Sáng sớm hôm sau Hoàng đế trầm mặc như núi, khiến người khác không thể thở nổi.

Như Ý đứng dậy muốn thay hăn thay y phục hoàng bào, hắn nhẹ nhàng đẩy ra xa.

Như Ý liền thu tay lại, ôn nhu đứng một bên.

Hoàng đế không nói lời nào, để cho Lý Ngọc cùng Dung Bội hầu hạ rồi đi vào triều.
Như Ý thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người đều thư giãn, tựa vào chiếc giường lan thương.

Dung Bội cúi đầu nói: “Nương nương, đêm qua không ngủ được sao?”
Như Ý chỉ nói: “Đi lấy chút rượu thuốc ban cho Lăng Vân Triệt, nấu chín trứng chim thay hắn thoa lên mặt đi”.
Dung Bội khổ sở nói: “Nô tỳ đều đã làm nhưng Lăng… Tiểu lăng tử không chịu, hắn nói chỉ có để khuôn mặt bị thương như vậy, Hoàng thượng nhìn vào mới thấy nguôi giận”.
Như Ý không tiếng động thở dài: “Làm khó hắn”.
Hoàng đế ngồi ở Dưỡng Tâm điện, phê tấu chương, hạ bút dần dần cuồng loạn vô chương.

Hắn nổi giận bỏ bút xuống, ngưỡng mặt không nói gì.

Bỗng thấy thấp thoáng áo bào của Yến Uyển cũng giọng nói trong suốt tiến vào: “Hoàng thượng”.
Ngữ điệu nàng dịu dàng như nhan sắc hoa hạnh mưa bụi Giang Nam, vừa đúng trấn an tâm tư khô hạc của Hoàng đế.

Hắn nâng tay, miễn cưỡng cười: “Yến Uyển, nàng đã đến rồi”.
Yến Uyển thướt tha nói: “Thần thiếp thấy trời trở rét, cho nên cho người ban cho các cung của thường tại đáp ứng áo vũ choàng cùng cẩm bào da hồ.

Tuy nói là địa vị cao thấp, rốt cuộc cũng là người hầu hạ Hoàng thượng, nếu người khác bị đông lạnh, làm sao trong lòng thần thiếp có thể thấy an tâm được chứ”.
Hoàng đế nắm chặt tay nàng: “Có nàng cùng nhau giải quyết lục cung, trẫm thực sự yên tâm.

Nàng hậu đãi các nàng như vậy, vậy trong cung có tuân phục không?”
Yến Uyển mím môi cười, thản nhiên nói: “Nữ nhân đều đông, thêm nữa Thái hậu lại yêu thương đứa nhỏ, khó tránh khỏi có chút ghen tị nhưng dù sao cũng nể tình mặt mũi tỷ muội với nhau”.
Hoàng đế mỉm cười: “Nàng ôn nhu hiền lành, trẫm thật sự thấy rất an ủi”.
Yến Uyển lui ra sau hai bước, như dương liễu lả lướt, nhẹ nhàng quỳ gối: “Hoàng thượng, thần thiếp tạm thời giải quyết lục cung, rất nhiều quyền hành không có, sợ có sai sót.

Dù sao Hoàng hậu nương nương vẫn là Trung cung, luôn luôn xử lý mọi việc quả cảm quyết đoán, thần thiếp không dám vọng tưởng”.
“Quả cảm quyết đoán, ngay thẳng vô kỵ sao? Đúng là điều mà Hoàng hậu làm rất tốt”.

Hoàng đế tươi cười, trong thần sắc thật sự lạnh buốt: “Hoàng hậu không phải không có những điểm ưu việt.

Trẫm mới gặp thì cảm thấy kinh diễm nhưng ở chung lâu dài, kinh diễm kia lại trở thành góc cạnh, cắt da thịt, máu tươi đầm đìa, thật không thể chịu đựng”.
“Thần thiếp tự biết xuất thân vi hàn, kiến thức hạn hẹp nên không thể cùng tương giác với Hoàng hậu nương nương”.
Hoàng đế cẩn thận đoan trang nói: “Đúng.

Ngay từ đầu nàng xác thực không đủ phong nhã tốt đẹp nhưng vì nguyên nhân như thế mà hôm nay nàng có được những điều tốt, đều là bởi vì trẫm mà cố gắng, trẫm thực sự vui mừng”.

Ý cười hắn chợt lạnh lùng: “Đúng rồi, có chuyện trẫm muốn nói với nàng biết một tiếng.

Lăng Vân Triệt, trẫm đã phái hắn làm thái giám của Dực Khôn cung rồi”.
Tim đập chợt muốn nhảy ra.

Rõ ràng nàng đã nghe Tiến Trung nói qua điều này, ngay lúc đó tự nhiên cảm thấy máu của chính mình nghịch lưu.

Nhưng giờ khắc này, nghe thêm lần nữa cũng không nghĩ là vẫn đau như vậy.

Trong đầu Yến Uyến chợt xuất hiện ý niệm, hắn nên tình nguyệt chết đi, cũng còn hơn phải sống khuất nhục, đê tiện, chịu từng đao lăng trì thế này.

Nhưng khi nói ra lời nói, nàng tự nhiên nghe thấy được thanh âm của mình bấn loạn: “Hoàng thượng tha cho hắn một tính mạng, đã là thánh ân mênh mông cuồn cuộn.

Lăng Vân Triệt sinh thời, dù cho máu chảy đầu rơi thì cũng không thể báo đáp được hết ân đức khoan dung của Hoàng thượng”.
Sắc mi Hoàng đế động đậy một chút: “Rốt cuộc Lăng Vân Triệt cũng là người đồng hương, là người cùng lớn lên cùng với nàng.

Nàng không chút nào để ý sao?”
Yến Uyển biết vâng lời, vẫn là bộ dáng bình tĩnh: “Suốt đời thần thiếp chỉ duy nhất lo lắng cho hai người, đó là Hoàng thượng và con của thần thiếp.

Sau này con lớn lên, đều có con đường riêng của chính mình thì thần thiếp muốn cả đời này phụng dưỡng bên cạnh Hoàng thượng mà thôi”.
Hoàng đế vươn tay, nắm chặt cổ tay nàng, giúp nàng đứng dậy: “Tốt lắm.

Tâm tư của nàng, trẫm đều hiểu được.

Như vậy Yến Uyển, nàng tin Lăng Vân Triệt cùng Hoàng hậu có tư tình sao?”
Yến Uyển sợ hãi nói: “Thần thiếp không biết.

Nhưng thần thiếp nghĩ, vì sao Hoàng thượng phải đưa Lăng Vân Triệt vào cung Dực Khôn cung giam giữ? Tuy rằng thân thể không còn là nam nhi nhưng tâm lại chưa hẳn đã thay đổi.

Đưa Lăng Vân Triệt vào trong Dực Khôn cung, quá mức…”.

Nàng sợ hãi giương mắt nhìn Hoàng đế, không dám nói gì thêm nữa.
Hoàng đế giật mình, hắn vung tay một cái nói: “Trẫm hiểu rồi”.

Bên ngoài Lý Ngọc nói: “Hoàng thượng, Dung tần tiểu chủ đến”.
Đây là quy củ bất thành văn trong cung, trước mặt Dung tần, ai ai cũng đều phải nhượng bộ lui binh.

Không vì cái gì khác, chỉ vì ngày xưa Hoàng đế dành cho nàng một tình yêu oanh liệt.
Yến Uyển tự nhiên thức thời, vội vàng cáo lui.
Hương Kiến chậm rãi tiến vào, không thèm nhìn Yến Uyển một cái.

Hoàng đế đã sớm đứng dậy, âm điệu nhẹ nhàng: “Hương Kiến.”
Là một tiếng gọi mềm nhẹ, Yến Uyển liền biết, chẳng sợ chính mình dù có phân vị quý phi nhưng so với tần vị nho nhỏ của Hương Kiến thì trong lòng Hoàng đế cũng đã có phân lượng, cũng đã xem nhẹ nàng.

Yến Uyển cố gắng vững tâm như thép.

May mắn Hương Kiến không thể sinh dục, nếu không cả đời này của nàng cũng không thể ngóc đầu lên được.
Hoàng đế vui vẻ nói: “Rất khó để nàng đến Dưỡng Tâm điện”.
Nhiều năm như vậy, Hương Kiến vẫn chưa học được cách nói chuyện vòng vo, nàng gọn gàng dứt khoát: “Hoàng thượng không nên đối đãi như vậy với Hoàng hậu nương nương”.
Hoàng đế kinh ngạc: “Nàng vì Hoàng hậu mới tới Dưỡng Tâm điện sao?”
Hương Kiến thản nhiên cười, tự nhiên nói: “Có gì không thể chứ?” Nàng nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng không nên có lòng nghi ngờ Hoàng hậu, Hoàng thượng không hỏi trắng đen mà nghiêm khắc xử trí Lăng thị vệ, lại càng không nên xử trí Lăng thị vệ rồi đưa vào trong cung Hoàng hậu hầu hạ”.
Hoàng đế nghe nàng nói thẳng, da thịt khuôn mặt hắn từng tầng muốn nổi lên: “Đây không phải việc mà nàng đến hỏi.

Hoàng hậu hại nàng không thể sinh dục, nàng còn vì nàng ta nói chuyện, nàng…”
Hương Kiến hạ thấp người, mặt không chút thay đổi: “Đây là nguyện ý của thần thiếp”.
Hoàng đế nhẹ giọng quát lớn, đối với nàng, hắn thật sự không dám quát mắng: “Cái này gọi là hồ ngôn loạn ngữ.

Hoàng hậu đối với nàng là cực kỳ hành xử không đúng mực.

Đối với Lăng Vân Triệt cũng là có tư tình vì thế cần phải hạ lệnh xử tử Lăng Vân Triệt, chặt đứt lời đồn đãi để chứng minh mình trong sạch”.

“Sau đó thì sao?” Hương Kiến châm chọc: “Muốn Hoàng hậu trong sạch thì phải hy sinh một nam nhân vô tội sao? Sau đó yên tâm thoải mái ở bên cạnh Hoàng thượng, hồn nhiên quên đi việc mất đi một mạng người sao? Hoàng thượng sớm biết trong lòng thần thiếp vẫn còn thương nhớ Hàn Kỳ, vì sao chưa bao giờ trách giận? Tư tình của Hoàng hậu vẫn chưa rõ, sao Hoàng thượng lại mất lý trí mà giận dữ như vậy chứ?”
Hoàng đế phất tay áo: “Nàng đã từng có hôn ước với người khác, chính là tình lý lúc trước.

Hoàng hậu được gả cho trẫm từ thời thiếu niên nhưng lại sinh tư tình bất chợt như vậy, thật không thể tha thứ! Hoàng hậu chính là quốc mẫu, có hành động như vậy thực là gây ra đại thương cho thể thống!”
Hương Kiến gắt gao tinh thần, có chút đăm chiêu tinh tế nhìn Hoàng đế, bất giác sinh ra một tia yên tĩnh cùng thương hại: “Hoàng thượng tức giận như vậy, rốt cuộc là vì hai chữ “Thể thống” hay là vì thể diện, hay là vì thương yêu Hoàng hậu nên mới không tha cho người khác có tư tình?”
Hoàng đế xoay người đi, lạnh lùng quyết tuyệt: “Nói bậy!”
Hương Kiến cười khẽ, thở dài: “Thần thiếp làm bạn bên cạnh Hoàng thượng cũng được một thời gian nên cũng rõ chỉ vì thần thiếp mà Hoàng thượng Hoàng hậu xa lạ, cũng chỉ vì Hoàng thượng để ý đến Hoàng hậu chính là người tâm ý của chính mình hay sao? Nếu không để tâm thì làm sao lại nghiêm trị như vậy? Vì Hoàng thượng để tâm cho nên mới để ý những chuyện nhỏ vặt đó”.
Hoàng đế duỗi cánh tay, ôm Hương Kiến vào lòng, cúi đầu nói: “Đừng nói nữa, Hương Kiến, đừng nói nữa”.
Tóc mai của nàng mềm mại phất trên má của hắn.

Hắn không phải không hiểu, người nữ tử đang ôm trong ngực hắn, đang rúc vào trong ngực hắn, lòng của nàng vẫn băng tuyết như một đóa tuyết liên, cho đến bây giờ đối với hắn với ngăn cách xa, không chút nào tương quan.

Hắn si tình như thế, bất quá cũng hiểu được, vô luận hắn tận tình thế nào, vĩnh viễn sẽ không có được nàng.
Thế gian ai khổ ly tán nhưng hắn vẫn nguyện tin tưởng, chẳng sợ thế sự vô thường, rốt cuộc hắn từng có một Phú Sát Lang Hoa, một Như Ý.

Nhưng nay, dĩ nhiên thi cốt Lang Hoa đã tiêu tán.

Như Ý, tâm Như Ý lại chậm rãi hướng về một tên nam tử hèn mọn đó sao? Hắn trầm ngâm thật lâu mặc cho suy nghĩ khổ sở triền miên.
Chỉ có năm đó, bọn họ tao nhã xanh tươi năm tháng.

Khuôn mặt nàng hồng nhạt như hoa anh đào quay đầu lại, nhìn hắn mà mỉm cười.

Hắn nhịn không được đến gần, nhẹ giọng gọi nàng: “Thanh Anh”.

Bất quá cũng chỉ là một cái chớp mắt dừng lại, bỗng nhiên hắn nhớ tới khuôn mặt Lăng Vân Triệt, khuôn mặt kia bị hắn hung hăng làm nhục nhưng vẫn cư nhiên khắc chế thong dong như vậy.

Hắn rốt cuộc là đưa Lăng Vân Triệt đến Dực Khôn cung, ngay cả tâm của chính hắn cũng mơ hồ, đến tột cùng là vì cái gì? Đến tột cùng là muốn thấy điều gì?
Tâm ý hắn nặng nề, hắn cúi đầu nỉ non, làm như tự nói: “Hương Kiến, trẫm biết nên làm thế nào đây?”
Đây là cơn tuyết lớn hơn mười năm nay cũng chưa từng gặp qua, tuyết ba lả tả.

Ngay cả cung nhân sống nửa đời người cũng đều xoa tay nói, chưa bao giờ gặp qua tuyết lớn như vậy.

Tầm nhìn đều bao phủ một màu trắng xóa.
Lăng Vân Triệt thực sự an phận, tất cả các công việc trong điện đều cho Tam Bảo chiếu ứng.

Hắn chỉ canh giữ ngoài điện, vẫn cố ý duy trì khoảng cách với Như Ý, cẩn thủ tôn ti chừng mực.

Duy chỉ có một điều, hắn không sợ tuyết lớn, trời lạnh, hắn vẫn đều đều đi vào Ngự Hoa viên hái vài cành hoa mai vàng cắm vào trong điện.

Lăng Vân Triệt xem đây là một đại sự cần làm, cẩn thận tỉ mỉ, không cho người bên ngoài nhúng tay vào.
Ngay cả Dung Bội cũng bùi ngùi nói: “Lăng Vân Triệt chịu nhục như vậy mà vẫn có thể nghiêm cẩn, thật sự là che chở cho nương nương”.
Như Ý chần chờ nói: “Dung Bội, ngươi cảm thấy chuyện này đã kết thúc rồi sao?”
Dung Bội thở sâu, trừng mắt nói: “Lăng Vân Triệt cũng đã thành… công công, còn không phải kết thúc nữa sao?”
Như Ý lắc đầu: “Bổn cung cũng không biết”.

Nàng nghe âm thanh cứng rắn của tuyết rơi, nói: “Đúng rồi, tuyết rơi lớn như vậy, ngươi nhớ nên ban thêm cho người trong cung nhiều xiêm y một chút.

Mặt khác, Vĩnh Cơ trong phòng…” Nàng thở dài nói: “May mà Vĩnh Cơ nhiều ngày đều ở lại Dưỡng Tâm điện.


Nếu hắn trở về mà nhìn thấy Lăng Vân Triệt đã thành công công, bổn cung cũng không biết phải giải thích thế nào nữa”.
Nhưng Vĩnh Cơ vẫn chưa gặp lại Lăng Vân Triệt.
Sau hai ngày rốt cuộc tuyết lớn cũng ngừng rơi.

Hoàng đế vẫn đến Dực Khôn cung như thường, hắn uống một ngụm trà, bỗng nhiên ánh mắt đảo qua nhìn Lăng Vân Triệt đứng ở ngoài cửa chính điện, liền nhìn Như Ý nói: “Có chuyện trẫm muốn nói cho nàng biết, trong cung của nàng có người tay chân không sạch sẽ, hãy điều tra cẩn thận”.
Hắn nói chậm rãi, giống như đây không phải chuyện lớn quan trọng.

Ánh mắt Như Ý nhìn hắn nói: “Hoàng thượng muốn ám chỉ ai?”
“Lăng Vân Triệt”
Quả nhiên là hắn.
Cũng đoán trước được tai họa sẽ sớm đến, trong lòng Như Ý chùng xuống, cúi đầu thêu vải, khẩu khí ảm đạm: “Cái gì không sạch sẽ đó, sao Hoàng thượng lại tự mình đến hỏi chứ?”
Hoàng đế từ từ thả chung trà trong tay xuống: “Sau khi Lăng Vân Triệt đi đến Dực Khôn cung, chí bảo nhất kiện của trẫm đã bị mất, lập tức đưa vào Thận Hình tư tra khảo cho ra”.

Hắn nâng cằm Như Ý lên: “Trấn tĩnh như vậy, không cầu xin trẫm sao?”
Như Ý lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái: “Hoàng thượng cho rằng hắn sai thì người bên ngoài cầu tình thì có ích gì?”
Hắn kêu: “Người đâu?”
Tiến Trung gọi dạ một tiếng rồi tiến vào: “Hoàng thượng, có nô tài”.
Hoàng đế thản nhiên nói: “Đưa thái giám Lăng Vân Triệt của Dực Khôn cung vào Thận Hình tư tra khảo, khi nào nói ra chân tướng mới thôi”.
Như Ý ngồi ngay ngắn, nhìn mọi người đưa Lăng Vân Triệt không chút phản kháng nào đi ra ngoài.

Nàng thấy ánh mắt cuối cùng của hắn bình tĩnh như vậy, như cục diện đáng buồn, bình tĩnh đến mức lạnh thấu xương.
Như Ý chậm rãi nói: “Hoàng thượng không sợ người khác bị oan uổng sao, vẫn cảm thấy vẫn muốn tìm ra thật giả sao?”
Con ngươi Hoàng đế yên lặng nhìn Như Ý.

Nửa ngày, hắn mới than nhẹ một hơi: “Thật hay giả, trẫm cùng rất muốn biết.”
Thế gian này vốn không có chân tướng.

Sở hữu chân tướng sinh ra từ ý niệm của Hoàng đế.

Thật sự điên cuồng, mọi người còn sống đều sở hữu cái đần độn.

Thật sự là điên cuồng, toàn bộ Tử Cấm Thành, đều là một đám điên tử cuồng hoan.

Nàng nghĩ như vậy, bỗng nhiên cười lên một tiếng, thanh thúy mà lãnh liệt.
Hoàng đế nhìn nàng cổ quái: “Nàng thật sự điên rồi”.
Như Ý nở nụ cười một lát, ngay cả Hoàng đế rời đi, cũng không đứng dậy đưa tiễn.
Ngoài điện trời giá rét đông lạnh, vườn ngự uyển mọi người không biết chạy đi đâu.

Trong noãn các chỉ có Dung Bội ngồi xổm, lấy que cời than đang cháy trong chậu.

Kinh thành giá lạnh nhưng chưa bao giờ có một ngày lạnh lẽo đến như vậy.

Dung Bội cũng không khuyên nhiều, chỉ nói: “Mấy ngày nay không ít cung nhân đi ra nói Nội Vụ phủ hầu hạ nương nương không chu toàn nhưng cũng không nói khi nào sẽ cho người mới đến”.

Nàng liếc mắt Như Ý một cái: “Chắc Nội Vụ phủ không dám làm như vậy, hơn phân nữa cũng là ý tứ Hoàng thượng”.
Như Ý chậm rãi nói: “Hoàng thượng muốn bổn cung tĩnh tâm, ít người chút cũng tốt.

Hoàng thượng muốn làm thế nào thì cứ tùy vậy đi”.

Khẩu khí nàng mặc dù nhàn hạ nhưng rốt cuộc u oán quá sâu.

Dung Biệt biết việc này khiến cho Như Ý bị tổn thương quá sâu, muối thoải mái cũng không được.

Mấy ngày sau, Lăng Vân Triệt cũng lại không có tin tức.

Thận Hình tư cẩn thận, ai cũng hỏi thăm nhưng không được gì.
Từ ngày Hoàng đế rời đi, tần phi chỉ có Hải Lan đến thăm.

Nhưng mà đối với Hải Lan thì nàng cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.


May mắn, Hải Lan cũng không hỏi nhiều.
Như Ý nghe tiếng liền ngẩng đầu, quả nhiên là Hải Lan tiến vào.

Diệp Tâm giúp Hải Lan cởi áo choàng màu xanh biếc xuống, Hải Lan liền mỉm cười chào đón: “Vĩnh Kỳ cùng phúc tấn của hắn có làm món điểm tâm, so với đồ trong cung có chút mới lạ tinh xảo, liền lấy đem cho tỷ tỷ nếm thử”.
“Vĩnh Kỳ có tâm, lúc nào cũng mang đồ tới”.
Hải Lan vui mừng: “Chúng ta dốc lòng dạy dỗ đứa nhỏ này, biết được việc trước sau, nhất định trò giỏi hơn thầy”.
Như Ý liếc nhìn nàng một cái: “Muội là cảm thấy ta là trưởng bối, không bằng vãn bối hiểu được trước sau sao?”
Hải Lan cúi đầu nói: “Hoàng thượng cố ý muốn xử trí Lăng Vân Triệt, tỷ tỷ nếu chẳng muốn quan tâm thì có lẽ vẫn để Hoàng thượng cởi bỏ lòng nghi ngờ đi”.
“Không nên đổ lỗi lên hắn, không nên để hắn gánh vác.

Hơn nữa, Hoàng thượng sẽ không dừng ở đây, hắn nhất định sẽ khiến cho Lăng Vân Triệt chết.

Chắc chắn là vậy”.
Hải Lan khẩu khí phát trầm, mang theo sương khí lạnh lẽo: “Chết thì chết, thì có liên quan gì đến tỷ tỷ? Bất quá tỷ tỷ nên khoanh tay đứng nhìn mà thôi.

Biện pháp tốt nhất là phải khiến cho Lăng Vân Triệt chết đi”.
Ánh mắt Như Ý nhảy dựng, cơ hồ không thể khống chế được cảm xúc chính mình: “Ta làm không được, ta chịu không nổi”
Hải Lan nhìn chằm chằm vào nàng, nắm chặt lấy tay nàng: “Tỷ tỷ chịu không nổi cũng phải chịu.

Tỷ tỷ, chúng ta đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, không thể nửa đường bỏ đi, càng không thể vì một nam nhân mà ảnh hưởng tới tương lai của tỷ tỷ”.
Như Ý cuồng nhiệt đứng lên, nàng cực lực khắc chế thanh âm của mình cũng như khắc chế trong lòng tràn đầy đau xót: “Đã đủ rồi! Đủ rồi! Lăng Vân Triệt có phạm vào điều gì sai trái đâu, Hoàng thượng lấy cung hình dành cho hắn khiến hắn chịu nhục nhã vô cùng, vậy mà còn muốn lấy tính mạng của hắn sao?”
“Lăng Vân Triệt không có sai, tỷ tỷ cũng không có sai.

Nhưng chỉ cần Hoàng thượng cảm thấy có sai thì sai cũng là sai lầm, không sai cũng là sai.

Nhưng cũng nói lại, tâm tư Hoàng thượng cực kỳ thật khó đoán.

Lăng Vân Triệt đối với tỷ tỷ quan tâm có nghĩa là phu quân tỷ tỷ lạnh lùng.

Lăng Vân Triệt đối với tỷ tỷ an ủi nghĩa là phu quân vô tình.

Hoàng thượng như thế nào có thể chịu được?” Hải Lan lắc đầu, tiếc hận không thôi: “Lăng Vân Triệt thật sự là đáng thương”.
“Đáng thương sao?” Như Ý cười: “Hải Lan, mấy ngày nay, cuối cùng ta cũng mơ thấy những người đã chết đi, Phú Sát Lang Hoa, Cao Hi Nguyệt, Kim Ngọc Nghiên, Bạch Nhị Cơ.

Hắn và chúng ta đấu đá cả đời, cuối cùng cũng là người đáng thương.

Nhưng mà, ai sẽ đáng thương cho các nàng ấy đây, rồi ai đáng thương cho chúng ta đây?”
Rõ ràng Hải Lan có chút thương xót nhưng lại không chịu yếu thế: “Nếu nói đáng thương thì ai lại không đáng thương cơ chứ? Ai kêu chúng ta sinh ra ở nơi này.

Tỷ tỷ, nếu tỷ tỷ thương hại hắn thì so với hắn, tỷ tỷ lại càng đáng thương hơn mà thôi.

Cho nên, tỷ tỷ hạ lệnh giết Lăng Vân Triệt là điều không thể tốt hơn”.
Thân thể Như Ý chỗ nào mà không đau, nàng run tay, đẩy tay Hải Lan ra, lãnh đạm nói: “Ta sẽ không làm chuyện này”.

Nàng hít sâu một hơi: “Lăng Vân Triệt là một người tốt”.

Thanh âm Hải Lan bén nhọn như giống cắt qua bầu trời xanh: “Lăng Vân Triệt là người tốt.

Tỷ tỷ nếu không tiến cung, nếu không phải là Hoàng hậu, gả cho một phu quân như vậy, tuy rằng danh phận thấp một chút nhưng cả đời này cũng không uổng! Nhưng thế sự không thể xoay chuyển, tỷ tỷ cũng là Hoàng hậu, phải giữ được chính mình thì cũng phải hy sinh được người khác!”
Như Ý nhìn nàng kích động, bỗng nhiên hiểu được điều gì, nàng dần dần yếu đuối, cúi đầu thì thào: “Hải Lan, khi nào thì chúng ta mới có thể giống người bên ngoài cung, là người bình thường mà thôi.

Không phải ở nơi này, ngày qua ngày mà điên cuồng”.
Hải Lan không tiếng động nghẹn ngào, đến gần Như Ý, vuốt ve mái tóc của nàng.

Nàng ôm Như Ý, bỗng nhiên nhớ tới một câu thơ: “Hợp hôn thượng biết khi, uyên ương không riêng túc”.
Nàng thương xót nhìn Như Ý nhưng tâm ý lại vững vàng như bàn thạch..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện