Edit : Huyền Tô (Tô Huyền Ann)

Beta: Mèo Hoang

Enson đè bả vai của cô xuống, đè ở trên người cô không nhúc nhích.

Mặc dù không nhìn thấy, Lăng Mạt Mạt vẫn có thể cảm thấy người đàn ông ở trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào mình.

Không biết vì sao, trên người đàn ông này, cô cảm thấy một loại áp bức quen thuộc.

Loại áp bức này, hình như có người cũng có thể mang đến.

Nhưng cô có chút không nhớ ra được rốt cuộc là ai.

Lăng Mạt Mạt nuốt nước miếng một cái, sờ tới đồ bảo hộ bị người đàn ông ném sang một bên, nhét vào trong tay người đàn ông một lần nữa.

Người đàn ông lại không nhận.

Lăng Mạt Mạt nhíu mày, nghĩ thầm, không phải là anh ta muốn mình mang cho anh ta chứ? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Mạt Mạt đỏ bừng, cắn cắn môi, "Vẫn là anh tự mang đi, vật này tôi chưa giúp người ta mang bao giờ. Hơn nữa còn tối như vậy, tôi sợ sẽ mang không tốt"

Người đàn ông vẫn không lên tiếng.

Không khí bên trong nhà càng ngày càng áp lực.

Lăng Mạt Mạt suy nghĩ một chút, gắng gượng mở miệng lần nữa: "Vậy được rồi, tôi thử mang cho anh một lần."

Vừa nói, đôi tay nhỏ bé của Lăng Mạt Mạt, vừa xé gói đồ bảo hộ.

Lăng Mạt Mạt còn chưa xé được đồ bảo hộ, đúng lúc người đàn ông đột nhiên vươn tay, cướp đi đồ bảo hộ trong tay cô, ném ra ngoài.

"Tôi không có bệnh! Không cần dùng!"

Sau khi cô và anh ký kết hiệp nghị, trong lúc bọn họ ân ái, đây là lần đầu tiên anh mở miệng nói chuyện.

Giọng nói rét lạnh.

Mang theo kiên quyết nồng đậm.

Ngay sau đó, lật người, tiếp tục động tác vừa rồi chưa tiến hành xong.

Lăng Mạt Mạt bị anh hôn choáng váng hoa mắt, nghe thấy lời của anh, sửng sốt.

Anh nói anh không cần, anh không có bệnh.

"Ai nói anh có bệnh!" Lăng Mạt Mạt vừa mới trả lời một câu, liền không nhịn được run rẩy hừ một tiếng. Cảm giác được người đàn ông mãnh liệt xâm nhập thân thể của cô. Thân thể Lăng Mạt Mạt co rụt lại, giọng nói càng lộn xộn : "Tôi không phải sợ có bệnh, tôi nói là sợ mang thai."

Người đàn ông đang đè ép cô, ra sức vận động, nghe thấy hai chữ "Mang thai", thân thể thoáng run một cái.

Thì ra mục đích cô cầm vật kia cho anh không phải sợ bệnh truyền nhiễm, mà là sợ mang thai!

Người đàn ông cúi đầu, lông mày nhíu lại, khẽ dùng sức siết tay Lăng Mạt Mạt.

Lăng Mạt Mạt lại cảm giác được lực áp bức quen thuộc, có chút không biết làm sao.

Vậy mà, một giây kế tiếp, động tác của người đàn ông đột nhiên trở nên mạnh mẽ, không còn dịu dàng như nước.

Lăng Mạt Mạt mở to hai mắt, cảm thấy mình giống như sắp bị người đàn ông xé nát, tay của cô ý thức nắm lấy ga giường.

Có đau đớn đang lan tràn.

Cô không nhịn được kêu đau, nhưng không cách nào ngăn cản động tác của người đàn ông.

Mãi cho đến cuối cùng, khóe mắt cô chảy nước mắt vì đau.

Cái loại đau đó, còn đau hơn nhiều lần đầu tiên cô cùng anh trong phòng tắm.

Thậm chí cô còn có thể cảm thấy người đàn ông đang hôn cô, biến thành gặm cắn.

Lăng Mạt Mạt kinh hoảng không có chỗ dựa vào, lúc người đàn ông đụng chạm mãnh liệt nhất, vươn tay theo bản năng, bắt được cánh tay của người đàn ông.

Đau đớn làm cô phải dùng sức.

Động tác của người đàn ông càng điên cuồng. Mãi cho đến cuối cùng cô kiệt sức, tay thõng xuống, buông cánh tay anh ra, anh mới dịu dàng một chút.

Chỉ là tốc độ anh muốn cô vẫn rất nhanh như cũ.

Lăng Mạt Mạt có chút không chịu nổi, đã bất tỉnh. Mà người đàn ông lại ôm cô, ôm thật chặt, mãi cho đến lúc mình cũng đi theo mới hoàn toàn yên tĩnh lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện