Editor: Phong Quang

Đường Nhiễm Mặc cả người tản ra hơi thở sung sướng dắt theo Mạt Lị về nhà, loại tâm tình không tệ này kéo dài đến vài ngày, thậm chí mấy ngày này qua 9 giờ rưỡi, cô gái nhỏ ăn vạ trong phòng khách muốn xem TV anh cũng không quản.

Đây xem như là... Khen thưởng.

Buổi tối hôm nay anh phải xử lý văn kiện trong thư phòng, ngay cả khi thấy được sai sót cấp thấp của cấp dưới cũng không gọi điện cho Thẩm Thiên Thu, yêu cầu anh ta đuổi việc kẻ nào không có đầu óc viết báo cáo này.

Đúng lúc này cửa thư phòng bị người nhẹ nhàng gõ vang, bên cửa hé ra nửa thân mình nhỏ xinh, không được anh cho phép, cô cũng không dám tùy ý tiến vào địa phương riêng tư của anh.

Đường Nhiễm Mặc thả văn kiện trong tay xuống, đôi mắt lóe lóe, cô cẩn thận tinh tế như thế không chỉ giống con thỏ nhỏ, còn giống mèo con tinh ranh.

"Cháu có thể vào không?" Cô sợ quấy rầy anh đang làm việc, ngay cả âm thanh hỏi chuyện không tự giác nhỏ đi nhiều.

Tiếng mèo con không được ăn no ưm.

Anh đạm nhiên nói: "Vào đi."

Được anh cho phép, cô cười cười đi đến trước bàn làm việc của anh, trong tay còn cầm điện thoại di động, cuộc trò chuyện trên màn hình còn đang tiếp tục đưa đến trước mặt anh "Chủ nhiệm lớp gọi điện thoại đến, cô ấy nói muốn cùng người giám hộ của cháu thương lượng việc chuyển trường."

Đường Nhiễm Mặc giơ tay tiếp nhận điện thoại di động, động tác tùy ý đến cực điểm tựa lưng vào ghế ngồi, khí thế áp bức không giận tự uy nói: "Đúng, là tôi... Lúc nào?... Có thể... "

Tiếng nói trầm thấp có lực vang lên trong phòng, anh tiến vào trạng thái giải quyết công việc, đối thoại đơn giản liền sáng tỏ.

Nghe nói sau khi cô xuất viện, anh đã xử lý tốt thủ tục chuyển trường cho cô, trước kia cô học ở trường cao trung Anh Lý, đó tuyệt đối là trường học tư nhân giành cho quý tộc tốt nhất, mà bây giờ trường cô muốn đến là cao trung Bạch Tuân, trường này tuy rằng tập trung nhiều con cháu nhà quyền quý, nhưng lại chú trọng thành tích mà không phải gia thế, tỷ lệ trúng tuyển đại học mỗi năm cao nhất thành phố A.

Đường Nhiễm Mặc tựa hồ cố ý bồi dưỡng cô thành một học bá (1), hơn nữa muốn cô dựa vào bản lĩnh của mình thi vào trường đại học tốt, kỳ thật cô có chút áp lực, dù sao đã lâu như vậy kiến thức cao trung cô đã sớm quên sạch, một lần nữa tiếp tục học lại cao trung cô chỉ có thể nghiêm túc nỗ lực.

(1)Học bá: chỉ những người học giỏi đứng đầu

Anh mau chóng ngắt điện thoại, trả lại điện thoại cho cô nói: "Ngày mốt cháu sẽ đến trường học."

"Nhanh như thế... " Cô lẩm bẩm.

"Ngày nghỉ của cháu cũng đủ dài."

Cô lúc này bẹp miệng nói: "Ai sẽ ngại kỳ nghỉ nhiều đâu."

Thật là tính tình trẻ con.

Anh ở trong lòng chứa ý cười, bên ngoài càng bình tĩnh không biểu hiện ra, tiếp tục vùi đầu xử lý văn kiện mới thấp giọng nói: "Đồng phục, tài xế, tôi đã an bài tốt, cháu hãy thừa dịp còn hai ngày, hưởng thụ ngày nghỉ thật tốt."

"Nha... " Cô rũ đầu đi ra khỏi thư phòng, người bị vây trong trạng thái mất mát hoàn toàn không chú ý cửa ở trước mặt chỉ khép hờ, cứ thế cửng rắn xông lên.

Phát ra một tiếng vang không nhỏ, làm người ta nghe tới... có loại cảm giác bản thân cũng ẩn ẩn đau.

Mạt Lị che lại cái trán đau xót chậm rãi ngồi xổm xuống, sau một lúc lâu không có động tác.

Đường Nhiễm Mặc đi đến bên cạnh cô, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhăn dúm dó còn có dấu hiệu muốn sưng lên thành bánh bao nhỏ của cô, anh dấu đi ý cười.

"Đôi mắt dùng để trang trí sao?"

Anh duỗi tay chạm chạm vào vết thương trên trán cô, vừa mới chạm vào, cô liền phát ra tiếng kêu rất nhỏ: "Đau... Nhẹ một chút... "

Tay anh liền dừng lại.

Thanh âm của cô rất nhỏ rất nhỏ, tựa như đang làm nũng, nhưng anh có thể khẳng định, cô không phải đang làm nũng.

Cô nhất định không biết bản thân mình dùng đến loại giọng điệu nào nói ra mấy từ này, cô đau chết đi được, âm thanh nhẹ nhàng tinh tế, vừa ủy khuất vừa ngọt ngào lại trêu chọc tâm trí người đàn ông nào đó.

Trái tim Đường Nhiễm Mặc giống như bị móng vuốt mèo nhỏ gãi ngứa, không khó chịu nhưng rất khó bỏ qua.

Anh nghe được thanh âm chính mình có chút mất tiếng nói: "Tôi mang cháu đi thoa thuốc."

"Ừm... " Cô đáng thương hề hề nói.

Anh nắm tay cô đứng lên, trong một khắc da thịt chạm nhau hình như có ngọn lửa mạnh mẽ thiêu đốt, theo tay anh chậm rãi lan tràn đến tận tim.

Anh ở trong lòng yên lặng nói với chính mình, Đường Nhiễm Mặc, có lẽ đến lúc nên tìm một người phụ nữ.

Mà không phải như bây giờ thiếu chút nữa bụng đói ăn quàng.

Đường Nhiễm Mặc trước giờ không thích đi bệnh viện, cho nên ở trong chung cư của anh được chuẩn bị rất nhiều thuốc, vết thương bình thường như trầy da thường dùng, tất nhiên không phải ít.

Anh cùng cô ngồi trên sô pha, khoảng cách không quá mười centimet, tựa hồ họ có thể cảm thấy tiếng hít thở của đối phương.

Vết thương sau khi được xử lý tốt, cô sờ sờ cái trán, ngẩng đầu dùng đôi mắt mang cười nhìn anh "Cảm ơn chú."

Cho dù trước mắt một mãnh phồn hoa xinh đẹp, cũng không bằng một cái liếc mắt tươi cười của cô.

Đường Nhiễm Mặc đột nhiên sinh ra ý nghĩ quỷ dị này, anh nghiêng tầm mắt, hận không thể đi đến bệnh viện kiểm tra đôi mắt, nhưng không dời mắt còn tốt, vừa dời mắt liền nhìn thấy váy ngủ màu trắng cô đang mặc lệch qua một bên, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, đùi tuyết trắng... Bộ phận bị che đậy dưới váy ngủ mãnh liệt tiến vào tầm mắt gợi lên anh mơ màng không thôi.

Anh đứng dậy, mặt âm trầm rời đi.

Cô nhìn ra phương hướng anh đi không phải thư phòng, nghi hoặc hỏi: "Chú, chú làm gì nha?"

"... Tắm rửa." Anh hầu như từ hàm răng nhả ra mấy chữ này.

Mạt Lị ghé vào trên sô pha, cô không hiểu hiện tại là giờ nào rồi còn tăm rửa nha, huống chi không phải sau khi ăn cơm chiều đã tắm qua? Cô đương nhiên không biết, sau cơm chiều là tắm nước ấm, còn bây giờ muốn tắm chính là tắm nước lạnh.

Hơn nữa trước ngày đầu tiên trở lại trường học, cô nhận được một phần lẽ vật của anh, là một bộ váy ngủ màu hồng nhạt.

A, vẫn nên mặc quần dài thì hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện