Bùi Hạo Thần siết thật chặt quả đấm, hắn biết rõ Tịch Mạt là đang giễu cợt. Xem cô bị thương thành ra như vậy hắn cũng rất hối hận, Bùi Hạo Thần ở trong lòng mình mắng to, ngày hôm qua không phải đã tự nói với mình không được mềm lòng hay sao? Không phải đã tự nói đối với cô chỉ xem là kẻ thù, nhưng vừa nghe người ta gọi báo cô té xỉu liền không màng chuyện gì mà chạy ngay đến đây. 'Bùi Hạo Thần, mày làm gì mà lại rối rắm như vậy?' Hắn lại một lần nữa hung hăng tự mắng mình một tiếng.
"Thương thế của tôi không có ở trên thân thể mà nằm ở đây này!" Bùi Hạo Thần lấy tay đè ép ngực mình.
"Bùi hạo thần, anh uống lộn thuốc sao?" Tịch Mạt không hiểu nhìn Bùi Hạo Thần
Hắn bị cô lạnh nhạt liền không thể thốt ra lời. 'Đúng! Tôi chính là uống lộn thuốc mới không màng đến hội nghị quan trọng liền chạy tới đây quan tâm em, đã vậy còn phải xem cái bộ mặt lạnh tanh của em nữa.'
"Nơi đó có bôi thuốc không?" Hắn toan muốn rời đi nhưng khi nhìn Tịch Mạt bộ dạng hư nhược, đúng là vẫn không đành lòng. 'Bùi Hạo Thần, mày làm sao vậy?'
"Kia, còn đau không?"
Tịch Mạt gương mặt ngệch ra nhìn Bùi Hạo Thần không thể tin nổi, cái trán cứ thế liền xuất hiện ba hàng hắc tuyến. Tại sao cô mãi mãi cũng không thể theo kiệp tiết tấu của hắn, không phải vừa nảy họ mới cải nhau hay sao? Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi hắn liền giở giọng quan tâm, hỏi người ta vấn đề này mà còn không biết hổ thẹn. Đây là cái gì cơ chứ? Mượn cơ hội chế nhạo xong liền giở trò ' vừa đánh vừa xoa' hay sao?
"Tôi hỏi sao em không trả lời, em đỏ mặt cái gì chứ?" Giọng nói của Bùi Hạo Thần rất không thân thiện. Hắn cũng là vì tâm tình bất định của mình mà đang cảm thấy phiền não, cho nên chỉ có thể dùng giọng điệu ác liệt như vậy che giấu lúng túng của bản thân.
"Tôi không sao!" Thanh âm nhỏ đến mức cả cô cũng không nghe được chính mình nói. Hiện tại Tịch Mạt lười phải gây gổ nên cũng đàng hoàng trả lời để mau nhanh một chút kết thúc đối thoại với hắn. Cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, hiện tại vô luận là thân thể hay trong lòng đều vô cùng mệt mỏi.
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần ngồi chồm hổm xuống, kéo lấy tay cô. Đầu ngón tay thật lạnh nhẹ nhàng trượt vào đáy lòng của hắn.
"Anh hãy yên tâm, tôi về sau sẽ không gặp anh ấy nữa." Tịch Mạt thấp giọng nói.
"Lương Tịch Mạt!" Bùi hạo thần nổi đoá. "Tôi không phải muốn nói cái này."
"Vậy anh muốn nói cái gì?"
"Em..." Bùi Hạo Thần chỉ vào Tịch Mạt lại phát hiện mình không phát ra được thanh âm nào." Lương Tịch Mạt, tôi thật sự muốn biết em rốt cuộc có dây thần kinh cảm xúc hay không vậy?" Hắn cắn răng.
Tịch Mạt nhàn nhạt liếc mắt nhìn Bùi Hạo Thần, cầm tay của hắn lên đặt ở trên cổ của mình.
"Lương Tịch Mạt!" Bùi hạo thần thật phát điên."Em rốt cuộc muốn thế nào hả?"
"Anh Hạo Thần, nếu nhớ không lầm thì chúng ta ngày hôm trước mới xảy ra xung đột, mấy phút trước cũng vừa mới gây gổ với nhau." Tịch Mạt nhàn nhạt nói. "Anh như vậy tôi mới là người nên hỏi anh muốn thế nào đấy?"
Bùi hạo thần bới ra mái tóc, hắn thật cảm giác mình muốn nổi điên, Tịch Mạt lại là bộ dạng không mặn không lạt này khiến cho hắn không biết phải làm cái gì cho phải.
"Nếu như anh lo lắng cho thương thế của tôi, tôi có thể nói cho anh biết tôi không sao, nếu là anh chẳng qua là tùy tiện tới xem một chút, coi như tôi đã suy nghĩ quá nhiều đi!" Tịch Mạt bị thương, hắn không quan tâm cảm giác liền không an tâm, nhưng thấy cô đau lòng hắn liền không kềm được mềm lòng muốn an ủi thì lại nhận về một bụng hoài nghi của cô.
"Tịch Mạt!" Bùi hạo thần ngồi gần cô hơn." Chuyện ngày hôm đó, thật xin lỗi." Hắn áy náy nói .
Tịch Mạt ngước mắt nhìn Bùi Hạo athần.
"Tôi thật sự là không có cố ý ." Hắn khẽ vuốt gò má của cô." Tôi bảo đảm về sau cũng sẽ không không giận loạn lên nữa có được không?"
"Anh không sai!" Tịch Mạt buông xuống mi mắt." Là tôi không nên ba lần bốn lượt cùng người đàn ông khác gặp mặt!"
"Tịch Mạt!" Nghe Tịch Mạt nói không biết là thật hay giả áy náy, Bùi Hạo Thần thậm chí có mấy phần cảm động. Hắn đưa tay đem Tịch Mạt ôm vào trong ngực, thật ra thì hắn mới vừa vào cửa liền muốn làm như vậy . Nhận được điện thoại của Tề Tử Hằng, hắn thật bị dọa cho sợ đến nhịp tim đều muốn ngưng đập. Hắn hối hận mình đã không về nhà để xem Tịch Mạt một chút, ở nơi đó chính hắn đã hung hăng tổn thương Tịch Mạt khiến cô chịu nhiều thương tâm, nhiều sợ hãi! Bùi Hạo Thần cũng lớn tiếng mắng Thẩm Kỳ Nhiên, tại sao người vì Tịch Mạt bị thương lại không phải là hắn. Nếu lúc đó hắn đang ở bên cạnh Tịch Mạt thì nhất định cũng sẽ không để ý tất cả mà chạy ra bảo vệ cô.
"Về sau không nên tùy tiện chạy loạn biết không? Em có biết hay không té xỉu ở trên đường sẽ rất nguy hiểm?" Hắn nắm lấy bả vai Tịch Mạt. Hắn thấy may mắn vì người phát hiện ra Tịch Mạt chính là Tề Tử Hằng, nếu như là An Hạo Luân, hoặc là bất kỳ một tên có mưu đồ bất chính nào, hắn thật không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì nữa! Nhìn miếng băng gạt dán trên trán Tịch Mạt, tim hắn liền co quắp đến đau đớn.
Tịch Mạt không hiểu nhìn Bùi Hạo Thần, hắn cho cô một cảm giác thật sự hỗn loạn. Có lúc hắn là dịu dàng như vậy, để cho cô không nhịn được muốn lệ thuộc vào, nhưng cũng vào mọi thời điểm, hắn lại rất tàn nhẫn để cô chỉ cần nghĩ đến thôi cũng sẽ rất sợ hãi.
Bùi Hạo Thần nhẹ nhàng ôm Tịch Mạt, nhẹ nâng lên tay của cô.
"Tịch Mạt, về sau không cần ở hành hạ mình có biết hay không?" Bùi Hạo Thần nói, hắn khẽ hôn cổ tay cô. 'Tại sao em luôn có thể làm cho cho tôi một chút biện pháp cũng không có như vậy?'
Tịch Mạt nhìn đỉnh đầu của Bùi Hạo Thần.
"Anh Hạo Thần?" Tịch Mạt kêu thử một tiếng thăm dò. Lại một lần có cảm giác rối rắm, hắn là ai? Bùi hạo thần có còn là 'anh Hạo Thần' của cô nữa hay không?
Bùi Hạo Thần ngẩng đầu, Tịch Mạt đột nhiên biến chuyển thái độ có chút làm cho hắn kinh ngạc.
"Tôi thật muốn quên nên hãy cho tôi một chút thời gian đi!" Tịch Mạt thấp giọng nói.
Bùi Hạo Thần kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Tịch Mạt sẽ lại một lần nữa mà nói ra điều này. Ngay từ lúc đầu hắn đã phát hiện tâm tình trạng của Tịch Mạt có chỗ không đúng, có khi nào là vì chuyện của Thẩm Kỳ Nhiên mà cảm thấy không vui, hiện tại xem ra cô căn bản là không được gặp Thẩm Kỳ Nhiên. An Hạo Luân mấy ngày nay rất an phận, chẳng lẽ là do Kiều Trung Đình hay sao? Cháu trai bị thương thành ra như vậy, ông ta ắt hẳn sẽ không ngồi yên thụ động rồi. Bùi Hạo Thần đứng dậy, có mấy phần lo lắng nhìn Tịch Mạt. Nhìn cô bộ dáng thâm trầm yên tĩnh, hắn không nhịn được đem cô ôm vào trong ngực.
'Bùi Hạo Thần, lại một lần nữa mày vì vợ của mình lo cho cho người đàn ông khác mà hống nhẹ an ủi.'
"Tôi với Kỳ Nhiên thật sự là tình cờ gặp!" Bùi Hạo Thần đột nhiên dịu dàng làm Tịch Mạt không nhịn được nghĩ muốn giải thích, tựa như khi còn bé, mỗi lần ở cùng Bùi Hạo Thần mà cô tức giận phát tính khí, hắn sẽ liền rất dịu dàng dụ dỗ cô mà không ngừng nói xin lỗi.
"Tôi biết rõ!" Trong lòng hắn nhói lên một hồi đau đớn. Hắn không nghĩ tới Tịch Mạt sẽ giải thích, cô đột nhiên như vậy khiến hắn thậm chí có chút không biết làm sao." Tịch Mạt, chúng ta về sau không nên cãi nhau nữa. Có việc gì cứ hảo hảo từ từ nói chuyện có được hay không?" Bùi Hạo Thần khẽ vuốt tóc cô.
Đỉnh đầu mang đến nhiệt độ ấm áp làm người ta cảm thấy an tâm, Tịch Mạt nhẹ nhàng tựa đầu vào trong ngực Bùi Hạo Thần ."Ừm!" Cô nhẹ giọng đáp lại, từ từ nhắm lại hai mắt.
"Thương thế của tôi không có ở trên thân thể mà nằm ở đây này!" Bùi Hạo Thần lấy tay đè ép ngực mình.
"Bùi hạo thần, anh uống lộn thuốc sao?" Tịch Mạt không hiểu nhìn Bùi Hạo Thần
Hắn bị cô lạnh nhạt liền không thể thốt ra lời. 'Đúng! Tôi chính là uống lộn thuốc mới không màng đến hội nghị quan trọng liền chạy tới đây quan tâm em, đã vậy còn phải xem cái bộ mặt lạnh tanh của em nữa.'
"Nơi đó có bôi thuốc không?" Hắn toan muốn rời đi nhưng khi nhìn Tịch Mạt bộ dạng hư nhược, đúng là vẫn không đành lòng. 'Bùi Hạo Thần, mày làm sao vậy?'
"Kia, còn đau không?"
Tịch Mạt gương mặt ngệch ra nhìn Bùi Hạo Thần không thể tin nổi, cái trán cứ thế liền xuất hiện ba hàng hắc tuyến. Tại sao cô mãi mãi cũng không thể theo kiệp tiết tấu của hắn, không phải vừa nảy họ mới cải nhau hay sao? Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi hắn liền giở giọng quan tâm, hỏi người ta vấn đề này mà còn không biết hổ thẹn. Đây là cái gì cơ chứ? Mượn cơ hội chế nhạo xong liền giở trò ' vừa đánh vừa xoa' hay sao?
"Tôi hỏi sao em không trả lời, em đỏ mặt cái gì chứ?" Giọng nói của Bùi Hạo Thần rất không thân thiện. Hắn cũng là vì tâm tình bất định của mình mà đang cảm thấy phiền não, cho nên chỉ có thể dùng giọng điệu ác liệt như vậy che giấu lúng túng của bản thân.
"Tôi không sao!" Thanh âm nhỏ đến mức cả cô cũng không nghe được chính mình nói. Hiện tại Tịch Mạt lười phải gây gổ nên cũng đàng hoàng trả lời để mau nhanh một chút kết thúc đối thoại với hắn. Cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, hiện tại vô luận là thân thể hay trong lòng đều vô cùng mệt mỏi.
"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần ngồi chồm hổm xuống, kéo lấy tay cô. Đầu ngón tay thật lạnh nhẹ nhàng trượt vào đáy lòng của hắn.
"Anh hãy yên tâm, tôi về sau sẽ không gặp anh ấy nữa." Tịch Mạt thấp giọng nói.
"Lương Tịch Mạt!" Bùi hạo thần nổi đoá. "Tôi không phải muốn nói cái này."
"Vậy anh muốn nói cái gì?"
"Em..." Bùi Hạo Thần chỉ vào Tịch Mạt lại phát hiện mình không phát ra được thanh âm nào." Lương Tịch Mạt, tôi thật sự muốn biết em rốt cuộc có dây thần kinh cảm xúc hay không vậy?" Hắn cắn răng.
Tịch Mạt nhàn nhạt liếc mắt nhìn Bùi Hạo Thần, cầm tay của hắn lên đặt ở trên cổ của mình.
"Lương Tịch Mạt!" Bùi hạo thần thật phát điên."Em rốt cuộc muốn thế nào hả?"
"Anh Hạo Thần, nếu nhớ không lầm thì chúng ta ngày hôm trước mới xảy ra xung đột, mấy phút trước cũng vừa mới gây gổ với nhau." Tịch Mạt nhàn nhạt nói. "Anh như vậy tôi mới là người nên hỏi anh muốn thế nào đấy?"
Bùi hạo thần bới ra mái tóc, hắn thật cảm giác mình muốn nổi điên, Tịch Mạt lại là bộ dạng không mặn không lạt này khiến cho hắn không biết phải làm cái gì cho phải.
"Nếu như anh lo lắng cho thương thế của tôi, tôi có thể nói cho anh biết tôi không sao, nếu là anh chẳng qua là tùy tiện tới xem một chút, coi như tôi đã suy nghĩ quá nhiều đi!" Tịch Mạt bị thương, hắn không quan tâm cảm giác liền không an tâm, nhưng thấy cô đau lòng hắn liền không kềm được mềm lòng muốn an ủi thì lại nhận về một bụng hoài nghi của cô.
"Tịch Mạt!" Bùi hạo thần ngồi gần cô hơn." Chuyện ngày hôm đó, thật xin lỗi." Hắn áy náy nói .
Tịch Mạt ngước mắt nhìn Bùi Hạo athần.
"Tôi thật sự là không có cố ý ." Hắn khẽ vuốt gò má của cô." Tôi bảo đảm về sau cũng sẽ không không giận loạn lên nữa có được không?"
"Anh không sai!" Tịch Mạt buông xuống mi mắt." Là tôi không nên ba lần bốn lượt cùng người đàn ông khác gặp mặt!"
"Tịch Mạt!" Nghe Tịch Mạt nói không biết là thật hay giả áy náy, Bùi Hạo Thần thậm chí có mấy phần cảm động. Hắn đưa tay đem Tịch Mạt ôm vào trong ngực, thật ra thì hắn mới vừa vào cửa liền muốn làm như vậy . Nhận được điện thoại của Tề Tử Hằng, hắn thật bị dọa cho sợ đến nhịp tim đều muốn ngưng đập. Hắn hối hận mình đã không về nhà để xem Tịch Mạt một chút, ở nơi đó chính hắn đã hung hăng tổn thương Tịch Mạt khiến cô chịu nhiều thương tâm, nhiều sợ hãi! Bùi Hạo Thần cũng lớn tiếng mắng Thẩm Kỳ Nhiên, tại sao người vì Tịch Mạt bị thương lại không phải là hắn. Nếu lúc đó hắn đang ở bên cạnh Tịch Mạt thì nhất định cũng sẽ không để ý tất cả mà chạy ra bảo vệ cô.
"Về sau không nên tùy tiện chạy loạn biết không? Em có biết hay không té xỉu ở trên đường sẽ rất nguy hiểm?" Hắn nắm lấy bả vai Tịch Mạt. Hắn thấy may mắn vì người phát hiện ra Tịch Mạt chính là Tề Tử Hằng, nếu như là An Hạo Luân, hoặc là bất kỳ một tên có mưu đồ bất chính nào, hắn thật không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì nữa! Nhìn miếng băng gạt dán trên trán Tịch Mạt, tim hắn liền co quắp đến đau đớn.
Tịch Mạt không hiểu nhìn Bùi Hạo Thần, hắn cho cô một cảm giác thật sự hỗn loạn. Có lúc hắn là dịu dàng như vậy, để cho cô không nhịn được muốn lệ thuộc vào, nhưng cũng vào mọi thời điểm, hắn lại rất tàn nhẫn để cô chỉ cần nghĩ đến thôi cũng sẽ rất sợ hãi.
Bùi Hạo Thần nhẹ nhàng ôm Tịch Mạt, nhẹ nâng lên tay của cô.
"Tịch Mạt, về sau không cần ở hành hạ mình có biết hay không?" Bùi Hạo Thần nói, hắn khẽ hôn cổ tay cô. 'Tại sao em luôn có thể làm cho cho tôi một chút biện pháp cũng không có như vậy?'
Tịch Mạt nhìn đỉnh đầu của Bùi Hạo Thần.
"Anh Hạo Thần?" Tịch Mạt kêu thử một tiếng thăm dò. Lại một lần có cảm giác rối rắm, hắn là ai? Bùi hạo thần có còn là 'anh Hạo Thần' của cô nữa hay không?
Bùi Hạo Thần ngẩng đầu, Tịch Mạt đột nhiên biến chuyển thái độ có chút làm cho hắn kinh ngạc.
"Tôi thật muốn quên nên hãy cho tôi một chút thời gian đi!" Tịch Mạt thấp giọng nói.
Bùi Hạo Thần kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Tịch Mạt sẽ lại một lần nữa mà nói ra điều này. Ngay từ lúc đầu hắn đã phát hiện tâm tình trạng của Tịch Mạt có chỗ không đúng, có khi nào là vì chuyện của Thẩm Kỳ Nhiên mà cảm thấy không vui, hiện tại xem ra cô căn bản là không được gặp Thẩm Kỳ Nhiên. An Hạo Luân mấy ngày nay rất an phận, chẳng lẽ là do Kiều Trung Đình hay sao? Cháu trai bị thương thành ra như vậy, ông ta ắt hẳn sẽ không ngồi yên thụ động rồi. Bùi Hạo Thần đứng dậy, có mấy phần lo lắng nhìn Tịch Mạt. Nhìn cô bộ dáng thâm trầm yên tĩnh, hắn không nhịn được đem cô ôm vào trong ngực.
'Bùi Hạo Thần, lại một lần nữa mày vì vợ của mình lo cho cho người đàn ông khác mà hống nhẹ an ủi.'
"Tôi với Kỳ Nhiên thật sự là tình cờ gặp!" Bùi Hạo Thần đột nhiên dịu dàng làm Tịch Mạt không nhịn được nghĩ muốn giải thích, tựa như khi còn bé, mỗi lần ở cùng Bùi Hạo Thần mà cô tức giận phát tính khí, hắn sẽ liền rất dịu dàng dụ dỗ cô mà không ngừng nói xin lỗi.
"Tôi biết rõ!" Trong lòng hắn nhói lên một hồi đau đớn. Hắn không nghĩ tới Tịch Mạt sẽ giải thích, cô đột nhiên như vậy khiến hắn thậm chí có chút không biết làm sao." Tịch Mạt, chúng ta về sau không nên cãi nhau nữa. Có việc gì cứ hảo hảo từ từ nói chuyện có được hay không?" Bùi Hạo Thần khẽ vuốt tóc cô.
Đỉnh đầu mang đến nhiệt độ ấm áp làm người ta cảm thấy an tâm, Tịch Mạt nhẹ nhàng tựa đầu vào trong ngực Bùi Hạo Thần ."Ừm!" Cô nhẹ giọng đáp lại, từ từ nhắm lại hai mắt.
Danh sách chương