"Vào đi, buổi tối có muốn tôi tới đón em không?" Bùi Hạo Thần nhẹ nói, ở trên môi Tịch Mạt hôn xuống một cái.

"Buổi tối có thể sẽ luyện tập đến khuya, tự tôi trở về được rồi!" Tịch Mạt nhàn nhạt cự tuyệt.

"Như vậy sao được, nhớ nói gọi điện thoại cho tôi! Không cho đi một mình, cũng không được nhờ người khác chở về?" Bùi Hạo Thần siết lấy gò má của Tịch Mạt.

"Tôi phải đi rồi!" Tịch Mạt mặc dù không có cự tuyệt, nhưng là thái độ  vẫn nhàn nhạt như cũ. Kể từ nằm viện tới nay, Bùi Hạo Thần vẫn rất kỳ  quái, nhưng là. . . Tại sao lại vậy chứ?

A, nhìn bộ dáng của Bùi Hạo Thần, Tịch Mạt bất đắc dĩ cười trừ giống một đứa trẻ bốc đồng vậy."Tôi đi trước, gặp lại sau!" Tịch Mạt thân ái đưa bàn tay của mình chạm nhẹ lên mặt hắn rồi nhanh chóng xoay người bước xuống xe

"Bye bye!" Tịch Mạt phất tay một cái xoay người đi vào.

Nhìn bóng lưng Tịch Mạt rời đi, Bùi Hạo Thần khẽ thở dài một cái. 'Tịch Mạt, chúng ta cứ như vậy tới khi nào?' Từ khi Tịch Mạt xuất viện, vô luận là có nhiều việc bận đến đâu hắn cũng sẽ tới đón đưa cô đi làm, sẽ tận lực rút ra ở thời gian cùng cô nói chuyện phiếm, nhưng là. . . bọn họ tựa hồ vẫn như cũ. Quay đầu xe, Bùi Hạo Thần mang theo vài phần bất đắc dĩ rời đi.

Không nghĩ tới, chuyện ngày hôm đó sẽ có một ngày phải nói ra.

Hắn vô hồn một đường đi thẳng, hắn cơ hồ lại nghe thấy tiếng kêu gào tuyệt vọng của Tịch Mạt."Buông ta ra, cứu mạng, cứu mạng. . . . . ."

Dọc theo đường cái, Bùi Hạo Thần từng bước một đi trên đường, giống như bốn năm trước, mỗi một bước đều rất nặng nề. Rốt cuộc, không còn có hơi sức mở ra bước chân, hắn mới vô lực dựa vào trên đèn đường, Bùi Hạo Thần đưa tay chặn thật chặt trước ngực. 'Tịch Mạt, thật xin lỗi, thật xin lỗi!' Nhìn trước mắt khu phố phồn hoa, Bùi Hạo Thần đốt một điếu thuốc, hít thật sâu rồi thở ra một hơi, sau đó nặng nề khạc ra. 'Không thể, chuyện này kiên quyết không thể cho Tịch Mạt biết! Tuyệt đối không thể.'

Vũ điệu trong phòng khiêu vũ mỗi lúc một nồng nhiệt, hao hết bao nhiêu sức lực đến cuối cùng không còn một tia hơi sức Tịch Mạt mới chịu nghỉ ngơi, nằm trên sàn nhìn trần nhà, miệng mở lớn mà hô hấp.
____-_____

"Thời gian này cậu không phải là nên ở công ty hay sao! Sao lại chạy đến nơi này?" Tiêu Lăng Phong nhìn gương mặt sầu vân bi thảm Bùi hạo thần hỏi.

"Tâm tình không tốt, muốn tìm người hàn huyên một chút!" Hắn rót cho mình một ly rượu, sau đó dựa vào ghế.

"Thế nào? Cùng Tịch Mạt cãi nhau?" Tiêu Lăng phong hỏi. "Cậu cũng không thừa dịp cô ấy nằm viện mà hảo hảo cùng cô ấy phát triển một chút tình cảm?"

Một hồi sau

"Cái gì?" Tiêu Lăng Phong Phong từ trên ghế bắn dậy. "Đừng nói đó là do cậu làm?"

"Không cần cậu phải nhắc, mình sẽ thẳng thắng." Bùi Hạo Thần nhíu mày. "Chủ ý của cậu đúng là cùi bắp." Hắn đứng dậy. "Thật vất vả mới cùng Tịch Mạt có một chút hòa hoãn, cũng không dễ dàng để  Thẩm Kỳ Nhiên biến mất ở  trong cuộc sống của cô ấy, mình làm sao có thể đánh vỡ cuộc sống như thế?"

"Cậu còn thích cô ấy?"

"Lại muốn mình cảnh cáo cậu." Bùi Hạo Thần ngước mắt nhìn Tiêu Lăng Phong.

"Cậu kích động như vậy làm gì?" Tiêu Lăng Phong hỏi.

"Thật ra thì. . . . . ." Bùi Hạo Thần nắm chặt quả đấm. "Đêm đó...người kia... chính là mình !"

"Phốc. . . . . ." Đang uống rượu  Tiêu Lăng Phong đột nhiên bị sặc. "Khụ khụ. . . . Cậu, cậu nói cái gì?"

"Cô ấy muốn mình tra chuyện của bốn năm trước !"

"Nói nhảm! Bốn năm trước Tịch Mạt vẫn còn là một đứa trẻ!" Tiêu Lăng Phong quẳn đi điếu thuốc trong tay. "Vậy cậu định làm như thế nào? Thật nói cho cô ấy biết sao?" Tiêu Lăng Phong sắc mặt của có chút tái nhợt.

"Tuyệt đối không thể." Bùi Hạo Thần lớn tiếng cự tuyệt.

"Nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói." Tiêu Lăng Phong kiên nhẫn giải thích. "Cậu nên biết, sự kiện kia đối với Tịch Mạt có bao nhiêu đả kích, nếu như cậu sớm giải thích với cô ấy, có lẽ Tịch Mạt có thể sẽ tha thứ cho cậu. Nhưng nếu như chậm trễ. . ." Tiêu Lăng Phong nhẹ nói. "Mình đã sớm khuyên cậu đừng có làm việc này." Tiêu Lăng Phong cau mày.

"Chuyện này cậu không thể lừa gạt được." Tiêu Lăng Phong lắc đầu."Nếu như cô ấy thật muốn biết chuyện này ngọn nguồn, dù không thể biết tin tức từ cậu cũng sẽ nhờ đến người khác thôi. Đến lúc đó cả cơ hội để giải thích cũng sẽ không có.

"Chuyện này là do cậu làm, tổn thương sẽ lớn hơn!" Tiêu Lăng Phong giật nhẹ cà vạt. "Mình đúng là bị úng não rồi nên lúc đó mới không liều mạng đi ngăn cản cậu." Hắn đốt một rút ra một điếu thuốc, "Vậy làm sao bây giờ!"

"Mình chính là không biết cho nên mới tới tìm cậu a!" Bùi Hạo Thần cũng phiền não ."Sự kiện kia đả kích thật sự rất lớn, đến bây giờ Tịch Mạt vẫn còn bài xích tiếp xúc của người khác phái."
"Cậu thích Tịch Mạt mà hiện tại cô ấy cũng đang là vợ của cậu." Tiêu Lăng Phong trợn mắt, sau đó ý thức được cảm xúc của mình có chút kích động liền kiềm lại, chậm rãi mở miệng."Về sự kiện kia, chúng ta suy nghĩ thật kỹ, cùng nghĩ ra phương pháp xử lí  vẹn toàn đôi bên ." hắn an ủi.

Bùi hạo thần nhìn Tiêu Lăng phong phản ứng quá kích động, tâm tình càng hỏng bét.

"Mình làm sao có thể cho phép người khác tổn thương Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần phiền não quát."Mình làm sao có thể cho phép người khác vấy nhiễm cô ấy được!"

"Không có sao?" Tiêu Lăng phong nửa hỏi nửa đùa, ngay sau đó lại đốt thêm một điếu thuốc."Cậu yêu Tịch Mạt?"

"Tiêu Lăng Phong, cậu hôm nay thế nào kỳ lạ như thế?"

"Tùy cậu muốn hiểu sao thì hiểu!" Tiêu Lăng Phong mệt mỏi nói cho qua.

Bùi Hạo Thần nhìn Tiêu Lăng Phong: "Lăng Phong, cậu có phải hay không có chuyện gạt mình!"

"Nếu là gạt cậu thì sẽ không muốn nói cho cậu biết, cho nên đừng có hỏi." Tiêu Lăng Phong than thở, "Hạo thần, nhất định phải nhớ lời mình nói... không nên thương tổn Tịch Mạt, nếu không cậu. . . . nhất định sẽ hối hận!"
___***___

"Tịch Mạt!" Tề Tử Hằng đi tới, trên tay cầm theo một bình nước mang tới cho cô. "Anh thế nào cũng có cảm giác em so với Kỳ Nhiên còn áy náy hơn !"
"Cám ơn!" Tịch Mạt ngồi dậy, nhìn vẻ mặt ấp úng của  Tề Tử Hằng cô lại không nhịn được nghĩ muốn cười.

Tịch Mạt uống một hớp nước. "Thật ra thì em hiện tại rất bình tĩnh, chỉ muốn hảo hảo mà khiêu vũ, sau đó cố gắng diễn xuất. Lúc em còn nhỏ chính là như vậy, chỉ cần được nhảy múa sẽ liền quên hết mọi thứ! Em nhớ có một lần, trong nhà đang chờ em mừng sinh nhật nhưng mà em lại đang say mê khiêu vũ trong phòng học quên thời gian! Cuối cùng vẫn là anh Hạo Thần tìm được em!"

"Tịch Mạt, em không cần phải cố gượng ép mình như vậy."

"Em là cố gắng trong công việc!" Tịch Mạt xem thường."Nếu là cảm thấy em quá nghiêm túc, vậy liền suy tính phát chút tiền thuởng chuyên cần đi a!

"Tịch Mạt, thật xin lỗi!"

"Ha ha. . ." Đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Tịch Mạt cười ra thanh âm. Tịch Mạt, hết thảy đều sẽ đi qua, cô luôn tự nói với mình như vậy. Cô cho là hết thảy đều đã bình yên tĩnh lặng nhưng cô không hề biết, đây chỉ là sự yên bình ngắn ngủi mà thôi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện