Lưu Hương Liên đi ra Hầu phủ, thẳng đến Ly vương phủ, dọc theo đường đi, bà ngồi xe ngựa,nhưng vẫn nghe được gã sai vặt trên đường cùng với người bán hàng rong bàn luận về chuyện của An Như Yên , một câu so với một câu càng thêm khó nghe, dù là bà nghe xong trong lòng cũng xoắn lại cùng một chỗ.
Chuyện xảy ra trong tứ quốc tế đợt trước, trong kinh thành ai ai cũng đều nhìn Yên nhi với ánh mắt hèn mọn ,lại thêm tối qua đêm tân hôn liền bị hưu, con bé lại một lần nữa bị đẩy vào hiểm cảnh.
"Kia không phải là Ly vương điện hạ sao?"
"Đúng vậy, đúng là Ly vương điện hạ, người bên cạnh hình như là người Nam Chiếu quốc, bọn họ từ khi nào thì thân cận như thế?"
Thanh âm hai người bàn tán với nhau truyền vào trong xe ngựa khiến đại phu nhân nghe được bốn chữ "Ly vương điện hạ", thân thể cứng lại, lập tức vén rèm lên, quả nhiên nhìn thấy phía trước cách đó không xa, Ly vương Triệu Cảnh Trạch cùng với một vị công tử đi vào một tửu lâu, đại phu nhân căn bản là muốn đi Ly vương phủ tìm Ly vương, không nghĩ tới có thể gặp ở nơi này, nghĩ đến ngón tay mới vừa rồi, đại phu nhân lập tức phân phó xa phu ngừng xe ngựa lại.
Vội vàng xuống xe ngựa, đi tới tửu lâu kia...
Trong tửu lâu, Triệu Cảnh Trạch cùng Sở thái tử vừa mới tiến vào nhã gian, liền nghe được một trận xáo động lớn dưới lầu.
"Ly vương đâu? Ly vương ở đâu?"
Giờ vừa khít là thời gian ăn cơm, trong điếm không còn chỗ ngồi nên phá lệ náo nhiệt, đại phu nhân bất chấp nơi này nhiều người như vậy, tiến vào tửu lâu,liền quết mắt nhìn một vòng trong phòng nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Ly vương Triệu Cảnh Trạch, liền lớn tiếng hỏi chưởng quầy.
Vị chưởng quầy kia nhìn thấy vị phu nhân này mang vẻ mặt sắc bén, tựa hồ là lai giả bất thiện (không có gì tốt), liền ứng phó nói, "Phu nhân, Ly vương điện hạ không ở trong này a."
Buồn cười, Ly vương điện hạ dù ở trong này ông cũng làm sao có thể nói với vị phu nhân này? Ông cũng không phải là chán sống a!
"Không ở đây? Mới vừa rồi ta rõ ràng nhìn thấy hắn vào đây, làm sao có thể không ở đây được? Ngươi không nói cho ta biết, ta đây liền tự mình đi tìm!" Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, bà quyết chủ ý muốn tìm Ly vương đòi một lời giải thích, ai cũng đừng mơ tưởng ngăn cản bà, nói xong, liền vòng qua chưởng quầy , đi lên lầu hai.
Đại phu nhân không ngốc, lầu một không có người, người có thân phận như Ly vương hẳn là phải ở trong nhã gian, bà dù phải tìm từng nhã gian một cũng phải tìm ra Ly vương.
"Ly vương điện hạ, người này tựa hồ là tìm ngươi rất gấp a!" Sở thái tử nhíu mày, không dấu vết nhìn Triệu Cảnh Trạch liếc mắt một cái, giọng điệu của vị phụ nhân kia ở dưới lầu cũng không phải là tốt lắm, chắn chắn là không có chuyện gì tốt.
Chuyện đang được lưu truyền trong kinh thành mấy ngày nay đều là chuyện xảy ra ở Ly vương phủ, nhưng tối qua hắn không có tới nên không thể nhìn thấy một màn hưu thê kia, bất quá về sau nghe bọn hạ nhân miêu tả sinh động như thật, quả nhiên là cực kỳ phấn khích, dù là hắn cũng hối hận vì không thể nhìn thấy tận mắt.
Trong lòng Sở thái tử tuy rằng mừng rỡ xem kịch vui, nhưng ở ngoài mặt vẫn đối với Ly vương thêm phần cung kính, ở Nam Chiếu quốc, hắn là thái tử của một quốc gia, nhưng ở Đông Tần quốc, thân phận của hắn chính là một tù nhân không có nhà giam, ngày thường nhìn cũng không có gì khác lạ nhưng ngầm bên trong dù là một thị vệ cũng không cho hắn sắc mặt tốt.
Từ khi đến Đông Tần quốc làm tù nhân, hắn mỗi ngày đều ẩn nhẫn , nơi nơi đều cười làm lành, ngày hắn đến Đông Tần quốc, trong lòng liền thề, một ngày nào đó, hắn sẽ đem Đông Tần quốc dẫm nát dưới chân!
Triệu Cảnh Trạch nhìn Sở thái tử liếc mắt một cái, lập tức bước đi ra ngoài nhã gian, mới ra đến liền nhìn thấy một phụ nhân đứng ngay cầu thang, người nọ không phải là đại phu nhân của An Bình hầu phủ thì là ai? "Tìm bổn vương có chuyện gì?" Thần sắc Triệu Cảnh Trạch đanh lại, giọng điệu cứng rắn như thiếc, cứ nghĩ tới đêm đại hôn hôm qua, hắn liền không thể có gương mặt hòa nhã với người của An Bình hầu phủ , huống chi vị đại phu nhân này lại là mẫu thân của An Như Yên kia, hắn càng nhìn càng thêm chán ghét.
Đại phu nhân nhìn thấy Triệu Cảnh Trạch, cũng bất chấp lễ nghiã, nói thẳng ý đồ đến, "Yên nhi đâu? Ngươi đem Yên nhi đi đâu rồi ? Ngươi mau đem Yên nhi giao ra đây!"
Nói xong, cả người cũng trở nên kích động tiến lên, bắt lấy cánh tay Triệu Cảnh Trạch nắm thật chặt.
Hành động này không thể nghi ngờ làm cho sự chán ghét trong lòng Triệu Cảnh Trạch càng đậm, nghĩ đến chuyện hắn cùng An Như Yên làm ngày hôm qua, ánh mắt lạnh lại, giơ tay lên hung hăng vung một cái, lực đạo của Triệu Cảnh Trạch thì người như đại phu nhân làm sao có thể chịu đựng nổi ? Lực vung này, thành công đem cánh tay đại phu nhân tuột ra, khiến cho đại phu nhân lảo đảo một cái té lăn trên đất, nếu không phải bà nhanh tay lẹ mắt bắt được lan can, thì chắc cả người sẽ té lăn xuống cầu thang đi.
Với độ cao của cầu thang này, mọi người thấy đều thấy kinh hồn táng đảm, nếu ngã xuống thì vị phụ nhân này không chết cũng mất nửa cái mạng.
"Làm sao giống như chó điên? Tìm bổn vương đòi người? Nữ nhi của ngươi đêm qua đã bị bản vương hưu , bị đuổi ra khỏi Vương phủ, từ đó về sau bổn vương cùng với nàng ta liền không có nửa phần quan hệ,nữ nhi của ngươi đáng lý phải đợi trong Hầu phủ, làm sao ngươi lại đến tìm bổn vương đòi người ?" Triệu Cảnh Trạch hừ lạnh một tiếng, cố ý lớn tiếng cho mọi người thấy hắn cùng với An Như Yên đã phân rõ giới hạn.
Mọi người vừa nghe thấy vậy, liền đoán ra được thân phận của vị phu nhân này, nguyên lai là mẫu thân của vị đại tiểu thư An Bình hầu kia a!
Có thể nuôi ra một nữ nhi như vậy! Mọi người bắt đầu chỉ trỏ, châu đầu ghé tai thanh âm càng lúc càng lớn, giờ phút này đại phu nhân đâu rảnh để ý tới những lời bàn tán xung quanh, nhờ sự nâng đỡ của Cố đại nương đứng lên, nhìn Triệu Cảnh Trạch trước mặt , "Con bé rõ ràng không có trở về Hầu phủ, nhất định là ngươi đem dấu con bé đi rồi đúng không?"
Triệu Cảnh Trạch nhíu mày, giọng điệu vẫn như trước lạnh nhạt như sương , "Không trở về Hầu phủ thì có liên quan gì tới bổn vương? Bổn vương đã nói, bổn vương cùng nàng ta không có chút quan hệ nào, dù là nàng ta không hồi Hầu phủ, ngươi cũng có thể đến nơi khác đi tìm, sao lại nói bổn vương dấu đi? Ngươi cho là nàng ta là người có sắc đẹp khuynh thành sao?Cũng chỉ là một mặt hàng rách nát, còn muốn bản vương kim ốc tàng kiều sao?"
Lời nói của Triệu Cảnh Trạch căn bản không hề lưu tình, lời này nhất thời dẫn tới tiếng cười vang của mọi người dưới lầu, nó như một bạt tai hung hăng đánh trên mặt đại phu nhân .
"Ngươi..." Đại phu nhân chán nản, Ly vương sao lại nhục nhã Yên nhi như vậy chứ!
"Bổn vương cũng không dư thời gian chơi đùa với ngươi, thừa dịp bổn vương còn chưa có tức giận , lập tức biến mất trước mặt bổn vương đi." Triệu Cảnh Trạch chán ghét nói, xoay người đang muốn đi trở về nhã gian, nhưng đại phu nhân chưa nghe được tin tức bình an của Như Yên, làm sao có thể dễ dàng để hắn đi như vậy?
Bước lên phía trước bắt lấy tay hắn, "Ly vương điện hạ, ngươi đã hưu con bé, đem nó đuổi ra khỏi Vương phủ thì hãy giữ lại tánh mạng của nó, đừng tra tấn nó nữa, xem như lão thân cầu ngươi được không?"
Đại phu nhân quỳ trên mặt đất, đau khổ cầu xin Triệu Cảnh Trạch, bà không thể tưởng tượng, Yên nhi bị tra tấn còn có thể kiên trì được bao lâu?
Mi tâm trên mặt Triệu Cảnh Trạch nhăn càng nhanh, lạnh lùng liếc bà một cái, "Giữ lại mạng của nàng ta? Tra tấn nàng ta? Hừ, ngươi hình như đã đánh giá An Như Yên quá cao , nàng ta đối với bổn vương mà nói, bất quá là một người đàn bà dâm đãng, bổn vương cũng không có tâm tư lo lắng chu toàn cho nàng ta."
Nếu muốn lấy tánh mạng của An Như Yên thì đêm qua hắn đã lấy rồi.
"Vậy ngón tay được đưa tới An Bình hầu phủ là chuyện gì?" Đại phu nhân một mực chắc chắn là Ly vương Triệu Cảnh Trạch làm, trừ bỏ Triệu Cảnh Trạch, bà nghĩ không ra còn có ai sẽ làm như vậy với Yên nhi.
Ngón tay? Con ngươi Triệu Cảnh Trạch trở nên lạnh lùng, người dưới lầu xem kịch vui cũng cũng ẩn ẩn đoán được cái gì, nguyên lai vị đại tiểu thư của An Bình hầu phủ kia chẳng những không có trở về phủ, bây giờ lại còn mất tích rồi bị người khác cắt mất ngón tay sao?
Khóe miệng Triệu Cảnh Trạch gợi lên một nụ cười vui sướng khi người gặp họa, bất luận là ai đối với An Như Yên như vậy, hắn đều thập phần tán thành.
Bất quá... Hắn thật sự là không muốn tiếp tục dây dưa với lão bà này, đang muốn đẩy bà ta ra, liền nghe thấy một thanh âm vội vã truyền đến.
"Nữ nhân này làm sao lại đến đây?"
Mọi người nghe thấy tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy An Bình hầu gia một bước cũng thành hai bước bước vào tửu lâu, xuyên qua mọi người tiến lên lầu hai, vẻ mặt kinh sợ, lớn tiếng hướng tới đại phu nhân đang quỳ trên mặt đất quát, "Còn không mau nhận lỗi với Ly vương điện hạ."
An Bình hầu gia vừa được tin đại phu nhân đi tìm Ly vương , liền từ biệt viện thành nam chạy trở về, hỏi thăm chung quanh, mới biết được Ly vương đến nơi này, dọc theo đường đi trong lòng đều cầu nguyện Lưu Hương Liên trăm ngàn lần đừng gây thêm chuyện cho ông nữa, tốt nhất là còn chưa tìm được Ly vương điện hạ, nhưng vừa đến đây liền nghe thấy thanh âm của đại phu nhân , trong lòng nhất thời gấp gáp, nữ nhân này là ngại chuyện Yên Nhi hôm qua nháo chưa đủ lớn hay sao?
Chuyện xảy ra trong tứ quốc tế đợt trước, trong kinh thành ai ai cũng đều nhìn Yên nhi với ánh mắt hèn mọn ,lại thêm tối qua đêm tân hôn liền bị hưu, con bé lại một lần nữa bị đẩy vào hiểm cảnh.
"Kia không phải là Ly vương điện hạ sao?"
"Đúng vậy, đúng là Ly vương điện hạ, người bên cạnh hình như là người Nam Chiếu quốc, bọn họ từ khi nào thì thân cận như thế?"
Thanh âm hai người bàn tán với nhau truyền vào trong xe ngựa khiến đại phu nhân nghe được bốn chữ "Ly vương điện hạ", thân thể cứng lại, lập tức vén rèm lên, quả nhiên nhìn thấy phía trước cách đó không xa, Ly vương Triệu Cảnh Trạch cùng với một vị công tử đi vào một tửu lâu, đại phu nhân căn bản là muốn đi Ly vương phủ tìm Ly vương, không nghĩ tới có thể gặp ở nơi này, nghĩ đến ngón tay mới vừa rồi, đại phu nhân lập tức phân phó xa phu ngừng xe ngựa lại.
Vội vàng xuống xe ngựa, đi tới tửu lâu kia...
Trong tửu lâu, Triệu Cảnh Trạch cùng Sở thái tử vừa mới tiến vào nhã gian, liền nghe được một trận xáo động lớn dưới lầu.
"Ly vương đâu? Ly vương ở đâu?"
Giờ vừa khít là thời gian ăn cơm, trong điếm không còn chỗ ngồi nên phá lệ náo nhiệt, đại phu nhân bất chấp nơi này nhiều người như vậy, tiến vào tửu lâu,liền quết mắt nhìn một vòng trong phòng nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Ly vương Triệu Cảnh Trạch, liền lớn tiếng hỏi chưởng quầy.
Vị chưởng quầy kia nhìn thấy vị phu nhân này mang vẻ mặt sắc bén, tựa hồ là lai giả bất thiện (không có gì tốt), liền ứng phó nói, "Phu nhân, Ly vương điện hạ không ở trong này a."
Buồn cười, Ly vương điện hạ dù ở trong này ông cũng làm sao có thể nói với vị phu nhân này? Ông cũng không phải là chán sống a!
"Không ở đây? Mới vừa rồi ta rõ ràng nhìn thấy hắn vào đây, làm sao có thể không ở đây được? Ngươi không nói cho ta biết, ta đây liền tự mình đi tìm!" Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, bà quyết chủ ý muốn tìm Ly vương đòi một lời giải thích, ai cũng đừng mơ tưởng ngăn cản bà, nói xong, liền vòng qua chưởng quầy , đi lên lầu hai.
Đại phu nhân không ngốc, lầu một không có người, người có thân phận như Ly vương hẳn là phải ở trong nhã gian, bà dù phải tìm từng nhã gian một cũng phải tìm ra Ly vương.
"Ly vương điện hạ, người này tựa hồ là tìm ngươi rất gấp a!" Sở thái tử nhíu mày, không dấu vết nhìn Triệu Cảnh Trạch liếc mắt một cái, giọng điệu của vị phụ nhân kia ở dưới lầu cũng không phải là tốt lắm, chắn chắn là không có chuyện gì tốt.
Chuyện đang được lưu truyền trong kinh thành mấy ngày nay đều là chuyện xảy ra ở Ly vương phủ, nhưng tối qua hắn không có tới nên không thể nhìn thấy một màn hưu thê kia, bất quá về sau nghe bọn hạ nhân miêu tả sinh động như thật, quả nhiên là cực kỳ phấn khích, dù là hắn cũng hối hận vì không thể nhìn thấy tận mắt.
Trong lòng Sở thái tử tuy rằng mừng rỡ xem kịch vui, nhưng ở ngoài mặt vẫn đối với Ly vương thêm phần cung kính, ở Nam Chiếu quốc, hắn là thái tử của một quốc gia, nhưng ở Đông Tần quốc, thân phận của hắn chính là một tù nhân không có nhà giam, ngày thường nhìn cũng không có gì khác lạ nhưng ngầm bên trong dù là một thị vệ cũng không cho hắn sắc mặt tốt.
Từ khi đến Đông Tần quốc làm tù nhân, hắn mỗi ngày đều ẩn nhẫn , nơi nơi đều cười làm lành, ngày hắn đến Đông Tần quốc, trong lòng liền thề, một ngày nào đó, hắn sẽ đem Đông Tần quốc dẫm nát dưới chân!
Triệu Cảnh Trạch nhìn Sở thái tử liếc mắt một cái, lập tức bước đi ra ngoài nhã gian, mới ra đến liền nhìn thấy một phụ nhân đứng ngay cầu thang, người nọ không phải là đại phu nhân của An Bình hầu phủ thì là ai? "Tìm bổn vương có chuyện gì?" Thần sắc Triệu Cảnh Trạch đanh lại, giọng điệu cứng rắn như thiếc, cứ nghĩ tới đêm đại hôn hôm qua, hắn liền không thể có gương mặt hòa nhã với người của An Bình hầu phủ , huống chi vị đại phu nhân này lại là mẫu thân của An Như Yên kia, hắn càng nhìn càng thêm chán ghét.
Đại phu nhân nhìn thấy Triệu Cảnh Trạch, cũng bất chấp lễ nghiã, nói thẳng ý đồ đến, "Yên nhi đâu? Ngươi đem Yên nhi đi đâu rồi ? Ngươi mau đem Yên nhi giao ra đây!"
Nói xong, cả người cũng trở nên kích động tiến lên, bắt lấy cánh tay Triệu Cảnh Trạch nắm thật chặt.
Hành động này không thể nghi ngờ làm cho sự chán ghét trong lòng Triệu Cảnh Trạch càng đậm, nghĩ đến chuyện hắn cùng An Như Yên làm ngày hôm qua, ánh mắt lạnh lại, giơ tay lên hung hăng vung một cái, lực đạo của Triệu Cảnh Trạch thì người như đại phu nhân làm sao có thể chịu đựng nổi ? Lực vung này, thành công đem cánh tay đại phu nhân tuột ra, khiến cho đại phu nhân lảo đảo một cái té lăn trên đất, nếu không phải bà nhanh tay lẹ mắt bắt được lan can, thì chắc cả người sẽ té lăn xuống cầu thang đi.
Với độ cao của cầu thang này, mọi người thấy đều thấy kinh hồn táng đảm, nếu ngã xuống thì vị phụ nhân này không chết cũng mất nửa cái mạng.
"Làm sao giống như chó điên? Tìm bổn vương đòi người? Nữ nhi của ngươi đêm qua đã bị bản vương hưu , bị đuổi ra khỏi Vương phủ, từ đó về sau bổn vương cùng với nàng ta liền không có nửa phần quan hệ,nữ nhi của ngươi đáng lý phải đợi trong Hầu phủ, làm sao ngươi lại đến tìm bổn vương đòi người ?" Triệu Cảnh Trạch hừ lạnh một tiếng, cố ý lớn tiếng cho mọi người thấy hắn cùng với An Như Yên đã phân rõ giới hạn.
Mọi người vừa nghe thấy vậy, liền đoán ra được thân phận của vị phu nhân này, nguyên lai là mẫu thân của vị đại tiểu thư An Bình hầu kia a!
Có thể nuôi ra một nữ nhi như vậy! Mọi người bắt đầu chỉ trỏ, châu đầu ghé tai thanh âm càng lúc càng lớn, giờ phút này đại phu nhân đâu rảnh để ý tới những lời bàn tán xung quanh, nhờ sự nâng đỡ của Cố đại nương đứng lên, nhìn Triệu Cảnh Trạch trước mặt , "Con bé rõ ràng không có trở về Hầu phủ, nhất định là ngươi đem dấu con bé đi rồi đúng không?"
Triệu Cảnh Trạch nhíu mày, giọng điệu vẫn như trước lạnh nhạt như sương , "Không trở về Hầu phủ thì có liên quan gì tới bổn vương? Bổn vương đã nói, bổn vương cùng nàng ta không có chút quan hệ nào, dù là nàng ta không hồi Hầu phủ, ngươi cũng có thể đến nơi khác đi tìm, sao lại nói bổn vương dấu đi? Ngươi cho là nàng ta là người có sắc đẹp khuynh thành sao?Cũng chỉ là một mặt hàng rách nát, còn muốn bản vương kim ốc tàng kiều sao?"
