Trong phòng ngủ, Sở Nghiễm Ngọc nằm ngửa trên giường, bộ quần áo y mặc trên người vẫn chưa được cởi ra, khuy áo được cài rất chỉnh tề nhưng ở nơi bụng lại bị một luồng sáng trắng nhu hòa bao phủ, làm cho phòng ngủ vốn không mở đèn mà ảm đạm lại trở nên sáng trưng lên.
"Nghiễm Ngọc..." Tư Thần sợ tới mức không dám thở, chạy hai bước tới bên giường, lại hoang mang lo sợ đứng tại chỗ không dám động đậy, xưa giờ anh chưa từng thấy chuyện huyền huyễn như vậy bao giờ, cũng không biết phải làm thế nào mới tốt, ngay cả đối tượng để nhờ giúp cũng không có, lòng như lửa đốt, lại không biết kế tiếp nên làm gì.
Sở Nghiễm Ngọc nằm trên giường không có phản ứng gì, chỉ hơi hé mắt, trán rịn ra từng giọt mồ hôi nhỏ óng ánh, có vẻ rất khó chịu.
Tư Thần lớn như vậy rồi, lần đầu cảm nhận được cảm giác khó thở là như thế nào, bộ dáng Sở Nghiễm Ngọc khó chịu làm cho tim anh cũng đau nhói, anh lại nghĩ con sắp ra đời, họ sắp có con rồi... thế nên lúc này anh tuyệt đối không được hoảng loạn, nhanh chóng hít sâu hai hơi làm cho bản thân bình tĩnh lại chút, lúc này anh mới tới bên giường nắm chặt tay Sở Nghiễm Ngọc.
Nhẹ nhàng lau đi từng giọt mồ hôi trên đầu Sở Nghiễm Ngọc, Tư Thần lại kề sát môi, dán lên mi tâm y, nhẹ giọng nói: "Nghiễm Ngọc, đừng sự, anh ở đây bên em, không có gì phải sợ cả..."
Quá trình này giằng co gần hai tiếng, ngay lúc Tư Thần sắp không chịu nổi, ở trung tâm quầng sáng trắng kia mơ hồ xuất hiện một luồng sáng màu hồng phấn nhu hòa.
Tư Thần sốt sắng nhìn luồng sáng kia, lại nhìn Sở Nghiễm Ngọc một chút, cuối cùng cũng chỉ có thể nắm tay y càng chặt, nói cho y biết anh vẫn luôn ở bên cạnh y chăm sóc y.
Lại thêm vài phút, hào quang màu hồng phấn từ từ mở rộng trong quầng sáng trắng, Tư Thần sốt ruột nhìn một hồi, trong đầu chợt lóe lên hình dáng của vệt màu kia trên bụng Sở Nghiễm Ngọc, anh nhớ gần đây màu hồng của nó càng lúc càng thay đổi, cũng càng hồng hơn, đúng là rất giống hoa sen, mà lúc này hào quang hồng phấn kia cũng đang nở rộ như một bông hoa sen trong quầng sáng trắng, càng thêm hoa lệ.
Tư Thần khẩn trương tới đầy đầu toàn mồ hôi, mồ hôi theo trán anh trượt xuống mắt anh mới nhớ tới chuyện lau đi. Mà ngay lúc anh lau đi giọt mồ hôi chảy vào mắt, hào quang phấn hồng hoàn toàn nở rộ, Sở Nghiễm Ngọc vốn đã nhắm chặt mắt lại bị đau tới hô lên một tiếng, cùng lúc đó, một hình cầu trong suốt quanh có ánh sáng ôn nhuận màu trắng đã bay lên từ trong hào quang hồng phấn kia.
Sở Nghiễm Ngọc khẽ hừ một tiếng, nghẹo đầu ngủ say như chết.
Tư Thần bị dọa tới trắng bệch mặt, không còn tâm tư đi để ý quả cầu nhỏ, vội vàng bế Sở Nghiễm Ngọc lên, lo lắng gọi: "Nghiễm Ngọc, Nghiễm Ngọc! Em làm sao vậy! Đừng dọa anh!"
Sở Nghiễm Ngọc vẫn không tỉnh lại, Tư Thần đỏ bừng mắt, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi không thôi, nhất thời anh cũng không dám thăm dò mạch đập của Sở Nghiễm Ngọc.
Quả cầu trong suốt bao quanh lấy một đứa bé chỉ lớn bằng hai bàn tay của người trưởng thành, bé không có làn da đỏ hỏn nhiều nếp nhăn rồi trẻ con được sinh đẻ bình thường mà trắng như bạch ngọc, lại ánh lên hào quang xanh ngọc, đứa bé xoay người trong quả cầu, tựa như bị tiếng hô của ba mình đánh thức, bé dùng nắm đấm như quả cầu thịt dụi dụi mắt, nhìn về phía bên này.
Không biết là bởi bản năng sinh ra đã có, là máu mủ tình thân hay bởi quãng thời gian trước hai người ba từng chơi đùa với bé trong mơ, mà lúc này bé lại lờ mờ nhận ra, trong đôi mắt to toát lên vẻ sung sướng, vui vẻ nhào tới.
Tư Thần bây giờ đã sợ choáng váng, quả cầu nhỏ nhào tới anh cũng không chú ý, kết quả là làm cho quả cầu nhỏ đập thẳng vào mặt Sở Nghiễm Ngọc, Sở Nghiễm Ngọc và bảo bối nhỏ có vẻ là đều bị đập đau, bé con tội nghiệp bĩu môi, thò tay nhỏ muốn ba ôm một cái.
Sở Nghiễm Ngọc bị bé đập tới đỏ bừng cái mũi, cầu nhỏ tuy không lớn nhưng vẫn có trọng lượng, lực cũng không nhẹ, Sở Nghiễm Ngọc bị đập thống khổ kêu lên một tiếng, có điều có lẽ là do tiêu hao quá nhiều năng lượng nên cũng không tỉnh dậy nữa.
Nhưng tiếng kêu và phản ứng của y cuối cùng cũng giải cứu được Tư Thần đang rơi vào nỗi sợ hãi cực lớn, Tư Thần lập tức rơi nước mắt, ôm thật chặt người vào trong lòng, chôn khuôn mặt đầy nước mặt vào cổ y, nghẹn ngào nói: "Em làm anh sợ muốn chết, Nghiễm Ngọc, Nghiễm Ngọc..."
Bảo bối nhỏ thấy hai người ba đều không để ý tới mình, nhất thời càng thêm ấm ức, miệng liền há ra oa oa khóc rống lên.
Tiếng khóc kia nghe trung khí mười phần, hơn nữa còn rất có lực xuyên thấu, làm cho chú Tần đang chỉ huy người giúp việc mang thức ăn trên bàn đi hâm lại phải giật nảy mình, trong biệt thự lấy đâu ra trẻ con?
Hiệu quả cách âm của biệt thự rất tốt, trên tầng có tiếng động gì dưới tầng căn bản không nghe thấy, tiếng khóc vang lên cũng chỉ có chút xíu âm thanh. Ông còn tưởng là mình nghe nhầm, lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng thiếu gia Tư Thần lên tầng lâu như vậy còn chưa xuống dưới, quả nhiên tuổi trẻ lực tráng...
Tư Thần thấy con khóc cũng sợ hết hồn, bé con vẫn còn đang lơ lửng bên tai anh, âm thanh sư tử rống vừa rồi vừa cất lên, suýt chút nữa đã làm tai anh điếc luôn rồi, làm cho ngay cả Sở Nghiễm Ngọc đã không còn hơi sức cũng bị đánh thức lần nữa.
Lúc này toàn thân Tư Thần đều ngây ngẩn, có vài việc, cho dù có chuẩn bị tâm lí nhiều hơn nữa cũng không có chút tác dụng, nước tới chân vẫn còn đang ở trạng thái ngơ ngác, Tư Thần bây giờ chính là như vậy, huống chi anh vừa liên tiếp nhận xung kích nhân sinh, làm cho toàn bộ thế giới quan nát vụn.
Bảo bối nhỏ đúng là một con quỷ nhỏ vô cùng giảo hoạt, vừa oa oa khóc lớn, vừa trộm nhìn hai ba ba, muốn nhìn thử xem họ có để ý tới mình không.
Tư Thần ngẩn ra, dù sao cũng là người phản ứng cực nhanh, biết Nghiễm Ngọc không có chuyện gì, chỉ ngủ thiếp đi thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đặt người trên giường, lại tỉ mỉ đắp kín chăn, hôn lên mặt y một cái rồi mới quay đầu nhìn về phía bảo bối nhỏ còng đang khóc lớn.
Bảo bối nhỏ thấy cuối cùng cũng hấp dẫn được sự chú ý của một người ba, tiếng khóc nhỏ đi chút nhưng vẫn đầy mặt ấm ức nhìn anh, nước mắt chảy dòng dòng, mí mắt thật dài còn đang vương nước mắt, đáng thương biết bao nhiêu.
Tư Thần lần đầu thấy bé, theo bản năng, anh thấy trong lòng mình mềm mại từng hồi, anh giơ tay lên cẩn thận chạm chạm mầng sáng phía ngoài của quả cầu, màng khá co dãn, nhưng Tư Thần vừa đụng vào, thì chẳng khác gì bong bóng xà phòng, lập tức tan đi hết.
Bảo bối nhỏ vèo một phát rơi từ trên không trung xuống, Tư Thần lại bị dọa sợ hết hồn, nhanh chóng giơ tay đỡ lấy bé vào lòng bàn tay, anh cảm thấy đêm nay mình bị dọa như vậy vài lần, tìm sẽ sinh bệnh mất!
Bảo bối nhỏ có vẻ rất gan dạ, được tiếp lấy thì cười lên khanh khách, có vẻ như thấy chơi rất vui, hoàn toàn không bị dọa sợ, còn thấy thích thú.
Tư Thần nhìn bé như vậy thì bất đắc dĩ trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn này, so với anh, thì càng giống Sở Nghiễm Ngọc hơn một chút, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp lại lộ ra sắc bén khắp nơi, mà vết tích của Tư Thần thì lại có ở khắp mọi nơi, nhìn vào khuôn mặt này, một cách khó giải thích, anh cảm thấy sau này mình sẽ khó có thể cứng rắn bày ra dáng vẻ một người cha uy nghiêm được.
Ai bảo con trai anh là phiên bản thu nhỏ của vợ anh chứ?
"Có đói không? Ba chuẩn bị chút đồ ăn cho con." Tư Thần dùng hai tay nâng bé lên, da bảo bối không khác gì bạch ngọc, không chỉ nhẵn nhụi trắng như tuyết mà còn mềm mại non nớt, anh nghĩ một lát, phải tìm quần áo cho con mặt vào đã.
Lúc này anh bỗng thấy vui mừng vì trước kia đã chuẩn bị rất chu đáo, quần áo trẻ con đã chuẩn bị tới vài tủ lớn, sau khi được giao đến, có mấy bộ anh đã lén giặt rồi hong khô trên mái nhà ở ban công rồi cất đi, chờ tới ngày đó tới, bảo bối không đến mức không có gì mặc, ngay cả chú Tần cũng không biết chuyện này.
Có điều cho dù trước kia Tư Thần ở nhà cũng đã từng giúp trông trẻ con nhưng cũng chưa từng tiếp xúc với đứa nào nhỏ tới mức này, bảo bối nhỏ tay chân đều mềm nhũn, cơ thể cũng mềm, mặc quần áo cho bé là một công việc cần tới kĩ thuật, nếu không mặc quần áo làm cho bộ phận nào khó chịu, sẽ có thể trực tiếp dẫn tới chuyện xương của đứa bé bị lệch đi hoặc dị dạng, hơn nữa mặc quần áo cho bé, còn phải thường xuyên để ý không cho bé xoay đi xoay lại nhiều, thỉnh thoảng còn phải dùng dây lưng cẩn thận cố định lại thành một cục.
Tư Thần một chút cũng không dám khinh suất, từ khi biết Sở Nghiễm Ngọc mang thai con cho anh, anh bắt đầu để ý tới những việc cần làm liên quan, lúc này cũng không đến nỗi bối rối như ruồi mất đầu.
Luống cuống tay chân mặc quần áo cho bảo bối, bảo bối còn cảm thấy không vui, cảm thấy quần áo làm trở ngại bé chạy về phía tự do, đôi mắt to còn long lanh nước, ấm ức nhìn ba mình
"Không được, không mặc quần áo chính là lưu manh nhỏ, Cầu Cầu nhà chúng ta cũng không thể làm lưu manh được." Tư Thần giơ ngón tay chỉ bé con tròn một cục, trong mắt lại ánh lên ý cười, nghiêm trang nói chuyện với bé. Hình ảnh này nếu bị chú Tần nhìn thấy, sẽ ngạc nhiên không ngờ rằng thiếu gia nhà ông cũng còn có lúc ấu trĩ thế này!
"Cứ gọi tạm con là Cầu Cầu đi đã, chờ ba con tỉnh lại rồi, ba đặt cho con một cái tên dễ nghe, được không?" Tư Thần cong môi, bế đứa nhỏ đã được bao trong khăn, tã.
Tiểu Cầu Cầu biết phản kháng không có hiệu lực, có vẻ đã bỏ qua, còn thở phì phì ra mấy cái bong bóng.
Tư Thần bây giờ căn bản không nỡ buông bé xuống, đành phải một tay ôm lấy bé, một tay thì lấy bình sữa, bình đun nước ra, pha sữa bột cho bé.
Thử xong nhiệt độ sữa bột, Tư Thần cầm bằng một tay, nhẹ nhàng đưa tới bên miệng Cầu Cầu. Núm vú cao su vừa chạm miệng, Cầu Cầu đã theo bản năng há miệng hút lấy, lập tức ngậm lấy núm vú, nhanh chóng rít một hơi.
Tư Thần chuẩn bị sữa bột đều là hàng cao cấp cả, Tiểu Cầu Cầu mới hút một hơi lập tức thấy vị ngon, miệng nhỏ nhúc nhích, há to mồm bắt đầu mút.
"Con chậm một chút, không ai cướp của con đâu." Tư Thần có chút bất đắc dĩ kéo bình sữa ra xa một chút, ai ngờ thằng nhóc này còn không cho, vẫn cứ cắn chặt núm vú cao su, không cho anh lấy đi.
Tư Thần quả thực dở khóc dở cười, không trách Nghiễm Ngọc nói bảo bối nhà họ vô cùng giảo hoạt, đây đúng là không hề vu oan.
Tuy sữa bột uống ngon nhưng dạ dày Tiểu Cầu Cầu vẫn có hạn, uống hơn nửa bình xong thì không uống được nữa, Tư Thần thuần thục vỗ vỗ, bé liền ợ một cái, anh bế con trở về giường trong phòng ngủ, anh vẫn còn lo cho sức khỏe của Nghiễm Ngọc, lúc này lại không biết nên làm gì cho y.
Sở Nghiễm Ngọc trước đó sắc mặt vẫn luôn tái nhợt, lúc này lại từ từ hồng nhuận lên, mi tâm cũng giãn ra, ngủ vô cùng an tường.
Tư Thần thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ một lát, anh đặt Tiểu Cầu Cầu ăn xong sữa đã mệt rã rời tới cạnh y, lại cẩn thận đắp kín chăn cho cả hai, đi ra phòng khách nhỏ ngoài phòng ngủ.
Anh móc một vật nhỏ lúc nào cũng mang theo mình từ trong túi áo, bỏ lên bàn, cẩn thận đóng chặt cửa rồi mới gọi một cuộc điện thoại cho mẹ mình.
Tống Lan Phục trước đó cũng đã biết người con dâu nam kia của con trai mình sẽ sinh trong mấy ngày này, đã sớm chờ mong tới lo lắng, chỉ sợ bên kia xảy ra chuyện gì, chuyện này quan trọng, ngay cả ông cụ trong nhà cũng đã tìm cơ hội tới hỏi thăm bà tận mấy lần, bà lại không biết nên đáp thế nào.
Chờ tới khi nhận điện của con trai, nghe cháu trai đã thuận lợi ra đời, Tống Lan Phục cuối cùng cũng trút được gánh nặng, trong lòng cảm thấy được an ủi, kia là huyết thống duy nhất còn lưu lại của người bạn thân đã chết của bà, không ngờ lại được kéo dài dưới mái nhà họ Tư này, trong lòng tự dưng lại cảm thấy có chút ngậm ngùi... Có điều dù có thế nào, đứa bé cũng đã ra đời, chuyện lúc trước không ai biết, sau này cũng tiện giấu đi.
"Vậy con nhớ phải chăm sóc tốt cho họ, tuy đứa bé kia là nam nhưng thời gian ở cữ này nhất định không thể miễn đi, hiểu không?" Tống Lan Phục rất không yên lòng, chuyện này không nói cho chú Tần biết được, mà Tư Thần lại là đàn ông, làm sao biết chăm sóc? Huống chi bây giờ còn phải chăm cả người lớn và đứa bé bà thật lo rằng anh sẽ vụng về làm mọi chuyện hỏng bét.
"Con biết rồi, chuyện công ty con đã sắp xếp xong, một tháng này sẽ chuyên tâm ở nhà chăm sóc cho cả hai, mẹ đừng lo." Tư Thần biết người thế hệ trước rất chú trọng tới chuyện này, anh cũng rất lo sau này cơ thể Nghiễm Ngọc sau này để lại mầm bệnh, Tư Thần đương nhiên cũng không bỏ qua được, thế nên rất nghiêm túc đảm bảo với mẹ mình. Có điều tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng anh lại ngọt ngào, cảm giác hạnh phúc này phải chịu trách nhiệm thì đối với anh vẫn tuyệt là một sự hưởng thụ.
Tống Lan Phục vẫn khá hiểu rõ con mình, biết anh nói là nhất định sẽ làm được, nghe được lời bảo đảm của anh thì thoáng yên tâm hơn chút, lại dặn anh vài câu, chăm sóc cho trẻ con, một số chuyện về cho ăn các loại, lúc này mới tắt máy.
Chờ bà đi từ trong phòng ngủ ra, liền thấy người đàn ông trung niên dáng dấp có vài phần tương tự Tư Thần đang ngồi trên ghế salon, người đàn ông trung niên có khí chất nho nhã, mặt mày vương nét bình dị, gần gũi ôn hòa, chính là cha của Tư Thần - Tư Hưng Quốc. Lúc này ông đang mở một tờ báo ra đọc, thấy vợ mình cầm điện thoại đi ra thì cười nói: "Gọi điện thoại với con trai hả? Thằng bé này ở Lan thành vui tới quên cả trời đất, đi nửa năm ngay cả nhà cũng không về một chuyến."
Ông dù nói vậy nhưng trong giọng lại không có ý trách cứ oán hận gì.
Tống Lan Phục không ngờ chồng về sớm như vậy, liền có chút lo lắng không biết ông có nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi không.
"Sao lại rầu rĩ không vui thế? Thằng bé kia làm cho bà khó chịu à?" Tư Hưng Quốc nói rồi đặt tờ báo trong tay xuống, kéo tay vợ để bà ngồi xuống cạnh mình.
Tống Lan Phục bất đắc dĩ trong lòng, liên quan tới chuyện của con, ba chồng bà đã dặn không được nói với ai, ngay cả Tư Hưng Quốc là người làm cha cũng phải gạt... một là con trai bà, một là chồng bà, trong lòng bà đương nhiên không dễ chịu, cũng hiểu quyết định của ông cụ là có lí, cũng chu toàn hơn mình nhiều.
Ý nghĩ trong lòng chỉ xảy ra trong nháy mắt, Tống Lan Phục đặt điện thoại xuống, đi bóp vai cho chồng, nhẹ nhàng nói: "Không có, chỉ là vợ nó bị bệnh, tôi hỏi thử xem có chuyện gì xảy ra."
Tư Hưng Quốc nhíu mày, cũng không đánh giá việc vợ mình muốn tạo quan hệ với người con dâu nam kia của mình, chỉ vỗ vỗ tay bà: "Bảo Tư Thần rảnh thì đưa người về gặp được, cứ tránh như vậy cũng không phải là cách hay."
Tống Lan Phục thấy ông không nói gì, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tư Thần có con ruột, nhất định phải mang về nhà một chuyến, nhưng tới lúc đó người trong nhà nếu không chấp nhận Sở Nghiễm Ngọc, thì sẽ phải xử lí thế nào? Việc này cho dù có xảy ra với ai thì cũng đều không dễ chịu, sinh ra con không được nói là con ruột của mình, còn bị cả nhà bạn đời bài xích, nghĩ thế nào cũng thấy quá tàn nhẫn.
"Được, tôi sẽ nói cho hai đứa."
Có người trụ cột gia đình là Tư Hưng Quốc mở lời, lại thêm nữ chủ nhân là bà, những người còn lại cũng không dám làm cậu bé kia lúng túng.
Sở Nghiễm Ngọc tỉnh dậy đã là buổi trưa hôm sau, mới nhúc nhích đã thấy bủn rủn toàn thân, bụng đói gần chết, vô cùng khó chịu trở mình trên giường.
Ai ngờ y vừa mới xoay người đã cảm thấy cánh tay chạm phải thứ gì đó, tròn vo một cục, còn nhẹ nhàng nhúc nhích, sợ tới mức y nhanh chóng mở mắt ra.
Cầu Cầu bị ba mình bao thành một cục đặt cạnh một người ba khác, đang mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn vào không trung, miệng nhỏ mấp máy, phun ra mấy cái bong bóng, thi thoảng lại phát ra chút âm thanh, chỉ mình bé mới tự nghe hiểu nổi.
Sở Nghiễm Ngọc nhìn đứa bé bên cạnh, cũng cảm thấy ngây ngẩn, phản ứng đầu tiên là tránh ra xa chút, loại sinh vật như trẻ con này tuyệt chính là thứ mà Sở thiếu gia trước kia tránh xa ngay đầu tiên, phản ứng thứ hai là ai đặt cái thứ siêu phiền phức này lên giường mình vậy???
Cầu Cầu như nghe được âm thanh, cố gắng quay đầu nhỏ nhìn sang, chờ tới khi thấy là người quen thì lập tức cười tươi, lộ ra cái miệng không răng.
Sở Nghiễm Ngọc nhìn kĩ vài lần, cuối cùng lại cảm thấy không đúng, đứa bé này sao trông giống con trai mình đã gặp trong mơ vậy?
Lúc này Tư Thần đẩy cửa phòng ngủ ra bước vào, thấy y tỉnh rồi thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: "Nghiễm Ngọc, trên người không khó chịu chút nào chứ?"
"Tư Thần, đây, đây là..." Sở Nghiễm Ngọc trước giờ luôn hoàn hảo giờ trên mặt lại xuất hiện vẻ bối rối hiếm thấy, nhìn Tư Thần như đang tìm bằng chứng.
Tư Thần thấy vợ mình như vậy đúng là siêu đáng yêu, anh cong cong khóe miệng, đặt thức ăn xuống, ngồi xuống cạnh y, ôm người vào lòng, giải thích cho y: "Đây là con trai chúng ta, tên ở nhà là Cầu Cầu, khi con ra đời đã ở trong một quả cầu..."
Anh tỉ mỉ kể lại chuyện xảy ra tối qua cho y nghe, trong giọng nói còn mang theo nỗi khiếp sợ còn sót lại, đứa bé này là dòng máu của cả Nghiễm Ngọc và anh, nhưng nếu như vì vậy mà phải đánh đổi bằng việc Nghiễm Ngọc phải chết thì anh tuyệt đối sẽ không thể tiếp nhận...
Sở Nghiễm Ngọc nghe giọng nói ôn nhu trầm thấp của anh, cuối cùng cũng hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn rất mờ mịt, hoàn toàn không thấy thực tế.
Lúc này Cầu Cầu cảm thấy hai người thân quen nhất của mình đều ở đây, cười càng tươi hơn, hướng về phía hai người, kêu a a hai tiếng, ngoan cường tỏ vẻ bản thân không cho phép họ lơ là mình.
Sở Nghiễm Ngọc trợn to mắt nhìn, thấy con mình quả nhiên là càng nhìn càng đáng yêu, nghe thấy giọng của bé, không khỏi đưa tay đụng đụng.
Cầu Cầu lập tức cười càng thêm vui vẻ, nhưng đáng tiếc bây giờ bé bị bao quá chặt, căn bản không động động được, chỉ đành há mồm kêu a a, muốn ba chơi cùng.
"Chắc là con đói bụng rồi." Trong mắt Tư Thần đều là ý cười, đầu tiên anh bê bàn ăn đặt lên giường, dọn cơm nước xong cho Sở Nghiễm Ngọc, còn dặn, "Em ăn một chút lót bụng trước đi, anh đi pha sữa bột cho con."
Sở Nghiễm Ngọc đúng là đã rất đói, nhưng vẫn bò dậy đi rửa mặt rồi mới về ăn cơm.
Cầu Cầu có sự khác biệt rất lớn với những đứa trẻ khác, đặc biệt là trên phương diện ngũ giác, trẻ con mới ra đời mặt mày còn chưa phát triển, đôi mắt có thể thấy được rất ít thứ, nhưng Cầu Cầu lại không giống, bé ngửa mặt nằm trên giường, còn có thể thấy bộ dáng ăn cơm của Sở Nghiễm Ngọc, thấy ba chỉ lo ăn không để ý tới mình, thì Cầu Cầu có chút ấm ức, kêu a a.
Sở Nghiễm Ngọc vừa ăn vừa nghe tiếng kêu của con, cũng vô cùng luống cuống, có điều vẫn còn đang nghĩ đồ ăn của mình không biết con có ăn được không, có điều y lập tức phản ứng lại, không nhịn được muốn tát cho mình một cái, trẻ con răng còn chưa có, làm sao ăn được thức ăn?
Cầu Cầu nhìn y một hồi, lại má miệng cười, nước dãi chảy khắp nơi, Sở Nghiễm Ngọc đành phải tìm một cái khăn tay, vụng về lau mặt cho con, Cầu Cầu bị người chạm vào hai má và khóe miệng, còn tưởng là được cho ăn, liền lập tức há mồm ngậm lấy, bắt đầu hút.
"Ối chà..." Sở Nghiễm Ngọc sợ hết hồn, vội vàng rút ngón tay ra, lại cảm thấy mừng vì vừa nãy đã rửa tay sạch sẽ...
Cầu Cầu bị cầm "đồ ăn" đi mất, rất ấm ức, trong đôi mắt to rất nhanh đã nước mắt lưng tròng, miệng nhỏ bĩu ra, bộ dáng kia, không cho ăn sẽ khóc cho mà xem!
Sở Nghiễm Ngọc vã mồ hôi đầy đầu, muốn bế con cũng không biết ra tay thế nào...
May mà Tư Thần quay lại rất nhanh, trong tay còn cầm một bình sữa có nhiệt độ vừa phải, bế Cầu Cầu lên, đút tới miệng bé, "Cầu Cầu há miệng, uống chậm thôi."
Sở Nghiễm Ngọc vừa thấy anh về đã như thấy được vị cứu tinh, cuộc sống nuôi con vừa mới bắt đầu, y đã cảm thấy như phải sống trong địa ngục...
Cầu Cầu vừa hút sữa thật mạnh, vừa chớp đôi mắt to nhìn hai người ba, hút càng mạnh hơn chút.
Hừng đông ngay sau khi Cầu Cầu được sinh ra, Tư Thần lén bế bé ra khỏi biệt thự, trời vừa sáng mới ngồi xe từ bên ngoài trở về. Vì vậy người trong nhà đều biết đứa bé này được ôm về vào buổi sớm nay, hơn nữa nhìn em bé như được khắc ra từ ngọc là có thể đoán đã được sinh ra mấy ngày, mặt đã giãn ra, căn bản không ai hoài nghi.
Chú Tần nhìn đứa bé này thì không thể nhấc chân bước đi đâu được, ngày nào cũng phải bế chơi đùa hồi lâu, Cầu Cầu cũng cho ông thể diện, mỗi lần được bế đều cười hì hì, hoàn toàn không sợ người lạ.
Biết đứa bé này là do tìm người mang thai ở bên nước ngoài về, chú Tần nghĩ thiếu gia Nghiễm Ngọc có lẽ sẽ không tình nguyện bế đứa nhỏ đáng yêu này, cho là trong lòng y sẽ có chỗ không thoải mái, rất có thể sẽ lưu tâm, còn cố ý đi tìm Tư Thần nói chuyện, bảo anh nhất định phải trấn an tâm tình Sở Nghiễm Ngọc.
Trong lòng Tư Thần dở khóc dở cười, anh còn biết có chuyện gì xảy ra với vợ mình hay sao? Đây căn bản là không dám bế con, thực ra trong lòng đã thấy hiếm lạ khỏi cần nói!
Sở Nghiễm Ngọc đúng là rất hiếm lạ con mình, dù sao sau khi y bị tra ra không phải là máu mủ nhà họ Sở, thì đã có một quãng thời giàn dài đều có cảm giác mình bị cả thế giới từ bỏ, cảm giác bị treo lơ lửng ở một điểm của thế giới ấy không thoải mái một chút nào, tận tới khi y dần tiếp nhận tình cảm của Tư Thần, giữa họ lại có một đứa con liên kết dòng máu, liền thật thật sự sự gắn y lại thế giới này... đây chính là bảo bối của y, sao y có thể không thích.
Chú Tần còn sợ hai thanh niên giải quyết không tốt chuyện này, nên ngày nào cũng ôm đứa bé nói chuyện với Sở Nghiễm Ngọc, chia sẻ sự đáng yêu của đứa bé với y, muốn tạo ra sự cộng hưởng giữa y và bé, để y thích đứa bé này. Sở Nghiễm Ngọc cũng có chút dở khóc dở cười, nhưng chú Tần làm vậy cũng rất đúng ý y, Cầu Cầu được chú Tần bế ngồi cạnh y, y không cần bế, còn có thể chơi đùa một hồi, hợp ý bao nhiêu.
Lộ Hồng Vũ luôn ở nông trường cũng đã biết chuyện này vào ngày hôm sau, cậu không hiểu đứa bé này sao lại tự dưng xuất hiện, nhưng trong nhà sinh con trai, dù sao cũng là chuyện vui, thế nên khi rảnh liền chạy vào nội thành mua quà.
Ngoài Lộ Hồng Vũ, ba con yêu tu đã sớm tính được thời gian cũng đã chuẩn bị quà tặng, chỉ có cây hương nhỏ không động được, liền nhờ kim điêu chuẩn bị thay cho mình. Tính cách kim điêu rất lãnh đạm, thực ra chỉ cần là người nó coi là bạn, nó sẽ nhiệt tình giúp đỡ.
Lộ Hồng Vũ không biết nên mua gì thì thích hợp, sữa bột hẳn là sẽ không thiếu, quần áo đồ dùng cũng như vậy, cậu nghĩ tới nghĩ lui, đành phải mua chút đồ chơi đắt tiền. Sau khi mẹ cậu nghe tin thì cũng mừng thay cho Sở tiên sinh, đáp: "Sao con không nói sớm, để mẹ bảo người may quần áo mừng cho đứa bé rồi gửi tới, quần áo tặng cho trẻ con chính là ý nghĩa mong được bình bình an an."
Lộ Hồng Vũ cũng không biết đáp lại sự mê tín của mẹ mình thế nào, có điều là tâm ý của người già, Sở tiên sinh hẳn sẽ không ghét bỏ, "Vậy cũng tốt, mẹ nhớ dùng vật liệu tốt chút, tiền không đủ con sẽ gửi về, Sở tiên sinh tăng tiền lương cho con rồi." Cậu nói xong thì cười cười hì hì một tiếng, việc này thực ra cậu đã nói với người nhà trước đó rồi, nhưng vẫn rất vui vẻ, không nhịn được lại khoe lần nữa.
Mẹ Lộ cũng cười, từ khi con lớn nhất trong nhà quen được vị Sở tiên sinh này, nhà cũng không còn túng quẫn khó khăn như trước đây nữa.
"Đúng rồi mẹ, mẹ nhớ chăm sóc cho ba thật tốt nhé, Sở tiên sinh nói chờ tới khi bệnh viện bên kia chuẩn bị xong sẽ lập tức đón ông nằm viện trị liệu, phí chữa bệnh cũng không cần phải lo." Lộ Hồng Vũ lại dặn thêm một câu.
"Được rồi, hai ngày nay cha con tâm tình không tệ, khí sắc cũng tốt hơn, con đừng lo, cứ làm việc thật tốt trong nhà của Sở tiên sinh đi, cũng không thể để cho người ta thấy mình là loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa được."
"Vâng, con biết rồi mẹ."
Mẹ Lộ mời người có tay nghề lâu năm ở quê họ may bộ quần áo, quần áo tự may này cũng không rẻ, vật liệu rất tốt, cẩn thận thêu hoa văn như ý cát tưởng hoặc đại phú đại quý, thêu bằng sợi vàng sợi bạc, mỗi một kim đều lộ nét cổ vận, từ mũ, áo khoác, áo trong, áo lót, lại tới quần nhỏ, giày, làm vài bộ, trông vừa đáng yêu vừa làm cho người ta thấy vui vẻ.
Sở Nghiễm Ngọc chưa tiếp xúc với quần áo phong cách này bao giờ, nhưng điều này chẳng hề trở ngại việc y vừa thấy đã thích ngay, trẻ con mà, phải hồng hồng đỏ đỏ một cục thì mấy thú vị.
"Cám ơn cậu, cám ơn mẹ cậu hộ tôi nhé." Sở Nghiễm Ngọc cẩn thận cất quần áo đi, ngoại trừ cái áo khoác bằng bông tốt nhất kia, mấy món khác Cầu Cầu chưa mặc được, chờ tới khi bé lớn lên một chút mới có thể.
Lộ Hồng Vũ hơi ngượng, gãi đầu, "Sở tiên sinh thích là tốt rồi... vậy tôi đi làm việc đây."
"Chờ chút." Sở Nghiễm Ngọc bảo người giúp việc mang đồ mà y đã chuẩn bị xong từ trước lên, đặt xuống cạnh cậu, cười nói: "Mấy thứ này tôi vừa mới chuẩn bị, mang về để cho cha cậu điều trị đi, bác sĩ nói ông ấy có thể sẽ cần thay thận, sức khỏe phải tốt hơn một chút, tỉ lệ phẫu thuật thành công mới cao hơn."
Lộ Hồng Vũ gật đầu liên tục, cầm đồ lên, "Cảm ơn Sở tiên sinh, tôi đi làm việc, khi rảnh sẽ tới thăm ngài và em bé." Bây giờ cậu không báo đáp được gì, chỉ có thể làm việc thật chăm cho y.
Sở Nghiễm Ngọc nhìn bóng dáng cậu nhanh chân rời đi, nhẹ nhàng thở ra một tiếng.
Chú Tần bế bé con đi tới đi lui trong phòng, đúng lúc tới phòng khách, thấy bên cạnh y đặt mấy bộ quần áo nho nhỏ liền ngồi xuống xem xem.
"Quần áo này được làm không tệ, người nhà họ Lộ thật có lòng."
Sở Nghiễm Ngọc cười không nói gì, quay đầu thấy con đang chớp mắt nhìn mình, trong lòng mềm nhũn không chịu được, muốn bế một cái, lại sợ mình bế không tốt, Sở thiếu gia chưa từng xoắn xuýt như vậy bao giờ.
Chú Tần cuối cùng cũng nhìn ra y đang rối rắm cái gì, hơi buồn cười, có điều cũng là quản gia chuyên nghiệp, sao có thể cười nhạo chủ nhà, ông đặt bé con tới trước mặt y, nhẹ nhàng nói: "Thiếu gia Nghiễm Ngọc, cậu cũng bế một cái đi, cậu xem bé con đáng yêu này dung mạo giống cậu tới mấy phần, đây hẳn là duyên phận giữa hai người."
Tiểu Cầu Cầu đúng là rất giống Sở Nghiễm Ngọc, nhất là khi vừa ra đời, có điều trẻ con lớn lên, ba ngày lại đổi một bộ dáng cũng không quá đáng, mà dần dần những vết tích thuộc về Tư Thần kia cũng hiện lên, làm cho bé con không đến nỗi quá giống y.
Tiểu Cầu Cầu chớp mắt nhìn ba, như là nhận ra, kêu a a về phía y, phun bong bóng, sau đó nở nụ cười.
Tay đặt trên đùi của Sở Nghiễm Ngọc giật giật, chú Tần nhìn thấu khát vọng của y, liền kiên nhẫn chỉ dạy cho y trẻ con nên bế thế nào, góc độ nào có thể làm cho cả mình và đứa bé không khó chịu, Sở Nghiễm Ngọc thử một hồi, thấy cũng không khó chịu gì, đặc biệt là bé con được y bế vào lòng cười càng vui hơn, y cũng không tự chủ được mà cười theo.
Chú Tần bên cạnh cũng cười, như vậy mới giống người một nhà chứ.
Quà bốn yêu tu tới hơi muộn, chúng tự mình ra ngoài tìm kiếm trong núi sâu.
Rắn đen và chim khách yêu lực có hạn, phần nhiều đều là một vài trái cây khá kì lạ, kim điêu lại mang về một loại cỏ, "Đây cũng là một loại linh thảo đẳng cấp khá thấp, đặt vào trong trận pháp để trồng, đút cho dê ăn, sữa dê lại cho đứa bé ăn là dinh dưỡng nhất." Nó từng nghe nói sữa dê là sữa tốt nhất trong tất cả các loài, thời gian trước Sở Nghiễm Ngọc đúng lúc mua được một con dê mẹ, đúng lúc có thể dùng.
"Cám ơn ngươi, chút nữa ta sẽ bảo Tiểu Lộ tới lấy, còn cả rắn đen nhỏ và chim khách nhỏ nữa, quà các ngươi tặng ta đều rất thích." Sở Nghiễm Ngọc cười vui vẻ nhận lấy quà, những thứ này đều là tâm ý của chúng, thể hiện sự coi trọng đứa bé.
Mà đồ kim điêu tìm hộ cho cây hương lại là một cây thái tuế, Sở Nghiễm Ngọc nghe vậy thì nhướng mày. Thái tuế còn được gọi là nhục linh chi, truyền thuyết, Tần Thủy Hoàng đã khổ sở tìm thuốc trường sinh bất lão, chưa nói tới đây là đồn hay là thật, tác dụng tốt thế nào có thể tưởng tượng được.
Cây hương nhỏ uốn éo cành, nói: "Ta biết thứ này có chút linh khí, tốt cho sức khỏe con người, tuy không thể trường sinh bất lão, nhưng có thể kéo dài tuổi thọ, đặc biệt tốt cho người già."
Sở Nghiễm Ngọc đưa tay sờ sờ, gật đầu: "Cũng cảm ơn ngươi, ta sẽ giữ thật cẩn thận."
Nhận được lời cảm ơn, các yêu tinh đều rất hào hứng, rắn đen muốn đi xem Cầu Cầu nhưng nó vẫn tự hiểu mình là rắn, nói thật thì trời sinh đã mang theo thuộc tính âm tà nhất định, để trẻ con nhìn nhiều không tốt.
Có điều Tiểu Cầu Cầu trời sinh không phải người bình thường, bị cánh tay cứng ngắc của ba ba bế lên, liền lập tức vung vẩy tay, như muốn chộp rắn đen nhỏ vào tay chơi một chút. Gần đây khí trời ngày càng nóng, đã nắng to hai ngày, Tư Thần cũng không thể bao con trong chăn mãi được, trong nhà mở nhiệt hòa ổn định nhiệt độ, vẫn có thể nới lỏng ra chút. Có điều Tiểu Cầu Cầu tuy trời sinh giảo hoạt, nhưng bây giờ vẫn là có lòng mà không có lực đôi tay nhỏ chỉ có thể vung vung trong chăn, không làm được gì.
"Thật đáng yêu, có điều phải còn lâu mới thành người." Rắn đen nhỏ hoàn toàn không biết mình vừa nãy đã trốn thoát được khỏi "móng vuốt" của tên gấu con này, còn ở đó mà cảm thán.
Chim khách nhìn đứa bé, nói: "Mệnh đại phú đại quý, trong vận mệnh có chướng ngại nhỏ nhưng không có gì quá đáng lo, một đời trôi chảy, sống lâu trăm tuổi."
Chim khách là chim báo hỉ, một bộ dáng xem bói cho người ta, cứ như thần côn vừa há mồm đã tuôn ra hàng đống lời, làm Sở Nghiễm Ngọc bật cười.
Kim điêu thì đứng một bên, cúi đầu đưa mắt nhìn đứa bé, cuối cùng không nói gì, vẫn bảo trì sự oai phong của mình.
Tiểu Cầu Cầu vẫn luôn ở một mình tới phát điên, hôm nay đột nhiên nhìn thấy trong nhà có nhiều người bạn nhỏ như vậy, đã hận không thể nhảy từ trong chăn ra, đôi mắt láo liên nhìn khắp chỗ này chỗ nọ, miệng cười khanh khách, bận không ngừng được.
Tư Thần vào phòng ngủ, trong có một đống động vật đang vây quanh vợ con mình, điều này làm cho anh có cảm giác vừa bước chân vào thế giới động vật quỷ dị.
Mấy động vật này cũng không tiện giao lưu trước mặt Tư Thần, rất nhanh đã rời đi, Sở Nghiễm Ngọc đặt bớt đồ xuống, đưa thái tuế kia ra, bảo Tư Thần mang xuống tầng, nói: "Thứ này tốt cho sức khỏe của ông, anh đưa một ít tới cho ông Đường, và cả... cả ông cụ Tư nữa."
Tư Thần đương nhiên cũng từng nghe nói tới thái tuế, mắt trợn lớn, những năm này vì muốn để ông cụ Tư tuổi thọ kéo dài lâu hơn chút, con cháu đứa nào cũng phí hết tâm tư tìm thứ tốt, thái tuế họ cũng đi tìm, tác dụng không tốt lắm. Nhưng Tư Thần từ khi cùng Sở Nghiễm Ngọc vào núi sâu tìm bảo bối mấy chuyến, trong lòng càng thêm tin vào nguồn gốc của mấy thứ của Sở Nghiễm Ngọc, gật đầu nói: "Được, anh lập tức bảo người mang đi."
Mấy thứ còn lại, hoặc mang tới nông trường, hoặc để ở nhà gieo, Sở Nghiễm Ngọc dặn thêm, lại hỏi: "Vừa nãy anh có chuyện gì không?"
Tư Thần bế con vào lòng hôn một cái, do dự một chút nhưng vẫn báo cho y biết nội dung cuộc điện thoại, "Là Dương tiểu thư gọi tới, cô ấy nói... muốn gặp mặt em một lần..."
Danh sách chương