Ôn Duyên nguyên bản cho rằng đêm nay không ngủ được, nhưng không nghĩ tới chỉ vừa nhắm mắt lại suy nghĩ sự tình, cư nhiên liền không tự chủ được mà ngủ rồi. Trong xe nhất thời an an tĩnh tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đều đều của mọi người, cùng với tiếng ai đó trở mình, quần áo ma sát phát ra âm thanh nho nhỏ.

Chu béo mới vừa tay chân nhẹ nhàng xuống xe, liền nhìn thấy Tạ Sâm ngồi cách xe bọn họ một khoảng, đại khái không đến ba mét trên mặt đất, tuy rằng nhìn bộ dáng không rõ lắm, nhưng hình dáng mơ hồ tổng thể vẫn có thể thấy được chút.

Tạ Sâm dịch chuyển hai cánh tay, chống ở đầu gối, tư thế này thực tùy ý, tuy rằng thoạt nhìn, cùng với hình tượng bên ngoài của Tạ Sâm không xứng đôi lắm. Giữa ngón trỏ và ngón giữa hắn mang theo điếu thuốc, ánh lửa nháy lên trong đêm đen, có thể thấy được, đặc biệt là thời điểm Tạ Sâm giơ tay rít một điếu, ánh lửa sẽ chiếu hồng hắn khuôn mặt, thừa dịp đôi mắt kia vi liễm, thoạt nhìn có vẻ phá lệ quỷ quyệt mê hoặc người.

“Đều ngủ rồi?”

Mập mạp chỉnh lại quần áo một chút, ngồi xuống bên cạnh Tạ Sâm, hắn theo bản năng dùng tay phẩy phẩy khói thuốc bên kia, cũng mặc kệ Tạ Sâm nhìn không thấy, hơi hơi nhún nhún vai nói: “Vô nghĩa, nửa đêm ngày hôm qua tôi cũng không nhàn rỗi, xe này có sẵn là không giả, nhưng mấy thứ tốt bên trong đều là chuyên môn vì bọn họ sau mới thêm vào. Sương mù vô sắc vô vị kia, không chỉ không làm hại thân thể, ngược lại còn có tác dụng dưỡng thần, nếu là trước kia, cầu tôi cho bọn hắn dùng tôi còn luyến tiếc. Bất quá nói đi nói lại, Hình Tam kia……”

Chu béo nhớ lại tình huống vừa rồi trong xe, có chút chủ ý khó nói rõ mà vuốt ve hàm dưới của chính mình, “Hắn thật là không tốt lắm lừa gạt a…… May mắn hắn hiện tại giống như vì nguyên nhân nào đó, không thể không duy trì trạng thái trước mắt này? Nếu lấy trạng thái bình thường của hắn mà nói, sương mù kia thật đúng là không thể ảnh hưởng đến, cậu cũng biết, người luyện súc cốt công đều thực sự có tài, những đồ vật đó đối với họ chẳng là gì. Theo tôi thấy, chờ tới nơi rồi, tôi vẫn nên bảo lão gia tử đem hắn đi, người này thân thế lai lịch tôi đều không rõ ràng lắm, cũng may tôi cũng không cảm giác được ác ý, trước tiên cứ xem thử đã.”

Tạ Sâm đối với lời nói của Chu béo không có ý kiến, hắn đem đầu mẩu thuốc tàn thuốc cắn giữa môi, lẳng lặng mà nhìn phía trước xe, qua vài giây, Chu béo cũng chưa thấy hắn trả lời, nhịn không được mở miệng nói: “Sâm tử, cậu nói thật với tôi, cậu đối với cái tên kêu Ôn Duyên kia……”

“Tôi cùng hắn, trao đổi Linh Khí cho nhau.”

Chu béo chấn kinh rồi cứng đờ vài giây, giống như bị nhấn nút tạm dừng, sau khi phục hồi tinh thần, chính là một âm thanh như quỷ rống, “Cậu nói gì?!!!”

Tạ Sâm nghiêng đầu liếc hắn một cái, nhả ra ngụm khói, ánh đến khuôn mặt hắn có chút mơ hồ, “Có vấn đề gì sao.”

Nguyên bản còn đang hừng hực lửa giận, bị thái độ không mặn không nhạt của Tạ Sâm kéo trở về, nhưng mà nghĩ đến dặn dò lúc trước của lão gia tử, Chu béo vô luận như thế nào đều không thể bình tĩnh, “Sâm tử! Cậu có nhớ hay không lão gia tử năm đó nói như thế nào? Một cái Linh Khí cả đời chỉ có thể nhận một chánh chủ! Cũng chỉ có thể nhận một phó chủ! Cả đời chỉ có thể có một người! Cậu đem cơ hội này cho hắn?! Cậu liền như vậy đem một lần cơ hội cho hắn?! Hai người mới nhận thức bao lâu?! Cậu có biết hay không sau khi trao đổi Linh Khí hai người sẽ không bao giờ nữa có thể tách ra?! Cậu có biết hay không cậu như vậy……”

“Tôi biết.”

Tạ Sâm bình tĩnh trả lời làm Chu béo phẫn nộ tới cực điểm, hắn một phen ngồi dậy đứng trước mặt Tạ Sâm, đem tàn thuốc trong miệng Tạ Sâm đoạt lại, hung hăng mà ném lên mặt đất, “Cậu biết cái quỷ!!! Cậu cùng hắn trao đổi Linh Khí, cũng liền đại biểu cậu cùng hắn về sau không bao giờ có thể có một nửa kia của chính mình!! Đây là khái niệm gì cậu không biết?! Trước kia khi chọn trao đổi Linh Khí là thời điểm nào cậu không biết sao?! Đều mẹ nó là khi một trong hai sắp chết! Là mẹ nó thời điểm sắp chết!! Còn phải là tự nguyện!! Nhưng nói tới nói lui, người trao đổi Linh Khí còn có kết cục tốt? Căn bản tôi cũng chưa gặp qua? Đừng nói thấy, nghe cũng chưa nghe nói qua!! Cho dù một bên đã chết, người còn lại cũng phải tuân thủ quy củ xui xẻo kia a! Mẹ nó thảm lệ còn chưa đủ nhiều sao! Các người đều là hai người còn sống!! Còn mẹ nó đều là nam!! Các người trao đổi Linh Khí cái lông a?! Hắn không hiểu, cậu mẹ nó cũng không hiểu a?! Sau khi thay đổi, hai người chẳng khác nào bị cột cùng nhau ngươi hiểu không?! Cột vào cùng nhau!! Cậu không thể có một nửa kia, hắn cũng không thể!! Hắn nếu quản không được chính mình thì sao? Hắn nếu nó mẹ nó quản không được chính mình thì sao?! Cậu cũng sẽ chịu phản phệ! Cậu sẽ bị phản phệ cậu có biết hay không?! Cậu có biết hay không a a?!!”

“Biết.” (Jeje: Thành tâm chia buồn anh Chu quen được hồ bằng cẩu hữu như Sâm =]]] Nói cả tràng dài người ta chỉ nhả lại có một chữ =]]] Chậc, mà như vầy có tính là nhẫn cũng đã trao rồi không =]]])

Đôi mắt Tạ Sâm cho dù ở trong đêm tối cũng cảm ứng rất mạnh, rõ ràng đen nhánh một mảnh, nhưng Chu béo cảm nhận được Tạ Sâm ngẩng đầu nhìn hắn, hắn dồn dập mà thở mấy cái, miễn cưỡng đè nén xuống cảm xúc bùng nổ của mình, giơ tay lau mặt, mở miệng nói: “Sâm tử…… Cậu biết, tôi là vì muốn tốt cho cậu……”

“Không cần lo lắng, chúng ta sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.”

Sau khi nói xong, Tạ Sâm sờ sờ nhẫn chỉ gian của mình, khóe miệng vô thực gợi lên giống như một nụ cười mềm mại, tuy rằng thoáng qua, nhưng mà Chu béo sau khi đã quen với bóng đêm cũng loáng thoáng mơ hồ nhìn thấy.

Chu béo không biết nên vui hay nên buồn, có một số việc Tạ Sâm không chủ động nói, hắn sẽ không chủ động đi hỏi, đây là thói quen được dưỡng thành sau nhiều năm làm việc ăn ý của bọn họ.

Tính tình Tạ Sâm là vậy, nếu hắn không muốn nói, dù ngươi dùng hết thủ đoạn hắn cũng sẽ không nói,  kỳ thật vừa rồi một hồi thuyết giáo kia cũng đã là mất khống chế, hắn làm sao không biết Tạ Sâm sẽ không làm chuyện không nắm chắc, chính là nhìn sự tình của bằng hữu tốt nhất, hắn vô pháp giữ bình tĩnh tuyệt đối lấy góc độ người đứng xem để đối đãi chuyện này.

Linh Khí phản phệ tuyệt đối không phải thứ đơn giản như người bình thường tưởng tượng, người sau khi chết có hay không quỷ hồn hắn không biết, nhưng loại vật chất như linh hồn, xác thực có tồn tại.

Chính là trong mắt loại người bọn họ, linh hồn cũng không phải mấy thứ huyền huyễn như “sóng điện từ có ý thức”, hoặc là “thể ý thức thoát ly của sóng điện não”. Nó cũng chỉ là một loại…… Chỉ là một loại hạt vật chất mà mắt nhân loại bình thường không nhìn thấy. Nó là một vật chất thực ước chừng trọng lượng 21 khắc (*), thời điểm mỗi người tử vong, đều sẽ nhẹ bớt đi trọng lượng linh hồn, trọng lượng kia đối với mỗi người đều khoảng 21 khắc, đương nhiên cũng không phải mọi người đều là 21 khắc không sai chút nào, nhưng mà đối với người phản phệ, khi bọn họ tử vong, thể trọng không xảy ra bất kỳ biến hóa nào, bất luận việc gì.

(*) Khúc này mình hơi hoang mang tại chẳng có đơn vị đo khối lượng nào là khắc cả (thời gian thì có, 96 khắc = 1 ngày), mình nghĩ chắc là gam, vì hồi trước có đọc qua một bài về thí nghiệm của ông giáo sư nào đó, ổng bảo con người sau khi chết nhẹ đi mấy gam, khá là giống với trong truyện này ghi.

Từ lý luận trên có thể nói, là không thấy linh hồn bọn họ. Nhưng linh hồn bọn hắn đi đâu, không ai biết, tìm hiểu không được.

Cho nên tuy rằng không hiểu được loại tình huống này đại biểu cho hàm nghĩa như thế nào, nhưng trăm năm trở lại đây đều chỉ ghi lại hai trường hợp như vậy, đều dùng phương thức đặc thù kết thúc. Hắn thật sự không hy vọng, Tạ Sâm sẽ trở thành người thứ ba.

————————————

Trong nháy mắt, đoàn người đã hành tẩu ba ngày, ba ngày này nếu đơn giản mà nói, đó chính là điên cuồng lên đường sống bằng tiền dành dụm.

Chu béo tận lực chọn một ít hẻm nhỏ trong phố nhỏ mở đường đi mà nếu không phải người có kinh nghiệm đều không quen thuộc, theo cách nói của hắn, địa phương như vậy người ít lại không phải đi vòng, cho dù gặp phải tang thi thì cũng là lão nhân lão thái thái, so với tuổi trẻ lực tráng, lão tang thi cũng chỉ là tang thi sức lực trung bình chiến đấu tương đối bạc nhược.

Chỉ là tính lại chạy nhanh chạy chậm, tiêu hao so với thu hoạch luôn lớn hơn nhiều, bọn họ một đám chín người ăn uống đều dựa vào hàng tồn kho của Ngô Mộng, tuy rằng Ngô Mộng không nói gì thêm, nhưng tất cả mọi người biết lấy tốc độ giảm vật tư này, chỉ sợ còn chưa được một nửa lộ trình, bọn họ liền sơn cùng thủy tận (**).

(**) Sơn cùng thủy tận: cùng núi, cạn nước, ý chỉ không còn gi nữa, đi đến bước đường cùng.

Chỉ là nếu muốn thu thập vật tư, cũng cần bản lĩnh, bởi vậy Chu béo đề nghị đến cửa hàng quân dụng phẩm trước kiếm vài món, đến lúc đó khi thu thập vật tư cũng không đến mức tay không tấc sắt, đối phó tang thi cũng có thể thuận buồm xuôi gió.

Nhưng đầu năm nay, cửa hàng như vậy đâu phải nói có là có, Chu béo thần bí hề hề mà nói không cần lo lắng, bảy chuyển tám chuyển đều mau chạy đến nông thôn, một đám người mới ở trong tiểu đạo thấy được lục đầu bài tử đen như mực.

Phía trước là thôn xóm, toàn bộ thôn hiện tại im ắng, Chu béo cũng không nghĩ đến việc điều tra xem trong thôn có gì, mục tiêu bọn họ thực rõ ràng, hơn nữa đã gần ngay trước mắt.

“Các người ở trên xe đợi, tôi cùng Sâm tử trước đi xuống nhìn xem.” Chu béo chà xát tay đem xe ngừng, Tạ Sâm chưa nói gì, lặng im vài giây, sau chậm rãi đứng lên.

“Tôi cũng đi.” Ôn Duyên không quản ánh mắt người chung quanh, biểu tình nhàn nhạt lại không có ngữ khí phản bác.

Tất cả mọi người có chút khẩn trương, đây là một con đường xem như phi thường hẻo lánh, hai bên đường đều là những tảng lớn đất vàng, kề sát đường xe chạy hai bên đều không có cây nhỏ chưa trưởng thành, đi phía trước nhìn lại là vùng đất bằng phẳng, một kiến trúc cao cao một chút đều không có.

Trải qua một phen hiệp thương, cuối cùng cư nhiên biến thành chỉ có Tạ Sâm cùng Ôn Duyên xuống xe, những người khác đều ở trên xe chờ đợi. Ôn Duyên hôm nay trở nên phá lệ giỏi về câu thông, theo lời hắn nói, nếu xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, xe này không có người lái không kịp khởi động, cho nên Chu béo không thể rời đi, cửa hàng quân dụng phẩm này không lớn, chỉ là đi trước nhìn xem tình huống, Tạ Sâm chân cẳng cũng tốt không sai biệt lắm, bọn họ hai người cũng đủ.

Tạ Sâm không có phát biểu ý kiến, vì thế hai người một người cầm một cây côn Chu béo lúc trước ở trong xe chuẩn bị tốt, cứ như vậy xuống xe.

Kỳ thực sở dĩ đưa ra quyết định như vậy, là bởi vì Ôn Duyên thực xác định, cửa hàng quân dụng phẩm này bên trong không có tang thi.

Hắn chỉ là theo bản năng cảm thấy có chuyện muốn cùng Tạ Sâm nói, tuy rằng đến bây giờ mới thôi, hắn cũng chưa nghĩ ra muốn nói gì. Nhưng là vì để tạo cơ hội, hắn đã đem hết toàn lực làm chính mình cùng người khác câu thông.

Hai người thoạt nhìn cực kỳ thong thả cẩn thận mà đi đến cửa hàng quân dụng phẩm, nhưng chỉ có Ôn Duyên biết, không phải bọn họ muốn cẩn thận thong thả, mà là động tác Tạ Sâm, đã trở nên chậm.

Ba ngày qua động tác của hắn càng ngày càng ít, những người khác có lẽ còn chưa cảm giác được chuyện gì, nhưng hắn là người đầu tiên cảm nhận được.

Chu béo tuy rằng giống như cũng biết việc này, nhưng là cũng không có nói cái gì. Hơn nữa bởi vì phải lái xe, trừ thời điểm đối phương ăn cơm, cơ bản không có cơ hội tiếp xúc Tạ Sâm. Hai ngày này buổi tối nghỉ ngơi cũng là ở phòng điều khiển, ba ngày xuống dưới, ngược lại làm Ôn Duyên, nhẹ nhàng thở ra.

Bất quá, cũng may Tạ Sâm vốn dĩ nói ít, động tác cũng không nhiều lắm, cho nên đoàn người cũng không chú ý tới, hơn nữa thời điểm ăn cơm, hắn cũng cố ý vô tình thay Tạ Sâm chống đỡ, ba ngày qua, trừ bỏ Ngô Mộng thường thường lại đây cùng Tạ Sâm nói chuyện không chiếm được đáp lại, tính ra cũng bình yên vô sự, rốt cuộc chung quanh còn có người khác, Ngô Mộng thật không dám lì lợm la liếm.

Tuy là nói muốn tạo cơ hội nói chuyện đơn độc, nhưng thật sự cũng vì thu thập vật tư mà đi, rốt cuộc bọn họ về sau thu thập vật tư, tổng không có khả năng xích thủ không quyền.

Chỉ đến khi đi đến cửa hàng quân dụng phẩm, Ôn Duyên mới thật là mắt choáng váng, trách không được cửa hàng này không có tang thi! Bên ngoài còn khóa lại! Trừ bỏ khóa cửa vốn có bên ngoài, lão bản còn dùng dây xích khóa thêm hai ổ khóa bên ngoài! Phía trên đều đóng kín! Nhìn qua tình hình chưa có ai tới……

Hai người lặng im mười mấy giây, Tạ Sâm mắt nhìn khóa có tạo hình đặc biệt kia, chậm rãi mở miệng: “Giúp tôi chống đỡ, tôi mở khóa.”

Ôn Duyên theo bản năng liền muốn hỏi ngươi hiện tại còn có thể được không, nhưng nhìn thấy môi Tạ Sâm khẽ nhấp trên sườn mặt, lời này, hắn vô luận như thế nào đều nói không nên lời, Ôn Duyên đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, nhưng nói không nên lời vì cái gì.

Hơn nữa chân mày Tạ Sâm không biết khi nào nhíu lại, đây vẫn là lần đầu tiên Ôn Duyên thấy Tạ Sâm nhíu mày như vậy.

Ôn Duyên nói một tiếng ân, sau đó xoay người một chút, sau lưng đối mặt Tạ Sâm, chính diện đối xe. Hắn giang hai tay, hơi nhấc lên cao, trong tay cầm côn, bộ dáng giống như lâm trận.

Trong mắt mọi người trên xe, tình huống chính là, Tạ Sâm cẩn thận tra xét động tĩnh bên trong cánh cửa, mà Ôn Duyên ở sau lưng hắn bảo hộ, đề ngừa từ bên ngoài đột nhiên lao tới một con tang thi, giết bọn hắn trở tay không kịp.

Mà lúc này, cảm giác trong lòng Ôn Duyên là, văn vẻ mà nói, không nhất định lúc nào cũng phải nói ra. Bọn họ hiện tại chỉ như vậy dựa lưng vào nhau mà đứng, một câu đều không nói, nhưng giống như…… Cũng không có gì không tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện