(Jeje: Cuối cùng cũng thi xong *tung bông* Nếu mấy ngày nữa mà các bạn thấy ngừng ra chương mới một thời gian thì đó là đã có điểm thi rồi nhé TT_TT)

Ôn Duyên thở hắt ra, ngẩng đầu nhìn Tạ Sâm nói: “Cậu lần trước hỏi tôi lúc tắm nhìn thấy gì, tôi chỉ là nói cho cậu biết lai lịch, lại không nói cho cậu, tôi rốt cuộc phát hiện cái gì.”

Ôn Duyên nói giơ tay ấn ở phía bên phải trên bụng nhỏ của mình, “Nguyên bản chỗ này có vết sẹo do giải phẫu viêm ruột thừa lưu lại, bất quá cái này phát sinh sau khi trưởng thành, cho nên có thể không tính. Nhưng chỗ ở phía sau lưng…… Vốn dĩ cũng nên có một vết sẹo không lớn không nhỏ, năm tôi bảy tuổi lưu lại, bởi vì trước đó chúng ta gặp qua cha mẹ nuôi của tôi, cho nên tôi thực tin tưởng bọn họ chính là người thế giới này. Nếu bọn họ nhận thức tôi, kia đại biểu, thế giới này cũng có một Ôn Duyên được bọn họ thu dưỡng, cho nên tôi lúc trước mới đưa ra kết luận tôi không còn là chính mình nữa, tuy rằng theo lý luận Ôn Duyên này cũng là tôi, chỉ là……”

Ôn Duyên gục đầu xuống cấm thanh, Tạ Sâm đột nhiên ngồi xổm xuống, hắn nhìn sắc mặt khó coi đối diện của Ôn Duyên, lấy ra một điếu thuốc. (Jeje: Ê ê ai cho mi dạy hư tiểu Duyên nhà ta vậy hả =3=”)

Ôn Duyên trầm mặc đã lâu, hắn biết sắc mặt của mình nhất định rất khó xem, hắn nói không nên lời tư vị hiện tại! Hắn hoài niệm mình trước kia, thật sự hoài niệm! Ai không muốn làm mình chân chính đâu?! Còn nếu nói giây tiếp theo liền có thể làm hắn trở lại trong thế giới hiện thực đi, làm hắn quay về chính mình. Hắn cũng nói không nên lời vì cái gì…… Hắn chỉ là rất rõ ràng, chính mình cũng không thể đồng ý không chút do dự.

Có lẽ là bởi vì, chỉ có ở thế giới này hắn mới có thể phóng túng chính mình, cũng có lẽ là bởi vì, hắn có khả năng thật sự bắt đầu luyến tiếc người ngồi xổm đối diện mình nhưng bất luận là bởi vì cái gì, hắn đều không bỏ được nơi đây, cho dù trình độ này cũng không bỏ được. Loại nhận thức này, làm hắn rối rắm, lại thêm bất lực.

“Cậu phát hiện vết sẹo, cùng sự tình hôm nay, có liên hệ gì với nhau?”

Tạ Sâm có lẽ là không muốn Ôn Duyên lại đem suy nghĩ đặt ở những quá khứ đó, chuẩn xác không lầm đem suy nghĩ Ôn Duyên lôi lại chủ đề chính.

Ôn Duyên thư khẩu khí liễm suy nghĩ, nghĩ đến những sự tình khi còn nhỏ, kỳ thật cha nuôi lúc ấy, đối với hắn cũng thật sự tốt……

“Phía sau lưng tôi hẳn là nên có vết sẹo, là do năm bảy tuổi ham chơi gây ra. Thép cắt một miệng vết thương rất sâu, khi đó tôi vừa mới qua sinh nhật, lại vừa lúc đuổi kịp ăn Tết, nhưng bởi vì miệng vết thương quá sâu lại không thể không nằm viện. Cha nuôi tuy rằng giận, nhưng lại thực đau lòng tôi, liền tính đêm 30 hôm đó, cũng vẫn luôn ở bệnh viện bồi tôi. Ở cách vách giường bệnh tôi có một lão a di, nàng thực thích tôi, cho nên con nàng đưa cho nàng sủi cảo thịt lừa, nàng còn đưa cho chúng ta một ít.”

Ôn Duyên hít vào một hơi, hắn cũng không có xem phản ứng của Tạ Sâm, hồi tưởng quá khứ đã qua, chậm rãi tiếp tục nói: “Vốn dĩ cha nuôi cũng tìm mọi cách từ chối, nhưng lão a di kia cãi lại nói cho tôi không phải cho hắn, cha nuôi chỉ có thể để tôi nhận lấy, sau đó còn thuận tiện dỗ tôi, nói ăn thịt lừa miệng vết thương sẽ mau lành, để tôi không cần lo lắng, cứ việc ăn. Tôi lúc ấy tuổi còn nhỏ, đặc biệt thích ăn Tết, lại là lần đầu tiên ở bệnh viện ăn Tết, cho nên phi thường khó chịu. Nhưng cha nuôi vẫn luôn ở bên cạnh dỗ tôi, xuất viện liền mang tôi đi phóng pháo hoa, khi đó tâm tính trẻ con, nghe nói có thể phóng pháo hoa, vô cùng cao hứng mà liền ngoan ngoãn ăn……”

Ôn Duyên phảng phất lại lần nữa cảm nhận được thời khắc ấm áp nhất kia, độ cong khóe miệng cũng nhu vài phần, “Kia vẫn là lần đầu tiên tôi ăn sủi cảo thịt lừa, có thể là bởi vì tâm tình tốt đi, liền cảm thấy hương vị thật đúng là không tồi…… Nhưng chờ tôi sau khi quen thói ăn da xong để nhân lại, cha nuôi không giống như xưa dứt khoát ăn, lão a di nhìn đến sắc mặt khó xử của cha nuôi, liền đặc biệt cười ha hả nói, có phải hay không bị dị ứng với thịt lừa a? Cha nuôi lúc ấy cũng ngượng ngùng thừa nhận. Tôi lúc ấy còn không biết dị ứng là cái gì, nhưng cũng mơ hồ minh bạch, phỏng chừng cha nuôi không thể ăn thịt lừa. Lúc ấy vì để cha nuôi cảm thấy tôi đã lớn hiểu chuyện, kia vẫn là lần đầu tiên tôi chủ động, không chọn nhân da, đều ăn toàn bộ. Tuy rằng cha nuôi chưa nói cái gì, nhưng tôi cảm thấy ánh mắt hắn nhìn ta lúc ấy có loại cảm xúc vui mừng này đi……  Lúc ấy không hiểu đó là vui mừng, sau khi trưởng thành mới hiểu được, nhưng loại cảm xúc này, cũng sẽ không xuất hiện trên người tôi nữa. Cho nên đối với sủi cảo thịt lừa, tôi xem như…… Có loại tình cảm đặc thù đi……”

Nói tới đây, Ôn Duyên đình chỉ hồi ức, hắn trấn định cảm xúc, thật sâu mà hít một hơi, rồi sau đó lại phun ra, “Mà chuyện này, nếu không phải Hàn Thịnh ở cùng một chỗ với tôi, căn bản không có lý do biết. Rốt cuộc Ôn Duyên nơi này, phía sau lưng đến vết sẹo cũng không có, nhưng nếu không phải bởi vì vết thương kia nằm viện, lại từ đâu ra sủi cảo thịt lừa.”

“Không phải trùng hợp?”

Ôn Duyên minh bạch ý tứ Tạ Sâm, lập tức lắc đầu nói: “Hắn sáng nay lúc tới liền nói, biết tôi thích ăn sủi cảo thịt lừa, mang riêng đến…… Kỳ thật lúc trước ở đây, tôi liền có loại cảm giác này, lúc sau nhìn thấy hắn dọc theo đường đi…… Tôi cảm giác có chỗ nào không phù hợp, tôi không thể nói tới, lúc ấy cũng chỉ là một loại cảm giác thôi. Phỏng chừng hắn đã sớm biết tôi không phải Ôn Duyên nơi này, có lẽ từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn cũng đã biết, chỉ là tôi quá tín nhiệm hắn, cũng không có hoài nghi lời hắn nói, chỉ tưởng Hàn Thịnh trong thế giới này bị tôi gặp phải, cũng không có nghĩ nhiều.”

Ôn Duyên dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Nhưng kỳ thật mấy ngày nay, tôi cũng không phải một chút cũng chưa nghĩ tới, rốt cuộc giữa nhau tiếp xúc chút ít, hắn cho tôi cảm giác luôn là thực vi diệu, hắn đối với hiểu biết của tôi…… Kỳ thật ngay từ đầu liền có chút không bình thường toàn diện, nếu thật sự theo như lời hắn nói, chỉ là giống tôi quan hệ hệ quen biết như bạn học, kia hắn sao có thể biết địa chỉ nhà tôi ở thành phố Vĩnh Dương? Này căn bản không khoa học đi, tuy rằng địa chỉ kia, hiện tại tôi căn bản không biết là nơi nào…… Nhưng nếu là hộ tịch thế giới này, nhà kia hẳn là chỗ ở của cha mẹ nuôi và em trai.”

Nghĩ tới “em trai” mình, Ôn Duyên dừng nói một chút, tiện đà hất hất đầu tiếp tục nói: “Tuy rằng tôi vô pháp nói Ôn Duyên thế giới này có bất đồng gì với tôi, nhưng xem thái độ cha mẹ nuôi đối với tôi liền biết, bọn họ là không có khả năng ở cùng một chỗ đi. Huống hồ, liền tính tôi cùng Ôn Duyên này có một chút bất đồng, nhưng cũng sẽ không có khác biệt quá lớn. Cho nên vô luận như thế nào, tôi đều là không có khả năng mang Hàn Thịnh trở về căn nhà kia. Kia Hàn Thịnh, hắn lại là như thế nào biết địa chỉ nhà Ôn Duyên? Lại còn nói ra thuần thục như vậy?”

Không đợi Tạ Sâm trả lời, Ôn Duyên liền tự hỏi tự đáp: “Trừ phi hắn ngay từ đầu liền đối với Ôn Duyên sinh ra hứng thú nồng hậu, cho nên hắn mới muốn đi tìm hiểu hết thảy về Ôn Duyên, bao gồm tình huống gia đình ở thành thị khác. Chỉ tiếc, phỏng chừng sau khi hắn hiểu biết một hồi, phát hiện Ôn Duyên nơi này chỉ hàng nguyên gốc thế giới này, cũng không phải Ôn Duyên cùng một thế giới với hắn. Tôi lý giải cảm thụ của hắn, thời điểm lúc trước mới nhìn thấy cha mẹ nuôi, tôi cũng dị thường khiếp sợ, rốt cuộc ở thế giới này xuất hiện người mình nhận thức, loại chuyện này, thật sự không dễ tiếp thu……”

Ôn Duyên cũng không tính toán nói cho Tạ Sâm thế giới này chỉ là một quyển sách, bởi vì chuyện tới hiện giờ, liền hắn cũng không dám khẳng định này rốt cuộc còn có phải quyển sách hắn xem kia hay không.

“Tôi đoán rằng, hắn hẳn là rất sớm phía trước, liền tới thế giới này. Lúc ấy thời điểm lần đầu gặp mặt, có lẽ biểu hiện của tôi cùng Ôn Duyên hắn điều tra bất đồng? Cũng có lẽ là hắn đã nhận ra chuyện gì khác, tóm lại, hắn lúc ấy nói đến sự kiện lúc thi đấu đá hỏng chân ta, nếu tôi đoán không sai, hẳn chính là lần đầu tiên hắn thử tôi. Mà tôi lại không hề cảnh giác, theo hắn nói liền thuận theo…… Mà từ một khắc tự mình nói theo hắn kia, hắn nên biết, Ôn Duyên này, đã đổi tâm.”

Tạ Sâm không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng mà hút thuốc.

Có lẽ là bởi vì không gian tương đối rộng lớn, Ôn Duyên không cảm thấy bị hun đến hoảng,  “Kỳ thật tôi biết, hắn nhanh chóng như vậy mang theo sủi cảo thịt lừa tới, hẳn là đã sớm xác định tôi không phải Ôn Duyên nơi này. Trách tôi ấn tượng đối với hắn vẫn dừng lại ở lúc trước, cho nên đều xem nhẹ những quá khứ quan trọng đó…… Bất quá nói như thế nào đâu, tuy rằng đại não tôi còn chưa phản ứng lại, nhưng tiềm thức đã thực cảnh giác không muốn tín nhiệm hắn…… Bằng không, tôi cũng sẽ không cố ý đi lấy đũa dùng của chúng ta.”

Thời điểm nói đến đây, Ôn Duyên có chút khó chịu, nếu nói Hàn Thịnh chỉ là Hàn Thịnh thế giới này thì tốt, nhưng đối phương cố tình là Hàn Thịnh hắn quen thuộc kia, hắn tin tưởng Hàn Thịnh hiện tại tuyệt đối không giống trước kia, nhưng hắn thật sự nói không nên lời vì cái gì không giống nhau, nơi nào không giống nhau, chỉ là tiềm thức cảm thấy……

Đối phương, đã không còn là bộ dáng hắn từng thích.

“Sau khi hắn đi rồi, tôi liền bắt đầu cân nhắc, tôi cẩn thận hồi tưởng một chút những việc trải qua lúc trước. Kỳ thật nếu không phải hắn ám chỉ ở thế giới này vẫn cứ cùng tôi cùng giáo, tôi cũng sẽ không cho rằng Ôn Duyên nơi này cùng tôi trải qua hoàn toàn giống nhau. Nhưng nói như thế nào đâu, có lẽ liền tính không phải hoàn toàn giống nhau, nhưng đại thể cũng không sai biệt lắm, rốt cuộc thái độ cha mẹ nuôi đối với tôi, cũng giống như nơi đó…… Cho nên đại thể vận mệnh, hẳn là cũng sẽ không có lệch lạc gì……”

Ôn Duyên lắc lắc đầu, bỏ qua một bên những sự tình không thoải mái không đi thâm tưởng, nhưng hắn vẫn là khó có thể ức chế nghĩ tới Hàn Thịnh lúc trước ở bệnh viện im lặng làm bạn với hắn, Hàn Thịnh đã từng là ôn nhu như ánh mặt trời như vậy, mà Hàn Thịnh hiện tại, tuy rằng thoạt nhìn vẫn là bộ dáng kia, chỉ là……

Ôn Duyên hoãn khẩu khí, kỳ thật liền tính hoài niệm lại như thế nào, bọn họ rốt cuộc chưa từng thâm giao qua, cho nên nghiêm khắc mà nói, cũng không có gì nhưng nhớ lại. Bởi vậy, hắn đem tình cảm tư nhân của mình tạm thời bỏ qua một bên, chỉ nói cảm thụ hôm nay, “Hắn…… Cùng với người tôi cho rằng đã hoàn toàn không giống nhau. Hắn hôm nay tới như vậy,  có lẽ cũng là thử tôi đi. Hắn có tâm tư hại tôi hay không, tôi cũng không biết, nhưng trừ bỏ chi tiết hắn cùng lòng tôi biết rõ ràng, hắn cũng không có biện pháp khác, đi chứng minh tôi không phải Ôn Duyên thế giới này. Cho nên, liền tính hắn trong lòng ngờ vực, thậm chí là xác định, nhưng chứng cứ minh xác, phỏng chừng trong một chốc hắn cũng lấy không ra. Cho nên tôi tạm thời cũng có thể không cần lo lắng sẽ liên lụy các người, chỉ là nếu, đến lúc đó hắn thật sự lấy ra chứng cứ gì……”

“Các cậu lúc trước, như thế nào lại tiếp xúc với nhau?” Tạ Sâm chú ý tới “Cùng với người tôi cho rằng đã hoàn toàn không giống nhau” của Ôn Duyên, nếu là người có quan hệ thân mật, sao có thể dùng từ “cho rằng”? Tạ Sâm nhiều lần chú ý sai trọng điểm như vậy, Ôn Duyên cũng đã quen…… Hắn cảm thấy từ sau khi cùng Tạ Sâm nhận thức, cảm xúc của mình càng ngày càng phong phú, lời nói cũng càng ngày càng nhiều, tỷ như hiện tại, hắn chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng, nhưng lại không tự chủ được có chút muốn cười khổ……

“Thời điểm ở trên xe, không phải đã nói rồi sao. Tôi lúc trước chân bị thương, hắn ở bệnh viện chiếu cố tôi một tháng.”

Tạ Sâm: “Chỉ như vậy?”

Ôn Duyên: “Chỉ như vậy.”

Không đợi Ôn Duyên mang đề tài hơi trầm trọng này bình thường trở lại, Tạ Sâm liền một phen kéo hắn, đối phương căn bản mặc kệ hắn không kịp tiết tấu này, chỉ vào máy móc cách đó không xa, liền chậm rãi mở miệng nói: “Đó là máy phát điện năng lượng mặt trời, lão Chu đã sửa lại một chút. Thoạt nhìn không lớn, lại tương đương với một trạm phát điện loại nhỏ.”

Hắn thấy Ôn Duyên cả người đều sững sờ, vì thế tiếp tục nói: “Chờ tôi đem đường bộ chuẩn bị cho tốt, về sau, trong không gian liền có thể dùng điện.”

Ôn Duyên còn ngây người, hắn nhớ rõ thời điểm ra khỏi không gian lúc sáng, thứ này tuyệt đối chưa xuất hiện, cho nên……

“Các người, cả đêm đi ra ngoài, đừng nói với tôi, chính là vì cái này?”

Tạ Sâm nhìn biểu tình không thể tưởng tượng được của Ôn Duyên, tuy rằng không tỏ ý kiến, nhưng lại cũng không chính diện trả lời.

Hắn cùng Chu béo đi ra ngoài cả đêm, đích xác có một phần là nguyên nhân này, nhưng cũng không phải toàn bộ. Chỉ là có chút sự tình, tạm thời, còn không có tất yếu để Ôn Duyên biết.

Chỉ là, nếu Hàn Thịnh kia có lai lịch như vậy, hắn còn phải nghĩ cách, cấp cho Ôn Duyên một liều thuốc mạnh tiếp theo……

Ôn Duyên tuy rằng ngoài miệng đối với Hàn Thịnh kia vắng vẻ, nhưng hình ảnh hắn lúc ấy nghĩa vô phản cố như vậy lao xuống xe đi cứu người, vẫn là thường thường nhảy ra làm tâm tình bản thân bực bội.

Hắn cần thiết nghĩ biện pháp, làm Ôn Duyên hoàn toàn từ bỏ niệm tưởng quá khứ giữa bọn họ. Ôn Duyên trừ bỏ hắn, căn bản không cần thiết nhớ kỹ người khác……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện