Phán thật giả lén nghe tiên cơ,
Đêm khuya khoắt trộm đọc mộng cũ.
Sở Hành Vân thản nhiên bước tiếp: “Ở đâu, mấy người?”
“Phía trước chúng ta, có hai người, đang nói chuyện.”
“Phía trước?” Sở Hành Vân bước chậm lại.
“Thong thả đi, bọn họ ở lối rẽ thứ ba, cách chúng ta một bức tường đá dày, chỉ là… không biết Sở hiệp khách muốn đi chậm rãi an nhàn hơn một chút, hay là muốn đi nhanh hơn chút để nghe trộm góc tường?”
Trong tay có tiểu hồn biết xuyên tường độn thổ làm tai mắt, không dùng thì uổng, Sở Hành Vân giật nhẹ tơ dắt hồn, kéo Tạ Lưu Thủy đến trước mặt mình: “Dẫn đường.”
Hiện giờ lối rẽ đã đủ rộng cho ba người đi, Tạ Lưu Thủy dẫn Sở Hành Vân dán vào tường đá bên phải bước nhanh, mãi đến tận khi Sở Hành Vân cũng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói, mới nín thở khẽ bước, Tạ Lưu Thủy ra hiệu, bảo y đứng ở đây, còn mình thì tan vào trong tường đá, vừa mới thò đầu ra, đã cau mày nói:
“Có ba người.”
Khắp mọi nơi mặc dù đều tối tăm không thấy rõ năm ngón, mà Tạ Lưu Thủy lại có thể nhìn rõ ràng rành mạch như giữa ban ngày, hắn tỉ mỉ miêu tả lại cho Sở Hành Vân, hai người theo thứ tự là quái mặt đen và người không mặt tập kích y trên núi, cùng với một nam tử cao gầy không biết tại sao trong bóng tối như vậy mà vẫn đội mũ rộng vành che mặt, trên khuỷu tay có đứng một con bách linh đen đầu phượng, toàn thân phủ lông đen chỉ có đuôi là trắng.
Bách linh đầu phượng cũng thường thấy, hắc bách linh mặc dù cực kỳ hiếm hoi, song cũng không phải là không có, mà hắc bách linh đầu phượng thì chưa từng nghe thấy bao giờ, loài chim hiếm quý như vậy tuyệt đối không phải vật phàm tục. Hai người kia cúi đầu, thái độ cung kính, như đang báo cáo gì đó với hắn, chỉ thấy nam tử kia gõ một cái lên bàn đá, quái mặt đen liền đáp: “Đúng thật như ngài sở liệu, là tranh tú cẩm sơn hà.”
Tiếp đó hắn lại gõ hai lần lên bàn đá, người không mặt nói tiếp: “Xác nhận hắn đã mất hết võ công.”
Nam tử này trước sau không hề nói lời nào, chỉ gõ ba lần lên bàn đá, người không mặt lại nói tiếp: “Ngọc Cùng Kỳ xuất hiện, đang ở trong tay Tống gia, có cần đoạt không?”
Hắn trầm ngâm một hồi lâu, tiếp đó xua xua tay, quái mặt đen lại hỏi: “Bên phía Vương gia nên sắp xếp thế nào?”
Trầm tư trong chốc lát, hắn giơ tay nhẹ nhàng sờ lên con hắc bách linh trên tay mình, liền nghe thấy một câu: “Trông chừng.”
Từng chữ thật chậm, âm thanh trầm mà run, thế nhưng lại không phải phát ra từ nam tử kia, mà là con hắc bách linh đầu phượng, chỉ thấy nó chép chép mỏ, phun ra hai chữ: “Tuyết mặc?”
“Đã tới tay.” Nhưng quái mặt đen lại có vẻ hơi mất tự nhiên, sau đó nói: “Thế nhưng… Đối phương muốn thay đổi địa điểm, cả thời gian giao dịch cũng muốn đổi.”
Nam tử kia vẫn nhàn nhã vuốt lông cho chim yêu, hắc bách linh mổ nhẹ lên đầu ngón tay hắn, tiếp đó há mỏ đọc từng chữ: “Ở đâu?”
Quái mặt đen cúi đầu nói: “Giờ Tý ngày mai, Lý phủ.”
Tay của nam tử rõ ràng đã cứng đờ lại, một lúc sau, liền chạm vào mào phượng trên đầu bách linh, chỉ nghe thấy hắc bách linh kêu lanh lảnh một tiếng, trong tiếng run, có câu nói: “To gan.”
“Ngài… có đồng ý không?”
Nam tử khẽ gật đầu, đồng thời tay trái gõ nhanh lên bàn đá bốn lần, người không mặt im lặng một hồi, hỏi: “Đấu Hoa Hội… Ngài chuẩn bị phái ai đi?”
Hắc bách linh vẫy vẫy cánh, phun chữ: “Ta.”
“Thế nhưng Tam thiếu gia! Thân thể của ngài…”
Nam tử kia xua tay, không nói chuyện nữa, không ngờ con bách linh trên khuỷu tay lại vỗ cánh bay nổi lên, kêu một câu rằng: “Dài dài dòng dòng, cần các ngươi nhiều chuyện à!” Âm điệu cao vút còn lẫn theo giọng non nớt, khác hẳn với âm thanh trầm thấp khẽ run trước đó.
Nam tử nâng khuỷu tay, hắc bách linh lập tức không dám kêu nữa, ngoan ngoãn bay trở xuống, ngón tay thon dài của hắn nắm lấy mỏ bách linh, nắm một lúc lâu mới buông ra, chỉ thấy con chim này phẫn nộ quay lại, cúi đầu ba lần với quái mặt đen và người không mặt, như là muốn tạ tội. Sau đó nam tử vung ống tay áo, hai người kia liền khom người lui ra, nam tử cũng mang chim quay người đi về.
Thông qua Tạ Lưu Thủy, Sở Hành Vân có thể biết được rõ ràng tình huống của đối phương, thực sự là một câu nghe trộm góc tường đã bớt đi ngàn vạn suy tư lung tung. Mà cảnh này thực sự kỳ quái, Tam thiếu gia kia có lẽ là người câm, nên mới luyện bách linh nói chuyện thay mình. Thế nhưng Sở Hành Vân còn chưa kịp cẩn thận nghĩ ngợi một lần, Tạ Lưu Thủy đã lại gần bỉ ổi hỏi: “Ta xem như đã lập được công lớn rồi đúng không? Ngươi xem, chúng ta chung sống hòa bình, chẳng phải cả nhà đều vui sao, giờ Sở quân tử có thể trả lời ta được chưa?”
“Ngươi muốn hỏi gì?”
“Lúc Sở hiệp khách nghĩ đến nam để tự an ủi, sẽ… một, chỉ có một đối tượng để ảo tưởng; hai, có vài đối tượng để ảo tưởng; ba, không có đối tượng quá cụ thể, chỉ có một hình tượng khái niệm như là tuấn mỹ ôn nhu, yêu nghiệt diễm mỹ gì đó, hoặc là thẳng thắn chỉ ảo tưởng ra thứ đó?”
“… Bẩn thỉu.”
Tạ Lưu Thủy thản nhiên nghiêm nghị, trầm bổng du dương nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Sở Hành Vân cười đáp lại: “Ngôn tất tín, hành tất quả, chỉ hạng người thiển cận mới vậy.”(*) Dứt câu bèn nhấc chân đi. Y theo bản năng muốn lảng tránh tất cả những câu hỏi phải nhắc tới “người nọ” với người ngoài, mười năm trước, một cái liếc mắt kinh hồng, một mình độc hưởng đã không đủ, sao còn có thể sẽ tiết lộ “người nọ” cho kẻ khác.
(*) lời nói ra phải có chữ tín, việc làm ra phải có kết quả, song người quá tuân theo hai câu này, thiếu linh hoạt thì lại là người thiển cận.
Tạ Lưu Thủy lại ung dung thong thả theo sau, chầm chậm nói: “Sở hiệp khách vừa nghe kể, phần nhiều là ta thuật lại, mà trong lời ta thuật lại hơi có sai khác…”
Sở Hành Vân dừng bước.
“Ta biết trong lòng ngươi chắc chắn đang tính toán xem về sau phải dằn vặt dụng hình nghiêm khắc bức cung ta như thế nào. Mười năm nay ta cũng không thuận buồm xuôi gió như đồn đại trên giang hồ, lúc bị bắt được, những người kia còn ác hơn ngươi nhiều, chẳng phải ta cũng chịu đựng được sao? Giờ ta vẫn còn đang nhảy nhót tưng bừng, còn lại là mấy người lúc đó, cỏ trên mộ chẳng biết đã cao bao nhiêu. Dùng vũ lực uy hiếp chỉ có hiệu quả rất nhỏ với ta, huống hồ vốn chính là ngươi đáp ứng ta trước, người không giữ được chữ tín, còn làm được gì nữa, như xe ngựa không cái gì xe kéo không cái gì gì đó (*), hai chữ kia là cái quái gì mà khó đọc quá…”
(*) câu này trích trong Luận Ngữ của Khổng Tử: câu gốc là “xe ngựa không nghê, xe kéo không nguyệt”, “nghê” và “nguyệt” là hai loại then cài ở mối nối trên xe ngựa thời xưa.
Sở Hành Vân ưa yên tĩnh, ghét nhất người khác lải nhải ồn ào, đặc biệt là giọng nói trầm trầm đục đục của Tạ Lưu Thủy, như một bầy ruồi bị nhốt bên trong lòng trống, chùy nặng gõ trống, tiếng ruồi bay vo ve bên trong, từng chữ từng câu nện bùm bụp lên màng nhĩ. Nếu như đổi thành giọng nói của người mười năm trước, âm thanh lanh lảnh sáng trong tựa ngọc thạch, cho dù có ghé vào tai y lải nhải nguyên ba ngày ba đêm, chỉ sợ y còn thấy nghe không đủ. Cuối cùng, Sở Hành Vân bị mài sạch nhẫn nại, trầm mặc một hồi lâu, liền trả lời:
“Một.”
Tạ Lưu Thủy thở dài một tiếng, cười rất bỉ ổi, nhưng lại không tiếp tục truy hỏi là ai, chỉ nhíu mày nói: “Ta có thể suy đoán, miếng ngọc vỡ mà ngươi nâng niu muốn chết kia có liên quan tới người đó đúng không?”
Sở Hành Vân im lặng không đáp, rồi đột nhiên nắm chặt tay trái, kéo cổ tay Tạ Lưu Thủy qua ném hắn vào tường: “Hay ho lắm sao? Hỏi chuyện này để thỏa mãn tâm tư dơ bẩn gì của ngươi hả, tên tội phạm cưỡng gian?”
Tạ Lưu Thủy đáp lại không hề khách khí: “Ngọc Cùng Kỳ giả này đều là mặc ngọc tím sẫm, là sản vật đặc thù trên một hòn đảo nào đó, mà một lần đại thanh trừ cuối cùng, người bị bắt cùng với ngọc giả đều đã bị thiêu chết trên hòn đảo này. Nếu như ngươi thật sự nhớ mãi không quên người này, vậy thì ngươi không thể không bắt đầu tìm từ ngọc, nhưng đáng tiếc thiên hạ mênh mông, vô tri là đáng sợ nhất. lo lắng của ngươi rốt cuộc treo hay không treo, ta cũng không rõ. Có điều, nếu như Sở hiệp khách nguyện ý cung cấp thêm manh mối, ta có thể nói thêm một chuyện nữa, mà điều kiện tiên quyết là…”
Hắn nhấc tay nắm chặt lấy cổ tay Sở Hành Vân: “Thả tay ngươi ra cho ta. Từ nay về sau, chỉ cần ngươi dám để ta hơi đau một chút thôi, thì đừng hòng moi được bất cứ chuyện gì liên quan tới ngọc từ miệng ta nữa!”
Sở Hành Vân nhìn chằm chằm vào người trước mắt, giữa tối tăm mịt mù, chỉ thấy cặp mắt thụy phượng (*) của Tạ Lưu Thủy lóe lên tia sáng nhỏ bé.
(*) mắt thụy phương dùng để chỉ đôi mắt thanh mảnh, con ngươi gần khóe mắt hơn, khoảng 1/3 con ngươi bị mí mắt trên che đi, đuôi mắt hơi cong lên trên duyên dáng, mắt cười nhẹ
Ánh trăng sáng tỏ mười năm trước hòa lẫn với mặt trăng trắng phau đêm hôm trước, cùng nhau trào vào tim, một là thanh u vô hạ, một là xấu xa dơ bẩn. Một lúc sau, cuối cùng bạch y của người nọ dưới ánh trăng cũng vượt lên một bậc, lấp đi hết thảy không cam và phẫn hận, Sở Hành Vân từ từ thả lỏng tay, quay lưng đi.
Tạ Lưu Thủy nhìn thấy bộ dạng không thể không thu hết gai nhọn vào của y thì nở nụ cười, đứng thẳng dậy, vừa sửa cổ áo vừa ung dung thong thả nói: “Sở hiệp khách giờ đã biết hay ho ở đâu chưa?”
Sở Hành Vân không nói câu nào, chỉ cúi đầu đi. Tạ Lưu Thủy nghĩ thầm, từ nay về sau, hắn sẽ có thể dựa vào bán tin tức về bạch nguyệt quang để sống qua ngày, đằng nào có bịa ra sao cũng chẳng khoa trương, Vân ngốc chắc chắn đã hình dung ra một hình tượng tiên nhân chỉ có thể trông mà thèm trong lòng mình, còn Tạ Lưu Thủy hắn lại là tên tiểu lưu manh, tám trăm gậy tre cũng không đánh tới cùng nhau được.
Đi đến lối ra, Tạ Lưu Thủy đi trước dò đường, rồi lại khởi động cơ quan, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh nắng. Sở Hành Vân quen đường quen nẻo đi vào con đường mòn ngoằn nghèo mà trước đây lúc cùng Triển Liên đi săn thú bọn họ đã đạp ra, tuy hơi khó đi, nhưng lại an toàn hơn con đường chính.
Nơi này thế núi liên miên, loan lĩnh trùng điệp, ba mặt Đông Tây Bắc là một màu núi non xanh biếc, chỉ riêng phía Nam là thành trấn phồn hoa. Phía Đông chính là rừng hoa mơ Tiết gia, trước rừng là ruộng thụy hoa, đi về phía Tây mới là nhà của Sở Hành Vân. Từ khi độc môn xuất hộ, y đã xây một căn nhà của mình trên núi, vì thường đi lại trên núi, tìm cánh rừng vắng lặng nào đó luyện công, hoặc cùng Triển Liên đi săn thú, y còn tiện tay xây một “cứ điểm nhỏ”.
Rừng mơ Tiết gia đi về hướng Đông sẽ có hồ nhiều cá, do gần vương phủ, người bình thường đều không dám lại gần, y và Triển Liên thì lại thường xuyên tới đó câu cá ăn, cho nên “cứ điểm” cũng được xây rất ra dáng.
Lúc này nếu như muốn mang thi thể của Tạ Lưu Thủy về căn nhà phía Tây, tất sẽ phải xuyên ra sau núi, sợ lại nảy sinh mầm họa, y đành phải giấu vào nơi đó trước. Cho nên y liền rẽ ngang rẽ dọc vào ruộng thụy dương hoa, rồi lại quẹo xiên quẹo xẹo vác thi thể lên núi. Ngày đã tới trưa, nắng đương gắt nhất, Tạ Lưu Thủy trốn thật sâu xuống dưới lòng đất, héo quắt queo, không phát ra tiếng động gì nữa.
Xong việc, Sở Hành Vân vội vã xuống núi tìm Tống Trường Phong, kể lại chuyện kỳ bí đêm qua, khỏi cần phải kể Tống Trường Phong sẽ sửng sốt rồi lo lắng quan tâm như thế nào, hắn thấy Sở Hành Vân bị thương ở đầu, liền bảo y đi nghỉ trước, chi tiết thì để sau đó nói cũng không muộn. Sở Hành Vân lại không nghe theo, chỉ lo kể kỹ lưỡng rồi mới ngừng nói.
Vừa nói xong, thân thể nghiêng một cái muốn ngã xuống, may mắn được Tống Trường Phong tay mắt lanh lẹ đỡ lại. Võ công của y mất hết, thân thể không linh hoạt, đấu dâm tặc, sơn dạ nhục, nhất thể cộng song hồn, móc ngọc trong thi thể, trốn huyết trùng, rơi nhầm hang đầu người, liên tục hai ngày mệt mỏi, sáng nay vừa mở mắt ra lại là “Phân biệt được Triển Liên của ta không?”, thực sự là tâm thần đã quá mệt mỏi, gân bì lực kiệt, vẫn luôn dựa vào đúng một hơi cứng rắn cầm cự, bây giờ trở về Tống phủ, ộc được một hơi này ra, ngàn tấn mệt đè lên mí mắt, vừa vào phòng, đầu mới đặt lên gối đã lăn ra ngủ.
Giữa cơn mơ màng, y dường như lại chìm vào một vùng biển, làn nước ôn nhuận lại mở ra một khung cảnh sáng choang như lần trước, Sở Hành Vân tiếp tục nhìn thấy cục tròn vo tựa ngọc kia, lần này đã thấy được rõ ràng, đứa bé này khôi ngô tuấn tú, đáng tiếc là mình lại không hề quen biết, không hiểu ra sao…
Sở Hành Vân vẫn còn đang suy đoán trong mơ màng, lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên, một nữ tử xinh đẹp như thiên tiên đi từ trong nhà ra, tuy trên người chỉ mặc váy vải bố, mà đôi bàn tay như búp non, da như mỡ đông, khuôn mặt trắng nõn như hoa lê, đôi môi anh đào chúm chím xinh đẹp, cặp mắt như làn thu thủy, quả thực là dung mạo dao tiên dưới trăng, nhan tư nghiêng nước nghiêng thành. Sở Hành Vân tự nhận kiến thức rộng rãi, giờ cũng không nhịn được xem mà chấn động, chỉ thấy cặp mày liễu của nàng chau lại, cánh môi đỏ đàn hương hé mở:
“Tạ Lưu Thủy! Sao con lại nằm dưới đất rồi!” Nói rồi liền bước chân nhẹ nhàng, bàn tay như ngó sen duỗi tới, bế Tạ Lưu Thủy be bé lên, “Đứa bé này, sao lại cứ thích lăn lê bò toài dưới đất như cái khăn lau vậy chứ, dưới đất lạnh lắm con ơi, cẩn thận lại bị lạnh!”
“Không đâu nương, nội lực của con thâm hậu mà.”
Đêm khuya khoắt trộm đọc mộng cũ.
Sở Hành Vân thản nhiên bước tiếp: “Ở đâu, mấy người?”
“Phía trước chúng ta, có hai người, đang nói chuyện.”
“Phía trước?” Sở Hành Vân bước chậm lại.
“Thong thả đi, bọn họ ở lối rẽ thứ ba, cách chúng ta một bức tường đá dày, chỉ là… không biết Sở hiệp khách muốn đi chậm rãi an nhàn hơn một chút, hay là muốn đi nhanh hơn chút để nghe trộm góc tường?”
Trong tay có tiểu hồn biết xuyên tường độn thổ làm tai mắt, không dùng thì uổng, Sở Hành Vân giật nhẹ tơ dắt hồn, kéo Tạ Lưu Thủy đến trước mặt mình: “Dẫn đường.”
Hiện giờ lối rẽ đã đủ rộng cho ba người đi, Tạ Lưu Thủy dẫn Sở Hành Vân dán vào tường đá bên phải bước nhanh, mãi đến tận khi Sở Hành Vân cũng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói, mới nín thở khẽ bước, Tạ Lưu Thủy ra hiệu, bảo y đứng ở đây, còn mình thì tan vào trong tường đá, vừa mới thò đầu ra, đã cau mày nói:
“Có ba người.”
Khắp mọi nơi mặc dù đều tối tăm không thấy rõ năm ngón, mà Tạ Lưu Thủy lại có thể nhìn rõ ràng rành mạch như giữa ban ngày, hắn tỉ mỉ miêu tả lại cho Sở Hành Vân, hai người theo thứ tự là quái mặt đen và người không mặt tập kích y trên núi, cùng với một nam tử cao gầy không biết tại sao trong bóng tối như vậy mà vẫn đội mũ rộng vành che mặt, trên khuỷu tay có đứng một con bách linh đen đầu phượng, toàn thân phủ lông đen chỉ có đuôi là trắng.
Bách linh đầu phượng cũng thường thấy, hắc bách linh mặc dù cực kỳ hiếm hoi, song cũng không phải là không có, mà hắc bách linh đầu phượng thì chưa từng nghe thấy bao giờ, loài chim hiếm quý như vậy tuyệt đối không phải vật phàm tục. Hai người kia cúi đầu, thái độ cung kính, như đang báo cáo gì đó với hắn, chỉ thấy nam tử kia gõ một cái lên bàn đá, quái mặt đen liền đáp: “Đúng thật như ngài sở liệu, là tranh tú cẩm sơn hà.”
Tiếp đó hắn lại gõ hai lần lên bàn đá, người không mặt nói tiếp: “Xác nhận hắn đã mất hết võ công.”
Nam tử này trước sau không hề nói lời nào, chỉ gõ ba lần lên bàn đá, người không mặt lại nói tiếp: “Ngọc Cùng Kỳ xuất hiện, đang ở trong tay Tống gia, có cần đoạt không?”
Hắn trầm ngâm một hồi lâu, tiếp đó xua xua tay, quái mặt đen lại hỏi: “Bên phía Vương gia nên sắp xếp thế nào?”
Trầm tư trong chốc lát, hắn giơ tay nhẹ nhàng sờ lên con hắc bách linh trên tay mình, liền nghe thấy một câu: “Trông chừng.”
Từng chữ thật chậm, âm thanh trầm mà run, thế nhưng lại không phải phát ra từ nam tử kia, mà là con hắc bách linh đầu phượng, chỉ thấy nó chép chép mỏ, phun ra hai chữ: “Tuyết mặc?”
“Đã tới tay.” Nhưng quái mặt đen lại có vẻ hơi mất tự nhiên, sau đó nói: “Thế nhưng… Đối phương muốn thay đổi địa điểm, cả thời gian giao dịch cũng muốn đổi.”
Nam tử kia vẫn nhàn nhã vuốt lông cho chim yêu, hắc bách linh mổ nhẹ lên đầu ngón tay hắn, tiếp đó há mỏ đọc từng chữ: “Ở đâu?”
Quái mặt đen cúi đầu nói: “Giờ Tý ngày mai, Lý phủ.”
Tay của nam tử rõ ràng đã cứng đờ lại, một lúc sau, liền chạm vào mào phượng trên đầu bách linh, chỉ nghe thấy hắc bách linh kêu lanh lảnh một tiếng, trong tiếng run, có câu nói: “To gan.”
“Ngài… có đồng ý không?”
Nam tử khẽ gật đầu, đồng thời tay trái gõ nhanh lên bàn đá bốn lần, người không mặt im lặng một hồi, hỏi: “Đấu Hoa Hội… Ngài chuẩn bị phái ai đi?”
Hắc bách linh vẫy vẫy cánh, phun chữ: “Ta.”
“Thế nhưng Tam thiếu gia! Thân thể của ngài…”
Nam tử kia xua tay, không nói chuyện nữa, không ngờ con bách linh trên khuỷu tay lại vỗ cánh bay nổi lên, kêu một câu rằng: “Dài dài dòng dòng, cần các ngươi nhiều chuyện à!” Âm điệu cao vút còn lẫn theo giọng non nớt, khác hẳn với âm thanh trầm thấp khẽ run trước đó.
Nam tử nâng khuỷu tay, hắc bách linh lập tức không dám kêu nữa, ngoan ngoãn bay trở xuống, ngón tay thon dài của hắn nắm lấy mỏ bách linh, nắm một lúc lâu mới buông ra, chỉ thấy con chim này phẫn nộ quay lại, cúi đầu ba lần với quái mặt đen và người không mặt, như là muốn tạ tội. Sau đó nam tử vung ống tay áo, hai người kia liền khom người lui ra, nam tử cũng mang chim quay người đi về.
Thông qua Tạ Lưu Thủy, Sở Hành Vân có thể biết được rõ ràng tình huống của đối phương, thực sự là một câu nghe trộm góc tường đã bớt đi ngàn vạn suy tư lung tung. Mà cảnh này thực sự kỳ quái, Tam thiếu gia kia có lẽ là người câm, nên mới luyện bách linh nói chuyện thay mình. Thế nhưng Sở Hành Vân còn chưa kịp cẩn thận nghĩ ngợi một lần, Tạ Lưu Thủy đã lại gần bỉ ổi hỏi: “Ta xem như đã lập được công lớn rồi đúng không? Ngươi xem, chúng ta chung sống hòa bình, chẳng phải cả nhà đều vui sao, giờ Sở quân tử có thể trả lời ta được chưa?”
“Ngươi muốn hỏi gì?”
“Lúc Sở hiệp khách nghĩ đến nam để tự an ủi, sẽ… một, chỉ có một đối tượng để ảo tưởng; hai, có vài đối tượng để ảo tưởng; ba, không có đối tượng quá cụ thể, chỉ có một hình tượng khái niệm như là tuấn mỹ ôn nhu, yêu nghiệt diễm mỹ gì đó, hoặc là thẳng thắn chỉ ảo tưởng ra thứ đó?”
“… Bẩn thỉu.”
Tạ Lưu Thủy thản nhiên nghiêm nghị, trầm bổng du dương nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Sở Hành Vân cười đáp lại: “Ngôn tất tín, hành tất quả, chỉ hạng người thiển cận mới vậy.”(*) Dứt câu bèn nhấc chân đi. Y theo bản năng muốn lảng tránh tất cả những câu hỏi phải nhắc tới “người nọ” với người ngoài, mười năm trước, một cái liếc mắt kinh hồng, một mình độc hưởng đã không đủ, sao còn có thể sẽ tiết lộ “người nọ” cho kẻ khác.
(*) lời nói ra phải có chữ tín, việc làm ra phải có kết quả, song người quá tuân theo hai câu này, thiếu linh hoạt thì lại là người thiển cận.
Tạ Lưu Thủy lại ung dung thong thả theo sau, chầm chậm nói: “Sở hiệp khách vừa nghe kể, phần nhiều là ta thuật lại, mà trong lời ta thuật lại hơi có sai khác…”
Sở Hành Vân dừng bước.
“Ta biết trong lòng ngươi chắc chắn đang tính toán xem về sau phải dằn vặt dụng hình nghiêm khắc bức cung ta như thế nào. Mười năm nay ta cũng không thuận buồm xuôi gió như đồn đại trên giang hồ, lúc bị bắt được, những người kia còn ác hơn ngươi nhiều, chẳng phải ta cũng chịu đựng được sao? Giờ ta vẫn còn đang nhảy nhót tưng bừng, còn lại là mấy người lúc đó, cỏ trên mộ chẳng biết đã cao bao nhiêu. Dùng vũ lực uy hiếp chỉ có hiệu quả rất nhỏ với ta, huống hồ vốn chính là ngươi đáp ứng ta trước, người không giữ được chữ tín, còn làm được gì nữa, như xe ngựa không cái gì xe kéo không cái gì gì đó (*), hai chữ kia là cái quái gì mà khó đọc quá…”
(*) câu này trích trong Luận Ngữ của Khổng Tử: câu gốc là “xe ngựa không nghê, xe kéo không nguyệt”, “nghê” và “nguyệt” là hai loại then cài ở mối nối trên xe ngựa thời xưa.
Sở Hành Vân ưa yên tĩnh, ghét nhất người khác lải nhải ồn ào, đặc biệt là giọng nói trầm trầm đục đục của Tạ Lưu Thủy, như một bầy ruồi bị nhốt bên trong lòng trống, chùy nặng gõ trống, tiếng ruồi bay vo ve bên trong, từng chữ từng câu nện bùm bụp lên màng nhĩ. Nếu như đổi thành giọng nói của người mười năm trước, âm thanh lanh lảnh sáng trong tựa ngọc thạch, cho dù có ghé vào tai y lải nhải nguyên ba ngày ba đêm, chỉ sợ y còn thấy nghe không đủ. Cuối cùng, Sở Hành Vân bị mài sạch nhẫn nại, trầm mặc một hồi lâu, liền trả lời:
“Một.”
Tạ Lưu Thủy thở dài một tiếng, cười rất bỉ ổi, nhưng lại không tiếp tục truy hỏi là ai, chỉ nhíu mày nói: “Ta có thể suy đoán, miếng ngọc vỡ mà ngươi nâng niu muốn chết kia có liên quan tới người đó đúng không?”
Sở Hành Vân im lặng không đáp, rồi đột nhiên nắm chặt tay trái, kéo cổ tay Tạ Lưu Thủy qua ném hắn vào tường: “Hay ho lắm sao? Hỏi chuyện này để thỏa mãn tâm tư dơ bẩn gì của ngươi hả, tên tội phạm cưỡng gian?”
Tạ Lưu Thủy đáp lại không hề khách khí: “Ngọc Cùng Kỳ giả này đều là mặc ngọc tím sẫm, là sản vật đặc thù trên một hòn đảo nào đó, mà một lần đại thanh trừ cuối cùng, người bị bắt cùng với ngọc giả đều đã bị thiêu chết trên hòn đảo này. Nếu như ngươi thật sự nhớ mãi không quên người này, vậy thì ngươi không thể không bắt đầu tìm từ ngọc, nhưng đáng tiếc thiên hạ mênh mông, vô tri là đáng sợ nhất. lo lắng của ngươi rốt cuộc treo hay không treo, ta cũng không rõ. Có điều, nếu như Sở hiệp khách nguyện ý cung cấp thêm manh mối, ta có thể nói thêm một chuyện nữa, mà điều kiện tiên quyết là…”
Hắn nhấc tay nắm chặt lấy cổ tay Sở Hành Vân: “Thả tay ngươi ra cho ta. Từ nay về sau, chỉ cần ngươi dám để ta hơi đau một chút thôi, thì đừng hòng moi được bất cứ chuyện gì liên quan tới ngọc từ miệng ta nữa!”
Sở Hành Vân nhìn chằm chằm vào người trước mắt, giữa tối tăm mịt mù, chỉ thấy cặp mắt thụy phượng (*) của Tạ Lưu Thủy lóe lên tia sáng nhỏ bé.
(*) mắt thụy phương dùng để chỉ đôi mắt thanh mảnh, con ngươi gần khóe mắt hơn, khoảng 1/3 con ngươi bị mí mắt trên che đi, đuôi mắt hơi cong lên trên duyên dáng, mắt cười nhẹ
Ánh trăng sáng tỏ mười năm trước hòa lẫn với mặt trăng trắng phau đêm hôm trước, cùng nhau trào vào tim, một là thanh u vô hạ, một là xấu xa dơ bẩn. Một lúc sau, cuối cùng bạch y của người nọ dưới ánh trăng cũng vượt lên một bậc, lấp đi hết thảy không cam và phẫn hận, Sở Hành Vân từ từ thả lỏng tay, quay lưng đi.
Tạ Lưu Thủy nhìn thấy bộ dạng không thể không thu hết gai nhọn vào của y thì nở nụ cười, đứng thẳng dậy, vừa sửa cổ áo vừa ung dung thong thả nói: “Sở hiệp khách giờ đã biết hay ho ở đâu chưa?”
Sở Hành Vân không nói câu nào, chỉ cúi đầu đi. Tạ Lưu Thủy nghĩ thầm, từ nay về sau, hắn sẽ có thể dựa vào bán tin tức về bạch nguyệt quang để sống qua ngày, đằng nào có bịa ra sao cũng chẳng khoa trương, Vân ngốc chắc chắn đã hình dung ra một hình tượng tiên nhân chỉ có thể trông mà thèm trong lòng mình, còn Tạ Lưu Thủy hắn lại là tên tiểu lưu manh, tám trăm gậy tre cũng không đánh tới cùng nhau được.
Đi đến lối ra, Tạ Lưu Thủy đi trước dò đường, rồi lại khởi động cơ quan, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh nắng. Sở Hành Vân quen đường quen nẻo đi vào con đường mòn ngoằn nghèo mà trước đây lúc cùng Triển Liên đi săn thú bọn họ đã đạp ra, tuy hơi khó đi, nhưng lại an toàn hơn con đường chính.
Nơi này thế núi liên miên, loan lĩnh trùng điệp, ba mặt Đông Tây Bắc là một màu núi non xanh biếc, chỉ riêng phía Nam là thành trấn phồn hoa. Phía Đông chính là rừng hoa mơ Tiết gia, trước rừng là ruộng thụy hoa, đi về phía Tây mới là nhà của Sở Hành Vân. Từ khi độc môn xuất hộ, y đã xây một căn nhà của mình trên núi, vì thường đi lại trên núi, tìm cánh rừng vắng lặng nào đó luyện công, hoặc cùng Triển Liên đi săn thú, y còn tiện tay xây một “cứ điểm nhỏ”.
Rừng mơ Tiết gia đi về hướng Đông sẽ có hồ nhiều cá, do gần vương phủ, người bình thường đều không dám lại gần, y và Triển Liên thì lại thường xuyên tới đó câu cá ăn, cho nên “cứ điểm” cũng được xây rất ra dáng.
Lúc này nếu như muốn mang thi thể của Tạ Lưu Thủy về căn nhà phía Tây, tất sẽ phải xuyên ra sau núi, sợ lại nảy sinh mầm họa, y đành phải giấu vào nơi đó trước. Cho nên y liền rẽ ngang rẽ dọc vào ruộng thụy dương hoa, rồi lại quẹo xiên quẹo xẹo vác thi thể lên núi. Ngày đã tới trưa, nắng đương gắt nhất, Tạ Lưu Thủy trốn thật sâu xuống dưới lòng đất, héo quắt queo, không phát ra tiếng động gì nữa.
Xong việc, Sở Hành Vân vội vã xuống núi tìm Tống Trường Phong, kể lại chuyện kỳ bí đêm qua, khỏi cần phải kể Tống Trường Phong sẽ sửng sốt rồi lo lắng quan tâm như thế nào, hắn thấy Sở Hành Vân bị thương ở đầu, liền bảo y đi nghỉ trước, chi tiết thì để sau đó nói cũng không muộn. Sở Hành Vân lại không nghe theo, chỉ lo kể kỹ lưỡng rồi mới ngừng nói.
Vừa nói xong, thân thể nghiêng một cái muốn ngã xuống, may mắn được Tống Trường Phong tay mắt lanh lẹ đỡ lại. Võ công của y mất hết, thân thể không linh hoạt, đấu dâm tặc, sơn dạ nhục, nhất thể cộng song hồn, móc ngọc trong thi thể, trốn huyết trùng, rơi nhầm hang đầu người, liên tục hai ngày mệt mỏi, sáng nay vừa mở mắt ra lại là “Phân biệt được Triển Liên của ta không?”, thực sự là tâm thần đã quá mệt mỏi, gân bì lực kiệt, vẫn luôn dựa vào đúng một hơi cứng rắn cầm cự, bây giờ trở về Tống phủ, ộc được một hơi này ra, ngàn tấn mệt đè lên mí mắt, vừa vào phòng, đầu mới đặt lên gối đã lăn ra ngủ.
Giữa cơn mơ màng, y dường như lại chìm vào một vùng biển, làn nước ôn nhuận lại mở ra một khung cảnh sáng choang như lần trước, Sở Hành Vân tiếp tục nhìn thấy cục tròn vo tựa ngọc kia, lần này đã thấy được rõ ràng, đứa bé này khôi ngô tuấn tú, đáng tiếc là mình lại không hề quen biết, không hiểu ra sao…
Sở Hành Vân vẫn còn đang suy đoán trong mơ màng, lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên, một nữ tử xinh đẹp như thiên tiên đi từ trong nhà ra, tuy trên người chỉ mặc váy vải bố, mà đôi bàn tay như búp non, da như mỡ đông, khuôn mặt trắng nõn như hoa lê, đôi môi anh đào chúm chím xinh đẹp, cặp mắt như làn thu thủy, quả thực là dung mạo dao tiên dưới trăng, nhan tư nghiêng nước nghiêng thành. Sở Hành Vân tự nhận kiến thức rộng rãi, giờ cũng không nhịn được xem mà chấn động, chỉ thấy cặp mày liễu của nàng chau lại, cánh môi đỏ đàn hương hé mở:
“Tạ Lưu Thủy! Sao con lại nằm dưới đất rồi!” Nói rồi liền bước chân nhẹ nhàng, bàn tay như ngó sen duỗi tới, bế Tạ Lưu Thủy be bé lên, “Đứa bé này, sao lại cứ thích lăn lê bò toài dưới đất như cái khăn lau vậy chứ, dưới đất lạnh lắm con ơi, cẩn thận lại bị lạnh!”
“Không đâu nương, nội lực của con thâm hậu mà.”
Danh sách chương