218: Đến Thanh Châu
“Không thực tế ư?”
Diệp Quân chớp mắt, nghiêm túc nói: “Tháp gia, ngươi đang nói đến Kiếm Chủ Nhân Gian sao?”
Tháp gia im lặng.
Chết tiệt!
Tên khốn này suy nghĩ nhiều thật!
Rõ ràng là tên Diệp Quân này đang muốn thăm dò tin tức.
Nếu không phải được nhắc nhở trước thì có lẽ nó đã nói ra một số chuyện.
Mà chắc chắn Diệp Quân sẽ thông qua những thứ này sau đó suy luận ra vài thông tin hữu ích.
Tháp gia vô cùng chán nản.
Sau này nói chuyện cùng tên này phải cẩn thận hơn, nếu không sẽ bị lừa.
Thấy Tháp gia im lặng, Diệp Quân cũng im lặng.
Lúc nãy Tháp gia định nói gì đó, nhưng lại dừng lại, rõ ràng là đã có người ngăn nó lại.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Tháp gia, trong tháp còn có ai không?”
Tháp gia: “…”
Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn trầm giọng thở dài: “Tiểu Tháp, ta nghĩ ngươi không chơi lại hắn đâu!”
Tiểu Tháp trầm mặc.
Nó đã bị hai đời chơi đùa.
Lẽ nào thế hệ thứ ba này lại bị lừa tiếp sao? Không được!
Đời này nhất định phải hạ được tên khốn này, nếu không sau này Tháp gia sẽ biến thành Tiểu Tháp.
Tiểu Tháp nói: “Thật ra, lo lắng của ngươi cũng không phải là vô căn cứ”.
Diệp Quân sững sờ.
Tiểu Tháp nói tiếp: “Nghĩ mà xem, thư viện Quan Huyên được thành lập bởi Kiếm Chủ Nhân Gian, sao ông ấy có thể vì một người ngoài như ngươi mà trừng phạt người của mình? Ông ấy làm vậy thật thì chẳng phải tự tát vào mặt mình sao? Đặc biệt là người nhà họ An có quan hệ họ hàng với ông ấy, vợ ông ấy cũng là người nhà họ An, ngươi nói xem, ngươi thân với ông ấy, hay nhà họ An thân với ông ấy hơn?”
Diệp Quân im lặng.
Tiểu Tháp nói tiếp: “Ngươi giết người nhà họ An, còn giết cả Thiên Đạo, mặc dù mọi chuyện đều có nguyên do, nhưng chuyện này đều do ngươi làm, vì vậy, ta nghĩ nếu Kiếm Chủ Nhân Gian xuất hiện, khả năng cao sẽ giúp thư viện Quan Huyên đánh ngươi! Ngươi chuẩn bị tâm lý trước đi!”
Diệp Quân không nói gì.
Trong Tiểu Tháp, giọng nói bí ẩn vang lên: “Ngươi dọa hắn sao?”
Tiểu Tháp đáp: “Phải dọa hắn sợ, ai bảo tên nhãi này gài bẫy ta chứ!”
Diệp Quân nói: “Tháp gia, sao ta lại thấy ngươi quen biết Kiếm Chủ Nhân Gian nhỉ?”
Tiểu Tháp bình tĩnh đáp: “Ta biết ông ấy, nhưng ông ấy không biết ta!”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta có cảm giác ngươi và ông ấy rất quen thuộc!”
Tiểu Tháp trầm mặc một lát rồi nói: “Sao ngươi nghĩ vậy?”
Diệp Quân cười nói: “Vừa bắt đầu ngươi đã nói Kiếm Chủ Nhân Gian không thực tế, nếu không thân quen, sao ngươi biết ông ấy như vậy? Hơn nữa, trước đây ta từng lấy Kiếm Chủ Nhân Gian làm mục tiêu, nhưng lại bị ngươi ngăn lại, còn bảo ta đổi người khác làm mục tiêu. Ngoài ra, cả đoạn đường, cứ nhắc tới Kiếm Chủ Nhân Gian thì ngươi đều có ý giễu cợt, chứng tỏ ngươi và ông ấy rất thân, nếu không sẽ không đùa giỡn như vậy. Còn về phần thân đến mức nào thì ta không muốn đoán nữa”.
Tiểu Tháp trầm mặc.
Mẹ nó!
Nói nhiều quá lại gây họa!
Từ nay về sau, ở trước mặt tên khốn này, nhất định phải nói ít đi, nói nhiều sẽ mắc sai lầm.
Diệp Quân cười nói: “Tháp gia, ta sẽ không hỏi những vấn đề này nữa!”
Tiểu Tháp nói: “Sao vậy?”
Diệp Quân cười nói: “Ngươi xuất hiện bên cạnh ta vì lý do gì đều không quan trọng, quan trọng là ngươi luôn đối xử tốt với ta, không hề có gì ác ý, hơn nữa còn giúp ta rất nhiều lần nguy cấp. Ta hiểu ngươi cũng có nỗi khổ riêng nên mới giấu ta một số chuyện”.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Hắn có ý gì vậy? Lạt mềm buộc chặt à?”
Giọng nói thần bí nói: “Chắc đây là lời nói thật lòng của hắn!”
Tiểu Tháp thở dài: “Hắn nói vậy làm ta cảm thấy hơi ngại! Thà rằng hắn cứ chơi đùa với ta đi!”
Ngoài mặt, Diệp Quân không quan tâm đ ến vấn về này nữa, hắn nhìn về phía cuối chân trời đầy sao, dải ngân hà sáng ngời, bình yên sâu thẳm.
Giờ khắc này, hắn cũng thấy hơi hoang mang.
Vì hắn cũng không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển đến mức này.
Lời Tiểu Tháp nói càng khiến hắn lo lắng hơn.
Kiếm Chủ Nhân Gian thân với nhà họ An hay thân với hắn hơn?
Rõ ràng là thân với nhà họ An!
Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian làm việc vì tình riêng, vậy thì hắn đi cáo trạng chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao?”
Nhưng bây giờ hắn không còn cách nào khác nữa!
Chỉ có thể đến Thanh Châu cáo trạng.
Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian anh minh thì tốt quá.
Nếu không anh minh thì chỉ có thể lấy kiếm Hành Đạo ra để kết thúc mọi chuyện.
Lúc này, Tịch Huyền đột nhiên chỉ về nơi xa: “Nhìn kìa!”
Diệp Quân định thần lại, nhìn về phía xa, cách đó ngàn thước, có một cậu thanh niên đứng đó, tay cầm trường đao, nở nụ cười nhạt.
Tịch Huyền trầm giọng nói: “Đến rồi!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: Nhanh thật!”
Tịch Huyền điều khiển tàu mây dừng lại, sau đó thu tàu mây lại, nếu phải đánh nhau thì cũng không để tàu mây bị phá hỏng.
Thanh niên cầm đao nở nụ cười: “Ngươi là Diệp Quân à?”
Diệp Quân gật đầu.
Thanh niên cầm đao cười lớn: “Giết được ngươi sẽ có hai đạo số mệnh đại đạo cùng trăm vạn tiên tinh, tại hạ bất tài, muốn thử xem!”
Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ.
Vụt!
Một nhát kiếm chém ra!
Vừa nhìn thấy Diệp Quân biến mất, con ngươi của thanh niên cầm đao co rút lại, vừa định rút đao ra chém thì một kiếm đã đâm vào trán gã.
Xẹt!
Máu tươi chảy theo kiếm của Diệp Quân, bỗng chốc, khuôn mặt của thanh niên cầm đao be bét máu.
Diệp Quân thu kiếm khí lại, mặt vô cảm, lặng lẽ thu nhẫn không gian của thanh niên cầm đao lại, bên trong nhẫn trong gian có ba trăm vạn kim tinh.
Sau khi cất nhẫn không gian đi, Diệp Quân lại nhìn đao của cậu thanh niên, đao trông cũng đẹp và đáng tiền, vì vậy hắn cất thanh đao đi.
Cậu thanh niên: “…”
219: Không Muốn
Diệp Quân xoay người đi tới bên cạnh Tịch Huyền, bình tĩnh nói: “Các ngươi đánh giá thấp thực lực của ta rồi!”
Tịch Huyền cười nói: “Không phải xem thường thực lực của ngươi, mà là phần thưởng của thư viện quá hấp dẫn, nên có một số người muốn mạo hiểm!”
Diệp Quân gật đầu, hắn không quá hiểu rõ về số mệnh đại đạo, nên không biết quý giá như thế nào, nhưng một trăm vạn tiên tinh kia là tiền thật, nếu là hắn cũng sẽ bị cám dỗ.
Tịch Huyền nhìn về phương xa, cười nói: “Còn không chịu ra à?”
Diệp Quân cũng nhìn về phía xa, đúng lúc này, trong không gian vang lên tiếng cười: “Không hổ danh là thiên tài tuyệt thế giết được cả An Đạo Tân, chậc chậc, thật lợi hại!”
Vừa dứt lời, ba người chậm rãi bước ra.
Hai nam một nữ.
Kẻ cầm đầu là một người đàn ông, tầm hai mươi tuổi, dáng người ngay thẳng, trong tay cầm một thanh thương dài.
Mặc dù đang cười nhưng ánh mắt sắc lạnh như dao, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Mang theo khí tức của cường giả cảnh giới Đại Kiếp.
Bên trái người đàn ông là một thanh niên vạm vỡ, trên người còn mặc một bộ áo giáp, cho người ta cảm giác bị áp bức, tay đeo một chiếc khiên vuông nặng, trên chiếc khiên vuông khắc rất nhiều hoa văn thần bí.
Gã đứng đó cho người ta cảm giác vững vàng như núi thái sơn.
Bên phải người đàn ông cầm thương là một cô gái mặc váy trắng rộng, hai tay giấu trong tay áo, lạnh lùng nhìn Tịch Huyền cách đó không xa.
Cả ba người đều đạt cảnh giới Đại Kiếp.
Diệp Quân nhìn người đàn ông cầm thương, hỏi: “Các ngươi đến từ vũ trụ Quan Huyên à?”
Người đàn ông cầm thương lắc đầu cười: “Ngươi từng nghe nói đến đoàn lính đánh thuê ngầm chưa?”
Lính đánh thuê!
Diệp Quân lắc đầu: “Chưa từng!”
Người đàn ông cầm thương nhìn Diệp Quân: “Bọn ta vô danh vậy sao?”
Bên cạnh Diệp Quân, Tịch Huyền trầm giọng nói: “Đội lính đánh thuê số một Trung Thổ Thần Châu!”
Số một!
Diệp Quân nheo mắt, người đàn ông cầm thương đang định nói gì đó thì Diệp Quân đã tiến lên một bước rồi biến mất tại chỗ.
Một kiếm chém ra!
Lúc Diệp Quân biến mất, cô gái váy trắng đột nhiên giơ hai tay lên, không gian xung quanh đột nhiên chấn động kịch liệt, ngay sau đó, trọng lực không gian tăng lên gấp mấy chục lần.
Kiếm của Diệp Quân vốn nhanh như chớp, nhưng tốc độ bị trọng lực trấn áp.
Trong khoảnh khắc tốc độ chậm lại, thanh niên mặc áo giáp xông lên, đâm khiên về phía Diệp Quân, một đòn này đánh vỡ không gian thành mạng nhện, có thể thấy lực va chạm đáng sợ đến mức nào.
Thấy thanh niên giương khiên xông về phía trước, Diệp Quân hơi nheo mắt, dùng kiếm chặn lại.
Bùm!
Trong nháy mắt, Diệp Quân lui ra ngoài mấy chục thước, vừa dừng lại, thanh thương dài phóng tới, trên thanh thương tỏa ra sát khí, có thể phá vỡ ngàn quân vạn mã, vô cùng đáng sợ.
Diệp Quân bước chân trái lùi lại, đứng vững rồi đâm kiếm ra.
Bùm!
Khí kiếm và thanh thương dài chấn động kịch liệt, khiến không gian xung quanh nứt lìa.
Lúc này, đồng tử Diệp Quân co rút lại, bởi vì không biết từ lúc nào, sau lưng hắn đã xuất hiện một tàn ảnh.
Còn có người thứ tư!
Mà người thứ tư này là sát thủ.
Nhưng vào lúc này, một thanh đao đột nhiên xẹt qua.
Vụt!
Tàn ảnh kia lùi về sau mười mấy thước, vừa dừng lại đã biến mất như bóng ma.
Người ra tay chính là Tịch Huyền.
Lúc nãy cô ấy không ra tay là vì sợ có người đánh lén, sự thật đã chứng minh rằng cô ấy đúng.
Sau khi loại bỏ mối đe dọa phía sau, Diệp Quân lao về phía trước, dùng kiếm chém lên thanh thương.
Keng!
Người đàn ông cầm thương bị kiếm chém lùi hơn mười trượng.
Sau khi dừng lại, người đàn ông cầm thương nhìn cánh tay hơi tê dại của mình, cười nói: “Không hổ danh là thiên tài tuyệt thế giết An Đạo Tân, may là cảnh giới của ngươi không cao, nếu không, huynh đệ ta thật sự không dám kiếm khoản tiền này!”
Diệp Quân nhìn người đàn ông cầm thương với vẻ bình tĩnh.
Người đàn ông cầm thương đang định nói thiếp thì Diệp Quân đã biến mất.
Một nhát kiếm phóng tới.
Lần này, mục tiêu của hắn là nữ thần thuật sư!
Trong đám người này nhất định phải xử lý cô gái này nhất.
Thấy nhát kiếm của Diệp Quân, cô gái vẫn bình tĩnh, thi triển trận pháp, tăng trọng lực không gian, cùng lúc đó, thanh niên mặc áo giáp đứng chặn trước mặt cô gái, tức giận gầm lớn, giương tấm khiên vuông ra trước.
Ầm!
Kiếm của Diệp Quân bị trọng lực chặn lại, mặt đất chấn động khiến cánh tay Diệp Quân run rẩy, đồng thời lùi về phía sau, lúc này, bàn tay ngọc của cô gái nhẹ nhàng chỉ vào Diệp Quân: “Chậm lại!”
Vù!
Trong nháy mắt, vô số khí tức thần bí bao vây lấy Diệp Quân, tốc độ cuồng bạo của Diệp Quân chậm lại mấy lần.
Lúc này, người đàn ông cầm thương biến mất, vụt bay đến trước mặt Diệp Quân.
Thanh niên mặc áo giáp cũng lao về phía Diệp Quân, cú va chạm này vô cùng mạnh mẽ, khí thế kinh người.
Ở chỗ cũ, Diệp Quân hơi nheo mắt.
Tay phải nắm chặt kiếm khí, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào cô gái phía xa.
Khi người đàn ông cầm thương và thanh niên mặc áo giáp xông đến chỗ Diệp Quân, Diệp Quân đột nhiên xuất hiện trước mặt cô gái kia như bóng ma.
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử cô gái co rút lại: “Phá…”
Xẹt!
Một nhát kiếm đâm vào giữa hai lông mày của cô gái, cả người cô ta run rẩy kịch liệt, sau đó nói: Phá vỡ quy tắc!”
Người đàn ông cầm thương nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Diệp công tử, xin hãy nương tay, ta đồng ý hòa giải…”
Diệp Quân chém một nhát.
Vụt!
Đầu cô gái bay ra ngoài.
Diệp Quay quay người lại nhìn người đàn ông cầm thương: “Không nói nhiều, ta khó chịu, không muốn!”.