Tuy là Mộc Lan thu tiễn, mọi việc đều diễn ra bên ngoài nhưng chỗ ở của Hoàng đế cũng cực kì tinh xảo.

Tuy nói là tinh giản nhưng rốt cuộc cũng là vận mệnh Hoàng gia.

Đỉnh chóp lều trại đều được trang trí hoa văn thiếp vàng lóa mắt, bốn vách tường đều in hình hoa văn cát tường màu lam Mông Cổ.

Chỗ ở của tần phi cũng ấn vị phân danh sách cứ như thế mà an bài.
Mộc Lan thu tiễn là quy củ của Hoàng gia, Hoàng đế xưa nay tuân theo “Tập võ Mộc Lan”, lại thích kỵ xạ cho nên hàng năm đều mang theo vương công đại thần, Bát kỳ tinh binh cùng hậu phi con cái đến tận đây.

Cuộc săn bắn diễn ra hai mươi ngày, Hoàng đế cử hành yến hội long trọng, uống rượu ca múa, suất giao luận võ, cũng mở tiệc chiêu đãi vương công Mông Cổ.
Vừa đến nơi này, Hoàng đế liền cưỡi ngựa săn bắn, hoan hỷ nhất là các tần phi Mông Cổ như Dĩnh phi, Dự phi, Tuân tần, Khác Qúy nhân.

Các nàng đang vào độ tuổi thanh xuân, lại có tư thế hiên ngang oai hung, tươi đẹp vô cùng.

Bên người lại có cái Hoàng tử thành niên, ngoại trừ Lục a ca Vĩnh Lạc còn có Vĩnh Kỳ.

Lúc đó Bát a ca Vĩnh Tuyền trên chân còn có tật, Thập nhất a ca Vĩnh Tinh cùng Thập nhị a ca Vĩnh Cơ cùng tuổi, đều còn nhỏ chỉ có thể cầm cây cung nhỏ chơi trò chơi.

Thập Tứ a ca Vĩnh Lộ cùng Thập ngũ a ca Vĩnh Diễm hiện còn được nhũ mẫu ôm ấp cho nên Vĩnh Kỳ lại càng nổi bật.
Lúc không có ai, Tuân tần liền hỏi thăm Lý Ngọc cùng Vĩnh Kỳ: “Vì sao đợt săn bắn lần này không thấy phụ thân của bổn cung đến dự?”.

Vĩnh Kỳ vốn thông minh, sớm nhận ra liền mỉm cười nói: “Tuân nương nương an tâm, có thể do việc săn bắn mệt mỏi nên lão Vương gia không đến, ắt hẳn có tình lý bên trong”.

Ứng phó như vậy rồi, Vĩnh Kỳ liền dặn dò Hải Lan, nhân tiện báo cho Như Ý biết: “Xa mã mệt nhọc, ngoại trừ Hoàng a mã triệu yến thì ngạch nương cứ đóng cửa không gặp ai, an tâm nghỉ ngơi để tránh thị phi”.
Một ngày kia Hoàng đế dẫn chư vị Hoàng tử đi ra ngoài săn bắn.

Vĩnh Cơ tuổi nhỏ cũng bắn một dầu hươu bào, thần sắc Hoàng đế thản nhiên, cũng không khen ngợi một câu.

Hoàng đế luôn ở bên Hòa Kính công chúa, liền buồn bực không vui: “Hoàng a mã, nhi thần nhớ rõ Đoan Tuệ Thái tử khi còn sống, năm 6 tuổi đã có thể săn bắn được một nai con”.
Vĩnh Cơ nghe vậy, lòng phát ra chán nản, chân tay luống cuống nhìn Như Ý, cúi đầu không nói.

Hoàng đế chỉ nói: “Lúc trước con chỉ cùng Trẫm ở Dưỡng Tâm điện đọc sách, nay gặp việc kỵ xạ sẽ thấy mới lạ không ít.

Thôi, khi nào quay về, Am Đạt con sẽ giáo huấn con chút ít”.

Vĩnh Cơ thưa dạ vâng lời rồi hướng vào người Như Ý dựa vào, mắt thấy Hoàng đế cũng không để ý tới, chỉ phải ủ rũ đi đến Hải Lan.
Vĩnh Kỳ trở về, thi lễ khiêm khiêm nói: “Đại Thanh chúng ta lấy được thiên hạ, nhi thần không dám quên lời tổ huấn cho nên có điều khi đi săn bắn, nhi thần gặp mẫu lộc ấu thú có chút đáng thương, tráng niên săn mãnh thú có thể tăng được vinh quang nhưng ấu thú cũng cần được dưỡng dục.

Tuy là dã thú nhưng chúng có tình cảm mẫu tử, nhi thần không đành lòng, đành phải phóng sinh, sau này có thể sinh sản”.
Hoàng đế vỗ vai Vĩnh Kỳ nói: “Vừa giỏi văn vừa giỏi võ tất nhiên là điều tốt nhưng có lòng thương xoát chi tâm nhân ái, trẫm càng cảm thấy vui mừng”.

Dứt lời, liền cởi áo choàng thêu hình song long thưởng châu đỏ đậm trên người choàng cho Vĩnh Kỳ: “Ngoài trời gió lớn, con cẩn thận thân mình”.
Vĩnh Kỳ vui vẻ đáp ứng, kính cẩn cảm tạ.

Như Ý cùng Hải Lan nhìn nhau cười, lại vui mừng.

Nhưng mà Vĩnh Kỳ vừa mới đứng dậy thì dưới chân hơi hơi cứng đờ, Hải Lan đang cùng Hoàng đế nói chuyện, nhất thời chưa phát hiến, Như Ý tâm niệm vừa động, thừa dịp người khác chưa để ý liền thấp giọng nói: “Vĩnh Kỳ, chân con làm sao vậy?”
Sắc mặt Vĩnh Kỳ hơi trầm xuống, không muốn nhiều lời trước mặt người khác, nhân tiện nói: “Mới đầu cảm thấy nóng lạnh, cứ như là cảm mạo phong hàn.

Hai ngày nay đi nhiều, có chút đau đớn gân cốt nhưng không nóng không hồng.

Hoàng ngạch nương yên tâm, không có gì đâu”.

Như Ý biết hắn mạnh mẽ, lại ở trước mặt Hoàng đế không thể nói đau đớn nhưng vẫn không yên tâm: “Bổn cung nhớ rõ khi Di thân vương Dận Tường của Tiên đế cũng từng có ốm đau như vậy, con phải cẩn thận một chút.

Chờ xong bữa tối, bổn cung sẽ cho Giang Dữ Bân đi xem con”.
Vĩnh Kỳ thấy Hoàng đế mặt mày hớn hở, không dám làm mất vui nên liền khẩn cầu nói: “Hoàng a mã đang cao hứng, nếu bây giờ truyền ngự y, trước mặt các vương công bộ tộc, nếu có gì bị đồn đãi thì sẽ không tốt”.

Dứt lời vừa cười: “Trong phủ nhi thần cũng có ngự y, khi về trở về sẽ xem sau”.
Như Ý quay đầu thấy Hoàng đế đang lôi tay kéo Vĩnh Kỳ dặn dò điều gì, cũng không dám nhiều lời, liền đáp ứng đi ngay.
Đêm nay có yến tiệc bên ngoài, ẩm thực không thể tinh tế như trong cung, chủ yếu là các món ăn thôn quê cùng với các vật được săn ban ngày, mọi người lại uống rượu trợ hứng.

Đêm khuya tĩnh lặng, ánh trăng như ngân, đốt vô số lửa trại, có các nữ tử Mông Cổ mặc áo dài tay ngũ sắc nhảy hát ca múa, so với các eo nhỏ lả lướt trong cung cũng không thua kém, âm thanh ủng hộ vô số.

Như Ý ngồi bên cạnh Hoàng đế, Hải Lan cùng Yến Uyển ngồi hai bên trái phải.

Các nữ nhân quyến thuộc rụt rè, ngoài trừ Dĩnh phi cùng Yến Uyển mồm miệng lanh lợi nói giỡn, còn lại mọi người đều miễn cưỡng.

Tuân tần cáo bệnh, ngay cả tiệc tối cũng không đi ra.
Rượu quá ba tuần, tất cả mọi người đều có men say, Như Ý tửu lượng yếu kém, ánh mắt càng nhìn Vĩnh Cơ triều mến.

Hải Lan hiểu ý, nhân tiện nói: “Hoàng thượng, Thập nhị a ca mệt mỏi cho nên cùng Hoàng hậu nương nương trở về trước”.
Hoàng đế cùng các vương công uống rượu liền phất tay.

Như Ý mừng rõ như điên, nắm tay Vĩnh Cơ lui xuống.
Giữa tháng Tám gió đêm ào ào mát mẻ.

Khuôn mặt Như Ý đỏ bừng, bất giác bị gió thổi thấy lạnh lẽo vạt áo.

Dung Bội nhân tiện nói: “Hoàng hậu nương nương cùng Thập nhị a ca đi đường nhỏ đi, vừa mau về cũng như tránh gió”.

Trên thảo nguyên không có gì che chắn đón gió, gió đêm xuy phất, khiến cho cây cỏ đụng vào nhau như sóng biển.
Vĩnh Cơ thở phào mạnh ra một cái giống như chú chim sẻ nhỏ: “Ngạch nương ngạch nương, hôm nay nhi thần không cần học bài cũng như sư phó không tra khảo bài vở.

Thật tốt!”.

Hắn nhắm mắt hít sâu một hơi: “Ngạch nương, nơi này hoa thơm quá, lại ngọt ngào.

Nhi thần cưỡi trên lung ngựa cố gắng săn thứ gì đó trở về để Hoàng a mã cao hứng nên chưa ngửi được mùi hương của hoa cỏ ở đây”.
Như Ý yêu thương không thôi.

Vĩnh Cơ cũng bất quá chỉ là một đứa nhỏ, ham chơi cũng là bản tính của đứa nhỏ, hằng ngày bị quản thúc chặt chẽ như một tiểu đại nhân, thật là làm khó hắn.

Như Ý nắm chặt tay Vĩnh Cơ, lả lướt nói: “Vĩnh Cơ, ngạch nương cũng lâu rồi không được ngửi hơi thở ngoài cung.

Nước sông mùi cam liệt xen lẫn mùi hoa.

Trong cung đóa hoa đều được chăm sóc tỉ mỉ, mang theo tượng khí, còn hoa nơi này đều hoạt bát, vô câu vô thúc”.
Vĩnh Cơ ừ ừ a a, vui mừng tò mò nhìn xung quanh.

Dung Bội cười dài nói: “Người ngoài cung thì hâm mộ phú quý trong cung; người trong cung lại ngóng trông tự do bên ngoài.

Mọi người đều giống nhau, đều ngóng trông điều này cái kia”.
Hai người mẫu tử cười nói, đều đi đến lều trại.


Phía sau ba năm cung nhân dẫn đăng tùy tùng.

Vùng này đều là lều trại của các cung nữ, hôm nay đều ở ngự tiền hầu hạ cho nên từng ngọn lều trại đều không có ánh nến.

Dung Bội thấp giọng nói: “Nơi này không thể so với bên ngoài nhưng nếu đi vòng qua đây thì về lều gần hơn”.
Đang nói bỗng nhiên gặp bóng dáng lớn đứng ở phía sau lều trại.

Như Ý sợ hãi nhảy dựng.

Vinh Cơ nhất dọa, che ở trước người Như Ý.

Bóng dáng kia tựa hồ cũng chấn kinh không nhỏ, lập tức tách ra thành hai bóng người, một cái cao lớn tựa hồ như một nam tử tráng niên, mặc bào phục thị vệ.

Còn bóng kia thon thả tiêm tú.

Đúng là bọn họ ôm nhau thân thiết.
Việc này cả kinh không nhỏ.

Cung nữ nào cùng với thị vệ thân mật nơi này.

Như Ý đưa Vĩnh Cơ trốn phía sau, Dung Bội giơ đèn lồng lên, lớn tiếng quát: “Là ai?”
Muốn chạy cũng không còn kịp nữa rồi, đèn đuốc đã được tập trung về nơi này, nàng kia rõ ràng là phi tần đã cáo bệnh Tuân tần Hoắc Thạc Đặc Lam Hi.

Bốn mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt nàng có nước mắt, buồn bã đau đớn kịch liệt, không giống ngày xưa.

Nam tử kia hình dung xa lạ, trên mặt cũng có chút bi ai.
Vĩnh Cơ ngẩng đầu, hô lên một tiếng: “Tuân nương nương”
Như Ý cảm thấy có điều không ổn, liền nắm chặt tay Dung Bội, trầm giọng nói: “Tuân tần, muội ở đây cùng với một nam tử, muội không sợ mất tính mạng sao?”
Nam tử kia thấp giọng hỏi: “Nữ nhân này là ai?”
Tuân tần lạnh lùng cười: “Chúng ta là cừu nhân thê tử”.

Nàng ngẩng cao đầu, không tỏ ra vẻ sợ hãi: “Hoàng hậu một mình đến đây sao?”
Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng cỏ cây rung động, gió thổi u u như tiếng khóc, Như Ý nghe được trong lời nói của nàng ta có chút tàn nhẫn, muốn la lên, mới nhớ nơi này cách thị vệ rất xa.

Nàng dịu dàng thấp giọng nói: “Nếu muội muốn giữ tính mạng thì mau rời đi ngày, không cần uống phí lời lẽ lúc này.

Vì muội là tần phi Hoàng gia nên nếu người khác bắt được nam tử này thì chỉ chỉ ngũ mã phanh thây”
Tuân tần cùng nam tử kia liếc mắc nhìn nhau, hình như có chút do dự cũng tràn đầy vô hạn yêu thương.
Tuân tần chần chờ: “Hoàng hậu buông tha cho huynh ấy sao?”
Đáy lòng Như Ý tràn đầy bối rối, trầm tĩnh nói: “Hãy bảo hắn rời xa nơi này, bổn cung chưa từng gặp qua hắn, muội cũng chưa từng gặp qua”.

Đây là biện pháp tốt nhất cũng bảo toàn được tính mạng chính mình trước mắt.
Tuân tần đang trầm tư liền nghe phía sau có âm thanh của nữ nhân cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh: “Có thích khách! Có thích khách!”
Như Ý quay đầu, chỉ thấy Dự phi dắt theo hai thị nữ kinh hoàng hô to.

Như Ý chợt cảm thấy lạnh, không kịp phản ứng; bỗng dưng thấy ánh sáng của một trường đạo tới Vĩnh Cơ, ôm Vĩnh Cơ chạy đi.

Vĩnh Cơ sợ tới mức run sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trắng tuyết, miệng không thể phát ra âm thanh.


Dung Bội không biết bị ai đá ngã, vẻ mặt đau đớn, giãy giụa chỉ Vĩnh Cơ bị mang đi.
Tuân tần trợn mắt nhìn: “Là Hoàng hậu đưa Dự phi đến sao?”
Như Ý liên tục lắc đầu: “Bổn cung không biết vì sao nàng ta đi theo sau lung…” Lòng nàng đau đớn nặng nề: “Muội thả Vĩnh Cơ trước đi! Nó còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu!”
Khi nói chuyện liền nghe tiếng động của thị vệ bôn ba chạy đến, ẩn ẩn có tiếng binh khí lấy ra khỏi vỏ.

Tuân tần cắn thần: “A Nặc Đạt, không kịp nữa rồi!”.
A Nặc Đạt đứng ở phía sau dùng đao uy hiếp Vĩnh Cơ, bình tĩnh nói: “Lam Hi, muội đừng sợ! Huynh đã dám đến đây gặp muội thì cũng dự đoán được sẽ có chuyện này! Ngày đó huynh không thể giữ muội ở lại bộ tộc, lại không thể đi ra chiến trường hộ vệ phụ thân muội chu toàn, hôm nay vô luận thế nào, huynh nhất định phải đưa muội ra khỏi nơi này”.
Trong lòng Như Ý nóng như lửa đốt, thì thào trấn an Vĩnh Cơ, sợ hắn nhất thời khóc lớn khiến cho A Nặc Đạt nóng giận, liền nói: “Vĩnh Cơ, con đừng sợ! Đừng khóc! Đừng khóc!”
Vĩnh Cơ kinh ngạc trừng mắt, nước mắt cứ quay tròn trong đôi mắt, gắt gao chịu đựng gật đầu, nhẹ nhàng kêu: “Ngạch nương!”.
Tâm trí Như Ý như muốn bị cắn nát.

Nàng thỉnh cầu nói: “Vĩnh Cơ chỉ là một đứa nhỏ, ngươi cứ bắt giữ ta đi.

Thả hắn lại đây, ta là Hoàng hậu, ngươi bắt giữ ta, có lẽ họ sẽ thả ngươi ra”.
A Nặc Đạt chần chừ một lát, Tuân tần hừ lạnh một tiếng: “Nương nương tuy là Hoàng hậu nhưng trong mắt Hoàng thượng, những chuyện này đều là chuyện vặt bình thường của nữ tử.

Nương nương đang bị thất sủng, mang theo thì có ích lợi gì?”
A Nặc Đạt vuốt cằm, buồn thanh nói: “Không sai! Hoàng đế các ngươi nổi tiếng là bạc tình, hắn đối đãi với Lam Hi thế nào, ta đều biết hết! Ngôi vị Hoàng hậu của ngươi bất quá cũng chỉ là kẻ đáng thương mà thôi!”
Như Ý giống như bị người khác hung hăng tát cho một chưởng, da mặt nóng như hỏa thiêu.

Nhiều năm như vậy, nàng cũng hiểu được chính mình đáng thương.

Ít nhất chỉ còn giữ lại ngôi vị Hoàng hậu hư danh, chưa bao giờ có người nào dám nói trước mặt nàng, nàng bất quá cũng chỉ là kẻ đáng thương.

Nàng bất chấp điều đó, kiềm chế trong tình thế cấp bách nói: “Cho dù như thế nhưng ngươi giữ lại đứa nhỏ làm gì? Nếu hắn bị thương thì Hoàng thượng cũng sẽ lấy mạng ngươi!”
Đèn đuốc ngày càng ép gần, cơ hồ chiếu thẳng vào khuôn mặt tối tăm của A Nặc Đạt và Tuân tần.

Binh khí thị vệ rung động nhưng không ai dám đến gần, sợ làm bị thương Hoàng tử.

A Nặc Đạt không hề sợ hãi, hai bên kèm cặp Vĩnh Cơ cùng với Tuân tần, Tuân tần gắt gao nắm chặt áo của hắn, chậm rãi tiến về phía sau.
Lúc đó thịnh yến cũng mới vừa tan, vương công Mông Cổ thưa thớt rời đi.

Hoàng đế tuy rằng đang say lờ đờ nhưng cũng bị kịch đống rất nhanh, lập tức chạy đến.

Như Ý thấy khuôn mặt nho nhỏ Vĩnh Cơ không còn sắc nhưng vẫn quật cường không chịu khóc; xa xa lại thấy đèn đuốc đang đến, bên trong có Hoàng đế vội vàng chạy tới, phía sau có vài tần phi cũng đến, không biết sao cảm thấy yên ổn rất nhiều.
Hoàng đế quét mắt qua A Nặc Đạt một cái, căn bản không nhìn Tuân tần, định thần nói: “Ngươi cũng không thể trốn thoát được nơi này, không bằng thả Thập nhị a ca của Trẫm, ngươi cùng Tuân tần cũng đều có kết cục tốt đẹp”.
A Nặc Đạt hèn mọn nói: “Ái Tân Giác La các ngươi chỉ nói lời lừa gạt.

Năm đó ngươi có tâm làm cho Hoắc Thạc Đặc bộ tộc nhân chúng ta đi dọn dẹp tàn quân Hàn Bộ, cũng không nói cho chúng ta biết trong tay dư nghiệt Hàn Bộ có hỏa khí, chỉ cho lão Vương gia mang quân tinh nhuệ đi trước, cũng không phái binh tiếp viện.

Nếu không thì sao đội quân tinh nhuệ của Hoắc Thạc Đặc bộ chúng ta lại bị chết tại chiến trường kia?”
“Binh khí không có mắt, chinh chiến đều có thương vong.

Tướng sĩ Đại Thanh ta bình định tây thùy cũng đều bị như thế.

Sao Hoắc Thạc Đặc bộ các ngươi không chịu chấp nhận điều đó chứ?”
Hai mắt A Nặc Đạt nổi gân đỏ, tức giận không thôi: “Rõ ràng là ngươi bất mãn lão Vương gia khi đã từng là đồng minh địch nhân của ngươi là Chuẩn Cát Nhĩ, mới nhân cơ hội gạt bỏ toàn bộ bộ tộc ta.

Đáng tiếc toàn bộ tráng nhiên Hoắc Thạc Đặc bộ chúng ta đều vì âm mưu ngươi mà uổng mạng!”
Hoàng đế trách mắng: “Vì triều đình tận tâm, sao lại tính uổng mạng! Chỉ bằng những lời này của ngươi cũng xem là phản nghịch!”.

Hắn nghiêm nghị quát: “Người đâu? Vây quanh bọn họ!”
Tuân tần nghe vậy, vội vàng nhảy lên trước A Nặc Đạt quát: “Ai dám đụng đến bọn ta?!” Thần sắc nàng lạnh thấu xương, chỉ vào Vĩnh Cơ nói: “Trừ khi Hoàng thượng giết đứa nhỏ này, những người bộ tộc ta đã và đang chết cũng không uổng mạng!”
Nàng dứt lời, khanh khách cười.

Thanh âm nàng cười như dã thú.

Đồng tử Như Ý co rút nhanh, khuôn mặt trắng bệch.

Hải Lan đỡ lấy tay nàng, muốn an ủi, rõ ràng đã đánh mất sự trầm định ngày xưa.

Sắc mặt Hoàng đế ở đằng truốc càng thêm khó coi, hắn nhìn về phía Tuân tần: “Hầu gái dâm tiện, ô uế hậu cung của trẫm”.
Tuân tần lãnh đạm đến cực điểm: “Dâm tiện, vẫn là người trong cung dâm tiện.

Ta cùng với A Nặc Đạt vốn là thanh mai trúc mã, vì bảo toàn Hoắc Thạc Đặc bộ ta nên mới chia lìa hắn vào cung.

Bởi vì chúng ta đều biết lợi ịch bộ tộc vĩnh viễn cao hơn lợi ích chính mình.

Cho nên ta không hề thích ngươi nhưng ta đều buộc chính mình đối mặt với ngươi, phụng dưỡng ngươi, đối với ngươi kính cẩn nghe theo nhưng sao ngươi lại đối xử với Hoắc Thạc Đặc bộ của chúng ta như vậy? Ngươi làm hại nhà của ta tan nát, còn có ý định giấu diếm.

Ta muốn rời khỏi nơi này cũng là có tình lý bên trong!”.
“Rời đi?” Hoàng thượng châm chọc: “Sinh ra là người của Tử Cấm Thành, chết cũng là quỷ Tử Cấm Thành.

Trước khi ngươi vào cung, phụ thân ngươi không dạy ngươi sao?”
“Ta vì cái vì không đi?” Lời nói nàng kịch liệt “Ta sống ở trong cung, ta cùng Dung tần đều giống nhau, không có một khắc vui vẻ.

Ta đều cảm thấy không thở nổi.

Nay ta mất đi phụ thân, cả bộ tộc ta, lại cùng sống chung với một nam nhân dối trá như ngươi, làm cho ta cảm thấy ghê tởm!”.

Nàng nhìn A Nặc Đạt đang giữ chặt Vĩnh Cơ: “Dùng tính mạng con ngươi để đối lấy tự do của chúng ta”.
Ngữ điệu Hoàng đế dịu đi: “Ngươi vĩnh viễn phải nhớ.

Ngươi là người của trẫm.

Thả Vĩnh Cơ đi, trẫm sẽ cho ngươi con đường sống”.
Tuân tần liên tục cười lạnh: “Ta xuất thân Mông Cổ, tốt xấu gì cũng là công chúa bộ tộc.

Không thể so với người ngày ngày tuyên bố là sinh ra trong cung, ai ngờ là sinh ra ở nhiệt hà hành cung lý.

Khó trách hàng năm thu tiển, nhất định phải tới nơi này để biểu thị hiếu tâm.

Như vậy người trong ngoài cung đều dối trá ngươi nhưng ta không muốn cùng hắn như vậy”.
Mọi người nghe được liền biết nàng ám chỉ Hoàng đế, chính là nhiệt hà hành cung cung nữ Lý Kim Quế sở sinh, năm đó tiên đế uống lầm lộc huyết, nhất thời động tình lâm hạnh ti tiện cung nữ mới sinh hạ kẻ này, vì thế còn bị Khang Hi gia khiển trách rất nhiều.

Lúc tiên đế sinh tiền, việc này là sự xấu hổ, trong cung tuy rằng mỗi người đều biết nhưng đều không dám nói vì đây chính là điều kiêng kị lớn nhất trong cung.
Yến Uyển quắc nhiên biến sắc, quát: “Tiện tì, dám lấy thân thể Hoàng thượng hồ ngôn loạn ngữ?”
Đáy mắt Hoàng đế hiện lên một chút cảm kích cùng động dung, sắc mặt lại ẩn ẩn run rẩy.
Tuân tần ngửa mặt lên trời cười nói: “Hoàng thượng, ngươi có thật cùng với Thái hậu là mẫu từ tử hiếu không? Như vậy Thiên gia mẫu tử, chỉ vì danh phận đẹp mặt, còn phần xấu xa ngươi xem người bên ngoài đều là người mù không biết sao? Hoàng thượng nếu thật muốn vì thiên hạ làm người hiếu tử làm gương mẫu thì liền truy phong Lý thị vì Thánh mẫu Hoàng thái hậu thì như thế nào? Chẳng qua sợ người trong thiên hạ đều nhạo báng mình là cung nữ sinh ra thôi”.
Rõ ràng là gió thu phần phật thổi qua, trên mặt có hơi lạnh thấu xương.

Như Ý thấy lòng thình thịch kinh hoàng.

Nàng gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt Hoàng đế, nhìn thấy khuôn mặt xanh mét, hai má hắn kịch liệt giật giật.

Chuyện bí ẩn như vậy rốt cuộc bị truyền ra ngoài, Hoàng đế phả xử sự như thế nào? Nàng rất biết có nhiều chuyện không thể đụng vào, không thể nói.

Cho dù là đế vương cao cao tại thượng, hắn cũng đau đớn.

Sắc mặt Hoàng đế xanh mét, Như Ý chưa bao giờ thấy hắn như vậy, khiến cho người ta sợ hãi.

Nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Nhưng mà nàng sợ, Hoàng đế nhất thời nổi giận thì Vĩnh Cơ phải làm thế nào cho phải?
Nàng nhịn không được thấp giọng nói: “Hoàng thượng bớt giận! Không nên tức giận lúc này”
Ánh mắt Hoàng đế đảo qua, Vĩnh Kỳ dĩ nhiên hiểu ý, lặng lẽ lui ra sau hai bước.
Tuân tần tràn ngập phẫn nộ, chưa từng có chút tiêu giảm: “Hoàng thượng không phải luôn tự xưng là phong lưu đa tình sao? Kì thực người vô tình nhất trên thế gian này chính là Hoàng thượng ngươi! Dự phi năm 30 tuổi, phụ thân nàng ta một lòng hy vọng nàng ta vào cung, ngoài miệng Hoàng thượng nói sẽ sủng ái nàng ta, bất kể tuổi tác nhập cung, kỳ thật sủng hạnh rồi đem nàng ở trong cung tự sinh tự diệt, chính là cần trang điểm mặt tiền Hoàng đế.

Hoàng thượng nếu là đa tình sẽ không đối xử với nữ nhân như vậy, ở trong cung mưa móc ban đều kì thực chỉ là quân cờ lợi dụng! Hoàng thượng nếu thật sự đa tình thì sẽ không lợi dụng mẫu tộc ta tiêu diệt tàn quân Hàn Bộ, nhân cơ hội đó tiêu diệt bộ tộc tinh nhuệ của ta! Ta nhìn không quen miệng lưỡi các ngươi nói hai chữ nhân nghĩa nhưng tay nhiễm đầy máu! Hôm nay ngươi muốn đa tình thì ngươi dùng tính mạng ngươi đổi lấy tính mạng con ngươi đi.”
Tuân tần đang trào dâng không biết từ khi nào Vĩnh Kỳ lặng yên, nhanh như sét đánh bay tới nắm chặt hai tay Tuân tần, cử đao tương hướng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện