Buổi chiều hôm đó Kim Ngọc Nghiên tạ thế.
Vì tuyết rơi nhiều cho nên đám cung nhân cũng chây lười vô cùng, đến buổi tối, đám cung nhân hầu hạ Ngọc Nghiên mới phát hiện nàng đã không còn hơi thở.
Tựa hồ nàng biết trước Tử thần đang đến cho nên nàng ăn mặc rất chỉnh tề, rửa mặt chải đầu vô cùng khoan khoái sạch sẽ nhẹ nhàng, nàng còn trang điểm một lớp son phấn mỏng manh, giống như vẫn giữ được cái kiều diễm tươi đẹp mà ngày thường hay lui tới.
Nàng ăn mặc theo phong cách gia hương Lý triều, lại thắt bím tóc ngay ngắn chỉnh tề, lại đeo trang sức như cái ngày của vài chục năm về trước, cái ngày mà nàng bước vào Vương phủ mà trở thành thị thiếp.
Cung nữ hầu hạ Ngọc Nghiên lâu nhất là Lệ Tâm đến Dực Khôn cung báo tang cho Như Ý biết, nàng khóc nói: “Lúc buổi trưa, quý phi nương nương lệnh cho nô tỳ rửa mặt chải đầu của quý phi.
Nô tỳ còn tưởng rằng nương nương nghe lời khuyên của Hoàng hậu nương nương mà cũng đã nghĩ thoáng.
Ai ngờ lúc rửa mặt chải đầu xong, nương nương nói muốn yên lặng một mình một chút, lúc buổi chiều chúng nô tỳ đưa bữa tối đến thì mới phát hiện nương nương không còn thở nữa rồi”
Lúc này Như Ý đang tháo trang sức trên đầu xuống và chờ Hoàng đế đến, nàng nghe được tin này, thần sắc bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Có một tia vui mừng mà đau đớn sắc bén xẹt qua tim, một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi hỏi: “Lúc Gia quý phi ra đi im lặng lắm sao?”
Lệ Tâm nói: “Rất im lặng, giống như lúc đi ngủ bình thường, trên mặt còn mang theo nụ cười”
Như Ý yên tĩnh một lát rồi nhẹ nhàng xua tay: “Ngươi đi bẩm báo cho Hoàng thượng đi.
Nói Gia quý phi đã ra đi trong yên bình”
Lệ Tâm khóc lóc lui xuống, Như Ý chậm rãi bước đến bên cửa sổ, bên ngoài tuyết rơi không ngừng, lại có miếng tuyết đọng trên cành lá rơi xuống bạch bạch, giống như Ngọc Nghiên cẩm tú cả đời, cuối cùng vẫn có kết cục rơi xuống như vậy.
Ngày hôm sau là ngày 16 tháng Mười một, ông trời cũng ngừng tuyết mà thay vào đó mưa rơi tí ta tí tách xuống đất.
Như vậy trời đã rét lạnh mà lại đổ mưa thì càng khiến cho tâm tình con người thêm hậm hực.
Tô Lục Quân, Yến Uyển và Hải Lan là các phi tần có địa vị cao cho nên đã sớm đến Dực Khôn cung vấn an.
Hoàng đế ngồi bên cạnh Như Ý, hai người đều u sầu không vui.
Tất nhiên các tần phi cũng đã sớm nghe tin Kim Ngọc Nghiên tạ thế, tuy rằng lúc còn sống không có ai yêu thích Kim Ngọc Nghiên nhưng mà khi các tần phi gặp mặt nhau thì cũng khó tránh việc thổn thức vài câu, cũng muốn trấn an Đế hậu, lời nói đều hàm chứa tỷ muội tình thâm.
Hốc mắt Yến Uyển hơi đỏ: “Sáng sớm hôm nay trời cũng đổ mưa, e là ông trời cũng đau lòng việc Gia quý phi chợt tạ thế, cũng đau lòng giống như chúng ta vậy”.
Nàng nói xong thì đang muốn khóc thành tiếng thì Như Ý thản nhiên nói: “Ở đây cũng không có gì đáng khóc, nếu muốn khóc thì các muội hãy đến trước linh tiền của Gia quý phi mà khóc đi”
Hải Lan niệm một câu Phật hiệu: “A di đà Phật” rồi chỉ lẳng lặng cúi đầu.
Lục Quân liền thở dài: “Gia quý phi cũng là sai lầm, rốt cuộc ép buộc chính mình và cũng ép buộc hài tử.
Nếu như biết an phận thì cũng không đến mức phải bẽ gãy phúc khí của mình, rơi vào kết cục như vậy”
Như Ý liền quay đầu nhìn Hoàng đế nói: “Mặc dù Gia quý phi lúc còn tại thế vẫn không an phận nhưng nếu đã chợt tạ thế như vậy thì hậu sự cũng nên làm tốt một chút.
Không vì điều gì khác mà là vì nàng ấy ở trong hậu cung cũng có vị phân cao mà cũng là người đã từng sinh dưỡng Hoàng tự”
Hoàng đế gật đầu, mọi người đều nhìn rõ đôi mắt thâm đen của Hoàng đế, ai cũng biết đêm qua Hoàng đế ngủ không ngon giấc.
Yến Uyển nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Hoàng thượng đau lòng Gia quý phi tỷ tỷ, chắc đêm qua ngủ không được ngon giấc.
Thần thiếp đã sai người mang chén súp đến đây rồi, dù có tốt xấu gì cũng mong Hoàng thượng hãy vui vẻ lên ạ”
Hải Lan yên lặng liếc mắt nhìn Yến Uyển một cái rồi thở dài: “Rốt cuộc Lệnh phi cẩn thận, đến Dực Khôn cung của Hoàng hậu nương nương mà vẫn còn nhớ mang theo chén súp cho Hoàng thượng”
Yến Uyển dịu dàng nói: “Đêm qua là đêm rằm mười lăm, nhất định Hoàng thượng ở Dực Khôn cung, cho nên đây cũng là chút tâm ý của muội muội, nếu là dư thừa thì xin Du phi tỷ tỷ chỉ giáo”
Lục Quân lấy khăn tay lau nước mắt, chậm rãi nói: “Tâm ý của Lệnh phi muội muội như vậy thì sao có dư thừa được chứ? Chỉ là ở Dực Khôn cung này của Hoàng hậu nương nương, cái gì cũng đều được chiếu cố chu toàn, Lệnh phi cần gì phí tâm sức vào nấu súp chứ, dù sao thì hãy nên chú tâm vào long thai của muội muội mới là quan trọng nhất”
Lục Quân là người có nhiều năm kinh nghiệm, tất nhiên lời nói có nặng nhẹ.
Yến Uyển kinh sợ đứng dậy nói: “Hoàng hậu nương nương thứ tội, thần thiếp vô tâm chi thất*, thỉnh nương nương khoan thứ”
(*Vô tâm chi thất nghĩa là làm gì đó sai sót vì vô tâm chứ ko phải là cố ý)
Như Ý không kiên nhẫn, khẩu khí lại thản nhiên: “Gia quý phi vừa mới tạ thế, vẫn còn đang ở trên trời cao mở mắt nhìn xuống.
Nếu các tỷ muội đã đến đây rồi thì cũng nên thương lượng bàn bạc chuyện tang nghi Gia quý phi mới đúng, có như vậy thì mới thể hiện được tình cảm tỷ muội.
Nếu lúc này mà còn ghen tuông như vậy, bổn cung sợ không chỉ linh hồn của Gia quý phi ở trên trời cảm thấy bất an mà ngay cả trong lòng Hoàng thượng cũng bất an theo”
Lời này vừa nói xong, Lục Quân hơi biến sắc cùng với Yến Uyển quỳ xuống.
Hoàng đế nói: “Đứng lên hết đi”.
Hắn dứt lời liền quay đầu nhìn Như Ý: “Theo ý trẫm, Gia quý phi cũng đã hầu hạ trẫm hơn 20 năm, lại sinh hạ được bốn vị Hoàng tử, có thể nói là tận tâm tận lực.
Trẫm cũng đã đi thỉnh an Thái hậu, Thái hậu cũng đang rất đau buồn nên đã hạ chỉ truy phong Gia quý phi thành Hoàng quý phi”
Mọi người vừa nghe lời ấy, liền vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Thần thiếp thay Hoàng quý phi tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn Thái hậu”
Hoàng đế gật đầu: “Trẫm cũng đã lệnh cho Nội vụ phủ chọn vài cái phong hào rồi, cuối cùng cũng chọn được một chữ “Thục” [淑]*, liền truy phong thành Thục Gia Hoàng quý phi”
(*淑 Thục nghĩa là hiền lành, thùy mị, dịu dàng)
Trong lòng Như Ý cười lạnh, hay cho một chữ “Thục”! Hay cho một chữ “Thục” châm chọc! Hắn ghét bỏ Ngọc Nghiên như vậy, ghét bỏ đến mức muốn hậu thế chê cười nàng.
Như Ý suy nghĩ như vậy thì đã thấy Hải Lan liếc mắt nhìn nàng.
Yến Uyển cố gắng nhẫn nhịn ý cười, rồi nói: “Cả đời Hoàng quý phi tỷ tỷ hiền thục, Hoàng thượng chọn chữ này quả thật là chuẩn xác”
Tâm niệm Như Ý vừa động, lại uyển nhu nói: “Lúc Thục Gia Hoàng quý phi còn tại thế thì vẫn yêu thương nhất là các vị Hoàng tử, bây giờ Vĩnh Thành đã trưởng thành, lại nhập tự Lý thân vương, tuy rằng Vĩnh Tuyền và Vĩnh Tinh còn nhỏ tuổi nhưng cũng đều đã hiểu biết.
Không bằng Hoàng thượng hãy cho bọn chúng một ít ân điển, cũng xem như bọn chúng có cái để dựa vào khi không có ngạch nương bên cạnh đi ạ”
Hoàng đế nheo mắt, nắm chặt tay Như Ý, ôn nhiên nói: “Vẫn là Hoàng hậu suy nghĩ chu toàn.
Vĩnh Thành nhập tự, đã trở thành Bối lặc.
Còn Vĩnh Tuyền và Vĩnh Tinh, trẫm cũng sẽ cho bọn chúng tước vị bối tử, lại được các Thái phi chăm sóc thì mọi chuyện đều không ngại”
Như Ý biết được ngụ ý của Hoàng đế là muốn đưa vài tiểu A ca phó thác cho nàng nên nàng liền đứng dậy nghiêm mặt nói: “Các Thái phi đã ở lâu trong cung, biết rõ lễ nghi, nhất định sẽ chăm sóc chỉ bảo tốt cho Hoàng tử.
Thần thiếp thân là mẹ cả thì cũng nhất định ở bên cạnh chăm sóc thêm”
Thần sắc Hoàng đế hơi buông lỏng: “Có những lời này của Hoàng hậu, trẫm cũng cảm thấy yên tâm”
Hải Lan nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, tuy rằng Thục Gia Hoàng quý phi đã mất nhưng Lý triều vẫn có đưa tới một vị Tống quý nhân, ít ngày nữa sẽ vào cung, thần thiếp phụng chỉ cùng nhau giải quyết lục cung cho nên thần thiếp muốn hỏi Tống quý nhân sẽ ở đâu ạ?”
Hoàng đế thuận miệng nói: “Trẫm nhận lấy Tống quý nhân cũng chỉ vì tình cảm nhưng cũng không muốn nhìn nàng ta mà nghĩ đến Gia quý phi, thôi thì cho Tống quý nhân ở Viên Minh Viên đi”
Như Ý ngẩn người ra, nhân tài mới vừa đi thì trà cũng đã lạnh.
Nhưng mà vậy cũng tốt, trong lòng nàng tràn đầy lạnh lùng và vui mừng, nàng vỗ về cái bụng và suy nghĩ, người hại chết con gái nàng cũng chỉ có thể có kết cục như vậy!
Hải Lan nhẹ giọng đáp ứng, Hoàng đế quay đầu nhìn Yến Uyển: “Lệnh phi, trẫm có chút mệt mỏi, muốn đến Vĩnh Thọ cung của nàng nghỉ ngơi”.
Yến Uyển vội vàng “Dạ” một tiếng.
Hoàng đế lại nói: “Hoàng hậu và Lệnh phi đều đang mang thai cho nên không cần đi đến tang nghi của Thục Gia Hoàng quý phi, mọi chuyện cứ để Thuần quý phi và Du phi xử lý đi”
Hai người hạ thấp người tạ ơn, Như Ý hạ thấp người cung tiễn Hoàng đế thì bỗng nhiên nàng nghĩ đến những lời nói trước khi chết của Kim Ngọc Nghiên mà bất giác rùng mình, nếu theo lời nàng ta nói thì nàng ta không muốn hại chết Cảnh Hủy và Lục công chúa thì rốt cuộc ai đã hãm hại? Còn ai vào đây nữa chứ?
Cái ý niệm như vậy xuất hiện trong chớp mắt mà đã khiến cho toàn thân lạnh đến xương cốt, nàng không dám nghĩ đi nghĩ lại mà chỉ đem một chút tình cảm thương hại chậm rãi phun ra: “Hoàng thượng, Thục Gia Hoàng quý phi là tôn nữ vương thất Lý triều, bây giờ chợt tạ thế như vậy, Hoàng thượng cũng đã truy phong nàng ta thành Hoàng quý phi cũng như gia phong Hoàng tử thì cũng nên truyền những tin đó đến Lý triều đi ạ, coi như Thục Gia Hoàng quý phi cũng đã đạt được tâm nguyện, ban thưởng cho nàng ấy vinh diệu”
Hoàng đế vốn mới bước ra ngoài cửa điện vài bước thì nghe Như Ý thỉnh cầu như vậy, bất giác dừng bước.
Yến Uyển vội vàng đỡ lấy cánh tay Hoàng đế, ôn nhu nói: “Hoàng hậu nương nương đã nghĩ đến Hoàng quý phi như vậy thì Hoàng thượng cũng nên thành toàn tâm ý của nương nương đi ạ”
Hoàng đế quay đầu nhìn vào đôi mắt Như Ý, hơi gật đầu nói: “Nếu Hoàng hậu có tâm như vậy, trẫm sao không thể thành toàn được chứ? Vì Thục Gia Hoàng quý phi, trẫm nhất định sẽ làm những việc có thể, miễn là đừng để người bên ngoài nói trẫm là người lạnh bạc”
Sau khi Hoàng đế rời đi, Như Ý dặn dò Lục Quân chuyện hậu sự của Ngọc Nghiên rồi chừa lại Hải Lan ở bên cạnh mình.
Hai người đi vào Noãn các, Dung Bội đưa trà bánh dâng lên rồi lệnh cho cung nhân lui xuống.
Hải Lan bưng chén nước trà đưa tới trước mặt, ôn nhu nói: “Tỷ tỷ, chuyện hôm nay, hiển nhiên Hoàng thượng muốn truy phong theo ý mình, tỷ tỷ lại thỉnh cầu ân điển kia, chỉ sợ khiến Hoàng thượng mất vui”.
Nàng càng cảm thấy nghi hoặc: “Tỷ tỷ luôn luôn có ác cảm với Kim Ngọc Nghiên thì sao hôm nay lại cầu tình cho nàng ta, bảo toàn cái thể diện cuối cùng của nàng ta sau khi chết vậy ạ?”
Như Ý uống một ngụm trà nóng thì mới cảm thấy lồng ngực ấm áp lên một chút: “Làm sao bổn cung không biết điều này chứ? Kim Ngọc Nghiên đã chết thì tất cả những thứ ban cho ở phía sau cũng chỉ là hư danh, bổn cung không phải sợ người đời nói Hoàng thượng là người lạnh bạc, chỉ là….”.
Nàng cười lạnh: “Tam Bảo cũng đã tra rõ, cái người nằm trong quan tài đưa đến Tĩnh An trang tử trong cung, không phải là Kim Ngọc Nghiên!”
Hải Lan cả kinh mở to hai mắt: “Vậy đó là ai?”
Như Ý vỗ về cái trán, nói: “Có một quan nữ tử đã từng hầu hạ Hoàng thượng ở Viên Minh Viên cũng vừa mới qua đời cho nên mới đổi quan tài cho Kim Ngọc Nghiên”
Hải Lan cười nói: “Xem ra nữ tử đó có phúc khí! Từ nay về sau hưởng được hương khói, lại có được tang lễ trọng thể của Hoàng quý phi”
Như Ý mỉm cười khoái ý nhưng lại thở dài một tiếng: “Kim Ngọc Nghiên sắp chết nhưng tuyệt không thừa nhận có ý định dùng Phú quý nhi hại chết Cảnh Hủy của bổn cung! Người sắp chết đều luôn nói thật, nếu nàng ta nói thật thì…”
Hải Lan chợt rùng mình: “Nếu không phải nàng ta thì còn có ai nữa chứ? Là Lệnh phi, là Khánh quý nhân, là Tấn quý nhân, còn có ai nữa chứ?”
Bên môi Như Ý chứa một tia do dự: “Nếu chúng ta sai lầm thì… Bắt đầu từ chuyện Vĩnh Tuyền ngã ngựa thì đã có người tính kế bên trong, ngay cả Kim Ngọc Nghiên, ngay cả bổn cung và Hãn phi đều rơi vào cái kế đó…” Sắc mặt của nàng càng lúc càng khó coi, như sắp vỡ tan: “Người có tâm tư như vậy, thật sự là âm độc đáng sợ”
Hải Lan thấy Như Ý hít thở càng lúc càng dồn dập cho nên vội khuyên nhủ: “Tỷ tỷ đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng đừng thương hại Kim Ngọc Nghiên uổng mạng.
Lời này khó nghe nhưng quả thật nàng ta cũng không uổng mạng! Tranh đấu cả đời, tính kế cả đời, lúc nào mọi nơi cũng đều là kẻ địch của tỷ tỷ, huống chi Ngũ công chúa và Lục công chúa chết yểu, rốt cuộc nàng ta cũng không thoát được can hệ! Cho nên chết cũng không oan uổng gì!”
Như Ý nói: “Ngày đó Kim Ngọc Nghiên nổi điên muốn bổn cung thề với nàng ta, có phải chúng ta đã hãm hại hài tử của nàng ta hay không.
Kỳ thật nếu bỏ qua chuyện Vĩnh Tuyền ngã ngựa thì chúng ta cũng đã tính kế với Vĩnh Thành”
Hải Lan bình tĩnh nói: “Tỷ tỷ, muội muội cũng đã thề nguyện, nếu có báo ứng xảy ra thì cũng chỉ báo ứng trên người một mình muội muội, tỷ tỷ không có liên quan gì!”.
Nàng yêu quý vỗ về chiếc bụng của Như Ý: “Tỷ tỷ lại sắp sinh, Khâm Thiên giám cũng nói đây là hài tử mang điềm lạnh cho nên tỷ tỷ không cần suy nghĩ đến những điều xấu làm gì”
Như Ý im lặng một lát, chậm rãi nói: “Đúng là cái chết của Kim Ngọc Nghiên cũng không oan uổng gì! Lúc Kim Ngọc Nghiên còn trẻ lại có tính tình háo thắng tranh cường, cái gì cũng đều phải đứng đầu.
Cái tính tình này nếu còn ở lúc trẻ thì còn có vẻ mạnh mẽ khả ái nhưng khi về già mà vẫn còn giữ tính tình như vậy thì cũng quá là chanh chua.
Thường ngày lại vì một chút chuyện nhỏ với người bên ngoài mà gây ra nhốn nháo không yên, khiến người ta ganh ghét”
Hải Lan lấy một miếng bánh bỏ vào trong miệng rồi thấp giọng nói: “Đúng vậy.
Rốt cuộc, cũng là Hoàng thượng cảm thấy không vui khi tiền triều nhắc đến việc lập Thái tử, cả đời Kim Ngọc Nghiên đều nghĩ đến việc tranh đấu cho con trai mình có được ngôi vị Thái tử, cuối cùng lại chết vì điều này”
Như Ý khẽ than một hơi, chậm rãi uống một ngụm nước trà nói: “Hoàng thượng vẫn còn đang trẻ trung khỏe mạnh, tuổi xuân đang thịnh, tiền triều lại nói chuyện đó không phải là cái tát dành cho Hoàng thượng sao? Hoàng thượng vẫn luôn khoan hậu với hậu cung nhưng nếu có tâm tư về ngôi vị Hoàng đế thì lại trách phạt rất nặng.
Chúng ta đều đã có con trai thì về sau cũng nên cẩn thận hơn nữa, đừng để cái miệng lưỡi bị rơi xuống”
Hải Lan nhìn Như Ý, tin tưởng mà gật đầu.
Hai người cùng nhau nhìn mưa phùn rơi ngoài cửa sổ, nhất thời không nói điều gì mà cũng chỉ yên lặng ngắm nhìn.
Hoàng đế nằm ngủ ở trong Vĩnh Thọ cung, sau hai canh giờ liền tỉnh dậy, Yến Uyển sớm đã thay bộ y phục cẩm bào màu lam, nàng thấy Hoàng đế tỉnh dậy thì liền mỉm cười ngọt ngào, nàng hầu hạ Hoàng đế nằm ở trên tháp, lại đem một cái lò sưởi nhỏ bỏ vào trong áo ngủ bằng gấm.
Sau đó nàng lấy một chiếc ghế nhỏ đặt ở gần Hoàng đế rồi chậm rãi lột quả quýt hồng bỏ vào miệng Hoàng đế.
Hoàng đế nắm chặt tay nàng, cười nói: “Tay nàng lạnh rồi, mau lên giường nằm cho ấm đi”
Yến Uyển xấu hổ mỉm cười: “Hoàng thượng yêu thương, thần thiếp tạ ơn”.
Nàng cúi đầu sờ chiếc bụng của mình rồi cười nói: “Thần thiếp cũng muốn nằm lắm chứ, chỉ là tiểu A ca trong bụng không muốn cho thần thiếp nằm xuống, chỉ muốn thần thiếp ngồi thôi”
Hoàng đế cười: “Lời nói của con trẻ thì sao mạnh bằng lời nói của phu quân được chứ?”.
Hoàng đế nhận miếng quýt hồng mà nàng đưa tới: “Sau khi nàng có thai thì vẫn thích ăn đồ chua ngọt cho nên nàng hãy ăn nhiều chút đi”
Yến Uyển cười nói: “Chu chua ngọt ngọt, lại rất có hại cho dạ dày”
Hoàng đế sờ chiếc bụng của nàng, cười nói: “Chỉ mới hai tháng thì sao nàng biết là A ca chứ?”.
Hắn thôi mỉm cười mà có chút thương cảm: “Từ lúc Ngũ công chúa và Lục công chúa chết yểu, trẫm vẫn luôn hi vọng có thêm một công chúa nữa thì mới tốt”
Yến Uyển thấy nao nao rồi cũng nhanh cười nói: “Tiểu A ca cũng tốt, tiểu công chúa cũng tốt, chỉ là Hoàng thượng không phải nói thần thiếp thích ăn chua ngọt sao? Toan nhi lạt nữ, nếu cái thai này là một A ca thì Hoàng thượng có nguyện ý cho thần thiếp sinh thêm một tiểu công chúa không ạ? Có nam có nữ thì mới là tốt”
Hoàng đế cười, chạm nhẹ vào khuôn mặt nàng, yêu thương nói: “Việc này có gì đâu khó chứ? Trẫm đồng ý với nàng”
Yến Uyển nằm ở trước ngực Hoàng đế, ôn nhu nói: “Sao Hoàng thượng không nghỉ ngơi nhiều một chút đi ạ? Hoàng thượng nhớ thương Thục Gia Hoàng quý phi sao? Đúng là Hoàng thượng tình thâm nghĩa trọng cho nên Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương vẫn cố niệm tình nghĩa lúc Thục Gia Hoàng quý phi còn tại thế”
Trong mắt Hoàng đế chứa vài cái mỉm cười, hắn dùng tay nâng chiếc cằm của Yến Uyển: “Nàng cũng thấy Hoàng hậu rất tốt sao?”
Thần sắc Yến Uyển mềm mại như tơ lụa: “Cũng không phải sao ạ? Hoàng hậu nương nương ân trạch lục cung, tuy rằng lúc Thục Gia Hoàng quý phi còn tại thế vẫn luôn bất kính với Hoàng hậu nhưng Hoàng hậu nương nương vẫn không nghĩ tới chuyện trả thù mà vẫn lấy ơn báo oán, vì tang lễ Thục Gia Hoàng quý phi mà lo liệu, lại nhiều lần thỉnh cầu ân điển Hoàng thượng”
Hoàng đế nhìn thẳng Yến Uyển, chậm rãi nói: “Như vậy không tốt sao?”
Trong chậu than vang lên vài tiếng “Tách, tách”, khiến hỏa tinh ấm áp bay lên.
Yến Uyển thuận tay đem vỏ quýt ném vào trong chậu than, làm tản ra một mùi hương cam ấm áp.
Yến Uyển thấy thần sắc Hoàng đế cực kỳ ôn hòa, trong mắt liền có vô hạn nhu tình và dịu ngoan: “Đối với Hoàng hậu nương nương, tất nhiên là rất tốt nhưng mà thần thiếp nghĩ đến cái chi đạo của phu thê, quan trọng nhất là phải tôn trọng phu quân.
Cái quan trọng nhất của chi đạo quân thần là tôn sùng quân chủ.
Kỳ thật cho các a ca của Thục Gia Hoàng quý phi ân điển, lại đem lễ tang trọng thể truyền đến Lý triều thì cũng không cần Hoàng hậu nương nương nói ra, Hoàng thượng nghĩ đến ân nghĩa của Thục Gia Hoàng quý phi thì cũng sẽ nhất định ban thưởng.
Nhưng mà Hoàng hậu nương nương suy nghĩ chu toàn như vậy, chẳng phải khiến người bên ngoài nghĩ Hoàng thượng là người lạnh bạc hẹp hòi mà để người khác chỉ trích sao ạ?”
Hoàng đế buông cổ tay Yến Uyển ra, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Hoàng hậu là chi chủ lục cung, nàng cũng nói không sai.
Như vậy đi, trẫm sẽ đưa nàng tới trước mặt Hoàng hậu, nàng hãy nói những lời này cho Hoàng hậu nghe để cho nàng ấy hữu tắc cải chi, vô tắc gia miễn*”
(*Hữu tắc cải chi, vô tắc gia miễn nghĩa là có lỗi phải sửa, không có lỗi phải cố gắng thêm)
Ánh mắt Yến Uyển chứa đầy khiếp sợ, sắc mặt có chút trắng bệch: “Hoàng thượng… Thần thiếp là vì Hoàng thượng mà suy nghĩ…”
“Vì trẫm sao? Vì trẫm mà có thể tùy ý chống đối với Hoàng hậu sao?” Hoàng đế ngồi dậy, lạnh lùng nói: “Nàng vừa rồi nói với trẫm cái chi đạo phu thê quân thần thì có thể thấy nàng hiểu được tôn ti.
Nếu biết tôn ti thì nếu Hoàng hậu có nói điều gì không phải, nàng cứ đứng trước mặt nàng ấy mà nói.
Ở trước mặt Hoàng hậu nàng luôn nói hiền lành, vậy mà ở trước mặt trẫm, nàng lại nói Hoàng hậu không phải.
Như vậy rốt cuộc trẫm cũng muốn nhìn xem cái lưỡi của nàng dài đến cỡ nào?”
Yến Uyển thấy không tốt, lập tức quỳ xuống, cầu xin nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không dám chỉ trích Hoàng hậu, chỉ là thần thiếp vì Hoàng thượng mà suy nghĩ thôi.
Thần thiếp tự biết thần thiếp người nhỏ, lời nhẹ thì cho dù có nói với Hoàng hậu thì Hoàng hậu cũng sẽ không nghe cho nên thần thiếp mới dám thổ lộ với Hoàng thượng, mới dám thổ lộ với phu quân bên gối mà mới dám nói thoải mái, không chút cố kỵ mà thôi.
Thần thiếp không có ý chửi bới Hoàng hậu, thỉnh Hoàng thượng suy xét”
Khuôn mặt Yến Uyển vốn đẹp đẽ, lại chứa thần sắc điềm đạm đáng yêu, bây giờ lại tái nhợt bẩm báo như vậy cho nên Hoàng đế cũng cảm thấy có chút mềm lòng, liền nói: “Được rồi, đang có thai thì đừng động một chút là quỳ, có gì mau đứng lên mà nói đi”
Lúc này Yến Uyển mới dám đứng dậy, nói: “Thần thiếp bộc trực, nghĩ cái gì đều nói ra cái đó, cũng không có ý nghị luận ai, thỉnh Hoàng thượng khoan thứ”
Thần khí Hoàng đế có chút miễn cưỡng: “Yến Uyển, nàng biết vì sao trẫm thích nàng xướng Côn Khúc không?”.
Yến Uyển rụt rè lắc đầu, bộ mặt như đóa hoa mùa xuân, bất giác khẩu khí Hoàng đế mềm nhẹ vài phần: “Côn Khúc nhẹ nhàng, rất thích hợp với nàng.
Mà Hoàng hậu lại quá mạnh mẽ, không đủ uyển mị”.
Yến Uyển nói: “Vậy Hoàng thượng thích điều gì?”
Mỉm cười Hoàng đế đạm bạc như đám mây tụ: “Mỗi người mỗi vẻ, trầm đều thấy thích cho nên Yến Uyển, nàng đừng ném cái tính tình nhu uyển của nàng đi”.
Hoàng đế dứt lời liền nhấc cái chân lên, Yến Uyển lập tức hiểu ý mà mang đôi hài cho Hoàng đế.
Hoàng đế đứng dậy nói:
“Nàng có tâm hay không, trong lòng trẫm đều biết.
Được rồi, trẫm đi đến tang nghi Thục Gia Hoàng quý phi”
Yến Uyển cả kinh, vội mỉm cười kéo lấy ống tay áo Hoàng đế nói: “Hoàng thượng, vừa rồi Hoàng thượng có nói sẽ ở đây dùng cơm trưa với thần thiếp cơ mà.
Bữa cơm trưa cũng đã chuẩn bị xong, sao Hoàng thượng lại đi như vậy chứ?”
Hoàng đế nhìn ra ngoài, giương giọng kêu to: “Lý Ngọc”, hắn không quay đầu lại, chỉ nói: “Hoàng hậu sắp lâm bồn, hài tử trong bụng là chi tử điềm lành cho nên trẫm phải đến bên cạnh nàng ấy, nàng hãy từ từ dùng cơm đi”
Yến Uyển nghe vậy cũng chỉ biết vén áo thi lễ, cung tiễn Hoàng đế ra ngoài.
Hoàng đế đi được đoạn xa thì có tiểu thái giám vội vã mang đồ ăn bước vào.
Có trận gió lạnh thổi đến, Yến Uyển chịu không nỗi lạnh liền rùng mình một cái.
Cung nữ hầu hạ bên cạnh nàng là Xuân Thiền từ bên ngoài bước vào, liếc mắt nhìn thấy liền vội đưa chén canh tổ yến táo đỏ vào trong tay Yến Uyển, lại liếc mắt cung nhân bên cạnh, ý bảo bọn họ lui xuống hết đi.
Yến Uyển cầm chén canh táo đỏ tổ yến, nàng xuất thần một lát, rồi hỏi: “Xuân Thiền, lúc Hoàng thượng bước ra ngoài, sắc mặt Hoàng thượng thế nào?”
Xuân Thiền cúi đầu nói: “Nương nương đừng buồn, không có sắc mặt gì cả ạ”.
Nàng dừng lại: “Hoàng thượng nổi giận sao ạ?”
Yến Uyển than nhẹ một tiếng, tim đập loạn nhịp một lát rồi chậm rãi nói: “Nếu nói là tức giận thì cũng đúng như vậy.
Nếu không phải tức giận thì cũng là mất hứng.
Dù sao bổn cung đang có thai thì Hoàng thượng cũng sẽ đến mà thôi”
Xuân Thiền trầm ngâm nói: “Nương nương vẫn nói Hoàng hậu không phải sao ạ?”
Yến Uyển trầm tư một lát rồi để chén canh tổ yến táo đỏ xuống, chậm rãi nói: “Lúc vừa rồi Hoàng thượng đang ngủ, bổn cung và ngươi đã bàn luận nên nói điều gì thì bổn cung cũng đã nói hết rồi”
Xuân Thiền cười nhẹ, liền bưng chén canh táo đỏ đến trước mặt Yến Uyển, hỏi: “Nương nương thích canh tổ yến táo đỏ, sao nương nương không uống vậy ạ?”
Yến Uyển nhíu mày lên nói: “Đang nóng.
Đợi xíu nữa rồi uống”
Xuân Thiền thổi chén canh kia, rồi đưa tới trong tay Yến Uyển: “Mới có một chút mà nương nương đã chê nóng, nương nương hãy kiên nhẫn chậm rãi vừa thổi vừa uống, khi uống được một ngụm thì nương nương sẽ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Chờ không nóng miệng thì đó chính là thứ tốt nhất”
Yến Uyển liếc mắt nhìn Xuân Thiền, chậm rãi uống từng ngụm canh nhỏ, bỗng nhiên hiểu ý cười: “Đúng vậy, uống từ từ sẽ cảm thấy quen cái hương vị, lúc sau không cảm thấy nóng miệng nữa mà ngược lại còn cảm thấy ngọt ngào”
Ánh mắt Xuân Thiền chợt lóe, cười nói: “Cũng không phải sao ạ? Bây giờ Hoàng thượng sủng ái Hoàng hậu cũng chỉ vì Khâm Thiên giám nói cái thai Hoàng hậu đang mang có điềm lành có phúc”
Yến Uyển uống xong chén xanh, rồi xòe ngón tay tính toán ngày tháng: “Hoàng hậu sắp lâm bồn rồi đúng không? Ngươi mau đi thỉnh Điền ma ma đến đây nói chuyện, bổn cung cũng đang mang thai, sớm muộn gì cũng cần học hỏi kinh nghiệm sinh sản”
Xuân Thiền hơi chần chờ: “Nương nương, bây giờ Điền ma ma không chịu đến nơi này của chúng ta nữa.
Đứa con trai bảo bối duy nhất của nàng ta là Điền Tuấn đang ở kinh thành làm chức quan cửu phẩm, bây giờ cũng đã có tiền đồ cho nên cũng coi như nàng ta đang hưởng phúc”
Yến Uyển cười khẽ một tiếng rồi nói: “Thật không? Qủa nhiên là có tiền đồ, chỉ là lừa gạt trên chốn quan trường không bằng một nửa so với hậu cung, mẫu tử bọn họ cũng nên cẩn thận mới tốt.
Nếu không thì cũng sẽ có kết cục như Thục Gia Hoàng quý phi, rốt cuộc cũng khiến nhà cửa tan nát mà thôi”
Lúc Như Ý bắt đầu sinh là vào giờ sửu một khắc ngày 21 tháng Mười hai, ngoại trừ các ma ma đỡ đẻ và các Thái y ở bên cạnh thì còn có Khâm Thiên giám và các giám phó đứng canh giữ ở ngoài điện.
Đêm đông lạnh dài, Hoàng đế ngoài ở ngoài điện, nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Như Ý mà hắn liên tục xoa tay không ngừng, hắn la lên: “Trẫm không tiện bước đến phòng sinh, nàng đi gọi ma ma đến đây, hỏi vì sao lâu như vậy mà chưa thấy động tĩnh gì vậy?”
Khuôn mặt Hải Lan chứa đầy lo lắng, nhất thời kiềm chế không được mà nói với Hoàng đế: “Hoàng thượng, Hoàng thượng có muốn thần thiếp đi vào xem một cái không ạ?”
Giọng điệu Hoàng đế bất an, không chút kiên nhẫn nói: “Nàng cũng vừa mới hỏi rồi, ma ma đỡ đẻ nói thai vị hài tử nằm lệch cho nên không sinh được dễ dàng, cũng không cần lo ngại gì.
Nhiều người sẽ vướng tay chân cho nên trẫm mới không cho nàng đi vào đó”
Lý Ngọc nhìn thấy Hoàng đế đang nôn nóng và lo lắng, vội khuyên nhủ: “Hoàng thượng yên tâm, Hoàng hậu nương nương đã sinh hai lần rồi, nhất định lần này sẽ không có trở ngại gì, nhất định sẽ thuận lợi sinh hạ được một tiểu A ca”
Khâm Thiên giám cũng vội cười làm lành nói: “Lý công công nói đúng lắm.
Thai khí Hoàng hậu nương nương phát động cũng trúng giờ lành.
Vi thần cũng đã tính toán kỹ rồi ạ, chỉ cần sinh sau buổi trưa thì cho dù Hoàng hậu nương nương sinh được nam hay nữ thì cũng nhất định quý không thể nói được”
Hoàng đế thở dài một hơi, có chút thoải mái: “Nếu công chúa thì trẫm sẽ lập tức phong thành Cố Luân công chúa.
Nếu là Hoàng tử, trẫm cũng đã nghĩ đến một cái phong hào rất hay, gọi là Vĩnh Cảnh [永璟], ý là vẻ lộng lẫy của ngọc bích”.
Khâm Thiên giám liên tục nói: “Cảnh, ngọc cũng sáng rọi.
Hoàng tử dùng chữ Vĩnh, công chúa dùng như Cảnh, cái danh này của Hoàng thượng có thể thấy được Hoàng thượng coi trọng.
Mà lúc Hoàng hậu nương nương mang cái thái này, lúc đó ngôi sao Tử Vi lóng lánh rực rỡ, Hoàng thượng dùng cái phong hào này, thật sự là rất thích hợp”
Rốt cuộc tiếng rên rỉ đau đớn của Như Ý cũng ngưng bặt, Hoàng đế đã từng có nhiều Hoàng tự như vậy cho nên cũng biết được tiếng hô đau này là đã sinh xong nhưng mà chờ mãi mà vẫn không nghe thấy tiếng khóc của trẻ con vang lên, chỉ có sự im lặng xấu hổ.
Khâm Thiên giám giật mình: “Sinh rồi sao? Sao lại nhanh như vậy chứ? Vẫn chưa tới buổi trưa mà”
Lý Ngọc rướn cổ vào phía trong, nhẹ giọng nói: “Âm thanh này là sinh xong rồi sao? Sao vẫn chưa có tiếng khóc của trẻ con vậy?”
Hắn còn chưa dứt lời thì mơ hồ có vài tiếng kinh sợ vang lên, trong lòng Hải Lan hơi trầm xuống, không biết sao cảm thấy xung quanh thân thể lạnh lẽo như là hơi lạnh từ bên ngoài xông thẳng vào xương cốt, nhưng rõ ràng trong điện Hồng La than vẫn đang cháy rực.
Cửa điện chợt đẩy ra, các ma ma đỡ đẻ và Thái y nghiêng ngả lảo đảo bước ra, vẻ mặt thảm thiết nói: “Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng thứ tội ạ!”
Sắc mặt Hoàng đế đột nhiên lạnh lùng, nói: “Làm sao? Có phải Hoàng hậu không tốt không?”
Cầm đầu là Điền ma ma, nàng sợ tới mức lạnh run, bẩm báo nói: “Bẩm Hoàng thượng.
Hoàng hậu nương nương sinh hạ được một tiểu A ca”.
Thần sắc Hoàng đế hơi buông lỏng, hắn vẫn còn chưa kịp tươi cười thì Điền ma ma lại nói tiếp: “Nhưng tiểu A ca đã chết từ trong bụng mẹ cho nên không còn hơi thở, tiểu A ca đã tạ thế rồi ạ”
Hoàng đế kinh hãi, dưới chân lảo đảo vài bước rồi ngã trên ghế.
Hải Lan sợ hãi đến mức sắc mặt đại biến, dậm chân nói: “Hoàng hậu nương nương đâu rồi? Hoàng hậu nương nương sao rồi?”
Giang Dữ Bân quỳ trên mặt đất nói: “Bởi vì lúc sinh, Hoàng hậu nương nương đã dùng lực quá nhiều cho nên đã ngất đi rồi ạ.
Vi thần cũng đã cho nương nương uống chén súp tĩnh dưỡng rồi”
Giọng nói Hoàng đế có chút run rẩy, ánh mắt nhìn vào trong điện không ngừng: “Tiểu A ca, tiểu A ca của trẫm đâu rồi?”
Lăng Chi ôm một cái tã lót nho nhỏ trước ngực, rưng rưng bước lên nói: “Hoàng thượng, tiểu A ca đây ạ, chỉ là vô duyên vô phận”
Đôi tay Hoàng đế hơi run rẩy, hắn muốn chạm vào miếng vải trắng phủ trên mặt đứa nhỏ nhưng lại không chịu được, rốt cuộc Hải Lan nhịn không được mà vươn tay lấy miếng vải trắng lên mà nhìn, đứa nhỏ đã được lau rửa sạch sẽ, hai gò má xanh tím đến phát đen, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên là bị cuống rốn siết chặt ngay cổ, ngạt thở mà chết.
Trong mắt Hải Lan nóng lên, nước mắt lã chã rơi xuống.
Nàng lấy tay che miệng lại, không để tiếng khóc thoát ra ngoài, cố gắng nói: “Được rồi, ôm xuống đi”
Hoàng đế liếc mắt nhìn đứa nhỏ, ánh mắt như bị gió mạnh dập tắt ngọn lửa, hắn run rẩy, nhịn không được mà rơi lệ.
Hắn nói: “Sao tiểu A ca lại như vậy?”
Đám ma ma đỡ đẻ sợ tới mức run rẩy liên tục dập đầu thật mạnh, vẫn là Giang Dữ Bân nhẫn nhịn nước mắt nói: “Hoàng thượng, lúc tiểu A ca vừa mới sinh ra thì đã không còn hơi thở.
Lúc các ma ma ôm tiểu A ca ra thì vi thần cũng đã nhìn kỹ, là cuống rốn quấn quanh cổ tiểu A ca, ước chừng bị cuốn 3 vòng cho nên mới khiến tiểu A ca ngạt thờ mà chết”
Lồng ngực Hải Lan cơ thắt dữ dội, ép tới mức không thở được.
Trong đầu nàng hỗn loạn, sắc mặt cực kỳ khó coi, một lúc sau nàng mới lạnh lùng nói: “Ấn theo quy củ, lúc hậu phi sinh sản thì các thái y đều ở bên ngoài chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, chỉ là các ma ma đỡ đẻ mới được canh giữ bên cạnh hậu phi, lúc đó ai đã đỡ đẻ cho Hoàng hậu nương nương? Nói mau!”
Hải Lan luôn là người cực kỳ ôn hòa, dù cho cùng nhau giải quyết lục cung nhưng nàng lúc nào cũng khoan dung đối đãi tốt với người dưới, chưa bao giờ nàng tức giận đến mức như vậy.
Có một người trong đám ma ma đỡ đẻ đang quỳ phía trước nói: “Có sáu người như nô tỳ đỡ đẻ cho Hoàng hậu nương nương nhưng lúc Hoàng hậu nương nương sinh tiểu A a ca thì chỉ có Điền ma ma bên cạnh, bởi vì Điền ma ma là người hầu hạ cho các nương nương tiểu chủ sinh sản nhiều nhất, kinh nghiệm nhiều nhất, cũng là người chu đáo cho nên chuyện khó khăn lần này đều một mình Điền ma ma xử lý”
Điền ma ma hoảng sợ bất an: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, nô tỳ đã hầu hạ các tần phi hậu cung sinh sản từ thời tiên đế đến nay nhưng đây là lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy chuyện này.
Nô tỳ thật sự kinh sợ”.
Mồ hôi nàng rơi như mưa, liều mạng dập đầu không thôi: “Hoàng thượng thứ tội, Hoàng thượng thứ tội ạ”
Đôi môi Hải Lan run lên, quát: “Tiểu a ca lúc còn nằm trong bụng Hoàng hậu nương nương thì vẫn luôn khỏe mạnh, thai mạch vẫn như thường, chỉ là thai vị nằm lệch một chút mà thôi, vì sao lúc rời khỏi thân thể người mẹ lại phát hiện cuống rốn quất chặt trên cổ mà không có hơi thở chứ?”
Mồ hôi của Điền ma ma nhỏ giọt trên mặt đất, nàng lo sợ không yên nói: “Bẩm Du phi nương nương, mỗi lần phụ nữ sinh sản cứ như là đi qua Qủy môn quan.
Hoàng hậu nương nương cũng đã gần 40, tất nhiên thân thể không thích hợp dưỡng dục như lúc trẻ.
Mà cũng bởi vì đau buồn chuyện Ngũ công chúa chết yểu cho nên mới ảnh hưởng đến tiểu A ca ạ”
Một ma ma đỡ đẻ khác nói: “Hoàng thượng, Du phi nương nương, lúc hài tử còn ở trong bụng mẹ, khỏe mạnh hay không thì cũng chỉ dựa vào thái y chẩn mạch để phán đoán nhưng lúc sinh sản thì chuyện gì cũng đều có thể xảy ra, thai vị của tiểu A ca lại nằm lệch đó cũng là việc bình thường ở dân gian cho nên, cho nên…”
Nàng còn chưa dứt lời thì Hoàng đế nhìn giám chính Khâm Thiên giám đứng ở một bên, rồi vung chân đá hắn một cái, khiến hắn ngã nhào xuống đất.
Hai mắt Hoàng đế đỏ bừng, vừa giận dữ vừa đau lòng nói: “Không phải cái ngươi đều nói cái thai của Hoàng hậu là chi tử điềm lành hay sao? Nay xem ra, tất cả đều là nói bậy!”
Vị giám chính kia lảo đảo bò lết trên mặt đất, dập đầu mạnh nói: “Hoàng thượng! Hoàng thượng! Vi thần xem tượng sao trăng, không dám nói bậy ạ! Mà vì thần cũng đã nói nếu A ca sinh sau buổi trưa thì mới là Cát tường nhất.
Về phần vì sao tiểu A ca lại chết như vậy, vi thần, vi thần cũng không biết vì sao lại như vậy nữa ạ?”
Hắn đau đến mức nhe răng trợn mắt, lại không dám mở miệng than đau, mà chỉ phải cắn răng nói: “Hoàng thượng muốn trách phạt thì vi thần cam chịu tiếp nhận, chỉ là vi thần cũng không biết vì sao lại như vậy, vi thần muốn chết cũng phải được minh bạch”.
Hắn dập đầu nói: “Hoàng thượng, vi thần xin hỏi Hoàng hậu nương nương sinh vào ngày giờ khắc nào vậy ạ?”
Hoàng đế tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, hắn không muốn nói mà chỉ giơ chiếc cằm lên, Lý Ngọc hiểu ý liền nói: “Hoàng hậu nương nương sinh vào năm Mậu Tuất, ngày mùng 10 tháng 2, giờ Dậu canh ba.
Một nô tài ti tiện như vậy có thể biết được ngày giờ Hoàng hậu nương nương sinh ra, cũng coi như chết cũng không tiếc”
Giám chính đếm ngón tay, nhíu mày một lát rồi nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương sinh vào năm Mậu Tuất, cầm tinh con chó.
Mà năm nay là năm Ất Hợi, cầm tinh con lợn, là hai con vật khắc nhau”.
Hắn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, rồi nói: “Giờ phút này chính là giờ Mẹo 2 khắc, sắc trời tối sáng không rõ, Hoàng hậu nương nương lại sinh vào giờ Dậu* canh ba, chính là thời gian lúc chiều tối, hai người cũng tướng xung với nhau.
Vốn Hoàng tử thuần dương, nếu có thể sinh ra vào buổi trưa thì sẽ quý không thể nói.
Nhưng xem xét ngày sinh của Hoàng hậu nương nương thì thấy mệnh tướng Hoàng hậu nương nương cực âm, mới khắc tiểu A ca sinh ra, kết quả lại đoạt đi tính mạng của tiểu A ca ạ”
(*giờ Mẹo là khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng, giờ Dậu là khoảng 17 đến 19 giờ chiều)
Hải Lan không chờ nghe xong mà đã sớm tức giận đến tím mặt.
Nàng tức giận đến mức cả người run rẩy cả lên, cây trâm nằm trên búi tóc cũng chuyển động vang lên tiếng leng keng: “Lúc tiểu A ca chưa sinh ra, ngươi a dua hết sức, còn nói là điềm lành.
Lúc tiểu A ca sinh ra chết yểu, ngươi đều đem hết mọi tội lỗi đổ lên người Hoàng hậu nương nương”.
Nàng nói xong rồi quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, thần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng hãy trị tội giám chính Khâm Thiên giám vọng ngôn phạm thượng đi ạ”
Giám chính kia sợ tới mức nằm trên mặt đất, không dám đứng dậy: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, vi thần không dám vọng ngôn.
Thứ cho vi thần cuồng vọng, Ngũ công chúa bị chó điên cắn bị thượng mà chết cũng là vì mệnh tướng Hoàng hậu nương nương cực âm cho nên mới đưa tới hoạn chó cắn, do đó liên lụy đến Lục công chúa của Hãn phi nương nương ạ!”
Hải Lan cảm thấy kinh sợ, quay đầu nổi giận quát: “Ngươi dám nói xấu Hoàng hậu, quả thật tội đáng chết vạn lần!”
Sắc mặt Hoàng đế đại biến, cơ nhục ở hai má hơi hơi run rẩy.
Có cái im lặng thật lâu sau, cơ hồ có thể nghe được tiếng mồ hôi lạnh của mọi người rơi xuống, than hỏa trong chậu than cháy hừng hực, giọng nói Hoàng đế cực nhẹ, giống như mệt mỏi cùng cực, hắn dùng hết sức cố gắng nói ra từng câu từng chữ: “Thập Tam a ca Vĩnh Cảnh là đích tử của trẫm, là người mà trẫm vô cùng yêu mến nhưng trời cao vẫn không thành toàn cái duyên phận phụ tử.
Truy tặng Thập Tam a ca thành Điệu Thụy Hoàng tử, chôn vào viên tẩm Đoan Tuệ Thái tử”.
Hắn thoáng dừng lại: “Các ma ma đỡ đẻ bất lực trong việc chăm sóc Hoàng hậu đều đuổi ra khỏi cung, vĩnh viễn không cho vào cung.
Giám chính Khâm Thiên giám vọng ngôn loạn thượng, nói xấu Hoàng hậu, đánh đến chết”.
Hắn dứt lời xong thì đột nhiên đứng dậy rời đi, y bào của hắn phất lên người Hải Lan, nàng cảm thấy rùng mình như gió lạnh quất vào mặt.
Hải Lan vội vàng đuổi theo Hoàng đế nói: “Hoàng thượng không vào thăm Hoàng hậu nương nương sao ạ?”
Hoàng đế nói: “Hoàng hậu sinh sản vất vả, Du phi nàng hãy cố gắng chăm sóc bên cạnh nàng ấy đi, cũng lệnh cho Giang Dữ Bân chăm sóc.
Nếu mệt mỏi thì cứ quay về nghỉ ngơi một chút, chuyện Thập Tam a ca, nàng cứ chậm rãi nói cho nàng ấy biết đi”
Hải Lan còn muốn nói gì thêm nữa thì bỗng nhiên có gió lạnh thổi đến.
Một lúc lâu sau mọi người cũng đều quay về, chỉ còn Giang Dữ Bân ở lại trong điện hầu hạ Như Ý.
Hải Lan si ngốc đứng ở trước cửa điện, thân thể vô lực dựa vào chiếc cửa rộng lớn, tùy ý để cổ tay lõa lồ đông cứng trong gió tuyết, hồn nhiên không cảm thấy đau đớn.
Diệp Tâm vội vàng đỡ lấy tay nàng nói: “Nương nương, nương nương đứng ở đầu gió như vậy, cẩn thận ngọc thể bị thương”
Hải Lan cố hết sức lắc đầu nói: “Tỷ tỷ lại mất đi hài tử, chết không minh bạch như vậy, không biết khi tỷ tỷ biết được thì sẽ đau lòng đến mức nào đây”
Diệp Tâm đem một lò sưởi tay nhét vào trong tay nàng, nói: “Nương nương quan tâm Hoàng hậu nương nương thì cũng phải lưu tâm đến thân thể chính mình nữa ạ, nếu không thì còn có ai có thể khuyên giải an ủi Hoàng hậu nương nương nữa chứ ạ? Ngày dài sau này, đều còn phải dựa vào nương nương”
Hải Lan nhìn hạt tuyết rơi bên ngoài, một màu trắng tuyết nhìn lâu dường như chui vào trong đáy mắt mình, một tia rồi một tia lạnh lẽo, lạnh đến mức ngay cả trong lòng đang tràn đầy chua xót thì cũng không thể làm nóng khiến nó chảy ra.
Cũng không biết trải qua bao lâu, trong màn tuyết trắng xóa có bóng hình người bên ngoài chạy đến, đó là Lục Quân và Hãn phi nghe tin chạy đến.
Hãn phi chưa kịp đến gần thì nước mắt đã rơi đầy mặt, khóc nói: “Vì sao không đảm bảo? Vì sao không vẹn toàn?”
Lục Quân vội vàng cầm tay Hãn phi, an ủi khuyên giải nói: “Hãn phi muội muội, lúc này đừng để mình đau lòng”.
Nàng nhìn xung quanh bốn phía rồi vội hỏi Hải Lan: “Hoàng thượng đã đi rồi sao?”
Hải Lan yên lặng gật đầu: “Chỉ còn muội và Hoàng hậu nương nương ở đây”
Lục Quân vốn đã già tiều tụy, bây giờ gặp chuyện buồn, nếp nhăn càng lúc càng sâu: “Hoàng hậu nương nương vẫn chưa biết đúng không? Nếu biết được chắc đau lòng lắm đây”.
Tựa hồ nàng có chút khiếp đảm nhưng mà lại thấy xung quanh không có ai cho nên tiếp tục nói: “Hoàng thượng lại không có ở đây nữa chứ”
Hàm răng trắng tuyết của Hãn phi cánh vào đôi môi đỏ mỏng manh, tạo ra một dấu răng sâu: “Hoàng hậu nương nương đã mất tiểu A ca vậy mà Khâm Thiên giám dám nói lời cuồng bậy, giám chính kia chết cũng xứng đáng!”
Lục Quân nghe vậy, liền niệm câu “A di đà Phật” rồi nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng giết người của Khâm Thiên giám, sợ là sẽ không tin lời hồ ngôn loạn ngữ của bọn họ đúng không?”
Hải Lan không biết nên trả lời thế nào, chỉ phải dùng ánh mắt tràn đầy lo sợ nhìn Lục Quân: “Thập Tam a ca vừa mới ra khỏi bụng mẹ thì đã tạ thế, Hoàng hậu nương nương thương tâm mệt mỏi, chỉ sợ vô lực xử lý tang nghi Thập Tam a ca.
Tỷ tỷ là người có địa vị tôn quý, cũng là đứng đầu quần phi, mọi chuyện tang nghi Thập Tam a ca xin nhờ đến tỷ tỷ”
Lục Quân liên tục gật đầu, nàng lau đi nước mắt ở khóe mắt: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta cũng chỉ biết làm việc này, nhất định ta sẽ tận tâm tận lực”
Ba người đang nói chuyện thì thấy cung nữ Lăng Chi bước ra nói: “Ba vị nương nương, Hoàng hậu nương nương đã tỉnh rồi ạ”
Lăng Chi khó xử cắn môi, Hải Lan hiểu ý: “Ngươi lui xuống đi, chúng ta đi thăm Hoàng hậu nương nương”
Mới bước vào trong tẩm điện thì đã thấy chậu than nằm ở bốn phía đều cháy đỏ rực, cứ như là đi vào nơi xuân cảnh.
Các y phục vải vóc dính máu đều đã đem hết ra ngoài, ngay cả phòng sinh cũng đều dùng mùi hương Tô Hợp hương che cái mùi máu.
Như Ý tỉnh dậy, thân thể bị tổn thương đến mức không thể nhúc nhích, nàng nhìn xung quanh bốn phía thì thấy Hải Lan bước vào, nàng vội vàng cử động thân thể nói: “Hải Lan! Hải Lan, con của bổn cung đâu rồi? Con đang ở đâu?”
Đám cung nhân đều lặng yên đứng ở ngoài điện, ngay cả Giang Dữ Bân cũng ra ngoài nấu thuốc, chỉ có Dung Bội đứng canh giữ ở bên giường, im lặng cứ rơi lệ không thôi.
Như Ý nôn nóng vỗ mép giường, hai má tái nhợt: “Hoàng thượng đâu rồi? Sao Hoàng thượng không có ở đây? Bổn cung cũng đã hỏi Dung Bội nhưng dường như nàng ta bị ma nhập nên không nói cái gì cả!”
Rõ ràng Hải Lan nhìn thấy đôi mắt Như Ý hoảng sợ, mái tóc cái trán đều dính ướt mồ hôi, bộ tẩm y màu đỏ đậm là vết máu còn sót lại, khuôn mặt nàng đã có chút già đi, da thịt nàng cũng có chút nhão, khóe mắt cũng có nếp nhăn, tất nhiên, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được.
Tâm ý thay đổi nhanh trong chớp mắt, nước mắt nóng bỏng chạy ngược lại vào trong lòng, Hải Lan lấy lại cái bình tĩnh, chậm rãi nói: “Tỷ tỷ, duyên phận của tiểu A ca và tỷ tỷ quá nhỏ bé nên tiểu A ca đã rời bỏ tỷ tỷ rồi”
Lục Quân sợ hãi, liên tục giẫm chân, đứng ở phía sau nhẹ giọng nói: “Du phi, muội luôn là người khéo léo nhất thì sao không chậm rãi nói chứ? Muội nói nhanh như vậy, không sợ Hoàng hậu nương nương đau lòng sao?”
Đột nhiên đồng tử Như Ý trợn to, đôi môi trắng bệch mà khô héo không nhịn được cái run rẩy: “Muội nói cái gì?”
Hãn phi không đành lòng muốn nghe nữa, nàng che mặt khóc lóc nức nở.
Hải Lan nhìn Như Ý, thần sắc bình tĩnh như gió mưa sắp đến trước biển lớn, không chút gợn sóng: “Tỷ tỷ, hài tử vừa mới ra khỏi người tỷ tỷ là đã không còn hơi thở.
Cuống rốn đã quất chặt 3 vòng trên cổ, ai ai cũng không cứu được nó”
Như Ý không nói nên lời, nàng chỉ biết nhìn chằm chằm vào Hải Lan, ánh mắt như người sắp chết.
Cái run rẩy kia như là bệnh truyền nhiễm, từ đôi môi của nàng lan xuống thân thể nàng, kịch liệt, không thể
khống chế được cái run rẩy.
Nàng dùng hết toàn lực, cơ hồ mới nói vài chữ không rõ, Hải Lan cố gắng lắng nghe thì mới miễn cưỡng nghe rõ, là lời kêu gọi của Như Ý: “Con của ta, con của ta ơi!”
Thống khổ, đây mới là thống khổ! Như Ý chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng xé rách ra đau đớn, nàng thở dốc.
Hải Lan cứ nghĩ rằng Như Ý sẽ khóc lớn, sẽ phá vỡ ra, sẽ khóc đến mức khan cả giọng nhưng mà Như Ý cố gắng khắc chế, ngay cả nước mắt cũng không rơi xuống một giọt, chỉ là lấy cái ánh mắt bất lực tuyệt vọng tìm kiếm xung quanh: “Để cho ta nhìn con ta một chút, cho ta nhìn nó một chút nào”
Lục Quân chậm rãi bước lên, chịu đựng nước mắt nói: “Hoàng hậu nương nương, nương nương đừng đau lòng nữa.
Hoàng thượng đã lệnh đưa Thập Tam a ca ra ngoài rồi, Hoàng thượng không muốn nương nương nhìn thấy.
Nương nương, nương nương hãy nén bi thương đi ạ”
Như Ý chậm rãi lắc đầu, dường như nàng dùng hết toàn lực, cổ họng khàn khàn nói: “Không! Không! Nó ở trong bụng ta 10 tháng, mỗi ngày ta đều cảm thấy nó vẫn còn đang tồn tại, sao lại không còn được chứ? Sao lại như vậy được chứ? Ta không tin, ta không tin ta đã vượt qua bao nhiêu khổ sở như vậy mà nó lại bỏ ta đi! Ta không tin!”.
Nàng lao vào cánh tay Hải Lan, gần như mang theo cái điên cuồng: “Không phải Khâm Thiên giám nói con của ta là điềm lành, quý không thể nói sao? Sao con của ta lại chết được? Không có đâu! Không có đâu!”
Hãn phi xúc động không thôi, nàng nằm bên cạnh Như Ý, buồn bã rơi lệ nói: “Hoàng hậu nương nương, Khâm Thiên giám nói hai lời, lúc thì nói hài tử của nương nương quý không thể nói, lúc thì nói ngày sinh tháng đẻ của nương nương xung khắc với Thập Tam a ca, khắc chết A ca!”.
Nước mắt nàng mãnh liệt rơi ra, gợi lên nỗi đau mất đứa con gái yêu quý: “Hoàng hậu nương nương, Thập Tam a ca ra đi, nương nương không thấy cũng tốt.
Càng nhìn thì càng cảm thấy đau lòng mà thôi.
Ngày đó thần thiếp trơ mắt nhìn Lục công chúa ra đi, đau đớn không thể chịu nổi, thà rằng không thấy còn hơn”
Lục Quân thấy Hãn phi đau buồn như thế, chỉ sợ nàng gợi lên cái đau buồn của Như Ý cho nên nàng bước lên trước che Hãn phi lại rồi nhìn Hải Lan: “Du phi muội muội, Hãn phi đau lòng như thế, không thích hợp ở chỗ này khuyên giải Hoàng hậu nương nương, ta đưa nàng ấy quay về trước”
Hãi Lan hơi cúi đầu, ý bảo Dung Bội đưa người ra ngoài.
Trong điện lại không còn ai, Như Ý sup sụp ngưỡng mặt ngã vào trên giường, giờ đây nước mắt mới tùy ý chảy xuống nhưng lại không có tiếng khóc.
Hải Lan lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nàng, cầm khăn tay lau nước mắt Như Ý rơi xuống không ngừng, hồn nhiên Hải Lan phát hiện việc làm của mình cũng chỉ là vô ích.
Đôi mắt Như Ý nhìn chằm chằm vào trên tấm rèm, giọng nói Như Ý cứ như là từ phía chân trời xa xa truyền đến: “Hải Lan, đây là báo ứng của ta”
Hải Lan ôn nhu nói: “Tỷ tỷ, thật sự hài tử đã không còn, tỷ tỷ vẫn còn có thể sinh dục được nữa.
Tỷ tỷ đừng suy nghĩ mà càng làm cho thân mình đau lòng”
Như Ý không nhìn Hải Lan, chỉ si ngốc lẩm bẩm nói: “Hải Lan, đây đúng là báo ứng của ta.
Cho dù ta không tự tay động thủ nhưng ta cũng đã hại chết Nhị a ca và Thất a ca của Hiếu Hiền hoàng hậu.
Ta hại chết đứa con của người khác cho nên bây giờ mới báo ứng lên ta, một mạng đền một mạng, Cảnh Hủy và Thập Tam a ca cũng không còn nữa rồi”
Đáy mắt Hải Lan chợt lóe lên một tia sắc bén, cầm chặt tay Như Ý nói: “Tỷ tỷ, không còn hài tử thì chúng ta vẫn còn sinh lại được! Cho dù không sinh được nữa thì chúng ta vẫn còn có Vĩnh Kỳ và Vĩnh Cơ! Nếu nói đến báo ứng thì muội không tin một chút nào hết! Sống ở trong hậu cung này thì ai mà chẳng có đôi tay dính máu chứ? Muội không sợ kiêng kị mà nói điều này, ngay cả giờ đây Thái hậu nương nương đang an ổn ở Từ Ninh cung thì năm đó cũng không biết sát phạt quyết đoán bao nhiêu mới có được như vậy.
Sao giờ đây Thái hậu không chịu báo ứng đi? Tỷ tỷ có cái gì mà kinh sợ chứ?”
Thần sắc nàng càng thêm kiên định, phảng phất như gió thổi cây cỏ ngã xuống rồi lại quật cường đứng dậy: “Nếu thật sự có xuống địa ngục, chịu bao kiếp số báo ứng thì muội muội cũng sẽ ở bên cạnh tỷ tỷ!”
Như Ý vô thanh khóc lóc nức nở, từng giọt nước mắt rơi dài trên má, mang theo cái hơi nóng thiêu đốt, dường như cũng vì vậy mà làn da khô nứt đau đớn: “Hải Lan, người Khâm Thiên giám nói ta khắc chết hài tử của ta, có đúng không?”
Hải Lan lạnh lùng nói: “Cái người đã nói lời kia đã bị đánh chết rồi.
Cho dù có cắt đầu lưỡi thì cũng không hết tội”
Khuôn mặt Như Ý mờ mịt đau đớn: “Hài tử không còn thì chẳng lẽ trách ta sao? Hoàng thượng luôn luôn tin tương, không chút nghi ngờ lời nói của Khâm Thiên giám, nhất định Hoàng thượng sẽ nghe lời đó đúng không?”
Hải Lan ngẩn người ra, chợt nói: “Tỷ tỷ, ý chỉ giết chết giám chính Khâm Thiên giám xuất phát từ Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ không nghe lời đó”
Thần tình Như Ý chua xót: “Cho dù giết chết giám chính Khâm Thiên giám thì cũng không có nghĩa Hoàng thượng không tin những lời này.
Nếu không thì sao giờ phút này, Hoàng thượng lại bỏ rơi ta ở đây một mình cơ chứ?”
Mi tâm Hải Lan đều mang sự thương tiếc, nàng cầm chặt bàn tay lạnh lẽo mà ẩm ướt của Như Ý nói: “Tỷ tỷ, nếu biết chỉ có một mình mình ở đây thì càng không nên đau lòng làm gì”
Như Ý yếu đuối chỉ trong cái chớp mắt rồi phục hồi tinh thần rất nhanh, nàng dùng lực lau đi nước mắt trên đôi má, nghi ngờ hỏi: “Hải Lan, hài tử của ta ngày ngày đều mạnh khỏe ở trong bụng ta, thái y cũng nói là bình an vô sự thì vì sao đột nhiên cuống rốn quấn chặt cổ mà chết chứ?”
Hai người đang nói chuyện thì Giang Dữ Bân đang mang chén thuốc bước vào, ôn nhu nói: “Hoàng hậu nương nương, đây là chén thuốc an thần bổ huyết, nương nương hãy mau uống đi ạ”
Như Ý ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hắn: “Giang Dữ Bân, bổn cung đã mang thai 10 tháng, hằng ngày khanh đều chẩn mạch cho bổn cung, có đúng đứa con của bổn cung không có việc gì chứ?”
Giang Dữ Bân do dự một chút rồi nói: “Nương nương có thai thì vẫn luôn an ổn, vi thần đều có thể đảm bảo, thế nhưng chuyện lúc sinh sản, tuy rằng vi thần có tham dự nhưng cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài, cũng không thể đến gần, cho nên…”
Như Ý nghi ngờ càng nhiều: “Cho nên lý do nằm ở các ma ma đỡ đẻ có đúng không?”
Giang Dữ Bân nói: “Dạ”
Hải Lan nhíu mày: “Chuyện sống chết khi sinh sản cũng là lẽ thường tình, chẳng lẽ tỷ tỷ nghi ngờ ma ma đỡ đẻ đã động tay chân đứa bé sao? Tỷ tỷ là Hoàng hậu lục cung, chẳng lẽ bọn họ không muốn sống nữa sao? Mà chuyện này nếu suy nghĩ kỹ thì cũng thật kỳ quái nhưng mà chỉ sợ nếu tra xét thì Thái hậu và Hoàng thượng sẽ cho rằng tỷ tỷ không chịu an phận”
Như Ý che ngực, cố gắng bình phục khí tức: “Nếu chuyện này không tra hỏi rõ ràng thì bổn cung không thể cam tâm! Cảnh Hủy chết không minh bạch thì Thập Tam a ca cũng không thể chết không minh bạch được.
Cho dù có thế nào thì bổn cung nhất định phải đi thăm dò.
Nếu đúng là ý trời thì bổn cung không thể nói gì hơn!”.
Vì tuyết rơi nhiều cho nên đám cung nhân cũng chây lười vô cùng, đến buổi tối, đám cung nhân hầu hạ Ngọc Nghiên mới phát hiện nàng đã không còn hơi thở.
Tựa hồ nàng biết trước Tử thần đang đến cho nên nàng ăn mặc rất chỉnh tề, rửa mặt chải đầu vô cùng khoan khoái sạch sẽ nhẹ nhàng, nàng còn trang điểm một lớp son phấn mỏng manh, giống như vẫn giữ được cái kiều diễm tươi đẹp mà ngày thường hay lui tới.
Nàng ăn mặc theo phong cách gia hương Lý triều, lại thắt bím tóc ngay ngắn chỉnh tề, lại đeo trang sức như cái ngày của vài chục năm về trước, cái ngày mà nàng bước vào Vương phủ mà trở thành thị thiếp.
Cung nữ hầu hạ Ngọc Nghiên lâu nhất là Lệ Tâm đến Dực Khôn cung báo tang cho Như Ý biết, nàng khóc nói: “Lúc buổi trưa, quý phi nương nương lệnh cho nô tỳ rửa mặt chải đầu của quý phi.
Nô tỳ còn tưởng rằng nương nương nghe lời khuyên của Hoàng hậu nương nương mà cũng đã nghĩ thoáng.
Ai ngờ lúc rửa mặt chải đầu xong, nương nương nói muốn yên lặng một mình một chút, lúc buổi chiều chúng nô tỳ đưa bữa tối đến thì mới phát hiện nương nương không còn thở nữa rồi”
Lúc này Như Ý đang tháo trang sức trên đầu xuống và chờ Hoàng đế đến, nàng nghe được tin này, thần sắc bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Có một tia vui mừng mà đau đớn sắc bén xẹt qua tim, một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi hỏi: “Lúc Gia quý phi ra đi im lặng lắm sao?”
Lệ Tâm nói: “Rất im lặng, giống như lúc đi ngủ bình thường, trên mặt còn mang theo nụ cười”
Như Ý yên tĩnh một lát rồi nhẹ nhàng xua tay: “Ngươi đi bẩm báo cho Hoàng thượng đi.
Nói Gia quý phi đã ra đi trong yên bình”
Lệ Tâm khóc lóc lui xuống, Như Ý chậm rãi bước đến bên cửa sổ, bên ngoài tuyết rơi không ngừng, lại có miếng tuyết đọng trên cành lá rơi xuống bạch bạch, giống như Ngọc Nghiên cẩm tú cả đời, cuối cùng vẫn có kết cục rơi xuống như vậy.
Ngày hôm sau là ngày 16 tháng Mười một, ông trời cũng ngừng tuyết mà thay vào đó mưa rơi tí ta tí tách xuống đất.
Như vậy trời đã rét lạnh mà lại đổ mưa thì càng khiến cho tâm tình con người thêm hậm hực.
Tô Lục Quân, Yến Uyển và Hải Lan là các phi tần có địa vị cao cho nên đã sớm đến Dực Khôn cung vấn an.
Hoàng đế ngồi bên cạnh Như Ý, hai người đều u sầu không vui.
Tất nhiên các tần phi cũng đã sớm nghe tin Kim Ngọc Nghiên tạ thế, tuy rằng lúc còn sống không có ai yêu thích Kim Ngọc Nghiên nhưng mà khi các tần phi gặp mặt nhau thì cũng khó tránh việc thổn thức vài câu, cũng muốn trấn an Đế hậu, lời nói đều hàm chứa tỷ muội tình thâm.
Hốc mắt Yến Uyển hơi đỏ: “Sáng sớm hôm nay trời cũng đổ mưa, e là ông trời cũng đau lòng việc Gia quý phi chợt tạ thế, cũng đau lòng giống như chúng ta vậy”.
Nàng nói xong thì đang muốn khóc thành tiếng thì Như Ý thản nhiên nói: “Ở đây cũng không có gì đáng khóc, nếu muốn khóc thì các muội hãy đến trước linh tiền của Gia quý phi mà khóc đi”
Hải Lan niệm một câu Phật hiệu: “A di đà Phật” rồi chỉ lẳng lặng cúi đầu.
Lục Quân liền thở dài: “Gia quý phi cũng là sai lầm, rốt cuộc ép buộc chính mình và cũng ép buộc hài tử.
Nếu như biết an phận thì cũng không đến mức phải bẽ gãy phúc khí của mình, rơi vào kết cục như vậy”
Như Ý liền quay đầu nhìn Hoàng đế nói: “Mặc dù Gia quý phi lúc còn tại thế vẫn không an phận nhưng nếu đã chợt tạ thế như vậy thì hậu sự cũng nên làm tốt một chút.
Không vì điều gì khác mà là vì nàng ấy ở trong hậu cung cũng có vị phân cao mà cũng là người đã từng sinh dưỡng Hoàng tự”
Hoàng đế gật đầu, mọi người đều nhìn rõ đôi mắt thâm đen của Hoàng đế, ai cũng biết đêm qua Hoàng đế ngủ không ngon giấc.
Yến Uyển nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Hoàng thượng đau lòng Gia quý phi tỷ tỷ, chắc đêm qua ngủ không được ngon giấc.
Thần thiếp đã sai người mang chén súp đến đây rồi, dù có tốt xấu gì cũng mong Hoàng thượng hãy vui vẻ lên ạ”
Hải Lan yên lặng liếc mắt nhìn Yến Uyển một cái rồi thở dài: “Rốt cuộc Lệnh phi cẩn thận, đến Dực Khôn cung của Hoàng hậu nương nương mà vẫn còn nhớ mang theo chén súp cho Hoàng thượng”
Yến Uyển dịu dàng nói: “Đêm qua là đêm rằm mười lăm, nhất định Hoàng thượng ở Dực Khôn cung, cho nên đây cũng là chút tâm ý của muội muội, nếu là dư thừa thì xin Du phi tỷ tỷ chỉ giáo”
Lục Quân lấy khăn tay lau nước mắt, chậm rãi nói: “Tâm ý của Lệnh phi muội muội như vậy thì sao có dư thừa được chứ? Chỉ là ở Dực Khôn cung này của Hoàng hậu nương nương, cái gì cũng đều được chiếu cố chu toàn, Lệnh phi cần gì phí tâm sức vào nấu súp chứ, dù sao thì hãy nên chú tâm vào long thai của muội muội mới là quan trọng nhất”
Lục Quân là người có nhiều năm kinh nghiệm, tất nhiên lời nói có nặng nhẹ.
Yến Uyển kinh sợ đứng dậy nói: “Hoàng hậu nương nương thứ tội, thần thiếp vô tâm chi thất*, thỉnh nương nương khoan thứ”
(*Vô tâm chi thất nghĩa là làm gì đó sai sót vì vô tâm chứ ko phải là cố ý)
Như Ý không kiên nhẫn, khẩu khí lại thản nhiên: “Gia quý phi vừa mới tạ thế, vẫn còn đang ở trên trời cao mở mắt nhìn xuống.
Nếu các tỷ muội đã đến đây rồi thì cũng nên thương lượng bàn bạc chuyện tang nghi Gia quý phi mới đúng, có như vậy thì mới thể hiện được tình cảm tỷ muội.
Nếu lúc này mà còn ghen tuông như vậy, bổn cung sợ không chỉ linh hồn của Gia quý phi ở trên trời cảm thấy bất an mà ngay cả trong lòng Hoàng thượng cũng bất an theo”
Lời này vừa nói xong, Lục Quân hơi biến sắc cùng với Yến Uyển quỳ xuống.
Hoàng đế nói: “Đứng lên hết đi”.
Hắn dứt lời liền quay đầu nhìn Như Ý: “Theo ý trẫm, Gia quý phi cũng đã hầu hạ trẫm hơn 20 năm, lại sinh hạ được bốn vị Hoàng tử, có thể nói là tận tâm tận lực.
Trẫm cũng đã đi thỉnh an Thái hậu, Thái hậu cũng đang rất đau buồn nên đã hạ chỉ truy phong Gia quý phi thành Hoàng quý phi”
Mọi người vừa nghe lời ấy, liền vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Thần thiếp thay Hoàng quý phi tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn Thái hậu”
Hoàng đế gật đầu: “Trẫm cũng đã lệnh cho Nội vụ phủ chọn vài cái phong hào rồi, cuối cùng cũng chọn được một chữ “Thục” [淑]*, liền truy phong thành Thục Gia Hoàng quý phi”
(*淑 Thục nghĩa là hiền lành, thùy mị, dịu dàng)
Trong lòng Như Ý cười lạnh, hay cho một chữ “Thục”! Hay cho một chữ “Thục” châm chọc! Hắn ghét bỏ Ngọc Nghiên như vậy, ghét bỏ đến mức muốn hậu thế chê cười nàng.
Như Ý suy nghĩ như vậy thì đã thấy Hải Lan liếc mắt nhìn nàng.
Yến Uyển cố gắng nhẫn nhịn ý cười, rồi nói: “Cả đời Hoàng quý phi tỷ tỷ hiền thục, Hoàng thượng chọn chữ này quả thật là chuẩn xác”
Tâm niệm Như Ý vừa động, lại uyển nhu nói: “Lúc Thục Gia Hoàng quý phi còn tại thế thì vẫn yêu thương nhất là các vị Hoàng tử, bây giờ Vĩnh Thành đã trưởng thành, lại nhập tự Lý thân vương, tuy rằng Vĩnh Tuyền và Vĩnh Tinh còn nhỏ tuổi nhưng cũng đều đã hiểu biết.
Không bằng Hoàng thượng hãy cho bọn chúng một ít ân điển, cũng xem như bọn chúng có cái để dựa vào khi không có ngạch nương bên cạnh đi ạ”
Hoàng đế nheo mắt, nắm chặt tay Như Ý, ôn nhiên nói: “Vẫn là Hoàng hậu suy nghĩ chu toàn.
Vĩnh Thành nhập tự, đã trở thành Bối lặc.
Còn Vĩnh Tuyền và Vĩnh Tinh, trẫm cũng sẽ cho bọn chúng tước vị bối tử, lại được các Thái phi chăm sóc thì mọi chuyện đều không ngại”
Như Ý biết được ngụ ý của Hoàng đế là muốn đưa vài tiểu A ca phó thác cho nàng nên nàng liền đứng dậy nghiêm mặt nói: “Các Thái phi đã ở lâu trong cung, biết rõ lễ nghi, nhất định sẽ chăm sóc chỉ bảo tốt cho Hoàng tử.
Thần thiếp thân là mẹ cả thì cũng nhất định ở bên cạnh chăm sóc thêm”
Thần sắc Hoàng đế hơi buông lỏng: “Có những lời này của Hoàng hậu, trẫm cũng cảm thấy yên tâm”
Hải Lan nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, tuy rằng Thục Gia Hoàng quý phi đã mất nhưng Lý triều vẫn có đưa tới một vị Tống quý nhân, ít ngày nữa sẽ vào cung, thần thiếp phụng chỉ cùng nhau giải quyết lục cung cho nên thần thiếp muốn hỏi Tống quý nhân sẽ ở đâu ạ?”
Hoàng đế thuận miệng nói: “Trẫm nhận lấy Tống quý nhân cũng chỉ vì tình cảm nhưng cũng không muốn nhìn nàng ta mà nghĩ đến Gia quý phi, thôi thì cho Tống quý nhân ở Viên Minh Viên đi”
Như Ý ngẩn người ra, nhân tài mới vừa đi thì trà cũng đã lạnh.
Nhưng mà vậy cũng tốt, trong lòng nàng tràn đầy lạnh lùng và vui mừng, nàng vỗ về cái bụng và suy nghĩ, người hại chết con gái nàng cũng chỉ có thể có kết cục như vậy!
Hải Lan nhẹ giọng đáp ứng, Hoàng đế quay đầu nhìn Yến Uyển: “Lệnh phi, trẫm có chút mệt mỏi, muốn đến Vĩnh Thọ cung của nàng nghỉ ngơi”.
Yến Uyển vội vàng “Dạ” một tiếng.
Hoàng đế lại nói: “Hoàng hậu và Lệnh phi đều đang mang thai cho nên không cần đi đến tang nghi của Thục Gia Hoàng quý phi, mọi chuyện cứ để Thuần quý phi và Du phi xử lý đi”
Hai người hạ thấp người tạ ơn, Như Ý hạ thấp người cung tiễn Hoàng đế thì bỗng nhiên nàng nghĩ đến những lời nói trước khi chết của Kim Ngọc Nghiên mà bất giác rùng mình, nếu theo lời nàng ta nói thì nàng ta không muốn hại chết Cảnh Hủy và Lục công chúa thì rốt cuộc ai đã hãm hại? Còn ai vào đây nữa chứ?
Cái ý niệm như vậy xuất hiện trong chớp mắt mà đã khiến cho toàn thân lạnh đến xương cốt, nàng không dám nghĩ đi nghĩ lại mà chỉ đem một chút tình cảm thương hại chậm rãi phun ra: “Hoàng thượng, Thục Gia Hoàng quý phi là tôn nữ vương thất Lý triều, bây giờ chợt tạ thế như vậy, Hoàng thượng cũng đã truy phong nàng ta thành Hoàng quý phi cũng như gia phong Hoàng tử thì cũng nên truyền những tin đó đến Lý triều đi ạ, coi như Thục Gia Hoàng quý phi cũng đã đạt được tâm nguyện, ban thưởng cho nàng ấy vinh diệu”
Hoàng đế vốn mới bước ra ngoài cửa điện vài bước thì nghe Như Ý thỉnh cầu như vậy, bất giác dừng bước.
Yến Uyển vội vàng đỡ lấy cánh tay Hoàng đế, ôn nhu nói: “Hoàng hậu nương nương đã nghĩ đến Hoàng quý phi như vậy thì Hoàng thượng cũng nên thành toàn tâm ý của nương nương đi ạ”
Hoàng đế quay đầu nhìn vào đôi mắt Như Ý, hơi gật đầu nói: “Nếu Hoàng hậu có tâm như vậy, trẫm sao không thể thành toàn được chứ? Vì Thục Gia Hoàng quý phi, trẫm nhất định sẽ làm những việc có thể, miễn là đừng để người bên ngoài nói trẫm là người lạnh bạc”
Sau khi Hoàng đế rời đi, Như Ý dặn dò Lục Quân chuyện hậu sự của Ngọc Nghiên rồi chừa lại Hải Lan ở bên cạnh mình.
Hai người đi vào Noãn các, Dung Bội đưa trà bánh dâng lên rồi lệnh cho cung nhân lui xuống.
Hải Lan bưng chén nước trà đưa tới trước mặt, ôn nhu nói: “Tỷ tỷ, chuyện hôm nay, hiển nhiên Hoàng thượng muốn truy phong theo ý mình, tỷ tỷ lại thỉnh cầu ân điển kia, chỉ sợ khiến Hoàng thượng mất vui”.
Nàng càng cảm thấy nghi hoặc: “Tỷ tỷ luôn luôn có ác cảm với Kim Ngọc Nghiên thì sao hôm nay lại cầu tình cho nàng ta, bảo toàn cái thể diện cuối cùng của nàng ta sau khi chết vậy ạ?”
Như Ý uống một ngụm trà nóng thì mới cảm thấy lồng ngực ấm áp lên một chút: “Làm sao bổn cung không biết điều này chứ? Kim Ngọc Nghiên đã chết thì tất cả những thứ ban cho ở phía sau cũng chỉ là hư danh, bổn cung không phải sợ người đời nói Hoàng thượng là người lạnh bạc, chỉ là….”.
Nàng cười lạnh: “Tam Bảo cũng đã tra rõ, cái người nằm trong quan tài đưa đến Tĩnh An trang tử trong cung, không phải là Kim Ngọc Nghiên!”
Hải Lan cả kinh mở to hai mắt: “Vậy đó là ai?”
Như Ý vỗ về cái trán, nói: “Có một quan nữ tử đã từng hầu hạ Hoàng thượng ở Viên Minh Viên cũng vừa mới qua đời cho nên mới đổi quan tài cho Kim Ngọc Nghiên”
Hải Lan cười nói: “Xem ra nữ tử đó có phúc khí! Từ nay về sau hưởng được hương khói, lại có được tang lễ trọng thể của Hoàng quý phi”
Như Ý mỉm cười khoái ý nhưng lại thở dài một tiếng: “Kim Ngọc Nghiên sắp chết nhưng tuyệt không thừa nhận có ý định dùng Phú quý nhi hại chết Cảnh Hủy của bổn cung! Người sắp chết đều luôn nói thật, nếu nàng ta nói thật thì…”
Hải Lan chợt rùng mình: “Nếu không phải nàng ta thì còn có ai nữa chứ? Là Lệnh phi, là Khánh quý nhân, là Tấn quý nhân, còn có ai nữa chứ?”
Bên môi Như Ý chứa một tia do dự: “Nếu chúng ta sai lầm thì… Bắt đầu từ chuyện Vĩnh Tuyền ngã ngựa thì đã có người tính kế bên trong, ngay cả Kim Ngọc Nghiên, ngay cả bổn cung và Hãn phi đều rơi vào cái kế đó…” Sắc mặt của nàng càng lúc càng khó coi, như sắp vỡ tan: “Người có tâm tư như vậy, thật sự là âm độc đáng sợ”
Hải Lan thấy Như Ý hít thở càng lúc càng dồn dập cho nên vội khuyên nhủ: “Tỷ tỷ đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng đừng thương hại Kim Ngọc Nghiên uổng mạng.
Lời này khó nghe nhưng quả thật nàng ta cũng không uổng mạng! Tranh đấu cả đời, tính kế cả đời, lúc nào mọi nơi cũng đều là kẻ địch của tỷ tỷ, huống chi Ngũ công chúa và Lục công chúa chết yểu, rốt cuộc nàng ta cũng không thoát được can hệ! Cho nên chết cũng không oan uổng gì!”
Như Ý nói: “Ngày đó Kim Ngọc Nghiên nổi điên muốn bổn cung thề với nàng ta, có phải chúng ta đã hãm hại hài tử của nàng ta hay không.
Kỳ thật nếu bỏ qua chuyện Vĩnh Tuyền ngã ngựa thì chúng ta cũng đã tính kế với Vĩnh Thành”
Hải Lan bình tĩnh nói: “Tỷ tỷ, muội muội cũng đã thề nguyện, nếu có báo ứng xảy ra thì cũng chỉ báo ứng trên người một mình muội muội, tỷ tỷ không có liên quan gì!”.
Nàng yêu quý vỗ về chiếc bụng của Như Ý: “Tỷ tỷ lại sắp sinh, Khâm Thiên giám cũng nói đây là hài tử mang điềm lạnh cho nên tỷ tỷ không cần suy nghĩ đến những điều xấu làm gì”
Như Ý im lặng một lát, chậm rãi nói: “Đúng là cái chết của Kim Ngọc Nghiên cũng không oan uổng gì! Lúc Kim Ngọc Nghiên còn trẻ lại có tính tình háo thắng tranh cường, cái gì cũng đều phải đứng đầu.
Cái tính tình này nếu còn ở lúc trẻ thì còn có vẻ mạnh mẽ khả ái nhưng khi về già mà vẫn còn giữ tính tình như vậy thì cũng quá là chanh chua.
Thường ngày lại vì một chút chuyện nhỏ với người bên ngoài mà gây ra nhốn nháo không yên, khiến người ta ganh ghét”
Hải Lan lấy một miếng bánh bỏ vào trong miệng rồi thấp giọng nói: “Đúng vậy.
Rốt cuộc, cũng là Hoàng thượng cảm thấy không vui khi tiền triều nhắc đến việc lập Thái tử, cả đời Kim Ngọc Nghiên đều nghĩ đến việc tranh đấu cho con trai mình có được ngôi vị Thái tử, cuối cùng lại chết vì điều này”
Như Ý khẽ than một hơi, chậm rãi uống một ngụm nước trà nói: “Hoàng thượng vẫn còn đang trẻ trung khỏe mạnh, tuổi xuân đang thịnh, tiền triều lại nói chuyện đó không phải là cái tát dành cho Hoàng thượng sao? Hoàng thượng vẫn luôn khoan hậu với hậu cung nhưng nếu có tâm tư về ngôi vị Hoàng đế thì lại trách phạt rất nặng.
Chúng ta đều đã có con trai thì về sau cũng nên cẩn thận hơn nữa, đừng để cái miệng lưỡi bị rơi xuống”
Hải Lan nhìn Như Ý, tin tưởng mà gật đầu.
Hai người cùng nhau nhìn mưa phùn rơi ngoài cửa sổ, nhất thời không nói điều gì mà cũng chỉ yên lặng ngắm nhìn.
Hoàng đế nằm ngủ ở trong Vĩnh Thọ cung, sau hai canh giờ liền tỉnh dậy, Yến Uyển sớm đã thay bộ y phục cẩm bào màu lam, nàng thấy Hoàng đế tỉnh dậy thì liền mỉm cười ngọt ngào, nàng hầu hạ Hoàng đế nằm ở trên tháp, lại đem một cái lò sưởi nhỏ bỏ vào trong áo ngủ bằng gấm.
Sau đó nàng lấy một chiếc ghế nhỏ đặt ở gần Hoàng đế rồi chậm rãi lột quả quýt hồng bỏ vào miệng Hoàng đế.
Hoàng đế nắm chặt tay nàng, cười nói: “Tay nàng lạnh rồi, mau lên giường nằm cho ấm đi”
Yến Uyển xấu hổ mỉm cười: “Hoàng thượng yêu thương, thần thiếp tạ ơn”.
Nàng cúi đầu sờ chiếc bụng của mình rồi cười nói: “Thần thiếp cũng muốn nằm lắm chứ, chỉ là tiểu A ca trong bụng không muốn cho thần thiếp nằm xuống, chỉ muốn thần thiếp ngồi thôi”
Hoàng đế cười: “Lời nói của con trẻ thì sao mạnh bằng lời nói của phu quân được chứ?”.
Hoàng đế nhận miếng quýt hồng mà nàng đưa tới: “Sau khi nàng có thai thì vẫn thích ăn đồ chua ngọt cho nên nàng hãy ăn nhiều chút đi”
Yến Uyển cười nói: “Chu chua ngọt ngọt, lại rất có hại cho dạ dày”
Hoàng đế sờ chiếc bụng của nàng, cười nói: “Chỉ mới hai tháng thì sao nàng biết là A ca chứ?”.
Hắn thôi mỉm cười mà có chút thương cảm: “Từ lúc Ngũ công chúa và Lục công chúa chết yểu, trẫm vẫn luôn hi vọng có thêm một công chúa nữa thì mới tốt”
Yến Uyển thấy nao nao rồi cũng nhanh cười nói: “Tiểu A ca cũng tốt, tiểu công chúa cũng tốt, chỉ là Hoàng thượng không phải nói thần thiếp thích ăn chua ngọt sao? Toan nhi lạt nữ, nếu cái thai này là một A ca thì Hoàng thượng có nguyện ý cho thần thiếp sinh thêm một tiểu công chúa không ạ? Có nam có nữ thì mới là tốt”
Hoàng đế cười, chạm nhẹ vào khuôn mặt nàng, yêu thương nói: “Việc này có gì đâu khó chứ? Trẫm đồng ý với nàng”
Yến Uyển nằm ở trước ngực Hoàng đế, ôn nhu nói: “Sao Hoàng thượng không nghỉ ngơi nhiều một chút đi ạ? Hoàng thượng nhớ thương Thục Gia Hoàng quý phi sao? Đúng là Hoàng thượng tình thâm nghĩa trọng cho nên Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương vẫn cố niệm tình nghĩa lúc Thục Gia Hoàng quý phi còn tại thế”
Trong mắt Hoàng đế chứa vài cái mỉm cười, hắn dùng tay nâng chiếc cằm của Yến Uyển: “Nàng cũng thấy Hoàng hậu rất tốt sao?”
Thần sắc Yến Uyển mềm mại như tơ lụa: “Cũng không phải sao ạ? Hoàng hậu nương nương ân trạch lục cung, tuy rằng lúc Thục Gia Hoàng quý phi còn tại thế vẫn luôn bất kính với Hoàng hậu nhưng Hoàng hậu nương nương vẫn không nghĩ tới chuyện trả thù mà vẫn lấy ơn báo oán, vì tang lễ Thục Gia Hoàng quý phi mà lo liệu, lại nhiều lần thỉnh cầu ân điển Hoàng thượng”
Hoàng đế nhìn thẳng Yến Uyển, chậm rãi nói: “Như vậy không tốt sao?”
Trong chậu than vang lên vài tiếng “Tách, tách”, khiến hỏa tinh ấm áp bay lên.
Yến Uyển thuận tay đem vỏ quýt ném vào trong chậu than, làm tản ra một mùi hương cam ấm áp.
Yến Uyển thấy thần sắc Hoàng đế cực kỳ ôn hòa, trong mắt liền có vô hạn nhu tình và dịu ngoan: “Đối với Hoàng hậu nương nương, tất nhiên là rất tốt nhưng mà thần thiếp nghĩ đến cái chi đạo của phu thê, quan trọng nhất là phải tôn trọng phu quân.
Cái quan trọng nhất của chi đạo quân thần là tôn sùng quân chủ.
Kỳ thật cho các a ca của Thục Gia Hoàng quý phi ân điển, lại đem lễ tang trọng thể truyền đến Lý triều thì cũng không cần Hoàng hậu nương nương nói ra, Hoàng thượng nghĩ đến ân nghĩa của Thục Gia Hoàng quý phi thì cũng sẽ nhất định ban thưởng.
Nhưng mà Hoàng hậu nương nương suy nghĩ chu toàn như vậy, chẳng phải khiến người bên ngoài nghĩ Hoàng thượng là người lạnh bạc hẹp hòi mà để người khác chỉ trích sao ạ?”
Hoàng đế buông cổ tay Yến Uyển ra, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Hoàng hậu là chi chủ lục cung, nàng cũng nói không sai.
Như vậy đi, trẫm sẽ đưa nàng tới trước mặt Hoàng hậu, nàng hãy nói những lời này cho Hoàng hậu nghe để cho nàng ấy hữu tắc cải chi, vô tắc gia miễn*”
(*Hữu tắc cải chi, vô tắc gia miễn nghĩa là có lỗi phải sửa, không có lỗi phải cố gắng thêm)
Ánh mắt Yến Uyển chứa đầy khiếp sợ, sắc mặt có chút trắng bệch: “Hoàng thượng… Thần thiếp là vì Hoàng thượng mà suy nghĩ…”
“Vì trẫm sao? Vì trẫm mà có thể tùy ý chống đối với Hoàng hậu sao?” Hoàng đế ngồi dậy, lạnh lùng nói: “Nàng vừa rồi nói với trẫm cái chi đạo phu thê quân thần thì có thể thấy nàng hiểu được tôn ti.
Nếu biết tôn ti thì nếu Hoàng hậu có nói điều gì không phải, nàng cứ đứng trước mặt nàng ấy mà nói.
Ở trước mặt Hoàng hậu nàng luôn nói hiền lành, vậy mà ở trước mặt trẫm, nàng lại nói Hoàng hậu không phải.
Như vậy rốt cuộc trẫm cũng muốn nhìn xem cái lưỡi của nàng dài đến cỡ nào?”
Yến Uyển thấy không tốt, lập tức quỳ xuống, cầu xin nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không dám chỉ trích Hoàng hậu, chỉ là thần thiếp vì Hoàng thượng mà suy nghĩ thôi.
Thần thiếp tự biết thần thiếp người nhỏ, lời nhẹ thì cho dù có nói với Hoàng hậu thì Hoàng hậu cũng sẽ không nghe cho nên thần thiếp mới dám thổ lộ với Hoàng thượng, mới dám thổ lộ với phu quân bên gối mà mới dám nói thoải mái, không chút cố kỵ mà thôi.
Thần thiếp không có ý chửi bới Hoàng hậu, thỉnh Hoàng thượng suy xét”
Khuôn mặt Yến Uyển vốn đẹp đẽ, lại chứa thần sắc điềm đạm đáng yêu, bây giờ lại tái nhợt bẩm báo như vậy cho nên Hoàng đế cũng cảm thấy có chút mềm lòng, liền nói: “Được rồi, đang có thai thì đừng động một chút là quỳ, có gì mau đứng lên mà nói đi”
Lúc này Yến Uyển mới dám đứng dậy, nói: “Thần thiếp bộc trực, nghĩ cái gì đều nói ra cái đó, cũng không có ý nghị luận ai, thỉnh Hoàng thượng khoan thứ”
Thần khí Hoàng đế có chút miễn cưỡng: “Yến Uyển, nàng biết vì sao trẫm thích nàng xướng Côn Khúc không?”.
Yến Uyển rụt rè lắc đầu, bộ mặt như đóa hoa mùa xuân, bất giác khẩu khí Hoàng đế mềm nhẹ vài phần: “Côn Khúc nhẹ nhàng, rất thích hợp với nàng.
Mà Hoàng hậu lại quá mạnh mẽ, không đủ uyển mị”.
Yến Uyển nói: “Vậy Hoàng thượng thích điều gì?”
Mỉm cười Hoàng đế đạm bạc như đám mây tụ: “Mỗi người mỗi vẻ, trầm đều thấy thích cho nên Yến Uyển, nàng đừng ném cái tính tình nhu uyển của nàng đi”.
Hoàng đế dứt lời liền nhấc cái chân lên, Yến Uyển lập tức hiểu ý mà mang đôi hài cho Hoàng đế.
Hoàng đế đứng dậy nói:
“Nàng có tâm hay không, trong lòng trẫm đều biết.
Được rồi, trẫm đi đến tang nghi Thục Gia Hoàng quý phi”
Yến Uyển cả kinh, vội mỉm cười kéo lấy ống tay áo Hoàng đế nói: “Hoàng thượng, vừa rồi Hoàng thượng có nói sẽ ở đây dùng cơm trưa với thần thiếp cơ mà.
Bữa cơm trưa cũng đã chuẩn bị xong, sao Hoàng thượng lại đi như vậy chứ?”
Hoàng đế nhìn ra ngoài, giương giọng kêu to: “Lý Ngọc”, hắn không quay đầu lại, chỉ nói: “Hoàng hậu sắp lâm bồn, hài tử trong bụng là chi tử điềm lành cho nên trẫm phải đến bên cạnh nàng ấy, nàng hãy từ từ dùng cơm đi”
Yến Uyển nghe vậy cũng chỉ biết vén áo thi lễ, cung tiễn Hoàng đế ra ngoài.
Hoàng đế đi được đoạn xa thì có tiểu thái giám vội vã mang đồ ăn bước vào.
Có trận gió lạnh thổi đến, Yến Uyển chịu không nỗi lạnh liền rùng mình một cái.
Cung nữ hầu hạ bên cạnh nàng là Xuân Thiền từ bên ngoài bước vào, liếc mắt nhìn thấy liền vội đưa chén canh tổ yến táo đỏ vào trong tay Yến Uyển, lại liếc mắt cung nhân bên cạnh, ý bảo bọn họ lui xuống hết đi.
Yến Uyển cầm chén canh táo đỏ tổ yến, nàng xuất thần một lát, rồi hỏi: “Xuân Thiền, lúc Hoàng thượng bước ra ngoài, sắc mặt Hoàng thượng thế nào?”
Xuân Thiền cúi đầu nói: “Nương nương đừng buồn, không có sắc mặt gì cả ạ”.
Nàng dừng lại: “Hoàng thượng nổi giận sao ạ?”
Yến Uyển than nhẹ một tiếng, tim đập loạn nhịp một lát rồi chậm rãi nói: “Nếu nói là tức giận thì cũng đúng như vậy.
Nếu không phải tức giận thì cũng là mất hứng.
Dù sao bổn cung đang có thai thì Hoàng thượng cũng sẽ đến mà thôi”
Xuân Thiền trầm ngâm nói: “Nương nương vẫn nói Hoàng hậu không phải sao ạ?”
Yến Uyển trầm tư một lát rồi để chén canh tổ yến táo đỏ xuống, chậm rãi nói: “Lúc vừa rồi Hoàng thượng đang ngủ, bổn cung và ngươi đã bàn luận nên nói điều gì thì bổn cung cũng đã nói hết rồi”
Xuân Thiền cười nhẹ, liền bưng chén canh táo đỏ đến trước mặt Yến Uyển, hỏi: “Nương nương thích canh tổ yến táo đỏ, sao nương nương không uống vậy ạ?”
Yến Uyển nhíu mày lên nói: “Đang nóng.
Đợi xíu nữa rồi uống”
Xuân Thiền thổi chén canh kia, rồi đưa tới trong tay Yến Uyển: “Mới có một chút mà nương nương đã chê nóng, nương nương hãy kiên nhẫn chậm rãi vừa thổi vừa uống, khi uống được một ngụm thì nương nương sẽ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Chờ không nóng miệng thì đó chính là thứ tốt nhất”
Yến Uyển liếc mắt nhìn Xuân Thiền, chậm rãi uống từng ngụm canh nhỏ, bỗng nhiên hiểu ý cười: “Đúng vậy, uống từ từ sẽ cảm thấy quen cái hương vị, lúc sau không cảm thấy nóng miệng nữa mà ngược lại còn cảm thấy ngọt ngào”
Ánh mắt Xuân Thiền chợt lóe, cười nói: “Cũng không phải sao ạ? Bây giờ Hoàng thượng sủng ái Hoàng hậu cũng chỉ vì Khâm Thiên giám nói cái thai Hoàng hậu đang mang có điềm lành có phúc”
Yến Uyển uống xong chén xanh, rồi xòe ngón tay tính toán ngày tháng: “Hoàng hậu sắp lâm bồn rồi đúng không? Ngươi mau đi thỉnh Điền ma ma đến đây nói chuyện, bổn cung cũng đang mang thai, sớm muộn gì cũng cần học hỏi kinh nghiệm sinh sản”
Xuân Thiền hơi chần chờ: “Nương nương, bây giờ Điền ma ma không chịu đến nơi này của chúng ta nữa.
Đứa con trai bảo bối duy nhất của nàng ta là Điền Tuấn đang ở kinh thành làm chức quan cửu phẩm, bây giờ cũng đã có tiền đồ cho nên cũng coi như nàng ta đang hưởng phúc”
Yến Uyển cười khẽ một tiếng rồi nói: “Thật không? Qủa nhiên là có tiền đồ, chỉ là lừa gạt trên chốn quan trường không bằng một nửa so với hậu cung, mẫu tử bọn họ cũng nên cẩn thận mới tốt.
Nếu không thì cũng sẽ có kết cục như Thục Gia Hoàng quý phi, rốt cuộc cũng khiến nhà cửa tan nát mà thôi”
Lúc Như Ý bắt đầu sinh là vào giờ sửu một khắc ngày 21 tháng Mười hai, ngoại trừ các ma ma đỡ đẻ và các Thái y ở bên cạnh thì còn có Khâm Thiên giám và các giám phó đứng canh giữ ở ngoài điện.
Đêm đông lạnh dài, Hoàng đế ngoài ở ngoài điện, nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Như Ý mà hắn liên tục xoa tay không ngừng, hắn la lên: “Trẫm không tiện bước đến phòng sinh, nàng đi gọi ma ma đến đây, hỏi vì sao lâu như vậy mà chưa thấy động tĩnh gì vậy?”
Khuôn mặt Hải Lan chứa đầy lo lắng, nhất thời kiềm chế không được mà nói với Hoàng đế: “Hoàng thượng, Hoàng thượng có muốn thần thiếp đi vào xem một cái không ạ?”
Giọng điệu Hoàng đế bất an, không chút kiên nhẫn nói: “Nàng cũng vừa mới hỏi rồi, ma ma đỡ đẻ nói thai vị hài tử nằm lệch cho nên không sinh được dễ dàng, cũng không cần lo ngại gì.
Nhiều người sẽ vướng tay chân cho nên trẫm mới không cho nàng đi vào đó”
Lý Ngọc nhìn thấy Hoàng đế đang nôn nóng và lo lắng, vội khuyên nhủ: “Hoàng thượng yên tâm, Hoàng hậu nương nương đã sinh hai lần rồi, nhất định lần này sẽ không có trở ngại gì, nhất định sẽ thuận lợi sinh hạ được một tiểu A ca”
Khâm Thiên giám cũng vội cười làm lành nói: “Lý công công nói đúng lắm.
Thai khí Hoàng hậu nương nương phát động cũng trúng giờ lành.
Vi thần cũng đã tính toán kỹ rồi ạ, chỉ cần sinh sau buổi trưa thì cho dù Hoàng hậu nương nương sinh được nam hay nữ thì cũng nhất định quý không thể nói được”
Hoàng đế thở dài một hơi, có chút thoải mái: “Nếu công chúa thì trẫm sẽ lập tức phong thành Cố Luân công chúa.
Nếu là Hoàng tử, trẫm cũng đã nghĩ đến một cái phong hào rất hay, gọi là Vĩnh Cảnh [永璟], ý là vẻ lộng lẫy của ngọc bích”.
Khâm Thiên giám liên tục nói: “Cảnh, ngọc cũng sáng rọi.
Hoàng tử dùng chữ Vĩnh, công chúa dùng như Cảnh, cái danh này của Hoàng thượng có thể thấy được Hoàng thượng coi trọng.
Mà lúc Hoàng hậu nương nương mang cái thái này, lúc đó ngôi sao Tử Vi lóng lánh rực rỡ, Hoàng thượng dùng cái phong hào này, thật sự là rất thích hợp”
Rốt cuộc tiếng rên rỉ đau đớn của Như Ý cũng ngưng bặt, Hoàng đế đã từng có nhiều Hoàng tự như vậy cho nên cũng biết được tiếng hô đau này là đã sinh xong nhưng mà chờ mãi mà vẫn không nghe thấy tiếng khóc của trẻ con vang lên, chỉ có sự im lặng xấu hổ.
Khâm Thiên giám giật mình: “Sinh rồi sao? Sao lại nhanh như vậy chứ? Vẫn chưa tới buổi trưa mà”
Lý Ngọc rướn cổ vào phía trong, nhẹ giọng nói: “Âm thanh này là sinh xong rồi sao? Sao vẫn chưa có tiếng khóc của trẻ con vậy?”
Hắn còn chưa dứt lời thì mơ hồ có vài tiếng kinh sợ vang lên, trong lòng Hải Lan hơi trầm xuống, không biết sao cảm thấy xung quanh thân thể lạnh lẽo như là hơi lạnh từ bên ngoài xông thẳng vào xương cốt, nhưng rõ ràng trong điện Hồng La than vẫn đang cháy rực.
Cửa điện chợt đẩy ra, các ma ma đỡ đẻ và Thái y nghiêng ngả lảo đảo bước ra, vẻ mặt thảm thiết nói: “Hoàng thượng thứ tội! Hoàng thượng thứ tội ạ!”
Sắc mặt Hoàng đế đột nhiên lạnh lùng, nói: “Làm sao? Có phải Hoàng hậu không tốt không?”
Cầm đầu là Điền ma ma, nàng sợ tới mức lạnh run, bẩm báo nói: “Bẩm Hoàng thượng.
Hoàng hậu nương nương sinh hạ được một tiểu A ca”.
Thần sắc Hoàng đế hơi buông lỏng, hắn vẫn còn chưa kịp tươi cười thì Điền ma ma lại nói tiếp: “Nhưng tiểu A ca đã chết từ trong bụng mẹ cho nên không còn hơi thở, tiểu A ca đã tạ thế rồi ạ”
Hoàng đế kinh hãi, dưới chân lảo đảo vài bước rồi ngã trên ghế.
Hải Lan sợ hãi đến mức sắc mặt đại biến, dậm chân nói: “Hoàng hậu nương nương đâu rồi? Hoàng hậu nương nương sao rồi?”
Giang Dữ Bân quỳ trên mặt đất nói: “Bởi vì lúc sinh, Hoàng hậu nương nương đã dùng lực quá nhiều cho nên đã ngất đi rồi ạ.
Vi thần cũng đã cho nương nương uống chén súp tĩnh dưỡng rồi”
Giọng nói Hoàng đế có chút run rẩy, ánh mắt nhìn vào trong điện không ngừng: “Tiểu A ca, tiểu A ca của trẫm đâu rồi?”
Lăng Chi ôm một cái tã lót nho nhỏ trước ngực, rưng rưng bước lên nói: “Hoàng thượng, tiểu A ca đây ạ, chỉ là vô duyên vô phận”
Đôi tay Hoàng đế hơi run rẩy, hắn muốn chạm vào miếng vải trắng phủ trên mặt đứa nhỏ nhưng lại không chịu được, rốt cuộc Hải Lan nhịn không được mà vươn tay lấy miếng vải trắng lên mà nhìn, đứa nhỏ đã được lau rửa sạch sẽ, hai gò má xanh tím đến phát đen, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên là bị cuống rốn siết chặt ngay cổ, ngạt thở mà chết.
Trong mắt Hải Lan nóng lên, nước mắt lã chã rơi xuống.
Nàng lấy tay che miệng lại, không để tiếng khóc thoát ra ngoài, cố gắng nói: “Được rồi, ôm xuống đi”
Hoàng đế liếc mắt nhìn đứa nhỏ, ánh mắt như bị gió mạnh dập tắt ngọn lửa, hắn run rẩy, nhịn không được mà rơi lệ.
Hắn nói: “Sao tiểu A ca lại như vậy?”
Đám ma ma đỡ đẻ sợ tới mức run rẩy liên tục dập đầu thật mạnh, vẫn là Giang Dữ Bân nhẫn nhịn nước mắt nói: “Hoàng thượng, lúc tiểu A ca vừa mới sinh ra thì đã không còn hơi thở.
Lúc các ma ma ôm tiểu A ca ra thì vi thần cũng đã nhìn kỹ, là cuống rốn quấn quanh cổ tiểu A ca, ước chừng bị cuốn 3 vòng cho nên mới khiến tiểu A ca ngạt thờ mà chết”
Lồng ngực Hải Lan cơ thắt dữ dội, ép tới mức không thở được.
Trong đầu nàng hỗn loạn, sắc mặt cực kỳ khó coi, một lúc sau nàng mới lạnh lùng nói: “Ấn theo quy củ, lúc hậu phi sinh sản thì các thái y đều ở bên ngoài chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, chỉ là các ma ma đỡ đẻ mới được canh giữ bên cạnh hậu phi, lúc đó ai đã đỡ đẻ cho Hoàng hậu nương nương? Nói mau!”
Hải Lan luôn là người cực kỳ ôn hòa, dù cho cùng nhau giải quyết lục cung nhưng nàng lúc nào cũng khoan dung đối đãi tốt với người dưới, chưa bao giờ nàng tức giận đến mức như vậy.
Có một người trong đám ma ma đỡ đẻ đang quỳ phía trước nói: “Có sáu người như nô tỳ đỡ đẻ cho Hoàng hậu nương nương nhưng lúc Hoàng hậu nương nương sinh tiểu A a ca thì chỉ có Điền ma ma bên cạnh, bởi vì Điền ma ma là người hầu hạ cho các nương nương tiểu chủ sinh sản nhiều nhất, kinh nghiệm nhiều nhất, cũng là người chu đáo cho nên chuyện khó khăn lần này đều một mình Điền ma ma xử lý”
Điền ma ma hoảng sợ bất an: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, nô tỳ đã hầu hạ các tần phi hậu cung sinh sản từ thời tiên đế đến nay nhưng đây là lần đầu tiên nô tỳ nhìn thấy chuyện này.
Nô tỳ thật sự kinh sợ”.
Mồ hôi nàng rơi như mưa, liều mạng dập đầu không thôi: “Hoàng thượng thứ tội, Hoàng thượng thứ tội ạ”
Đôi môi Hải Lan run lên, quát: “Tiểu a ca lúc còn nằm trong bụng Hoàng hậu nương nương thì vẫn luôn khỏe mạnh, thai mạch vẫn như thường, chỉ là thai vị nằm lệch một chút mà thôi, vì sao lúc rời khỏi thân thể người mẹ lại phát hiện cuống rốn quất chặt trên cổ mà không có hơi thở chứ?”
Mồ hôi của Điền ma ma nhỏ giọt trên mặt đất, nàng lo sợ không yên nói: “Bẩm Du phi nương nương, mỗi lần phụ nữ sinh sản cứ như là đi qua Qủy môn quan.
Hoàng hậu nương nương cũng đã gần 40, tất nhiên thân thể không thích hợp dưỡng dục như lúc trẻ.
Mà cũng bởi vì đau buồn chuyện Ngũ công chúa chết yểu cho nên mới ảnh hưởng đến tiểu A ca ạ”
Một ma ma đỡ đẻ khác nói: “Hoàng thượng, Du phi nương nương, lúc hài tử còn ở trong bụng mẹ, khỏe mạnh hay không thì cũng chỉ dựa vào thái y chẩn mạch để phán đoán nhưng lúc sinh sản thì chuyện gì cũng đều có thể xảy ra, thai vị của tiểu A ca lại nằm lệch đó cũng là việc bình thường ở dân gian cho nên, cho nên…”
Nàng còn chưa dứt lời thì Hoàng đế nhìn giám chính Khâm Thiên giám đứng ở một bên, rồi vung chân đá hắn một cái, khiến hắn ngã nhào xuống đất.
Hai mắt Hoàng đế đỏ bừng, vừa giận dữ vừa đau lòng nói: “Không phải cái ngươi đều nói cái thai của Hoàng hậu là chi tử điềm lành hay sao? Nay xem ra, tất cả đều là nói bậy!”
Vị giám chính kia lảo đảo bò lết trên mặt đất, dập đầu mạnh nói: “Hoàng thượng! Hoàng thượng! Vi thần xem tượng sao trăng, không dám nói bậy ạ! Mà vì thần cũng đã nói nếu A ca sinh sau buổi trưa thì mới là Cát tường nhất.
Về phần vì sao tiểu A ca lại chết như vậy, vi thần, vi thần cũng không biết vì sao lại như vậy nữa ạ?”
Hắn đau đến mức nhe răng trợn mắt, lại không dám mở miệng than đau, mà chỉ phải cắn răng nói: “Hoàng thượng muốn trách phạt thì vi thần cam chịu tiếp nhận, chỉ là vi thần cũng không biết vì sao lại như vậy, vi thần muốn chết cũng phải được minh bạch”.
Hắn dập đầu nói: “Hoàng thượng, vi thần xin hỏi Hoàng hậu nương nương sinh vào ngày giờ khắc nào vậy ạ?”
Hoàng đế tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, hắn không muốn nói mà chỉ giơ chiếc cằm lên, Lý Ngọc hiểu ý liền nói: “Hoàng hậu nương nương sinh vào năm Mậu Tuất, ngày mùng 10 tháng 2, giờ Dậu canh ba.
Một nô tài ti tiện như vậy có thể biết được ngày giờ Hoàng hậu nương nương sinh ra, cũng coi như chết cũng không tiếc”
Giám chính đếm ngón tay, nhíu mày một lát rồi nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương sinh vào năm Mậu Tuất, cầm tinh con chó.
Mà năm nay là năm Ất Hợi, cầm tinh con lợn, là hai con vật khắc nhau”.
Hắn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, rồi nói: “Giờ phút này chính là giờ Mẹo 2 khắc, sắc trời tối sáng không rõ, Hoàng hậu nương nương lại sinh vào giờ Dậu* canh ba, chính là thời gian lúc chiều tối, hai người cũng tướng xung với nhau.
Vốn Hoàng tử thuần dương, nếu có thể sinh ra vào buổi trưa thì sẽ quý không thể nói.
Nhưng xem xét ngày sinh của Hoàng hậu nương nương thì thấy mệnh tướng Hoàng hậu nương nương cực âm, mới khắc tiểu A ca sinh ra, kết quả lại đoạt đi tính mạng của tiểu A ca ạ”
(*giờ Mẹo là khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng, giờ Dậu là khoảng 17 đến 19 giờ chiều)
Hải Lan không chờ nghe xong mà đã sớm tức giận đến tím mặt.
Nàng tức giận đến mức cả người run rẩy cả lên, cây trâm nằm trên búi tóc cũng chuyển động vang lên tiếng leng keng: “Lúc tiểu A ca chưa sinh ra, ngươi a dua hết sức, còn nói là điềm lành.
Lúc tiểu A ca sinh ra chết yểu, ngươi đều đem hết mọi tội lỗi đổ lên người Hoàng hậu nương nương”.
Nàng nói xong rồi quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, thần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng hãy trị tội giám chính Khâm Thiên giám vọng ngôn phạm thượng đi ạ”
Giám chính kia sợ tới mức nằm trên mặt đất, không dám đứng dậy: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, vi thần không dám vọng ngôn.
Thứ cho vi thần cuồng vọng, Ngũ công chúa bị chó điên cắn bị thượng mà chết cũng là vì mệnh tướng Hoàng hậu nương nương cực âm cho nên mới đưa tới hoạn chó cắn, do đó liên lụy đến Lục công chúa của Hãn phi nương nương ạ!”
Hải Lan cảm thấy kinh sợ, quay đầu nổi giận quát: “Ngươi dám nói xấu Hoàng hậu, quả thật tội đáng chết vạn lần!”
Sắc mặt Hoàng đế đại biến, cơ nhục ở hai má hơi hơi run rẩy.
Có cái im lặng thật lâu sau, cơ hồ có thể nghe được tiếng mồ hôi lạnh của mọi người rơi xuống, than hỏa trong chậu than cháy hừng hực, giọng nói Hoàng đế cực nhẹ, giống như mệt mỏi cùng cực, hắn dùng hết sức cố gắng nói ra từng câu từng chữ: “Thập Tam a ca Vĩnh Cảnh là đích tử của trẫm, là người mà trẫm vô cùng yêu mến nhưng trời cao vẫn không thành toàn cái duyên phận phụ tử.
Truy tặng Thập Tam a ca thành Điệu Thụy Hoàng tử, chôn vào viên tẩm Đoan Tuệ Thái tử”.
Hắn thoáng dừng lại: “Các ma ma đỡ đẻ bất lực trong việc chăm sóc Hoàng hậu đều đuổi ra khỏi cung, vĩnh viễn không cho vào cung.
Giám chính Khâm Thiên giám vọng ngôn loạn thượng, nói xấu Hoàng hậu, đánh đến chết”.
Hắn dứt lời xong thì đột nhiên đứng dậy rời đi, y bào của hắn phất lên người Hải Lan, nàng cảm thấy rùng mình như gió lạnh quất vào mặt.
Hải Lan vội vàng đuổi theo Hoàng đế nói: “Hoàng thượng không vào thăm Hoàng hậu nương nương sao ạ?”
Hoàng đế nói: “Hoàng hậu sinh sản vất vả, Du phi nàng hãy cố gắng chăm sóc bên cạnh nàng ấy đi, cũng lệnh cho Giang Dữ Bân chăm sóc.
Nếu mệt mỏi thì cứ quay về nghỉ ngơi một chút, chuyện Thập Tam a ca, nàng cứ chậm rãi nói cho nàng ấy biết đi”
Hải Lan còn muốn nói gì thêm nữa thì bỗng nhiên có gió lạnh thổi đến.
Một lúc lâu sau mọi người cũng đều quay về, chỉ còn Giang Dữ Bân ở lại trong điện hầu hạ Như Ý.
Hải Lan si ngốc đứng ở trước cửa điện, thân thể vô lực dựa vào chiếc cửa rộng lớn, tùy ý để cổ tay lõa lồ đông cứng trong gió tuyết, hồn nhiên không cảm thấy đau đớn.
Diệp Tâm vội vàng đỡ lấy tay nàng nói: “Nương nương, nương nương đứng ở đầu gió như vậy, cẩn thận ngọc thể bị thương”
Hải Lan cố hết sức lắc đầu nói: “Tỷ tỷ lại mất đi hài tử, chết không minh bạch như vậy, không biết khi tỷ tỷ biết được thì sẽ đau lòng đến mức nào đây”
Diệp Tâm đem một lò sưởi tay nhét vào trong tay nàng, nói: “Nương nương quan tâm Hoàng hậu nương nương thì cũng phải lưu tâm đến thân thể chính mình nữa ạ, nếu không thì còn có ai có thể khuyên giải an ủi Hoàng hậu nương nương nữa chứ ạ? Ngày dài sau này, đều còn phải dựa vào nương nương”
Hải Lan nhìn hạt tuyết rơi bên ngoài, một màu trắng tuyết nhìn lâu dường như chui vào trong đáy mắt mình, một tia rồi một tia lạnh lẽo, lạnh đến mức ngay cả trong lòng đang tràn đầy chua xót thì cũng không thể làm nóng khiến nó chảy ra.
Cũng không biết trải qua bao lâu, trong màn tuyết trắng xóa có bóng hình người bên ngoài chạy đến, đó là Lục Quân và Hãn phi nghe tin chạy đến.
Hãn phi chưa kịp đến gần thì nước mắt đã rơi đầy mặt, khóc nói: “Vì sao không đảm bảo? Vì sao không vẹn toàn?”
Lục Quân vội vàng cầm tay Hãn phi, an ủi khuyên giải nói: “Hãn phi muội muội, lúc này đừng để mình đau lòng”.
Nàng nhìn xung quanh bốn phía rồi vội hỏi Hải Lan: “Hoàng thượng đã đi rồi sao?”
Hải Lan yên lặng gật đầu: “Chỉ còn muội và Hoàng hậu nương nương ở đây”
Lục Quân vốn đã già tiều tụy, bây giờ gặp chuyện buồn, nếp nhăn càng lúc càng sâu: “Hoàng hậu nương nương vẫn chưa biết đúng không? Nếu biết được chắc đau lòng lắm đây”.
Tựa hồ nàng có chút khiếp đảm nhưng mà lại thấy xung quanh không có ai cho nên tiếp tục nói: “Hoàng thượng lại không có ở đây nữa chứ”
Hàm răng trắng tuyết của Hãn phi cánh vào đôi môi đỏ mỏng manh, tạo ra một dấu răng sâu: “Hoàng hậu nương nương đã mất tiểu A ca vậy mà Khâm Thiên giám dám nói lời cuồng bậy, giám chính kia chết cũng xứng đáng!”
Lục Quân nghe vậy, liền niệm câu “A di đà Phật” rồi nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng giết người của Khâm Thiên giám, sợ là sẽ không tin lời hồ ngôn loạn ngữ của bọn họ đúng không?”
Hải Lan không biết nên trả lời thế nào, chỉ phải dùng ánh mắt tràn đầy lo sợ nhìn Lục Quân: “Thập Tam a ca vừa mới ra khỏi bụng mẹ thì đã tạ thế, Hoàng hậu nương nương thương tâm mệt mỏi, chỉ sợ vô lực xử lý tang nghi Thập Tam a ca.
Tỷ tỷ là người có địa vị tôn quý, cũng là đứng đầu quần phi, mọi chuyện tang nghi Thập Tam a ca xin nhờ đến tỷ tỷ”
Lục Quân liên tục gật đầu, nàng lau đi nước mắt ở khóe mắt: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta cũng chỉ biết làm việc này, nhất định ta sẽ tận tâm tận lực”
Ba người đang nói chuyện thì thấy cung nữ Lăng Chi bước ra nói: “Ba vị nương nương, Hoàng hậu nương nương đã tỉnh rồi ạ”
Lăng Chi khó xử cắn môi, Hải Lan hiểu ý: “Ngươi lui xuống đi, chúng ta đi thăm Hoàng hậu nương nương”
Mới bước vào trong tẩm điện thì đã thấy chậu than nằm ở bốn phía đều cháy đỏ rực, cứ như là đi vào nơi xuân cảnh.
Các y phục vải vóc dính máu đều đã đem hết ra ngoài, ngay cả phòng sinh cũng đều dùng mùi hương Tô Hợp hương che cái mùi máu.
Như Ý tỉnh dậy, thân thể bị tổn thương đến mức không thể nhúc nhích, nàng nhìn xung quanh bốn phía thì thấy Hải Lan bước vào, nàng vội vàng cử động thân thể nói: “Hải Lan! Hải Lan, con của bổn cung đâu rồi? Con đang ở đâu?”
Đám cung nhân đều lặng yên đứng ở ngoài điện, ngay cả Giang Dữ Bân cũng ra ngoài nấu thuốc, chỉ có Dung Bội đứng canh giữ ở bên giường, im lặng cứ rơi lệ không thôi.
Như Ý nôn nóng vỗ mép giường, hai má tái nhợt: “Hoàng thượng đâu rồi? Sao Hoàng thượng không có ở đây? Bổn cung cũng đã hỏi Dung Bội nhưng dường như nàng ta bị ma nhập nên không nói cái gì cả!”
Rõ ràng Hải Lan nhìn thấy đôi mắt Như Ý hoảng sợ, mái tóc cái trán đều dính ướt mồ hôi, bộ tẩm y màu đỏ đậm là vết máu còn sót lại, khuôn mặt nàng đã có chút già đi, da thịt nàng cũng có chút nhão, khóe mắt cũng có nếp nhăn, tất nhiên, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được.
Tâm ý thay đổi nhanh trong chớp mắt, nước mắt nóng bỏng chạy ngược lại vào trong lòng, Hải Lan lấy lại cái bình tĩnh, chậm rãi nói: “Tỷ tỷ, duyên phận của tiểu A ca và tỷ tỷ quá nhỏ bé nên tiểu A ca đã rời bỏ tỷ tỷ rồi”
Lục Quân sợ hãi, liên tục giẫm chân, đứng ở phía sau nhẹ giọng nói: “Du phi, muội luôn là người khéo léo nhất thì sao không chậm rãi nói chứ? Muội nói nhanh như vậy, không sợ Hoàng hậu nương nương đau lòng sao?”
Đột nhiên đồng tử Như Ý trợn to, đôi môi trắng bệch mà khô héo không nhịn được cái run rẩy: “Muội nói cái gì?”
Hãn phi không đành lòng muốn nghe nữa, nàng che mặt khóc lóc nức nở.
Hải Lan nhìn Như Ý, thần sắc bình tĩnh như gió mưa sắp đến trước biển lớn, không chút gợn sóng: “Tỷ tỷ, hài tử vừa mới ra khỏi người tỷ tỷ là đã không còn hơi thở.
Cuống rốn đã quất chặt 3 vòng trên cổ, ai ai cũng không cứu được nó”
Như Ý không nói nên lời, nàng chỉ biết nhìn chằm chằm vào Hải Lan, ánh mắt như người sắp chết.
Cái run rẩy kia như là bệnh truyền nhiễm, từ đôi môi của nàng lan xuống thân thể nàng, kịch liệt, không thể
khống chế được cái run rẩy.
Nàng dùng hết toàn lực, cơ hồ mới nói vài chữ không rõ, Hải Lan cố gắng lắng nghe thì mới miễn cưỡng nghe rõ, là lời kêu gọi của Như Ý: “Con của ta, con của ta ơi!”
Thống khổ, đây mới là thống khổ! Như Ý chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng xé rách ra đau đớn, nàng thở dốc.
Hải Lan cứ nghĩ rằng Như Ý sẽ khóc lớn, sẽ phá vỡ ra, sẽ khóc đến mức khan cả giọng nhưng mà Như Ý cố gắng khắc chế, ngay cả nước mắt cũng không rơi xuống một giọt, chỉ là lấy cái ánh mắt bất lực tuyệt vọng tìm kiếm xung quanh: “Để cho ta nhìn con ta một chút, cho ta nhìn nó một chút nào”
Lục Quân chậm rãi bước lên, chịu đựng nước mắt nói: “Hoàng hậu nương nương, nương nương đừng đau lòng nữa.
Hoàng thượng đã lệnh đưa Thập Tam a ca ra ngoài rồi, Hoàng thượng không muốn nương nương nhìn thấy.
Nương nương, nương nương hãy nén bi thương đi ạ”
Như Ý chậm rãi lắc đầu, dường như nàng dùng hết toàn lực, cổ họng khàn khàn nói: “Không! Không! Nó ở trong bụng ta 10 tháng, mỗi ngày ta đều cảm thấy nó vẫn còn đang tồn tại, sao lại không còn được chứ? Sao lại như vậy được chứ? Ta không tin, ta không tin ta đã vượt qua bao nhiêu khổ sở như vậy mà nó lại bỏ ta đi! Ta không tin!”.
Nàng lao vào cánh tay Hải Lan, gần như mang theo cái điên cuồng: “Không phải Khâm Thiên giám nói con của ta là điềm lành, quý không thể nói sao? Sao con của ta lại chết được? Không có đâu! Không có đâu!”
Hãn phi xúc động không thôi, nàng nằm bên cạnh Như Ý, buồn bã rơi lệ nói: “Hoàng hậu nương nương, Khâm Thiên giám nói hai lời, lúc thì nói hài tử của nương nương quý không thể nói, lúc thì nói ngày sinh tháng đẻ của nương nương xung khắc với Thập Tam a ca, khắc chết A ca!”.
Nước mắt nàng mãnh liệt rơi ra, gợi lên nỗi đau mất đứa con gái yêu quý: “Hoàng hậu nương nương, Thập Tam a ca ra đi, nương nương không thấy cũng tốt.
Càng nhìn thì càng cảm thấy đau lòng mà thôi.
Ngày đó thần thiếp trơ mắt nhìn Lục công chúa ra đi, đau đớn không thể chịu nổi, thà rằng không thấy còn hơn”
Lục Quân thấy Hãn phi đau buồn như thế, chỉ sợ nàng gợi lên cái đau buồn của Như Ý cho nên nàng bước lên trước che Hãn phi lại rồi nhìn Hải Lan: “Du phi muội muội, Hãn phi đau lòng như thế, không thích hợp ở chỗ này khuyên giải Hoàng hậu nương nương, ta đưa nàng ấy quay về trước”
Hãi Lan hơi cúi đầu, ý bảo Dung Bội đưa người ra ngoài.
Trong điện lại không còn ai, Như Ý sup sụp ngưỡng mặt ngã vào trên giường, giờ đây nước mắt mới tùy ý chảy xuống nhưng lại không có tiếng khóc.
Hải Lan lẳng lặng ngồi ở bên cạnh nàng, cầm khăn tay lau nước mắt Như Ý rơi xuống không ngừng, hồn nhiên Hải Lan phát hiện việc làm của mình cũng chỉ là vô ích.
Đôi mắt Như Ý nhìn chằm chằm vào trên tấm rèm, giọng nói Như Ý cứ như là từ phía chân trời xa xa truyền đến: “Hải Lan, đây là báo ứng của ta”
Hải Lan ôn nhu nói: “Tỷ tỷ, thật sự hài tử đã không còn, tỷ tỷ vẫn còn có thể sinh dục được nữa.
Tỷ tỷ đừng suy nghĩ mà càng làm cho thân mình đau lòng”
Như Ý không nhìn Hải Lan, chỉ si ngốc lẩm bẩm nói: “Hải Lan, đây đúng là báo ứng của ta.
Cho dù ta không tự tay động thủ nhưng ta cũng đã hại chết Nhị a ca và Thất a ca của Hiếu Hiền hoàng hậu.
Ta hại chết đứa con của người khác cho nên bây giờ mới báo ứng lên ta, một mạng đền một mạng, Cảnh Hủy và Thập Tam a ca cũng không còn nữa rồi”
Đáy mắt Hải Lan chợt lóe lên một tia sắc bén, cầm chặt tay Như Ý nói: “Tỷ tỷ, không còn hài tử thì chúng ta vẫn còn sinh lại được! Cho dù không sinh được nữa thì chúng ta vẫn còn có Vĩnh Kỳ và Vĩnh Cơ! Nếu nói đến báo ứng thì muội không tin một chút nào hết! Sống ở trong hậu cung này thì ai mà chẳng có đôi tay dính máu chứ? Muội không sợ kiêng kị mà nói điều này, ngay cả giờ đây Thái hậu nương nương đang an ổn ở Từ Ninh cung thì năm đó cũng không biết sát phạt quyết đoán bao nhiêu mới có được như vậy.
Sao giờ đây Thái hậu không chịu báo ứng đi? Tỷ tỷ có cái gì mà kinh sợ chứ?”
Thần sắc nàng càng thêm kiên định, phảng phất như gió thổi cây cỏ ngã xuống rồi lại quật cường đứng dậy: “Nếu thật sự có xuống địa ngục, chịu bao kiếp số báo ứng thì muội muội cũng sẽ ở bên cạnh tỷ tỷ!”
Như Ý vô thanh khóc lóc nức nở, từng giọt nước mắt rơi dài trên má, mang theo cái hơi nóng thiêu đốt, dường như cũng vì vậy mà làn da khô nứt đau đớn: “Hải Lan, người Khâm Thiên giám nói ta khắc chết hài tử của ta, có đúng không?”
Hải Lan lạnh lùng nói: “Cái người đã nói lời kia đã bị đánh chết rồi.
Cho dù có cắt đầu lưỡi thì cũng không hết tội”
Khuôn mặt Như Ý mờ mịt đau đớn: “Hài tử không còn thì chẳng lẽ trách ta sao? Hoàng thượng luôn luôn tin tương, không chút nghi ngờ lời nói của Khâm Thiên giám, nhất định Hoàng thượng sẽ nghe lời đó đúng không?”
Hải Lan ngẩn người ra, chợt nói: “Tỷ tỷ, ý chỉ giết chết giám chính Khâm Thiên giám xuất phát từ Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ không nghe lời đó”
Thần tình Như Ý chua xót: “Cho dù giết chết giám chính Khâm Thiên giám thì cũng không có nghĩa Hoàng thượng không tin những lời này.
Nếu không thì sao giờ phút này, Hoàng thượng lại bỏ rơi ta ở đây một mình cơ chứ?”
Mi tâm Hải Lan đều mang sự thương tiếc, nàng cầm chặt bàn tay lạnh lẽo mà ẩm ướt của Như Ý nói: “Tỷ tỷ, nếu biết chỉ có một mình mình ở đây thì càng không nên đau lòng làm gì”
Như Ý yếu đuối chỉ trong cái chớp mắt rồi phục hồi tinh thần rất nhanh, nàng dùng lực lau đi nước mắt trên đôi má, nghi ngờ hỏi: “Hải Lan, hài tử của ta ngày ngày đều mạnh khỏe ở trong bụng ta, thái y cũng nói là bình an vô sự thì vì sao đột nhiên cuống rốn quấn chặt cổ mà chết chứ?”
Hai người đang nói chuyện thì Giang Dữ Bân đang mang chén thuốc bước vào, ôn nhu nói: “Hoàng hậu nương nương, đây là chén thuốc an thần bổ huyết, nương nương hãy mau uống đi ạ”
Như Ý ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hắn: “Giang Dữ Bân, bổn cung đã mang thai 10 tháng, hằng ngày khanh đều chẩn mạch cho bổn cung, có đúng đứa con của bổn cung không có việc gì chứ?”
Giang Dữ Bân do dự một chút rồi nói: “Nương nương có thai thì vẫn luôn an ổn, vi thần đều có thể đảm bảo, thế nhưng chuyện lúc sinh sản, tuy rằng vi thần có tham dự nhưng cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài, cũng không thể đến gần, cho nên…”
Như Ý nghi ngờ càng nhiều: “Cho nên lý do nằm ở các ma ma đỡ đẻ có đúng không?”
Giang Dữ Bân nói: “Dạ”
Hải Lan nhíu mày: “Chuyện sống chết khi sinh sản cũng là lẽ thường tình, chẳng lẽ tỷ tỷ nghi ngờ ma ma đỡ đẻ đã động tay chân đứa bé sao? Tỷ tỷ là Hoàng hậu lục cung, chẳng lẽ bọn họ không muốn sống nữa sao? Mà chuyện này nếu suy nghĩ kỹ thì cũng thật kỳ quái nhưng mà chỉ sợ nếu tra xét thì Thái hậu và Hoàng thượng sẽ cho rằng tỷ tỷ không chịu an phận”
Như Ý che ngực, cố gắng bình phục khí tức: “Nếu chuyện này không tra hỏi rõ ràng thì bổn cung không thể cam tâm! Cảnh Hủy chết không minh bạch thì Thập Tam a ca cũng không thể chết không minh bạch được.
Cho dù có thế nào thì bổn cung nhất định phải đi thăm dò.
Nếu đúng là ý trời thì bổn cung không thể nói gì hơn!”.
Danh sách chương