Ed: Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ!

- ----

Sở Nghiễm Ngọc bị một đạp này làm cho giật mình, suýt chút nữa đã lăn thẳng xuống giường, liền vội đứng dậy.

Y cúi đầu sờ bụng mình, nhưng đáng tiếc ngoài việc vừa nãy như có một lực đạp bụng y ra thì cũng không còn phản ứng gì khác, mà bụng y vẫn bằng phẳng như trước, căn bản không nhìn ra được gì lạ.

Sở Nghiễm Ngọc ngây ra một hồi trong phòng ngủ, cuối cùng mới xoa xoa mi tâm, rửa mặt rồi đi xuống dưới tầng.

Chú Tần luộc cho y một quả trứng gà cảnh theo thường lệ, ăn rất ngon, Sở Nghiễm Ngọc tuy rằng ngày nào cũng ăn nhưng lại không hề cảm thấy chán.

"Hôm nay thiếu gia Nghiễm Ngọc ra ngoài à?" Chú Tần thấy y đã thay xong quần áo thì hỏi.

"Ừm, hôm nay cháu muốn thử đến chợ bán đồ cổ xem thế nào, tiện mua lễ vật tặng cho ông Đường."

"Vậy tôi bảo tài xế chuẩn bị."

"Được."

Y ăn sáng xong, đúng lúc rắn đen nhỏ, chim khách nhỏ và kim điêu cũng xuống núi chơi, nghe nói y muốn tới chợ đồ cổ thì rắn đen và chim khách đều cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

"Các ngươi có muốn đi cùng không?" Ba con yêu tu cùng nhau quay đầu nhìn về phía y, mắt phát sáng lấp lánh, sao có thể không muốn đi cho được?

Rắn đen nhỏ hơi ngốc, nghe y hỏi thì trả lời thẳng thừng: "Ở đó có bao nhiêu là ngọc đá có linh khí các loại, ta đã sớm nghe các yêu tu khác kể, nhưng tiếc là chúng ta đều chưa từng tới đó."

Thứ nhất là do chúng vẫn chưa thể hóa hình, tới thế giới loài người không cẩn thận sẽ trở thành món ăn trên bàn ăn của người khác, thứ hai là bởi chúng không có tiền...

Có nhiều yêu tu tu hành rất chậm, tận tới lúc tuổi thọ đã tới giới hạn nhưng vẫn chưa thể tu luyện tới một cấp độ khác, đã phải trở về với cát bụi, đây cũng là chuyện không có cách giải quyết, như rắn đen và chim khách, pháp lực của chúng không cao, không đủ mạnh, căn bản không có cách nào nâng cao tu vi, thế nên chỉ có thể tuân theo tự nhiên, đa số các tiểu yêu tu cuối cùng cũng chỉ có kết cục về với trời đất, không có cơ hội tu thành chính đạo. Kim điêu bởi trời sinh đã là loài chim dữ, tu hành thuận lợi hơn chúng nhiều, nhưng cũng bởi điểm này nên người tu hành rất thèm khát giá trị vũ lực của chúng, một khi trở thành "vật nuôi" của kẻ khác, chẳng những đã không còn tự do, nói không chừng chúng còn có thể trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu của họ, kết cục cũng chẳng khá hơn về với cát bụi là bao.

Chúng tuy chưa nói gì nhưng Sở Nghiễm Ngọc là người vừa khôn khéo lại biết nhìn nhận, sao có thể không đoán ra được tâm sự của chúng, y cười nói: "Nếu đã muốn đi thì phải đi cùng chứ, đúng lúc ta còn đang muốn nhờ các ngươi xem hàng hộ đấy."

Y vừa nói vậy, ba con yêu tu hưng phấn vô cùng, rắn đen nhỏ nói ngay: "Được được được, chúng ta khá có kinh nghiệm trong chuyện này."

"Vậy thì tốt rồi, chúng ta đi thôi."

Chú Tần đã bảo người chuẩn bị xe xong, đang đứng ngoài cửa, Sở Nghiễm Ngọc lên xe, rắn đen, chim khách và cả kim điêu theo sau, trông chẳng khác gì thế giới cổ tích, người và động vật ở chung hài hòa. Chú Tần ở bên cạnh nhìn mà vui vẻ vô cùng, thiếu gia Nghiễm Ngọc nhà họ, có thể làm cho những động vật kia yêu thích, quả là người hiền lành, tâm địa tốt!

Đến chợ đồ cổ, rắn đen nhỏ theo thói quen quấn trên cổ tay của Sở Nghiễm Ngọc, được y dùng tay áo che lại, tiện cho việc nhỡ có nguy hiểm gì thì còn có thể bảo vệ y trong khoảng cách gần, chim khách thì bay lên đậu trên vai y, chú chim nhỏ có đuôi dài với hai màu xanh đen, nhìn rất hoạt bát, lại thú vị, chỉ có kim điêu là khá phiền toái, cơ thể nó thực sự quá lớn, hơn nữa trọng lượng cũng không nhẹ, đậu trên vai Sở Nghiễm Ngọc tuy là y có thể chịu được nhưng chắc chắn sẽ không dễ nhìn, cũng may tài xế ở nhà thực ra cũng đã được huấn luyện làm vệ sĩ, người cao lớn, nên y để tài xế theo sau, mang theo kim điêu nhìn cũng không tệ.

Chợ đồ cổ có rất nhiều cửa hàng, Sở Nghiễm Ngọc vừa tới đã vào ngay cửa hàng lớn nhất. Trên người y mặc quần áo xa xỉ, khí độ tu dưỡng vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường, sau lưng còn có một vệ sĩ dáng người cao lớn, đặc biệt là trên vai vệ sĩ kia còn có một con chim trông dữ tợn, quản lý cửa hàng lập tức trưng vẻ mặt tươi cười bước tới đón chào, bắt chuyện, bảo người bưng trà rót nước.

Sở Nghiễm Ngọc nói yêu cầu của mình cho ông ta nghe, quản lý cửa hàng cười tít mắt lập tức giới thiệu cho y một vài sản phẩm, Sở Nghiễm Ngọc căn bản không buồn đưa mắt nhìn đã lắc đầu ngay.

"Cửa hàng nhà ông lớn như vậy, chỉ có những thứ này thôi sao?"

Quản lý cửa hàng đương nhiên là lõi đời, y mới nói một câu đã hiểu ngay ý, cười tít mắt nói: "Tiên sinh không bằng mời lên tầng hai?"

Sở Nghiễm Ngọc ung dung thong thả đặt chén trà trong tay xuống, cười nói: "Vừa lúc đúng ý tôi."

Y nói như vậy, một là bởi mấy thứ quản lý giới thiệu kia, y đúng là nhìn không lọt mắt, nhà họ Đường là gia tộc thế nào cơ chứ, vật tốt gì mà chưa từng thấy, vật không tốt y cũng không thể mang đi tặng được. Hai là chim khách nhỏ đã nói cho y biết trên tầng có thứ còn tốt hơn, đương nhiên là y phải tin lời của những yêu tinh này hơn.

Có điều trong mắt của quản lý kia thì chim khách trông vô cùng linh hoạt, thỉnh thoảng còn biết hót líu lo vài tiếng, đúng là rất đáng yêu, ông ta nhìn mà thèm, ai mà ngờ được hóa ra nãy giờ tiểu tử này vẫn luôn tính kế cho Sở Nghiễm Ngọc.

Tầng một của cửa hàng trông khá bình thường, tầng hai thì lại trang nhã hơn nhiều, quản lý tự mình mời y lên tầng, lại bảo người chuyển những sản phẩm hoa mỹ ra. Có bức bình phong xa hoa phú quý, có bức phù điêu bằng ngọc trên khắc cây tùng dáng khỏe xanh biếc, có cả khối ngọc được khắc thọ sơn phúc hải, cuối cùng là khối ngọc mà tất cả các yêu tu đều cảm thấy bên trên có chút linh khí, ngay cả Sở Nghiễm Ngọc cũng vừa liếc mắt đã chọn trúng.

Sau khi đã chọn trúng được đồ vật, thì tiền cũng không còn là vấn đề, Sở Nghiễm Ngọc cũng không để ý tới chút tiền này. Lúc này kim điêu lại nói với y: "Trên giá bên kia có hai khối ngọc có thể mua về được."

Sở Nghiễm Ngọc vốn cũng định xem thêm những thứ khác nữa, mua ít đồ cho đám yêu tu, nghe kim điêu nói vậy thì bèn cười với quản lý, "Cửa hàng của ông có không ít sản phẩm nhỉ."

Vừa nãy y không chút do dự bỏ tiền mua đồ, cũng chẳng buồn mặc cả, làm cho quản lý kiếm được cả một khoản lớn, lúc này lại nghe y nói vậy, quản lý lập tức cười tít mắt, nhanh chóng bảo nhân viên mang vài thứ đồ nữa trong cửa hàng tới.

Có điều những thứ này quản lý coi trọng, đám yêu tu lại nhìn không lọt, trong mắt chúng đó chỉ là những cục đá đẹp mắt mà thôi, không có chút linh khí nào. Mắt thấy y lắc đầu liên tục, ngay cả ánh mắt cũng lười bố thí, quản lý cửa hàng gấp tới vã mồ hôi hột, chỉ sợ bỏ lỡ mất một khách hàng lớn.

Sở Nghiễm Ngọc lúc này mới đứng dậy nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng chỉ vào hai khối ngọc kia, nói: "Cái này bán thế nào?"

Hai khối ngọc kia đều là ngọc thượng hạng, trên cũng chưa điêu khắc gì, nhưng vẫn rất quý giá, quản lý báo giá, Sở Nghiễm Ngọc liền bảo ông ta gói đồ lại.

Ra khỏi cửa hàng kia, Sở Nghiễm Ngọc mua không ít ngọc cho chim khách và rắn đen, làm cho hai yêu tinh vui tới không biết trời đâu đất đâu, đây chính là lần đầu chúng được nắm giữ tài nguyên cho riêng mình, rắn đen nhỏ cảm động tới chảy cả nước mắt. Kim điêu đứng trên vai vệ sĩ, nói với y: "Ngọc là do đất trời tự nhiên sinh thành, là công cụ rất tốt để lưu giữ linh khí, còn có vài mạch ngọc có vị trí trùng với linh mạch, trong quá trình chúng từ từ trở thành ngọc thạch, tự nhiên sẽ hấp thu được linh lực tồn trữ, bởi vậy ngọc thạch và những thứ liên quan rất có tính lưu hành đối với người tu hành và yêu tu."

Sở Nghiễm Ngọc nhướng mày, định sau khi tới tỉnh G sẽ tới chợ bán ngọc xem thử, ngọc thạch ở đó còn nhiều hơn Lan thành. Y là người có tiền, không có gì ngoài tiền cả, những yêu tu y đang nuôi này tuy không phải là quan hệ chủ tớ nhưng cũng không thể quá keo kiệt, không phải sao?

Rời khỏi phố đồ cổ, Sở Nghiễm Ngọc theo ý kim điêu, tìm người cắt ngọc ra thành từng miếng, kim điêu nói nó biết một vài loại trận pháp, có thể tụ linh khí lại, có những ngọc thạch mang theo linh khí trời sinh này, thiết lập một vài trận pháp nhỏ ở trong vườn của biệt thự và nông trường trên núi, có thể tụ ngũ linh của trời đất lại, vận chuyển, sinh ra một chút linh khí, sẽ tốt cho cả động thực vật và người sống trong nhà.

Bởi vẫn còn sớm nên Sở Nghiễm Ngọc không về nhà ngay mà tới công ty của Tư Thần. Ba yêu tu thì cùng tài xế trở về biệt thự, dù sao có nhiều động vật như vậy tới công ty, mọi người nhất định sẽ tới vây xem.

Tư Thần gần đây vẫn luôn rất bận, bởi sắp phải cùng Sở Nghiễm Ngọc tới tỉnh G tham gia lễ mừng thọ của ông Đường, sau khi về không lâu con cũng sẽ được sinh ra, chờ tới lúc đó, anh nào còn tâm sự để ý tới chuyện công ty, cả ngày sẽ ở trong nhà chăm sóc cho vợ con thôi!

Bởi chút gánh nặng ngọt ngào này, gần đây Tư Thần mỗi ngày đều dậy sớm chạy tới công ty, tối tan việc về nhà cũng đã muộn, sắp trở thành tên cuồng công việc, Sở Nghiễm Ngọc tối lại đi ngủ sớm, có khi cả ngày cũng không gặp được người, thế nên hôm nay y tới công ty xem thử thế nào.

Tư Thần không ăn cơm trưa đúng giờ, dù có là đàn ông khỏe tới mức nào, không ăn một bữa cơm cũng có thể làm cho người đói bụng gầy đi một hai cân. Sở Nghiễm Ngọc nghe vậy sắc mặt không dễ nhìn cho lắm, bởi gần đây y rất dễ bị đói bụng, chưa tới mười hai giờ trưa đã thấy hơi khó chịu, thế nên đã ăn cơm bên ngoài rồi mới tới, bây giờ đã là một hai giờ, tên này thế mà vẫn còn đang để bụng rỗng, trong lòng Sở Nghiễm Ngọc hơi tức giận.

Một lát sau Tư Thần mới biết Sở Nghiễm Ngọc tới, lập tức xuống dưới đón y vào, vừa đi vừa nói: "Sao em không vào thẳng luôn?"

Trong lòng Sở Nghiễm Ngọc không vui, không nói chuyện với anh, mặt không biểu cảm theo anh vào văn phòng.

Mỗi lần Tư Thần thấy Sở Nghiễm Ngọc tới công ty tìm mình, trong lòng anh đều rất vui, tuy trên mặt không biểu lộ ra nhưng động tác, thần thái rõ ràng là càng ân cần hơn.

Chờ tới lúc vào phòng rồi anh mới muộn màng phát hiện ra hình như vợ mình đang giận, vội hỏi: "Sao vậy? Có phải cơ thể không thoải mái không?"

"Sao anh lại không ăn cơm?" Sở Nghiễm Ngọc cau mày hỏi.

Lúc này Tư Thần mới nhớ ra, anh vốn tưởng sẽ xong việc sớm, hôm nay có thể về nhà sớm với vợ, chỉ là tới giờ ăn trưa lại bị một cuộc họp làm chậm trễ nên cũng quên khuấy mất.

Sở Nghiễm Ngọc thấy anh không nói gì, liền hiểu "bệnh muộn tao" của người này lại phát tác, có chuyện cũng không giải thích, trong lòng càng thêm không vui, thậm chí còn có xu hướng muốn nổi trận lôi đình với anh.

Sở Nghiễm Ngọc mơ hồ cảm thấy mình như vậy là không đúng, y vẫn luôn không tán thành với việc dùng nổi giận để giải quyết vấn đề, bởi làm như vậy chỉ có thể làm cho mọi chuyện bết bát hơn, mà tính cách y cũng đúng là như vậy, trong lòng càng giận thì lại càng bình tĩnh, trấn định, cảm xúc như bây giờ hoàn toàn không hợp với tính tình của y.

Tư Thần thấy y giận thật, cũng không dám nói gì nữa, lại một lần nữa bảo thư kí đi mua cơm, sau khi đồ ăn tới rồi, anh mới cẩn thận hỏi: "Em có muốn ăn một chút không?"

Sở Nghiễm Ngọc xoa xoa mi tâm, cố hòa hoãn cơn giận trong lòng, quay đầu thấy anh đã dọn cơm ra xong, trong miệng không nhịn được bắt đầu chảy nước miếng, nhất thời làm cho y cũng không còn cách nào khác.

Tư Thần mới chọc y không vui, khi ăn vẫn luôn ân cần hầu hạ y, ăn xong một bữa cơm cuối cùng cũng dỗ cho vợ vui vẻ trở lại.

Hai người ăn cơm xong đã là hai giờ chiều, Sở Nghiễm Ngọc đã có phần mệt rã rời, Tư Thần dùng khăn mặt lau mặt cho y, bế người vào phòng nghỉ, đặt lên giường nghỉ ngơi, cúi đầu hôn lên môi y một cái, thấp giọng nói: "Ngủ một lát đi nhé?"

Sở Nghiễm Ngọc liếc anh một cái, ánh mắt và giọng nói dịu dàng của Tư Thần càng làm y cảm thấy buồn ngủ hơn, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Chờ tới lúc y ngủ dậy, cũng cảm thấy có người đang liếm môi mình, mở mắt ra thấy vẫn là Tư Thần, tâm tình y trở nên càng tốt hơn.

Sở Nghiễm Ngọc đưa tay vòng lên cổ anh, hơi dùng sức kéo người lên trên giường, sau đó nhổm dậy ngồi lên trên người anh.

Bởi muộn màng phát hiện ra Sở Nghiễm Ngọc mang thai, hơn nữa Tống Lan Phục gần đây ngày nào cũng gọi điện ân cần chỉ bảo, bảo anh làm gì cũng phải có chừng mực, thế này thế nọ... Tư Thần không dám thất lễ, nên hai người đã một thời gian không làm. Cũng không biết có phải là do đang mang thai hay không, mà mọi phương diện của Sở Nghiễm Ngọc đều trở nên cực đoan, không chỉ buồn ngủ mà còn tham ăn hơn, thích nổi nóng với người khác, ngay cả dục vọng cũng mạnh hơn trước kia, ngồi lên người Tư Thần rồi thì không muốn xuống nữa, giơ tay chốc chốc lại vuốt ve cổ anh.

Y đã biểu hiện rõ như vậy rồi, Tư Thần sao có thể không thấy. Eo anh chắc khỏe, chỉ hơi dùng sức đã ngồi thẳng dậy, ôm người vào lòng, nâng mặt y lên hôn thật sâu, mãi tận tới khi hơi thở của cả hai càng lúc càng gấp gáp...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện