Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

------------

Thu Bạch Bạch hiện tại rất không tốt, bởi vì chân cô bị thương, hiện tại đều có người ở sau lưng kêu nàng tiểu người què, cô vừa nghe đến liền sinh khí, vừa giận liền chụp cái bàn, thế là bàn học liền như vậy ở tay cô dưới chưởng nát……

Giáo viên chủ nhiệm mệt mỏi nói không quản được cô, sau đó cô được hiệu trưởng mời đi uống trà, nói về cuộc sống, Thu Bạch Bạch đã chuẩn bị tốt toàn bộ quá trình dùng trầm mặc đối phó với canh gà tâm linh, cho đến khi cô đẩy cửa ra nhìn thấy Phương Dữ.

Có một câu nói cổ xưa được nói như thế nào? Cừu nhân gặp nhau, hết sức đỏ mắt.

“Biếи ŧɦái!”

"Phụ nữ điên!"

Hai người đồng thời chỉ vào đối phương kêu to, ở một mức độ nào đó xem như phi thường ăn ý.

Thu Thiên ở một bên nói: "Phương ca ca và chị gái quen nhau? ”

Hai người lại đồng thanh: "Không biết! ”

Bước này là như nhau, không ai nghi ngờ nếu họ có thực sự không biết.

Vừa nói xong, bọn họ lại trừng mắt nhìn nhau một cái, giọng điệu của Phương Dữ âm dương quái khí, "Thì ra cô chính là chị của Thu Thiên."

Hắn hiển nhiên là đã nghe nói qua Thu Bạch Bạch, lộ ra biểu tình quả nhiên như thế, khẳng định cũng là nghe được những lời không tốt về Thu Bạch Bạch.

“Phương ca ca?” Thu Bạch Bạch không cam lòng yếu thế, ánh mắt nhìn Thu Thiên và Phương Dữ, cuối cùng quái dị nói một câu, "Anh trai gì với cái dạng này, anh trai mưa thì có”

"Chị, chị không cần nói lung tung! Em và Phương ca ca không phải như chị nghĩ!" Thu Thiên đỏ mặt, tuy rằng nói là đang cực lực phản bác, nhưng thẹn thùng của cô ngược lại làm cho người ta không khỏi nghĩ về phương diện kia.

Phương Dữ khinh thường cười nhạo, "Phụ nữ điên, đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều giống như cô đầu óc có bệnh, tiểu gia ta là người có nguyên tắc, sẽ không xuống tay với vãn bối."

Thu Bạch Bạch dựa vào tường huýt sáo, bộ dáng nếu không đứng đắn thì có bao nhiêu không đứng đắn, "Lại là vãn bối, lại bên là ca ca, quan hệ nam nữ này thật đúng là phức tạp nha, rốt cuộc là vãn bối hay là anh em, tôi sao không biết Thu Thiên lại có thêm một thân thích?"

"Chị à, em..." Cô ta  bị châm chọc khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Thiên  không nói nên lời.

Phương Dữ lạnh lùng, "Thu Bạch Bạch, lần trước một cước tiểu gia còn chưa tính sổ, hôm nay cô lại mở miệng ngậm miệng trào phúng Thu Thiên, có phải nghĩ Phương Dữ ta ăn chay hay không?"

Khi cơn thịnh nộ của hắn ầm âm, toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi thuốc súng.

Hiệu trưởng run rẩy uống trà, không nói lời nào, xem kịch, dù sao ba người bọn họ cũng đã hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của ông, ông cũng vui vẻ làm người trong suốt, Phương Dữ hắn đắc tội không nổi, vẫn là để cho Thu Bạch Bạc hấp dẫn hỏa lực một chút đi.

"A ~ Anh muốn thay Tiểu Bạch Liên ra mặt nha." Thu Bạch Bạch không thèm để ý một tiếng cười, "Vậy thì đến đây, ai sợ ai chứ? Ngày đó chỉ thưởng cho anh một đoạn tử tuyệt tôn cước còn tiện nghi anh!"

Phương Dữ tức giận cười ngược lại, "Được, hôm nay đừng trách anh đây muốn phá hư quy củ không đánh phụ nữ."

"Chậc, có thể cho anh phá hư quy củ, tôi thật đúng là vinh hạnh." Thu Bạch Bạch bày ra tư thế ứng đối.

Giữa hai người điện quang hỏa thạch, khí thế đối diện, ai cũng không cho ai.

Phương Dữ nới lỏng cà vạt, lại nâng ống tay áo lên, nụ cười tàn khốc trên mặt mở rộng, "Không giáo huấn nhóc, nhóc còn không biết trời cao đất dày."

"Phương ca ca, không cần..."

"Thu Thiên, em đừng để ý!" Phương Dữ hất tay Thu Thiên  ra, từng bước từng bước tới gần Thu Bạch Bạch, nhìn bộ dáng đối phương không thèm để ý, trong lòng hắn càng tức giận hơn, hôm nay không làm cô nhuệ khí, hắn không mang họ Phương! Cửa phòng làm việc lại một lần nữa mở ra, lần này vang lên thanh âm rất linh động, "Hôm nay phòng hiệu trưởng náo nhiệt như vậy nha, xem ra em đến đúng lúc nha."

Ngữ điệu nhẹ nhàng hoạt bát, cùng lúc này nói muốn khơi mài chiến tranh, không hợp nhau.

Đó là Mạt Lị.

Phương Dữ không quên Thu Bạch Bạch là bạn của Mạt Lị , hắn dừng bước, vốn không định đánh Thu Bạch Bạch, chỉ là muốn làm bộ làm cho cô sợ hãi, kết quả nha đầu này căn bản cũng không sợ, hắn cũng không đánh phụ nữ, còn muốn cứ như vậy vỗ vỗ ý tứ của Thu Bạch Bạch một chút, kết quả Mạt Lị  tới, coi như là hóa giải sự xấu hổ của hắn, bất quá trong mắt hắn vẫn còn lửa giận, sắc mặt rất không thân thiện.

"Cắt~" Hắn vừa nhìn thấy Mạt Lị  liền sợ, Thu Bạch Bạch cảm thấy không có ý nghĩa, cô lười biếng dựa vào tường một lần nữa, rồi lại cứng đờ trong một ánh mắt, cô nhìn về phía Mạt Lị đang cười xán lạn với mình, giật giật khóe miệng, "Mạt Lị .."

Mạt Lị đi tới bên cạnh cô, "Không phải đã nói chờ tớ đưa cậu tới sao? Sao lại đi trước? ”

"Ách, cái này..."

Thu Bạch Bạch từ sau khi bị thương, đều là Mạt Lị chiếu cố cô, kể cả đi vệ sinh đều là Mạt Lị dìu cô đi, nhưng Thu Bạch Bạch vừa mới nhận được tin hiệu trưởng muốn gặp cô, cô cũng không đợi Mạt Lị  đến căng tin giúp cô, một mình một mình nhảy nhót chạy tới.

Thu Bạch Bạch đối mặt với Thu Thiên không yếu thế, đối mặt với Phương Dữ mặt lạnh cũng không yếu thế, nhưng đối mặt với Mạt Lị, cô yếu... Cho dù Mạt Lị  đang cười, hơn nữa cười rất đẹp, nhưng hết lần này tới lần khác làm cho người ta cảm thấy gió lạnh quá cảnh, sau lưng sinh ra một cỗ lãnh ý.

Mạt Lị cười, liền dùng chân chạm vào mắt cá chân Thu Bạch Bạch , lực đạo không nặng, nhưng trán Thu Bạch Bạch cũng chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, Mạt Lị nghiêng đầu chớp mắt, "Ai, tớ nhìn biết Thu Bạch Bạch chân tốt hơn rồi, bởi vì nhìn bộ dáng cậu chơi rất vui vẻ mà."

"Cô nãi nãi! Tớ đã sai! Tớ sai không phải là không thể!?" Phòng tuyến tâm lý  Thu Bạch Bạch sụp đổ, "Tớ  nên chờ cậu, không nên đi lung tung, tớ biết lỗi!"

Mạt Lị hài lòng đưa tay sờ sờ đầu Thu Bạch Bạch, nụ cười ngọt ngào, "Bạch Bạch thật đúng là một đứa trẻ thành thật tốt.”

Phương Dữ hoảng hốt, cho rằng mình nhìn thấy Phương Ý năm đó... Chị gái thích đùa giỡn với em trai.

  ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện