“Chuyện này không liên quan tới tiểu nữ, bất quá lão gia đối Tam phu nhân thật không giống như người khác, thời điểm Đại phu nhân cùng Ngũ phu nhân tranh chấp lão gia một lòng che chở Tam phu nhân, trước kia chưa từng thấy lão gia che chở các vị phu nhân như vậy.” Bích Châu bưng cho An Ninh ly trà, đối với Tam phu nhân nàng cũng có chút cảm tình, trên người Tam phu nhân có chút gì đó lạnh nhạt nhưng thật ra nàng ta cùng tiểu thư có vài phần tương tự.

“Tam phu nhân hoặc là bản tính thiện lương hoặc là nàng ta che giấu quá giỏi.” An Ninh nhợt nhạt nhấp một ngụm trà, vừa rồi Tam phu nhân không tham gia vào bất cứ việc gì cuối cùng nàng ta lại là người chiến thắng, nếu nói hôm nay Tam phu nhân về Hầu phủ cấp cho nữ nhân Hầu phủ một cái ra uy cũng rất hợp lý, An Bình Hầu gia đối nàng ta che chở đầy đủ, muốn nói cho mọi người điều gì đương nhiên là tâm của nam nhân này!

“Tiểu thư Tuyết nhi thấy Tam phu nhân chắc sẽ không có ý định gì đâu, bộ dạng Tam phu nhân chính là đóa hoa được nâng niu trong lòng bàn tay, không biết Tam phu nhân xuất thân từ nhà nào, trên người nàng ta luôn lộ ra khí chất hơn người.” Trong đầu Tuyết nhi hiên ra bóng dáng Tam phu nhân, mảnh mai, nhu nhược điển hình của tiểu thư khuê các.

An Ninh chỉ cười không nói, không có người thân? Nếu không có người thân vậy tại sao nàng ta phải nói dối An Bình hầu gia mục đích nàng ta đến Thiên linh tự là gì? Bộ dạng nàng ta nói dối không chớp mắt làm người khác không phân biệt được thực hư, nói nàng ta không có người thân An Ninh thực không tin được.

Về xuất thân của Tam phu nhân nàng cũng tò mò, càng tò mò hơn vì sao nàng ta lại lừa An Bình hầu gia, chỗ trống linh vị kia rốt cục là ai? Trên mặt ý cười ngày càng nồng đậm, xem ra Tam phu nhân thật sự rất thần bí, bất quá nếu nàng ta thực sự muốn về Hầu phủ về sau tự nhiên có cơ hội vạch trần bộ mặt thật của nàng ta.

Ba người đang nói chuyện, Quân Nếu đi vào sân nhìn thấy An Ninh không khỏi kinh ngạc, đang muốn tránh An Ninh hướng phòng mình đi tới, lại bị An Ninh gọi lại.

“Quân Nếu công tử, hôm nay thấy ta sao lại tránh mặt?” An Ninh nhíu mày, thoáng nhìn sắc mặt hắn lại thấy tái nhợt, mi tâm không khỏi cau, mỗi tháng đều tới ngày này Quân Nếu sẽ suy nhược cơ thể (ko phải anh cũng đến ngày như con gái chứ hí hí), hơn nữa trước ngày này hắn sẽ tự nhiên mất tích.

An Ninh trước kia cũng thấy, không phải không để ý mà loại tình huống này cơ hồ bắt đầu từ khi nhận thức quan hệ rồi cứ vậy tiếp tục tới bây giờ, mỗi tháng đều như vậy không có ngoại lệ.

Quân Nếu dừng chân, “Không có việc gì, mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, cho nên đang định về phòng.”

Quân Nếu thản nhiên cười, trước sau như một cười đến lạnh băng, giống như không có chuyện gì, những lời này lừa người khác thì có thể, còn An Ninh sẽ không dễ dàng như vậy, ngược lại càng làm cho An Ninh hoài nghi, An Ninh đứng dậy đi đến trước mặt Quân Nếu cao thấp đánh giá hắn một phen, nhíu mày trầm tư “Không phải làm chuyện gì xấu a!”

An Ninh dứt lời, khóe miệng Quân Nếu đang cười bỗng cứng đơ, “Nha đầu này, ta có thể làm chuyện gì xấu đây?”

Nói xong vòng qua An Ninh trở về phòng hắn, An Ninh cũng đứng tại chỗ nhìn phòng hắn hồi lâu mi tâm không hề giãn ra, Quân Nếu a Quân Nếu nàng phát hiện hắn có chuyện gạt nàng, thôi, nếu hắn không nói chắc có lý do của hắn, khi nào đến lúc cần biết hắn sẽ nói cho nàng biết.

Một ngày này trong Cẩm Tú các vô cùng yên tĩnh, hồi lâu Đại phu nhân cũng không tìm được tin tức mong muốn, đã lâu không có tin tức của An Như Yên nhưng Đại phu nhân vẫn không hết hy vọng, nàng không ngừng hy vọng nữ nhi An Như Yên bình an vô sự.

Trong Tuế Lan hiên Tần Song Ngọc cũng vô cùng an phận nhưng ngẫu nhiên vẫn nghe thấy tiếng nàng mắng chửi hạ nhân, sinh nhật An Bình hầu gia lần này trong phủ vô cùng quỷ dị.

Khi đêm đến An Ninh dùng cơm chiều trong Thính Vũ hiên lại bất ngờ nghênh đón một vị khách không mời, An Ninh nhìn vị khách xinh đẹp kia trong lòng không khỏi suy nghĩ.

Trễ thế này nàng ta còn đến đây làm gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện