Bởi vì sự kiện quỷ khổng lồ lễ Halloween, quan hệ của Harry, Draco cùng Hermione có điều cải thiện, Hugh ở cùng học viện tất nhiên là thân cận với cô bé hơn một chút. Draco thì vẫn còn rối rắm về chuyện Hermione là Máu bùn, nhưng vì có tiền lệ là Hugh, hơn nữa trừ bỏ cái giọng điệu cao ngạo kia thì Hermione thật sự là một cô gái thông minh tốt tính, Draco cũng không quá bài xích cô bé.
Mà thân là một chú ưng nhỏ nhà Ravenclaw trung lập, thành kiến của Hermione đối với Slytherin không quá lớn, cho nên bình thường chỉ cần Draco không ác khẩu ác ngữ thì Hermione vẫn có thể cùng cậu ta hòa bình ở chung.
Ở chung gần một tháng, Harry đã sớm quên chuyện Hermione trên tàu tốc hành Hogwarts ngạo mạn cùng khiến người chán ghét, hai chú ưng nhỏ và hai con rắn con ở chung rất là hòa hợp.
Hagrid khi tìm kiếm về sách nuôi dạy rồng ở thư viện, Hugh cùng Harry, Draco, Hermione vừa vặn ở chung cùng học tập. Hugh không lay chuyển được bọn họ thỉnh cầu [Sâu: Draco vừa nghe chữ‘Rồng’ đã hưng phấn không khác gì thằng nhóc Gryffindor không não], nên cùng nhau theo dõi Hagrid, phát hiện bác có một quả trứng rồng.
Sau khi rồng ấp nở, dù là Hagrid hay là Harry cùng Draco đều yêu không rời tay, không chịu bắt nó rời đi chỗ khác, cuối cùng hay là Hugh cùng Hermione phân tích lợi hại mới đáp ứng đem Norbert [Sâu: Hagrid đặt tên cho con rồng] tiễn bước. Nhưng đưa đi kiểu gì lại là một vấn đề, không có Ron tham gia, tất nhiên cũng không thể dựa vào quan hệ mà nhờ Charles Weasley đưa nó đi Romania.
Cũng may Draco nghĩ đến gia tộc Malfoy có một trang viên hẻo lánh, diện tích cực lớn, dùng để nuôi rồng là quá thích hợp. Viết thư được Lucius đồng ý, đem Norbert đưa đến trang viên kia. Bởi vì Norbert sinh ra ngày thứ ba đã đưa đi nên hình thểcủa nó còn rất nhỏ, cũng không có Draco mật báo như trong nguyên tác nên việc đưa nó đi rất thuận lợi.
Trận đấu Quidditch bởi vì Harry không có trở thành Tầm thủ, hơn nữa nó ngồi cách giáo sư Snape không xa cho nên chuyện Quirrel niệm ác chú cũng không có phát sinh.
Giáng sinh sắp đến, thời tiết vô cùng lạnh lẽo, cả Hogwarts bị bao trùm trong tuyết trắng, trên cửa sổ đều có băng với những hình dạng khác nhau.
Hugh vẫn lựa chọn ở lại trường, mùa đông cậu không muốn trở về thế giới Muggle nơi không thể sử dụng ma pháp, Harry không muốn quay về nhà Dursley, cũng ở lại. Draco thì không có khả năng này, Giáng sinh còn có vô số yến hội chờ cậu ta đi ứng phó.
Hugh theo danh sách năm trước kêu Gavin đi đặt kẹo ở tiệm Công Tước Mật, quà cho Harry cùng Draco thì là mấy món bánh kẹo nhỏ tự làm, của Hermione là một quyển ‘Chân tướng ẩn sau lịch sử’.
Đưa xong hết quà tặng, Hugh cầm một cái hộp nhỏ hình chữ nhật đi về hướng hầm. Cậu đã sớm hỏi thăm, lễ Giáng sinh cơ bản Snape không trở về nhà.
Hugh không phải quý tộc gì mà tùy tay có thể lấy ra nhiều vật phẩm ma pháp sang quý như vậy. Cái vòng cổ phòng ngự năm trước kia là thứ tốt nhất trong gia sản của cậu, năm nay quà tặng mà cậu chuẩn bị là một đôi bao tay lông Độc giác thú mà cậu đau khổ tìm thật lâu mới mua được.
Thứ này rất khó mua được. Hugh tìm mất rất nhiều thời gian, lật nát cả sổ tay thư đặt hàng, để cho Gavin bôn ba mấy chục lần đến Hẻm Xéo, mới có một ông chủ xem trọng phần thành tâm này mà đem đôi bao tay của ông tư tàng bán cho cậu. Đương nhiên đối phương cũng chém thẳng tay, Hugh không có cách nào thương lượng, mất 1000 Galleon.
Khi Hugh tặng quà cho Snape, Snape lại kinh ngạc.
Lông Độc Giác Thú chính là có ma lực, nếu không cũng không thể làm lõi đũa phép. Như vậy một đôi bao tay lông Độc Giác Thú lại chỉ có thể gặp mà không thể cầu, phần lớn mọi người đều tích trữ cho riêng mình.
“Trò White, ta không thể không thừa nhận rằng phần quà tặng này làm cho ta cảm thấy ngạc nhiên vui sướng, nhưng ta nghĩ có lẽtrò không ngại nói cho ta biết, một phù thuỷ Muggle không hề có bối cảnh tại sao lại có thứ đồ này?” Snape hỏi.
Hugh cười tủm tỉm viết: “Mua.” Snape nhếch cao đuôi lông mày, hiển nhiên không tin.
“Thật đó!” Hugh cường điệu, cậu muốn đối phương tin tưởng mình mà lực viết ấn hơi mạnh.
Snape nhè nhẹ vỗ về lớp lông mềm mại nhẹ nhàng trên bao tay, nói: “Thứ ta nói thẳng, trò White. Một đôi bao tay như vậy, cho dù là gia tộc Malfoy cũng sẽ không hào phóng như vậy mà lấy ra. Nói cho ta biết, rốt cục là trò làm sao có được.”
Ý cảnh giác rất rõ ràng, Hugh không thể cười nổi nữa.
Sắc mặt cậu trắng bệch, ngay cả bàn tay cũng nhè nhẹ run, đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm người đàn ông mặc hắc bào phía trước.
Vì cái gì mà quà tặng trăm cay ngàn đắng mới tìm được, hớn hởlại đây tặng cho hắn? Chẳng lẽ là để nhận lấy hoài nghi và đề phòng hay sao? Hugh White, mày chừng nào thì rẻ rúng như vậy?
Hugh càng nghĩ càng giận, vừa hận Snape giẫm lên ý tốt của cậu, vừa hận bản thân ngu ngốc đưa đến tận cửa cho người ta nhục nhã.
Bờvai của cậu hơi hơi run, ánh mắt càng ngày càng sáng.
Hugh đột nhiên giơ tay giật lấy đôi bao tay trắng trong tay Snape, dùng sức đẩy hắn một phen, xoay người chạy ra khỏi hầm.
Snape thì mang vẻ mặt phức tạp mà nhìn cánh cửa hầm không đóng, thật lâu cũng không hề động đậy.
Hắn đương nhiên nhìn ra được Hugh đối đãi với hắn không giống bình thường, nhưng loại không bình thường này đối với kẻ như hắn mà nói, thường có nghĩa là nguy cơ tứ phía.
Phần lớn thời điểm hắn đều nguyện ý tin tưởng Hugh thân cận hắn là không hề có mục đích, nhưng tính cảnh giác của gián điệp lại luôn nhắc nhở hắn, không ai sẽ vô duyên vô cớ đối tốt như vậy với một lão dơi già đầy dầu lại độc ác cả.
Quên đi, như vậy cũng tốt. Cách hắn xa một chút với cả hai đều tốt.
Harry chuồn đến KTX Ravenclaw, thần thần bí bí mà nói cho Hugh rằng nó thu được một quà tặng khó lường. Hugh khó chịu mất cả đêm căn bản không có tâm tình ứng phó nó, dù sao không cần nghĩ cũng biết đó là Áo tàng hình.
Quả nhiên, Harry chống đỡ không được vài phút đã lấy áo tàng hình ra, giống như hiến vật quý đưa cho Hugh. Hugh không nhận, chỉ kêu nó dùng cho tốt, nhớ kỹ bản thân nó là một Slytherin cẩn thận, không cần ỷ vào áo tàng hình mà nơi nơi gây chuyện.
Harry thuận theo gật đầu, phát hiện sắc mặt cậu kém vô cùng, hốt hoảng, “Hugh, sắc mặt anh khó coi quá! Có phải bị bệnh rồi hay không? Em đưa anh đi bệnh xá tìm bà Pomfrey nhé!”
Hugh lắc đầu, viết: “Anh chỉ là ngủ không ngon thôi. Harry, em đi về trước đi, anh đi nằm thêm một lát.” Cậu thầm nghĩ muốn ở một mình.
Harry nhìn sắc mặt cậu trắng bệch, đôi mắt xanh phiếm đầy lo lắng, lại không đành lòng làm trái ý cậu, đành phải dặn vài câu, cẩn thận từng bước rời khỏi tháp Ravenclaw.
Hugh nằm ở trên giường, trằn trọc. Thân thể không ngừng truyền ra cảm giác mệt mỏi, ý thức lại tỉnh táo đến đáng sợ.
Cậu ghét nhất cái dạng này của bản thân!
Hugh mạnh xốc chăn, đứng lên, mặt cũng không rửa, tùy tay túm lấy áo choàng đầu giường, ra khỏi KTX.
Hogwarts vào lễ Giáng sinh không hề huyên náo, trên hành lang chỉ có tiếng bước chân của Hugh quanh quẩn, càng thấy lạnh lẽo.
Hugh rẽ qua một chỗ, vừa lúc thấy một cái áo choàng màu sắc rực rỡ xẹt qua, nháy mắt biến mất vô tung.
Dumbledore?
Hugh mặt nhăn mày nhíu, đi qua, chỉ thấy cánh cửa trước mặt theo gió phần phật mà phát ra tiếng vang kẽo kẹt. Hugh hồi tưởng một chút kịch tình,đẩy cửa đi vào.
Nơi này thoạt nhìn là một phòng học bỏ hoang, phía trước có đặt một chiếc gương cao đến trần nhà, viền gương màu vàng hoa lệ, phía dưới là hai móng vuốt hình chân chống đỡ. Trên đỉnh gương khắc một hàng chữ: ta chỉ ra không phải khuôn mặt ngươi mà là mong muốn sâu nhất trong tâm hồn
Quả nhiên là ma kính Erised.
Hugh đứng ở cạnh cửa nhìn tấm gương thần kỳ kia, do dự có nên đi nhìn khát vọng chân chính trong nội tâm của mình là gì không.
Cậu không nghĩ ra mình khát vọng cái gì.
À, có lẽ chỉ có mình cậu đứng trong gương chăng. Cậu đoán vậy.
Hugh chậm rãi đi qua, cậu cảm thấy bản thân hình như đang tiếp cận một nơi tràn ngập nguy hiểm, dụ hoặc.
Trong lòng có giọng nói đang vội vàng khuyên bảo cậu: “Đừng đi qua! Không nên nhìn! Nó sẽ khiến mày lâm vào hoàn cảnh không đường thối lui!” Nhưng lại có một giọng nói khác đang dụ dỗ nói nhỏ: “Đi xem đi! Chỉ liếc mắt một cái thôi, chẳng lẽ mày không muốn biết bản thân đến tột cùng muốn cái gì sao?”
Hugh rốt cục đứng trước ma kính, cậu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó trợn mắt.
Mặt gương giống như nước rung động, sau đó chậm rãi hiện ra hai bóng người.
Hugh kinh ngạc nhìn, ánh mắt mở rất lớn, giống như nhìn thấy hình ảnh nào khiến người ta không dám tin.
Theo động tác của hai người trong gương, ánh mắt Hugh càng trừng càng lớn, tay cậu vô ý thức nâng lên che miệng, đỏửng lan đến hai tai, cuối cùng cư nhiên ngay cả cần cổ tuyết trắng cũng hồng thấu.
Đột nhiên, như là bị động tác của người trong gương doạ sợ, Hugh mạnh hoàn hồn, xoay người bỏ chạy.
Hugh một đường chạy về tháp Ravenclaw, giật cửa phòng mình, chôn người vào trong chăn mềm mại, lại vẫn lộ ra đôi tai đỏ như xuất huyết.
Merlin! Tại sao có thể như vậy?!
Hugh ở trong lòng khóc thét.
Cậu cậu cậu — cư nhiên trong ma kính Erised nhìn thấy, nhìn thấy bản thân cùng Snape!
Snape đứng sau lưng cậu có nửa bước chân, tay đặt trên lưng cậu. Sau đó, chậm rãi kéo cả người cậu vào trong lòng, cậu ngẩng đầu lên, Snape cúi đầu, môi bọn họ chạm vào nhau.