Lời nói của Triệu Cảnh Trạch căn bản không hề lưu tình, lời này nhất thời dẫn tới tiếng cười vang của mọi người dưới lầu, nó như một bạt tai hung hăng đánh trên mặt đại phu nhân .
"Ngươi..." Đại phu nhân chán nản, Ly vương sao lại nhục nhã Yên nhi như vậy chứ!
"Bổn vương cũng không dư thời gian chơi đùa với ngươi, thừa dịp bổn vương còn chưa có tức giận , lập tức biến mất trước mặt bổn vương đi." Triệu Cảnh Trạch chán ghét nói, xoay người đang muốn đi trở về nhã gian, nhưng đại phu nhân chưa nghe được tin tức bình an của Như Yên, làm sao có thể dễ dàng để hắn đi như vậy?
Bước lên phía trước bắt lấy tay hắn, "Ly vương điện hạ, ngươi đã hưu con bé, đem nó đuổi ra khỏi Vương phủ thì hãy giữ lại tánh mạng của nó, đừng tra tấn nó nữa, xem như lão thân cầu ngươi được không?"
Đại phu nhân quỳ trên mặt đất, đau khổ cầu xin Triệu Cảnh Trạch, bà không thể tưởng tượng, Yên nhi bị tra tấn còn có thể kiên trì được bao lâu?
Mi tâm trên mặt Triệu Cảnh Trạch nhăn càng nhanh, lạnh lùng liếc bà một cái, "Giữ lại mạng của nàng ta? Tra tấn nàng ta? Hừ, ngươi hình như đã đánh giá An Như Yên quá cao , nàng ta đối với bổn vương mà nói, bất quá là một người đàn bà dâm đãng, bổn vương cũng không có tâm tư lo lắng chu toàn cho nàng ta."
Nếu muốn lấy tánh mạng của An Như Yên thì đêm qua hắn đã lấy rồi.
"Vậy ngón tay được đưa tới An Bình hầu phủ là chuyện gì?" Đại phu nhân một mực chắc chắn là Ly vương Triệu Cảnh Trạch làm, trừ bỏ Triệu Cảnh Trạch, bà nghĩ không ra còn có ai sẽ làm như vậy với Yên nhi.
Ngón tay? Con ngươi Triệu Cảnh Trạch trở nên lạnh lùng, người dưới lầu xem kịch vui cũng cũng ẩn ẩn đoán được cái gì, nguyên lai vị đại tiểu thư của An Bình hầu phủ kia chẳng những không có trở về phủ, bây giờ lại còn mất tích rồi bị người khác cắt mất ngón tay sao?
Khóe miệng Triệu Cảnh Trạch gợi lên một nụ cười vui sướng khi người gặp họa, bất luận là ai đối với An Như Yên như vậy, hắn đều thập phần tán thành.
Bất quá... Hắn thật sự là không muốn tiếp tục dây dưa với lão bà này, đang muốn đẩy bà ta ra, liền nghe thấy một thanh âm vội vã truyền đến.
"Nữ nhân này làm sao lại đến đây?"
Mọi người nghe thấy tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy An Bình hầu gia một bước cũng thành hai bước bước vào tửu lâu, xuyên qua mọi người tiến lên lầu hai, vẻ mặt kinh sợ, lớn tiếng hướng tới đại phu nhân đang quỳ trên mặt đất quát, "Còn không mau nhận lỗi với Ly vương điện hạ."
An Bình hầu gia vừa được tin đại phu nhân đi tìm Ly vương , liền từ biệt viện thành nam chạy trở về, hỏi thăm chung quanh, mới biết được Ly vương đến nơi này, dọc theo đường đi trong lòng đều cầu nguyện Lưu Hương Liên trăm ngàn lần đừng gây thêm chuyện cho ông nữa, tốt nhất là còn chưa tìm được Ly vương điện hạ, nhưng vừa đến đây liền nghe thấy thanh âm của đại phu nhân , trong lòng nhất thời gấp gáp, nữ nhân này là ngại chuyện Yên Nhi hôm qua nháo chưa đủ lớn hay sao?
Danh sách chương