Sao lại không có ở đây?
Vương Chi Lăng chau mày hỏi.

Tố Tâm nhún nhún vai, liếc mắt nhìn Tôn ma ma, nàng ta có chút e dè nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi:
- Có khi nào Bệ hạ đang giữ nó không?
Vương Chi Lăng quay người lại, trừng mắt nhìn Tố Tâm một cái rồi khẽ mắng:
- Nữ tử chưa gả như ngươi không được nói những chuyện này!
Tố Tâm cúi đầu, chun chun cái mũi, không dám lên tiếng nữa, liền nhanh tay phụ giúp Vương Chi Lăng tìm kiếm đồ đạc của nàng.
Bỗng từ bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất quen thuộc.

Vương Chi Lăng thoáng giật mình, tiếng bước chân này nhất định là của Thân Giang Kiệt.

Nàng còn chưa kịp làm gì, hắn đã cứ thế xông vào bên trong tẩm điện.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tôn ma ma và Tố Tâm thấy Thân Giang Kiệt đã đến tận tẩm phòng, mà Vương Chi Lăng thì còn chưa mặc y phục, liền nhanh chóng hành lễ rồi lủi ra ngoài từ lúc nào không hay.
- Nàng đang tìm gì vậy, để trẫm giúp nàng.
Thân Giang Kiệt hai ba bước vọt đến sát bên cạnh Vương Chi Lăng.

Ánh mắt hắn ban đầu đầy vẻ giận dỗi, định bụng sẽ trách mắng nàng về tội chậm trễ, nhưng vừa nhìn thấy thân hình xinh đẹp, đầy đặn lại trắng như bông tuyết của nàng, hắn không nhịn được mà nuốt nước bọt đánh “ực” một cái, trực tiếp sấn lại gần, ngọt nhạt hỏi han.
Vương Chi Lăng cảm nhận bầu không khí có chút nguy hiểm.


Ánh mắt kia của Thân Giang Kiệt nàng không còn lạ gì nữa, hắn nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống nàng.

Vương Chi Lăng nuốt nước bọt, nhỏ giọng thưa:
- Bệ hạ, thiếp đang tìm chiếc yếm thêu kim nhãn phụng hoàng mà Thái hậu ban tặng.

Thiếp rất quý cái yếm đó, thường ngày đều không nỡ mặc, luôn cất ở trong tủ, nay không hiểu vì sao lại tìm không ra.
- Ồ? Có phải cái này không?
Thân Giang Kiệt mỉm cười vô sỉ, lấy từ trong ngực mình một cái yếm màu vàng, thêu phụng hoàng tinh xảo, đúng là thứ đồ quý giá chỉ có Hoàng hậu như Vương Chi Lăng mới có thể dùng.
Vương Chi Lăng mở to mắt nhìn Thân Giang Kiệt lôi trong ngực áo mình ra cái yếm của nàng, nàng trừng to mắt nhìn hắn, lắp bắp nói:
- Bệ hạ… sao chàng có thể… có thể như thế chứ?
Thân Giang Kiệt ha ha cười, mặc kệ Vương Chi Lăng với tay giật lấy cái yếm trong tay hắn.

Vương Chi Lăng có chút giận dỗi, không ngờ Thân Giang Kiệt lại càn quấy đến mức lén lút giấu yếm của nàng trong ngực.
- Bệ hạ, đây không phải kim nhãn phụng hoàng.

Thật quá kỳ quái!
Vương Chi Lăng phát hiện ra chiếc yếm mà Thân Giang Kiệt giữ lại không phải là thứ nàng đang tìm kiếm từ nãy đến giờ, ánh mắt phút chốc lại tràn đầy vẻ thất vọng.

Thân Giang Kiệt không thèm để ý đến lời Vương Chi Lăng, hắn chỉ lo ngon ngọt dụ dỗ nàng:
- Chi Lăng, yếm nào mà chả được, miễn thêu phụng hoàng là được.

Trời vẫn còn sớm, chúng ta…
- Như vậy sao được! – Vương Chi Lăng hốt hoảng kêu lên – Bệ hạ…
Vương Chi Lăng chưa kịp nói hết câu, hai cánh môi mỏng đã bị Thân Giang Kiệt quấn lấy, thân thể nhỏ nhắn cũng bị hắn ôm sát vào lòng, xoa xoa nắn nắn, rồi thuận thế bế luôn lên giường.
Vương Chi Lăng yếu ớt chống cự vì giờ khởi hành sắp đến, thế nhưng Thân Giang Kiệt lại mặc kệ nàng ở bên tai khuyên nhủ, tay chân sờ mó loạn xạ.

Nhìn thấy nàng non mềm xinh đẹp lại phơi bày hết thảy ở ngay trước mắt mình, hắn làm sao nhẫn nhịn nổi?
Kết quả là sáng hôm đó, Thân Giang Kiệt thực sự đến hoàng lăng trễ hơn giờ lành đã định, chọc giận cả Thôi Thái hậu lẫn Vương Chi Lăng.
- Nàng đúng là mỹ nhân họa quốc, hại trẫm bị Mẫu hậu trách mắng!
Thân Giang Kiệt ôm Vương Chi Lăng ngồi trên xe ngựa đi rời khỏi hoàng cung, không ngừng lèm bà lèm bèm chọc ghẹo nàng.

Vương Chi Lăng tức giận véo vào tay hắn một cái đau điếng, cau có nói:
- Là Bệ hạ ham mê tửu sắc, còn đổ lỗi cho thiếp?
Vương Chi Lăng giận dỗi ngồi ở một bên, không thèm để ý đến Thân Giang Kiệt nữa.

Thân Giang Kiệt bị véo lại còn bị mắng, thế nhưng lại không tức giận, chỉ cảm thấy Vương Chi Lăng lúc tức giận rất đáng yêu.

Hắn lập tức kéo nàng lại, hôn hôn một phen.
Vương Chi Lăng lại không ngừng miên man suy nghĩ.

Nàng xem cái yếm kim nhãn phụng hoàng kia như báu vật mà nâng niu, mặc cũng không nỡ mặc, lý nào lại biến mất? - Đừng nghĩ ngợi nữa, trẫm ban cho nàng cái yếm khác!
Thấy Vương Chi Lăng suốt dọc đường đều không vui, Thân Giang Kiệt liền nhỏ giọng an ủi, nhưng nàng vẫn không khỏi lo lắng:
- Đó không phải trọng điểm! Chuyện này kỳ quái như vậy, thiếp không thể không nghi ngờ.
Thân Giang Kiệt chỉ đành thở dài một hơi.

Thời gian qua Vương Chi Lăng phải đối mặt với rất nhiều chuyện.

Nàng chưa đắc sủng đã bị vu khống tư thông, đắc sủng chưa được bao lâu thì hàng loạt âm mưu thâm độc nhắm đến nàng.

Chẳng trách Vương Chi Lăng đối với mọi chuyện đều rất đề phòng.
- Đừng sợ, không phải trẫm đã nói rồi sao, trời có sập cũng sẽ chống đỡ cho nàng!
Thân Giang Kiệt vỗ ngực, hứa hẹn vô cùng chắc chắn, tưởng Vương Chi Lăng sẽ cảm động mà ngã vào lòng mình, ai dè nàng lại không thèm nhìn hắn, chỉ chép miệng nói:
- Bệ hạ đừng để Thái hậu với các vị lão thần biết được trong ngực áo của chàng có đồ của thiếp chính là bảo vệ thiếp rồi!
Thân Giang Kiệt mở to mắt nhìn Vương Chi Lăng một hồi, vô cùng bất mãn vì bị thê tử chọc ngoáy, nhưng lời nàng nói không có điểm gì sai, hắn đành phải ngậm miệng lại.
Đột nhiên, phía trước thánh giá bỗng xuất hiện một bóng người cũng một đoàn binh lính, khiến cho đoàn người ngựa đông đúc lập tức phải dừng lại.

Đào Tổng quản đứng ở bên ngoài xe ngựa của Thân Giang Kiệt mà bẩm báo:
- Bẩm Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, Hách… Hách tướng quân mang theo một toán binh lính đến trước thánh giá cầu kiến ạ.
Vừa nghe đến ba chữ “Hách tướng quân”, hai hàng lông mày của Thân Giang Kiệt lập tức dựng thẳng lên.

Hắn lao ra phía trước xa giá, đối mặt với Hách Đằng đang thành khẩn quỳ dưới đất, gằn giọng hỏi:
- Hách Đằng, ngươi chặn trước xa giá của trẫm là có ý gì?
Hách Đằng đang quỳ dưới đất, ánh mắt vô cùng thành khẩn, một mực cầu xin:
- Bệ hạ xuất cung vi hành, đường xa vạn phần nguy hiểm, xin hãy để vi thần được ở bên cạnh bảo vệ thánh giá.
Thân Giang Kiệt nhếch miệng cười, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt:
- Ngươi là bảo vệ trẫm, hay là muốn tìm cách tiếp cận Hoàng hậu của trẫm?
Thanh âm của Thân Giang Kiệt không hề nhỏ, Vương Chi Lăng ngồi bên trong xe ngựa cũng nghe rõ mồn một.

Đào Tổng quản cũng toát mồ hôi, trong lòng không ngừng trách cứ Hách Đằng làm chuyện thừa thải, chọc giận long nhan.
Hách Đằng đối diện với sự tức giận của Thân Giang Kiệt như có sự chuẩn bị sẵn.

Y không những không hề sợ sệt, mà lời nói còn hùng hồn hơn ban nãy:
- Bệ hạ, La Thái Hầu vừa mới tự ý di quân về cố hương, chắc chắn sẽ nhân lúc Bệ hạ vi hành mà ra tay hành thích.

Vi thần là thật lòng mong muốn đi theo hộ giá Bệ hạ.
Ánh mắt Thân Giang Kiệt càng lúc càng lạnh lẽo.

Hắn đối với những lời nói hư tình giả ý của Hách Đằng quá mức chán ghét.

Năm lần bảy lượt, Hách Đằng luôn xuất hiện bên cạnh Vương Chi Lăng mỗi lúc nàng gặp khó khăn nguy hiểm, trực tiếp đối đầu với phu quân của nàng là hắn.


Hắn làm sao có thể không hoài nghi Hách Đằng vẫn còn tơ tưởng đến Hoàng hậu của hắn?
- Trẫm không cho phép! Hách Đằng, ngươi tự ý rời khỏi kinh thành, còn dẫn theo binh lính dưới trướng, là muốn học theo La Thái Hầu chống đối trẫm sao?
- Bệ hạ! – Hách Đằng lúc này dường như cũng không còn kiên nhẫn – La Thái Hầu nhất định sẽ giăng thiên la địa võng chờ đợi Bệ hạ bước vào.

Xin Bệ hạ suy xét!
Thân Giang Kiệt càng nghe Hách Đằng khẩn thiết cầu xin, lại càng cảm thấy chướng tai.

Hắn tức giận siết chặt nắm tay, trừng mắt nhìn Hách Đằng, quát to:
- Hách Đằng, lời của trẫm ngươi không nghe thấy sao? Trẫm ra lệnh cho ngươi ở lại kinh thần, trấn giữ hoàng cung, đây là thánh chỉ!
Hách Đằng mở to mắt nhìn Thân Giang Kiệt, trên gương mặt đầy vẻ bức thiết.

Lúc này, Vương Chi Lăng ở bên trong xe ngựa đã nghe thấy hết thảy, nàng vén rèm nhìn ra phía trước, bắt gặp ánh mắt Hách Đằng cũng đang chăm chú nhìn về phía nàng.
Hách Đằng nhìn thầy Vương Chi Lăng, trên khuôn mặt càng lúc càng biểu lộ gấp gáp và lo lắng.

Y nhớ lại mật thư gửi đến cho hắn sáng nay, nói rằng La Thái Hầu sẽ giăng bẫy chực chờ Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng bước vào.

Vương Chi Lăng là yếu điểm của Thân Giang Kiệt, nhất định lão hồ ly kia sẽ bắt nàng làm con tin, uy hiếp Thân Giang Kiệt giao nộp binh quyền.
Dù kẻ gửi mật thư là ai đi chăng nữa, Hách Đằng cũng không quan tâm.

Y chỉ quan tâm một điều duy nhất, chính là an nguy của Vương Chi Lăng.
Thấy Hách Đằng ngẩn ngơ nhìn ra phía sau xe ngựa, Thân Giang Kiệt càng thêm tức giận.

Hắn cũng theo bản năng ngoái đầu nhìn về phía sau, thấy thân ảnh xinh đẹp, dịu dàng của Vương Chi Lăng đứng lấp ló ở trước cửa xe, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía hắn.
- Hách Đằng ngang nhiên kháng chỉ, nhiều lần can dự vào chuyện hậu cung của trẫm, hành xử lỗ mãng! – Thân Giang Kiệt vô cùng căm giận, lời nói bắt đầu tràn đầy hận ý – Trẫm lệnh cho ngươi cút ra biên cương canh gác, không có lệnh của trẫm, không được về lại kinh thành!
Hách Đằng sửng sốt nhìn Thân Giang Kiệt, trong mắt đã ánh lên vẻ ngoan cường, không chịu khuất phục.

Y vẫn quỳ dưới đất, nhưng nét mặt dường như không còn chút nể nang thiên uy.

Y nhìn thẳng vào Thân Giang Kiệt, từ từ đứng dậy rồi lớn tiếng nói:
- Bệ hạ! Người ngông cuồng, độc đoán, không nghe lời can gián của trung thần, sau này nhất định sẽ hối hận!
Thân Giang Kiệt và Vương Chi Lăng đều sửng sốt nhìn Hách Đằng, như thể y bị thứ gì đó sai khiến mà nói ra lời đại bất kính như thế, cũng không biết nỗi uất hận kia là từ khi nào gom góp lại, hôm nay được dịp bộc phát.
Vương Chi Lăng nhìn theo bóng lưng của Hách Đằng khi y rời khỏi xa giá, cảm giác có chuyện gì đó không hay sẽ xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện