Bôi thuốc xong, Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên đi ra, đến tiền viện tham gia yến hội võ lâm quần hùng.

Mộc Lăng vẫn phe phẩy quạt ngà cổ, lắc lư đi phía trước, mắt đã thấy được tiền viện, bên tai cũng đã nghe được tiếng xôn xao từ bên trong.

“Này”, Tần Vọng Thiên đột nhiên gọi Mộc Lăng.

Mộc Lăng liếc nhìn hắn: “Này cái gì mà này? Phải gọi thiếu gia.”

Tần Vọng Thiên khinh khỉnh liếc mắt, hỏi: “Ngươi cũng coi như là tiếng tăm lừng lẫy, có thể có người nhận ra ngươi không?”

“Chắc là không có đâu.”, Mộc Lăng sờ sờ cằm suy nghĩ một chút: “Trừ khi hắn mời cả người của Hắc Vân Bảo, nếu không chắc là không ai nhận ra ta đâu.”

“Hắc Vân Bảo?”, Tần Vọng Thiên giật mình: “Tư Đồ cũng tới?”

“A phi.”, Mộc Lăng bĩu môi: “Chỉ một Nhạc gia trại mà đòi mời Tư Đồ, vả lại, Tư Đồ khẳng định tinh trùng thượng não rồi, làm gì có thời gian quản bang vụ.”

Tư Đồ tại Hắc Vân bảo hắt xì một cái thật lớn, Tiểu Hoàng ở bên cạnh hỏi: “Làm sao vậy? Cảm lạnh rồi?”

“Nói không chừng là tên vương bát đản ăn no không có việc gì làm đang mắng ta.”, Tư Đồ dụi dụi mũi, xoay người đè Tiểu Hoàng lại: “Tiên Tiên, chúng ta tiếp tục.”

Mộc Lăng vừa mới dứt lời, cũng hắt xì một cái thật to.

“Tiên sinh thật sự vì khi nãy rơi xuống nước mà cảm lạnh rồi sao?”, Nhạc Tại Đình đi từ cửa tò vò tới, trên mặt có chút lo lắng: “Chắc là bệnh rồi, ta mời đại phu bắt mạch cho ngươi được không?”

Mộc Lăng dụi dụi mũi, cười hì hì nói: “Không cần không cần, có lẽ là có người đang mắng ta.”

“Ha hả, tiên sinh không nên xem nhẹ.” Nhạc Tại Đình cười nói: “Vừa vặn ta đã mời thiên hạ đệ nhất thần y, Mộc Lăng của Hắc Vân Bảo đến, có thể xem bệnh cho tiên sinh.”

“Khụ khụ…”, Mộc Lăng bị sặc nước bọt, không thể tin nổi mở to hai mắt hỏi Nhạc Tại Đình: “Ngươi mời ai đến?”

“A, là Mộc Lăng của Hắc Vân Bảo, Mộc thần y, hắn còn đồng ý giúp khám nghiệm tử thi của gia phụ.” Nhạc Tại Đình cười ha hả nói.

“Nương a…”, Mộc Lăng giậm chân chuẩn bị chửi đổng, Tần Vọng Thiên ở phía sau liền túm hắn một cái.

Mộc Lăng quay đầu lại, thấy Tần Vọng Thiên trừng hắn ‘ngươi cẩn thận bị lộ’.

Mộc Lăng nghiến răng nghiến lợi đem “Tam tự kinh” chuẩn bị mắng ra nuốt trở lại trong bụng: “Vậy, thiên hạ đệ nhất thần y sao, ta nhất định phải đi chiêm ngưỡng một chút.”

“Ha hả…” Nhạc Tại Đình cũng không rõ tại sao Mộc Lăng đột nhiên nhe răng trợn mắt, hình dạng thoạt nhìn, nói thế nào đây… có một chút dữ tợn: “Mời đến tiền viện.” Nói xong thì đi trước dẫn đường.

Mộc Lăng xăn tay áo, đi theo sau Nhạc Tại Đình, chuẩn bị cùng tên giả mạo mình đánh một trận, bị Tần Vọng Thiên kéo một cái: “Đại cục làm trọng.”

Mộc Lăng nhíu mày một cái, một cước đá văng Tần Vọng Thiên: “Cút ngay cái đại cục, lão tử phải đánh cho hắn răng rơi đầy đất!” Nói xong, căm giận đi ra.

Tần Vọng Thiên nhìn dấu giày in rõ ràng trên vạt áo, nghiến răng, họ Mộc kia, ngươi chờ xem lão tử.

Mọi người vào tiền viện, Nhạc Tại Đình xuất hiện khiến cho không ít người chú ý, giang hồ quần hùng đều đứng lên hành lễ cùng chúc mừng hắn, Nhạc Tại Đình đáp lễ từng người, dáng vẻ rất chính chắn, Tần Vọng Thiên cười nhạt, ngụy quân tử.

Mộc Lăng thì lại hung hăng quan sát xung quanh, muốn tìm tên giả mạo bại hoại, thế nhưng ở đây đầy người, làm sao biết là ai.

“Lâm tiên sinh?”

“Lâm tiên sinh?”

Có người bên cạnh nhỏ giọng gọi Mộc Lăng.

Mộc Lăng mắng thầm tên bên cạnh gọi cái gì, phiền chết . Vừa định xoay người đi nơi khác, liền cảm giác Tần Vọng Thiên túm hắn, quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì?”

Tần Vọng Thiên nỗ lực ra dấu chỉ hắn nhìn sang bên cạnh: “Có người gọi ngươi.”

“Người hắn gọi là Lâm tiên… A…”, Mộc Lăng nói còn chưa dứt lời, bị Tần Vọng Thiên hung hăng nắm một cái, Mộc Lăng hoảng hồn kêu lên, lúc này mới phản ứng lại, mình chính là Lâm Bách Tuế. Xoay người lại nhìn, thấy một người tuổi còn trẻ, một thân trường sam xanh thẫm, nhân mô cẩu dạng.

“Ngươi là ai?”, Mộc Lăng hỏi.

“A…”, thanh niên bị Mộc Lăng hỏi xong mặt đỏ lên nói: “Vừa rồi là ta lỗ mãng, Lâm tiên sinh đừng tức giận.”

Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn Tần Vọng Thiên, như là hỏi ‘tiểu tử này là ai?’

Tần Vọng Thiên quả thật cũng bị Mộc Lăng làm cho tức chết rồi, vội nói: “Nhạc công tử không cần đa lễ, thiếu gia nhà ta còn phải cảm tạ ngươi đã xuống nước cứu hắn.”

“À…”, Mộc Lăng bỗng nhiên nghĩ tới, đây không phải là Nhạc Tại Vân vừa giao thủ với Nhạc Tại Đình sao.

“Không dám”, Nhạc Tại Vân gật đầu với Tần Vọng Thiên, xoay mặt nhìn Mộc Lăng.

Mộc Lăng cầm cây quạt phẩy phẩy, quan sát Nhạc Tại Vân một chút, đảo tròng mắt, trong lòng chợt nghĩ ra một kế, nói: “Thì ra là Nhạc công tử sao, khụ khụ.”

“Lâm tiên sinh bị bệnh thật rồi?”, Nhạc Tại Vân có chút lo lắng.

Mộc Lăng gật đầu, yếu ớt nói: “Ta từ nhỏ đã có bệnh dữ, đại phu đều nói ta sống không tới hai mươi tuổi, cho nên phụ mẫu mới đặt tên cho ta như thế.”

“A…”, Nhạc Tại Vân hít một hơi, thực sự là rất điềm đạm đáng yêu.

Mộc Lăng vừa nói vừa bắt chéo tay sau lưng, trong lòng niệm, mệnh xấu là Lâm Bách Tuế, lão tử thì phải sống đến một trăm tuổi, a không đúng, chín mươi chín tuổi!

“Vậy… Hiện tại tiên sinh bao nhiêu tuổi rồi?”, Nhạc Tại Vân rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, hỏi tiếp.

“Ai…” Mộc Lăng khoát khoát tay: “Ta nhiều lần trải qua gian khổ, đi khắp nơi tầm dược, rốt cuộc sống được lâu hơn một chút, thế nhưng, cũng là ngày ngày lo lắng mệnh mình không còn bao lâu nữa.”

“Tiên sinh thật khổ cực.”, Nhạc Tại Vân cũng vì Mộc Lăng mà khổ sở.

Tần Vọng Thiên vừa nghe đã biết Mộc Lăng lại muốn chỉnh người, đồng cảm nhìn Nhạc Tại Vân.

“Đúng rồi.”, Mộc Lăng bắt đầu chuyển chủ đề, cười hì hì nói với Nhạc Tại Vân: “Nhạc công tử, nghe nói yến hội lần này, có mời thiên hạ đệ nhất thần y Mộc Lăng tới?”

“Đúng vậy”, Nhạc Tại Vân gật đầu: “Nghe nói là nhị ca mời tới để khám nghiệm tử thi cho phụ thân.”

“Ô thật không? Thuận tiện nhờ hắn giúp ta xem bệnh được không?”, Mộc Lăng vừa hỏi vừa tìm người, nói thầm tên mạo danh đáng chết kia rốt cuộc ở nơi nào? Vừa mới hỏi xong, chợt nghe bên cạnh đột nhiên có người nói: “Đây là vinh hạnh của tại hạ.”

Mộc Lăng xoay mặt, liền thấy một người cao hơn mình nửa cái đầu, một nam tử anh tuấn mặc trường sam lam sắc đứng bên cạnh, miệng cười.

Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, chợt nghe Nhạc Tại Đình đi đến nói: “Mộc thần y, ta giới thiệu với ngươi, vị này là Lâm Bách Tuế, Lâm tiên sinh, vị này là Thiên hạ đệ nhất thần y Mộc Lăng.”

Mộc Lăng ngẩng mặt nhìn nhìn… Ngây ngẩn cả người.

Hắn trước kia cho rằng người làm chuyện giả danh người khác nhất định là thứ đinh ba tấc hèn mọn khó nhìn cộng thêm rất không có phẩm chất, thế nhưng… Người trước mắt ko chỉ thân hình cao lớn, anh tuấn bất phàm khí phái nho nhã cộng thêm phong cách ăn mặc hoa lệ, hơn nữa lời nói cử chỉ cũng bất phàm.

Thấy Mộc Lăng giương miệng phát ngốc ra, Mộc Lăng giả mỉm cười, chỉ vào bàn bên cạnh nói: “Lâm tiên sinh đến đó ngồi xuống đi, tại hạ bắt mạch cho ngài.” Nói xong liền dẫn đầu đi đến bàn.

Mộc Lăng sững sờ tại chỗ, cảm giác Tần Vọng Thiên ở phía sau vỗ hắn một cái, quay đầu lại: “Cái gì?”

Tần Vọng Thiên đi đến, dùng thanh âm cực thấp nói: “Ta nghĩ, ngươi tính toán đổi tên đi.”

Mộc Lăng híp mắt liếc hắn: “Tại sao?”

“Ngươi không cảm thấy sao?” Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn Mộc Lăng giả đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống: “So với ngươi thì hắn còn giống Mộc Lăng hơn, không tin ngươi thử hỏi người khác.”

Mộc Lăng tức giận nghiến răng.

Có thù không báo không là quân tử, Mộc Lăng trong bụng nghĩ một nghìn một vạn loại phương pháp chỉnh chết người kia, oán hận đi qua, ngồi xuống đối diện Mộc Lăng giả, trừng mắt.

Mộc Lăng giả cười ha ha hai tiếng, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nói: “Lâm hiền đệ để tay lên, ta bắt mạch cho ngươi.”

Mộc Lăng ở trong lòng rầm rì niệm: “Ai là hiền đệ của ngươi, ai lớn ai nhỏ còn chưa biết đâu.”, nhưng vẫn vươn tay, để lên mặt bàn.

Mộc Lăng giả đưa tay bắt mạch, ba đầu ngón tay nhẹ nhàng đè lại cổ tay Mộc Lăng, kì quái chính là, tay hắn không đặt ngay trên mạch của Mộc Lăng, mà là chậm rãi đảo qua bàn tay, sau đó mới dừng lại trên mạch. Tuy rằng nhìn thoáng qua thì chỉ là một động tác lơ đãng, nhưng cảm giác được một tia mờ ám. Mộc Lăng thầm buồn bực… Tiểu tử này ăn đậu hũ ta?

Mộc Lăng giả tham mạch một lúc, thu tay về nói: “Ngươi bệnh rất nặng, sống không quá một năm.”

“A…”, chợt nghe người xung quanh hít sâu một hơi, đương nhiên, âm vang lớn nhất là Mộc Lăng. Trầm mặc một hồi, Mộc Lăng nhảy dựng lên bàn: “Nha nha phi, lúc ngươi chết lão tử vẫn còn sống đó, lão tử trường mệnh bách tuế!”

Tần Vọng Thiên vô lực, Mộc Lăng tiểu tử này, càng kích động càng làm bản tính biểu lộ ra. Đương nhiên, phản ứng của Mộc Lăng một lần nữa dẫn tới việc người xung quanh hít một hơi, Mộc Lăng giả lại cười ha ha nói: “Ngươi cũng thật không tầm thường, thân mang bệnh còn hoạt bát như vậy, thật là khiến người ta yêu thương.”

Vì vậy, mọi người tiếp tục hít sâu, đây chính là trêu ghẹo trắng trợn nha! Mộc Lăng tức đến mặt mũi trắng bệch, nghĩ thầm, người này không hổ là mạo danh thế thân, da mặt thật dày.

“Bệnh của ngươi, lũ thần y mua danh chuộc tiếng không ai có biện pháp chữa khỏi.” Mộc Lăng giả kề sát vào Mộc Lăng, nói: “Nhưng mà ta có biện pháp.”

Mộc Lăng nheo nheo mắt, thiệt hay giả?

Mộc Lăng giả chắp tay sau người đứng lên nói: “Nếu ta có thể trị khỏi bệnh của ngươi, vậy sẽ là thiên hạ đệ nhất thần y thật sự rồi, có đúng không?”

Mộc Lăng bĩu môi, trong lòng nói: ‘Ngươi cứ khoác lác đi.’

“Còn có một chỗ, ta cho ngươi xem”, giả Mộc Lăng nói với người xung quanh đang hiếu kì: “Mọi người nghĩ Lâm huynh thoạt nhìn phi thường khỏe mạnh, một chút cũng không giống có bệnh nặng đúng không?”

Tất cả mọi người hiếu kì gật đầu nói phải.

“Thật ra, ngay cả Lâm huynh cũng không biết mấu chốt bệnh của hắn ở đâu, thế nhưng ta biết”. Nói đến đây, Mộc Lăng giả đưa tay kéo Mộc Lăng, chậm rãi tới gần, gần như ôm hết Mộc Lăng vào lòng.

“A…”, mọi người hít sâu liên tục.

“Ngươi muốn làm gì?”, Mộc Lăng thấp giọng hỏi Mộc Lăng giả đang tựa bên người: “Có mục đích gì?”

Người nọ cười cười, hời hợt nói: “Ta mới là thiên hạ đệ nhất thần y chân chính.” Nói xong đưa tay sờ lên một nơi dưới sườn Mộc Lăng khoảng ba tấc.

Mộc Lăng cảm giác được tay hắn hướng tới dưới sườn liền biết người này tuyệt đối không phải tầm thường… Vì không thể xua tan độc khí trong cơ thể, cho nên hắn đã dùng nội lực đẩy độc tố đến vị trí đó, tạo thành một vết bớt đen nho nhỏ, bởi vậy không thể chạm vào nơi đó, đụng đến sẽ rất đau.

Mộc Lăng trong nháy mắt đã hiểu được vì sao người kia trước tiên ôm rồi sau đó mới sờ, bởi vì, tư thế này, võ công dù cao tới đâu cũng không thể tránh né, ngay khi sắp bị chạm đến, một cánh tay vung mạnh đến, chặn tay của Mộc Lăng giả lại.

Tất cả mọi người sửng sốt… Tần Vọng Thiên cầm lấy tay Mộc Lăng giả, lôi Mộc Lăng từ trong lòng hắn ra, hỏi: “Thiếu gia, ngươi không sao chứ, sắc mặt sao lại tái nhợt như vậy?”

Mộc Lăng thật vất vả tránh được một kiếp nạn, vỗ vỗ ngực, nghĩ thầm, thời điểm quan trọng tiểu hài tử này cũng thật hữu dụng. Chậm chạp đứng lên, Mộc Lăng cười cười, khoát tay với Tần Vọng Thiên, nói: “À… Đó là bởi vì ta phát hiện Mộc Lăng Mộc thần y… cũng bệnh không nhẹ.”

“A…”, mấy người khách nhân hít sâu, hít sâu đến nỗi bắt đầu nấc cục.

“Sao?”, Mộc Lăng giả cười hỏi: “Xin hỏi Lâm huynh, ta có bệnh gì?”

Mộc Lăng cười nhạt, nói: “Không bằng Mộc thần y cũng để ta bắt mạch cho ngươi?”

Mộc Lăng giả gật đầu, đưa tay cho Mộc Lăng: “Mời Lâm huynh xem.”

Mộc Lăng mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng ấn trên mạch của Mộc Lăng giả. Kỳ lạ là tay hắn vừa chạm đến tay Mộc Lăng giả, Mộc Lăng giả đột nhiên lảo đảo , đặt mông ngồi xuống mặt đất.

Khó tin mở to hai mắt nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng giả vừa có chút phản ứng Mộc Lăng đứng bên cạnh là thản nhiên nói một câu: “Đã nói ngươi có bệnh mà.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện