Tại trạm gác ngay lối vào thông đạo dẫn thẳng xuống Hồn Trì, bốn gã hộ vệ có vẻ đang buồn chán giữa đêm đen tĩnh mịch, cùng tán gẫu với nhau để giết chết thời gian, tiếng nói tiếng cười tung bay rôm rả.
Bổng, một trong bốn gã hộ vệ nghiêng đầu nhìn lên chiếc đồ hồ quả lắc treo trên tường, lúc này đã là 12 giờ đêm, không biết trong đầu nghĩ đến điều gì mà vội vàng lớn tiếng gọi ba người còn lại
“Này, thằng nhóc kia đi vào bên trong bao lâu rồi ấy nhỉ?”
“Sao tự dưng lại nhắc đến hắn?” Một trong ba gã hộ vệ còn lại, người có đôi mắt xếch nguy hiểm ngạc nhiên hỏi
Gã hộ vệ chỉ tay vào chiếc đồng hồ quả lắc trên tường, cau mày nói
“Bây giờ là 12 giờ rồi, và nếu ta nhớ không lầm thì thời điểm tên đệ tử kia đăng ký tại chỗ chúng ta rồi đi xuống Hồn Trì là khoảng trên dưới 9 giờ gì đấy”
“Thế tính ra, hắn đã ở bên dưới hơn 3 tiếng rồi đó hả?” Một kẻ giật mình thốt lên
“Làm sao mà hắn chịu đựng nổi chứ? Hắn ta chỉ là một tên đệ tử Ngoại Môn thôi mà!”
“Với trình độ đó mà dám ở liền tù tì trong Hồn Trì suốt 3 tiếng đồng hồ, e là…” Tên hộ vệ có vết xẹo dữ tợn trên mặt, ngập ngừng nói
“Này, Đại Diêm, ngươi đừng có mà ăn nói xúi quẩy, nếu hắn mà xảy ra chuyện gì thì bốn người chúng ta cũng chạy trời không khỏi nắng”
Gã hộ vệ có đôi mắt xếch nguy hiểm trầm giọng nói
“Trước không cần hoảng loạn, ở dưới đó suốt 3 tiếng ròng, đâu nhất thiết là phải chết a, cũng có thể là tên đệ tử đó vì buồn ngũ quá mà tìm đại một chỗ nào đó bên ngoài Hồn Trì, say giấc nồng thì sao?”
Gã hộ vệ còn lại, cũng là kẻ lớn tuổi nhất trong bốn người, bèn đề nghị
“Hay là bây giờ, chúng ta xuống dưới kiểm tra xem sao, chứ cứ đứng ở đây đoán già đoán non thì cũng đâu giải quyết được gì, phải không?”
“Đúng… lão Hồ nói không sai! Tiểu Lý và Đại Diêm, hai người các ngươi ở lại đây tiếp tục canh gác, ta với lão Hồ sẽ xuống đó kiểm tra thử xem, chỉ mong rằng những gì Đại Diêm định nói không phải là sự thật”
Nói rồi, bốn gã hộ vệ liền tách ra, hai người ở lại canh gác còn hai người khác thì dọc theo thông đạo độc nhất, một đường chạy thẳng xuống Hồn Trì với tốc độ cực nhanh.
Hồn Trì trong lòng đất vẫn luôn là một khoảng không yên tĩnh, bình lặng và phi thường đẹp đẽ, tuy nhiên lúc này đây, đối hai gã hộ vệ xuống kiểm tra, sự im lặng này mới là điều đáng sợ nhất.
Rất nhanh, nét hối hả trên mặt bọn họ đã được thay thế bằng sự lo lắng tột độ
Tất cả là bởi vì, ngoài hai người bọn họ ra thì Hồn Trì lúc này, hoàn toàn không còn một ai khác, bất kể là bên trong hay bên ngoài tầng kết giới quang huyễn đầy kỳ ảo.
“Chết tiệt!” Gã hộ vệ được gọi là lão Hồ tức giận chửi thề, sau đó lập tức vội vội vàng vàng quay lại thông đạo, lấy hết tốc lực, phóng thẳng lên trên
Gã hộ vệ còn lại thấy thế cũng liền tức tốc bám theo, để lại sau lưng một mảnh trì lộ vắng lặng không một bóng người.
……..
Một lát sau, lại có một hàng dài tiếng bước chân dồn dập vọng ra từ bên trong thông đạo, và rồi, gã hộ vệ gọi là lão Hồ từng vội vàng rời đi trước đó giờ đã trở lại, đồng thời đi cùng với hắn còn có một trung niên nam tử tuổi trạc ngũ tuần.
Ông ta mặc trên người không phải là võ phục mà là một bộ áo choàng màu tím đen, thứ đang không ngừng ẩn hiện vô số Hồn Ấn xanh xanh đỏ đỏ phi thường ma mị, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, kẻ này đích thị là một Hồn Sư thứ thiệt, hơn nữa cấp độ chắc chắn không hề thấp.
Trung niên nam tử quét mắt một vòng Hồn Trì thanh vắng, hai hàng lông màu thoáng cái cau lại, tuy nhiên không có vẻ gì là lo lắng vội vàng mà vẫn cực kỳ bình tĩnh, cất tiếng hỏi
“Có đúng là tên đệ tử Ngoại Môn đó đã ở trong này suốt 3 tiếng không?”
“Dạ đúng vậy thưa Huỳnh trưởng lão!” Gã hộ vệ gọi là lão Hồ bộ dạng căng thẳng, cung kính hồi đáp
“Vậy là đã quá 2 tiếng so với ngưỡng chịu đựng của một đệ tử Ngoại Môn bình thường rồi” Trung niên nam tử khẽ chống cằm suy tư
“Khi đăng ký, hắn ta có nói với các ngươi rằng hắn là Hồn Sư hay cái gì đó đại loại vậy không?”
“Dạ không, mà thật ra, cả bốn người chúng thuộc hạ cũng không thể nhìn thấu tu vi của hắn, mặc dù cảnh giới võ đạo của mỗi người trong chúng thuộc hạ đều là từ Võ Tướng sơ cấp trở lên” Gã hộ vệ lắc đầu nói, sắc mặt phải nói là thập phần khó hiểu
“Hắn tên là gì, thuộc đường nào?” Trung niên nam tử lại hỏi, đồng thời tiến lên trước, nhẹ nhàn chạm tay vào kết giới quang huyễn bảo vệ Hồn Trì, từng đợt sóng dao động hồn lực phi thường mạnh mẽ không ngừng tỏa ra từ bàn tay hắn, chớp mắt đã lan tỏa khắp muôn nơi trong Hồn Trì, tựa như đang cảm nhận một điều gì đó
‘Còn tốt, trong Hồn Trì không hề có sự dấu hiệu của tử khí, xem ra thằng nhóc kia vẫn chưa chết’
Không cần mất thời gian suy nghĩ, gã hộ vệ lập tức đáp “Hắn gọi Đăng Dương, là đệ tử của Hắc Cẩu Đường”
“Hửm?” Trung niên nam tử vừa nghe vậy thì liền nhướng mi tỏ vẻ ngạc nhiên, thần tình tràn ngập cổ quái “Thì ra là người của Hồ Tử Lục, Hồ đường chủ”
‘Ánh mắt nhìn người của ông ta từ xưa đến nay đều vô cùng độc đáo, nếu như ông ta đã thu nhận tên nhóc Đăng Dương này, vậy thì hắn chắc chắn không thể nào là loại người tầm thường được. Một kẻ như thế, làm sao có thể bỏ mạng trong Hồn Trì chỉ vì cái lý do vô cùng củ chuối là không biết tự lượng sức mình?’
‘Hay là hắn ta đã đánh hơi ra được điều gì đó rồi?’
Nghĩ đến đây, trung niên nam tử lại quay phắc qua gã hộ vệ bên cạnh, trầm giọng hỏi
“Ta hỏi một lần nữa, có phải là hắn đã ở trong này suốt 3 tiếng đồng hồ không?”
Mặc dù vô cùng khó hiểu tại sao Huỳnh trưởng lão lại hỏi câu này hết lần này đến lần khác, bất quá, gã hộ vệ gọi là lão Hồ vẫn rất biết thân biết phận mà cung kính đáp, giọng điệu chắc nịch mười phần
“Dạ đúng, thuộc hạ có thể lấy tính mạng của mình ra đảm bảo, việc này là tuyệt đối chính sát trăm phầm trăm!”
Nghe vậy, trung niên nam tử lại rơi vào trầm tư ‘Không lẽ hắn ta đã thật sự tìm ra bí mật của Hồn Trì?’
‘Tỷ lệ để việc này xảy ra cũng không phải nhỏ, nhất là khi thằng nhóc đó lại là đồ đệ của Hồ đường chủ, người từng một thời lèo lái cả cỗ mắt tình báo Ám Bộ khổng lồ’
‘Nếu đúng là thế thật, vậy thì giờ này, hắn ta chắc là đã tiến vào bên trong Loạn Hồn Mê Cung rồi, giống như cái tên Hồ Bá Việt cứng đầu cứng cổ khi xưa’
‘Hài, Hồ đường chủ a Hồ đường chủ, ngài cũng thật là, đệ tử dưới trướng tên nào tên nấy đều là quái vật, kẻ trước vừa đi, kẻ sau liền tới, thật đúng là không muốn cho ta nghĩ ngơi một chút nào đây mà, hài ~’
‘Thôi được rồi, không có thời gian để than thở đâu, hắn ta mắc kẹt dưới đó tổng cộng cũng trên dưới 3 tiếng đồng hồ rồi, nếu mà mình còn không nhanh tay kéo hắn trở ra, điều tồi tệ nhất sẽ trở thành hiện thực mất’
Chán nản thở dài một tiếng, trung niên nam tử lại chạm tay vào kết giới quang huyễn một lần nữa, dễ dàng mở ra một cánh cổng mà không cần đến bất kỳ thẻ bài nào rồi lơ lửng bay vào.
Chỉ thấy, trung niên nam tử bay đến đâu, ngọc thủy xanh biếc trong hồn trì lại tách ra đến đó, sau cùng tạo thành một vệt cắt dài trên mặt hồ, nhìn qua phi thường vi diệu, tựa như bị một tia kiếm khí sắc bén chém đứt làm hai vậy. Mà trung niên nam tử chính là nương theo vết cắt này, chìm vào hồn trì với tốc độc cực nhanh, nháy mắt đã hoàn toàn biết mất trước cái nhìn vô cùng hâm mộ của gã hộ vệ.
……….
Dưới đáy hồ, bốn bề đều là ngọc thủy xanh biếc, trung niên nam tử hoàn toàn không cần lần mò từng chút một như Đăng Dương khi trước mà thẳng một đường, vừa nhanh chóng, vừa dễ dàng tìm đến lối đi bí mật dẫn vào mê cung ngầm nối liền với Trấn Hồn Môn, cả quá trình từ đầu chí cuối, chẳng dính lấy một giọt nước trên người.
Từ bộ dạng thông đường thuận lối này của ông ta, xem ra đã không ít lần vào ra cấm địa này.
Và rằng với sự xuất hiện không lường trước được của trung niên nam tử được gọi là Huỳnh trưởng lão, kẻ rất có thể chính là người mà Phó môn chủ Tam Sơn Môn – Trần Học Thức cố ý sắp đặt ở nơi đây, nhằm thay thế ông ta canh giữ Trấn Hồn Môn, hoặc thậm chí là cả báu vật ẩn giấu đằng sau nó, có khi nào… việc Đăng Dương tìm ra Tổ Hồn sẽ bị phát hiện? Câu trả lời… chắc chắn là không!
Bởi vì ngay tại thời khắc trước khi trung niên nam tử tiến vào mê cung thì từ trong đó, một Đăng Dương với nét mặt phong trần mệt mỏi, trên tay cầm theo một quả cầu thủy thinh chói sáng rực rỡ, bất ngờ chui ra.
Khi thấy đang có một người bổng nhiên lù lù xuất hiện ngay trước cửa động, hắn ta liền lập tức giật bắn cả mình mà thốt lên, tất nhiên là bằng linh hồn lực.
‘Ông là ai?’
- -------*-*--------
Bổng, một trong bốn gã hộ vệ nghiêng đầu nhìn lên chiếc đồ hồ quả lắc treo trên tường, lúc này đã là 12 giờ đêm, không biết trong đầu nghĩ đến điều gì mà vội vàng lớn tiếng gọi ba người còn lại
“Này, thằng nhóc kia đi vào bên trong bao lâu rồi ấy nhỉ?”
“Sao tự dưng lại nhắc đến hắn?” Một trong ba gã hộ vệ còn lại, người có đôi mắt xếch nguy hiểm ngạc nhiên hỏi
Gã hộ vệ chỉ tay vào chiếc đồng hồ quả lắc trên tường, cau mày nói
“Bây giờ là 12 giờ rồi, và nếu ta nhớ không lầm thì thời điểm tên đệ tử kia đăng ký tại chỗ chúng ta rồi đi xuống Hồn Trì là khoảng trên dưới 9 giờ gì đấy”
“Thế tính ra, hắn đã ở bên dưới hơn 3 tiếng rồi đó hả?” Một kẻ giật mình thốt lên
“Làm sao mà hắn chịu đựng nổi chứ? Hắn ta chỉ là một tên đệ tử Ngoại Môn thôi mà!”
“Với trình độ đó mà dám ở liền tù tì trong Hồn Trì suốt 3 tiếng đồng hồ, e là…” Tên hộ vệ có vết xẹo dữ tợn trên mặt, ngập ngừng nói
“Này, Đại Diêm, ngươi đừng có mà ăn nói xúi quẩy, nếu hắn mà xảy ra chuyện gì thì bốn người chúng ta cũng chạy trời không khỏi nắng”
Gã hộ vệ có đôi mắt xếch nguy hiểm trầm giọng nói
“Trước không cần hoảng loạn, ở dưới đó suốt 3 tiếng ròng, đâu nhất thiết là phải chết a, cũng có thể là tên đệ tử đó vì buồn ngũ quá mà tìm đại một chỗ nào đó bên ngoài Hồn Trì, say giấc nồng thì sao?”
Gã hộ vệ còn lại, cũng là kẻ lớn tuổi nhất trong bốn người, bèn đề nghị
“Hay là bây giờ, chúng ta xuống dưới kiểm tra xem sao, chứ cứ đứng ở đây đoán già đoán non thì cũng đâu giải quyết được gì, phải không?”
“Đúng… lão Hồ nói không sai! Tiểu Lý và Đại Diêm, hai người các ngươi ở lại đây tiếp tục canh gác, ta với lão Hồ sẽ xuống đó kiểm tra thử xem, chỉ mong rằng những gì Đại Diêm định nói không phải là sự thật”
Nói rồi, bốn gã hộ vệ liền tách ra, hai người ở lại canh gác còn hai người khác thì dọc theo thông đạo độc nhất, một đường chạy thẳng xuống Hồn Trì với tốc độ cực nhanh.
Hồn Trì trong lòng đất vẫn luôn là một khoảng không yên tĩnh, bình lặng và phi thường đẹp đẽ, tuy nhiên lúc này đây, đối hai gã hộ vệ xuống kiểm tra, sự im lặng này mới là điều đáng sợ nhất.
Rất nhanh, nét hối hả trên mặt bọn họ đã được thay thế bằng sự lo lắng tột độ
Tất cả là bởi vì, ngoài hai người bọn họ ra thì Hồn Trì lúc này, hoàn toàn không còn một ai khác, bất kể là bên trong hay bên ngoài tầng kết giới quang huyễn đầy kỳ ảo.
“Chết tiệt!” Gã hộ vệ được gọi là lão Hồ tức giận chửi thề, sau đó lập tức vội vội vàng vàng quay lại thông đạo, lấy hết tốc lực, phóng thẳng lên trên
Gã hộ vệ còn lại thấy thế cũng liền tức tốc bám theo, để lại sau lưng một mảnh trì lộ vắng lặng không một bóng người.
……..
Một lát sau, lại có một hàng dài tiếng bước chân dồn dập vọng ra từ bên trong thông đạo, và rồi, gã hộ vệ gọi là lão Hồ từng vội vàng rời đi trước đó giờ đã trở lại, đồng thời đi cùng với hắn còn có một trung niên nam tử tuổi trạc ngũ tuần.
Ông ta mặc trên người không phải là võ phục mà là một bộ áo choàng màu tím đen, thứ đang không ngừng ẩn hiện vô số Hồn Ấn xanh xanh đỏ đỏ phi thường ma mị, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, kẻ này đích thị là một Hồn Sư thứ thiệt, hơn nữa cấp độ chắc chắn không hề thấp.
Trung niên nam tử quét mắt một vòng Hồn Trì thanh vắng, hai hàng lông màu thoáng cái cau lại, tuy nhiên không có vẻ gì là lo lắng vội vàng mà vẫn cực kỳ bình tĩnh, cất tiếng hỏi
“Có đúng là tên đệ tử Ngoại Môn đó đã ở trong này suốt 3 tiếng không?”
“Dạ đúng vậy thưa Huỳnh trưởng lão!” Gã hộ vệ gọi là lão Hồ bộ dạng căng thẳng, cung kính hồi đáp
“Vậy là đã quá 2 tiếng so với ngưỡng chịu đựng của một đệ tử Ngoại Môn bình thường rồi” Trung niên nam tử khẽ chống cằm suy tư
“Khi đăng ký, hắn ta có nói với các ngươi rằng hắn là Hồn Sư hay cái gì đó đại loại vậy không?”
“Dạ không, mà thật ra, cả bốn người chúng thuộc hạ cũng không thể nhìn thấu tu vi của hắn, mặc dù cảnh giới võ đạo của mỗi người trong chúng thuộc hạ đều là từ Võ Tướng sơ cấp trở lên” Gã hộ vệ lắc đầu nói, sắc mặt phải nói là thập phần khó hiểu
“Hắn tên là gì, thuộc đường nào?” Trung niên nam tử lại hỏi, đồng thời tiến lên trước, nhẹ nhàn chạm tay vào kết giới quang huyễn bảo vệ Hồn Trì, từng đợt sóng dao động hồn lực phi thường mạnh mẽ không ngừng tỏa ra từ bàn tay hắn, chớp mắt đã lan tỏa khắp muôn nơi trong Hồn Trì, tựa như đang cảm nhận một điều gì đó
‘Còn tốt, trong Hồn Trì không hề có sự dấu hiệu của tử khí, xem ra thằng nhóc kia vẫn chưa chết’
Không cần mất thời gian suy nghĩ, gã hộ vệ lập tức đáp “Hắn gọi Đăng Dương, là đệ tử của Hắc Cẩu Đường”
“Hửm?” Trung niên nam tử vừa nghe vậy thì liền nhướng mi tỏ vẻ ngạc nhiên, thần tình tràn ngập cổ quái “Thì ra là người của Hồ Tử Lục, Hồ đường chủ”
‘Ánh mắt nhìn người của ông ta từ xưa đến nay đều vô cùng độc đáo, nếu như ông ta đã thu nhận tên nhóc Đăng Dương này, vậy thì hắn chắc chắn không thể nào là loại người tầm thường được. Một kẻ như thế, làm sao có thể bỏ mạng trong Hồn Trì chỉ vì cái lý do vô cùng củ chuối là không biết tự lượng sức mình?’
‘Hay là hắn ta đã đánh hơi ra được điều gì đó rồi?’
Nghĩ đến đây, trung niên nam tử lại quay phắc qua gã hộ vệ bên cạnh, trầm giọng hỏi
“Ta hỏi một lần nữa, có phải là hắn đã ở trong này suốt 3 tiếng đồng hồ không?”
Mặc dù vô cùng khó hiểu tại sao Huỳnh trưởng lão lại hỏi câu này hết lần này đến lần khác, bất quá, gã hộ vệ gọi là lão Hồ vẫn rất biết thân biết phận mà cung kính đáp, giọng điệu chắc nịch mười phần
“Dạ đúng, thuộc hạ có thể lấy tính mạng của mình ra đảm bảo, việc này là tuyệt đối chính sát trăm phầm trăm!”
Nghe vậy, trung niên nam tử lại rơi vào trầm tư ‘Không lẽ hắn ta đã thật sự tìm ra bí mật của Hồn Trì?’
‘Tỷ lệ để việc này xảy ra cũng không phải nhỏ, nhất là khi thằng nhóc đó lại là đồ đệ của Hồ đường chủ, người từng một thời lèo lái cả cỗ mắt tình báo Ám Bộ khổng lồ’
‘Nếu đúng là thế thật, vậy thì giờ này, hắn ta chắc là đã tiến vào bên trong Loạn Hồn Mê Cung rồi, giống như cái tên Hồ Bá Việt cứng đầu cứng cổ khi xưa’
‘Hài, Hồ đường chủ a Hồ đường chủ, ngài cũng thật là, đệ tử dưới trướng tên nào tên nấy đều là quái vật, kẻ trước vừa đi, kẻ sau liền tới, thật đúng là không muốn cho ta nghĩ ngơi một chút nào đây mà, hài ~’
‘Thôi được rồi, không có thời gian để than thở đâu, hắn ta mắc kẹt dưới đó tổng cộng cũng trên dưới 3 tiếng đồng hồ rồi, nếu mà mình còn không nhanh tay kéo hắn trở ra, điều tồi tệ nhất sẽ trở thành hiện thực mất’
Chán nản thở dài một tiếng, trung niên nam tử lại chạm tay vào kết giới quang huyễn một lần nữa, dễ dàng mở ra một cánh cổng mà không cần đến bất kỳ thẻ bài nào rồi lơ lửng bay vào.
Chỉ thấy, trung niên nam tử bay đến đâu, ngọc thủy xanh biếc trong hồn trì lại tách ra đến đó, sau cùng tạo thành một vệt cắt dài trên mặt hồ, nhìn qua phi thường vi diệu, tựa như bị một tia kiếm khí sắc bén chém đứt làm hai vậy. Mà trung niên nam tử chính là nương theo vết cắt này, chìm vào hồn trì với tốc độc cực nhanh, nháy mắt đã hoàn toàn biết mất trước cái nhìn vô cùng hâm mộ của gã hộ vệ.
……….
Dưới đáy hồ, bốn bề đều là ngọc thủy xanh biếc, trung niên nam tử hoàn toàn không cần lần mò từng chút một như Đăng Dương khi trước mà thẳng một đường, vừa nhanh chóng, vừa dễ dàng tìm đến lối đi bí mật dẫn vào mê cung ngầm nối liền với Trấn Hồn Môn, cả quá trình từ đầu chí cuối, chẳng dính lấy một giọt nước trên người.
Từ bộ dạng thông đường thuận lối này của ông ta, xem ra đã không ít lần vào ra cấm địa này.
Và rằng với sự xuất hiện không lường trước được của trung niên nam tử được gọi là Huỳnh trưởng lão, kẻ rất có thể chính là người mà Phó môn chủ Tam Sơn Môn – Trần Học Thức cố ý sắp đặt ở nơi đây, nhằm thay thế ông ta canh giữ Trấn Hồn Môn, hoặc thậm chí là cả báu vật ẩn giấu đằng sau nó, có khi nào… việc Đăng Dương tìm ra Tổ Hồn sẽ bị phát hiện? Câu trả lời… chắc chắn là không!
Bởi vì ngay tại thời khắc trước khi trung niên nam tử tiến vào mê cung thì từ trong đó, một Đăng Dương với nét mặt phong trần mệt mỏi, trên tay cầm theo một quả cầu thủy thinh chói sáng rực rỡ, bất ngờ chui ra.
Khi thấy đang có một người bổng nhiên lù lù xuất hiện ngay trước cửa động, hắn ta liền lập tức giật bắn cả mình mà thốt lên, tất nhiên là bằng linh hồn lực.
‘Ông là ai?’
- -------*-*--------
Danh sách chương