Diệp Quân nói xong thì ôm quyền chào Vân Trần: "Vân Trần huynh, đa tạ huynh đã trượng nghĩa đứng ra nói giúp ta, sau này chúng ta gặp lại!"
Nói xong hắn quay người rời đi.

Vân Trần nhìn bóng lưng của Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp!
Thiên tài cỡ này, vốn cũng là học viên của thư viện!
Mà bây giờ lại bị cường quyền ép buộc, thư viện lại không bảo vệ lẽ phải!
Hầy!
Vân Trần thầm than, hơi tức giận nhưng cũng đành bất lực.

Từ nhỏ đến lớn, y luôn được thư viện dạy dỗ rằng làm người phải hiểu đạo lý, phải giữ công bằng.

Sau khi lớn lên, y phát hiện những đạo lý trong sách hoàn toàn khác với hiện thực!
Yếu thì chẳng ai nói đạo lý với ngươi, không ai bảo vệ công bằng cho ngươi!
Vẻ mặt của những học viên ở đây cũng phức tạp!
Đối với Diệp Quân, bọn họ cũng rất đồng tình, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi!
Còn sắc mặt của Mặc công tử kia thì u ám đến đáng sợ, sát khí đã hằn lên mặt gã.


Nhưng gã không lập tức trả thù!
Nhiều người đang nhìn vào gã!
Lúc này, một ông lão xuất hiện trước mặt Mặc công tử.

Thấy người này, Mặc công tử khẽ hành lễ: "Lý viện chủ!"
Người đến chính là viện chủ viện Chấp Pháp, Lý Khưu!
Lý Khưu nhìn Mặc công tử: "Mặc công tử, cậu có thể trở về Huyền Tông được rồi!"
Mặc công tử hơi sững người, vội vã hỏi: "Lý viện chủ, ý của ông là sao?"
Lý Khưu thản nhiên nói: "Ý của ta là cậu có thể cuốn gói đi được rồi! Thư viện không nhận cậu nữa!"
Nói xong ông ta quay người rời đi!
Mặc công tử đứng đó với vẻ mặt cực kỳ u ám.

Bị đuổi ra khỏi thư viện rồi!
Nhục nhã!
Đều là vì Diệp Quân kia!
Sắc mặt Mặc công tử lạnh lẽo đến cùng cực!
...!
Diệp Quân rời khỏi thư viện Quan Huyên thì về thẳng Đạo Môn.

Hắn không giết Mặc công tử kia, thứ nhất là vì giết người trong thư viện sẽ bị thư viện nắm thóp, nơi này không phải thư viện ở Nam Châu!
Thứ hai, giết Mặc công tử sẽ đắc tội với Huyền Tông!
Hắn không biết Huyền Tông là thế lực như thế nào, nhưng chắc chắn là một thế lực không hề yếu!
Giết Mặc công tử đồng nghĩa với việc giết thằng nhỏ thì thằng lớn sẽ tới, giết thằng lớn thì cả đám lớn sẽ kéo tới!
Đến lúc đó, tình cảnh của hắn sẽ càng khó khăn!
Đạo Môn cũng sẽ bị hắn liên luỵ!
Quan trọng nhất là, vừa nãy hắn đã cảm nhận được khí tức mạnh mẽ đứng trong bóng tối, hắn biết mình có ra tay cũng không giết được Mặc công tử đó.

Chắc chắn thư viện sẽ không để hắn giết Mặc công tử đâu!
Thế nên hắn đổi cách khác để xử lý chuyện này!
Đương nhiên, hắn cũng biết rõ, Mặc công tử này nhất định sẽ trả thù.


Nhưng chẳng sao, chỉ cần Huyền Tông không tới thì không sao cả!
Vì thực lực của Mặc công tử này quá yếu, giết hay không, chỉ một ý nghĩ của hắn là quyết định được!
Thứ bây giờ hắn thiếu nhất chính là thời gian!
Phát triển!
Bây giờ hắn cần thời gian phát triển, chỉ cần trở nên mạnh mẽ hơn, giành được hạng nhất thì có thể có được số mệnh đại đạo.

Thật ra, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết số mệnh đại đạo là món gì!
Nhưng hắn biết nếu mình giành vị trí thứ nhất, nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ sẽ không dám quang minh chính đại giết hắn!
Còn về Huyền Tông này thì lại càng không dám tới gây chuyện với hắn!
Trên đường đi, Diệp Quân hít sâu vào một hơi, không có chỗ dựa, không có gia thế, nên làm gì cũng phải suy nghĩ đắn đo, không thể muốn gì làm nấy, nếu không tình thế của mình sẽ trở nên vô cùng khó khăn!
Sau khi trở về Đạo Môn, Diệp Quân không tu luyện, ngày ngày ngoài đọc sách thì giúp Nam Lăng Nhất Nhất làm việc!
Vì Đạo Môn nghèo, lại ở nơi hẻo lánh thế nên Nam Lăng Nhất Nhất phải tự mình trồng rau!
Trước đây Nam Lăng Nhất Nhất làm một mình, bây giờ thì có thêm Diệp Quân.

Trong vườn rau, Nam Lăng Nhất Nhất đang xắn quần, chân lấm bùn đất, nhưng vẫn trắng như ngọc, khiến người ta suy nghĩ viển vông!
Sau lưng Nam Lăng Nhất Nhất không xa là Diệp Quân, hắn đang cầm cuốc làm cỏ.

Trời trong mây trắng, không khí trong lành.

Trong vườn rau, chốc chốc lại vang lên tiếng cười của Nam Lăng Nhất Nhất.


Không biết qua bao lâu, Nam Lăng Nhất Nhất ngồi xuống, nhìn Diệp Quân gần đó, bàn tay ngọc ngà khẽ vén tóc mai bị gió thổi bay bay.

Cô ấy nhìn Diệp Quân một lúc sau rồi khẽ cười gọi: "Sư đệ!"
Nghe gọi, Diệp Quân dừng tay lại nhìn cô ấy.

Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: "Đệ là kiếm tu, lại còn là Đại Kiếm Tiên, đệ cũng biết làm những công việc nặng nhọc này à?"
Diệp Quân lắc đầu cười.

Tuy bây giờ hắn đã là Bán Bộ Kiếm Đế, nhưng vì Tháp gia nên hắn vẫn cảm thấy mình rất bình thường!
Không có gì xuất sắc cả!
Núi cao còn có núi cao hơn!
Con người một khi tự mãn sẽ không thể tiến bộ được nữa!
Hắn đọc được đạo lý này trong sách, hắn thấy nó rất đúng, thế nên sau mỗi lần đột phá, hắn đều nghiêm khắc dặn lòng mình phải bình tĩnh!
Không có gì ghê gớm cả!
Trừ phi đạt đến trình độ như Kiếm Chủ Nhân Gian!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện