Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

--------

Thân là tổng giám đốc, có người là bại gia lưu luyến thanh sắc, tiêu xài tài vật, có người là ngày lý vạn cơ, công việc bận rộn không ngừng cuồng, Đường Nhiễm Mặc tự nhiên là thuộc về người, nhưng có đôi khi vất vả quá mức, sẽ khiến người ta đau lòng, trước kia không ai đau lòng hắn, bất quá hiện tại không giống, bởi vì có Mạt Lị ở bên cạnh hắn, cho nên Mạt Lị thường xuyên làm nũng quấn lấy hắn, để cho hắn cùng mình chơi đùa... Cái gọi là chơi, chẳng qua là cùng cô xem kịch opera.

Giống như bây giờ.

Hai người bọn họ vừa mới về nhà, Đường Nhiễm Mặc đã bị M;  kéo ngồi trên sô pha, cô nằm trong lòng anh, lười biếng tựa vào người anh, kem trên tay có một chút dùng thìa móc, nhìn không chớp mắt xem bộ phim thần tượng vô cùng hot trên TV gần đây.

Đường Nhiễm Mặc cảm thấy tình tiết này thật ngu ngốc, đầu tiên là nữ chính bị tai nạn giao thông, sau đó là nam chủ mất trí nhớ, ngay sau đó lại là bạn gái cũ của nam chủ chạy ra, hết lần này tới lần khác nam chủ mất trí nhớ còn nhớ rõ bạn gái cũ là ai, lại không nhớ được phát hiện bạn gái là ai... Cốt truyện dần dần làm cho hắn chửi bới không thể, hắn bắt đầu nhớ tới đống văn kiện trên bàn làm việc của hắn, nhưng tiểu nhân mềm mại mềm mại trong ngực cũng sẽ không để hắn rời đi.

Mạt Lị ném hộp kem vào thùng rác một cách chính xác, đầu cũng không ngẩng lên, "Chú cảm thấy phim truyền hình rất nhàm chán?"

"Ừm." Hắn thẳng thắn.

"Nhưng em cũng cảm thấy những tài liệu đó rất nhàm chán."

"Cái này không giống."

"Sao lại không giống vậy?" Mạt Lị  nắm lấy tay anh, "Chú không cảm thấy chú làm việc quá liều mạng sao? Quả thực chính là đem Thịnh Thế lớn mạnh trở thành sứ mệnh."

Mí mắt hắn rũ xuống, nhẹ giọng cười nói: "Ngồi vào vị trí này, phải có giác ngộ trách nhiệm.”

Đối với việc mở rộng đế chế thương nghiệp, hắn chưa bao giờ là người có thể dễ dàng thỏa mãn.

Mạt Lị thở dài, nghiêng người lại, nửa nằm trong lòng hắn, giơ tay sờ lên khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, nghiêm túc nhìn chăm chú vào cậu, "Chú, chú không nợ Tiêu gia cái gì."

Tay hắn phủ lên mu bàn tay nàng, thu liễm ánh mắt, không nói.

"Chú đã vì Tiêu gia làm rất nhiều, coi như là ơn dưỡng dục, cũng báo xong, chú muốn trả hết tình cảm của Tiêu gia, là bởi vì chú từ đầu đến cuối không coi mình là người của Tiêu gia, chú xem mình là một người ngoài, nhưng hiện tại. Có em ở đây, chú vẫn chỉ muốn trở thành một người ngoài cuộc sao?"

"Đương nhiên là không." Anh thấp giọng, hôn lên khóe môi cô, "Thịnh Thế là Nhà họ Tiêu, là của anh, cho nên Thịnh Thế phải trở nên mạnh nhất trên thế giới."

"Thịnh Thế là của em, nhưng chú cũng là của em, em không cần Thịnh Thế trở thành đệ nhất thế giới, em chỉ muốn chú sống thoải mái một chút, cho dù, chú đem tài sản của Tiêu thị bại sạch cũng không sao, em là Đại tiểu thư Tiêu gia, em cho phép chú tùy hứng." Dùng một loại ngữ điệu thở dài, cô chậm rãi nói xong, một tay khoanh quanh cổ anh, khiến anh cúi đầu cách mình gần hơn một chút, tay kia nhẹ nhàng vuốt mặt anh, đôi mắt thâm thúy như đá đen, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng màu nhạt... Mọi lúc đều khiến cô bị ám ảnh.

Đúng vậy, đã từng có rất nhiều người không cách nào lý giải, vì sao Đường Nhiễm Mặc có thể vì Thịnh Thế mà làm việc chăm chỉ như vậy, trên danh nghĩa anh là con nuôi của Tiêu lão gia tử, nhưng tất cả mọi người đều biết hắn bất quá chỉ là một công cụ, có người suy đoán hắn là vì triệt để khống chế doanh nghiệp của Tiêu gia mà diễn trò, sau khi vợ chồng Tiêu thị qua đời, loại thanh âm này càng lớn hơn.

Thôn tính Tiêu gia? Không, hắn không cần thôn tính, không ai biết, năm đó khi Tiêu Viễn cười hì hì đem Thịnh Thế cho anh, cũng đem tất cả tài sản của Tiêu gia giao cho anh, huyết mạch tiêu gia, sớm đã nắm trong tay anh, rất nhiều năm trước, anh đã trở thành chủ nhân chân chính của Tiêu gia.

Tiêu lão gia tử quá mức khôn khéo, khi phát hiện hài tử nhiều năm trước nhận nuôi đã dần dần không khống chế được, lão nghĩ hết mọi biện pháp kiềm chế Đường Nhiễm Mặc, thẳng đến ngày lão chết đi, lão cũng gọi Tiêu Viễn đến trước giường, hảo hảo dặn dò, Đường Nhiễm Mặc cũng không thể tin.

Đường Nhiễm Mặc cũng không rõ ràng lắm cha con bọn họ nói chuyện ngày đó, Tiêu lão gia tử chết, hắn giữ im lặng, không có khổ sở cũng không có vui vẻ, nhưng sau tang sự, Tiêu Viễn liền đem toàn bộ tài sản giao cho hắn.

Khi đó, Tiêu Viễn cười cực kỳ ngu ngốc, "Tiểu Mặc, anh tin tưởng năng lực của chú."

Đường Nhiễm Mặc cũng chính là vào lúc này đối với Tiêu lão gia tử đồng tình đạt tới cực điểm, tính kế một đời thì như thế nào? Lại hết lần này tới lần khác có một đứa con trai có chỉ số thông minh thành số âm tăng trưởng, chắp tay cho người ta, cũng giống như Tiêu lão gia tử không coi hắn là người Tiêu gia, Đường Nhiễm Mặc cũng chưa bao giờ coi mình là người Tiêu gia.

Hắn từng nghĩ tới, cho dù Mạt Lị  là người thừa kế duy nhất của Tiêu gia danh chính ngôn thuận, vậy thì như thế nào? Hắn tân tân khổ khổ xử lý thành quả nhiều năm, không có lý do gì phải giao cho một nha đầu ngậm thìa vàng cái gì cũng không hiểu, Đường Nhiễm Mặc không phải là người tốt gì, hắn cũng muốn chỉnh đốn Tiêu thị, muốn xem Tiêu lão gia tử có tức giận bò ra khỏi mặt đất hay không, muốn nhìn xem khi đó Tiêu Viễn có biểu tình gì.

Nhưng mấy năm trở thành tổng giám đốc Thịnh Thế, hắn không ngừng mở rộng lãnh thổ của Thịnh Thế ở đế quốc thương nghiệp, cùng lý tưởng chỉnh đốn Tiêu thị xa xa vô hạn, hắn từng đem lý do trở về vì thế hắn bị khơi dậy niềm vui cùng dã tâm sinh tử đoạt đoạt trên thương nghiệp, cho đến bây giờ, tiểu cô nương một câu chọc thủng tâm tư của hắn.

Trước đây, giới hạn lớn nhất mà anh nghĩ đến là cho cô một phần cơm áo gạo tiền là tốt rồi, nhưng bây giờ, anh muốn dâng hết mọi thứ cho cô.

Đường Nhiễm Mặc hôn lên mặt cô, bất đắc dĩ nói: "Mạt Li có đôi khi, tôi thật hy vọng em có thể ngốc một chút."

Cô không cần thông minh như vậy, sẽ không mỗi một lần đều có thể dễ dàng lay động trái tim hắn như vậy.

  ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện