Vẻ mặt người đàn ông này làm người ta cực kỳ sợ hãi, trên mặt vốn hờ hững, vào giờ phút này giống như là đóng băng.

Ngũ quan tuấn mỹ, giống như là tượng đá, không có một chút biểu cảm.

Mỗi người đều giống như bị tức giận tỏa ra toàn thân Lý Tình Thâm làm cho khiếp sợ. Nhất thời trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi.

Một tiếng động kia, cũng đánh tỉnh Lăng Mạt Mạt.

Cô cứng ngắc chuyển động con ngươi, lập tức nhìn thấy Lý Tình Thâm đang đứng thẳng cách đó không xa.

Lăng Mạt Mạt chỉ nhìn bóng dáng Lý Tình Thâm, liền cảm thấy khí lạnh nồng đậm. Bị sợ đến mức lòng cô run lên, hốt hoảng dời mắt đi chỗ khác, cũng không dám nhìn nét mặt Lý Tình Thâm nữa.

Đại não Lăng Mạt Mạt dần dần tỉnh táo lại, lúc này mới ý thức được vừa rồi mình đã làm gì.

Microphone trong tay, lập tức rơi xuống đất! Cô lại có thể bị Lục Niệm Ca làm ảnh hưởng cảm xúc, quên mất bây giờ mình đang trong thời gian thi đấu!

Hơn nữa cô xin anh tới để mượn thân phận học trò của Thần Thoại, muốn một lần giành được quyền biểu diễn ca khúc của Thần Thoại!

Người đàn ông cao ngạo này đã giúp cô.

Cô lại làm anh mất mặt!

Toàn thân Lăng Mạt Mạt không khỏi dâng lên khủng hoảng lạnh buốt.

Mà Lý Tình Thâm cũng không thèm nhìn Lăng Mạt Mạt một cái. Cũng không có nhìn bất kỳ kẻ nào xung quanh một cái, cánh môi mím chặt hết sức, xoay người định rời đi.

Lăng Mạt Mạt thấy cảnh tượng như vậy, cuối cùng hồi hồn. Lập tức chạy từ sân khấu xuống, vội vàng đuổi theo Lý Tình Thâm đang bước nhanh đi.

"Thầy."

Lăng Mạt Mạt lên tiếng, lại không thể cản lại bước chân của Lý Tình Thâm.

Dưới tình thế cấp bách, Lăng Mạt Mạt vươn tay, kéo cổ tay Lý Tình Thâm lại.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại, nháy mắt khi chạm đến da thịt anh, khiến toàn thân anh khẽ run.

Môi anh mím lại càng căng thẳng.

Cũng không thèm nhìn Lăng Mạt Mạt một cái, âm điệu lạnh lẽo mở miệng.

"Buông ra!"

Lăng Mạt Mạt rụt người theo bản năng một cái. Biết là anh không cho phép, không thể tùy tiện đụng vào anh. Nhưng bây giờ quan trọng nhất, là làm anh nguôi giận.

"Thầy, thực xin lỗi, không phải em cố ý, em..." Lăng Mạt Mạt lên tiếng giải thích.

"Tôi nói cô buông ra!" Lý Tình Thâm lại cắt đứt lời nói Lăng Mạt Mạt.

Lăng Mạt Mạt không tiếng động tăng thêm hơi sức, còn muốn tiếp tục mở miệng nói chuyện.

Lý Tình Thâm lại chậm rãi quay đầu.

Đôi mắt anh xinh đẹp lạnh lùng, không có một tia tức giận nào, mà yên lặng không tiếng động, yên tĩnh xa cách.

Ngũ quan vững vàng, môi hồng da trắng, giống như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc tỉ mỉ.

Tầm mắt của anh, không có nhiệt độ, không có cảm xúc.

Dáng vẻ rất bình tĩnh.

Nhưng lại làm cho người ta cảm thấy dưới sự bình tĩnh này, rốt cuộc chứa bao nhiêu sóng ngầm mãnh liệt.

Trong lòng Lăng Mạt Mạt thầm cả kinh,run rẩy theo bản năng, sức lực không bị khống chế bắt đầu giảm xuống.

Mọi người thấy một màn như vậy, đều nín thở, không dám lên tiếng.

Phó tổng ES cùng đạo diễn Vương Nhất hoàn hồn đầu tiên, nhanh chóng đứng lên.

Mặc dù trong lòng mọi người tràn đầy thất vọng đối với Lăng Mạt Mạt, không dám khen ánh mắt chọn học trò của Thần Thoại, tuy nhiên cũng không dám đắc tội Thần Thoại.

Mặc dù cũng biết Lăng Mạt Mạt làm mất mặt Thần Thoại, nhưng bọn họ vẫn muốn tạo lối thoát cho Thần Thoại.

Cho nên, phó tổng ES mỉm cười nhìn Lý Tình Thâm. Một bộ dáng bao dung : "Lý thiếu gia, cần gì tức giận như vậy. Có thểvì Lăng tiểu thư quá khẩn trương nên mới xảy ra sơ xuất!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện