14.02, Valentine

Hogwarts nơi nơi tản ra hơi thở màu hồng phấn, mùi ngọt đắng của socola lan trong không khí như hương vị của tình yêu, những thuỷ nhỏ mới biết yêu lần đầu đỏ mặt đem những gói socola được gói bọc tỉ mỉ cho người trong lòng.

“Tặng cho cậu!” Hugh đang cúi đầu bước trên hành lang thì đột nhiên bị đụng, một thứ không rõ bị nhét vào trong tay. Cậu ngẩng đầu, ngớ ngẩn nhìn theo cô gái tóc dài đang chạy phía trước.

Là socola à.

Hugh không nghĩ nhiều, mở giấy gói màu hồng nhạt đẹp đẽ ra, lấy socola, cho vào miệng ăn.

Ây, bột ca cao chất lượng không tốt, tỉ lệ đường sữa không chuẩn, vị không đủ mịn. Kết luận: Miễn cưỡng nuốt được.

Hugh chuyên nghiệp nhận xét hương vị socola, chẳng qua là đồ người khác tặng không tiện ném đi, ăn nốt số còn lại. Nuốt xuống miếng cuối cùng, nhìn lại tờ giấy gói màu hồng, giờ mới nghĩ ra, đây là socola Valentine sao!

Còn đang rối rắm, trong tay lại bị nhét thêm một miếng socola. Thì ra có rất nhiều người còn do dự, giờ đã có người mở đầu, cả bọn lập tức ùa lên. Đường từ tháp Ravenclaw đến phòng học môn biến hình, cậu đã thu được mấy chục phần socola.

Hugh vẻ mặt bất đắc dĩ rối rắm ôm một đống lớn socola đi vào phòng sinh hoạt chung nhà Ravenclaw, Avet ngạc nhiên nhìn cậu, “Hugh, sớm biết em được chào đón nhưng lại không nghĩ sẽ đến mức này. Thế nào? Cảm giác được các cô gái vây quanh không tồi chứ hả?”

Nhắc tới Hugh lại hết chỗ nói. Nữ sinh tặng cậu socola cũng thôi đi, ngay cả nam sinh cũng vô giúp vui là sao, gần một nửa chỗ socola này là do mấy phù thuỷ nam nhỏ tặng, hơn nữa lại có đủ bốn nhà!

Avet đụng đụng vai cậu, “Hì! Nhiều socola như vậy em cũng ăn không hết đâu nhỉ, chi bằng chia cho mọi người đi.”

Hugh đảo mắt xem thường, trút toàn bộ socola vào lòng y rồi mới xoay người đi lên lầu.

“Ai! Hugh, em cho anh hết hả?” Avet ở sau lưng cậu hô to, hai tay ôm một đống socola, nhìn qua rất buồn cười.

Hugh không quay đầu, chỉ phất tay, thân ảnh rất nhanh biến mất ở chỗ rẽ cầu thang.

Avet ôm socola xoay người nhìn mấy người khác trong phòng sinh hoạt chung, bọn họ đều mang theo ý cười bỡn cợt nhìn y, Avet nhún nhún vai, “Một khi đã như vậy, cùng nhau ăn đi!”

Mọi người nhìn nhau, sau đó nhất trí nhào về phía Avet, cướp đoạt socola trong tay y. Avet quang vinh bị hạ gục, giãy dụa kêu: “Hey! Để lại cho tôi một miếng! Đây chính là socola tình yêu Hugh tặng cho tôi đó!”

Tất cả “Xì!” một tiếng.

Đang lúc các phù thuỷ nhỏ sung sướng nhấm nháp socola thì Anseair từ bên ngoài đi vào, thấy vậy cảnh tượng này không khỏi tò mò hỏi: “Sao lại tụ tập một chỗ ăn socola thế? Avet, không phải cậu đi đầu khoe ra số socola mình được tặng đấy chứ?”

Avet đi tới ôm lấy vai anh ta, cười nói: “Anse, nghe nè, lợi hại nhất vẫn là hoàng tử nhỏ của Ravenclaw chúng ta! Socola bọn tôi đang ăn đều là người khác tặng cậu bé, ít nhất có ba mươi khối nhé.”

Anseair nhăn mày, trong lòng có chút không thoải mái. Chút nữa thì anh ta quên mất, người có cảm tình với Hugh không chỉ mình anh ta, đống socola này đúng là một hồi chuông cảnh báo.

Anseair tránh thoát khỏi Avet, nói: “Tôi qua xem Hugh.” Sau đó tựý lên lầu. Avet đứng sau ngơ ngác: Hugh xảy ra chuyện gì à? Cần anh ta đi xem sao? Anseair gõ cửa phòng, Hugh ra mở cửa nhìn thấy anh thì nghi hoặc.

Nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên của Hugh, Anseair nhất thời cũng không biết nên làm gì. Hiện tại anh và Hugh chỉ là bạn bè bình thường, có lẽ còn chưa đến mức đấy, hiển nhiên không phải là lúc thích hợp để thổ lộ.

Thấy Anseair không nói lời nào, Hugh càng thêm nghi hoặc. Anh ta rốt cuộc tới làm gì thế? Trừng mắt với mình à?

“Khụ khụ!” Anseair ho khan hai tiếng, rốt cục nói: “Ừm, Hugh, nghe nói em nhận được rất nhiều socola.”

Chỉ vì cái này?

Hugh càng mơ hồ, nhưng vẫn gật đầu.

“Thế còn không?” Lời vừa ra khỏi miệng, Anseair cũng rất muốn tát miệng mình hai cái.

Hugh ngẩn người, ánh mắt nhìn anh ta trở nên có chút quỷ dị, sau đó lắc đầu.

“À không còn thì anh đi nhé.” Anseair nói không ngắt câu rồi xoay người bước đi, chính là tấm lưng kia sao trông giống đang chạy trối chết thế nhờ.

Hugh chả hiểu ra sao, xoay người đóng cửa.

Buổi tối 6h, Hugh tới sảnh đường ăn tối, dọc theo đường đi lại bị nhét cho hơn mười khối socola, còn có hai đàn chị Gryffindor kéo tay cậu thổ lộ khiến cậu phải chật vật chạy trốn.

Thật vất vả mới tới được sảnh đường, lại bị một Slytherin năm ba ngăn cản.

Hugh mờ mịt nhìn bó hoa hồng to trước mặt, dùng một ánh mắt mà cậu không thể hiểu nổi nhìn chằm chằm, [Sâu: kỳ thật đó là ánh mắt chăm chú thâm tình], kéo tay phải cậu, sau đó quì một gối.

“A! Hugh thân yêu, em thật xinh đẹp, thật đáng yêu. Ánh mắt em giống như bầu trời đầy sao lấp lánh, đôi môi em như đoá hoa. Ôi! Khi anh nhìn thấy em lần đầu tiên, anh đã mê say em, từng cử động nhỏ của em đều khắc sâu trong tim anh, anh vì em mà điên cuồng! Cho dù em vĩnh viễn không thể cất tiếng nói, anh vẫn sẵn lòng hiến dâng cho em tất cả. Hugh, anh yêu em, hãy cho phép anh trở thành bờ vai vững chãi mà em có thể dựa vào suốt đời!”

Lời thổ lộ nóng bỏng mà khoa trương khiến Hugh xấu hổ không thôi, huống chi bên cạnh còn có một đống người vây xem.

Hugh vội vàng rút tay lại, những người này vẫn giữ tư thế quỳ tiến lên vài bước, bám riết không tha muốn bắt lấy tay Hugh, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng.

Hugh đang buồn bực thì một giọng nói trầm thấp mềm mượt mang theo chút châm chọc lạnh băng vang lên, “Gây ách tắc hành lang, ảnh hưởng mọi người dùng cơm, Gryffindor, Ravenclaw, Hufflepuff trừ 10đ!”

Snape xuất hiện làm cho lũ chim thú nhỏ đang vây xem tan tác, chỉ còn lại Slytherin vẫn đang cố chấp nắm tay Hugh và Hugh đang vô cùng khó xử xấu hổ.

“Spencer Zabini, cấm túc một tháng, ngày mai đến chỗ thầy Filch điểm danh.” Snape lạnh như băng nói, Spencer Zabini cố gắng vớt vát, “Oh, không, giáo sư Snape, em chỉ muốn thổ lộ với người trong lòng thôi mà, thầy không thể cướp đoạt quyền lợi của em được.”

Snape mắt lạnh nhìn gã, “Hai tháng, cậu Zabini.”

“Oh, không –” Spencer Zabini ảo não kêu, Hugh nhân cơ hội tránh khỏi y, trốn ra sau lưng Snape.

Spencer Zabini dưới tầm mắt chết chóc của Snape thì bại trận, nháy mắt một cái với Hugh, sửa sang lại áo chùng, cầm bó hồng đi vào sảnh đường.

“Cậu White, cậu còn muốn đứng ở đây tiếp tục phóng ra nội tiết tố hấp dẫn mọi người tới hay sao?” Snape xoay người lạnh lùng nhìn Hugh đang tránh phía sau mình.

Cũng đâu phải lỗi của cậu chớ!

Hugh ở trong lòng vụng trộm xem thường hắn một cái, nhanh chóng lắc đầu, đi theo sau lưng hắn vào sảnh đường, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người mà ngồi vào chỗ sau cùng trên dãy bàn nhà Ravenclaw.

Hugh thấy anh em nhà Weasley dang nháy mắt với mình từ bên dãy bàn Gryffindor, ái muội cười không ngừng. cậu vội vàng thu hồi tầm mắt, chuyên chú nhìn cái bàn, giống như tự dưng có bông hoa nào đang nở rộ vậy.

“Hugh, nhóc thật là có mị lực, ngay cả quý tộc Slytherin mắt cao hơn đỉnh đầu cũng phải quỳ dưới góc áo chùng của nhóc nha.” Lại là Avet ồn ào, “Đúng không, Anse?” Y dùng khuỷu tay đụng thắt lưng Anseair bên cạnh.

Sắc mặt Anseair không tốt lắm, lấy tay đẩy kính, nghiêm túc nói: “Hugh, Spencer Zabini có tiếng trăng hoa, em đừng bị y lừa.”

Hugh sửng sốt, tiện đà mỉm cười, lắc đầu.

Sao cậu lại đi thích loại người đó chứ, huống chi bọn họ đều là nam. Hugh chưa bao giờ nghĩ về vấn đề bạn lữ, càng miễn bàn vụ tiếp thu một người đồng tính theo đuổi.

Thấy cậu lắc đầu, Anseair sắc mặt có vẻ dễ coi hơn một chút. Avet tinh tường nhìn thấy biến hóa này, hơi hơi nheo lại mắt.

Ây, có vấn đề nha.

Trải qua Lễ tình nhân hỗn loạn, Hugh ý thức được khuôn mặt mình thật là quá phiền toái, liên tục vài ngày đều ủ rũ không vui, hại tất cả những ai có ý với cậu trong Hogwarts đều đau lòng không thôi, nhất là những cô gái tràn đầy mẫu tính, nghiễm nhiên đã quên mất mình cũng chỉ lớn hơn Hugh vài tuổi là cùng, hận không thể ôm lấy cậu an ủi một phen. Mà ai dạn dĩ hơn còn thề sẽ tìm ra cái người chọc Hugh không vui cơ, đáng tiếc bọn họ không thăm dò được rốt cuộc vì sao Hugh tức giận.

Hầm.

“Giáo sư Snape, em muốn chỉnh dung!” Hugh thực trịnh trọng viết những lời này vào quyển sổ đặt trước mặt Snape.

Snape giật giật khoé mắt, “Sao nào? Cậu White còn ngại mị lực của mình chưa đủ, muốn chỉnh dung để khiến cả giới phù thuỷ phải chao đảo sao?”

Hugh căm giận viết: “Không! Em muốn chỉnh thành mặt một người qua đường bình thường!”

“Ồ? Xem ra Cậu White đối với dung mạo mà Merlin ban cho rất là bất mãn?” Snape lại nhếch mày, tim gan Hugh run theo từng đợt.

Thật thật là, chết tiệt tao nhã!

“Khuôn mặt này chỉ biết mang đến phiền toái, em chỉ muốn trải qua bảy năm học bình thản ở Hogwarts rồi sau đó về nhà, không có quan hệ nào với giới phù thuỷ nữa.” Hugh bình tĩnh chút, chậm rãi viết.

Snape nhìn mà nhíu mày, rất ít có phù thuỷ Muggle sẽ lựa chọn trở lại thế giới Muggle, bình thường sau khi học bảy năm ở Hogwarts thì đều chọn ở giới phù thuỷ mưu sinh. Dù sao thì bọn họ nhận được là bằng tốt nghiệp pháp thuật chứ không được nhận nền giáo d*c của Muggle.

Snape nghĩ một chút, nói: “Cậu White, có lẽ có một chú ngữ có thể giúp cậu giải quyết phiền toái nho nhỏ này chăng.”

Hai mắt Hugh nhất thời sáng lên, Snape chậm rãi nói: “Bùa mê hoặc. Đó có vẻ là 1 bùa chú cao cấp những nếu cậu muốn dung mạo mình bớt thu hút thì chỉ cần một ngày là học được.”

Hugh thể hiện vẻ nhiệt tình trước nay chưa từng có, cần có nửa ngày đã biến dung mạo của mình không còn quá xuất sắc trong mắt người khác nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện