Lão đại thấy Ôn Duyên chỉ lạnh lùng mà nhìn chằm chằm chính mình lại không nói gì, lập tức nuốt nước bọt, hắn vừa định mở miệng nói điều kiện, lại thấy Ôn Duyên đột nhiên mở miệng, có điều tuy rằng là cười, nhưng nụ cười này thấy thế nào cũng âm trầm khủng bố!

“Tôi nếu là anh, liền thành thành thật thật nói thật. Tôi không phải ngốc tử, anh thấy sao?”

Lời này của Ôn Duyên làm lão đại biểu tình rùng mình, hắn tuy rằng chuyện tới trước mắt nhát gan sợ phiền phức chút, nhưng cũng không đại biểu hắn không đầu óc. Những lời này của Ôn Duyên ở trên một phương diện là đang nhắc nhở hắn đừng nghĩ ra vẻ, bằng không đối phương cũng không phải ngốc tử, nhất định sẽ không khách khí. Về ý tứ một phương diện khác, nguyên nhân chính là vì đối phương không ngốc, cho nên tình cảnh này đổi thành đối phương đều phải ăn ngay nói thật, huống chi là chính hắn……

“Đúng đúng đúng…… Ngài đại nhân đại lượng…… Tôi không dám cầu ngài thả chúng ta, có thể hay không trước tha anh em tôi……”

Ôn Duyên hơi hơi nhướng mày, “Xem ra anh còn chưa nhận rõ tình cảnh chính mình.”

Không đợi Ôn Duyên nói cái gì nữa, lão Nhị bên cạnh bị bẻ gãy chân nghiến răng nghiến lợi mà ra tiếng nói: “Đại ca! Anh cái gì đều đừng nói với hắn! Chẳng lẽ anh còn không có nhìn ra tới sao! Bất luận chúng ta nói hay không, đều chỉ có một con đường chết!  Bọn họ căn bản sẽ không bỏ qua chúng ta! Một khi đã như vậy, bọn họ nói cái gì đều đừng hòng tìm ra được! Đại ca anh……”

Hắn lời này còn chưa nói xong, Ôn Duyên ánh mắt một lệ mà cầm lấy chủy thủ bên cạnh hướng □ của hắn đâm xuống, máu trong nháy mắt nhiễm hồng đũng quần lão Nhị….. Lão đại ngơ ngác mà nhìn Ôn Duyên cả người cũng chưa phản ứng, toàn bộ trong phòng trừ bỏ lão Nhị tru lên trong lúc nhất thời không nghe được âm thanh nào khác. Nhưng âm thanh tru lên này cũng không phải luôn vang, ước chừng hơn mười giây công phu, chỉ nghe đối phương một bên tru lên một bên hút khí, cuối cùng cư nhiên rốt cuộc chịu không được hôn mê bất tỉnh…… (Jeje: Tuy qt bị censored rồi nhưng chắc ai cũng tự hiểu Ôn Duyên đâm cái gì nhỉ? =]])

Ôn Duyên nhìn lão đại toàn bộ mặt đều trở nên trắng bệch, thân thể run rẩy khiến cơ bắp trên mặt đối phương cũng run theo, Ôn Duyên hơi hơi mỉm cười, dùng ngữ khí hết sức ôn nhu nhẹ giọng nói: “Tôi cam đoan với anh, chỉ cần anh thành thật thẳng thắn đem hết thảy đều nói rõ, tôi tuyệt đối sẽ không thương tổn tánh mạng các người, tôi nói được thì làm được.”

Ôn Duyên ôn nhu như thế rất có tính hướng dẫn, đối phương cố ý hạ thấp thanh âm làm lão đại trong nháy mắt có chút lưu thần, thoáng nhìn lão Tam lão Tứ một bên tựa như  muốn mở miệng, Ôn Duyên dùng ánh mắt lãnh lệ nhìn Cát Trung Cát Nghĩa, Cát Trung Cát Nghĩa lập tức cả người run lên mà trực tiếp gõ hôn mê lão Tam lão Tứ, lúc này lão đại mới chậm rãi lấy lại tinh thần, nhìn thấy ba anh em mình trước sau đều ngất đi rồi, lập tức trong lòng sợ hãi làm hắn vội gật đầu không ngừng nói: “Tôi tôi tôi nói! Tôi cái gì đều nói!! Tôi cam đoan nói thật!! Cậu cậu đừng thương tổn tôi……”

Ôn Duyên thở ra quay người lại, đem ghế cách đó không xa kéo đến đối diện lão đại một khoảng cách, rồi sau đó hắn liền như vậy ngồi ở trên ghế mà nhìn chằm chằm xuống lão đại, lão đại bị hắn nhìn chằm chằm như vậy trong lòng chột dạ, lập tức vội vã âm rung nói: “Tôi…… Chúng tôi, chúng ta từ mười chín tuổi liền đi theo bên người Lương Dân Lực, khi đó……”

“Đừng vô nghĩa!”

Ôn Duyên đột nhiên quát làm lão đại giật mình một cái! Hắn đột nhiên run run sau cơ hồ sắp phát khóc,  hắn chớp chớp đôi mắt nhìn Ôn Duyên, dùng giọng nói mang thanh âm khóc nức nở ủy khuất nói: “Chính là cậu cũng không hỏi tôi nên nói cái gì a……”

Không biết đối phương là đang chơi mình, hay là ngu thật. Cũng mặc kệ là cái nào, mặt Ôn Duyên đều kéo xuống dưới.  Hắn phi thường không thích người giả ngu cùng thật khờ, hai loại người này đều phi thường không thích……

Nhìn sắc mặt âm trầm kia của Ôn Duyên lão đại liền lên tinh thần! Ánh mắt hắn sáng lên nói: “Tôi biết tôi đã biết! Vừa rồi quá khẩn trương, cậu là muốn biết tai nạn xe cộ sáu năm trước…… Là, là chúng ta làm…… Nhưng chúng ta cũng là nghe Lương Dân Lực chỉ thị a! Hắn bảo chúng ta đi hướng Đông, chúng ta chưa bao giờ dám đi hướng Tây, bất quá…… Kỳ thật hắn……” Lão đại nguyên bản muốn nói kỳ thật Lương Dân Lực đối với bọn họ cũng coi như rất nghĩa khí, nhưng nhìn đến bộ mặt vô biểu tình kia của Ôn Duyên, hắn theo bản năng lại đem lời nói nuốt trở vào.

“Kỳ thật…… Kỳ thật, nguyên nhân gây ra tai nạn xe cộ kia, Lương Dân Lực đề cập tới một đoạn *……” Nói tới đây lão đại vô pháp khống chế tạm dừng, hắn không phải cố ý, mà là đang tổ chức ngôn ngữ lại hoặc là ở trong đầu hồi tưởng, bởi vậy Ôn Duyên chỉ lẳng lặng mà nhìn chằm chằm hắn, không có cắt ngang. (Jeje: Cái * là có trong qt chứ không phải mình tự che đâu nhé)

“Đoạn * này, trừ bỏ hắn cũng chỉ có bốn chúng ta biết……” Nhìn ra được đoạn * này hẳn là bí mật Lương Dân Lực phi thường phi thường cố kỵ, bằng không lão đại sẽ không ấp a ấp úng do do dự dự, nhưng mà khi nhìn thấy Ôn Duyên có động tác đứng dậy, lão đại lập tức đề cao một thang âm nói: “Hắn sở dĩ bảo chúng ta đi chế tạo trận tai nạn xe cộ này, hoàn toàn là bởi vì đố kỵ!!! Không phải vì tiền! Không phải vì bất luận cái gì vật chất danh lợi! Tôi biết này nói ra cậu có lẽ sẽ cảm thấy là thiên phương dạ đàm, nhưng mà hắn…… Hắn là bởi vì yêu vợ của em mình, năm lần bảy lượt cầu mà không được cho nên mới……”

Lão đại nói làm người còn thanh tỉnh trong phòng đều thay đổi sắc mặt, lời này ý nghĩa gì mọi người trong lòng đều rõ ràng, nhưng này không thể nghi ngờ là đất bằng sấm sét, Lương Dân Lực cư nhiên yêu vợ em trai mình, hắn yêu mẹ Lương Hân? “Kỳ thật nếu không có chuyện này, tính cách Lương Dân Lực sẽ không thay đổi thành như bây giờ. Hắn cùng Chung Cầm là bạn học cao trung, hắn dường như vẫn luôn yêu thầm Chung Cầm, sau đó thời điểm đại học hai người liền tốt hơn, vì cái gì chia tay chúng ta cũng không biết. Sau Chung Câm lại xuất ngoại, hắn liền lưu tại quốc nội phát triển, ai biết bốn năm sau em trai hắn từ nước ngoài mang theo lão bà hài tử trở về, Lương Dân Lực liền phát hiện, vợ em mình cư nhiên chính là bạn gái cũ Chung Cầm của mình! Loại trùng hợp này cậu nói ai có thể nghĩ tới a. Lại thêm địa phương mâu thuẫn cũng quá nhiều a, hai người này kết hôn Lương Dân Lực thậm chí là người Lương gia, đều không thu được chút tin tức nào, cho nên hắn vẫn luôn cảm thấy Chung Cầm là có cái gì bất đắc dĩ trong khổ mới cùng Lương Dân Lâm ở bên nhau…… Đương nhiên, đây là hắn nói, nhưng kỳ thật theo chúng ta cảm giác, Lương Dân Lâm căn bản không biết chuyện của Lương Dân Lực cùng Chung Cầm, là thật sự không biết, hay giả bộ không biết, này chúng ta không rõ ràng lắm. Nhưng thực minh xác chính là, Chung Cầm đã cùng Lương Dân Lâm kết hôn a, này liền có thể nói rõ lập trường của nàng.”

Lão đại càng nói càng bình tĩnh, có lẽ cũng là lâm vào suy nghĩ: “Chỉ là từ khi Lương Dân Lâm cùng Chung Cầm về nước, gút mắt giữa bọn họ chưa bao giờ ngừng. Theo tôi biết, số lần Lương Dân Lực lén lút tìm Chung Cầm đã vô số kể. Chúng ta mỗi lần đều là thay hắn mật báo thủ cương…… Tôi không có ý tứ chửi bởi Chung Cầm a, bởi vì nàng kỳ thật cũng không phải tự nguyện…… Tôi cũng không phải nói bọn họ ở bên nhau liền khẳng định làm chút gì, nhưng nói khó nghe, sau Lương Dân Lực có tiền có thế, sống so với Lương Dân Lâm minh bạch hơn nhiều, hắn lại đối với Chung Cầm nhớ mãi không quên như vậy, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, liền tính Chung Cầm không vui…… Ai, phỏng chừng ngay từ đầu hắn dường như cũng cố kỵ Lương Dân Lâm, có thể là lo lắng sau khi Lương Dân Lâm phát hiện đối với Chung Cầm không tốt đi, nhưng năm đầu một trường, hắn liền chờ không kịp…… Đến sau hắn lại buộc Chung Cầm cùng Lương Dân Lâm ly hôn, Chung Cầm vì Lương Hân không đáp ứng, nháo đến cuối cùng, việc này đã bị Lương Dân Lâm biết……”

Lão đại nuốt yếu hầu một chút, hắn theo bản năng nhìn Ôn Duyên liếc mắt một cái, Ôn Duyên chỉ xem như không thấy khát cầu trong mắt lão đại, hắn biết lão đại hẳn là khát nước, nhưng lại không có động tác.

Lão đại ngượng ngùng cười một chút cũng không dám yêu cầu cái gì, chỉ đành tiếp tục nói: “Lương Dân Lâm sau khi biết việc này cũng không nháo ra động tĩnh quá lớn, cũng có thể chuyện nhà người ta chúng ta không rõ ràng lắm đi, dù sao tôi cảm giác chính là giống như tiểu đánh tiểu nháo, nhưng Chung Cầm từ lúc kia đối với Lương Dân Lực tránh mà không thấy. Có một lần thậm chí đều nháo đến bệnh viện, hình như là Chung Cầm lấy chết tương bức, thiếu chút nữa nháo ra mạng người, sau đó Lương Dân Lực liền thu liễm một ít. Chính là hắn người nọ…… Vì đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn, tóm lại chính là lặp đi lặp lại náo loạn thật nhiều lần, Chung Cầm kẹp giữa hắn cùng Lương Dân Lâm tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, trước tai nạn xe cộ nghe nói đã có bệnh trầm cảm cùng…… Cùng cái gì chứng âu lo? Dù sao tôi nghe nói sau lại đều chỉ có thể ở trong nhà không ra cửa được, thực nghiêm trọng.”

Tựa hồ tới đoạn quan trọng nhất rồi, lão đại dừng, Ôn Duyên cũng thay đổi một cái cong chân lên.

“Chuyện phía sau cậu cũng đoán được, có thể do lời nói phi thường tàn nhẫn của Chung Cầm, cũng có thể bởi vì thật sự cảm giác chính mình cùng Chung Cầm là không thể nào? Tóm lại Lương Dân Lực liền hận Chung Cầm cùng Lương Dân Lâm. Nhưng ngay từ đầu hắn thật không muốn giết bọn họ. Sau lại hình như nói, hắn ở trong phòng bệnh Chung Cầm phát hiện đơn tử của bệnh viện? Chúng ta cũng chưa chính mắt thấy, nhưng cân nhắc từ đôi câu vài lời của Lương Dân Lực lúc uống say, ý tứ giống như là, Chung Cầm xoá sạch hài tử giữa bọn họ?”

Chính mình thử ngữ khí không có làm trên mặt Ôn Duyên toát ra một chút ít biểu tình, lão đại ho nhẹ một tiếng tiếp tục nói: “Đây mới là mồi lửa toàn bộ sự kiện,  chúng ta cũng là sau khi hắn uống rượu nói mới biết được, nguyên lai Chung Cầm sau lại bị Lương Dân Lực khiến cho mang thai…… Nhưng nàng vẫn không cùng Lương Dân Lâm ly hôn, ngược lại còn đem hài tử xóa bỏ.  Nhưng kỳ thật này có cái gì đâu? Chung Cầm khẳng định cũng không phải chính mình nguyện ý có hài tử…… Lại nói Chung Cầm người này, bình tĩnh mà xem xét nàng kỳ thật khá tốt, tuyệt đối không phải cái loại nữ nhân không đứng đắn, chỉ có thể nói nhận thức Lương Dân Lực là kiếp nạn trong nhân sinh nàng đi, nhưng việc xóa bỏ hài tử này, đến chỗ Lương Dân Lực chính là sai lầm không thể tha thứ…… Hắn cảm thấy Chung Cầm bỏ hài tử của hắn còn có thể cùng Lương Dân Lâm ở bên nhau, đối với hắn xem như vô tình vô nghĩa đến nông nổi nhất định, cho nên hắn liền phát điên, trực tiếp muốn mạng hai người này……”

Ôn Duyên chỉ cảm thấy toàn bộ chuyện xưa khúc chiết vô cùng hơn nữa cẩu huyết làm đầu người đau, hắn không nói gì, chỉ là nhàn nhạt rũ con ngươi không biết nghĩ đến cái gì, lão đại cũng không dám quấy rầy hắn, chỉ là nhắm miệng không ngừng nhấp môi, nói nhiều như vậy, hắn thực sự khát nước.

“Lương Dân Lực vì cái gì cho các người đi giết Lương Hân?”

Ôn Duyên lạnh mắt hỏi ra tới vấn đề làm lão đại run lập cập, hắn vẻ mặt đau khổ do dự vài giây, cắn chặt răng nói: “Kỳ thật lúc ấy Lương Dân Lực cũng ở đấy! Hắn…… Toàn bộ quá trình hắn đều xem ở trong mắt! Là hắn buộc chúng ta không thể không làm! Tôi, tôi tôi cũng chỉ là động thủ ấn nha đầu kia, chuyện phía sau đều không có tham dự! Tôi không nói dối! Chủ yếu…… Chủ yếu là bởi vì,” lão đại hung hăng mà cắn chặt răng: “Chủ yếu là bởi vì tôi, tôi không có năng lực làm a! Tôi cam đoan tôi nói tất cả đều là lời nói thật! Không tin các người có thể kiểm tra! Lúc trước tôi bị thương, nơi đó đại bộ phận thời điểm là không được việc! Không tin các người có thể kiểm tra! Tôi nói đều là lời nói thật!!”

Lão đại trừng lớn đôi mắt nhìn Ôn Duyên, vội vàng muốn phủi sạch quan hệ với mình, mà Ôn Duyên không có xem hắn, còn quay đầu lại nhìn về phía Ôn Thiếu Hàng, Ôn Thiếu Hàng lại là hơi hơi gật gật đầu nói: “Đúng, đồ vật của ba người kia đều đối hợp, nhưng hiện trường trừ bỏ một chút da tiết phù hợp người này, những thứ dơ bẩn đó liền không có…… Bất quá không có hắn, còn có một người khác……”

Ôn Thiếu Hàng nói làm Ôn Duyên đột nhiên run lên, đối phương nói làm hắn liên thủ đều run lên, hắn nghĩ tới Lương Hân ngộ hại cùng Lương Dân Lực có quan hệ, thậm chí vừa mới chứng thực là Lương Dân Lực phái người tra tấn Lương Hân, nhưng hắn trước nay không nghĩ tới, chuyện này từ đầu tới đuôi, Lương Dân Lực hắn cư nhiên còn tự tay làm lấy……

Ôn Thiếu Hàng trước nay chưa thấy qua Ôn Duyên phảng phất như ném hồn đi như vậy, hắn trong lòng không đành lòng muốn an ủi vài câu, lại phát hiện Tạ Sâm đã đứng ở phía sau Ôn Duyên, trái phải nắm cánh tay Ôn Duyên kéo đến trong lòng ngực chính mình. Ôn Duyên đầu nặng chân nhẹ theo bản năng dựa vào người phía sau, cơ hồ là có chút đứng không vững mà chậm rãi quay đầu lại, hắn thở hổn hển nhìn lão đại, qua một lúc lâu sau, mới nói từng chữ: “Lương Dân Lực, anh nói, có phải hay không hắn……?”

Lão đại cũng biết chuyện này nói đến hiện tại đã không có đường sống xoay chuyển, hắn cũng coi như nghe minh bạch, những người này phỏng chừng là dùng mấy thứ lưu lại ở hiện trường xét nghiệm linh tinh. Hắn biết đối với Lương Hân chuyện này thực thương thiên lý, chính là chuyện thương thiên lý so với cái này, bọn họ cũng không phải chưa làm qua…… Huống chi hiện tại mạt thế, mỗi người trong lòng sớm đều cất giấu một  kẻ điên, chỉ là hiện tại quay đầu ngẫm lại, giống Lương Dân Lực như vậy đến cháu gái ruột của mình đều không buông tha…… Cũng thật là……

Nhìn mặt Ôn Duyên kia không còn chút máu mặt, lão đại lần đầu tiên cảm thấy bọn họ giống như thật sự làm sai cái gì……

“Đúng…… Một người khác kia…… Chính là, chính là Lương Dân Lực chính mình……”

Ôn Duyên trực giác ngực đột nhiên nóng lên, trong thân thể thứ gì phảng phất muốn đột phá gông cùm xiềng xích phá thể mà ra! Hắn cả người run rẩy thấp thấp mà thở hổn hển, trong óc phảng phất có cái gì nổ tung, Tạ Sâm chỉ cảm thấy Ôn Duyên trong lòng ngực có chút không thích hợp, còn không chờ hắn mở miệng gọi một tiếng Ôn Duyên, ai ngờ giây tiếp theo người này lại đột nhiên nằm liệt, thế nhưng trực tiếp khó thở công tâm, hôn mê bất tỉnh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện