“Không biết Linh Đang ở đâu.” Tần Vọng Thiên cởi áo khoác, vốc nước trong bồn rửa mặt, “Trong ngoài Nhạc gia trại chúng ta đều đã tìm hết, hoàn toàn không thấy bóng nó đâu, một người sống như thế, Nhạc Tại Đình có thể giấu đi đâu mà chúng ta phái ra nhiều người như vậy vẫn không tìm được.”

Mộc Lăng khoanh chân ngồi trên giường, vuốt cằm dường như đang nghĩ gì đó.

“Lăng Lăng…” Tần Vọng Thiên rửa mặt xong, lấy một mảnh khăn thấm nước ấm, vắt khô đi đến ân cần lau mặt cho Mộc Lăng.

Mộc Lăng ngưỡng cằm híp mắt để yên cho Tần Vọng Thiên lau mặt, mảnh khăn ấm áp dễ chịu phủ lên mặt làm hắn có chút thoải mái lười biếng.

“Lăng, buổi tối có muốn ăn khuya không, ta vừa đến trù phòng, có ngô tươi vừa mới hấp, có muốn ăn không?” Tần Vọng Thiên vừa hỏi, vừa chuẩn bị đến trù phòng lấy, bởi vì Mộc Lăng trước nay chưa từng cự tuyệt thức ăn, đây còn là ngô hấp đặc biệt tươi ngon ngọt miệng. Thế nhưng còn chưa đến cửa, chợt nghe Mộc Lăng “Ân!” nhẹ một tiếng, một tiếng này không giống như bảo là hắn muốn, mà giống đột nhiên nghĩ đến điều gì.

Quả nhiên, Tần Vọng Thiên nhìn lại, đã thấy Mộc Lăng dựa bên giường, xoa cằm, hai mắt nhìn hắn chớp a chớp, vẻ mặt gian xảo.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Mộc Lăng thức dậy, mặc y phục kéo Tần Vọng Thiên ra ngoài, lần này bọn họ phải phân công nhau làm, vào Lạc Hà Thành rồi, nơi nghỉ lại trong thành chính là Hắc Vân tiễn trang.

Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ trước tiên đến Nhạc phủ tìm đại ca Nhạc gia, đón Nhạc Thu Linh. Giáp Ất Bính Đinh vào thành thám thính tin tức và chuẩn bị nơi nghỉ chân. Mà Mộc Lăng, thì bận cùng Tần Vọng Thiên… đi ngoại thành.

“Lăng?” Tần Vọng Thiên theo Mộc Lăng đến vùng ngoại thành, hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”

Mộc Lăng nháy mắt mấy cái với hắn: “Nhạc Linh Đang là ngũ tiểu thư của Nhạc gia trại, nói cách khác là một thiên kim tiểu thư, cho nên khi tìm chúng ta đều chỉ tìm ở những nơi tương đối kín đáo… Thế nhưng có một nơi chúng ta vẫn chưa nghĩ đến.”

“Ngươi nói… Có khả năng Nhạc Tại Đình gửi nuôi Nhạc Linh Đang ở nông gia?” Tần Vọng Thiên suy nghĩ một lát, gật đầu: “Rất có thể a, nếu thay y phục cũ, thay đổi bộ dáng lại nuôi trong nông gia, thì dù có bị thấy, tối đa cũng nghĩ là một tiểu nha đầu nông gia.”

“Chúng ta cũng đi thay y phục, vào trong thôn xem thử, nói không chừng có thể gặp được Linh Đang.”

Tần Vọng Thiên gật đầu, hỏi: “Hai ta thay y phục thế nào?”

Mộc Lăng ngắm nghía Tần Vọng Thiên một lát, nói: “Hay là giải thành khất cái đi?”

“Giả thành khất cái?” Tần Vọng Thiên nhướn mày, cái này thú vị. “Biết đi đâu tìm trang phục?”

“Tìm trang phục cái gì a.” Mộc Lăng đảo mắt một cái, kéo Tần Vọng Thiên vào một ngõ nhỏ, vươn tay, vung móng vuốt… Hung hăng cào loạn một trận. Tần Vọng Thiên nhìn lại mình, y phục sắp thành vải rách rồi, dở khóc dở cười nhìn Mộc Lăng, nói: “Hay là để ta cũng cào một chút đi… Thật thỏa nghiện.”

Mộc Lăng như con mèo hoang cào xong một trận, cảm thấy rất thích ý, nghe Tần Vọng Thiên nói cũng muốn thử, liền thoải mái nói: “Đến đây.”

Tần Vọng Thiên cười, đưa tay xé áo Mộc Lăng, nhếch môi cười: “Ta đã sớm muốn làm thế này… Thật kích thích!”

Mộc Lăng híp mắt liếc Tần Vọng Thiên, cảm thấy hình như có chút không đúng, nhìn lại Tần Vọng Thiên đã là đầy mắt say mê, trong lòng thầm mắng mình đúng là không có đầu óc, còn quá sơ ý, Tần Vọng Thiên hiển nhiên rất là hưởng thụ quá trình xé y phục Mộc Lăng, còn vừa xé vừa hôn, kéo qua kéo lại, nhân cơ hội giở trò, làm Mộc Lăng nổi giận, vung tay tát: “Tiểu quỷ chết tiệt, ngươi lại phát thần kinh cái gì!”

Tần Vọng Thiên hôn Mộc Lăng hào hứng cọ cọ: “Là ngươi nói cho ta cào, ngươi cũng vừa cào ta rồi!”

“Cào chết ngươi!” Mộc Lăng phát hỏa, túm lấy bộ y phục đã rách nát của Tần Vọng Thiên hung hăng cào thêm một trận, há mồm cắn: “Cắn chết tiểu lưu manh ngươi.” Còn vò rối tóc Tần Vọng Thiên.

Hai người hăng hái chiến đấu xong một trận trong ngõ nhỏ, nhìn lại nhau, chớp mắt đã hóa thành khất cái rồi, y phục đều bị xé lộn xộn. Tần Vọng Thiên đưa tay giúp Mộc Lăng chỉnh lại y phục một chút, cười nhẹ: “Đừng để người khác thấy.”

Mộc Lăng lườm một cái, giãy dụa từ trong lòng Tần Vọng Thiên ra, tay nắm một dải vải trên tay áo hắn, lắc lư đi tới.

Tần Vọng Thiên mua hai cái bát từ sạp hàng ven đường, đập vỡ, nhân tiện tìm hai cây gật trúc, cùng Mộc Lăng một tay bát vỡ một tay gậy trúc, phất phơ đám vải rách trên người, nhàn nhã như hai tên khất cái đi về phía ngoại thành, đến ngoại thành hai người lại cảm thấy không đúng, vì sao? Bởi vì mặt mũi quá sạch sẽ. Mộc Lăng ngồi xổm xuống, đưa tay vốc một nắm bùn, nhẹ nhàng bôi lên mặt mình vài cái, sau đó hoắc mắt đứng lên, tàn bạo chà một trận lên mặt Tần Vọng Thiên.

Hai người nhìn nhau, thỏa mãn tiếp tục đi.

Ngoại vi Lạc Hà Thành tổng cộng có bốn thôn, khoảng cách giữa hai thôn rất gần, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên đi vào từng thôn tìm, nhưng tìm hết cả bốn thôn, chạy hơn hai canh giờ, vẫn như cũ không thấy bóng Nhạc Linh Đang.

“Chẳng lẽ là ta đoán sai rồi?” Mộc Lăng nhăn mặt nhăn mày, ngồi xổm xuống trên một bờ ruộng, bao tử bắt đầu kêu ột ột.

“Lăng Lăng.” Tần Vọng Thiên cầm một con gà mái lắc lư trước mặt Mộc Lăng.

Mộc Lăng vừa đưa mắt nhìn thấy con gà mái, không hiểu hỏi Tần Vọng Thiên: “Ở đâu ra?”

Tần Vọng Thiên ngồi xuống, cười hì hì nói với Mộc Lăng: “Trộm về.”

“Ngươi muốn chết!” Mộc Lăng trừng Tần Vọng Thiên: “Gà mái rất quan trọng với nông gia, sao ngươi lại trộm cái này a?”

Tần Vọng Thiên cười cười, cúi xuống hôn Mộc Lăng: “Đã biết ngươi tâm địa tốt, ta đã thả mười lượng bạc vào ổ gà rồi.”

Mộc Lăng nhướn mày, không ý kiến nữa, nhìn chằm chằm con gà mái một lúc, hỏi Tần Vọng Thiên: “Cái này để làm gì?”

Tần Vọng Thiên cười đưa tay nhéo nhéo hai má Mộc Lăng, nói: “Hai ta không phải khất cái sao? Muốn ăn khiếu hóa kê không?”

Mộc Lăng vừa nghe lập tức tinh thần tỉnh táo, gật đầu liên tục, nói: “Muốn.”

“Vậy hôn một cái!” Tần Vọng Thiên thuận thế đưa mặt qua, Mộc Lăng không ݰhòng bị, vui vẻ hôn chụt một cái, miệng đầy bùn.

Mộc Lăng ngồi ra sức nhổ nước bọt, Tần Vọng Thiên thì vui vẻ cười ha ha, một tay nắm cổ tay Mộc Lăng, còn thuận tay nhổ một cây khoai non trên mặt đất, kéo theo một chuỗi khoai lang nhỏ, đi tới cạnh bờ một con sông nhỏ sau thôn. Nhổ lông rửa gà, sau đó rửa khoai lang, hai người chạy tới một khu rừng trúc nhỏ ngoài thôn, bắt đầu đào hố làm khiếu hóa kê, nhân tiện nướng khoai lang.

Tần Vọng Thiên bận làm thức ăn, Mộc Lăng nhãn nhã đi dạo sau lưng hắn: “Ngươi nói… Nếu Linh Đang không ở trong thôn, vậy sẽ ở đâu?”

“Hôm nay chúng ta cũng chỉ là tìm qua một chút.” Tần Vọng Thiên nói: “Dù là ở trong thôn, khẳng định cũng sẽ là nơi tương đối kín đáo… Chúng ta ăn xong rồi, vào thôn tìm kĩ lại một lần.”

Mộc Lăng cảm thấy có lý, sau đó ngồi xổm xuống, cầm gậy trúc chọc chọc đống lửa.

Rất nhanh, khiếu hóa kê đã làm xong, Tần Vọng Thiên gạt lửa lấy gà và khoai lang ra, khoai rất nóng, Tần Vọng Thiên vù vù thổi, bớt nóng rồi thì bẻ ra thành hai phần, đưa cho Mộc Lăng, sau đó bắt đầu xử lý khiếu hóa kê, thổi nguội rồi thì xé nhỏ đưa cho Mộc Lăng, Mộc Lăng một tay cầm gà một tay cầm khoai, ăn rất là vui vẻ.

Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng hớn hở ăn, bản thân cũng cảm thấy rất dễ chịu, cũng không ăn, chỉ biết nhét thức ăn vào miệng Mộc Lăng. Mộc Lăng ăn ăn, đột nhiên hít hít mũi, tiến đến bên người Tần Vọng Thiên ngửi ngửi.

Tần Vọng Thiên khó hiểu hỏi Mộc Lăng: “Sao vậy?”

Tuy rằng y phục trên người Tần Vọng Thiên rách nát, nhưng là bị cào rách, trên người cũng không bẩn, cho nên cũng không có mùi lạ, Mộc Lăng cau mày nhìn nhìn một lát, vẫn hít mũi tiếp tục ngửi. [giống con chó nhỏ XD]

“Ngửi thấy cái gì rồi?” Tần Vọng Thiên cũng ngửi ngửi.

“Ân… Có nghe thấy mùi thối không?” Mộc Lăng hỏi Tần Vọng Thiên.

“Mùi thối?” Tần Vọng Thiên cảm thấy kì lạ, xoay trái xoay phải: “Hình như thật sự có một chút… Khi nãy trong đất cũng có, là mùi hoa cải dầu.”

“Đúng.” Mộc Lăng cầm củ khoai lang còn non nửa, tay kia cầm đùi gà, ngửi mùi đi vào rừng… Đi qua rừng trúc, liền thấy phía trước có một ruộng hoa cải dầu, cách đó không xa, có mấy gian nhà.

“Thì ra ở đây còn có nông gia.” Tần Vọng Thiên cũng rất ngạc nhiên: “Lăng, ngươi nói có khi nào là ở đây không?”

Mộc Lăng há mồm nhét hết khoai vào, cầm đùi gà chạy đến phía trước, nói: “Đi tìm thử xem, nói không chừng ở ngay chỗ này!”

Hai người đi qua bờ ruộng cải dầu, từ xa, thấy vài đứa tiểu hài nhi chơi trên đất. Mộc Lăng nghĩ nghĩ một chút, xông đến trước, hỏi: “Tiểu hài nhi?”

Mấy tiểu hài tử ngẩng đầu thấy là một khất cái cầm đùi gà, thì có chút chán ghét nhìn hắn.

Mộc Lăng lấy từ trong lòng ra một bao tống tử đường, hỏi: “Có muốn ăn không?”

“Muốn!” Đám tiểu hài nhi lập tức ngoan ngoãn trả lời.

“Các ngươi trả lời ta chút chuyện, ta cho các ngươi.” Mộc Lăng giao đùi gà cho Tần Vọng Thiên đứng bên cạnh, Tần Vọng Thiên hơi chút bất đắc dĩ cầm.

“Trước tiên cho mỗi người các ngươi một viên.” Mộc Lăng chia cho đám tiểu hài nhi: “Ngọt lắm phải không.”

Đám tiểu hài nhi ăn vào cả đám đều mặt mày rạng rỡ, hỏi: “Khất cái thúc thúc, ngươi muốn hỏi gì?”

“Trong tôn này, các ngươi có quen không?” Mộc Lăng hỏi.

“Đương nhiên là quen rồi.” Một tiểu nam hài có vẻ lớn hơn trả lời, nói: “Chúng ta vẫn thường chơi ở đây.”

“Vậy, trong thôn này, có oa nhi nào từ trong trấn đến không? Là một nữ oa, rất khả ái, có điều không được chơi cùng các ngươi, bị nhốt trong phòng không được ra.”

“Có!” Mấy tiểu hài nhi lập tức gật đầu.

“Ở trong gian nhà ngói xa nhất về phía đông!” Một tiểu hài tử chỉ vào gian nhà ngói xa xa.

“Tiểu cô nương đó tên Tiểu Linh Đang, rất khả ái, nhưng vẫn luôn nhìn chúng ta qua cửa sổ xem chúng ta chơi, hình như luôn không vui.” Tiểu hài nhi trả lời: “Chúng ta bảo nó ra ngoài, nó nói người bên trong không cho.”

Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn nhau, rất mừng rỡ. Mộc Lăng đưa hết bao tống tử đường cho đám tiểu hài nhi, cũng bất chấp đùi gà trong tay Tần Vọng Thiên, cười hớn hở chạy đi.

Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ, lấy giấy dầu từ trong lòng ra, bỏ đùi gà và gà còn lại vào, sau đó đuổi theo Mộc Lăng.

Tới trước gian nhà ngói, Mộc Lăng nhảy lên mái, chợt nghe bên trong có thanh âm, cúi đầu nhìn, là một phụ nhân đang sàng thóc, sàn sạt sàn sạt, phụ nhân đó rất béo, còn có chút quen mắt.

Mộc Lăng nhẹ nhàng gỡ một mảnh ngói, liền thấy bên bàn trong phòng có một tiểu cô nương đang ngồi… Mặc y phục vải bố rất sạch sẽ, tuy rằng nhìn qua chỉ là một nha đầu nông gia rất bình thường, thế nhưng Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng vừa liếc mắt đã nhận ra. Tuyệt đối là Linh Đang! Hai người liếc mắt nhìn nhau vừa mừng vừa sợ, Mộc Lăng chạy đến cạnh cửa sổ, phát hiện cửa sổ đóng, liền cầm chủy thủ gạt một cái, lui ra phía sau đẩy cửa sổ xoay người vào phòng.

Tiểu Linh Đang dường như đang đờ ra, đột nhiên lại thấy cửa sổ mở, một tên khất cái y phục rách nát xông vào, bị hù giật nảy người, há mồm muốn la, bị Mộc Lăng che lại.

“Linh Đang, là ta a!” Mộc Lăng gọi tên Linh Đang, Tiểu Linh Đang ngưỡng mặt nhìn Mộc Lăng, trong mắt có chút nghi hoặc, Mộc Lăng đưa tay lau bùn trên mặt, nhìn Linh Đang: “Còn nhớ ta không?”

“Quái thúc thúc!” Linh Đang vừa mừng vừa sợ, ôm chầm lấy Mộc Lăng: “Các ngươi đến đón ta về sao? Ta nhớ tỷ tỷ quá a.”

Mộc Lăng xoa xoa đầu nó, nói: “Lần này đến dẫn ngươi về, một lát nữa là có thể đoàn viên với tỷ tỷ rồi.”

Ngay lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến thanh âm một nữ tử: “Linh Đang a, ngươi nói chuyện với ai vậy?” Nói đến đây, béo phụ nhân vừa ở bên ngoài sàng thóc tiến vào, mặt đối mặt với Mộc Lăng, ngây ngẩn cả người.

Mộc Lăng nhìn thế nào cũng thấy nàng ta quen mắt, thế nhưng nghĩ không ra, kéo Tiểu Linh Đang ra sau người, hắn nghĩ thầm, nếu là người của Nhạc Tại Đình thì không nương tay, nếu là thôn dân vô tội thì để lại…

Thế nhưng phụ nhân đó chỉ là ngơ ngác nhìn Mộc Lăng một lúc lâu, đột nhiên rầm một tiếng quỳ xuống, hô: “Mộc thần y a… Ngươi bỏ qua cho ta đi, mau giúp ta giải một thân độc này đi, ta hối hận rồi, ta không nên hại ngươi… Van cầu ngươi!”

Mộc Lăng híp mắt nhìn nàng một lúc lâu mới vỗ đùi: “A! Ta nhớ ra rồi, ngươi không phải là Âu Dương Ngọc sao?”

Nói đến Âu Dương Ngọc này cũng rất thê thảm, trước đây hợp tác với Đoan Mộc Viêm hại Mộc Lăng, chọc giận Mộc Lăng, hạ dược nàng vào nước sông. Uống trúng dược phấn, Âu Dương Ngọc trong một đêm thành phụ nhân mang thai, bụng căng lớn như ẩn như hiện, vốn có vóc người thướt tha, một đêm trở thành mập mạp, làm sao dám ra cửa gặp người a, không có cách nào, bị Đoan Mộc Viêm an bài đến đây canh giữ Tiểu Linh Đang.

Âu Dương Ngọc không dám ra cửa, ở nhà tối đa cũng chỉ làm mấy thứ thủ công, cùng Tiểu Linh Đang sống cuộc đời điền viên. Vì lười hoạt động, thân thể Âu Dương Ngọc bắt đầu hóa béo, bụng thì vẫn to như cũ, sau lại cùng Tiểu Linh Đang ở chung lâu ngày, Âu Dương Ngọc cũng thông suốt một ít, vẫn tự trách mình chọc ai không chọc lại chọc vào Mộc Lăng, tự hại cả đời mình.

Tiểu Linh Đang trước nay vốn ngoan ngoãn dễ gần, ở cùng Âu Dương Ngọc mấy ngày, thường cùng nàng trò chuyện, đối xử với nàng cũng tốt, dần dần, Âu Dương Ngọc cũng xem Tiểu Linh Đang như nữ nhi… Hai người nửa năm trước rất buồn khổ, thế nhưng nửa năm sau, trôi qua rất bình lặng.

Vừa thấy Mộc Lăng đột nhiên tới, Âu Dương Ngọc vội vàng quỳ xuống, nàng hiện tại cái gì cũng không cầu, chỉ mong được trở lại hình dáng thon thả như trước đây, nàng vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm được, không muốn cứ như vậy kết thúc.

Mộc Lăng còn chưa kịp nói, Tần Vọng Thiên vừa vào đã biến sắc, giơ tay muốn làm thịt Âu Dương Ngọc, khi đó nếu không vì nữ nhân này, Mộc Lăng cũng sẽ không mệnh treo chỉ mành.

Mộc Lăng vội vàng xông đến ôm Tần Vọng Thiên: “Chờ một chút, bình tĩnh nga!”

Tần Vọng Thiên nói với Mộc Lăng: “Lăng, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, đây là một độc phụ, để nàng ta lại trên đời chỉ khiến thêm nhiều người bị hại chết.”

Mộc Lăng gật đầu: “Cái này ta biết a, nhưng mà người cũng biết sửa đổi, tội nàng chịu đủ rồi, hai ta cũng coi như nhờ họa được phúc, quên đi quên đi.”

Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng một chút, gật đầu, thu chưởng, tuy rằng biết Mộc Lăng mềm lòng thả Âu Dương Ngọc sau này có thể lại gặp họa, thế nhưng hắn cũng không muốn trái ý Mộc Lăng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện