Editor: Phong Quang

Trần Tiểu Vũ cùng Ngô Phi nhìn nhau liếc mắt một cái, làm ra vẻ thân thiết nhìn như thật sự quan tâm nói: "Bạn học Tiêu, cậu không làm bài tập không ngại cứ việc nói thẳng, cậu là học sinh tốt, cho dù lão sư có biết cũng sẽ không trừng phạt cậu, một hai lần không làm bài tập lão sư nhất định không để ý."

Mạt Lị vẫn kiên trì nói: "Tôi có làm."

Ngô Phi cũng nói: "Cậu luôn miệng nói có làm vậy vở bài tập đâu, có phải quên mang theo hay không?" Cô ta còn vô cùng tri kỷ giúp Mạt Lị tìm một lý do tốt.

"Tôi có mang theo." Mạt Lị bổng nhiên cười, lại từ trong cặp sách lấy ra quyển vở đưa cho Chu Lạc "Đây."

Trần Tiểu Vũ cũng Ngô Phi đều ngây ngẩn cả người, mới kịp phản ứng nói: "Không phải là vở bài tập khác chứ... "

Chu Lạc mở ra lật lật trong chốc lát, thật sự là bài tập hình học, cậu học toán tốt nhất liếc mắt một cái có thể nhìn ra tính toán tỉ mỉ sạch sẽ như thể hoàn toàn không phải dùng để ứng phó cho qua cửa "Là bài tập toán học ngày hôm qua."

Sau khi nghe Chu Lạc nói không chỉ Trần Tiểu Vũ và Ngô Phi, ngay cả Thu Bạch Bạch đứng một bên xem kịch vui cũng yên lặng quay đầu kinh ngạc nhìn Mạt Lị.

Không khí chung quanh lặng lẽ thay đổi khác thường, các nữ sinh đang ồn ào tranh cãi trong nháy mắt liền an tĩnh xuống, nhìn chằm chằm các nam sinh dào dạt đắc ý, nữ thần của bọn họ làm sao có khả năng nói dối không làm bài tập chứ? Mạt Lị nhìn Ngô Phi, tuy đang cười nhưng trong ánh mắt tựa hồ cất giấu mũi tên nhọn, chỉ cần cô ta vừa có hành động liền không chút nào do dự làm cô ta thương tích đầy mình... Ngược lại không bằng có thể nói cô ta bị khí thế vô hình kia khóa chặt, không thể nhúc nhích.

Sau lưng chợt lạnh, trong cuộc đời của Ngô Phi lần đầu tiên biết, một người cười ôn nhu vô hại cũng có thể làm người ta không cách nào che dấu sợ hãi.

"Tôi còn một bản nháp dùng để báo cáo kết quả bài tập, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được, nếu cậu thích vở bài tập của tôi đến như thế, tôi cũng không cần cậu trả, dù sao, nhà chúng tôi còn không thiếu chút tiền mua mấy trang giấy."

Giết người trong vô hình.

Chu Lạc muốn nói một bản nháp lại được viết tinh tế cẩn thận như thế, nộp chung với vở bài tập của những bạn học khác, có phải quá khoa trương rồi không... Cậu rốt cuộc cậu nhịn xuống không nói.

Nhà cô không thiếu chút tiền mua giấy, chẳng lẽ nhà cô ta thiếu sao!?

Trên mặt Ngô Phi một trận xanh một trận trắng, cô ta như nghe thấy người bên cạnh cười nhạo một tiếng, cô ta phát hiện ở trước mặt Mạt Lị, hoàn toàn không có năng lực phản bác!

Trần Tiểu Vũ vì thể diện của bản thân tự nhiên phải đứng về phía bạn tốt, cô ta trào phúng nói: "Tiêu gia quả thật có tiền, chúng ta nào so sánh được chứ? Dù sao dùng cũng không phải tiền mình kiếm đương nhiên càng thoải mái, muốn tiêu như thế nào liền tiêu thế đấy, nhưng chúng tôi không giống, còn cần chút tiền sách vở đó, cậu nói có đúng không, bạn học Tiêu?"

"À, chuyện này có chút phiền phức." Mạt Lị ngượng ngùng cười nói: "Chỉ là mỗi lần chú cho tôi tiền tiêu vặt rất nhiều, tôi vừa không mua quần áo, cũng không cần ăn cơm bên ngoài, cậu cũng biết, trưởng bối trong nhà luôn thích bị người ta làm nũng xin tiền nha, họ nhất định rất có cảm giác thành tựu, vì thế tôi chỉ có thể đến cửa hàng văn phòng phẩm mua nhiều sách vở một chút, tôi còn rất nhiều, nếu cậu thích tôi có thể cho cậu, như vậy cậu không cần lo lắng sẽ thiếu chút tiền mua vở bài tập, không phải sao?"

Cô nghiêng đầu ngây thơ nói, cười đến xinh đẹp đáng yêu, này cũng chỉ là chút tiền tiêu vặt Đường Nhiễm Mặc cho cô, tài sản Tiêu gia để lại cô còn chưa có tính đâu.

Trần Tiểu Vũ thật sâu cảm thấy mình bị xem thường, nhưng cô ta tìm nữa ngày cũng không nghĩ ra bất luận cái gì để phản bác, cô ta nghẹn đỏ mặt, rốt cuộc nghẹn không ra một từ.

Mạt Lị không tốn bao nhiêu sức cứ như thế toàn thắng, không còn cách nào khác, đối với thân phận của cô bây giờ có trăm ngàn loại phương pháp khoe giàu, nhưng mà đối với một đám trẻ ranh, trình độ này là đủ rồi.

Thu Bạch Bạch nhìn về phía Mạt Lị, liên lục vuốt cằm tấm tắc cảm thán "Hóa ra cậu không phải Tiểu Bạch hoa, mà là hoa ăn thịt người nha."

Mạt Lị nhìn Thu Bạch Bạch thật tâm nở rộ ra tươi cười sáng lạn.

Chỉ là mấy đứa trẻ mười sáu mười bảy tuổi chưa tiếp xúc nhiều với xã hội làm sao đấu lại một người từ nhỏ đã ra ngoài kiếm sống như cô? Có lẽ từng chết một lần cô đã sớm nhìn thấu, trên người phảng phất mang hơi thở không tranh giành, nhìn như vô hại khiến người ta có ảo giác cô là một người dễ khi dễ, coi như không cảm nhận được địch ý từ các nữ sinh, cũng từng học qua cao trung một lần, những thủ đoạn nhỏ giữa các nữ sinh, cô thấy nhiều, cũng ứng phó nhiều.

Thủ đoạn nhỏ bây giờ của bọn họ, hoàn toàn không đáng để vào mắt.

Trấn chiến tranh 1vs2 không công bằng này, lấy thắng lợi của Mạt Lị chấm dứt, Ngô Phi cùng Trần Tiểu Vũ không chiếm được tiện nghi từ trên người cô không cam lòng trở về chỗ ngồi, tạm thời nuốt cục tức này xuống.

Mọi người bắt đầu ở trong lòng đánh giá khác đối với Mạt Lị, ít nhất cô không giống như vẻ bề ngoài dễ bị người ta bắt nạt. Không phải người bình thường có thể chọc tới.

Đến giờ nghỉ trưa, Thu Bạch Bạch đặt sách vở vào trong ngăn kéo, đang định đi ra ngoài phòng học, nhìn thấy Mạt Lị đi đến trước mặt cô.

"... Làm gì?"

"Hôm nay tôi quên không mang theo hộp cơm tiện lợi, tôi không biết đường đến nhà ăn đi như thế nào, cậu có thể dẫn tôi đi không?" Cô đáng thương hề hề nhìn Thu Bạch Bạch, phảng phất Thu Bạch Bạch cự tuyệt cô chính là chuyện tàn nhẫn nhất trong thiên hạ.

Lúc trước đều có dì giúp việc làm cơm mang đến đây, nhưng hiện giờ đã xin nghỉ, tuy rằng cô có thể mỗi buổi sáng tự mình làm cơm mang theo, bất hạnh là cô quên chuẩn bị hộp tiện lợi.

"..." Thu Bạch Bạch trầm mặc một hồi lâu, tròng mắt vừa chuyển mới không đứng đắn cười nói: "Đi nhà ăn làm gì, đồ ăn nơi đó cũng không thể ăn, cậu có gan thì đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi ăn ngon."

Không chút do dự cô gật gật đầu nói: "Được... "

Thu Bạch Bạch ngẩn cả người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện