Sắc mặt Triệu Cảnh Trạch đã cho nàng câu trả lời, cắn trặt răng, trong lòng An Như Yên không cam tâm cùng thống khổ hóa thành hận ý, tiếp nhận chén thuốc ngửa đầu một ngụm uống xong đem bát đập mạnh xuống mặt đất, lên tiếng trả lời, ánh mắt ác độc nhìn Triệu Cảnh Trạch, hôm nay những gì nàng phải chịu nhất định sẽ hoàn trả lại trên người hắn.

Triệu Cảnh Trạch lại không mảy may để ý đến nàng, thấy nàng uống thuốc xong vừa lòng gật đầu, chán ghét nhíu mày, “Người đâu, đem nữ nhân này quăng ra khỏi vương phủ cho ta!”

Thanh âm Triệu Cảnh Trạch cực lớn, thậm chí âm thanh còn quanh quẩn trong màn đêm, hắn muốn nói cho tất cả mọi người cùng biết, hắn hưu nữ nhân này, sau này hắn cùng nữ nhân này không có nửa điểm quan hệ.

Hôm nay hắn mất mặt như vậy, hắn lại muốn chuyện hưu An Như Yên cho tất cả mọi người cùng biết, đêm tân hôn bị hưu sao với việc cưới phải AN Như Yên thì vẫn hơn, như vậy dân chúng càng có thêm chuyện để bàn tán.

Triệu Cảnh Trạch thậm chí còn không cho người mặc quần áo cho An Như Yên, trên giường lạc hồng cùng hỉ phục đỏ thẫm vô cùng nhức mắt, trên người An Như Yên chỉ có một cái yến và tiết khố bị hạ nhân dùng chăn bọc thân thể lại nâng ra ngoài Ly vương phủ.

An Như Yên làm Ly vương phi vỏn vẹn có vài canh giờ, trong đêm bản thân bị mất trong sạch liền bị hưu, hơn nữa lại bị dùng phương pháp nhục nhã quăng ra khỏi Ly vương phủ, Ly vương giận giữ đuổi hết quan sách sau đó sai người dỡ hết chữ hỉ xuống.

An Như Yên nằm ngoài Ly vương phủ khuất nhục dùng chăn che lại mặt chính mình, nhưng như vậy cũng vẫn nghe thấy tiếng chỉ trỏ của quan khách đi qua.

“ Sợ rằng đây chính là Vương phi làm ngắn nhất a!”

“Ai kêu nàng ta không có suy nghĩ, Ly vương tốt xấu gì cũng là một Vương gia, sao có thể cưới một phế nhân?”

“Nầy, cũng không biết nha! Nếu Vương gia thực sự yêu nữ nhân thì đó cũng không phải là nữ nhân tàn phế! Hắc hắc,.. các ngươi đều biết người trong lòng Vương gia căn bản không phải nữ nhân này!”

“Ly vương không phải muốn kết hôn với đại tiểu thư mà là nhị tiểu thư, khó trách? Ta từng gặp qua nhị tiểu thư, nếu so sánh nhị tiểu thư với đại tiểu thư thì đúng là khác biệt a!”

“Chớ có nói bậy, ngươi vừa rồi không thấy Thần vương điện hạ tức giận sao? An Bình hầu gia nói một câu như vậy cũng đủ làm Thần vương tức giận, nếu ai dám lấy nhị tiểu thư chẳng phải…”

Mỗi một câu không ngừng ở trong đầu An Như Yên vang lên, mỗi câu đều như dao đâm vào tim nàng, AN Ninh lại là An Ninh vì sao AN Ninh có người che chở mà nàng thì không? Nàng thật hận!

Bóng đêm dần nồng đậm, thanh âm đàm luận ngày càng ít, An Bình hầu gia đi đến cạnh bọc chăn sắc mặt âm trầm kì cục.

“Lão gia, nô tỳ cầu xin lão gia cho người đưa tiểu thư về Hầu phủ đi!” Dĩnh Thu theo An Bình hầu gia đi ra, cầu xin nói, tiểu thư bị hưu bị đuổi ra khỏi Ly vương phủ, nàng là a hoàn của hồi môn tự nhiện cũng không thể ở lại Ly vương phủ, lúc trước nàng còn hi vọng vào một cái sườn phi, cùng lắm là lừa gạt chủ từ một chút nhưng nay hưu thư đã viết, tât cả hi vọng đều theo hưu thư rời xa!

Mang về Hầu phủ? An Bình hầu gia mi tâm nhăn lại càng nhanh, trước kia hắn còn có chút mong chờ ở An Như yên nhưng giờ phút này nàng đã bị chồng ruồng bỏ, ở Đông Tần quốc nàng đi đâu cũng bị người ta phỉ báng. Một nữ nhi như vậy nếu trở về Hầu phủ như vậy nỗi sỉ nhục này sẽ đi theo hắn cả đời muốn rửa cũng không sạch được.

“Ngươi tùy ý mua một cái gian nhà nhỏ đem an trí ở đó, sau này An Như Yên sẽ không phải người của Hầu phủ, mọi chuyện của nàng ta đều không liên quan đến Hầu phủ a!”

Thái độ An Bình hầu gia dứt khoát kiên quyết, đối với người đã không có giá trị lợi dụng lại còn mang đến cho hắn nỗi sỉ nhục như An Như Yên hắn không có nửa phần thương tiếc, kiên định quyết định giống Triệu Cảnh Trạch như vậy phải cắt đứt quan hệ.

An Như Yên nghe thấy thanh âm đó, trong lòng ngẩn ra xốc chăn lên, tựa đầu rò xét nhìn ra thấy vẻ măt sắc bén của An Bình hầu gia, vẻ mặt kinh hoàng nói: “Phụ thân,… Người vừa nói cái gì? Người vừa nói cái gì?”

Lời vừa rồi đả kích An Như Yên nhưng quyết định này làm An Như Yên nhận lấy họa vô đơn chí, trong nàng đau khổ không chịu nổi, nàng không nghe lầm? Không vẫn là phụ thân nói sai rồi?

Triệu Cảnh Tạch đuổi nàng ra khỏi Ly vương phủ, phụ thân cũng muốn giống hắn đuổi nàng ra khỏi Hầu phủ sao?

Không còn là người Hầu phủ nàng hiểu rất rõ là như thế nào!

“Nói cái gì? Ngươi nghe không hiểu sao? Ngươi làm người ta chê cười vào mặt ta còn chưa đủ sao?” An Bình hầu gia tức giận quát, lúc trước vì chuyện tứ quốc tế hắn đã bị chê cười, nay lại thêm chuyện này, đêm tân hôn bị hưu, hắn còn mặt mũi ở chỗ nào nữa?

“Không! Phụ thân người không thể làm như vậy, ta là nữ nhi của người! Nói thế nào nương cũng sẽ không đồng ý cho người làm vậy.” An Như Yên hoảng loạn, bị đuổi ra khỏi Vương phủ, đuổi ra khỏi Hầu phủ chẳng phải sau này nàng tự sinh tự diệt sao?

Huống hồ cơ thể nàng như thế này, sau này nàng biết sống như thế nào?

Không, nàng muốn tìm An Ninh tính sổ, nhất định là An Ninh mê hoặc Ly vương mới dẫn đến tình huống tình huống bi thảm hôm nay.

“Nương ngươi, ta còn muốn đi tìm nương ngươi tính sổ đây!” An Bình hầu gia hừ lạnh, không thèm để ý tới bộ dạng cầu xin của An Như Yên hiện tại hắn thấy liếc mắt nhìn An Như Yên một cái cũng dư thừa.

“Cha… Phụ thân..” Nhìn An Bình hầu gia lên xe ngựa, An Như Yên bất an lớn tiếng kêu nhưng tiếng kêu của nàng không có tác dụng, An Bình hầu gia như trước không có chút thương tiếc.

Rốt cục xe ngựa đã đi nơi này chỉ còn lại một mình Dĩnh Thu, Dĩnh Thu nhìn bộ dạng thảm hại của tiểu thư, haz… An Như Yên bây giờ đã bị mọi người xa lánh bản thân mình không lẽ vẫn phải ở bên cạnh hầu hạ?

Dĩnh Thu suy tư, một lúc sau con ngươi chuyển biến trở nên lạnh như băng cuối cùng nhìn thoáng qua An Như Yên rồi rời đi không có quay đầu lại, chủ từ như vậy nàng còn đi theo làm gì?

“Dĩnh Thu, Dĩnh Thu ngươi đi đâu vậy?” An Như Yên thấy nha hoàn cũng cách xa mình, An Như Yên đau đớn, bỗng chốc cười phá lên, “Ha ha… Được được lắm, một đám các người đều rời xa ta, tốt lắm a!”

“Đúng vậy, một đám bọn họ đều rời xa ngươi nhưng ngươi còn có ta!” An Ninh đem tất cả thu lại trong đáy mắt, khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, ngồi trên mặt đất nhìn An Như Yên chật vật, mâu trung lóe quang làm cho ngươi khác không lạnh mà run.

“Ngươi… Ngươi là ai?” An Như Yên nhìn đến tuấn mĩ trước mặt mở miệng hỏi.

“Ta là ai? Đợi lát nữa sẽ cho ngươi biết!” Khóe miệng khẽ nhếch lên, nàng nhất định sẽ làm cho nàng ta biết nàng là ai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện