Phiên ngoại 2
Edit + Beta: ALice.
Nói là tiệc tối từ thiện, thì phần biểu diễn và quyên tiền thiếu một thứ cũng không được. Giang Trúc Tâm không có hứng thú với biểu diễn, nhưng sau đó lúc chủ tịch ở trên đài từng bước từng bước mà đọc tên người quyên và tổng số tiền được quyên.
Nghe đến Giang Trúc Tâm xem thế là đủ rồi, đại khái là toàn bộ kẻ có tiền trong thành phố đều tụ tập ở chỗ này đi. Trước kia ở trên phố cũng chưa nhìn thấy một người có thu nhập trăm vạn một năm, các phú hào nơi này thì quyên tiền ngàn vạn ngàn vạn.
Giang Trúc Tâm vừa vỗ tay, vừa nhỏ giọng hỏi: "Số tiền này sẽ được dùng đúng chỗ chứ? Thật sự trong sạch sao?"
Hai năm trước có một đoạn thời gian, bởi vì tổ chức từ thiện nào đó bị bại lộ tham ô tiền quyên góp đi làm chuyện khác, trong lúc nhất thời nháo thật sự oanh động, khiến các tổ chức từ thiện khác đều bị ảnh hưởng theo.
Hiện tại Giang Trúc Tâm nhìn thấy số tiền lớn như vậy, cũng không rõ ràng tình huống chân thật cho lắm, cho nên mới hỏi Tần Phú Hữu như thế.
Nhưng mà đương nhiên là cậu nhỏ giọng hỏi thôi, những người khác cho rằng Giang Trúc Tâm chỉ đang kề tai nói nhỏ với Tần Phú Hữu, chỉ có thể cảm khái này đôi chồng chồng này thật sự rất ân ái.
"Yên tâm đi, số tiền này đều trong sạch, nhân viên chúng ta quyên tặng tùy thời có thể kiểm tra." Tần Phú Hữu giải đáp nghi vấn cho Giang Trúc Tâm, Giang Trúc Tâm gật gật đầu, ngồi ngay ngắn một lần nữa.
Vốn dĩ cậu nói chuyện rất nhỏ giọng, nhưng người đàn ông ngồi ở bên cạnh Giang Trúc Tâm lại đột nhiên cười nhạo một cái, có thể thấy được tai của hắn rất nhanh nhạy.
Hắn nghe được cuộc trò chuyện của Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu, bộ dáng cười nhạo này của hắn tựa hồ cũng không có ý muốn che giấu. Không bằng nói, hắn tựa hồ rất muốn để cho Giang Trúc Tâm phát hiện mình đang cười nhạo.
Cho nên đối phương mở miệng: "Không tin mấy tổ chức này, thì các người còn quyên tiền làm gì, thích ném tiền qua cửa sổ sao? Ha ha."
Giang Trúc Tâm nghe được đối phương nói, nhưng thật ra cậu không phải rất muốn phản ứng lại. Dù sao vừa rồi cậu cũng chỉ thuận miệng hỏi Tần Phú Hữu một câu thôi, cho dù lúc trước có xem qua tư liệu của những tổ chức này, nhưng sau khi biết Tần Phú Hữu quyên bao nhiêu tiền xong, thì Giang Trúc Tâm đương nhiên có cảm giác mình cũng tham dự.
Lúc hỏi vấn đề này, cậu cũng không nói không hoàn toàn tin những tổ chức này. Giang Trúc Tâm bất quá là đột nhiên nghĩ đến tổ chức nói có thể kiểm tra số liệu, vì thế liền muốn tìm Tần Phú Hữu xác nhận một chút mà thôi.
Người bên cạnh nhăn nhăn mày, vừa rồi lúc hắn nói chuyện, cho dù không lớn tiếng, cũng tuyệt đối không ép tiếng quá thấp. Dựa theo khoảng cách giữa hắn và Giang Trúc Tâm, thì Giang Trúc Tâm hẳn là có thể nghe được mới đúng. Nhưng sắc mặt của Giang Trúc Tâm lại cực kì bình tĩnh, tựa hồ thật sự không chú ý tới hắn vừa rồi nói cái gì.
Cảm giác bị người dỗi lại và bị người làm lơ hoàn toàn không giống nhau. Cái trước là được đến chú ý mà mình muốn, cái sau là không được người khác xem ra gì. Đây đối với người bên cạnh Giang Trúc Tâm mà nói, là việc từ nhỏ cũng chưa từng gặp qua.
Người có thể tham dự trường hợp này, trừ bỏ người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng ra, thì mặt khác cơ hồ đều là thiên chi kiêu tử. Một bàn này của Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm hầu như là tổng tài đổng sự kế thừa xí nghiệp của gia tộc.
Theo đạo lý tới nói, có thể ngồi vào vị trí này, cao ngạo hoặc là ngạo mạn nhiều ít cũng là bình thường. Nhưng thượng đẳng (*) chuyển thế hình như cũng không nhiều. Huống chi Tần Phú Hữu còn ngồi ở bàn này, hắn khó xử Giang Trúc Tâm còn không phải là đang vả mặt Tần Phú Hữu sao.
(*) ALice: chỗ này trong QT dùng từ "giang tinh", mị tra trên Baidu thì từ ngữ mạng này dùng để chỉ những người thích nâng cao tiêu chuẩn, luôn đi ngược và giữ quan điểm trái ngược khi tranh luận. Mị cảm thấy nó có chút giống với từ "thượng đẳng" mà bên mình hay dùng, nên mị sẽ đổi thành từ này nhé.
"Có một số người, không nắm chắc phân lượng của mình cho tốt liền tùy ý ra vào những nơi không tư cách ra vào, thật không thú vị." Vương Lục Nhẫn trầm mặc hai giây xong, sau khi thấy Giang Trúc Tâm thật sự không nghe được hắn nói, thì nhịn không được lại nói một câu.
Giang Trúc Tâm chớp chớp mắt, nghiêng đầu vẻ mặt hoang mang liếc mắt nhìn Vương Lục Nhẫn một cái, sau đó đã bị Tần Phú Hữu gọi liền quay đầu đi.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice"s House.
Vốn dĩ Vương Lục Nhẫn đang chờ đợi Giang Trúc Tâm phản kích, nhưng trên vẻ mặt của Giang Trúc Tâm không chỉ không cảm thấy hắn đang nói cậu, còn chẳng xem hắn là cái thá gì. Việc này liền khiến Vương Lục Nhẫn nghẹn đến mức luống cuống.
Vương Lục Nhẫn thừa nhận trên thương nghiệp Tần Phú Hữu xác thật có một bộ, nhưng hắn thật sự coi thường ánh mắt của Tần Phú Hữu. Cũng không biết đàn ông thì có gì tốt, đáng giá để Tần Phú Hữu yêu chiều như vậy.
Hơn nữa người này đại khái cũng là ngốc, hắn ở chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, tên này lại căn bản không nghe hiểu. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đây xác thật cũng đả kích cực lớn đến nhiệt tình muốn tìm Giang Trúc Tâm phiền toái của Vương Lục Nhẫn.
Có thể không đả kích sao? Đã nói là PVP (*) đâu, không nghĩ tới đối phương lại treo máy, cho dù một quyền đánh qua, thì người ta cũng không đau không ngứa gì cả.
(*) ALice: đây là từ dùng trong game, chỉ chế độ trò chơi cạnh tranh tương tác
"Bớt tranh cãi đi." Quý Xuyến ngồi bên cạnh Vương Lục Nhẫn, y khó chịu mà bĩu môi.
Tuy nói y cảm thấy Tần Phú Hữu chọc người ghét, nhưng cái tên Vương Lục Nhẫn này trước nay lại không được y nhìn lọt mắt. Đều nói giàu không quá ba đời, thật ra cái tên Vương Lục Nhẫn này bản lĩnh cũng không nhiều lắm, chỉ toàn dựa những người trong nhà khác nâng đỡ thôi, tương lai Vương gia đã định chắc là suy sút.
Cũng không biết tính tình của cái tên Vương Lục Nhẫn này rốt cuộc là từ chỗ nào tới, còn ý đồ khiêu khích ái nhân của Tần Phú Hữu là Giang Trúc Tâm nữa chứ? Đây đã không phải là xem không hiểu tình thế bình thường nữa rồi, thuần túy là não tàn đi? Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice"s House.
Vương Lục Nhẫn thấy có người đáp lại hắn, liền quay đầu qua. Hắn cũng biết Quý Xuyến, nhưng chỉ nghe nói trong giới Quý Xuyến rất không hợp tính với Tần Phú Hữu.
Cho nên Vương Lục Nhẫn còn có chút không thể tin được lần này Quý Xuyến hình như lại đứng về phía Giang Trúc Tâm mà vì người ta nói chuyện, bảo hắn câm miệng.
"Hả? Xem ra là có người bị thuần hóa, từ chó dữ biến thành chó ngoan rồi à?" Thật ra theo lý mà nói, dưới tình huống bình thường Vương Lục Nhẫn nhất định sẽ không luẩn quẩn trong lòng mà đi dỗi Quý Xuyến.
Nhưng rõ ràng Quý Xuyến được công nhận là người không hợp tính với Tần Phú Hữu kia, rõ ràng nên cùng một đám với hắn mới đúng. Nhưng bây giờ Quý Xuyến lại rõ ràng đang che chở Giang Trúc Tâm, che chở Giang Trúc Tâm còn không phải là đang che chở Tần Phú Hữu sao? Đây thật sự khiến người ta nóng máu mà.
Quý Xuyến chỉ cảm thấy gân xanh trên trán mình nổ tung, nếu nói toàn thế giới có gì có thể khơi được lửa giận của y, khả năng cũng chỉ có cái tên Tần Phú Hữu vẫn luôn mạnh hơn so với y, nhưng vẫn một bộ thanh cao "Tôi cũng bình thường thôi" này mà thôi. Vương Lục Nhẫn lại làm ra việc càng khiến y nóng máu hơn so với Tần Phú Hữu nữa, chính là ở bên ám chỉ y hòa hảo với Tần Phú Hữu, cũng làm con chó của Tần Phú Hữu.
Nhịn không nổi mà!
"Có người có người có người, Vương tổng tôi thấy cậu choáng váng quá, nên quên mất mình rốt cuộc muốn nói ai rồi. Vì thế chỉ có thể dùng có người để thay thế, nếu không cần dùng đầu óc, thì có thể vứt cho chó ăn đấy." Quý Xuyến cười lạnh nhìn thẳng Vương Lục Nhẫn.
Y không giống với những ông chủ khác hòa khí sinh tài, dù sao về sau y cũng sẽ không hợp tác với loại người như Vương Lục Nhẫn này, vì sao còn phải chịu đối phương tức giận làm gì. Cho dù đối phương sau này tới trộn lẫn hắn làm ăn, đến lúc đó hươu chết về tay ai cũng thật đúng còn chưa chắc đâu.
Vương Lục Nhẫn hiển nhiên là không nghĩ tới Quý Xuyến vậy mà trực tiếp chỉ tên nói họ. Dù sao thì hắn cũng không thân với Quý Xuyến, cũng chỉ là sơ giao mà thôi, đối với tính tình của Quý Xuyến hắn cũng không phải rất rõ ràng.
Dù sao nghe người có thể hợp tác với Quý Xuyến nói qua thái độ của y cũng khá tốt, Vương Lục Nhẫn cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị Quý Xuyến công kích như thế. Hơn nữa còn dùng phương thức nhục nhã người khác như vậy nữa.
Nói vậy hắn nhất định đã quên mất, vừa rồi mình nói sướng miệng như thế nào.
Giang Trúc Tâm thì lại ngay lúc Vương Lục Nhẫn ý đồ dùng ngôn ngữ công kích cậu, hiển nhiên là không muốn phản ứng. Nhưng mà bây giờ ngay cả Quý Xuyến cũng gia nhập chiến trường.
Quý Xuyến lại là anh trai Quý Du, Giang Trúc Tâm cảm thấy mình đã cho anh trai của đồng nghiệp thêm phiền toái mà đỡ đỡ trán. Vì thế cậu lại kéo kéo ống tay áo của Tần Phú Hữu, nói việc này cho Tần Phú Hữu một chút.
Vừa rồi Tần Phú Hữu không nghe được những lời mà Vương Lục Nhẫn nói với Giang Trúc Tâm, nhưng bây giờ Giang Trúc Tâm thuật lại cho hắn. Hơn nữa xác thật Quý Xuyến là bởi vì Giang Trúc Tâm mới bị Vương Lục Nhẫn giận chó đánh mèo.
Vì thế Tần Phú Hữu thay đổi vị trí với Giang Trúc Tâm, sau đó vỗ vỗ bả vai Vương Lục Nhẫn thiếu chút nữa đã động thủ với Quý Xuyến.
Lúc Vương Lục Nhẫn phát hiện có người ở vỗ bả vai hắn, cảm giác người có thể từ vị trí này vỗ bả vai hắn chỉ có thể là Giang Trúc Tâm. Vì thế hắn lập tức vứt bỏ ý tưởng giận mắng Quý Xuyến, chuẩn bị cãi nhau với Giang Trúc Tâm trước xong lại nói.
Nhưng mà lúc hắn quay đầu, lại thấy được Tần Phú Hữu đang cười tủm tỉm nhìn mình. Vương Lục Nhẫn vốn đang hùng hổ, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt này Tần Phú Hữu xong, không biết vì sao lại đột nhiên chột dạ.
"Vương tổng, chào ngài." Tần Phú Hữu rất hữu hảo mà chào hỏi với Vương Lục Nhẫn, còn vươn tay muốn bắt tay với Vương Lục Nhẫn.
Vương Lục Nhẫn vốn dĩ nghĩ Giang Trúc Tâm cáo trạng với Tần Phú Hữu, trong lòng nhe răng trợn mắt nghĩ quả nhiên Giang Trúc Tâm này tâm cơ quen rồi, rất biết giả bộ.
Vừa rồi còn làm bộ không nghe được hắn nói đấy, bây giờ đã đi khóc lóc kể lể với ông xã? Nhưng mà lúc này, bất kể là Giang Trúc Tâm dường như không có việc gì tiếp tục trên xem biểu diễn trên sân khấu, hay là bộ dáng thân thiết hữu hảo của Tần Phú Hữu, thì đều khiến Vương Lục Nhẫn hồ nghi có phải mình suy nghĩ nhiều hay không.
"Chào anh......" Cuối cùng Vương Lục Nhẫn vẫn lựa chọn nâng tay lên, ngay lúc hắn nắm lấy Tần Phú Hữu tay, thì Tần Phú Hữu đột nhiên dùng sức một phen, nắm chặt tay Vương Lục Nhẫn. Vương Lục Nhẫn nhịn không được đánh trả, nhưng mà lực độ của hắn so với Tần Phú Hữu mà nói lại là không đau không ngứa.
"Anh!!?"
"Vương tổng, không biết cậu có từng đọc qua một quyển sách, trong đó có một câu nói rất có ý tứ, cậu nghe xong nhất định sẽ cười thành tiếng." Tần Phú Hữu trên tay gắng dùng sức, còn quơ quơ tay Vương Lục Nhẫn lên xuống.
Vương Lục Nhẫn đã đau đến mức mặt cũng vặn vẹo, Tần Phú Hữu còn một bộ vẫn đang hàn huyên, nghiêm trang nói với Vương Lục Nhẫn đã tay đau đến mất đi năng lực nói chuyện: "Câu nói này chính là: Trời đã sáng, khiến tập đoàn Vương thị phá sản đi...... Có phải rất có ý tứ không, hử? Vương tổng sao ngài không cười vậy?"
Vương Lục Nhẫn cảm thấy mình sắp điên rồi, sao một đám chung quanh này, tính cách chân thật lại khác một trời một vực so với biểu hiện bên ngoài vậy??
Người bên ngoài đều nói Tần Phú Hữu tính tình hữu hảo, còn thường xuyên làm lợi cho đồng bọn hợp tác, cũng dẫn đến đồng bọn hợp tác của hắn càng ngày càng nhiều, càng dùng nhân phẩm tốt của mình làm ra một khu vực mới trong giới.
Nhưng mà nhân phẩm tốt Tần Phú Hữu hoàn toàn không áp dụng trên người Vương Lục Nhẫn. Điều này khiến Vương Lục Nhẫn thật sự hoàn toàn ý thức được, đắc tội Giang Trúc Tâm đồng nghĩa với việc đắc tội Tần Phú Hữu.
Còn có câu thiên lương vương phá gì đấy, này chỉ là nói giỡn chứ hả?? Tần Phú Hữu sao có thể nhàm chán đến như thế, chỉ bởi vì chút chuyện này mà muốn khiến hắn phá sản? Là ngại tiền trong nhà quá nhiều, nên muốn tìm chút việc gì đó à?
Tần Phú Hữu còn hỏi hắn sao lại không cười, mẹ nó hắn còn có thể cười được sao??
Chờ đến lúc Vương Lục Nhẫn thật sự sắp bắt đầu thét chói tai, thì Tần Phú Hữu đột nhiên buông tay Vương Lục Nhẫn ra, ngay sau đó Vương Lục Nhẫn lập tức liền ngã vào cạnh bàn, cả người có chút chật vật.
Tần Phú Hữu lại còn giả mù sa mưa hỏi: "Vương tổng, ngài làm sao vậy? Bị táo bón sao? WC ở phía sau rẽ trái, nếu cậu không biết thì có thể để người phục vụ hỗ trợ nhé. Bây giờ tôi gọi người phục vụ giúp cậu ha."
Nói, Tần Phú Hữu thật sự kêu người phục vụ, sau đó dăm ba câu khiến người phục vụ hiểu lầm bị Vương Lục Nhẫn gọi tới. Tiếp theo Vương Lục Nhẫn liền mộng bức mà bị người phục vụ tiễn ra ngoài, nói là đưa đi WC.
Giang Trúc Tâm uống ngụm trà bình tĩnh một chút, cậu thật đúng là không nghĩ tới Tần Phú Hữu sẽ dùng loại phương pháp hoàn toàn đắc tội với người ta để giải quyết nhân vật này.
Tần Phú Hữu vỗ vỗ tay, còn móc ra khăn tay xoa xoa ngón tay, một giây tiếp theo liền mềm mại, ủy khuất mà nói với Giang Trúc Tâm: "Bảo bối, người kia thật là xấu, em xem, hắn nắm đỏ hết tay của anh rồi nè."
Giang Trúc Tâm:......Em cảm thấy tay của đối phương cũng sắp gãy xương luôn rồi đấy.
Edit + Beta: ALice.
Nói là tiệc tối từ thiện, thì phần biểu diễn và quyên tiền thiếu một thứ cũng không được. Giang Trúc Tâm không có hứng thú với biểu diễn, nhưng sau đó lúc chủ tịch ở trên đài từng bước từng bước mà đọc tên người quyên và tổng số tiền được quyên.
Nghe đến Giang Trúc Tâm xem thế là đủ rồi, đại khái là toàn bộ kẻ có tiền trong thành phố đều tụ tập ở chỗ này đi. Trước kia ở trên phố cũng chưa nhìn thấy một người có thu nhập trăm vạn một năm, các phú hào nơi này thì quyên tiền ngàn vạn ngàn vạn.
Giang Trúc Tâm vừa vỗ tay, vừa nhỏ giọng hỏi: "Số tiền này sẽ được dùng đúng chỗ chứ? Thật sự trong sạch sao?"
Hai năm trước có một đoạn thời gian, bởi vì tổ chức từ thiện nào đó bị bại lộ tham ô tiền quyên góp đi làm chuyện khác, trong lúc nhất thời nháo thật sự oanh động, khiến các tổ chức từ thiện khác đều bị ảnh hưởng theo.
Hiện tại Giang Trúc Tâm nhìn thấy số tiền lớn như vậy, cũng không rõ ràng tình huống chân thật cho lắm, cho nên mới hỏi Tần Phú Hữu như thế.
Nhưng mà đương nhiên là cậu nhỏ giọng hỏi thôi, những người khác cho rằng Giang Trúc Tâm chỉ đang kề tai nói nhỏ với Tần Phú Hữu, chỉ có thể cảm khái này đôi chồng chồng này thật sự rất ân ái.
"Yên tâm đi, số tiền này đều trong sạch, nhân viên chúng ta quyên tặng tùy thời có thể kiểm tra." Tần Phú Hữu giải đáp nghi vấn cho Giang Trúc Tâm, Giang Trúc Tâm gật gật đầu, ngồi ngay ngắn một lần nữa.
Vốn dĩ cậu nói chuyện rất nhỏ giọng, nhưng người đàn ông ngồi ở bên cạnh Giang Trúc Tâm lại đột nhiên cười nhạo một cái, có thể thấy được tai của hắn rất nhanh nhạy.
Hắn nghe được cuộc trò chuyện của Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu, bộ dáng cười nhạo này của hắn tựa hồ cũng không có ý muốn che giấu. Không bằng nói, hắn tựa hồ rất muốn để cho Giang Trúc Tâm phát hiện mình đang cười nhạo.
Cho nên đối phương mở miệng: "Không tin mấy tổ chức này, thì các người còn quyên tiền làm gì, thích ném tiền qua cửa sổ sao? Ha ha."
Giang Trúc Tâm nghe được đối phương nói, nhưng thật ra cậu không phải rất muốn phản ứng lại. Dù sao vừa rồi cậu cũng chỉ thuận miệng hỏi Tần Phú Hữu một câu thôi, cho dù lúc trước có xem qua tư liệu của những tổ chức này, nhưng sau khi biết Tần Phú Hữu quyên bao nhiêu tiền xong, thì Giang Trúc Tâm đương nhiên có cảm giác mình cũng tham dự.
Lúc hỏi vấn đề này, cậu cũng không nói không hoàn toàn tin những tổ chức này. Giang Trúc Tâm bất quá là đột nhiên nghĩ đến tổ chức nói có thể kiểm tra số liệu, vì thế liền muốn tìm Tần Phú Hữu xác nhận một chút mà thôi.
Người bên cạnh nhăn nhăn mày, vừa rồi lúc hắn nói chuyện, cho dù không lớn tiếng, cũng tuyệt đối không ép tiếng quá thấp. Dựa theo khoảng cách giữa hắn và Giang Trúc Tâm, thì Giang Trúc Tâm hẳn là có thể nghe được mới đúng. Nhưng sắc mặt của Giang Trúc Tâm lại cực kì bình tĩnh, tựa hồ thật sự không chú ý tới hắn vừa rồi nói cái gì.
Cảm giác bị người dỗi lại và bị người làm lơ hoàn toàn không giống nhau. Cái trước là được đến chú ý mà mình muốn, cái sau là không được người khác xem ra gì. Đây đối với người bên cạnh Giang Trúc Tâm mà nói, là việc từ nhỏ cũng chưa từng gặp qua.
Người có thể tham dự trường hợp này, trừ bỏ người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng ra, thì mặt khác cơ hồ đều là thiên chi kiêu tử. Một bàn này của Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm hầu như là tổng tài đổng sự kế thừa xí nghiệp của gia tộc.
Theo đạo lý tới nói, có thể ngồi vào vị trí này, cao ngạo hoặc là ngạo mạn nhiều ít cũng là bình thường. Nhưng thượng đẳng (*) chuyển thế hình như cũng không nhiều. Huống chi Tần Phú Hữu còn ngồi ở bàn này, hắn khó xử Giang Trúc Tâm còn không phải là đang vả mặt Tần Phú Hữu sao.
(*) ALice: chỗ này trong QT dùng từ "giang tinh", mị tra trên Baidu thì từ ngữ mạng này dùng để chỉ những người thích nâng cao tiêu chuẩn, luôn đi ngược và giữ quan điểm trái ngược khi tranh luận. Mị cảm thấy nó có chút giống với từ "thượng đẳng" mà bên mình hay dùng, nên mị sẽ đổi thành từ này nhé.
"Có một số người, không nắm chắc phân lượng của mình cho tốt liền tùy ý ra vào những nơi không tư cách ra vào, thật không thú vị." Vương Lục Nhẫn trầm mặc hai giây xong, sau khi thấy Giang Trúc Tâm thật sự không nghe được hắn nói, thì nhịn không được lại nói một câu.
Giang Trúc Tâm chớp chớp mắt, nghiêng đầu vẻ mặt hoang mang liếc mắt nhìn Vương Lục Nhẫn một cái, sau đó đã bị Tần Phú Hữu gọi liền quay đầu đi.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice"s House.
Vốn dĩ Vương Lục Nhẫn đang chờ đợi Giang Trúc Tâm phản kích, nhưng trên vẻ mặt của Giang Trúc Tâm không chỉ không cảm thấy hắn đang nói cậu, còn chẳng xem hắn là cái thá gì. Việc này liền khiến Vương Lục Nhẫn nghẹn đến mức luống cuống.
Vương Lục Nhẫn thừa nhận trên thương nghiệp Tần Phú Hữu xác thật có một bộ, nhưng hắn thật sự coi thường ánh mắt của Tần Phú Hữu. Cũng không biết đàn ông thì có gì tốt, đáng giá để Tần Phú Hữu yêu chiều như vậy.
Hơn nữa người này đại khái cũng là ngốc, hắn ở chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, tên này lại căn bản không nghe hiểu. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đây xác thật cũng đả kích cực lớn đến nhiệt tình muốn tìm Giang Trúc Tâm phiền toái của Vương Lục Nhẫn.
Có thể không đả kích sao? Đã nói là PVP (*) đâu, không nghĩ tới đối phương lại treo máy, cho dù một quyền đánh qua, thì người ta cũng không đau không ngứa gì cả.
(*) ALice: đây là từ dùng trong game, chỉ chế độ trò chơi cạnh tranh tương tác
"Bớt tranh cãi đi." Quý Xuyến ngồi bên cạnh Vương Lục Nhẫn, y khó chịu mà bĩu môi.
Tuy nói y cảm thấy Tần Phú Hữu chọc người ghét, nhưng cái tên Vương Lục Nhẫn này trước nay lại không được y nhìn lọt mắt. Đều nói giàu không quá ba đời, thật ra cái tên Vương Lục Nhẫn này bản lĩnh cũng không nhiều lắm, chỉ toàn dựa những người trong nhà khác nâng đỡ thôi, tương lai Vương gia đã định chắc là suy sút.
Cũng không biết tính tình của cái tên Vương Lục Nhẫn này rốt cuộc là từ chỗ nào tới, còn ý đồ khiêu khích ái nhân của Tần Phú Hữu là Giang Trúc Tâm nữa chứ? Đây đã không phải là xem không hiểu tình thế bình thường nữa rồi, thuần túy là não tàn đi? Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice"s House.
Vương Lục Nhẫn thấy có người đáp lại hắn, liền quay đầu qua. Hắn cũng biết Quý Xuyến, nhưng chỉ nghe nói trong giới Quý Xuyến rất không hợp tính với Tần Phú Hữu.
Cho nên Vương Lục Nhẫn còn có chút không thể tin được lần này Quý Xuyến hình như lại đứng về phía Giang Trúc Tâm mà vì người ta nói chuyện, bảo hắn câm miệng.
"Hả? Xem ra là có người bị thuần hóa, từ chó dữ biến thành chó ngoan rồi à?" Thật ra theo lý mà nói, dưới tình huống bình thường Vương Lục Nhẫn nhất định sẽ không luẩn quẩn trong lòng mà đi dỗi Quý Xuyến.
Nhưng rõ ràng Quý Xuyến được công nhận là người không hợp tính với Tần Phú Hữu kia, rõ ràng nên cùng một đám với hắn mới đúng. Nhưng bây giờ Quý Xuyến lại rõ ràng đang che chở Giang Trúc Tâm, che chở Giang Trúc Tâm còn không phải là đang che chở Tần Phú Hữu sao? Đây thật sự khiến người ta nóng máu mà.
Quý Xuyến chỉ cảm thấy gân xanh trên trán mình nổ tung, nếu nói toàn thế giới có gì có thể khơi được lửa giận của y, khả năng cũng chỉ có cái tên Tần Phú Hữu vẫn luôn mạnh hơn so với y, nhưng vẫn một bộ thanh cao "Tôi cũng bình thường thôi" này mà thôi. Vương Lục Nhẫn lại làm ra việc càng khiến y nóng máu hơn so với Tần Phú Hữu nữa, chính là ở bên ám chỉ y hòa hảo với Tần Phú Hữu, cũng làm con chó của Tần Phú Hữu.
Nhịn không nổi mà!
"Có người có người có người, Vương tổng tôi thấy cậu choáng váng quá, nên quên mất mình rốt cuộc muốn nói ai rồi. Vì thế chỉ có thể dùng có người để thay thế, nếu không cần dùng đầu óc, thì có thể vứt cho chó ăn đấy." Quý Xuyến cười lạnh nhìn thẳng Vương Lục Nhẫn.
Y không giống với những ông chủ khác hòa khí sinh tài, dù sao về sau y cũng sẽ không hợp tác với loại người như Vương Lục Nhẫn này, vì sao còn phải chịu đối phương tức giận làm gì. Cho dù đối phương sau này tới trộn lẫn hắn làm ăn, đến lúc đó hươu chết về tay ai cũng thật đúng còn chưa chắc đâu.
Vương Lục Nhẫn hiển nhiên là không nghĩ tới Quý Xuyến vậy mà trực tiếp chỉ tên nói họ. Dù sao thì hắn cũng không thân với Quý Xuyến, cũng chỉ là sơ giao mà thôi, đối với tính tình của Quý Xuyến hắn cũng không phải rất rõ ràng.
Dù sao nghe người có thể hợp tác với Quý Xuyến nói qua thái độ của y cũng khá tốt, Vương Lục Nhẫn cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị Quý Xuyến công kích như thế. Hơn nữa còn dùng phương thức nhục nhã người khác như vậy nữa.
Nói vậy hắn nhất định đã quên mất, vừa rồi mình nói sướng miệng như thế nào.
Giang Trúc Tâm thì lại ngay lúc Vương Lục Nhẫn ý đồ dùng ngôn ngữ công kích cậu, hiển nhiên là không muốn phản ứng. Nhưng mà bây giờ ngay cả Quý Xuyến cũng gia nhập chiến trường.
Quý Xuyến lại là anh trai Quý Du, Giang Trúc Tâm cảm thấy mình đã cho anh trai của đồng nghiệp thêm phiền toái mà đỡ đỡ trán. Vì thế cậu lại kéo kéo ống tay áo của Tần Phú Hữu, nói việc này cho Tần Phú Hữu một chút.
Vừa rồi Tần Phú Hữu không nghe được những lời mà Vương Lục Nhẫn nói với Giang Trúc Tâm, nhưng bây giờ Giang Trúc Tâm thuật lại cho hắn. Hơn nữa xác thật Quý Xuyến là bởi vì Giang Trúc Tâm mới bị Vương Lục Nhẫn giận chó đánh mèo.
Vì thế Tần Phú Hữu thay đổi vị trí với Giang Trúc Tâm, sau đó vỗ vỗ bả vai Vương Lục Nhẫn thiếu chút nữa đã động thủ với Quý Xuyến.
Lúc Vương Lục Nhẫn phát hiện có người ở vỗ bả vai hắn, cảm giác người có thể từ vị trí này vỗ bả vai hắn chỉ có thể là Giang Trúc Tâm. Vì thế hắn lập tức vứt bỏ ý tưởng giận mắng Quý Xuyến, chuẩn bị cãi nhau với Giang Trúc Tâm trước xong lại nói.
Nhưng mà lúc hắn quay đầu, lại thấy được Tần Phú Hữu đang cười tủm tỉm nhìn mình. Vương Lục Nhẫn vốn đang hùng hổ, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt này Tần Phú Hữu xong, không biết vì sao lại đột nhiên chột dạ.
"Vương tổng, chào ngài." Tần Phú Hữu rất hữu hảo mà chào hỏi với Vương Lục Nhẫn, còn vươn tay muốn bắt tay với Vương Lục Nhẫn.
Vương Lục Nhẫn vốn dĩ nghĩ Giang Trúc Tâm cáo trạng với Tần Phú Hữu, trong lòng nhe răng trợn mắt nghĩ quả nhiên Giang Trúc Tâm này tâm cơ quen rồi, rất biết giả bộ.
Vừa rồi còn làm bộ không nghe được hắn nói đấy, bây giờ đã đi khóc lóc kể lể với ông xã? Nhưng mà lúc này, bất kể là Giang Trúc Tâm dường như không có việc gì tiếp tục trên xem biểu diễn trên sân khấu, hay là bộ dáng thân thiết hữu hảo của Tần Phú Hữu, thì đều khiến Vương Lục Nhẫn hồ nghi có phải mình suy nghĩ nhiều hay không.
"Chào anh......" Cuối cùng Vương Lục Nhẫn vẫn lựa chọn nâng tay lên, ngay lúc hắn nắm lấy Tần Phú Hữu tay, thì Tần Phú Hữu đột nhiên dùng sức một phen, nắm chặt tay Vương Lục Nhẫn. Vương Lục Nhẫn nhịn không được đánh trả, nhưng mà lực độ của hắn so với Tần Phú Hữu mà nói lại là không đau không ngứa.
"Anh!!?"
"Vương tổng, không biết cậu có từng đọc qua một quyển sách, trong đó có một câu nói rất có ý tứ, cậu nghe xong nhất định sẽ cười thành tiếng." Tần Phú Hữu trên tay gắng dùng sức, còn quơ quơ tay Vương Lục Nhẫn lên xuống.
Vương Lục Nhẫn đã đau đến mức mặt cũng vặn vẹo, Tần Phú Hữu còn một bộ vẫn đang hàn huyên, nghiêm trang nói với Vương Lục Nhẫn đã tay đau đến mất đi năng lực nói chuyện: "Câu nói này chính là: Trời đã sáng, khiến tập đoàn Vương thị phá sản đi...... Có phải rất có ý tứ không, hử? Vương tổng sao ngài không cười vậy?"
Vương Lục Nhẫn cảm thấy mình sắp điên rồi, sao một đám chung quanh này, tính cách chân thật lại khác một trời một vực so với biểu hiện bên ngoài vậy??
Người bên ngoài đều nói Tần Phú Hữu tính tình hữu hảo, còn thường xuyên làm lợi cho đồng bọn hợp tác, cũng dẫn đến đồng bọn hợp tác của hắn càng ngày càng nhiều, càng dùng nhân phẩm tốt của mình làm ra một khu vực mới trong giới.
Nhưng mà nhân phẩm tốt Tần Phú Hữu hoàn toàn không áp dụng trên người Vương Lục Nhẫn. Điều này khiến Vương Lục Nhẫn thật sự hoàn toàn ý thức được, đắc tội Giang Trúc Tâm đồng nghĩa với việc đắc tội Tần Phú Hữu.
Còn có câu thiên lương vương phá gì đấy, này chỉ là nói giỡn chứ hả?? Tần Phú Hữu sao có thể nhàm chán đến như thế, chỉ bởi vì chút chuyện này mà muốn khiến hắn phá sản? Là ngại tiền trong nhà quá nhiều, nên muốn tìm chút việc gì đó à?
Tần Phú Hữu còn hỏi hắn sao lại không cười, mẹ nó hắn còn có thể cười được sao??
Chờ đến lúc Vương Lục Nhẫn thật sự sắp bắt đầu thét chói tai, thì Tần Phú Hữu đột nhiên buông tay Vương Lục Nhẫn ra, ngay sau đó Vương Lục Nhẫn lập tức liền ngã vào cạnh bàn, cả người có chút chật vật.
Tần Phú Hữu lại còn giả mù sa mưa hỏi: "Vương tổng, ngài làm sao vậy? Bị táo bón sao? WC ở phía sau rẽ trái, nếu cậu không biết thì có thể để người phục vụ hỗ trợ nhé. Bây giờ tôi gọi người phục vụ giúp cậu ha."
Nói, Tần Phú Hữu thật sự kêu người phục vụ, sau đó dăm ba câu khiến người phục vụ hiểu lầm bị Vương Lục Nhẫn gọi tới. Tiếp theo Vương Lục Nhẫn liền mộng bức mà bị người phục vụ tiễn ra ngoài, nói là đưa đi WC.
Giang Trúc Tâm uống ngụm trà bình tĩnh một chút, cậu thật đúng là không nghĩ tới Tần Phú Hữu sẽ dùng loại phương pháp hoàn toàn đắc tội với người ta để giải quyết nhân vật này.
Tần Phú Hữu vỗ vỗ tay, còn móc ra khăn tay xoa xoa ngón tay, một giây tiếp theo liền mềm mại, ủy khuất mà nói với Giang Trúc Tâm: "Bảo bối, người kia thật là xấu, em xem, hắn nắm đỏ hết tay của anh rồi nè."
Giang Trúc Tâm:......Em cảm thấy tay của đối phương cũng sắp gãy xương luôn rồi đấy.
Danh sách chương