editor: 9196
Tịch Mạt gắt gao mà nắm lấy bàn tay đã lạnh của Lương Văn Xương trên mặt của ông vết máu mờ nhạt đã được nước mưa rửa sạch vết máu trên mặt cũng lộ ra màu đen! Tịch Mạt bi thương hét lên một tiếng.
" Ba ba! " Tịch Mạt đã nghĩ biện pháp cứu ba ra ngoài tại sao ba có thể cứ như vậy ra đi tại sao không đợi con. " Con xin ba không cần bỏ Tịch Mạt lại. Xin ba! " Cô lắc lắc thân thể ba ba cô. " Ba ba, con xin ba hãy tỉnh lại! " Tịch Mạt bất lực khóc. " Tịch Mạt chỉ có ba ba cùng mẹ con không còn gì cả không cần bỏ con lại! " Tịch Mạt nằm sấp trên người Lương Văn Xương.
Cảnh sát bên cạnh nhìn Tịch Mạt vết thương đầy người cũng không đành lòng mà đưa chiếc khoác qua. Đối với một người chỉ có mười mấy tuổi mà nói như thế quả thật quá đả kích.
" Bùi phu nhân! Chúng ta sẽ vào điều tra sự việc, cô cứ yên tâm đi! " Cảnh sát an ủi không để ý Tịch Mạt gắt gao lôi kéo đem thi thể Lương Văn Xương nhét vào trong xe.
" Ba ba! " Tịch Mạt tê tâm liệt phế gọi. Mưa. Trong nháy mắt này lại lớn hơn. Tiếng khóc của Tịch Mạt bị tiếng mưa bao phủ.
Cô gắt gao mà cầm lấy tin tức trên báo chí trên đất nếu cô có thể cứu ba ba ra sớm một chút thì sự việc này còn có thể như vậy sao!.
" Bùi Hạo Thần! " Tịch Mạt ngẩng đầu lên hét lớn. Trên bầu trời âm u bao phủ tiếng hét của cô quanh quẩn ở trạm gia thật lâu.
"
Mẹ, Tịch Mạt thật xin lỗi mẹ Tịch Mạt cũng không để cho các người gặp mặt! " Cô khóc cho đến khi thân thể run rẩy đả kích liên tiếp vô lực mà chống đỡ.
" Mẹ! " Gọi mẹ một tiếng Tịch Mạt lại đứng lên lần nữa. " Mẹ! " Người hãy chờ Tịch Mạt. " Chờ con! " Cô ngã phải trái đụng chạy đi.
Tịch Mạt hướng bệnh viện chạy tới lòng bàn chân đã có vết máu mờ nhạt nhưng cô lại không có một chút cảm giác đau đớn nào. Chỉ là một lòng nghĩ nhìn thấy mẹ hiện tại cô là người thân duy nhất của mẹ!.
Bệnh viện.
Tịch Mạt chạy vào phòng bệnh nhưng cô thấy cũng chỉ là giường bệnh trống rỗng.
" Bùi phu nhân! cô đi đâu đó! " y tá đuổi theo.
" Mẹ của tôi đâu! Mẹ của tôi đâu! " Tịch Mạt níu lấy cánh tay y tá thật chặt. " Mẹ tôi ở đâu? " Hai mắt cô đỏ như con dã thú bị thương.
" Lương phu nhân đã qua đời vào rạng sáng hôm nay. hiện tại thi thể ở ".
" Không! " Tịch Mạt kích động đẩy ra y tá hét " Cô gạt người! Cô gạt người! " Cô hét lên " Mẹ sẽ không chết là sẽ không chết " Cô lắc đầu chậm rãi lui về phía sau sau đó ngã ở cửa phòng bệnh mệ cô nơi nào còn có mẹ cùng nhiệt độ, hương vị của mẹ cô.
" Bùi phu nhân, xin cô bớt đau buồn!Chúng tôi đã gọi điện thoại báo cho Bùi Hạo Thần tiên sinh ông ấy rất nhanh liền đến! " y tá thật cẩn thận nói. Thời điểm này cũng chỉ có chồng mới có thể an ủi cô! Chỉ là cô không biết vị trước mắt này vợ chồng bình thường bên ngoàicũng không giống nhau. Hôn nhân của bọn họ đã tràn ngập thù hận tràn đầy tính kế cùng âm mưu,
Tịch chậm rãi chậm rãi ngồi dậy. " Bùi Hạo Thần? " Hắn còn dám tới. Tịch Mạt lau nước mắt trên mặt cũng không để chịu uy hiếp của hắn cô đã không còn gì! Ba ba đã chết mẹ cũng đã chết người yêu của cô hận chết cô! " Không! Tịch Mạt lui về phía sau. Thân thể gắt gao dán trên vách tường. Lạnh lẽo trên vách tường từng trận đau đớn trên mỗi tấc da của cô.
Trong mưa lạnh giá Tịch Mạt tuyệt vọng chạy đi " Bùi Hạo Thần đời này kiếp này tôi cũng không muốn gặp lại anh, tôi nguyền rủa anh cả đời không có được hạnh phúc! ".
Tịch Mạt gắt gao mà nắm lấy bàn tay đã lạnh của Lương Văn Xương trên mặt của ông vết máu mờ nhạt đã được nước mưa rửa sạch vết máu trên mặt cũng lộ ra màu đen! Tịch Mạt bi thương hét lên một tiếng.
" Ba ba! " Tịch Mạt đã nghĩ biện pháp cứu ba ra ngoài tại sao ba có thể cứ như vậy ra đi tại sao không đợi con. " Con xin ba không cần bỏ Tịch Mạt lại. Xin ba! " Cô lắc lắc thân thể ba ba cô. " Ba ba, con xin ba hãy tỉnh lại! " Tịch Mạt bất lực khóc. " Tịch Mạt chỉ có ba ba cùng mẹ con không còn gì cả không cần bỏ con lại! " Tịch Mạt nằm sấp trên người Lương Văn Xương.
Cảnh sát bên cạnh nhìn Tịch Mạt vết thương đầy người cũng không đành lòng mà đưa chiếc khoác qua. Đối với một người chỉ có mười mấy tuổi mà nói như thế quả thật quá đả kích.
" Bùi phu nhân! Chúng ta sẽ vào điều tra sự việc, cô cứ yên tâm đi! " Cảnh sát an ủi không để ý Tịch Mạt gắt gao lôi kéo đem thi thể Lương Văn Xương nhét vào trong xe.
" Ba ba! " Tịch Mạt tê tâm liệt phế gọi. Mưa. Trong nháy mắt này lại lớn hơn. Tiếng khóc của Tịch Mạt bị tiếng mưa bao phủ.
Cô gắt gao mà cầm lấy tin tức trên báo chí trên đất nếu cô có thể cứu ba ba ra sớm một chút thì sự việc này còn có thể như vậy sao!.
" Bùi Hạo Thần! " Tịch Mạt ngẩng đầu lên hét lớn. Trên bầu trời âm u bao phủ tiếng hét của cô quanh quẩn ở trạm gia thật lâu.
"
Mẹ, Tịch Mạt thật xin lỗi mẹ Tịch Mạt cũng không để cho các người gặp mặt! " Cô khóc cho đến khi thân thể run rẩy đả kích liên tiếp vô lực mà chống đỡ.
" Mẹ! " Gọi mẹ một tiếng Tịch Mạt lại đứng lên lần nữa. " Mẹ! " Người hãy chờ Tịch Mạt. " Chờ con! " Cô ngã phải trái đụng chạy đi.
Tịch Mạt hướng bệnh viện chạy tới lòng bàn chân đã có vết máu mờ nhạt nhưng cô lại không có một chút cảm giác đau đớn nào. Chỉ là một lòng nghĩ nhìn thấy mẹ hiện tại cô là người thân duy nhất của mẹ!.
Bệnh viện.
Tịch Mạt chạy vào phòng bệnh nhưng cô thấy cũng chỉ là giường bệnh trống rỗng.
" Bùi phu nhân! cô đi đâu đó! " y tá đuổi theo.
" Mẹ của tôi đâu! Mẹ của tôi đâu! " Tịch Mạt níu lấy cánh tay y tá thật chặt. " Mẹ tôi ở đâu? " Hai mắt cô đỏ như con dã thú bị thương.
" Lương phu nhân đã qua đời vào rạng sáng hôm nay. hiện tại thi thể ở ".
" Không! " Tịch Mạt kích động đẩy ra y tá hét " Cô gạt người! Cô gạt người! " Cô hét lên " Mẹ sẽ không chết là sẽ không chết " Cô lắc đầu chậm rãi lui về phía sau sau đó ngã ở cửa phòng bệnh mệ cô nơi nào còn có mẹ cùng nhiệt độ, hương vị của mẹ cô.
" Bùi phu nhân, xin cô bớt đau buồn!Chúng tôi đã gọi điện thoại báo cho Bùi Hạo Thần tiên sinh ông ấy rất nhanh liền đến! " y tá thật cẩn thận nói. Thời điểm này cũng chỉ có chồng mới có thể an ủi cô! Chỉ là cô không biết vị trước mắt này vợ chồng bình thường bên ngoàicũng không giống nhau. Hôn nhân của bọn họ đã tràn ngập thù hận tràn đầy tính kế cùng âm mưu,
Tịch chậm rãi chậm rãi ngồi dậy. " Bùi Hạo Thần? " Hắn còn dám tới. Tịch Mạt lau nước mắt trên mặt cũng không để chịu uy hiếp của hắn cô đã không còn gì! Ba ba đã chết mẹ cũng đã chết người yêu của cô hận chết cô! " Không! Tịch Mạt lui về phía sau. Thân thể gắt gao dán trên vách tường. Lạnh lẽo trên vách tường từng trận đau đớn trên mỗi tấc da của cô.
Trong mưa lạnh giá Tịch Mạt tuyệt vọng chạy đi " Bùi Hạo Thần đời này kiếp này tôi cũng không muốn gặp lại anh, tôi nguyền rủa anh cả đời không có được hạnh phúc! ".
Danh sách chương