Theo thanh âm phức tạp của Tịch Mạt, trang phục trên người bị xé một mảng lớn lộ ra làn da trắng nõn.
"Bùi Hạo Thần, anh làm cái gì vậy?" Tịch Mạt theo bản năng tránh né, thân thể hoàn toàn dựa vào cửa xe.
"Kiểm tra a!" Bùi Hạo Thần cười ác ý. "Các người cô nam quả nữ ở chung một phòng không thể chỉ trong sáng mà nói chuyện phiếm đi." Hắn nắm lấy cằm Tịch Mạt. "Lúc tôi rời khỏi các người cũng đã sớm làm xong rồi, đừng nói với tôi còn chưa bắt đầu đi."
"Bùi Hạo Thần, anh buông tôi ra!" Tịch Mạt cố sức giãy dụa.
"Thả em ra thế nào, Thẩm Kỳ Nhiên đã làm cho em thoả mãn rồi sao?" Hắn thấp giọng nâng lên cằm Tịch Mạt. "Em không cần tôi nữa?"
"Bùi Hạo Thần, tư tưởng của anh đừng lúc nào cũng bẩn thỉu như vậy có được hay không?"
"Là tôi hay chính các người mới bẩn thỉu?" Tay của hắn dùng sức mấy phần. "Khó nhịn đến như vậy sao? Coi như có muốn đến phát điên thì các người cũng không thể đi tìm một khách sạn nào sao? Làm ngay cả trong phòng khiêu vũ a..!!" Bùi Hạo Thần cười ác ý. "Các người ngược lại còn dám chơi cả ở nơi đó!?"
"Bùi Hạo Thần." Tịch Mạt lớn tiếng kêu lên, giơ tay đẩy mạnh hắn ra. "Tôi xin anh đừng đem toàn bộ những người không liên quan đánh đồng với bản thân mình."
"Tịch Mạt, tôi đột nhiên hoài nghi Thẩm Kỳ Nhiên tốt tính như vậy, giới thiệu cho em một nơi làm việc có phải hay không để dễ dàng cùng em ngoại tình?"
"Bùi Hạo Thần, anh nghĩ Kỳ Nhiên cũng giống như anh sao?" Tịch Mạt giễu cợt.
"Tôi thế nào?" Bùi Hạo Thần nhíu mày. "Lương Tịch Mạt, giữa nam và nữ bất quá cũng sẽ xảy ra một chút chuyện. Chẳng lẽ Thẩm Kỳ Nhiên cũng không nghĩ sẽ muốn em sao?" Hắn hừ lạnh rồi cười trào phúng. "Đừng có nói đùa."
"Suy nghĩ của anh cũng chỉ đến vậy thôi à?"
"Bằng không em cảm thấy thế nào?" Hắn nhíu mày. "Tịch Mạt, tôi lúc nảy còn muốn quan minh chính đại đứng trước mặt cậu ta mà nói đây."
"Buông tay!" Tịch Mạt hô to. "Kỳ Nhiên sẽ không giống như anh nói vậy!"
"Thế nào, thẹn quá hoá giận à?" Bùi Hạo Thần giễu cợt.
"Bùi Hạo Thần, hiện tại mời anh buông tay!" Tịch Mạt hô to, dùng tay còn lại cố sức mở cửa xe.
"Đừng có phí hơi sức." Hắn đột nhiên kéo Tịch Mạt gần hơn tới ngực mình. "Em cũng cảm thấy những gì tôi nói là sự thật phải không?"
"Tôi không có!" Tịch Mạt giãy dụa. "Buông tôi ra."
"Tôi không thả thì thế nào, tôi thích để em gọi cứu mạng như thế đấy, còn phải gọi lớn tiếng nữa." Chóp mũi của hắn xẹt qua gương mặt cô. "Nói cho tôi biết các người có phải hay không đã làm rồi?" Bùi Hạo Thần như có như không lướt nhẹ làn môi, hắn sờ nhẹ lên gò má của cô, tay còn lại lần mò đến đùi Tịch Mạt.
"A!" Tịch Mạt thét lên khước từ. "Bùi Hạo Thần, anh đừng ép tôi!"
"Làm gì như kiểu tôi đang cậy mạnh ức hiếp em vậy?" Bùi Hạo Thần giễu cợt. "Lương Tịch Mạt, em là vợ của tôi lại không để cho tôi đụng. Em ở đây thủ thân như ngọc là vì ai?" Tay của hắn trượt lên trước ngực Tịch Mạt đột nhiên dùng sức một cái.
"Ưm.!.!" Tịch Mạt hừ nhẹ.
"Nghe được ít nhiều thanh âm kích tình của em rồi a!!" Hắn vỗ vỗ gò má Tịch Mạt. "Nhạy cảm như vậy còn nói các người không có làm gì."
"Bùi Hạo Thần, tôi nói không có là không có, anh buông tôi ra!" Tịch Mạt hoảng sợ giùng giằng, cô đã cảm giác được khí tức nguy hiểm, cô đang cảm thấy hối hận vì đã chống đối hắn. "Bùi Hạo Thần, anh buông tôi ra! Chúng tôi thật sự là trong sạch!"
"Đều đã bị bắt ở tận giường rồi còn không biết xấu hổ nói mình trong sạch." Bùi Hạo Hạo Thần chán ghét nghiến răng.
"Anh đừng có ngậm máu phun người!" Giải thích với người không nói lý lẽ làm Tịch Mạt xúc động phẫn nộ.
"Tôi ngậm máu phun người như thế nào a?" Hắn khiêu khích. "Em nói không có thì không có sao?" Bùi Hạo Thần chê cười. "Em ngoan ngoãn để cho tôi kiểm tra tôi liền tin tưởng em!"
"Bùi Hạo Thần, anh khốn kiếp!"
"Tôi khốn kiếp không phải em đã sớm biết rồi sao?" Bùi Hạo Thần cười. "Cạch!" Ghế dựa của Tịch Mạt đột ngột được điều chỉnh ngã xuống, hắn thuận thế tiến tới đè lên người cô.
"Bùi Hạo Thần, buông tôi ra, buông ra!" Tịch Mạt kịch liệt giùng giằng, chiếc xe theo động tác của hai cũng đung đưa một chút.
"Chờ tôi kiểm tra xong tự nhiên sẽ thả em ra." Hắn nảy sinh ác ý, dùng sức xé rơi áo ngực của Tịch Mạt.
"Bùi Hạo Thần!" Tịch Mạt tuyệt vọng hô lớn. "Anh không thể làm như vậy."
"Lương Tịch Mạt, em sai lầm rồi, trên thế giới này không có loại chuyện nào mà Bùi Hạo Thần không thể làm." Hắn vừa nói tay vừa mơn trớn đến bụng cô.
Tịch Mạt thân thể cứng ngắc. "Bùi Hạo Thần, anh không thể đối xử với tôi như vậy!" Cô lắc đầu, trong đôi mắt to tròn tràn đầy hoảng sợ.
"Hiện tại sợ đã muộn." Hắn khẽ cười. "Sau lưng tôi cùng Thẩm Kỳ Nhiên thì phải sớm biết sẽ nhận lấy hậu quả chứ." Hắn vừa dứt lời liền đưa tay xé rách quần Tịch Mạt.
Màu vàng nhàn nhạt dưới ánh đèn càng tôn lên nước da trắng muốt của cô, bắp chân lộ ra khiến Bùi Hạo Thần cổ họng có chút căng lên, hắn dùng ngón tay từ từ phát hoạ bắp chân nõn nà kia.
"Bùi Hạo Thần, anh không sợ sẽ gặp báo ứng sao?"
"Tôi kiểm tra vợ của mình thì có cái gì là gặp báo ứng, nói báo ứng thì cái người đi ngoại tình với vợ người ta mới đáng bị kìa." Hắn tỉnh táo đối lời lại. "Em là không muốn để tôi nhìn nên mới ác tâm nói xấu chồng mình như vậy?"
"Bùi Hạo Thần, anh nhất định phải đem tôi ra cái dạng thế này mới chịu vừa lòng sao?"
"Em cho rằng em rất thanh cao sao? Một người phụ nữ không biết xấu hổ, tán tận lương tâm, sau lưng chồng mình đi ngoại tình với người đàn ông khác." Hắn thô lỗ nâng cằm Tịch Mạt lên. "Tịch Mạt, bất đắc dĩ phải cưới một phế phẩm về nhà tôi đã cảm thấy rất ghê tởm rồi, tôi không muốn cùng người khác chia sẻ cùng một người phụ nữ có hiểu không?" Lời vừa dứt bàn tay liền không an phận dao động khắp nơi khiến Tịch Mạt trở tay không kịp. 1
"Tịch Mạt, em có biết thân thể của em xinh đẹp bao nhiêu không?" Một mặt dùng ánh mắt để thưởng thức, mặc khác lại như một nghệ nhân gảy đàn dương cầm, bàn tay xẹt khắp nơi trên thân thể cô. Cổ tay bị Bùi Hạo Thần đột ngột bắt lấy đẩy lên trên đầu, tư thế của cô lúc này chẳng khác nào 'mặc người hành xử."
"Lưu manh, buông tôi ra!" Tịch Mạt giãy dụa thân thể.
"Tôi nhanh như vậy đã bị em gọi là lưu manh rồi sao!?" Hắn hài hước, theo thân thể giãy dụa của cô, hắn luồng tay vào phác hoạ dáng vẻ đung đưa liêu nhân kia.
"Bùi Hạo Thần, anh giết tôi đi!" Hắn không chút kiên kị quan sát cơ thể cô, Tịch Mạt rốt cuộc vẫn chịu khuất nhục mà rơi nước mắt.
"Tôi muốn giữ lại em hoàn hảo nhất để hưởng dụng, sao có thể nỡ giết em chứ!"
Bùi Hạo Thần ngón tay dò xét đi vào bên trong. "Còn chưa đủ đâu." Hắn vừa nói tay vừa duỗi ta tiến đi vào.
"Ô..." Ánh mắt Tịch thuận thế trợn to, dị vật xâm lấn làm cho cô không dám động mình lộn xộn.
Bùi Hạo Thần cười nhẹ cảm thụ nơi đó, hắn duy trì tư thế trừu sáp bên trong. Hắn đương nhiên biết Thẩm Kỳ Nhiên đối với Tịch Mạt là yêu mến cùng tôn trọng, cậu ta sẽ không ở hoàn cảnh như hiện tại mà ở ngoài cùng Tịch Mạt quan hệ. Chẳng qua càng như vậy hắn càng cảm thấy bọn họ vẫn rất bẩn thỉu không chịu nổi. Người phụ nữ này tại sao có thể lấy được sự yêu thương chân thành đến như vậy? Vừa nghĩ đến bọn họ không chút kiên kị ôm hôn nhau, Tịch Mạt thậm chí còn muốn buông tay hắn mà lựa chọn Thẩm Kỳ Nhiên, cơn thịnh nộ trong lòng liền trong phút chốc bộc phát.
Hắn tức giận dùng sức ở ngón tay, Tịch Mạt thân thể hoàn toàn buông lỏng, 'nhất thanh khuất nhục'* nhắm lại hai mắt.
"Xem ra mị lực của em cũng không đủ lớn! Thân thể đẹp như vậy mà, hay Thẩm Kỳ Nhiên không còn nhớ em?" Hắn cười. "Cậu ta cũng cảm thấy ghê tởm đi!" Hắn ác liệt nói.
"Buông tôi ra!" Tịch Mạt thanh âm run rẩy, nước mắt tuôn như mưa muốn đẩy cửa bổ nhào ra ngoài.
"Em sao lại khó nhịn như vậy, muốn tôi dùng tay để thoả mãn em sao!?" Hắn vừa nói ngón tay bên trong liền bắt đầu động. "Tịch Mạt, em thật sự rất 'trong trắng', nơi này giống như chưa từng ai chạm qua vậy." Lời nói bình thường nhưng cực kì khó nghe làm trái tim Tịch Mạt đau nhói, mỗi một dây thần kinh đều phải chịu đựng sự tra tấn, cô cắn chặt môi đến tứa ra máu. "Ô...ưm..." Tịch Mạt càng khóc hắn càng thêm dùng sức.
Bùi Hạo Thần chau mày tiến tới dùng tay lau đi vết máu trên môi cô. Nghĩ tới chỗ này từng bị một người đàn ông khác hôn qua hắn liền tàn bạo dùng thêm sức.
"Bùi Hạo Thần, anh nhất định phải làm nhục tôi như vậy mới cảm thấy vui vẻ sao?" Tịch Mạt dựng người ngồi thẳng dậy, tại thời điểm này cô đã không còn cảm giác mất thể diện nữa rồi.
"Không muốn làm ra cái dạng tỏ là mình vô tội rồi la hét lên hay tốt hơn là núp vào một xó nào đó run thành một đoàn nữa à?"
Nước mắt của Tịch Mạt nhanh chóng phai nhoà. "Một người phụ nữ bị anh nhìn rồi sờ qua sờ lại lại biểu hiện sợ hãi vô tội không phải rất giả tạo sao?"
"Lương Tịch Mạt, tôi cho tới bây giờ cũng không biết em lại loại phụ nữ không biết xấu hổ như vậy." Bùi Hạo Thần cắn răng.
"Bùi Hạo Thần, tôi mà biết mất mặt thì đã sớm đi tự sát rồi." Tịch Mạt hung hăng nhìn Bùi Hạo Thần sau đó kéo kéo mảng vải sớm đã tả tới gần đầu gối, cô cắn làn môi đến sưng đỏ, thân thể cũng đau đến phát run.
Bùi Hạo Thần khinh thường liếc một cái sau đó nổ máy xe, trong bầu trời đêm chiếc xe lao thẳng đi mất hút.
Lăng Vân Hiên.
Bùi Hạo Thần trước đó đã nói tất cả người hầu trong nhà không được bén mảng đến phòng Tịch Mạt. Hắn thô lỗ trắng trợn kéo cô vào phòng dùng sức đạp mạnh cánh cửa.
Ở phòng khiêu vũ cả buổi chiều đều không có nhàn rỗi lại trải qua một 'sự kiện' kia, giờ phút này Tịch Mạt không một chút hơi sức, cô khóc sụt sùi từ từ đi đến giường kéo chăn vây quanh thân thể.
"Em như vậy là mời mọc tôi sao?" Bùi Hạo Thần nâng cằm Tịch Mạt lên, cô cứ khóc thút thít làm hắn càng thêm giận không kiềm được, bất quá chỉ là đụng chạm một chút có cần khóc thành ra như vậy không, nhìn đôi môi sưng đỏ của cô hắn lại liên tưởng đến chuyện kia. "Đến đây cho tôi." Hắn thô bạo đem Tịch Mạt kéo vào phòng vệ sinh. "Lập tức đánh răng thật sạch sẽ, bằng không tôi liền lập tức gọi điện đến toà soạn báo 'người thừa kế duy nhất của Thẩm gia làm kẻ thứ ba', lúc đó nhất định sẽ rất chấn động!"
"Người kia là ai vậy?" Tịch Mạt không quan tâm lời uy hiếp của Bùi Hạo Thần mà trực tiếp hỏi ra nghi vấn của mình. "Người đàn ông đó rốt cuộc là ai?"
"Đàn ông, đàn ông nào?" Bùi Hạo Thần nhíu mày.
Tịch Mạt lẳng lặng nắm thật chặt bồn rửa mặt, các khớp ngón tay đều đã chặt đến trắng bệt.
"A!" Nhìn Tịch Mạt sắc mặt khác lạ Bùi Hạo Thần lộ ra nụ cười thoã mãn. "Ý của em là ai mạnh hơn để 'thượng' em có phải không?" Bùi Hạo Thần cười nhạo nói.
Đối với Bùi Hạo Thần cố ý vũ nhục, Tịch Mạt lựa chọn cách là coi thường lại hắn.
"Tôi lừa gạt em cũng không thể trách tôi hết, là em gạt tôi trước, người ta làm sao biết người kia là chứ?" (ĐM 😒😒😒)
"Anh...." Tịch Mạt ngẩng đầu tức giận nhìn hắn. "Nói cho tôi biết."
"Tôi thật sự không biết người kia là ai, tôi nói là biết chẳng qua chỉ là một chút thủ đoạn dụ em về mà thôi."
*nhất thanh khuất phục: ở thế yếu mà chấp nhận chịu nhục.
"Bùi Hạo Thần, anh làm cái gì vậy?" Tịch Mạt theo bản năng tránh né, thân thể hoàn toàn dựa vào cửa xe.
"Kiểm tra a!" Bùi Hạo Thần cười ác ý. "Các người cô nam quả nữ ở chung một phòng không thể chỉ trong sáng mà nói chuyện phiếm đi." Hắn nắm lấy cằm Tịch Mạt. "Lúc tôi rời khỏi các người cũng đã sớm làm xong rồi, đừng nói với tôi còn chưa bắt đầu đi."
"Bùi Hạo Thần, anh buông tôi ra!" Tịch Mạt cố sức giãy dụa.
"Thả em ra thế nào, Thẩm Kỳ Nhiên đã làm cho em thoả mãn rồi sao?" Hắn thấp giọng nâng lên cằm Tịch Mạt. "Em không cần tôi nữa?"
"Bùi Hạo Thần, tư tưởng của anh đừng lúc nào cũng bẩn thỉu như vậy có được hay không?"
"Là tôi hay chính các người mới bẩn thỉu?" Tay của hắn dùng sức mấy phần. "Khó nhịn đến như vậy sao? Coi như có muốn đến phát điên thì các người cũng không thể đi tìm một khách sạn nào sao? Làm ngay cả trong phòng khiêu vũ a..!!" Bùi Hạo Thần cười ác ý. "Các người ngược lại còn dám chơi cả ở nơi đó!?"
"Bùi Hạo Thần." Tịch Mạt lớn tiếng kêu lên, giơ tay đẩy mạnh hắn ra. "Tôi xin anh đừng đem toàn bộ những người không liên quan đánh đồng với bản thân mình."
"Tịch Mạt, tôi đột nhiên hoài nghi Thẩm Kỳ Nhiên tốt tính như vậy, giới thiệu cho em một nơi làm việc có phải hay không để dễ dàng cùng em ngoại tình?"
"Bùi Hạo Thần, anh nghĩ Kỳ Nhiên cũng giống như anh sao?" Tịch Mạt giễu cợt.
"Tôi thế nào?" Bùi Hạo Thần nhíu mày. "Lương Tịch Mạt, giữa nam và nữ bất quá cũng sẽ xảy ra một chút chuyện. Chẳng lẽ Thẩm Kỳ Nhiên cũng không nghĩ sẽ muốn em sao?" Hắn hừ lạnh rồi cười trào phúng. "Đừng có nói đùa."
"Suy nghĩ của anh cũng chỉ đến vậy thôi à?"
"Bằng không em cảm thấy thế nào?" Hắn nhíu mày. "Tịch Mạt, tôi lúc nảy còn muốn quan minh chính đại đứng trước mặt cậu ta mà nói đây."
"Buông tay!" Tịch Mạt hô to. "Kỳ Nhiên sẽ không giống như anh nói vậy!"
"Thế nào, thẹn quá hoá giận à?" Bùi Hạo Thần giễu cợt.
"Bùi Hạo Thần, hiện tại mời anh buông tay!" Tịch Mạt hô to, dùng tay còn lại cố sức mở cửa xe.
"Đừng có phí hơi sức." Hắn đột nhiên kéo Tịch Mạt gần hơn tới ngực mình. "Em cũng cảm thấy những gì tôi nói là sự thật phải không?"
"Tôi không có!" Tịch Mạt giãy dụa. "Buông tôi ra."
"Tôi không thả thì thế nào, tôi thích để em gọi cứu mạng như thế đấy, còn phải gọi lớn tiếng nữa." Chóp mũi của hắn xẹt qua gương mặt cô. "Nói cho tôi biết các người có phải hay không đã làm rồi?" Bùi Hạo Thần như có như không lướt nhẹ làn môi, hắn sờ nhẹ lên gò má của cô, tay còn lại lần mò đến đùi Tịch Mạt.
"A!" Tịch Mạt thét lên khước từ. "Bùi Hạo Thần, anh đừng ép tôi!"
"Làm gì như kiểu tôi đang cậy mạnh ức hiếp em vậy?" Bùi Hạo Thần giễu cợt. "Lương Tịch Mạt, em là vợ của tôi lại không để cho tôi đụng. Em ở đây thủ thân như ngọc là vì ai?" Tay của hắn trượt lên trước ngực Tịch Mạt đột nhiên dùng sức một cái.
"Ưm.!.!" Tịch Mạt hừ nhẹ.
"Nghe được ít nhiều thanh âm kích tình của em rồi a!!" Hắn vỗ vỗ gò má Tịch Mạt. "Nhạy cảm như vậy còn nói các người không có làm gì."
"Bùi Hạo Thần, tôi nói không có là không có, anh buông tôi ra!" Tịch Mạt hoảng sợ giùng giằng, cô đã cảm giác được khí tức nguy hiểm, cô đang cảm thấy hối hận vì đã chống đối hắn. "Bùi Hạo Thần, anh buông tôi ra! Chúng tôi thật sự là trong sạch!"
"Đều đã bị bắt ở tận giường rồi còn không biết xấu hổ nói mình trong sạch." Bùi Hạo Hạo Thần chán ghét nghiến răng.
"Anh đừng có ngậm máu phun người!" Giải thích với người không nói lý lẽ làm Tịch Mạt xúc động phẫn nộ.
"Tôi ngậm máu phun người như thế nào a?" Hắn khiêu khích. "Em nói không có thì không có sao?" Bùi Hạo Thần chê cười. "Em ngoan ngoãn để cho tôi kiểm tra tôi liền tin tưởng em!"
"Bùi Hạo Thần, anh khốn kiếp!"
"Tôi khốn kiếp không phải em đã sớm biết rồi sao?" Bùi Hạo Thần cười. "Cạch!" Ghế dựa của Tịch Mạt đột ngột được điều chỉnh ngã xuống, hắn thuận thế tiến tới đè lên người cô.
"Bùi Hạo Thần, buông tôi ra, buông ra!" Tịch Mạt kịch liệt giùng giằng, chiếc xe theo động tác của hai cũng đung đưa một chút.
"Chờ tôi kiểm tra xong tự nhiên sẽ thả em ra." Hắn nảy sinh ác ý, dùng sức xé rơi áo ngực của Tịch Mạt.
"Bùi Hạo Thần!" Tịch Mạt tuyệt vọng hô lớn. "Anh không thể làm như vậy."
"Lương Tịch Mạt, em sai lầm rồi, trên thế giới này không có loại chuyện nào mà Bùi Hạo Thần không thể làm." Hắn vừa nói tay vừa mơn trớn đến bụng cô.
Tịch Mạt thân thể cứng ngắc. "Bùi Hạo Thần, anh không thể đối xử với tôi như vậy!" Cô lắc đầu, trong đôi mắt to tròn tràn đầy hoảng sợ.
"Hiện tại sợ đã muộn." Hắn khẽ cười. "Sau lưng tôi cùng Thẩm Kỳ Nhiên thì phải sớm biết sẽ nhận lấy hậu quả chứ." Hắn vừa dứt lời liền đưa tay xé rách quần Tịch Mạt.
Màu vàng nhàn nhạt dưới ánh đèn càng tôn lên nước da trắng muốt của cô, bắp chân lộ ra khiến Bùi Hạo Thần cổ họng có chút căng lên, hắn dùng ngón tay từ từ phát hoạ bắp chân nõn nà kia.
"Bùi Hạo Thần, anh không sợ sẽ gặp báo ứng sao?"
"Tôi kiểm tra vợ của mình thì có cái gì là gặp báo ứng, nói báo ứng thì cái người đi ngoại tình với vợ người ta mới đáng bị kìa." Hắn tỉnh táo đối lời lại. "Em là không muốn để tôi nhìn nên mới ác tâm nói xấu chồng mình như vậy?"
"Bùi Hạo Thần, anh nhất định phải đem tôi ra cái dạng thế này mới chịu vừa lòng sao?"
"Em cho rằng em rất thanh cao sao? Một người phụ nữ không biết xấu hổ, tán tận lương tâm, sau lưng chồng mình đi ngoại tình với người đàn ông khác." Hắn thô lỗ nâng cằm Tịch Mạt lên. "Tịch Mạt, bất đắc dĩ phải cưới một phế phẩm về nhà tôi đã cảm thấy rất ghê tởm rồi, tôi không muốn cùng người khác chia sẻ cùng một người phụ nữ có hiểu không?" Lời vừa dứt bàn tay liền không an phận dao động khắp nơi khiến Tịch Mạt trở tay không kịp. 1
"Tịch Mạt, em có biết thân thể của em xinh đẹp bao nhiêu không?" Một mặt dùng ánh mắt để thưởng thức, mặc khác lại như một nghệ nhân gảy đàn dương cầm, bàn tay xẹt khắp nơi trên thân thể cô. Cổ tay bị Bùi Hạo Thần đột ngột bắt lấy đẩy lên trên đầu, tư thế của cô lúc này chẳng khác nào 'mặc người hành xử."
"Lưu manh, buông tôi ra!" Tịch Mạt giãy dụa thân thể.
"Tôi nhanh như vậy đã bị em gọi là lưu manh rồi sao!?" Hắn hài hước, theo thân thể giãy dụa của cô, hắn luồng tay vào phác hoạ dáng vẻ đung đưa liêu nhân kia.
"Bùi Hạo Thần, anh giết tôi đi!" Hắn không chút kiên kị quan sát cơ thể cô, Tịch Mạt rốt cuộc vẫn chịu khuất nhục mà rơi nước mắt.
"Tôi muốn giữ lại em hoàn hảo nhất để hưởng dụng, sao có thể nỡ giết em chứ!"
Bùi Hạo Thần ngón tay dò xét đi vào bên trong. "Còn chưa đủ đâu." Hắn vừa nói tay vừa duỗi ta tiến đi vào.
"Ô..." Ánh mắt Tịch thuận thế trợn to, dị vật xâm lấn làm cho cô không dám động mình lộn xộn.
Bùi Hạo Thần cười nhẹ cảm thụ nơi đó, hắn duy trì tư thế trừu sáp bên trong. Hắn đương nhiên biết Thẩm Kỳ Nhiên đối với Tịch Mạt là yêu mến cùng tôn trọng, cậu ta sẽ không ở hoàn cảnh như hiện tại mà ở ngoài cùng Tịch Mạt quan hệ. Chẳng qua càng như vậy hắn càng cảm thấy bọn họ vẫn rất bẩn thỉu không chịu nổi. Người phụ nữ này tại sao có thể lấy được sự yêu thương chân thành đến như vậy? Vừa nghĩ đến bọn họ không chút kiên kị ôm hôn nhau, Tịch Mạt thậm chí còn muốn buông tay hắn mà lựa chọn Thẩm Kỳ Nhiên, cơn thịnh nộ trong lòng liền trong phút chốc bộc phát.
Hắn tức giận dùng sức ở ngón tay, Tịch Mạt thân thể hoàn toàn buông lỏng, 'nhất thanh khuất nhục'* nhắm lại hai mắt.
"Xem ra mị lực của em cũng không đủ lớn! Thân thể đẹp như vậy mà, hay Thẩm Kỳ Nhiên không còn nhớ em?" Hắn cười. "Cậu ta cũng cảm thấy ghê tởm đi!" Hắn ác liệt nói.
"Buông tôi ra!" Tịch Mạt thanh âm run rẩy, nước mắt tuôn như mưa muốn đẩy cửa bổ nhào ra ngoài.
"Em sao lại khó nhịn như vậy, muốn tôi dùng tay để thoả mãn em sao!?" Hắn vừa nói ngón tay bên trong liền bắt đầu động. "Tịch Mạt, em thật sự rất 'trong trắng', nơi này giống như chưa từng ai chạm qua vậy." Lời nói bình thường nhưng cực kì khó nghe làm trái tim Tịch Mạt đau nhói, mỗi một dây thần kinh đều phải chịu đựng sự tra tấn, cô cắn chặt môi đến tứa ra máu. "Ô...ưm..." Tịch Mạt càng khóc hắn càng thêm dùng sức.
Bùi Hạo Thần chau mày tiến tới dùng tay lau đi vết máu trên môi cô. Nghĩ tới chỗ này từng bị một người đàn ông khác hôn qua hắn liền tàn bạo dùng thêm sức.
"Bùi Hạo Thần, anh nhất định phải làm nhục tôi như vậy mới cảm thấy vui vẻ sao?" Tịch Mạt dựng người ngồi thẳng dậy, tại thời điểm này cô đã không còn cảm giác mất thể diện nữa rồi.
"Không muốn làm ra cái dạng tỏ là mình vô tội rồi la hét lên hay tốt hơn là núp vào một xó nào đó run thành một đoàn nữa à?"
Nước mắt của Tịch Mạt nhanh chóng phai nhoà. "Một người phụ nữ bị anh nhìn rồi sờ qua sờ lại lại biểu hiện sợ hãi vô tội không phải rất giả tạo sao?"
"Lương Tịch Mạt, tôi cho tới bây giờ cũng không biết em lại loại phụ nữ không biết xấu hổ như vậy." Bùi Hạo Thần cắn răng.
"Bùi Hạo Thần, tôi mà biết mất mặt thì đã sớm đi tự sát rồi." Tịch Mạt hung hăng nhìn Bùi Hạo Thần sau đó kéo kéo mảng vải sớm đã tả tới gần đầu gối, cô cắn làn môi đến sưng đỏ, thân thể cũng đau đến phát run.
Bùi Hạo Thần khinh thường liếc một cái sau đó nổ máy xe, trong bầu trời đêm chiếc xe lao thẳng đi mất hút.
Lăng Vân Hiên.
Bùi Hạo Thần trước đó đã nói tất cả người hầu trong nhà không được bén mảng đến phòng Tịch Mạt. Hắn thô lỗ trắng trợn kéo cô vào phòng dùng sức đạp mạnh cánh cửa.
Ở phòng khiêu vũ cả buổi chiều đều không có nhàn rỗi lại trải qua một 'sự kiện' kia, giờ phút này Tịch Mạt không một chút hơi sức, cô khóc sụt sùi từ từ đi đến giường kéo chăn vây quanh thân thể.
"Em như vậy là mời mọc tôi sao?" Bùi Hạo Thần nâng cằm Tịch Mạt lên, cô cứ khóc thút thít làm hắn càng thêm giận không kiềm được, bất quá chỉ là đụng chạm một chút có cần khóc thành ra như vậy không, nhìn đôi môi sưng đỏ của cô hắn lại liên tưởng đến chuyện kia. "Đến đây cho tôi." Hắn thô bạo đem Tịch Mạt kéo vào phòng vệ sinh. "Lập tức đánh răng thật sạch sẽ, bằng không tôi liền lập tức gọi điện đến toà soạn báo 'người thừa kế duy nhất của Thẩm gia làm kẻ thứ ba', lúc đó nhất định sẽ rất chấn động!"
"Người kia là ai vậy?" Tịch Mạt không quan tâm lời uy hiếp của Bùi Hạo Thần mà trực tiếp hỏi ra nghi vấn của mình. "Người đàn ông đó rốt cuộc là ai?"
"Đàn ông, đàn ông nào?" Bùi Hạo Thần nhíu mày.
Tịch Mạt lẳng lặng nắm thật chặt bồn rửa mặt, các khớp ngón tay đều đã chặt đến trắng bệt.
"A!" Nhìn Tịch Mạt sắc mặt khác lạ Bùi Hạo Thần lộ ra nụ cười thoã mãn. "Ý của em là ai mạnh hơn để 'thượng' em có phải không?" Bùi Hạo Thần cười nhạo nói.
Đối với Bùi Hạo Thần cố ý vũ nhục, Tịch Mạt lựa chọn cách là coi thường lại hắn.
"Tôi lừa gạt em cũng không thể trách tôi hết, là em gạt tôi trước, người ta làm sao biết người kia là chứ?" (ĐM 😒😒😒)
"Anh...." Tịch Mạt ngẩng đầu tức giận nhìn hắn. "Nói cho tôi biết."
"Tôi thật sự không biết người kia là ai, tôi nói là biết chẳng qua chỉ là một chút thủ đoạn dụ em về mà thôi."
*nhất thanh khuất phục: ở thế yếu mà chấp nhận chịu nhục.
Danh sách chương