Chương 52:
Tống Vinh Hiển nhẹ nhàng mở cửa phòng Mỹ Huệ. Hắn biết cô hiện giờ rất ghét hắn nên việc ngủ chung với cô hiện giờ là điều không thể. Vậy nên hắn chờ đến khi chắc chắn cô đã ngủ say mới dám vào phòng. Hắn chỉ muốn xem thử việc ngủ của cô thế nào? Thiếu hắn, cô có ngủ ngon không? Có gặp ác mộng không?
Tống Vinh Hiển không gây chút tiếng động nào lên giường rồi ôm Mỹ Huệ vào lòng. Hắn yêu thương nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô.
"Huệ à, anh xin lỗi em." Hắn đau lòng nói nhỏ. "Anh không có ý định nói ra lời đó, anh chỉ muốn chúng ta có thể ở bên nhau mà không có bất kì lời dèm pha nào. Anh biết nếu em yêu anh, tất cả mọi người sẽ nói nặng với em. Anh thật sự không muốn điều đó. Anh sẽ trừng trị những người dám gây tổn thương cho em. Có lẽ anh phải tự trừng trị mình rồi." Hắn cười khổ một tiếng. "Chẳng phải em đã nói làm hầu gái, chúng ta không thể để mọi người biết chuyện sao? Nhưng anh không muốn như vậy. Anh muốn chúng ta cùng nhau cầm tay, quang minh chính đại công bố em là người con gái anh yêu. Vậy nên anh mới bảo em nghỉ việc. Nhưng có lẽ anh đã sai rồi. Việc này chỉ khiến em ghét anh hơn thôi. Nhưng mà tại sao em lại mạnh mẽ đến như vậy?" Hắn giận dỗi. "Xin em đừng mạnh mẽ nữa, để anh có cơ hội để bảo vệ em. Em mạnh mẽ thế, sao anh có thể bảo vệ người con gái anh yêu được? Em đang làm tổn thương lòng tự trọng của anh đó. Biết không hả, cô bé ngốc!"
Trước khi ra khỏi phòng, hắn để lại trên trán cô một nụ hôn nhẹ. Hắn tin khi không có hắn bên cạnh, nụ hôn này sẽ giúp Mỹ Huệ tránh gặp ác mộng.
Sau khi Tống Vinh Hiển ra khỏi phòng, Mỹ Huệ cũng từ từ mở mắt. Thật ra, vừa nãy cô đã gặp ác mộng, nhưng rất nhanh cơn ác mộng đó liền biến mất. Mỹ Huệ trong giấc mơ vẫn còn ý thức, lần trước cũng vậy, ác mộng biến mất khi ông chủ bên cô, thấy vậy cô liền nhanh chóng thức giấc. Đúng như cô đoán, tên ác ma kia đang ôm cô vào lòng và... cô đã nghe hết những lời hắn nói. Lập tức, cảm giác ghét hắn không còn nữa, thay vào đó cô cảm thấy có lỗi. Đáng lẽ ra cô nên nghe hắn giải thích. Mỹ Huệ thở dài. Phải đối diện với ông chủ sao đây?
Sáng sớm. Mỹ Huệ vẫn còn ngái ngủ ngồi trên giường. Không ngờ tối hôm qua không có ông chủ mà cô vẫn ngủ rất ngon. Mỹ Huệ cười nhẹ. Vậy thì kể từ giờ không cần làm phiền ông chủ nữa rồi.
"Ủa." Mỹ Huệ ngạc nhiên khi thấy bình hoa Huệ trắng được đặt trên bàn. "Hoa Huệ trắng?" Cô thắc mắc. Thì ra là vậy! Hèn chi cô lại có thể ngủ ngon đến thế. Nhưng ai đã mang vào đây? Là ông chủ sao? Tâm trạng Mỹ Huệ bỗng xịu xuống, cô cười khổ. Có lẽ cô sẽ còn làm phiền ông chủ dài dài. Hiển! Tại sao anh lại đối xử tốt với em như thế chứ? Ông chủ, cảm ơn anh rất nhiều!
Mỹ Huệ nhìn bình Hoa huệ trắng mà cười ngọt ngào. Làm sao đây! Có lẽ cô yêu ông chủ của mình nhiều hơn rồi.
***
"Ông chủ, anh đang làm gì vậy?" Mỹ Huệ ngạc nhiên hỏi Tống Vinh Hiển đang chuẩn bị bữa sáng.
"Em dậy rồi sao?" Thấy Mỹ Huệ, hắn cười tươi. "Em mau ngồi xuống đi." Hắn kéo ghế chờ Mỹ Huệ ngồi xuống.
Thấy ông chủ hành động như vậy, Mỹ Huệ có chút khó xử. Cô nhìn đống đồ ăn trên bàn. Đều do ông chủ làm hết sao?
"Em còn chờ gì nữa?" Hắn vẫn bình tĩnh chờ đợi.
Mỹ Huệ cũng không muốn làm ông chủ thất vọng, cô liền e ngại ngồi xuống.
"Đây là..." Cô vẫn không thể tin vào mắt mình. Ông chủ chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô sao? Tại sao anh ấy lại làm vậy?
"Em mau ăn thử đi." Tống Vinh Hiển nhẹ nhàng gắp một miếng thịt vào đĩa của Mỹ Huệ.
"Thế nào? Xin lỗi nếu không ngon, vì đây là lần đầu tiên anh nấu ăn." Hắn gãi đầu ngượng ngùng nói.
"Không! Ngon lắm." Mỹ Huệ cười thật tươi. Xin lỗi ư? Ông chủ sao lại có thể vì chuyện như thé này mà xin lỗi? Ông chủ đối tốt với cô như thế, mà cô lại hiểu nhầm anh ấy. Cô thật sự thấy có lỗi.
Tống Vinh Hiển giật mình khi thấy hàng nước mắt chảy trên gương mặt Mỹ Huệ.
"Tại sao em lại khó chứ?" Hắn đau lòng cười ôn nhu, dùng ngón tay lau nước mắt cho cô.
"Bởi vì ngon quá." Cô thút thít, tự trách mình thật mít ướt. Mạnh mẽ ư? Có lẽ ông chủ đã nhầm. Cô thật sự là con chuột nhắt mà! Nhưng mà cô lại nói dối. Ông chủ nấu không ngon gì hết, nói chung là dở tệ mà.
"Vậy thì ăn nhiều một chút." Hắn cười thỏa mãn. Cô hết giận hắn rồi? Thật đúng là chuyện tốt. Có lẽ sau này, hắn nên nấu ăn cho cô thường xuyên hơn.
"Em khi nào sẽ đi." Bỗng dưng hắn hỏi.
"Ăn xong em sẽ đi."
Thật ra hôm nay đã là ngày ba mươi Tết. Trong biệt thự hằng năm đều cho phép người hầu về thăm gia đình mình, sau Tết sẽ quay lại làm việc. Mỹ Huệ cũng không ngoại lệ. Nhưng mà phải xa ông chủ sao? Ngày hôm qua cô đã khó chịu đến thế rồi, không biết hai ba ngày tới, cô sẽ phải làm sao đây? Mỹ Huệ thở dài.
***
"Huệ!" Thiên Thiên từ xa chạy đến. Trên tay cô đầy những chiếc balo nặng trịch.
"Thiên! Cậu mang nhiều đồ thế sao?" Mỹ Huệ tò mò hỏi. Nghỉ Tết chỉ vài ngày thôi mà?
"Đây là quà cho gia đình mình." Thiên Thiên tươi cười trả lời. Trông cô rất vui vẻ, có lẽ vì sắp được đoàn tụ với gia đình.
Mỹ Huệ nhìn xung quanh. Từng người từng người đều rất phấn khởi rời khỏi biệt thự. Chỉ có riêng Mỹ Huệ. Dù cô cũng rất vui vì được gặp Hùng, nhưng cô cũng lo lắng cho Tống Vinh Hiển. Cũng may bà chủ còn ở lại biệt thự để đón Tết cùng hắn nên cô cũng bớt lo lắng được phần nào.
"Huệ Huệ."
Thật trùng hợp, cô vừa mới nghĩ đến, bà chủ liền xuất hiện. Đằng sau bà là quản gia Kim. Nhưng... Mỹ Huệ cau mày.
"Bà chủ, người đi đâu vậy?" Mỹ Huệ cảm thấy bất an khi thấy bà chủ mang theo rất nhiều đồ.
"Ta tiếp tục đi du lịch." Bà Lữ vui vẻ trả lời.
"Du lịch?" Mỹ Huệ hoảng hốt. Vậy còn ông chủ thì sao?
"Vậy nên ta muốn hỏi cháu có thể ở lại đón Tết với Hiển được không?" Bà dịu dàng nắm bàn tay Mỹ Huệ. "Quản gia Kim cũng sẽ đi theo để chăm sóc ta. Tội nghiệp thằng nhỏ. Năm nào cũng phải cô đơn một mình trong căn biệt thự rộng lớn này. Ta bảo nó nên đi du lịch nhưng nó lại không chịu. Cái thằng này cứ thích lủi thủi một mình." Bà Lữ thở dài, tỏ vẻ tội nghiệp nói.
Mỹ Huệ trở nên lo lắng. Bà Lữ lại tiến sát đến gần cô nói nhỏ.
"Thật ra thì cũng có cậu Tuấn Kiệt gì đó bên cạnh Hiển. Nhưng ta không yên tâm với cậu ta chút nào. Năm nào cậu ta cũng bên cạnh Hiển. Ta đặc biệt nghi ngờ cậu ta. Cậu ta đẹp trai như thế chẳng lẽ lại "ế" sao? Không thể tin được đúng không?" Bà Lữ nhăn mặt. Mỹ Huệ gật đầu tán thành. Bà lại nói tiếp. "Vậy nên ta không yên tâm khi để cậu ấy bên cạnh Hiển. Vả lại cậu ta cũng đã từng ngăn cản con và Hiển. Vì vậy, ta muốn năm nay con có thể đá cậu ta đi chỗ khác mà chăm sóc Hiển. Được không?" Hai từ cuối được bà Lữ nói vô cùng ngọt.
Mỹ Huệ cũng tán thành với bà chủ, cô không ngờ bà chủ lại có cùng suy nghĩ với cô. Mỹ Huệ cũng đặc biệt nghi ngờ Tuấn Kiệt. Tại sao cậu ta lại ghét cô như vậy? Lúc trước cậu ta còn khiến cô sốc toàn tập khi thừa nhận thích ông chủ. Không được, cô sẽ không để anh ta chăm sóc ông chủ đâu...
Chương 53:
Trước khi theo bà Lữ lên xe, quản gia Kim quay lại nhìn căn biệt thự. Bà chủ thường đi du lịch rất nhiều nơi, mỗi năm chỉ về vài lần, mỗi lần về được vài tuần lại đi tiếp. Nên có lẽ, ông sẽ nhớ nơi này nhiều lắm, vì vậy trước khi đi, ông phải ngắm nó thật đã. Nhưng theo bà chủ cũng tốt, dù sao cũng có thể tiếp tục làm việc cho gia đình. Thật ra, quản gia đã xin phép Tống Vinh Hiển cho ông được đi theo chăm sóc bà Lữ. Ông đã làm việc ở căn biệt thự này rất lâu rồi, ông đã có biết bao kỉ niệm ở đây, nên ông không thể nói đi là đi được. Ông đã quen với việc chăm sóc ông bà chủ, giờ ông chủ bảo ông nên nghỉ hưu, ông không làm được. Có thể tiếp tục chăm sóc bà Lữ, điều đó cũng rất tốt, miễn sao ông không thể nhìn ông chủ và hầu gái Huệ kia hạnh phúc là được. Nhìn họ bên cạnh nhau, ông càng thấy có lỗi...
"Quản gia Kim, ông đang làm gì đó? Mau lên xe đi chứ." Tiếng bà Lữ hối thúc.
Chiếc xe chạy đi dần dần xa ngôi biệt thự. Quản gia Kim vẫn tiếc nuối cứ quay lại nhìn, cho dù đã đi rất xa.
***
"Ông chủ." Mỹ Huệ gấp gáp xông vào lầu ba.
Thấy Tống Vinh Hiển ngồi lẻ loi trên ghế sopha, cô lập tức thả balo xuống rồi chạy đến chỗ hắn.
"Em chưa về sao?" Hắn ngạc nhiên hỏi.
"Em không đi. Em sẽ ở lại đón Tết với anh." Cô hùng hồn thông báo.
Nghe Mỹ Huệ nói vậy, Tống Vinh Hiển bỗng trở nên rạng rỡ.
"Thật sao?" Hắn vui vẻ hỏi lại.
"Đúng vậy." Mỹ Huệ kiên quyết gật đầu. Cô đã trở thành người yêu của hắn mà lại không thể đón Tết cùng hắn, khiến cô cảm thấy vô cùng áy náy. Khi nghe bà Lữ nói ông chủ năm nào cũng một mình cô đơn ở biệt thự rộng lớn này, Mỹ Huệ quyết định ở lại biệt thự, vả lại cô cũng không muốn để đàn ông của cô ở một mình với tên kia đâu.
"Thật là tốt quá." Hắn phấn khích đứng dậy. "Năm nào anh cũng đi du lịch hết. Dù đi du lịch rất vui nhưng cũng buồn khi đón Tết xa quê hương. Nhưng mà năm nay em ở lại đón Tết với anh, khiến anh rất vui." Tống Vinh Hiển quá vui mừng, liền ôm chầm lấy Mỹ Huệ. Sau đó hắn thả Mỹ Huệ ra rồi chạy ngay lên phòng.
Mỹ Huệ đứng đó ngơ ngác, cô còn không biết ông chủ vừa mới ôm mình. Cô chỉ thấy lời của ông chủ hình như có gì hơi khác. Cô đơn sao? Không đi du lịch? Ở biệt thự một mình? Ôi trời, cô lại bị bà chủ lừa nữa rồi. Mỹ Huệ cười khổ. Chắc cô không sẽ không bao giờ thoát khỏi mẹ con nhà này rồi.
Vậy ông chủ không cô đơn, cô có thể về thăm Hùng. Nhưng mà cô lại nói đón Tết cùng với ông chủ rồi. Cô có thể rút lại được không ta?
"Chúng ta đi thôi." Bỗng Tống Vinh Hiển cầm balo đi xuống.
"Đi đâu cơ?" Mỹ Huệ thắc mắc. Chẳng lẽ đi du lịch?
"Đi đến căn hộ của anh."
"Căn hộ?" Mỹ Huệ nhìn thấy ông chủ vui vẻ như thế, cô liền nhận ra mình không thể rút lại lời nói được rồi.
"Đúng vậy. Chúng ta không nên ở lại căn biệt thự lạnh lẽo này. Anh muốn chúng ta cùng đón Tết ở một nơi thật ấm cúng." Hắn cười đến híp cả mắt.
Mỹ Huệ có thể thấy được Tống Vinh Hiển hạnh phúc đến chừng nào. Thấy ông chủ như vậy, cô cũng thấy vui vẻ theo.
"Ông chủ, ngài không đi du lịch nữa sao?" Tuấn Kiệt bỗng nhiên bước vào.
"Không Tuấn Kiệt. Tôi sẽ cùng Huệ đón Tết, cậu hãy đi du lịch một mình để thư giãn đi, tôi sẽ chịu toàn bộ chi phí." Tống Vinh Hiển nói xong rồi kéo Mỹ Huệ đi.
Khi đi ngang qua Tuấn Kiệt, Mỹ Huệ không quên lè lưỡi chọc anh. Đón Tết cùng ông chủ cũng tốt, có thể tách Tuấn Kiệt ra khỏi ông chủ. Cô sẽ không để anh ta có cơ hội lại gần người yêu của cô đâu. Anh ta trông thật nguy hiểm!
Sau khi Tống Vinh Hiển kéo Mỹ Huệ đi khỏi, Tuấn Kiệt vẫn đứng đó. Anh không tin ông chủ lại bỏ anh một mình. Thật đúng là một tin sốc với anh. Còn cô gái kia nữa, cô ta dám chọc anh sao? Đồ xấu xí!
"Sao vậy Hùng." Gia Ân thấy sau khi Trương Hùng nhận một tin nhắn thì cậu không nói gì hết, chỉ im lặng nhìn tin nhắn đó đã gần năm phút.
"Không có gì." Cậu tắt máy. Là tin nhắn của Mỹ Huệ, nói Tết năm nay cô không thể đón cùng cậu. Khi đọc tin nhắn, Hùng rất ngạc nhiên, cậu không tin Mỹ Huệ lại không đón Tết cùng cậu. Cậu cứ đọc lại tin nhắn, bởi vì cậu sợ mình hiểu sai nội dung trong đó, nhưng càng đọc càng không thể nhận ra gì cả. Cậu không thể hiểu được tại sao Mỹ Huệ lại không thể cùng cậu đón Tết? Không được, cậu phải đi tìm hiểu thôi. Cậu không chịu nổi việc cô bỏ cậu lại một mình.
"Hùng, cậu đi đâu đấy?" Gia Ân lại hoảng hốt khi thấy Hùng bất thình lình lên xe chạy đi. Anh cau mày. Anh chưa bao giờ thấy Hùng như thế. Có chuyện gì đã xảy ra sao?
***
Mỹ Huệ há hốc mồm đứng trước chung cư mà mình sẽ được đón Tết cùng Tống Vinh Hiển.
"Đây... đây có... có phải... là..." Cô không thể nói thành lời. "... One57?" Cô thật không thể tin được mình sẽ ở nơi xa xỉ này. Mơ cô còn không thể mơ nổi, vậy mà bây giờ... Cô phải đi ngất đây...
Mỹ Huệ run run bước vào bên trong. Nơi này quả thật rất lộng lẫy. Ai đó hãy nói cho cô biết, có phải cô đang mơ hay không? Trong khi Tống Vinh Hiển nhận điện thoại, Mỹ Huệ háo hức chạy khắp nơi tham quan.
"Ôi trời, ở đây có cả thư viện nữa." Mỹ Huệ mê mẩn những cuốn sách, rồi chạy đến bàn bida bên cạnh đó.
"Đó là phòng gym sao?" Mỹ Huệ chạy lên thử một máy chạy bộ. Những máy này trông thật tốt, chắc phải mắc lắm.
"Không hổ danh One57. Có cả phòng chiếu phim." Mỹ Huệ mở cửa một căn phòng rồi ngưỡng mộ.
"Em đang làm gì vậy. Có biết anh đi tìm nãy giờ không?" Tống Vinh Hiển có chút tức giận. Cái tính tò mò này, cô vẫn chưa bỏ. Hắn vừa mới nghe điện thoại một chút thì cô đã chạy nhảy lung tung rồi. Chắc hắn phải trói cô vào dây, rồi cột vào tay mình dẫn đi mới được. Chứ nếu không cả ngày cô đi lung tung thế này, hắn sợ cô sẽ bị người ta bắt cóc mất.
Mỹ Huệ tiếc nuối bị ông chủ kéo về căn hộ của hắn. Vừa vào trong, cô lại tiêp tục chạy lung tung, Tống Vinh Hiển lắc đầu ngồi xuống ghế, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, hắn mệt mỏi vì trông chừng cô rồi.
Sau một hồi tham quan, Mỹ Huệ vẫn còn chưa tỉnh táo ngồi xuống bên cạnh ông chủ. Cô nhìn nam nhân bên cạnh mà ngưỡng mộ, hắn có thể mua nơi sang trọng thế này. Cô được làm bạn gái hắn, có thể nói cô rất may mắn. Cô vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh được. Nhưng khi Tống Vinh Hiển kéo cô vào lòng hắn, thì cô mới tỉnh táo. Cô nhận ra chung cư cao cấp có là gì? Quan trọng là hiện giờ trong những ngày này, cô có thể hạnh phúc bên cạnh ông chủ. Nghĩ đến đây, Mỹ Huệ xấu hổ, cô khép nép vào lòng hắn, cô háo hức chờ tối nay có thể đón giao thừa cùng ông chủ. Tống Vinh Hiển thấy cô ngoan ngoãn để hắn ôm, liền cười hài lòng. Con chuột nhắt này đã biết nghe theo hắn rồi.
"Chúng ta đi đây đâu ông chủ?" Ngồi trên xe, Mỹ Huệ hỏi.
"Mua đồ cho em."
"Mua đồ?" Mỹ Huệ ngạc nhiên. Tự nhiên lại mua đồ cho cô làm gì?
"Anh thấy em vẫn chưa mua đồ Tết cho mình."
"Bởi vì em..." Mỹ Huệ bĩu môi. Làm sao mà ông chủ biết chứ?
"Nghe lời anh." Tống Vinh Hiển bỗng quay lại ôn nhu nhìn Mỹ Huệ.
"Vâng." Mỹ Huệ nhẹ nhàng gật đầu. Cô đã bị ánh mắt của ông chủ dụ dỗ.
***Cô gái lún đồng tiền: À, trong này có bạn nào biết des ảnh không nhỉ? Bởi vì truyện này gần hoàn thành rồi nhưng vẫn chưa có ảnh bìa. Bạn nào tốt bụng có thể giúp mình des một ảnh thật đẹp không ạ! ^^