Đợi tới khi Nhạc Tại Vân tỉnh lại, đã là chạng vạng ngày hôm sau.

Mơ mơ màng màng mở mắt, Nhạc Tại Vân cảm giác cả thân thể trên dưới ngay đến xương cũng đau, muốn nói, thế nhưng không thể điều khiển thân thể, chỉ có thể hơi hé miệng, nhưng không phát ra được âm thanh.

Còn đang mê hoặc không biết mình đã chết chưa, thì cảm giác có một giọt nước thanh điềm hơi lạnh chảy vào miệng mình, chậm rãi tiến nhập cổ họng khô nóng đã có chút đau đớn, khiến hắn trong nháy mắt cảm thấy thư thái rất nhiều, trên người cũng khôi phục được một chút khí lực, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Sau đó, tai đã có thể nghe được thanh âm xung quanh, hai mắt cũng dần khôi phục, có thể thấy rõ thứ trước mặt, một bóng người đang ghé vào bên cạnh, tay cầm một cái muỗng nhỏ uy nước vào miệng mình… thân ảnh rất nhỏ, mặc áo khoác cũng nhỏ, trên đầu búi hai búi tóc…

“Linh Đang…”, thanh âm phát ra khàn đến làm chính Nhạc Tại Vân cũng cảm thấy đáng sợ, Linh Đang kinh hỉ kêu lớn: “Vân ca ca, Vân ca ca tỉnh rồi!”

Nhạc Thu Linh gục trên bàn nghỉ ngơi giật mình tỉnh giấc, vội vàng chạy tới: “Tam ca, ngươi thấy thế nào rồi?”

Nhạc Tại Vân không giải thích được lắc lắc đầu, cảm thấy thần trí dần dần thanh tỉnh, sau đó trước mắt xuất hiện đầu tiên là hình ảnh mình bại dưới tay Nhạc Tại Đình trong lần luận võ, cảm thấy một trận khó chịu, Nhạc gia trại cứ như vậy bị Nhạc Tại Đình kia đoạt đi rồi, hắn có lỗi với cha, cũng có lỗi với hai muội muội… Bản thân thực sự là vô dụng, lúc đó sao lại vội vàng hấp tấp, nếu hảo hảo điềm tĩnh một chút thì tốt rồi, bất quá nói sao thì, cũng chỉ trách mình học nghệ không tinh.

Đang nghĩ ngợi, chợt thấy trước mắt có nhân ảnh lung lay, là Phùng Ngộ Thủy, giơ tay sờ trán Nhạc Tại Vân, nói: “Đã hết sốt, uống dược đi.”

Vừa nói, vừa từ bên cạnh bàn cầm lên một chén dược nhỏ, đưa cho Nhạc Thu Linh, nói: “Ta dìu hắn ngồi dậy, ngươi uy hắn.”

“Ân.” Nhạc Thu Linh lau nước mắt, nhận lấy chén, Phùng Ngộ Thủy ngồi bên cạnh Nhạc Tại Vân, hai tay đỡ lấy vai hắn, nói: “Lâm Bách Tuế nói với ta, ngươi bị cắt đi một khối thịt lớn, hơn nữa độc cũng đã xâm nhập toàn thân, tuy là đã thanh trừ rồi, nhưng vẫn cực kì đau, ngươi phải gắng chịu.”

“Ân.” Nhạc Tại Vân gật đầu, Phùng Ngộ Thủy nắm lấy hai vai hắn, kéo người hắn dậy.

uy rằng Phùng Ngộ Thủy đã nói trước, thế nhưng đau đớn kịch liệt kéo tới trong nháy mắt khiến cho Nhạc Tại Vân sắc mặt trắng nhợt, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Mộc Lăng trước khi ra ngoài đã nói với Phùng Ngộ Thủy, Nhạc Tại Vân vừa tỉnh, phải lập tức cho hắn uống dược, tuyệt đối không được để lỡ. Thấy Nhạc Tại Vân giống như lại sắp ngất đi, Phùng Ngộ Thủy vươn tay đặt trên lưng hắn, truyền nội lực sang, để hắn hòa hoãn lại một chút, miệng nói: “Chịu đựng, nếu ngất đi ngươi liền không sống được nữa, ngươi cam tâm a?”

Nhạc Tại Vân sửng sốt, cắn răng nhịn xuống, trong đầu chỉ có một ý niệm ——– ta không cam lòng, ta muốn giành lại Nhạc gia trại! Còn phải bảo vệ hai muội muội.

Nhạc Thu Linh nhanh chóng đưa muỗng dược đến bên môi Nhạc Tại Vân, Nhạc Tại Vân uống xong dược trong muỗng, lại dừng lại một chút.

Nhìn nhìn chén dược một chút.

Nhạc Thu Linh gật đầu, buông muỗng xuống, bưng chén chậm rãi uy Nhạc Tại Vân. Nhạc Tại Vân một hơi uống cạn, uống hết thì cảm thấy tâm phế dễ chịu hơn nhiều, đau đớn trên người cũng giảm bớt phần nào.

Người thanh tỉnh được một chút, lại có chút mờ mịt nhìn chén dược.

“Dược này la do Lâm tiên sinh chạy vào thành mua dược liệu, nấu từ tối qua đến tận sáng nay.”, Nhạc Thu Linh khẽ nói với Nhạc Tại Vân.

Nhạc Tại Vân xoay mặt nhìn xung quanh, không phát hiện bóng dáng của Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên.

“Bọn họ đi hái thuốc rồi.”, Phùng Ngộ Thủy nói: “Có mấy vị thuốc cần dùng tươi, hiệu thuốc không có bán.”

Nhạc Tại Vân gật đầu, quay sang nhìn Nhạc Thu Linh hỏi: “Nhạc gia trại thế nào rồi?”

Thần sắc Nhạc Thu Linh có chút ảm đạm, thấp giọng nói: “Ba ngày nữa là điển lễ kế thừa của Nhị ca rồi, hiện tại mọi người đều đang chuẩn bị.”

Nhạc Tại Vân nhàn nhạt gật đầu, Phùng Ngộ Thủy thấy hắn đã uống dược, đỡ hắn nằm xuống, để hắn nghỉ thêm một lúc, xoay người chuẩn bị ra ngoài.

“Chờ một chút.”, Nhạc Tại Vân đột nhiên gọi Phùng Ngộ Thủy lại, hỏi: “Lâm đại ca… hắn rốt cuộc là ai?”

Phùng Ngộ Thủy quay đầu lại nhìn Nhạc Tại Vân: “Hắn là Lâm Bách Tuế.”

Nhạc Tại Vân lắc đầu, nhẹ thở dài, nói: “Ta dù ngốc hơn nữa cũng nhìn ra hắn không đơn giản… Ngươi đối với hắn còn tôn kính như vậy, lại là người của Hắc Vân bảo… hắn rốt cuộc là ai?”

Phùng Ngộ Thủy mặt không biểu tình: “Hắn bảo ta nói hắn là Lâm Bách Tuế.”

Cả Nhạc Thu Linh cũng có chút dở khóc dở cười, lắc đầu, nói với Nhạc Tại Vân: “Tam ca, ta vốn cũng không muốn giấu ngươi, nhưng mà bọn họ không cho ta nói, Lâm tiên sinh là Mộc Lăng Mộc thần y.”

Nhạc Tại Vân kỳ thực từ lúc Phùng Ngộ Thủy tới đã có chút hoài nghi rồi, thế nhưng cũng không nghĩ nhiều, hiện tại nghĩ đến, đúng là, trên đời này ngoại trừ Mộc Lăng, còn ai có năng lực lớn như vậy? Mình vẫn xem hắn là văn nhược thư sinh tay trói gà không chặt, thật sự là chết người đi được.

Phùng Ngộ Thủy liếc mắt nhìn Nhạc Thu Linh, nói: “Không phải là ta nói đó.” Nói xong, tiếp tục ra cửa bảo hộ, trước khi Mộc Lăng xuất môn đã phân phó hắn rồi, ngoại trừ Nhạc gia tỷ muội chăm sóc Nhạc Tại Vân, ai cũng không cho tiến đến. Phùng Ngộ Thủy ôm phá kiếm, ngồi ở bậc thang trước cửa, vừa ăn điểm tâm Mộc Lăng mua cho hắn, vừa chơi với con mèo nhỏ tên Tiểu Hổ.

Ở nơi khác, sườn núi Lạc Hà Sơn, Mộc Lăng lưng đeo một cái sọt nhỏ, tay cầm một cành cây, vừa đi vừa vạch cỏ tìm thảo dược.

Tần Vọng Thiên đi theo phía sau, vừa đi vừa nói: “Nhạc Tại Vân không biết thế nào rồi.”

“Yên tâm đi.”, Mộc Lăng khoát tay: “Tuổi trẻ thể tráng, thụ thương cũng rất mau khỏi.”

Tần Vọng Thiên gật đầu, đi lên vài bước, lại bị Mộc Lăng đuổi xuống phía sau, không cho hắn đi bên cạnh hay phía trước, sợ hắn giẫm trúng thảo dược.

“Ngươi trước đây vẫn một mình lên núi hái thuốc a?”, Tần Vọng Thiên hỏi.

“Ân.”, Mộc Lăng nhún nhún vai: “Nếu như loại nào quá khó hái, chẳng hạn như trên vách núi, thì gọi Tư Đồ đến, để hắn đi chịu chết.”

“A…”, Tần Vọng Thiên không nhịn được cười: “Ngươi và hắn không phải hảo huynh đệ sao, sao lại hành hạ người khác như thế a?”

“May là nhờ có ta hành hạ.”, Mộc Lăng vỗ ngực: “Năm đó nếu ta không lôi hắn lên núi đào thần dược, có thể gặp được Hoàng Bán Tiên sao? Ta là người mai mối cho Tư Đồ, hạnh phúc nửa đời sau của hắn đều là nhờ ta thành toàn.”

Tần Vọng Thiên ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Uy, đã trễ rồi, nếu không nhanh trời sẽ tối đen đó.”

“Không tìm được a.”, Mộc Lăng bĩu môi, tâm nói ngươi nghĩ ta muốn ở chỗ này uy sâu sao a: “Loại Địa Tham này rất khó tìm… A! Có.” Mộc Lăng hoan hoan hỉ hỉ ngồi xổm xuống, vạch bụi cỏ ra, tìm được một gốc hoa nhỏ màu đỏ.

“Đây là Địa Tham a?”, Tần Vọng Thiên tiến qua.

“Ân.”, Mộc Lăng lấy ra một cái xẻng nhỏ cẩn thận đào lên.

“Ngươi nói… Nhạc Nam Phong vì sao không đi xem luận võ?”, Tần Vọng Thiên hỏi: “Hắn hẳn phải là rất quan tâm mới đúng a, dù sao Nhạc Tại Vân và Nhạc Tại Đình phần thắng là mỗi người một nửa, hắn lại như thế chắp tay mang tâm huyết cả đời giao cho Nhạc Tại Đình, không đau lòng?”

“A…”, Mộc Lăng dùng cành cây gãi gãi lưng, thong thả nói: “Ta nói cho ngươi a, ngươi cùng Nhạc Tại Vân hẳn là được hưởng phúc của mẫu thân, bản tính cũng không tệ, mới không chịu quả báo của Nhạc Nam Phong a, Nhạc Tại Đình nếu là một tiểu tiện nhân, hắn là một đại tiện nhân không hơn không kém. Hắn nếu như thật thương Nhạc Tại Vân a, đã sớm dạy hắn Tam tuyệt thần đao rồi, cũng sẽ không để hắn mạo hiểm cùng Nhạc Tại Đình luận võ, ta thấy a, hắn là lợi dụng Nhạc Tại Vân, có phải không a?”

Tần Vọng Thiên có chút không giải thích được nhìn Mộc Lăng, ở đây chỉ có hai người bọn họ: “Lớn tiếng như vậy làm gì, tai sắp bị chấn điếc.”

Mộc Lăng trợn mắt nhìn trời, tay chỉ hướng rừng cây cách đó không xa.

Tần Vọng Thiên xoay mặt nhìn qua, liền sửng sốt, chỉ thấy xa xa trong rừng cây, có một người đang đứng, Tần Vọng Thiên nhíu mày, hắn võ công không kém, đừng nói người đứng cách đó không xa, dù là xa vài dặm, hắn đều có thể cảm giác được, càng kì quái chính là, người này hầu như không có khí tức, có thể nói, tử khí nặng nề, Tần Vọng Thiên nhíu mày, đây là người chết hay người sống a? Nhìn kỹ mặt người nọ, Tần Vọng Thiên hít một hơi, đó là một lão nhân đã râu tóc trắng xóa, da mặt hơi xanh, gầy đến độ sắp chỉ còn xương, thế nhưng từ dáng vẻ vẫn có thể nhận ra là Nhạc Nam Phong, chỉ là so với mấy ngày trước nhìn thấy, chỉ vài ngày hắn hình như đã già đi mười năm.

Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn Mộc Lăng, trong nhãn thần có nhàn nhạt nghi vấn. Mộc Lăng chỉ là hơi nhếch miệng, cũng không nói gì.

Nhạc Nam Phong giống hệt như một xác chết nhìn chăm chăm Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên hồi lâu, dùng thanh âm khô khốc khàn khàn nói với Mộc Lăng: “Ngươi là thần y Mộc Lăng?”

Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, nhìn Nhạc Nam Phong nói: “Nhạc lão trại chủ, hay là thôi đi, bệnh của ngươi đã không thể trị nữa rồi.”

Nhạc Nam Phong nheo mắt: “Ngươi cũng không trị được?”

Mộc Lăng nhún vai: “Nếu như ngươi còn muốn sống, biện pháp duy nhất là phế đi toàn bộ công phu, nếu không, ngươi sống thêm một ngày đêm, tà công sẽ phản phệ thân thể của ngươi thêm một ngày đêm, sống thêm một ngày, sẽ già một năm, không bao lâu nữa, ngươi sẽ chết.”

“Thế nhưng rõ ràng ngươi trị được cho Thu Linh.”, Nhạc Nam Phong nhìn Mộc Lăng: “Diêm Vương Địch, không phải là người chết cũng có thể cứu sống sao?”

Mộc Lăng nhìn chăm chăm Nhạc Nam Phong một lúc lâu, lắc đầu: “Quả nhiên là ngươi… “

“Độc trên người Nhạc Thu Linh là do ngươi hạ sao?”, Tần Vọng Thiên không thể tin được nhìn Nhạc Nam Phong: “Vì cái gì ngươi lại hại chính thân sinh nữ nhi của mình?”

Nhạc Nam Phong khoát tay chặn lại, nói: “Là súc sinh Nhạc Tại Đình kia hạ Thi cổ ta trước.”

Mộc Lăng gật đầu: “Ngươi vốn là cùng đường, sau đó nghe Nhạc Tại Vân nói chuyện của ta, cho nên cố ý hạ độc Thu Linh, xem ta có thể trị được không, đúng không?”

“Sự thực chứng minh ngươi có thể.”, Nhạc Nam Phong nói.

“A…”, Mộc Lăng lắc đầu, nói: “Nhạc Nam Phong, ngươi thật đúng là cặn bã đến tận xương, ngươi không nghĩ tới khả năng ta không cứu được Nhạc Thu Linh, hay có lẽ ta căn bản không muốn cứu, nói vậy không phải ngươi vô duyên vô cớ hại chết nữ nhi?”

“Nếu ta không giải được hết thi độc trong cơ thể, chỉ vài ngày là sẽ chết rồi.” Nhạc Nam Phong trừng lớn hai mắt nhìn Mộc Lăng: “Nếu ta đã chết, Nhạc Tại Đình sẽ trở thành chủ nhân chân chính của Nhạc gia trại, đến lúc đó, Tại Vân Thu Linh ai cũng đừng mong sống.”

“Ta thấy không hẳn như vậy.” Mộc Lăng thản nhiên nói: “Xem bản chất của các ngươi, để toàn toàn mạng sống của mình, hại chếtai cũng không đáng kể.”

“Ngươi có thể cứu Thu Linh, vì sao không thể cứu ta?”, Nhạc Nam Phong kích động nói: “Ta cùng nàng trúng cùng một loại độc!”

Mộc Lăng lắc đầu: “Không giống nhau, Nhạc Thu Linh trúng Thi cổ, thế nhưng nàng ta không luyện Thập tuyệt nội lực.”

“Có liên quan tới Thập tuyệt?”, Nhạc Nam Phong mở to hai mắt.

“Thập tuyệt là nghịch thiên mà đi, chết trước sinh sau, ngươi lại trúng độc trên thi thể mới chết, ngươi xem không phải là ba ba phối với đậu xanh, vừa vặn hòa hảo sao? Đừng nói là ta, Đại La Kim Tiên cũng không có cách nào cứu ngươi” Mộc Lăng bĩu môi: “Ngươi nếu như còn có chút lương tri, thì phế toàn bộ công phu đi, khôi phục nguyên dạng rồi thì ở trước mặt giang hồ quần hùng vạch mặt Nhạc Tại Đình, vậy mới là thật sự vì con cái của ngươi.”

“Không thể được!”, Nhạc Nam Phong kích động dị thường: “Ta chết cũng sẽ không phế võ công, ta khổ tâm dốc sức nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có được một thân cái thế thần công, mắt thấy đã có thể xưng bá võ lâm rồi, ta không tin ngươi trị không được cho ta… Ta biết rồi.” Nhạc Nam Phong đột nhiên âm sâm cười, chỉ vào Mộc Lăng: “Ngươi là người của Hắc Vân bảo… Ngươi sợ ta đoạt vị trí thiên hạ đệ nhất của Tư Đồ, cho nên mới không chịu cứu ta.”

“Ngươi thôi đi!”, Mộc Lăng lắc đầu: “Đừng tự dát vàng lên mặt nữa, khoan nói ngươi còn chưa luyện thành Thập tuyệt nội lực, dù ngươi luyện thành rồi thì thế nào? Mấy chục năm trước Hạc Lai Tịch cũng sớm luyện thành rồi, thế nhưng hắn đánh cũng không lại Tư Đồ, chỉ bằng ngươi mà mong thiên hạ đệ nhất sao.”

“Vậy thì thế nào?!”, Nhạc Nam Phong giống như phát cuồng: “Có Thập tuyệt nội lực làm cơ sở, võ công nào ta lại không học được, một ngày nào đó sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất.”

Mộc Lăng lắc đầu, xoay mặt nói với Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng a, ngươi nhớ kĩ nha, loại người mỗi ngày nằm mơ đều muốn làm thiên hạ đệ nhất, đã được định trước là cả đời chỉ có thể làm thiên hạ đệ nhất lúc nằm mơ, thiên hạ đệ nhất chân chính a, trong mắt hắn thiên hạ đệ nhất không đáng mấy đồng tiền, không tin đi hỏi, trong mắt Tư Đồ, thiên hạ đệ nhất còn không đáng giá bằng con chó nhỏ được nuôi trong Hắc Vân bảo.”

Sắc mặt Nhạc Nam Phong khó coi tới cực điểm, giương bàn tay khô kiệt, trên mặt lộ sát khí: “Ngươi không trị, thì phải nhặt xác hắn!” Nói xong đã xông đến Tần Vọng Thiên, Tần Vọng Thiên trên mặt cũng lộ ra sát ý.

Mộc Lăng giương mắt nhìn, tâm nói oa, phụ tử tương tàn a, vội vã ngăn cản Tần Vọng Thiên, nói với Nhạc Nam Phong: “Chờ một chút đã, ta nói với ngươi một chuyện.”

Tần Vọng Thiên chau mày, lôi Mộc Lăng một cái, Mộc Lăng phất tay ngăn: “Đại nhân nói chuyện, tiểu hài nhi đừng xen mồm.”

Tần Vọng Thiên nghiến răng.

“Ngươi nhìn xem hắn quen mắt không?”, Mộc Lăng chỉa chỉa Tần Vọng Thiên bảo Nhạc Nam Phong nhìn: “Hắn họ Tần.”

Nhạc Nam Phong sửng sốt, nhíu mày suy nghĩ một chút, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tần Vọng Thiên: “Tần… ngươi họ Tần?”

Mộc Lăng phủi phủi đất trên tay, cười cười nói với Nhạc Nam Phong: “Ngươi nếu muốn giết người hả giận, phải đi tìm người khác, năm đó một nhà Mộ Dung Liệt, đều là bị Nhạc Tại Đình giết chết, ngọc bội cũng bị hắn đoạt đi.”

Nhạc Nam Phong mở to hai mắt, ban đầu hắn cho rằng Nhạc Tại Đình là Tần Kỳ cùng nam nhân khác sinh, sau lại cho rằng Nhạc Tại Đình là nhặt được ngọc bội mạo danh thế thân… không ngờ tới hắn lại chính là hung thủ giết chết một nhà hảo hữu.

Lại nghĩ đến Nhạc Tại Đình trăm phương nghìn kế muốn đẩy hắn vào chỗ chết, Nhạc Nam Phong hai tròng mắt đều đỏ, hét lớn một tiếng: “Súc sinh a, ta muốn mạng của ngươi!” Nói xong xoay người lao đi như điên.

Mộc Lăng vội vàng xoay người vạch bụi cỏ đào đào, nhổ lên cây ịa Tham thật vất vả mới tìm được, bỏ vào sọt, kéo Tần Vọng Thiên chạy trở về.

“Làm gì?”, Tần Vọng Thiên không giải thích được nhìn Mộc Lăng.

“Oa… tiện nhân đại quyết chiến a.”, Mộc Lăng vẻ mặt hưng phấn: “Kịch hay kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu như thế, còn không mau đi xem?!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện