Huyết tẩm xích hủy sinh thiên ma,
Quỷ nguyên mê tân khốn tam nhân.
Chớp mắt, cổ họng đã nghẹn lại, cơn buồn nôn dâng lên, Sở Hành Vân nổi da gà cả người.
“Ngươi nhìn thấy mặt cắt ở cổ của đầu người không, nham nham nhở nhở.”
Tạ Lưu Thủy dán vào lưng y, lạnh như băng bổ sung thêm một câu: “Đó đều là do hồng tích gặm, sau khi ăn xong người, khoét gáy phần đầu còn lại, ném vào giữa bầy giòi phát sáng, giòi ăn sạch não tủy xong thì đẻ trứng vào đó, đẻ kín cả cái đầu, rồi nhặt về, bỏ vào bên trong những lỗ hổng này. Dùng đủ 1080 cái đầu người sống làm thành Thiên Đầu trận.”
“Giết nhiều người như vậy… Ai dám làm chuyện như vậy? Có ích gì?”
Tạ Lưu Thủy không đáp lại câu trước, chỉ nói: “Trận này thoạt nhìn thâm độc, thực ra không phải, chỉ cần ngoan ngoãn ở trong trận, mắt đừng nhìn loạn, thì sẽ bách độc bất xâm, vạn địch ngại gần, là nơi an toàn nhất thiên hạ. Ngươi đánh thức người tình của ngươi xong, nhất định phải bảo hắn đừng chạy lung tung lộn xộn, chỉ cần rơi mất một cái đầu người, phá vỡ trận thế, khó mà nói được hơn một ngàn oán linh bên trên sẽ làm ra được chuyện gì.”
“Đầu người trong sơn động vừa nãy hiểm ác như vậy, đầu người ở nơi này lại trở thành an toàn nhất? Miệng lưỡi lắt léo trước sau thì ai chẳng biết, sao ta tin được ngươi?”
“… Đầu ngón tay của ngươi.”
Sở Hành Vân nhìn xuống, đầu ngón tay trước đó bị trúng độc huyết trùng hiện giờ phần tím đen đã lặn đi, trở về hình dạng ban đầu, độc đã được giải.
“Thấy chưa, công hiệu của trận này không phải là giả, bằng không bọn họ chém nhiều đầu như vậy để làm gì. Chỉ tiếc là võ công của Sở hiệp khách đã mất hết, không thì có thể luyện công tại đây một hồi, thực sự là chớp mắt tiến ngàn dặm, một ngày bằng mười năm, đánh khắp giang hồ không địch thủ, xưng bá đệ nhất võ lâm.”
“Lợi dụng một ngàn oán linh thượng vị, ta vẫn chưa bỉ ổi đến vậy.”
Sở Hành Vân di chuyển về phía Triển Liên, lần này Tạ Lưu Thủy đã chịu phối hợp, vừa di chuyển vừa lấy lòng: “Tiếp tục lợi dụng thêm một lúc nữa, vết thương của ngươi chưa biết chừng còn khỏi luôn, từ lúc ngươi bị đuổi giết, đến khi hiên ngang nhảy vực, chảy máu một mạch đến đây, ta thực sự tim treo phấp phỏm, lo âu gần chết…”
Sở Hành Vân lườm hắn một cái, chỉ hận tại sao sợi xích sắt này lại dài như vậy, phải nghe cái hồn này nói nhăng nói cuội.
Tạ Lưu Thủy vẫn cứ ồn ào tiếp: “Không biết ngươi có phát hiện ra hay không, hết lần này tới lần khác, ngươi càng suy yếu, ta sẽ càng có tinh thần, đặc biệt là đến thời khắc nguy cấp, thân thể của ngươi sẽ càng nghiêng về linh hồn thuận lợi sống sót, giống như lúc rơi xuống vực, thay vì nói là ta đoạt cánh tay phải của ngươi, chi bằng nên nói là cánh tay phải không lấy nổi sức đã lựa chọn ta, cho nên mới không để ngươi ngã chết.”
“À, vậy thì ta còn phải cảm ơn ngươi.”
“Chẳng phải thế sao. Sau đó ta mới nghĩ, liệu có cách nào đó có thể làm cho ngươi vừa suy yếu lại vừa nguy cấp, đồng thời còn không làm thương tổn đến thân thể ngươi…”
“Ảo giác.” Sở Hành Vân cười lạnh.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi thật là thông minh!” Tạ Lưu Thủy duỗi tay tới muốn xoa đầu y, lại bị Sở Hành Vân hất văng ra, Tiểu Tạ nhếch miệng:
“Tuy hơi có lỗi với ngươi, nhưng ta vẫn muốn thử xem. Cửa hang chôn bảy bảy bốn mươi chín cái đầu người, trong đó có bảy cái đầu đồng nữ, bảy cái đầu đồng nam, đều là đầu bị hồng tích gặm sống khỏi cổ, bên trong gáy nhét đầy một loại cao luyện chế và cục máu, bên trên phủ một lớp màng kỳ quái chôn xuống lòng đất, ai đào được lên, lớp màng đó sẽ tan ra, dẫn tới cục máu và cao cũng đồng thời chảy ra, tiếp đó rơi vào ảo giác…”
“Tới chết, đúng không?”
“… Ta không có ý định lấy mạng ngươi, chỉ muốn thử xem thôi, ngươi lún sâu vào ảo giác, đúng là ta có thể cảm nhận được mình đang chiếm ưu thế, nhưng vào lúc ta sắp khống chế được cả thân thể, ngươi lại bỗng nhiên giằng co, có thể là vì quá sợ hãi, vượt ra ngoài phạm vi chịu đựng của ngươi, thêm vào quỷ oán thê thảm của cái đầu đồng nữ kia, ta lập tức bị đuổi ra bên ngoài cơ thể, đến lúc ta hoàn hồn lại thì đã thành như vậy rồi.”
Sở Hành Vân nghe Tạ xấu xa hào sảng thản nhiên kể ra từng bước hắn hại mình như thế nào, trong lòng câm nín, không biết nên khen hắn thẳng thắn, hay nên mắng hắn tiểu nhân.
“Có điều, đáng lý ra chỉ đào đầu người, hồng tích không nên đi ra…” Tạ Lưu Thủy rơi vào trầm tư, Sở Hành Vân cười mỉa nói:
“Xem ra ngươi tính toán âm mưu không chính xác rồi. Nếu không phải là hồng tích sẽ ăn mất thân thể này, làm ngươi chết cùng, vậy thì ngươi sẽ không đánh thức ta khỏi ảo giác, đúng không.”
Sở Hành Vân cảm thấy Tạ tiểu nhân thực ra vẫn còn đang che giấu chuyện gì đó, là y không đào ra được, ai ngờ Tạ Lưu Thủy lại ôm lấy ngực, đau đớn kêu lên:
“Không ngờ ngươi lại nghĩ như vậy! Sao ngươi lại nghĩ như vậy được cơ chứ? Sở hiệp khách là mỹ nhân lạnh lùng tuấn dật xuất trần, trích tiên Đạp Tuyết Vô Ngân. Phong hoa tuyệt đại, ai lại không yêu? Thanh quang ba thước cướp mất tim ta. Sao ta nỡ lòng để ngươi chết được?”
Tạ Lưu Thủy lởn vởn bên cạnh y, giả vờ giả vịt, sợi tơ dắt hồn trên rốn bay lơ thơ giữa không trung, hợp với ánh sáng xanh lục trở nên quỷ dị một cách buồn cười. Sở Hành Vân tính thầm trong lòng, nếu như đi ra ngoài được, vẫn cứ nên vời đạo sĩ tới đuổi tên yêu nghiệt này đi.
Sở Hành Vân bò xuống theo xích sắt, một lúc sau, y mở miệng hỏi:
“Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Sao ngươi lại biết về nơi này?”
“Hang đầu người, người không nằm trong cuộc như ngươi không biết cũng rất bình thường.” Tạ Lưu Thủy nói, “Bọn họ còn tạo rất nhiều sơn động như thế này, ta phúc lớn mạng lớn, đã đi qua không ít, đại khái trông đều giống nhau, trong khe đá có cơ quan phun khói trắng, sau đó có lối đi thông tới Thiên Đầu Trận, phía dưới là đầm nước, xuôi dòng là có thể ra. Chỉ là, hồng tích không đến ảo giác đầu người, ngươi đã trúng ảo giác đầu người, cơ quan của hồng tích sẽ không mở…”
Tạ Lưu Thủy đột nhiên dừng lại, bỗng nhớ tới lúc hồng tích phủ kín hang động, khi đó ánh lửa trùng hợp bị tắt…
“Mẹ kiếp!”
Tạ Lưu Thủy kéo mạnh Sở Hành Vân, thả xích sắt ra, lập tức nhảy thẳng xuống phía dưới.
Bọn họ bị gài.
Khoảnh khắc rơi giữa không trung, Sở Hành Vân nhìn thấy một bóng đen đi từ bên trong khe đá đi ra…
Bọn họ chưa chuẩn bị gì đã đột ngột rơi xuống nước lạnh, Sở Hành Vân vừa ló đầu lên, đầu tiên đánh thức Triển Liên. Triển Liên rướn cổ lên, vừa hoàn hồn đã nhìn thấy trong khe đá có một bóng người màu đen đang đột nhiên lộn xuống vách đá, bàn tay đang rướn tới lỗ hổng gần nhất như muốn lấy thứ gì ra…
“Đi mau! Kẻ kia muốn phá trận!”
Tạ Lưu Thủy ở dưới nước bơi đi như một mũi tên.
Sợi tơ dắt hồn buộc trên ngón tay út tức thì căng ra, Sở Hành Vân hét to với Triển Liên:
“Lấy hơi! Đi theo ta!”
Ba người phía dưới bổ nhào xuống nước, bóng đen bên trên một tay túm lấy đầu người bên trong lỗ hổng, lấy sức ném mạnh đầu người đi…
Tạ Lưu Thủy bơi vào trong một hang động dưới đầm, trọng tâm đang nằm trong tay hắn, Sở Hành Vân bị kéo vào theo, Triển Liên tiến vào sau cùng. Cùng lúc đó, cái đầu người kia cũng rơi tõm xuống nước, thoáng chốc, ánh sáng xanh lấp loé, vết lốm đốm trên người những con giòi phát sáng bỗng thoắt ẩn thoắt hiện, rồi cuối cùng đồng loạt tắt đi.
Nước lạnh ngập đầu, u ám tận xương, Sở Hành Vân dựa vào một ngụm khí trong phổi bơi về phía trước. Thủy đạo ban đầu chật hẹp, chỉ chứa được một người, sau đó dần rộng ra, Triển Liên đuổi kịp từ phía sau, hai người cùng bơi thêm một đoạn về phía trước, thủy đạo đã rộng chứa được hơn ba người, mực nước cũng không còn cao như ban đầu. Sở Hành Vân khẽ giật tơ dắt hồn trên ngón út, Tạ Lưu Thủy liền dừng lại, ba người bơi nổi lên mặt nước, quan sát xung quanh, đều bàng hoàng.
Không ngờ rằng ở đây còn có động thiên, trên vách đá hai bên thủy đạo lại có điêu khắc! Tuy đều là những đường nét có phần thô ráp vụng về, mà khắc xuống rất sâu, bên trong còn tô thuốc màu đỏ phát sáng.
Bên trái là ba chữ lớn: “Hỏa khê nguyên”.
Bên phải lại là một bức họa khắc trên đá, đường nét vụng về, niên đại cũng không lâu.
Bức họa này tuy đơn sơ, song kích thước lại rất lớn, đứng tại chỗ thì chỉ có thể nhìn thấy một chiếc bình bị đổ, Sở Hành Vân bơi thêm về phía trước, nhìn thấy phía trước chiếc bình có người ngã xuống đất, khuôn mặt lẫn quần áo đều không được khắc họa, thậm chí còn không phân biệt được là nam hay nữ, chỉ có thể nhìn ra người này đang giơ cao tay trái, mà trong lòng bàn tay… có một con mắt.
Phần con ngươi được khắc rất sâu, cũng tô kín thuốc màu phát sáng, tỏa ra ánh sáng như máu nhàn nhạt giữa thủy đạo lạnh toát.
“Những thứ này… vẽ gì vậy? Trong lòng bàn tay sao có con mắt được?”
Triển Liên muốn lại gần nhìn cho kỹ, Sở Hành Vân nhìn vào sắc đỏ tươi này là thấy rất khó chịu, bèn kéo Triển Liên lại: “Có lẽ không phải là con mắt thật, mà là… một loại biểu tượng nào đó thôi, chúng ta đi về phía trước rồi xem tiếp đi.”
Hai người lặn xuống nước, Tạ Lưu Thủy dùng tơ dắt hồn kéo Sở Hành Vân, cho y đỡ quá vất vả, chẳng mấy chốc, bức tranh thứ hai đã đập vào mắt:
Người có con mắt trong lòng bàn tay đang chèo thuyền trên biển, phía trước là một hòn đảo.
Ba người bơi tiếp về phía trước, bức thứ ba và thứ tư kể rằng người này đi tới đảo, rồi chèo thuyền tiến vào một sơn động nào đó.
Bức thứ năm, người này ở trong sơn động, giơ tay nhìn vào con mắt trong lòng bàn tay, trên vách đá trong bức họa cũng có tranh khắc, khắc một con quái vật đầu người thân rắn.
Bức thứ sáu, người này nghiêng đầu đi xem bức tranh khắc, giống như ba người bọn họ hiện giờ, tiếp đó liền duỗi tay nhấn lên bức tranh đá khắc quái vật.
Sở Hành Vân tiếp tục bơi, sau đó là một bức tường đá trống không, liền nhìn về phía trước, đằng xa mơ hồ hắt tới ánh đỏ, e là vẫn còn nữa.
“Bức tranh này thật sự không hết, ngươi xem có hiểu không?” Triển Liên hỏi.
Sở Hành Vân lắc đầu: “Giờ có suy nghĩ nát óc cũng không để làm gì, đi ra ngoài rồi hãy tính.”
Triển Liên nhìn theo ánh sáng đỏ hắt từ đằng xa, hơi lo lắng: “Nơi này tối tăm như vậy, chúng ta lại không biết khoảng cách xa gần, cứ bơi bừa vậy sao? Ngộ nhỡ bị ánh đỏ dẫn nhầm đường, lọt vào lối rẽ thì e là sẽ rắc rối.”
Sở Hành Vân suy nghĩ: “Không thì để lại ký hiệu đi, cứ bơi hai mươi lần thì khắc một nhát lên đá?”
Triển Liên gật đầu, rút ngân đao ra, vạch xuống chữ “một” ở góc phải bên dưới bức tranh đá thứ sáu.
Ba người lại tiếp tục bơi về phía trước, lần này Triển Liên dẫn đầu, Tạ Lưu Thủy ở phía sau lặng lẽ đẩy Sở Hành Vân, đoạn thủy đạo này không chữ không tranh, đương nhiên cũng không có gì để nhìn, sau hai mươi lần bơi, Triển Liên dừng lại, lần mò khắc tiếp một chữ “hai”.
Sau đó, liền lần lượt khắc xuống “ba” và “bốn”, ánh đỏ sau lưng càng ngày càng xa, sắc máu phía trước đập vào mắt, Sở Hành Vân nhìn lên, không ngờ lại là ba chữ máu: “Hỏa khê nguyên”.
Y bèn nhìn sang bên phải, cũng là bức tranh đá như vậy, thậm chí bức thứ hai bức thứ ba cũng như vậy.
Sở Hành Vân cẩn thận quan sát không chớp mắt, chỉ lo bