư Niệm Nhi cùng với giọng nói che chở dịu dàng của vị được An Bình hầu gia che chở, tam phu nhân.

Nàng có thể nhẫn nhịn lâu như vậy cũng đã là cực hạn, từ sau cái ngày nàng lợi dụng Tuyết Nhi mang canh độc đến cho tam phu nhân thất bại nàng liền vẫn luôn rối rắm nên diệt trừ mầm tai họa tam phu nhân này như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui thì biện pháp tốt nhất đó là cùng đại phu nhân kết minh, thủ đoạn của đại phu nhân nàng đã từng chịu qua, chỉ cần đại phu nhân hiến kế có lẽ các nàng có thể đem tam phu nhân trừ bỏ đoạt lại quyền chủ động.

Tần Ngọc Song nghĩ, ánh mắt lại thản nhiên nhìn đại phu nhân, nói thật vì đối phó tam phu nhân, nàng bỏ xuống niềm kiêu ngạo,bỏ xuống mối hận với đại phu nhân mà đến cầu đại phu nhân dù rất bực dọc nhưng nàng vẫn giữ vẻ mặt cúi đầu nghe theo ở trước mặt bà ta , chỉ hy vọng là có tác dụng thì tốt rồi.

Đại phu nhân nhìn từng từ mà Tần Ngọc Song viết xuống, vừa lòng gật đầu sau khi đem chứng từ thu lại liền quét mắt nhìn Tần Ngọc Song liếc mắt một cái, "Ngũ muội, ngươi tìm đến ta là có chuyện gì? Nói đi."

Tần Ngọc Song thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh đại phu nhân nhưng vừa ngồi xuống, ánh mắt đại phu nhân liền rét lạnh, ý thức được cái gì Tần Ngọc Song liền đứng dậy, cứ như vậy đứng ở bên cạnh đại phu nhân như một nha hoàn bình thường,cúi đầu nói "Đại tỷ, mới vừa rồi Ngọc Song cũng nói, chúng ta cần nhất trí đối ngoại, Ngọc Song suy nghĩ, vị tam phu nhân kia đoạt đi sự sủng ái của lão gia, chúng ta nếu làm như không thấy vậy đến lúc đó vị trí phu nhân chính thất của đại tỷ sợ cũng không còn. Cho nên..."

Tần Ngọc Song liễm liễm mi thấy sắc mặt đại phu nhân khi nghe câu đó cũng trầm xuống, đáy mắt của Tần Ngọc Song xẹt qua một đạo hào quang, tiếp tục nói, "Cho nên, Ngọc Song muốn mời đại tỷ cùng Ngọc Song liên minh nghĩ kế sách đến đối phó tam phu nhân."

"Nga? Cùng nhau đối phó tam phu nhân? Ngươi cũng biết, lão gia đem tam phu nhân trở thành bảo bối của mình, nếu có người đối với nàng ta bất lợi nếu để lão gia biết được thì không biết sẽ lãnh cái kết cục gì?" Đại phu nhân bưng lên ly trà trong tay từng ngụm từng ngụm uống vào.

"Cho nên chúng ta nên lập một kết sách vẹn toàn, chu đáo, nhất định phải vừa loại trừ tam phu nhân nhưng lại không thể để lại chút dấu vết nào nếu thật sự có manh mối bị lão gia điều tra ra , chúng ta còn có một người để đổ lỗi, không phải sao?" khóe miệng Tần Ngọc Song khẽ nhếch, đáy mắt mơ hồ lóe lên tia ác độc.

"Ai?" Đại phu nhân nhíu mày, động tác uống trà cũng dừng một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện