Mộc Lăng vừa nói ‘bao hết’, Yên Thúy Lâu lập tức choáng váng, tú bà nhìn ra phía sau Mộc Lăng một chút, chỉ thấy mỗi một Tần Vọng Thiên, không còn ai khác.
“Đại gia… Hai người các ngươi?” Tú bà cẩn thận hỏi một câu: “Bao toàn bộ?”
“Phải.” Mộc Lăng gật đầu, ngồi xuống ghế, gác chân, bày ra tư thế đại gia nói: “Gọi hết các cô nương trong lâu ra cho ta!”
“A… Được được.” Tú bà cũng không biết rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng đã chi tiền thì là đại gia, ở đâu có bạc cho không? Liền lập tức gọi các cô nương ra.
Chỉ chốc lát sau, thấy vài hàng nữ tử trang điểm xinh đẹp đứng trong đại sảnh, Mộc Lăng xoa cằm hớn hở ngắm nghía: “Ừm… Cũng không tồi.”
“Ách, đại gia thích người nào?” Tú bà hỏi Mộc Lăng.
“Được, đều thích.” Mộc Lăng gật đầu.
Trên mặt tú bà hiện ra vẻ dở khóc dở cười, nói: “Đại gia, ngài đừng nói giỡn, nhiều cô nương như vậy… Hầu hạ một mình ngài?”
Mộc Lăng xoay mặt nhìn nàng: “Có cái gì không thể?”
“Ách…” Tú bà quay đầu lại nhìn các cô nương kia, bọn họ thật ra không có ý kiến gì, Mộc Lăng hình dạng thanh thanh tú tú, hơn đám đại quê mùa kia rất nhiều, đừng nói là trả bạc bảo các nàng tiếp, dù không trả tiền cũng đã là chuyện tốt.
Mộc Lăng nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nói: “Được rồi, ngày hôm nay đại gia ta bao hết, đại gia bảo các ngươi làm gì thì làm đó, nghe không?”
Các cô nương xoay mặt nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.
“Câm điếc rồi?” Mộc Lăng trừng mắt.
“Vâng…” Các cô nương lập tức đáp lời.
Mộc Lăng đứng dậy, nói: “Vươn hai tay ra, sau đó kéo tay áo lên.”
Các cô nương nhìn Mộc Lăng, sau đó vươn tay, kéo tay áo lên.
“Giơ lên cao hơn đỉnh đầu!” Mộc Lăng tiếp tục hạ lệnh.
Các cô nương cũng đều vươn tay lên hơn đỉnh đầu, Mộc Lăng ngưởng mặt nhìn rừng tay, Tần Vọng Thiên cũng ngẩng đầu nhìn theo, nhìn ra một chút manh mối… Trên tay các cô nương này, không có ngoại lệ, ai cũng có vài vết vằn tím nhạt.
“Ách…” Tú bà không giải thích được nhìn Mộc Lăng, chỉ thấy hắn tiếp tục lưu manh chậc chậc lưỡi, sờ cằm nói: “Hiện tại đã nhìn rồi, kế tiếp muốn sờ!”
“Khụ khụ…” Tần Vọng Thiên sặc cả miệng nước trà, hung hăng trừng Mộc Lăng, không thể nhịn được nữa, nói: “Ngươi muốn xem bệnh cho người ta cứ nói thẮg, giả sắc lang cái gì?!”
Lời vừa nói ra, người trong Yên Thúy lâu đều ngây ngẩn, Mộc Lăng hơi dẫu môi, bất mãn liếc nhìn Tần Vọng Thiên, mắng thầm ‘ngươi để ta làm đại gia một chút không được sao?’
“Vị đại gia này… Ngài đang xem bệnh cho các cô nương?” Tú bà mở to hai mắt nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng hăng hái ngồi lại trên ghế, nhìn tú bà: “Có phải trên người các cô nương bỗng dưng đều nổi ban tím không? Toàn thân đau nhức, ho khan phát sốt?”
“Đúng vậy…” Trên mặt tú bà hiện ra vẻ khiếp sợ: “Đại gia… Làm sao ngài biết?”
Mộc Lăng nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi tú bà: “Vị cô nương bị bệnh nặng nhất ở đâu?”
“Ở trên lầu!” Tú bà liền dẫn Mộc Lăng lên lầu: “Là Tứ Nương, ta sắp đau lòng chết mất.”
Mộc Lăng theo tú bà lên lầu, quay đầu lại nói với các cô nương bên dưới: “Trước tiên các ngươi nhảy tại chỗ!”
“Sao?” Các cô nương ngơ ngác nhìn Mộc Lăng: “Nhảy tại chỗ?”
“Làm sao để ra mồ hôi toàn thân là được, còn nữa…” Mộc Lăng nói với bọn tiểu nhị dưới lầu: “Các ngươi đi mua khoảng một trăm lọ dấm chua về đây!” Mộc Lăng nói xong, theo tú bà lên lầu.
Tần Vọng Thiên có chút không hiểu, buông chén trà, cùng theo Mộc Lăng đi lên lầu.
Gian phòng của Lạc Tứ Nương ở lầu ba, là một tiểu lầu thanh tao văn nhã, màn lụa mỏng, rất tinh xảo, trên cửa treo một chuỗi phong linh bằng ngọc lưu ly lam sắc, nhẹ nhàng đong đưa, phát ra thanh âm tinh tinh tang tang.
Nhìn cảnh sắc tiểu lầu, có thể đoán ra, Lạc Tứ Nương là một diệu nhân thanh tao nho nhã.
Vén màn, tú bà mang theo Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên tiến vào nội các để Lạc Tứ Nương nghỉ ngơi, trên giường lớn bên trong một nữ tử đang nằm, đưa lưng ra phía ngoài… Nhìn bóng lưng cùng thân hình, đích thật là một tiểu mỹ nhân.
“Ma ma.” Một tiểu nha đầu đi ra, thấy Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên liền sửng sốt, chính là nha đầu Tiểu Ngọc vừa ở tửu lâu cầu Triệu Hoa và Vương Ngọc Phù về cứu tiểu thư nhà mình.
“Tứ Nương.” Tú bà nói: “Có đại phu đến xem bệnh cho con.”
“A…Con không muốn gặp ai hết, con không muốn gặp!” Tứ Nương che mặt, dùng chăn đắp cả người lại, chết cũng không chịu ra, gọi Tiểu Ngọc tiễn khách.
Tiểu Ngọc cũng lo lắng: “Tiểu thư, để đại phu nhìn đi.”
“Ta không muốn, ta không còn mặt mũi gặp người nữa.” Lạc Tứ Nương vẫn che mặt không chịu ra: “Các ngươi để ta chết đi…”
Mộc Lăng hiểu nguyên nhân của Lạc Tứ Nương, chậm rãi nói: “Không phải chỉ là trên mặt nổi lên vài nốt ban sao, có cái gì mà không thể gặp người, giúp ngươi chữa khỏi không phải là được rồi sao?”
Lạc Tứ Nương sửng sốt, dường như là có chút do dự, chợt nghe Mộc Lăng nói tiếp: “Cũng không phải ta hù dọa ngươi, bệnh của ngươi nếu không trị, ngươi cũng sẽ không chết , nhưng toàn thân sẽ thối rửa, đến lúc đó, muốn bao nhiêu xấu xí có bấy nhiêu xấu xí.”
“A…” Lạc Tứ Nương sợ đến nhảy dựng lên, hai tay che mặt cầu xin Mộc Lăng: “Không được, không được… Đại phu ngài cứu ta, ta thà rằng chết cũng không muốn trở thành quái nhân.”
Mộc Lăng nháy mắt mấy cái với tú bà và tiểu nha hoàn đứng bên cạnh, như là hỏi ‘lợi hại không? Đã đem được thứ nàng sợ nhất ra hù dọa!”
Tú bà cùng Tiểu Ngọc nghĩ Mộc Lăng này thật thú vị, tuy rằng gây chút cảm giác phiền nhiễu, nhưng không biết vì sao, lại cảm thấy có chút mong ước, lẳng lặng đứng một bên nhìn.
“Đưa tay cho ta bắt mạch.” Mộc Lăng vừa nói vừa cầm lấy một chiếc khăn đưa đến mặt nàng, sau đó kéo tay nàng che mặt xuống, bắt mạch.
Cô nương cầm lấy khăn che mặt, cũng không quá kích động nữa, nhìn xuyên qua lớp khăn mỏng, lặng lẽ nhìn Mộc Lăng đang chăm chú bắt mạch, hơi chút giật mình, một người nam nhân rất dễ nhìn nha.
“Ừm.” Mộc Lăng gật đầu: “Quả nhiên là vậy.”
“Tiên sinh, bệnh của tiểu thư nhà ta có thể chữa khỏi không?” Tiểu Ngọc sốt ruột hỏi.
“Có thể chữa khỏi có thể chữa khỏi.” Mộc Lăng gật đầu: “Đi lấy giấy bút, ta viết đơn thuốc cho các ngươi.”
Tiểu Ngọc lập tức đi ấy giấy bút, đưa cho Mộc Lăng nói: “Tiên sinh, đây ạ.”
Mộc Lăng nhận lấy, xoạt xoạt viết ra đơn thuốc, đưa cho tiểu nha hoàn: “Chiếu theo đơn đi hốt thuốc, có bao nhiêu cô nương thì bốc bấy nhiêu thang, một người cũng không được thiếu.”
Tiểu nha hoàn nhìn đơn thuốc, có chút khó xử nhìn tú bà: “Mụ mụ, ngươi xem đây…”
Tú bà nhận lấy đơn thuốc nhìn qua, có chút sửng sốt, vẻ mặt cầu xin nhìn Mộc Lăng: “Tiên sinh… Những phương thuốc này đều là rất quý, ở tửu lâu của ta có năm mươi cô nương… Mỗi người một thang, thì ta táng gia bại sản cũng mua không nổi.”
Mộc Lăng nhìn nàng một cái, nói: “Lúc nãy không phải ta đã thả bạc trên bàn rồi sao? Lấy cái đó đi mua.”
“Này… Ở đâu có đạo lý đại phu xem bệnh còn cho bạc mua thuốc?” Tú bà bối rối.
Mộc Lăng xoa xoa tay: “Như vậy đi, sau này nếu ta đến đây uống hoa tửu, các ngươi đừng lấy tiền của ta, cô nương để tùy tiện ta chọn là được.”
Tú bà và Tiểu Ngọc liếc mắt nhìn nhau, liên tục gật đầu, thiên ân vạn tạ với Mộc Lăng, xoay người đi mua thuốc.
Mộc Lăng đuổi được tú bà đi rồi, nói với Lạc Tứ Nương: “Không cần lo lắng, uống thuốc xong thì rất nhanh sẽ khỏi.”
Lạc Tứ Nương nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói: “Tiên sinh thực sự là Bồ Tát sống.”
Mộc Lăng khoát khoát tay, hỏi nàng: “Ta hỏi ngươi tên vài người, ngươi nhớ lại một chút, xem người nào từng là khách của ngươi… Chậc, chắc là không lâu lắm, chỉ vào khoảng hai tháng nay.”
“Được.” Lạc Tứ Nương gật đầu: “Ta là đầu bảng của Yên Thúy Lâu, có thể gặp ta đều là kẻ không giàu thì sang, số người không nhiều, trong nửa năm gần đây ta đều nhớ kĩ.”
“Được.” Mộc Lăng gật đầu, bắt đầu hỏi.
Tần Vọng Thiên ở bên cạnh chăm chú nghe, phát hiện người Mộc Lăng hỏi đều là tên những người viết trong sổ sách của chưỡng quỷ tiệm quan tài hôm trước, khi hỏi đến chưởng môn Vô Nhai phái Ngô Hâm, Lạc Tứ Nương nói: “Một tháng trước hắn có đến đây.”
Mộc Lăng gật đầu: “Ta biết rồi.”
“Có liên quan gì sao?” Lạc Tứ Nương hỏi: “Lúc đó hắn còn cùng ta trò chuyện rất vui, có nói vài ngày nữa sẽ trở lại, thế nhưng sau đó vẫn chưa quay lại.”
Mộc Lăng nghe trong giọng nói nàng có nhàn nhạt thất vọng, cười cười nói: “Cũng không phải hắn không muốn đến, hắn đã chết.”
“Cái gì?” Lạc Tứ Nương cả kinh, có chút không thể tin được nhìn Mộc Lăng: “Làm sao có thể…”
“Thế sự vô thường…” Mộc Lăng lại hỏi Lạc Tứ Nương: “Cố nhớ lại, ngày đó hắn nói những gì với ngươi?”
“Cũng không có gì đặc biệt.” Lạc Tứ Nương nhớ lại: “Đều là những lời vui đùa khách nhân thường nói… Có điều ta nhớ kĩ khi đó hắn vô cùng vui vẻ hăng hái, nói cái gì, hắn sắp thành thiên hạ vô địch rồi.”
Mộc Lăng hơi nhíu mày: “Hắn có nói vì sao hắn thành thiên hạ vô địch không?”
Lạc Tứ Nương lắc đầu: “Cái này thì không có”
“Ừm.” Mộc Lăng sờ cằm, trầm mặc không nói.
Lúc đó, tú bà và Tiểu Ngọc mua thuốc đã trở về, hỏi Mộc Lăng dùng thế nào, Mộc Lăng nói: “Trước tiên bỏ vào trong nồi nấu, ba chén nước nấu thành một chén, uống nước. Bã thuốc còn lại đừng bỏ, bắt một nồi lớn ở đại đường, đổ đầy dấm chua, bỏ bã thuốc vào, châm lửa nấu nửa canh giờ, đóng chặt cửa sổ, làm sao cho cả phòng đều ngập mùi dấm, sau đó đem nồi đến xông phòng từng người, khăn trải giường và chăn đều đem tới hậu viện thiêu hủy thay mới, cho toàn bộ chén bát vào nồi dấm nấu qua một lượt, sau đó rửa sạch sẽ.”
Tú bà gật đầu, lập tức đi làm.
Mộc Lăng đứng lên, nói với Lạc Tứ Nương: “Uống thuốc rồi, nhớ kĩ gọi nha đầu xông hơi phòng, mấy ngày này thường xuyên đi đi lại lại, ra mồ hôi, sẽ khỏi rất nhanh.” Nói xong thì cùng Tần Vọng Thiên cáo từ rời đi.
Ra khỏi Yên Thúy Lâu, cả đoạn đường Mộc Lăng đều như có suy nghĩ, Tần Vọng Thiên có chút hiếu kì đi theo hỏi: “Những người đó bị bệnh gì?”
Mộc Lăng nhìn hắn một chút, nói: “Trúng thi độc.”
“Cái gì?” Tần Vọng Thiên giật mình: “Thi độc?”
“Đại gia… Hai người các ngươi?” Tú bà cẩn thận hỏi một câu: “Bao toàn bộ?”
“Phải.” Mộc Lăng gật đầu, ngồi xuống ghế, gác chân, bày ra tư thế đại gia nói: “Gọi hết các cô nương trong lâu ra cho ta!”
“A… Được được.” Tú bà cũng không biết rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng đã chi tiền thì là đại gia, ở đâu có bạc cho không? Liền lập tức gọi các cô nương ra.
Chỉ chốc lát sau, thấy vài hàng nữ tử trang điểm xinh đẹp đứng trong đại sảnh, Mộc Lăng xoa cằm hớn hở ngắm nghía: “Ừm… Cũng không tồi.”
“Ách, đại gia thích người nào?” Tú bà hỏi Mộc Lăng.
“Được, đều thích.” Mộc Lăng gật đầu.
Trên mặt tú bà hiện ra vẻ dở khóc dở cười, nói: “Đại gia, ngài đừng nói giỡn, nhiều cô nương như vậy… Hầu hạ một mình ngài?”
Mộc Lăng xoay mặt nhìn nàng: “Có cái gì không thể?”
“Ách…” Tú bà quay đầu lại nhìn các cô nương kia, bọn họ thật ra không có ý kiến gì, Mộc Lăng hình dạng thanh thanh tú tú, hơn đám đại quê mùa kia rất nhiều, đừng nói là trả bạc bảo các nàng tiếp, dù không trả tiền cũng đã là chuyện tốt.
Mộc Lăng nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nói: “Được rồi, ngày hôm nay đại gia ta bao hết, đại gia bảo các ngươi làm gì thì làm đó, nghe không?”
Các cô nương xoay mặt nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.
“Câm điếc rồi?” Mộc Lăng trừng mắt.
“Vâng…” Các cô nương lập tức đáp lời.
Mộc Lăng đứng dậy, nói: “Vươn hai tay ra, sau đó kéo tay áo lên.”
Các cô nương nhìn Mộc Lăng, sau đó vươn tay, kéo tay áo lên.
“Giơ lên cao hơn đỉnh đầu!” Mộc Lăng tiếp tục hạ lệnh.
Các cô nương cũng đều vươn tay lên hơn đỉnh đầu, Mộc Lăng ngưởng mặt nhìn rừng tay, Tần Vọng Thiên cũng ngẩng đầu nhìn theo, nhìn ra một chút manh mối… Trên tay các cô nương này, không có ngoại lệ, ai cũng có vài vết vằn tím nhạt.
“Ách…” Tú bà không giải thích được nhìn Mộc Lăng, chỉ thấy hắn tiếp tục lưu manh chậc chậc lưỡi, sờ cằm nói: “Hiện tại đã nhìn rồi, kế tiếp muốn sờ!”
“Khụ khụ…” Tần Vọng Thiên sặc cả miệng nước trà, hung hăng trừng Mộc Lăng, không thể nhịn được nữa, nói: “Ngươi muốn xem bệnh cho người ta cứ nói thẮg, giả sắc lang cái gì?!”
Lời vừa nói ra, người trong Yên Thúy lâu đều ngây ngẩn, Mộc Lăng hơi dẫu môi, bất mãn liếc nhìn Tần Vọng Thiên, mắng thầm ‘ngươi để ta làm đại gia một chút không được sao?’
“Vị đại gia này… Ngài đang xem bệnh cho các cô nương?” Tú bà mở to hai mắt nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng hăng hái ngồi lại trên ghế, nhìn tú bà: “Có phải trên người các cô nương bỗng dưng đều nổi ban tím không? Toàn thân đau nhức, ho khan phát sốt?”
“Đúng vậy…” Trên mặt tú bà hiện ra vẻ khiếp sợ: “Đại gia… Làm sao ngài biết?”
Mộc Lăng nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi tú bà: “Vị cô nương bị bệnh nặng nhất ở đâu?”
“Ở trên lầu!” Tú bà liền dẫn Mộc Lăng lên lầu: “Là Tứ Nương, ta sắp đau lòng chết mất.”
Mộc Lăng theo tú bà lên lầu, quay đầu lại nói với các cô nương bên dưới: “Trước tiên các ngươi nhảy tại chỗ!”
“Sao?” Các cô nương ngơ ngác nhìn Mộc Lăng: “Nhảy tại chỗ?”
“Làm sao để ra mồ hôi toàn thân là được, còn nữa…” Mộc Lăng nói với bọn tiểu nhị dưới lầu: “Các ngươi đi mua khoảng một trăm lọ dấm chua về đây!” Mộc Lăng nói xong, theo tú bà lên lầu.
Tần Vọng Thiên có chút không hiểu, buông chén trà, cùng theo Mộc Lăng đi lên lầu.
Gian phòng của Lạc Tứ Nương ở lầu ba, là một tiểu lầu thanh tao văn nhã, màn lụa mỏng, rất tinh xảo, trên cửa treo một chuỗi phong linh bằng ngọc lưu ly lam sắc, nhẹ nhàng đong đưa, phát ra thanh âm tinh tinh tang tang.
Nhìn cảnh sắc tiểu lầu, có thể đoán ra, Lạc Tứ Nương là một diệu nhân thanh tao nho nhã.
Vén màn, tú bà mang theo Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên tiến vào nội các để Lạc Tứ Nương nghỉ ngơi, trên giường lớn bên trong một nữ tử đang nằm, đưa lưng ra phía ngoài… Nhìn bóng lưng cùng thân hình, đích thật là một tiểu mỹ nhân.
“Ma ma.” Một tiểu nha đầu đi ra, thấy Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên liền sửng sốt, chính là nha đầu Tiểu Ngọc vừa ở tửu lâu cầu Triệu Hoa và Vương Ngọc Phù về cứu tiểu thư nhà mình.
“Tứ Nương.” Tú bà nói: “Có đại phu đến xem bệnh cho con.”
“A…Con không muốn gặp ai hết, con không muốn gặp!” Tứ Nương che mặt, dùng chăn đắp cả người lại, chết cũng không chịu ra, gọi Tiểu Ngọc tiễn khách.
Tiểu Ngọc cũng lo lắng: “Tiểu thư, để đại phu nhìn đi.”
“Ta không muốn, ta không còn mặt mũi gặp người nữa.” Lạc Tứ Nương vẫn che mặt không chịu ra: “Các ngươi để ta chết đi…”
Mộc Lăng hiểu nguyên nhân của Lạc Tứ Nương, chậm rãi nói: “Không phải chỉ là trên mặt nổi lên vài nốt ban sao, có cái gì mà không thể gặp người, giúp ngươi chữa khỏi không phải là được rồi sao?”
Lạc Tứ Nương sửng sốt, dường như là có chút do dự, chợt nghe Mộc Lăng nói tiếp: “Cũng không phải ta hù dọa ngươi, bệnh của ngươi nếu không trị, ngươi cũng sẽ không chết , nhưng toàn thân sẽ thối rửa, đến lúc đó, muốn bao nhiêu xấu xí có bấy nhiêu xấu xí.”
“A…” Lạc Tứ Nương sợ đến nhảy dựng lên, hai tay che mặt cầu xin Mộc Lăng: “Không được, không được… Đại phu ngài cứu ta, ta thà rằng chết cũng không muốn trở thành quái nhân.”
Mộc Lăng nháy mắt mấy cái với tú bà và tiểu nha hoàn đứng bên cạnh, như là hỏi ‘lợi hại không? Đã đem được thứ nàng sợ nhất ra hù dọa!”
Tú bà cùng Tiểu Ngọc nghĩ Mộc Lăng này thật thú vị, tuy rằng gây chút cảm giác phiền nhiễu, nhưng không biết vì sao, lại cảm thấy có chút mong ước, lẳng lặng đứng một bên nhìn.
“Đưa tay cho ta bắt mạch.” Mộc Lăng vừa nói vừa cầm lấy một chiếc khăn đưa đến mặt nàng, sau đó kéo tay nàng che mặt xuống, bắt mạch.
Cô nương cầm lấy khăn che mặt, cũng không quá kích động nữa, nhìn xuyên qua lớp khăn mỏng, lặng lẽ nhìn Mộc Lăng đang chăm chú bắt mạch, hơi chút giật mình, một người nam nhân rất dễ nhìn nha.
“Ừm.” Mộc Lăng gật đầu: “Quả nhiên là vậy.”
“Tiên sinh, bệnh của tiểu thư nhà ta có thể chữa khỏi không?” Tiểu Ngọc sốt ruột hỏi.
“Có thể chữa khỏi có thể chữa khỏi.” Mộc Lăng gật đầu: “Đi lấy giấy bút, ta viết đơn thuốc cho các ngươi.”
Tiểu Ngọc lập tức đi ấy giấy bút, đưa cho Mộc Lăng nói: “Tiên sinh, đây ạ.”
Mộc Lăng nhận lấy, xoạt xoạt viết ra đơn thuốc, đưa cho tiểu nha hoàn: “Chiếu theo đơn đi hốt thuốc, có bao nhiêu cô nương thì bốc bấy nhiêu thang, một người cũng không được thiếu.”
Tiểu nha hoàn nhìn đơn thuốc, có chút khó xử nhìn tú bà: “Mụ mụ, ngươi xem đây…”
Tú bà nhận lấy đơn thuốc nhìn qua, có chút sửng sốt, vẻ mặt cầu xin nhìn Mộc Lăng: “Tiên sinh… Những phương thuốc này đều là rất quý, ở tửu lâu của ta có năm mươi cô nương… Mỗi người một thang, thì ta táng gia bại sản cũng mua không nổi.”
Mộc Lăng nhìn nàng một cái, nói: “Lúc nãy không phải ta đã thả bạc trên bàn rồi sao? Lấy cái đó đi mua.”
“Này… Ở đâu có đạo lý đại phu xem bệnh còn cho bạc mua thuốc?” Tú bà bối rối.
Mộc Lăng xoa xoa tay: “Như vậy đi, sau này nếu ta đến đây uống hoa tửu, các ngươi đừng lấy tiền của ta, cô nương để tùy tiện ta chọn là được.”
Tú bà và Tiểu Ngọc liếc mắt nhìn nhau, liên tục gật đầu, thiên ân vạn tạ với Mộc Lăng, xoay người đi mua thuốc.
Mộc Lăng đuổi được tú bà đi rồi, nói với Lạc Tứ Nương: “Không cần lo lắng, uống thuốc xong thì rất nhanh sẽ khỏi.”
Lạc Tứ Nương nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói: “Tiên sinh thực sự là Bồ Tát sống.”
Mộc Lăng khoát khoát tay, hỏi nàng: “Ta hỏi ngươi tên vài người, ngươi nhớ lại một chút, xem người nào từng là khách của ngươi… Chậc, chắc là không lâu lắm, chỉ vào khoảng hai tháng nay.”
“Được.” Lạc Tứ Nương gật đầu: “Ta là đầu bảng của Yên Thúy Lâu, có thể gặp ta đều là kẻ không giàu thì sang, số người không nhiều, trong nửa năm gần đây ta đều nhớ kĩ.”
“Được.” Mộc Lăng gật đầu, bắt đầu hỏi.
Tần Vọng Thiên ở bên cạnh chăm chú nghe, phát hiện người Mộc Lăng hỏi đều là tên những người viết trong sổ sách của chưỡng quỷ tiệm quan tài hôm trước, khi hỏi đến chưởng môn Vô Nhai phái Ngô Hâm, Lạc Tứ Nương nói: “Một tháng trước hắn có đến đây.”
Mộc Lăng gật đầu: “Ta biết rồi.”
“Có liên quan gì sao?” Lạc Tứ Nương hỏi: “Lúc đó hắn còn cùng ta trò chuyện rất vui, có nói vài ngày nữa sẽ trở lại, thế nhưng sau đó vẫn chưa quay lại.”
Mộc Lăng nghe trong giọng nói nàng có nhàn nhạt thất vọng, cười cười nói: “Cũng không phải hắn không muốn đến, hắn đã chết.”
“Cái gì?” Lạc Tứ Nương cả kinh, có chút không thể tin được nhìn Mộc Lăng: “Làm sao có thể…”
“Thế sự vô thường…” Mộc Lăng lại hỏi Lạc Tứ Nương: “Cố nhớ lại, ngày đó hắn nói những gì với ngươi?”
“Cũng không có gì đặc biệt.” Lạc Tứ Nương nhớ lại: “Đều là những lời vui đùa khách nhân thường nói… Có điều ta nhớ kĩ khi đó hắn vô cùng vui vẻ hăng hái, nói cái gì, hắn sắp thành thiên hạ vô địch rồi.”
Mộc Lăng hơi nhíu mày: “Hắn có nói vì sao hắn thành thiên hạ vô địch không?”
Lạc Tứ Nương lắc đầu: “Cái này thì không có”
“Ừm.” Mộc Lăng sờ cằm, trầm mặc không nói.
Lúc đó, tú bà và Tiểu Ngọc mua thuốc đã trở về, hỏi Mộc Lăng dùng thế nào, Mộc Lăng nói: “Trước tiên bỏ vào trong nồi nấu, ba chén nước nấu thành một chén, uống nước. Bã thuốc còn lại đừng bỏ, bắt một nồi lớn ở đại đường, đổ đầy dấm chua, bỏ bã thuốc vào, châm lửa nấu nửa canh giờ, đóng chặt cửa sổ, làm sao cho cả phòng đều ngập mùi dấm, sau đó đem nồi đến xông phòng từng người, khăn trải giường và chăn đều đem tới hậu viện thiêu hủy thay mới, cho toàn bộ chén bát vào nồi dấm nấu qua một lượt, sau đó rửa sạch sẽ.”
Tú bà gật đầu, lập tức đi làm.
Mộc Lăng đứng lên, nói với Lạc Tứ Nương: “Uống thuốc rồi, nhớ kĩ gọi nha đầu xông hơi phòng, mấy ngày này thường xuyên đi đi lại lại, ra mồ hôi, sẽ khỏi rất nhanh.” Nói xong thì cùng Tần Vọng Thiên cáo từ rời đi.
Ra khỏi Yên Thúy Lâu, cả đoạn đường Mộc Lăng đều như có suy nghĩ, Tần Vọng Thiên có chút hiếu kì đi theo hỏi: “Những người đó bị bệnh gì?”
Mộc Lăng nhìn hắn một chút, nói: “Trúng thi độc.”
“Cái gì?” Tần Vọng Thiên giật mình: “Thi độc?”
Danh sách chương