Ôi! Merlin! Bọn họ đang hôn môi!
Hugh đem mặt chôn vào chăn càng sâu.
Nụ hôn phớt kia càng ngày càng sâu sắc, phát triển thành môi lưỡi giao nhau. Hồi lâu hai người mới lưu luyến tách ra, đôi mắt đen tuyền của Snape nhìn cậu, đáy mắt không hề trống rỗng lạnh lùng, mà là dịu dàng thản nhiên lưu chuyển.
Hugh chính là bị ánh mắt hoàn toàn không phù hợp với hình tượng này của Snape doạ sợ tới mức hoàn hồn.
Merlin hỡi!
Chẳng lẽ khát vọng của cậu là Snape? Có nghĩa là – cậu thích Snape?!!
Hugh liều mạng bứt tóc, cự tuyệt khả năng tin tưởng ý nghĩ đáng sợ này.
Được rồi! Snape rất tốt. Diện mạo tốt thân thể cường tráng, là loại hình cậu thưởng thức, trầm ổn, nội liễm, bác học, tuy rằng miệng độc một tí, thói quen vệ sinh kém một chút, nhưng trên cơ bản không có khuyết điểm gì [Sâu: chắc chứ con trai?]. Nhưng vấn đề là! Snape căn bản không có khả năng thích cậu đâu!
Hugh nắm cái gối đầu úp vào mặt mình, ý đồ dìm chế cái ý đồ này để trốn tránh chuyện này.
Nếu là những người khác, cậu còn có khả năng đi tranh thủ, nhưng Snape thì khác. Tình yêu của hắn tất cả đều đã cho cô gái tóc đỏ mắt xanh lục kia rồi, khi cô gái chết đi thì tình yêu của hắn cũng bị mai táng theo dưới lớp đất lạnh băng.
Người sống vĩnh viễn không so được với người chết, bởi vì người chết đi thì vẫn còn sống mãi.
Trong trí nhớ của Snape, Lily Evans, không hẳn là Lily Potter, tươi cười của cô, dung nhan của cô vĩnh viễn xinh đẹp, cho nên tình yêu đôi với cô cũng bất tử.
Hugh không khỏi cười khổ.
Có lẽ cậu thật sự đã đắc tội một vị thần tiên trong lúc vô ý nào đó, làm chuyện tốt chết đi, biến thành du hồn, đầu thai lại hay là một đứa câm trị không được, người đầu tiên thích trong hai đời lại là vô vọng tới gần.
Mà thân là một chú ưng nhỏ nhà Ravenclaw trung lập, thành kiến của Hermione đối với Slytherin không quá lớn, cho nên bình thường chỉ cần Draco không ác khẩu ác ngữ thì Hermione vẫn có thể cùng cậu ta hòa bình ở chung.
Ở chung gần một tháng, Harry đã sớm quên chuyện Hermione trên tàu tốc hành Hogwarts ngạo mạn cùng khiến người chán ghét, hai chú ưng nhỏ và hai con rắn con ở chung rất là hòa hợp.
Hagrid khi tìm kiếm về sách nuôi dạy rồng ở thư viện, Hugh cùng Harry, Draco, Hermione vừa vặn ở chung cùng học tập. Hugh không lay chuyển được bọn họ thỉnh cầu [Sâu: Draco vừa nghe chữ‘Rồng’ đã hưng phấn không khác gì thằng nhóc Gryffindor không não], nên cùng nhau theo dõi Hagrid, phát hiện bác có một quả trứng rồng.
Sau khi rồng ấp nở, dù là Hagrid hay là Harry cùng Draco đều yêu không rời tay, không chịu bắt nó rời đi chỗ khác, cuối cùng hay là Hugh cùng Hermione phân tích lợi hại mới đáp ứng đem Norbert [Sâu: Hagrid đặt tên cho con rồng] tiễn bước. Nhưng đưa đi kiểu gì lại là một vấn đề, không có Ron tham gia, tất nhiên cũng không thể dựa vào quan hệ mà nhờ Charles Weasley đưa nó đi Romania.
Cũng may Draco nghĩ đến gia tộc Malfoy có một trang viên hẻo lánh, diện tích cực lớn, dùng để nuôi rồng là quá thích hợp. Viết thư được Lucius đồng ý, đem Norbert đưa đến trang viên kia. Bởi vì Norbert sinh ra ngày thứ ba đã đưa đi nên hình thểcủa nó còn rất nhỏ, cũng không có Draco mật báo như trong nguyên tác nên việc đưa nó đi rất thuận lợi.
Trận đấu Quidditch bởi vì Harry không có trở thành Tầm thủ, hơn nữa nó ngồi cách giáo sư Snape không xa cho nên chuyện Quirrel niệm ác chú cũng không có phát sinh.
Giáng sinh sắp đến, thời tiết vô cùng lạnh lẽo, cả Hogwarts bị bao trùm trong tuyết trắng, trên cửa sổ đều có băng với những hình dạng khác nhau.
Hugh vẫn lựa chọn ở lại trường, mùa đông cậu không muốn trở về thế giới Muggle nơi không thể sử dụng ma pháp, Harry không muốn quay về nhà Dursley, cũng ở lại. Draco thì không có khả năng này, Giáng sinh còn có vô số yến hội chờ cậu ta đi ứng phó.
Hugh theo danh sách năm trước kêu Gavin đi đặt kẹo ở tiệm Công Tước Mật, quà cho Harry cùng Draco thì là mấy món bánh kẹo nhỏ tự làm, của Hermione là một quyển ‘Chân tướng ẩn sau lịch sử’.
Đưa xong hết quà tặng, Hugh cầm một cái hộp nhỏ hình chữ nhật đi về hướng hầm. Cậu đã sớm hỏi thăm, lễ Giáng sinh cơ bản Snape không trở về nhà.
Hugh không phải quý tộc gì mà tùy tay có thể lấy ra nhiều vật phẩm ma pháp sang quý như vậy. Cái vòng cổ phòng ngự năm trước kia là thứ tốt nhất trong gia sản của cậu, năm nay quà tặng mà cậu chuẩn bị là một đôi bao tay lông Độc giác thú mà cậu đau khổ tìm thật lâu mới mua được.
Thứ này rất khó mua được. Hugh tìm mất rất nhiều thời gian, lật nát cả sổ tay thư đặt hàng, để cho Gavin bôn ba mấy chục lần đến Hẻm Xéo, mới có một ông chủ xem trọng phần thành tâm này mà đem đôi bao tay của ông tư tàng bán cho cậu. Đương nhiên đối phương cũng chém thẳng tay, Hugh không có cách nào thương lượng, mất 1000 Galleon.
Khi Hugh tặng quà cho Snape, Snape lại kinh ngạc.
Lông Độc Giác Thú chính là có ma lực, nếu không cũng không thể làm lõi đũa phép. Như vậy một đôi bao tay lông Độc Giác Thú lại chỉ có thể gặp mà không thể cầu, phần lớn mọi người đều tích trữ cho riêng mình.
“Trò White, ta không thể không thừa nhận rằng phần quà tặng này làm cho ta cảm thấy ngạc nhiên vui sướng, nhưng ta nghĩ có lẽtrò không ngại nói cho ta biết, một phù thuỷ Muggle không hề có bối cảnh tại sao lại có thứ đồ này?” Snape hỏi.
Hugh cười tủm tỉm viết: “Mua.” Snape nhếch cao đuôi lông mày, hiển nhiên không tin.
“Thật đó!” Hugh cường điệu, cậu muốn đối phương tin tưởng mình mà lực viết ấn hơi mạnh.
Snape nhè nhẹ vỗ về lớp lông mềm mại nhẹ nhàng trên bao tay, nói: “Thứ ta nói thẳng, trò White. Một đôi bao tay như vậy, cho dù là gia tộc Malfoy cũng sẽ không hào phóng như vậy mà lấy ra. Nói cho ta biết, rốt cục là trò làm sao có được.”
Ý cảnh giác rất rõ ràng, Hugh không thể cười nổi nữa.
Sắc mặt cậu trắng bệch, ngay cả bàn tay cũng nhè nhẹ run, đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm người đàn ông mặc hắc bào phía trước.
Vì cái gì mà quà tặng trăm cay ngàn đắng mới tìm được, hớn hởlại đây tặng cho hắn? Chẳng lẽ là để nhận lấy hoài nghi và đề phòng hay sao? Hugh White, mày chừng nào thì rẻ rúng như vậy?
Hugh càng nghĩ càng giận, vừa hận Snape giẫm lên ý tốt của cậu, vừa hận bản thân ngu ngốc đưa đến tận cửa cho người ta nhục nhã.
Bờvai của cậu hơi hơi run, ánh mắt càng ngày càng sáng.
Hugh đột nhiên giơ tay giật lấy đôi bao tay trắng trong tay Snape, dùng sức đẩy hắn một phen, xoay người chạy ra khỏi hầm.
Snape thì mang vẻ mặt phức tạp mà nhìn cánh cửa hầm không đóng, thật lâu cũng không hề động đậy.
Hắn đương nhiên nhìn ra được Hugh đối đãi với hắn không giống bình thường, nhưng loại không bình thường này đối với kẻ như hắn mà nói, thường có nghĩa là nguy cơ tứ phía.
Phần lớn thời điểm hắn đều nguyện ý tin tưởng Hugh thân cận hắn là không hề có mục đích, nhưng tính cảnh giác của gián điệp lại luôn nhắc nhở hắn, không ai sẽ vô duyên vô cớ đối tốt như vậy với một lão dơi già đầy dầu lại độc ác cả.
Quên đi, như vậy cũng tốt. Cách hắn xa một chút với cả hai đều tốt.
Harry chuồn đến KTX Ravenclaw, thần thần bí bí mà nói cho Hugh rằng nó thu được một quà tặng khó lường. Hugh khó chịu mất cả đêm căn bản không có tâm tình ứng phó nó, dù sao không cần nghĩ cũng biết đó là Áo tàng hình.
Quả nhiên, Harry chống đỡ không được vài phút đã lấy áo tàng hình ra, giống như hiến vật quý đưa cho Hugh. Hugh không nhận, chỉ kêu nó dùng cho tốt, nhớ kỹ bản thân nó là một Slytherin cẩn thận, không cần ỷ vào áo tàng hình mà nơi nơi gây chuyện.
Harry thuận theo gật đầu, phát hiện sắc mặt cậu kém vô cùng, hốt hoảng, “Hugh, sắc mặt anh khó coi quá! Có phải bị bệnh rồi hay không? Em đưa anh đi bệnh xá tìm bà Pomfrey nhé!”
Hugh lắc đầu, viết: “Anh chỉ là ngủ không ngon thôi. Harry, em đi về trước đi, anh đi nằm thêm một lát.” Cậu thầm nghĩ muốn ở một mình.
Harry nhìn sắc mặt cậu trắng bệch, đôi mắt xanh phiếm đầy lo lắng, lại không đành lòng làm trái ý cậu, đành phải dặn vài câu, cẩn thận từng bước rời khỏi tháp Ravenclaw.
Hugh nằm ở trên giường, trằn trọc. Thân thể không ngừng truyền ra cảm giác mệt mỏi, ý thức lại tỉnh táo đến đáng sợ.
Cậu ghét nhất cái dạng này của bản thân!
Hugh mạnh xốc chăn, đứng lên, mặt cũng không rửa, tùy tay túm lấy áo choàng đầu giường, ra khỏi KTX.
Hogwarts vào lễ Giáng sinh không hề huyên náo, trên hành lang chỉ có tiếng bước chân của Hugh quanh quẩn, càng thấy lạnh lẽo.
Hugh rẽ qua một chỗ, vừa lúc thấy một cái áo choàng màu sắc rực rỡ xẹt qua, nháy mắt biến mất vô tung.
Dumbledore?
Hugh mặt nhăn mày nhíu, đi qua, chỉ thấy cánh cửa trước mặt theo gió phần phật mà phát ra tiếng vang kẽo kẹt. Hugh hồi tưởng một chút kịch tình,đẩy cửa đi vào.
Nơi này thoạt nhìn là một phòng học bỏ hoang, phía trước có đặt một chiếc gương cao đến trần nhà, viền gương màu vàng hoa lệ, phía dưới là hai móng vuốt hình chân chống đỡ. Trên đỉnh gương khắc một hàng chữ: ta chỉ ra không phải khuôn mặt ngươi mà là mong muốn sâu nhất trong tâm hồn
Quả nhiên là ma kính Erised.
Hugh đứng ở cạnh cửa nhìn tấm gương thần kỳ kia, do dự có nên đi nhìn khát vọng chân chính trong nội tâm của mình là gì không.
Cậu không nghĩ ra mình khát vọng cái gì.
À, có lẽ chỉ có mình cậu đứng trong gương chăng. Cậu đoán vậy.
Hugh chậm rãi đi qua, cậu cảm thấy bản thân hình như đang tiếp cận một nơi tràn ngập nguy hiểm, dụ hoặc.
Trong lòng có giọng nói đang vội vàng khuyên bảo cậu: “Đừng đi qua! Không nên nhìn! Nó sẽ khiến mày lâm vào hoàn cảnh không đường thối lui!” Nhưng lại có một giọng nói khác đang dụ dỗ nói nhỏ: “Đi xem đi! Chỉ liếc mắt một cái thôi, chẳng lẽ mày không muốn biết bản thân đến tột cùng muốn cái gì sao?”
Hugh rốt cục đứng trước ma kính, cậu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó trợn mắt.
Mặt gương giống như nước rung động, sau đó chậm rãi hiện ra hai bóng người.
Hugh kinh ngạc nhìn, ánh mắt mở rất lớn, giống như nhìn thấy hình ảnh nào khiến người ta không dám tin.
Theo động tác của hai người trong gương, ánh mắt Hugh càng trừng càng lớn, tay cậu vô ý thức nâng lên che miệng, đỏửng lan đến hai tai, cuối cùng cư nhiên ngay cả cần cổ tuyết trắng cũng hồng thấu.
Đột nhiên, như là bị động tác của người trong gương doạ sợ, Hugh mạnh hoàn hồn, xoay người bỏ chạy.
Hugh một đường chạy về tháp Ravenclaw, giật cửa phòng mình, chôn người vào trong chăn mềm mại, lại vẫn lộ ra đôi tai đỏ như xuất huyết.
Merlin! Tại sao có thể như vậy?!
Hugh ở trong lòng khóc thét.
Cậu cậu cậu — cư nhiên trong ma kính Erised nhìn thấy, nhìn thấy bản thân cùng Snape!
Snape đứng sau lưng cậu có nửa bước chân, tay đặt trên lưng cậu. Sau đó, chậm rãi kéo cả người cậu vào trong lòng, cậu ngẩng đầu lên, Snape cúi đầu, môi bọn họ chạm vào nhau.
Ôi! Merlin! Bọn họ đang hôn môi!
Hugh đem mặt chôn vào chăn càng sâu.
Nụ hôn phớt kia càng ngày càng sâu sắc, phát triển thành môi lưỡi giao nhau. Hồi lâu hai người mới lưu luyến tách ra, đôi mắt đen tuyền của Snape nhìn cậu, đáy mắt không hề trống rỗng lạnh lùng, mà là dịu dàng thản nhiên lưu chuyển.
Hugh chính là bị ánh mắt hoàn toàn không phù hợp với hình tượng này của Snape doạ sợ tới mức hoàn hồn.
Merlin hỡi!
Chẳng lẽ khát vọng của cậu là Snape? Có nghĩa là – cậu thích Snape?!!
Hugh liều mạng bứt tóc, cự tuyệt khả năng tin tưởng ý nghĩ đáng sợ này.
Được rồi! Snape rất tốt. Diện mạo tốt thân thể cường tráng, là loại hình cậu thưởng thức, trầm ổn, nội liễm, bác học, tuy rằng miệng độc một tí, thói quen vệ sinh kém một chút, nhưng trên cơ bản không có khuyết điểm gì [Sâu: chắc chứ con trai?]. Nhưng vấn đề là! Snape căn bản không có khả năng thích cậu đâu!
Hugh nắm cái gối đầu úp vào mặt mình, ý đồ dìm chế cái ý đồ này để trốn tránh chuyện này.
Nếu là những người khác, cậu còn có khả năng đi tranh thủ, nhưng Snape thì khác. Tình yêu của hắn tất cả đều đã cho cô gái tóc đỏ mắt xanh lục kia rồi, khi cô gái chết đi thì tình yêu của hắn cũng bị mai táng theo dưới lớp đất lạnh băng.
Người sống vĩnh viễn không so được với người chết, bởi vì người chết đi thì vẫn còn sống mãi.
Trong trí nhớ của Snape, Lily Evans, không hẳn là Lily Potter, tươi cười của cô, dung nhan của cô vĩnh viễn xinh đẹp, cho nên tình yêu đôi với cô cũng bất tử.
Hugh không khỏi cười khổ.
Có lẽ cậu thật sự đã đắc tội một vị thần tiên trong lúc vô ý nào đó, làm chuyện tốt chết đi, biến thành du hồn, đầu thai lại hay là một đứa câm trị không được, người đầu tiên thích trong hai đời lại là vô vọng tới gần.
Danh sách chương