“Tôi ở đây.”

Ôn Duyên theo âm thanh nhìn về hướng buồng vệ sinh bên phải, chỉ thấy Tạ Sâm đứng đó dựa tường, bên cạnh hắn còn có Vệ Bình cũng Phác Tĩnh Nghiên, biểu tình trên mặt Tạ Sâm do bị bóng tối che mất, cho nên có chút xem không rõ lắm.

Ôn Duyên không nghĩ tới Tạ Sâm vẫn luôn đứng ở buồng vệ sinh bên cạnh, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người chưa nói ra lời nào, Hình Nhị thần sắc nghiêm túc nói: “Nghe âm thanh này giống như nổ mạnh, chỉ là phương hướng không hợp cho lắm, nếu đem đường lấp kín, chúng ta sẽ phải vòng lại một đoạn dài.”

Ngô Mộng nghe vậy ngốc một chút, rồi sau đó có chút kinh sợ mà trừng mắt nói: “Không phải vì sợ ai cũng muốn hướng đến khu an toàn, cho nên sau khi đi qua, mới muốn làm hỏng đường đi?”

Thật ra nàng đoán đúng rồi, nhưng chỉ đoán đúng phân nửa.

Ôn Duyên ánh mắt phức tạp mà nhìn thoáng qua Ngô Mộng, kỳ thật thời điểm trải qua đoạn này, trong 《 Mạt thế thánh quang 》 thay đổi thủ pháp miêu tả thị giác. Một bên miêu tả khu an toàn trong lúc này đang nước sôi lửa bỏng, một mặt miêu tả vì đường bị nổ đã dẫn đến những hậu quả thế nào. Mà những gì nam chính trải qua cũng bị đơn giản hóa, rất nhiều chi tiết, hắn cũng không rõ ràng.

“Các người trước ra ngoài xem đi. Tôi cảm thấy, chúng ta hẳn là nên thương lượng một vài đối sách rồi đi ra ngoài.” Ôn Duyên mắt nhìn Tạ Sâm với Vệ Bình, rồi lại hướng đến trên người ba huynh đệ Hình gia. Hắn rất ít phát biểu ý kiến, cho nên lần này vừa nói xong, tất cả mọi người trong nháy mắt có phản ứng tiếp thu.

“Tôi cảm thấy tiểu Duyên nói rất đúng, chúng ta nếu không chuẩn bị, bất luận tình huống bên kia thế nào, tùy tiện đi qua đều không khôn khéo, không nắm chắc không thể đánh a, vạn nhất là mai phục thì sao?”

Hình Nhị nghe lời khẳng định của Hình Đại, hắn nhẹ nhàng gật gật đầu cau mày nói: “Nghe âm thanh này hẳn là đang phá đường, không giống như động tĩnh tang thi gây ra, không chuẩn bị thì không thể đi. Nhưng nếu cứ gây ra tiếng động thế này sẽ đưa tới tang thi, chúng ta nên đi mau.”

Hình Tam thu được ánh mắt của Hình Đại, đem người trong đại sảnh nhìn lướt một vòng, rồi sau đó rõ như ban ngày chỉ vài bước cư nhiên đã nhảy tới cái cửa sổ bên cạnh xa gần mười mét, không đợi Ôn Duyên và mọi người phản ứng lại, âm thanh kéo cửa sổ đã vang lên, thân ảnh hắn cũng không thấy tăm hơi! Ôn Duyên đem khiếp sợ nuốt ở trong lòng, hiện tại không có thời gian cảm thán này đó! Hắn rốt cuộc nên như thế nào giảng giải, mới có thể giúp mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt đây? Thanh âm này thật là nổ đường không sai, nhưng bọn hắn nhất định không thể tưởng tượng được, đường này cũng không phải bị người thường cho nổ, cũng không phải bị mai phục hay là gì khác, mà là……

【 “Muốn duy trì khu an toàn sạch sẽ, phải nhanh chóng giảm bớt số lượng nhân viên tiến vào khu an toàn! Không nói đến virus kia khó khống chế biết bao nhiêu, thời điểm tỉ lệ nhân viên đạt đến ngưỡng cao nhất định, đối mọi người, cũng đều không có lợi! Đặc biệt là họ Lưu bọn họ đã sớm ở mưu đồ □□! Ánh mắt những dị năng giả đó đều thiển cận, có mấy ai kiên trì được tới cùng? Nếu ở thời khắc mấu chốt làm phản, Lương gia chúng ta chẳng phải muốn dẫm lên vết xe đổ?! Lão nhân già rồi, nhưng khí thế tuổi trẻ sát phạt quyết đoán vẫn còn! Chỉ khi khu an toàn nắm trong tay chúng ta, người sống sót mới có những ngày tốt lành! Nếu khu an toàn không thuộc về chúng ta, còn nói gì đến ngày lành! Mấy tên họ Lưu kia, ai có thể làm tốt quá mấy ngày?!”

“Tam thiếu gia, xin ngài bớt giận.”

“Nguôi giận! Tôi lấy cái gì nguôi giận?! Hiện tại còn chưa có gì, qua thêm một đoạn thời gian lương thực sẽ thành vấn đề! Dị năng giả mỗi người lòng tham không đáy còn tham sống sợ chết! Nhiều người mới sống sót chạy đến như vậy, chỉ toàn một đám muốn đòi không muốn cống hiến! Lưu gia cho bọn hắn vài chỗ tốt liền lập tức cảm thấy như cha mẹ tái sinh! Những người như vậy sống sót mẹ nó có ích gì?! Mẹ nó!!!>”

“Tam thiếu gia, ngài…… Có tính toán gì không?”

…………

“Chúng ta cần người có năng lực, nhưng không phải người sống sót lòng tham không đáy. Nghĩ cách gia tăng khó khăn trên đường một chút, khôn sống ngu chết, nếu ở bên ngoài còn không thể sống sót, cho dù vào được, sớm hay muộn cũng chết vì phân tranh lợi ích! Nhớ kỹ, chỉ là khiến bọn họ đến chỗ này khó chậm một chút, tuyệt không phải muốn đem bọn họ đuổi tận giết tuyệt. Mấy ngày này chúng ta cần thời gian, Lưu gia đã sớm bắt đầu hành động, nếu người đến đây đều bị họ thu mua nhân tâm, còn không bằng ngay từ đầu liền không có! Chuyện này không cần lưu lại nhược điểm, nghe hiểu chưa?”

“Vâng, tam thiếu gia yên tâm.”】

Ôn Duyên cẩn thận hồi tưởng lại miêu tả trong sách, ấn tượng của hắn đối với vị tam thiếu gia này kỳ thực có hơi phức tạp, một mặt đối với người sống sót bên ngoài khu an toàn vô cùng máu lạnh, bày mưu đặt kế cho thủ hạ đi phá hư con đường nhất định phải đi qua để thông vào khu an toàn, nhưng rồi hắn lại bảo thủ hạ tuyệt không đối với người bên ngoài đuổi cùng giết tuyệt. Loại cách làm tràn ngập mâu thuẫn thế này, trong nguyên tác kỳ thật có ghi nguyên nhân, bởi vì khu an toàn cũng có phe phái phân tranh, thông qua một ít từ không quá khó nghe, kỳ thật Lương Gia Minh cũng không phải người đại gian đại ác, chỉ là loại cách làm này, nếu bị người sống sót bên ngoài biết là do hắn bày mưu đặt kế, chỉ sợ về sau hậu hoạn vô cùng.

Thời điểm Ôn Duyên cân nhắc nên dùng từ như thế nào, Hình Tam lóe mấy cái đã nhảy về bên cạnh bọn họ, Ôn Duyên thề, hắn thật sự một tiếng bước chân cũng không nghe được.

“Xung quanh không có người, nhưng vừa rồi có cái phi cơ bay ngang, là do nó làm.”

Âm thanh Hình Tam vừa rơi xuống, Hình Đại cùng Hình Nhị toàn bộ bất động thanh sắc mà nhìn về phía Tạ Sâm, Tạ Sâm vội vàng rửa mặt xong trên mặt còn treo bọt nước, đôi mắt vi liễm không nói gì, nhưng Phác Tĩnh Nghiên đã lau nước trên cằm, mở miệng nói: “Nếu là phi cơ, vậy không phải người thường, xung quanh đã không có người nào, chúng ta cũng nên nhanh rời đi, trên đường rồi nghiên cứu lại sau. Qua một hồi nữa, chỉ sợ tang thi kéo đến.”

Mấy người hạ ánh mắt, đều đồng ý phương án này, thời điểm mọi người muốn đi ra ngoài, đột nhiên nghe được âm thanh bước chân của tiệm ngũ kim bên cạnh……

“Bên trong có người không?! Có người hay không?!”

Âm thanh này làm Hình Tam nhíu mày, không biết là nhíu mày vì vừa rồi thời điểm tuần tra rõ ràng không phát hiện người nào, hay nhíu mày vì cái gì khác, chỉ là hắn vẫn luôn mang kính râm lớn cùng tóc mái che lại, cho nên cũng không có người chú ý tới chi tiết biến hóa này.

Tạ Sâm phảng phất nghe thấy được âm thanh không thể tưởng tượng nổi, hắn theo bản năng đem Ngô Mộng định đi ra mà ngăn trở lại, bước chân có chút mau mà đi tới cửa, đúng lúc này, người nói chuyện ngoài cửa cẩn thận đẩy cửa một cái, qua khe hở, người này cùng Tạ Sâm chính diện nhìn nhau.

“Sâm tử?!”

Tạ Sâm phảng phất ngây ngẩn cả người, mà cánh cửa vừa rồi trong nháy mắt bị đẩy ra toàn bộ, nam nhân hình thể có chút chắc nịch một phen vọt tới lấy tay ôm lấy bả vai Tạ Sâm, trong ngôn ngữ mang theo hưng phấn cùng kích động a,  “Sâm Tử! Thật là cậu! Không nghĩ tới ở chỗ này cư nhiên có thể gặp được cậu! Tôi thấy hai chiếc xe dừng ở ngoài cửa thay đổi vị trí, liền biết ở đây khẳng định có người. Không nghĩ tới cư nhiên có cậu! Thật tốt quá, ha ha thật tốt quá!!”

Ôn Duyên hoàn toàn bị biểu hiện của Chu béo chấn ngốc, đây là……

Chu béo phảng phất lúc này mới phản ứng lại xung quanh còn có một đống người đều đem ánh mắt tụ tập trên người hắn, vì thế cộc lốc mà sờ sờ cái ót ngượng ngùng mà cười cười: “Tôi họ Chu, gọi là Chu Phổ Thiên, bạn học đại học với Tạ Sâm, cũng là bạn cùng phòng bốn năm. Thật sự không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp được hắn, trong lúc nhất thời có chút kích động, mọi người đừng khách khí.”

Chu béo biểu hiện phi thường chân thật hàm hậu, cho nên ngay cả Ngô Mộng cũng nhấp nháy miệng chưa nói gì, ba huynh đệ Hình gia cũng là hữu hảo đối hắn cười cười cũng tự giới thiệu, Phác Tĩnh Nghiên cùng Vệ Bình càng sẽ không nói nhiều, chỉ là cười nói tên của mình, mà Tạ Sâm bị Chu béo ôm lấy bả vai thần sắc nhạt nhạt vẫn chưa nói gì, chỉ là, Ôn Duyên giờ này khắc này lại nhịn không được rũ mắt xuống liều mạng đem khẩu khí trước ngực kia chậm rãi nhổ ra, hắn thật không phải đối với Chu béo có ý kiến gì, chỉ là kỹ thuật diễn kinh thiên địa quỷ thần khiếp này của đối phương, thật sự là làm hắn vô cùng bái phục!!!

“Vị tiểu huynh đệ này là ai?”

Ôn Duyên nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt Chu béo cười khanh khách nhìn chính mình, dư quang quét đến Tạ Sâm cùng một đám người vô ý thức dùng ánh mắt nhìn chăm chú, hắn cư nhiên lần đầu tiên cảm thấy, mặt than gì đó, cũng là có chỗ lợi.

“Chào anh, tôi tên là Ôn Duyên.”

Chu béo cười gật gật đầu, rồi sau đó nhìn mọi người một vòng, vô ý thức sờ sờ đỉnh đầu nói: “Tôi là từ đường Hồ Dương chạy tới, trên đường nguyên bản đi chung với bảy tám người, nhưng giữa chừng có chút chuyện……. phải tách ra. Xe ta rất rộng, tôi xem ra các người ngồi phân ra hai chiếc xe, nếu ngồi trong xe tôi một chiếc là đủ, các người…… Muốn hay không suy xét một chút?”

Ngoài miệng nói “Các người”, đến cuối cùng ánh mắt lại là dừng ở trên người Tạ Sâm, loại biểu hiện theo bản năng này, thật ra lại có vẻ phá lệ chân thật, mọi người thoạt nhìn đều không có hoài nghi gì, ít nhất thoạt nhìn đúng vậy.

Bất quá Ôn Duyên thật ra cảm thấy, nếu hắn không đọc qua sách, nếu ngày hôm qua hắn không ở trong phòng, nếu hắn không phải trước tiên gặp qua Chu béo, kia, hẳn là đối với những lời nói này của Chu béo, rất khó sinh ra nghi ngờ đi.

Không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, giống như thượng đế đóng lại cánh cửa vào sẽ mở ra cánh cửa sổ, nếu một người gầy nhưng rắn chắc so với người bụ bẫm thực chắc nịch cùng nhau cười sờ sờ đầu nói ra một câu, nếu là hắn, dường như sẽ luôn tin người bụ bẫm kia nhiều hơn một chút……

Cảm thụ người khác như thế nào hắn không biết, chẳng lẽ đây là ảo giác sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện