Bán giải nghi vân sai huyền ý,
Manh độ ám thủy khiên quỷ di.
“Quỷ đánh tường? Đúng là… có hơi giống thật.”
Sở Hành Vân vốn không tin vào chuyện quỷ thần, thế nhưng hơn một ngàn cái đầu người vừa nãy thực sự rất đáng sợ, khiến cho y cũng phải kiêng dè, bèn kể qua qua chuyện Thiên Đầu trận cho hắn.
“Nhìn như vậy thì lần này chúng ta thật sự gặp phải quỷ rồi, oán khí của những người trước quá nặng, nếu như muốn quấn lấy, chỉ e sẽ không dễ dàng tiễn đi được.”
“Nhưng cứ thử một lần đi, cũng đâu thể cứ ngồi chờ chết.”
Triển Liên nhìn Sở Hành Vân, vừa nghĩ tới võ công của người này đã mất hết, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra ý muốn bảo vệ y, hắn bất giác dịu giọng đi: “Ngươi đừng sợ, tệ nhất là chờ gà gáy trời sáng, bầy quỷ sẽ tản đi, thế nào chúng ta cũng sẽ ra ngoài được.”
Sở Hành Vân cảm thấy giọng điệu của Triển Liên hơi kỳ lạ, nhưng y cũng không để chuyện này vào lòng. Đang lúc nói chuyện, y liếc mắt nhìn thoáng qua Tạ tiểu hồn bay lơ thơ, bỗng nhiên nhanh trí, con quỷ đánh tường kia là quỷ, tên trộm hái hoa này chẳng phải cũng đang là quỷ sao, chưa biết chừng ngưu tầm ngưu mã tầm mã, còn có thể hóa can qua thành ngọc bạch.
“Ngươi cũng thành quỷ rồi, đi ra mở miệng chào hỏi đi.”
Sở Hành Vân thầm sai bảo Tạ Lưu Thủy trong đầu, Tạ quỷ hồn không đáp lại, chỉ nhìn y đầy châm chọc, sau đó xoay người đi, khom người vái trước thủy đạo rỗng tuếch:
“Hơn một ngàn quỷ gia gia ở trên, xin hãy nhận lấy một vái này của tiểu nhân! Không biết là vị thần thánh nào vây ta lại đây, biết khi còn sống chư vị phải chịu rất nhiều đau khổ, mà giờ thoát ra khỏi bể khổ rồi, mới là may mắn xiết bao! Giả như có nguyện vọng chưa thành, song xưa nay vạn sự đều trôi theo dòng nước, cho dù có muôn vàn điều không muốn, đi thì cũng đi rồi, buông bỏ tham sân si, sớm ngày đến cõi cực lạc tây phương.
Đêm nay ba người chúng ta đi nhầm vào cấm địa, lại có kẻ xấu phá trận, quấy rầy giấc ngủ yên của chư vị gia gia, trong lòng hổ thẹn, thành ra bất an. Nếu như chư vị vẫn còn tâm nguyện chưa thành, vậy thì có thể báo mộng cho vị bên cạnh tiểu nhân đây, Sở Hành Vân các hạ, người này chính trực trượng nghĩa, có cầu tất ứng, chỉ cầu chư vị gia gia chỉ điểm cho tiểu nhân đây một con đường sáng, nếu như có thể ra khỏi nơi đây, tiểu nhân chắc chắn sẽ mời cao tăng làm pháp, tụng kinh siêu độ, trợ giúp chư vị gia gia thăng Tiên thành Phật!”
Nói xong, hắn cúi người xuống thật thấp như diễn trò, rồi quay đầu lại cười nói: “Sở hiệp khách, có câu không thưởng công trạng nhỏ thì khó mà lập được công lớn. Ta nghe lời như vậy, ngươi có thưởng gì không?”
Sở Hành Vân đang nói chuyện với Triển Liên, nghe thấy cả một tràng gia gia ngắn dài của Tạ Lưu Thủy chỉ cảm thấy ngu ngốc vô cùng, không muốn để ý đến hắn, Tạ Lưu Thủy lại không chịu buông tha, cứ thế dán đến nói:
“Nếu như Sở hiệp khách cảm thấy việc nhỏ như vậy không đáng được thưởng, vậy thì để ta thêm một điều: Tranh ở nơi này đều có điểm lạ…”
Nói rồi Tạ Lưu Thủy duỗi ngón tay ra muốn chỉ cho y xem, đến phút cuối lại dừng ngón trỏ lại: “Nếu ta nói ra phát hiện nho nhỏ đó, Sở hiệp khách có thưởng ta không?”
“Ngươi muốn gì?”
Tạ Lưu Thủy nói: “Nếu như ba ngày sau ta vẫn không thể thoát ra, vậy thì Sở hiệp khách đáp ứng ta, dẫn ta tới nơi nào đó có hoa mơ đi.”
“Vì sao?”
Tạ Lưu Thủy không trả lời, chỉ duỗi ngón tay trỏ vào dị thú đầu người mình rắn trong bức họa thứ sáu, nói rằng: “Bên cạnh đuôi nó có hai vết kiếm khắc nhỏ…”
Sở Hành Vân kéo Triển Liên lại gần nhìn, quả nhiên là có hai vết khắc vừa nhỏ vừa nông, không tô thuốc màu phát sáng, phải dán sát lên vách đá mới có thể nhìn thấy.
Triển Liên vội vã nhìn sang bức họa thứ năm, cũng phát hiện ra dấu vết như vậy ở một nơi có độ cao tương tự, nhưng lại là ba vạch, vừa bơi vừa nhìn tiếp, bức thứ tư có bốn vạch, bức thứ ba có năm vạch, bức thứ hai có sáu vạch, bức thứ nhất lại có bảy vạch.
Tạ Lưu Thủy lững lờ trôi theo đằng sau, tơ dắt hồn trắng trôi trong làn nước: “Sở hiệp khách như vậy là coi như đã nhận lời ta rồi đúng không?”
Sở Hành Vân thuận miệng đáp lại một chữ, y nhìn bảy vết khắc kia, đột nhiên nghĩ ra gì đó, bèn lập tức xoay người, gắng sức bơi về phía trước bức tranh thứ sáu.
Nhưng y vẫn chưa dừng lại tại đây, mà dừng trước vách đá trống không sau bức họa thứ sáu.
Sở Hành Vân ngẩng đầu lên quan sát, đúng như dự đoán! Y duỗi tay ra chỉ: “Triển Liên! Ngươi xem, nơi này có một vết khắc, mà bức thứ sáu lại có hai vết, bức thứ nhất ban đầu có bảy vết khắc.”
“Ý ngươi là… có lẽ chúng ta đều đã nghĩ sai rồi, bức tranh ở đây ngay từ ban đầu đã là bảy bức?”
“Không sai, hơn nữa rất có thể là chúng ta đã xem tranh ngược thứ tự.”
“Nhưng… Nhưng như vậy thì lại khó mà giải thích được! Trong bức tranh đầu tiên, một người nào đó giơ cao tay trái ngã xuống mặt đất, có thể giải thích rằng người này đột nhiên phát hiện lòng bàn tay mình mọc ra một con mắt, kinh hãi biến sắc, sau đó đương nhiên sẽ muốn tìm đường cứu chữa, nên hắn đã đi tới một hòn đảo nào đó, bức thứ hai mới là chèo thuyền, bức thứ ba đến đảo…”
Triển Liên vừa nhớ lại bức bích họa, vừa suy đoán:
“Bức thứ tư, tiến vào sơn động trên đảo, bức thứ năm là nhìn thấy tranh khắc đầu người mình rắn trong động, sau đó bức thứ sáu, người này ấn tay trái mình lên con quái vật kia. Cuối cùng, kết cục đơn giản chỉ là trị khỏi trở về nhà, hoặc là không trị khỏi thì tìm kế khác, tuy ý nghĩa không rõ, nhưng nghĩ vậy thì vẫn còn có thể thành một câu chuyện, nhưng nếu như vách đá trống không mới là bức tranh đầu tiên, vậy thì có ý nghĩa gì?”
Sở Hành Vân chau mày, nhìn chằm chằm vào vách đá không hề khắc gì trước mắt, rồi lại nghe thấy Triển Liên nói: “Huống hồ, hiện tại vẫn chưa thể chắc rằng những vết khắc này biểu thị thứ tự, đâu có ai khắc tranh còn phải chỉ rõ thứ tự xem tranh, chẳng phải là vẽ rắn thêm chân sao? Vẽ rắn thêm chân…
Một câu đã đánh thức người trong mộng!
Sở Hành Vân thầm mắng mình đã bị đầu người dọa cho ngu ngốc luôn rồi, không nghĩ tới chuyện đơn giản nhất hợp lý nhất, y bèn chỉ vào vết khắc, cười nói:
“Bích họa bình thường không chỉ rõ thứ tự là vì không cần thiết. Người đi từ lối vào, ra bằng lối ra, cứ đi theo tranh là được. Mà bích họa ở đây lại được chỉ rõ thứ tự, cân nhắc tới tình cảnh của chúng ta vừa nãy sẽ rất rõ ràng, có lẽ chính họa sĩ cũng không biết người ngoài sẽ ra vào từ nơi nào, bởi vì thủy đạo ở đây vốn là hình tròn!”
Triển Liên sững sờ: “Ngươi nói như vậy ta mới nhớ… lúc mới bơi vào đây, chúng ta chỉ lo xem mấy bức bích họa này mà không hề chú ý tới thủy đạo…”
“Thêm vào xung quanh tối om, chỉ có mấy bức bích họa đó phát sáng, nếu như hút hết nước ở nơi này đi, trở thành đường đi bình thường, vậy thì sẽ không đến mức không nhận ra, nhưng đáng tiếc là chúng ta bơi dưới nước, nên mới bị che mắt.”
Triển Liên nghe thấy vậy liền nở nụ cười: “Nói như vậy… quỷ đánh tường gì đó đều là ta tự dọa mình. Có điều như vậy cũng vừa hay, nước vẫn đang chảy, nếu như thủy đạo là hình tròn, vậy thì lối ra chỉ có thể nằm bên dưới.”
Hắn hít sâu một hơi, nhìn Sở Hành Vân suy yếu mà hơi đau lòng: “Vết thương của ngươi không thể chậm trễ được nữa, để ta xuống dưới thăm dò một phen.”
Sở Hành Vân gật đầu, nhưng nhìn hắn lặn xuống chung quy vẫn không yên tâm, thế là cũng xuống nước cùng.
Ánh sáng đỏ như máu hắt xuống nước, chiếu cho xung quanh thê lương, lặn xuống sâu dưới nước thì dần dần không nhìn rõ nữa, Sở Hành Vân ra sức bơi, muốn đuổi kịp Triển Liên, không ngờ lại càng lúc càng cách xa.
Không chỉ vậy, y còn phát hiện ra rằng hình như mình càng bơi thì càng nổi lên mặt nước, tựa như có một luồng lực không thể chống lại đang kéo y lên trên…
Chẳng mấy chốc, y đã bị xách lên khỏi mặt nước như con gà con, chỉ thấy Tạ Lưu Thủy cười hì hì nắm lấy sợi tơ dắt hồn, kéo y tới trước chân hắn.
Bấy giờ Sở Hành Vân mới nhớ ra người này đang chiếm mất trọng tâm của mình, hiện giờ tên này mới là chủ điều khiển hành động, trong lòng không phục, y đưa tay ra kéo tơ dắt hồn, lại phát hiện y kéo Tạ Lưu Thủy như dùng dây thừng kéo con trâu đực, Tạ Lưu Thủy kéo y như dùng sợi tơ kéo lông chim, cả người ngon ơ rơi vào lòng bàn tay hắn.
Tạ Lưu Thủy tóm được y thì chầm chậm ôm sát lại, toát ra vẻ tiểu nhân đắc chí: “Sở hiệp khách hiện giờ thân thể yêu kiều, cần gì phải nhảy vào nước đục với kẻ khác? Xảy ra chuyện ngươi cũng đâu giúp đỡ được, chẳng bằng ngoan ngoãn chờ ở đây.”
Sở Hành Vân không biết phải nói gì, bây giờ trọng tâm bị giữ chặt, sức lực trôi sạch, như thể người tàn phế, lại bị Tạ Lưu Thủy ôm như vậy, không có khả năng phản kháng, thế là y thẳng thắn buông xuôi mặc kệ. Y nhìn chăm chú vào hướng lặn xuống nước, chỉ lo có gì bất trắc xảy ra.
Chẳng biết có phải là vì đã nhìn thấy nhiều đầu người hay không, Sở Hành Vân luôn cảm thấy trong lòng có một cảm giác mờ mịt. Tại sao thủy đạo ở đây lại phải làm thành hình tròn? Chỉ để người khác cảm thấy giống quỷ đánh tường thôi sao?
Thú thật thì, muốn dồn người khác vào chỗ chết, đều có thể tập trung ở mấy cái đầu người cùng với hồng tích. Mà chuyện kỳ nhất lại là nếu như những vết khắc này thật sự để chỉ rõ thứ tự như y nói, vậy thì tại sao không khắc dễ thấy hơn?
Mà nghĩ ngược lại, nếu như bản thân thủy đạo hình tròn đã là để nhốt người ở đây tới chết, đừng nói là khắc dễ thấy hơn, riêng chuyện khắc mấy vết đó chẳng phải như đã thả một con đường sống rồi sao?
Những nghi vấn này như mưa rơi xuống bèo lục bình, rơi cho Sở Hành Vân đau cả đầu, dẫn tới mắt cũng đau theo. Bất kể nghĩ như thế nào đi chăng nữa, y cũng đều sẽ rơi vào một tình cảnh mâu thuẫn, như bọ bay đâm sầm vào mạng nhện, tìm mọi cách giãy giụa vẫn chẳng thể nào thoát được.
“Đau mắt à?”
Tạ Lưu Thủy cúi đầu xuống hỏi, Sở Hành Vân lập tức lùi lại, bọn họ đã cách nhau đủ gần rồi, y không muốn dính sát vào Tạ Lưu Thủy, bèn nói qua loa: “Không sao, không đáng lo.”
Tạ Lưu Thủy không hề lúng túng vì bị né tránh, trái lại còn nở nụ cười: “Tại sao ngươi lại thích suy nghĩ những vấn đề nan giải này như vậy nhỉ? Từ đêm chúng ta linh hồn đồng thể đến giờ, đầu óc ngươi chưa rảnh rỗi được lần nào.”
“Ta có cơ hội để được rảnh rỗi sao?”
“Thế rốt cuộc là thứ gì đã khiến cho ngươi không rảnh rỗi được?”
Sở Hành Vân ngừng nói, Tạ Lưu Thủy nói tiếp: “Thay vì nghĩ tới mấy bức bích họa có xem thế nào cũng không hiểu này, tại sao ngươi không đi ngẫm xem, là thứ gì đã khiến ngươi rơi vào tình cảnh này?”
Y cảm thấy lời Tạ Lưu Thủy nói thực sự quá buồn cười: “Người dẫn chúng ta xuống thủy đạo chính là ngươi, Thiên Đầu trận cũng là lời nói một phía của ngươi, rồi cả khởi động cơ quan trốn hồng tích, dẫn dắt chúng ta đào đầu người lên chẳng phải cũng đều là chuyện tốt ngươi làm ra hay sao?”
“Không sai. Nhưng ai đã cho ta cơ hội làm chuyện tốt này?”
“…”
“Mới đầu, là ai đã dẫn ngươi vào sơn động?”
“Tạ Lưu Thủy, đừng hòng ly gián.”
Sở Hành Vân không đáp lại hắn nữa, Tạ Lưu Thủy thờ ơ nhún vai. Cũng may chỉ một lúc sau, Triển Liên đã nhô lên:
“Hành Vân! Phía dưới quả nhiên có lối ra, nhưng rắc rối là có đến bảy cái động!”
“Bảy?”
“Đúng, bảy lối ra này bắt đầu từ giữa thủy đạo, nằm tương ứng với bảy bức bích họa bên trên, lặn xuống nữa thì quá tối, ta thực sự không nhìn thấy rõ.”
“Xem ra không phá giải mấy bức họa này thì sẽ không ra được.”
“Ta không hiểu nổi mấy bức tranh đá quỷ quái này, nếu thực sự không được, vậy thì ta cứ thử từng hang động một lần, dù sao cũng đỡ hơn kéo dài ở đây!”
“Không được. Bên dưới quá tối, ngộ nhỡ trong động xảy ra biến cố gì đó thì sẽ quá nguy hiểm…” Trước mắt Sở Hành Vân bỗng lóa lên, y chớp mạnh mắt mấy cái, xua cảm giác khó chịu kia đi rồi nói: “Tạm thời chúng ta đừng nghĩ tới những vết khắc đó nữa, cứ theo dòng suy nghĩ trước đó của ngươi đi, ngươi cảm thấy cái động tương ứng với bức tranh nào mới là lối ra?”
“Chuyện này… Ta cũng không rõ, bắt buộc phải nói thì có lẽ là bức thứ bảy. Bức họa thứ sáu là người này nhấn bàn tay trái mọc ra con mắt lên bức bích họa, cuối cùng trị được về nhà, hoặc không trị được thì nghĩ cách khác, cho nên bức thứ bảy hẳn phải có nghĩa là trở về, nhưng mà…”
“Nhưng nó lại chẳng hề khắc gì cả.”
Sở Hành Vân có vẻ đã chạm được tới một manh mối nào đó, như bỗng dưng tóm được con bọ nhỏ đang nhảy lên: “Không có thứ gì… có thể giải thích rằng cuối cùng người này đã không đi ra.”
“… Là chết đi sao? Chết không phải là kết thúc sao? Nhưng trên thực tế, bức tranh trống không này lại khắc một vạch, hẳn phải là bức thứ nhất…”
“Không… có lẽ, cái chết mới thật sự là khởi đầu.”
Triển Liên hiển nhiên đang không hiểu, thậm chí chính Sở Hành Vân cũng cảm thấy khó lòng tin tưởng, nếu như “cái chết” mới thực sự là khởi đầu của câu chuyện trên mấy bức bích họa này, vậy thì người xuất hiện trong những bức họa sau đó…
… chính là quỷ.
Manh độ ám thủy khiên quỷ di.
“Quỷ đánh tường? Đúng là… có hơi giống thật.”
Sở Hành Vân vốn không tin vào chuyện quỷ thần, thế nhưng hơn một ngàn cái đầu người vừa nãy thực sự rất đáng sợ, khiến cho y cũng phải kiêng dè, bèn kể qua qua chuyện Thiên Đầu trận cho hắn.
“Nhìn như vậy thì lần này chúng ta thật sự gặp phải quỷ rồi, oán khí của những người trước quá nặng, nếu như muốn quấn lấy, chỉ e sẽ không dễ dàng tiễn đi được.”
“Nhưng cứ thử một lần đi, cũng đâu thể cứ ngồi chờ chết.”
Triển Liên nhìn Sở Hành Vân, vừa nghĩ tới võ công của người này đã mất hết, không hiểu sao trong lòng lại sinh ra ý muốn bảo vệ y, hắn bất giác dịu giọng đi: “Ngươi đừng sợ, tệ nhất là chờ gà gáy trời sáng, bầy quỷ sẽ tản đi, thế nào chúng ta cũng sẽ ra ngoài được.”
Sở Hành Vân cảm thấy giọng điệu của Triển Liên hơi kỳ lạ, nhưng y cũng không để chuyện này vào lòng. Đang lúc nói chuyện, y liếc mắt nhìn thoáng qua Tạ tiểu hồn bay lơ thơ, bỗng nhiên nhanh trí, con quỷ đánh tường kia là quỷ, tên trộm hái hoa này chẳng phải cũng đang là quỷ sao, chưa biết chừng ngưu tầm ngưu mã tầm mã, còn có thể hóa can qua thành ngọc bạch.
“Ngươi cũng thành quỷ rồi, đi ra mở miệng chào hỏi đi.”
Sở Hành Vân thầm sai bảo Tạ Lưu Thủy trong đầu, Tạ quỷ hồn không đáp lại, chỉ nhìn y đầy châm chọc, sau đó xoay người đi, khom người vái trước thủy đạo rỗng tuếch:
“Hơn một ngàn quỷ gia gia ở trên, xin hãy nhận lấy một vái này của tiểu nhân! Không biết là vị thần thánh nào vây ta lại đây, biết khi còn sống chư vị phải chịu rất nhiều đau khổ, mà giờ thoát ra khỏi bể khổ rồi, mới là may mắn xiết bao! Giả như có nguyện vọng chưa thành, song xưa nay vạn sự đều trôi theo dòng nước, cho dù có muôn vàn điều không muốn, đi thì cũng đi rồi, buông bỏ tham sân si, sớm ngày đến cõi cực lạc tây phương.
Đêm nay ba người chúng ta đi nhầm vào cấm địa, lại có kẻ xấu phá trận, quấy rầy giấc ngủ yên của chư vị gia gia, trong lòng hổ thẹn, thành ra bất an. Nếu như chư vị vẫn còn tâm nguyện chưa thành, vậy thì có thể báo mộng cho vị bên cạnh tiểu nhân đây, Sở Hành Vân các hạ, người này chính trực trượng nghĩa, có cầu tất ứng, chỉ cầu chư vị gia gia chỉ điểm cho tiểu nhân đây một con đường sáng, nếu như có thể ra khỏi nơi đây, tiểu nhân chắc chắn sẽ mời cao tăng làm pháp, tụng kinh siêu độ, trợ giúp chư vị gia gia thăng Tiên thành Phật!”
Nói xong, hắn cúi người xuống thật thấp như diễn trò, rồi quay đầu lại cười nói: “Sở hiệp khách, có câu không thưởng công trạng nhỏ thì khó mà lập được công lớn. Ta nghe lời như vậy, ngươi có thưởng gì không?”
Sở Hành Vân đang nói chuyện với Triển Liên, nghe thấy cả một tràng gia gia ngắn dài của Tạ Lưu Thủy chỉ cảm thấy ngu ngốc vô cùng, không muốn để ý đến hắn, Tạ Lưu Thủy lại không chịu buông tha, cứ thế dán đến nói:
“Nếu như Sở hiệp khách cảm thấy việc nhỏ như vậy không đáng được thưởng, vậy thì để ta thêm một điều: Tranh ở nơi này đều có điểm lạ…”
Nói rồi Tạ Lưu Thủy duỗi ngón tay ra muốn chỉ cho y xem, đến phút cuối lại dừng ngón trỏ lại: “Nếu ta nói ra phát hiện nho nhỏ đó, Sở hiệp khách có thưởng ta không?”
“Ngươi muốn gì?”
Tạ Lưu Thủy nói: “Nếu như ba ngày sau ta vẫn không thể thoát ra, vậy thì Sở hiệp khách đáp ứng ta, dẫn ta tới nơi nào đó có hoa mơ đi.”
“Vì sao?”
Tạ Lưu Thủy không trả lời, chỉ duỗi ngón tay trỏ vào dị thú đầu người mình rắn trong bức họa thứ sáu, nói rằng: “Bên cạnh đuôi nó có hai vết kiếm khắc nhỏ…”
Sở Hành Vân kéo Triển Liên lại gần nhìn, quả nhiên là có hai vết khắc vừa nhỏ vừa nông, không tô thuốc màu phát sáng, phải dán sát lên vách đá mới có thể nhìn thấy.
Triển Liên vội vã nhìn sang bức họa thứ năm, cũng phát hiện ra dấu vết như vậy ở một nơi có độ cao tương tự, nhưng lại là ba vạch, vừa bơi vừa nhìn tiếp, bức thứ tư có bốn vạch, bức thứ ba có năm vạch, bức thứ hai có sáu vạch, bức thứ nhất lại có bảy vạch.
Tạ Lưu Thủy lững lờ trôi theo đằng sau, tơ dắt hồn trắng trôi trong làn nước: “Sở hiệp khách như vậy là coi như đã nhận lời ta rồi đúng không?”
Sở Hành Vân thuận miệng đáp lại một chữ, y nhìn bảy vết khắc kia, đột nhiên nghĩ ra gì đó, bèn lập tức xoay người, gắng sức bơi về phía trước bức tranh thứ sáu.
Nhưng y vẫn chưa dừng lại tại đây, mà dừng trước vách đá trống không sau bức họa thứ sáu.
Sở Hành Vân ngẩng đầu lên quan sát, đúng như dự đoán! Y duỗi tay ra chỉ: “Triển Liên! Ngươi xem, nơi này có một vết khắc, mà bức thứ sáu lại có hai vết, bức thứ nhất ban đầu có bảy vết khắc.”
“Ý ngươi là… có lẽ chúng ta đều đã nghĩ sai rồi, bức tranh ở đây ngay từ ban đầu đã là bảy bức?”
“Không sai, hơn nữa rất có thể là chúng ta đã xem tranh ngược thứ tự.”
“Nhưng… Nhưng như vậy thì lại khó mà giải thích được! Trong bức tranh đầu tiên, một người nào đó giơ cao tay trái ngã xuống mặt đất, có thể giải thích rằng người này đột nhiên phát hiện lòng bàn tay mình mọc ra một con mắt, kinh hãi biến sắc, sau đó đương nhiên sẽ muốn tìm đường cứu chữa, nên hắn đã đi tới một hòn đảo nào đó, bức thứ hai mới là chèo thuyền, bức thứ ba đến đảo…”
Triển Liên vừa nhớ lại bức bích họa, vừa suy đoán:
“Bức thứ tư, tiến vào sơn động trên đảo, bức thứ năm là nhìn thấy tranh khắc đầu người mình rắn trong động, sau đó bức thứ sáu, người này ấn tay trái mình lên con quái vật kia. Cuối cùng, kết cục đơn giản chỉ là trị khỏi trở về nhà, hoặc là không trị khỏi thì tìm kế khác, tuy ý nghĩa không rõ, nhưng nghĩ vậy thì vẫn còn có thể thành một câu chuyện, nhưng nếu như vách đá trống không mới là bức tranh đầu tiên, vậy thì có ý nghĩa gì?”
Sở Hành Vân chau mày, nhìn chằm chằm vào vách đá không hề khắc gì trước mắt, rồi lại nghe thấy Triển Liên nói: “Huống hồ, hiện tại vẫn chưa thể chắc rằng những vết khắc này biểu thị thứ tự, đâu có ai khắc tranh còn phải chỉ rõ thứ tự xem tranh, chẳng phải là vẽ rắn thêm chân sao? Vẽ rắn thêm chân…
Một câu đã đánh thức người trong mộng!
Sở Hành Vân thầm mắng mình đã bị đầu người dọa cho ngu ngốc luôn rồi, không nghĩ tới chuyện đơn giản nhất hợp lý nhất, y bèn chỉ vào vết khắc, cười nói:
“Bích họa bình thường không chỉ rõ thứ tự là vì không cần thiết. Người đi từ lối vào, ra bằng lối ra, cứ đi theo tranh là được. Mà bích họa ở đây lại được chỉ rõ thứ tự, cân nhắc tới tình cảnh của chúng ta vừa nãy sẽ rất rõ ràng, có lẽ chính họa sĩ cũng không biết người ngoài sẽ ra vào từ nơi nào, bởi vì thủy đạo ở đây vốn là hình tròn!”
Triển Liên sững sờ: “Ngươi nói như vậy ta mới nhớ… lúc mới bơi vào đây, chúng ta chỉ lo xem mấy bức bích họa này mà không hề chú ý tới thủy đạo…”
“Thêm vào xung quanh tối om, chỉ có mấy bức bích họa đó phát sáng, nếu như hút hết nước ở nơi này đi, trở thành đường đi bình thường, vậy thì sẽ không đến mức không nhận ra, nhưng đáng tiếc là chúng ta bơi dưới nước, nên mới bị che mắt.”
Triển Liên nghe thấy vậy liền nở nụ cười: “Nói như vậy… quỷ đánh tường gì đó đều là ta tự dọa mình. Có điều như vậy cũng vừa hay, nước vẫn đang chảy, nếu như thủy đạo là hình tròn, vậy thì lối ra chỉ có thể nằm bên dưới.”
Hắn hít sâu một hơi, nhìn Sở Hành Vân suy yếu mà hơi đau lòng: “Vết thương của ngươi không thể chậm trễ được nữa, để ta xuống dưới thăm dò một phen.”
Sở Hành Vân gật đầu, nhưng nhìn hắn lặn xuống chung quy vẫn không yên tâm, thế là cũng xuống nước cùng.
Ánh sáng đỏ như máu hắt xuống nước, chiếu cho xung quanh thê lương, lặn xuống sâu dưới nước thì dần dần không nhìn rõ nữa, Sở Hành Vân ra sức bơi, muốn đuổi kịp Triển Liên, không ngờ lại càng lúc càng cách xa.
Không chỉ vậy, y còn phát hiện ra rằng hình như mình càng bơi thì càng nổi lên mặt nước, tựa như có một luồng lực không thể chống lại đang kéo y lên trên…
Chẳng mấy chốc, y đã bị xách lên khỏi mặt nước như con gà con, chỉ thấy Tạ Lưu Thủy cười hì hì nắm lấy sợi tơ dắt hồn, kéo y tới trước chân hắn.
Bấy giờ Sở Hành Vân mới nhớ ra người này đang chiếm mất trọng tâm của mình, hiện giờ tên này mới là chủ điều khiển hành động, trong lòng không phục, y đưa tay ra kéo tơ dắt hồn, lại phát hiện y kéo Tạ Lưu Thủy như dùng dây thừng kéo con trâu đực, Tạ Lưu Thủy kéo y như dùng sợi tơ kéo lông chim, cả người ngon ơ rơi vào lòng bàn tay hắn.
Tạ Lưu Thủy tóm được y thì chầm chậm ôm sát lại, toát ra vẻ tiểu nhân đắc chí: “Sở hiệp khách hiện giờ thân thể yêu kiều, cần gì phải nhảy vào nước đục với kẻ khác? Xảy ra chuyện ngươi cũng đâu giúp đỡ được, chẳng bằng ngoan ngoãn chờ ở đây.”
Sở Hành Vân không biết phải nói gì, bây giờ trọng tâm bị giữ chặt, sức lực trôi sạch, như thể người tàn phế, lại bị Tạ Lưu Thủy ôm như vậy, không có khả năng phản kháng, thế là y thẳng thắn buông xuôi mặc kệ. Y nhìn chăm chú vào hướng lặn xuống nước, chỉ lo có gì bất trắc xảy ra.
Chẳng biết có phải là vì đã nhìn thấy nhiều đầu người hay không, Sở Hành Vân luôn cảm thấy trong lòng có một cảm giác mờ mịt. Tại sao thủy đạo ở đây lại phải làm thành hình tròn? Chỉ để người khác cảm thấy giống quỷ đánh tường thôi sao?
Thú thật thì, muốn dồn người khác vào chỗ chết, đều có thể tập trung ở mấy cái đầu người cùng với hồng tích. Mà chuyện kỳ nhất lại là nếu như những vết khắc này thật sự để chỉ rõ thứ tự như y nói, vậy thì tại sao không khắc dễ thấy hơn?
Mà nghĩ ngược lại, nếu như bản thân thủy đạo hình tròn đã là để nhốt người ở đây tới chết, đừng nói là khắc dễ thấy hơn, riêng chuyện khắc mấy vết đó chẳng phải như đã thả một con đường sống rồi sao?
Những nghi vấn này như mưa rơi xuống bèo lục bình, rơi cho Sở Hành Vân đau cả đầu, dẫn tới mắt cũng đau theo. Bất kể nghĩ như thế nào đi chăng nữa, y cũng đều sẽ rơi vào một tình cảnh mâu thuẫn, như bọ bay đâm sầm vào mạng nhện, tìm mọi cách giãy giụa vẫn chẳng thể nào thoát được.
“Đau mắt à?”
Tạ Lưu Thủy cúi đầu xuống hỏi, Sở Hành Vân lập tức lùi lại, bọn họ đã cách nhau đủ gần rồi, y không muốn dính sát vào Tạ Lưu Thủy, bèn nói qua loa: “Không sao, không đáng lo.”
Tạ Lưu Thủy không hề lúng túng vì bị né tránh, trái lại còn nở nụ cười: “Tại sao ngươi lại thích suy nghĩ những vấn đề nan giải này như vậy nhỉ? Từ đêm chúng ta linh hồn đồng thể đến giờ, đầu óc ngươi chưa rảnh rỗi được lần nào.”
“Ta có cơ hội để được rảnh rỗi sao?”
“Thế rốt cuộc là thứ gì đã khiến cho ngươi không rảnh rỗi được?”
Sở Hành Vân ngừng nói, Tạ Lưu Thủy nói tiếp: “Thay vì nghĩ tới mấy bức bích họa có xem thế nào cũng không hiểu này, tại sao ngươi không đi ngẫm xem, là thứ gì đã khiến ngươi rơi vào tình cảnh này?”
Y cảm thấy lời Tạ Lưu Thủy nói thực sự quá buồn cười: “Người dẫn chúng ta xuống thủy đạo chính là ngươi, Thiên Đầu trận cũng là lời nói một phía của ngươi, rồi cả khởi động cơ quan trốn hồng tích, dẫn dắt chúng ta đào đầu người lên chẳng phải cũng đều là chuyện tốt ngươi làm ra hay sao?”
“Không sai. Nhưng ai đã cho ta cơ hội làm chuyện tốt này?”
“…”
“Mới đầu, là ai đã dẫn ngươi vào sơn động?”
“Tạ Lưu Thủy, đừng hòng ly gián.”
Sở Hành Vân không đáp lại hắn nữa, Tạ Lưu Thủy thờ ơ nhún vai. Cũng may chỉ một lúc sau, Triển Liên đã nhô lên:
“Hành Vân! Phía dưới quả nhiên có lối ra, nhưng rắc rối là có đến bảy cái động!”
“Bảy?”
“Đúng, bảy lối ra này bắt đầu từ giữa thủy đạo, nằm tương ứng với bảy bức bích họa bên trên, lặn xuống nữa thì quá tối, ta thực sự không nhìn thấy rõ.”
“Xem ra không phá giải mấy bức họa này thì sẽ không ra được.”
“Ta không hiểu nổi mấy bức tranh đá quỷ quái này, nếu thực sự không được, vậy thì ta cứ thử từng hang động một lần, dù sao cũng đỡ hơn kéo dài ở đây!”
“Không được. Bên dưới quá tối, ngộ nhỡ trong động xảy ra biến cố gì đó thì sẽ quá nguy hiểm…” Trước mắt Sở Hành Vân bỗng lóa lên, y chớp mạnh mắt mấy cái, xua cảm giác khó chịu kia đi rồi nói: “Tạm thời chúng ta đừng nghĩ tới những vết khắc đó nữa, cứ theo dòng suy nghĩ trước đó của ngươi đi, ngươi cảm thấy cái động tương ứng với bức tranh nào mới là lối ra?”
“Chuyện này… Ta cũng không rõ, bắt buộc phải nói thì có lẽ là bức thứ bảy. Bức họa thứ sáu là người này nhấn bàn tay trái mọc ra con mắt lên bức bích họa, cuối cùng trị được về nhà, hoặc không trị được thì nghĩ cách khác, cho nên bức thứ bảy hẳn phải có nghĩa là trở về, nhưng mà…”
“Nhưng nó lại chẳng hề khắc gì cả.”
Sở Hành Vân có vẻ đã chạm được tới một manh mối nào đó, như bỗng dưng tóm được con bọ nhỏ đang nhảy lên: “Không có thứ gì… có thể giải thích rằng cuối cùng người này đã không đi ra.”
“… Là chết đi sao? Chết không phải là kết thúc sao? Nhưng trên thực tế, bức tranh trống không này lại khắc một vạch, hẳn phải là bức thứ nhất…”
“Không… có lẽ, cái chết mới thật sự là khởi đầu.”
Triển Liên hiển nhiên đang không hiểu, thậm chí chính Sở Hành Vân cũng cảm thấy khó lòng tin tưởng, nếu như “cái chết” mới thực sự là khởi đầu của câu chuyện trên mấy bức bích họa này, vậy thì người xuất hiện trong những bức họa sau đó…
… chính là quỷ.
Danh sách chương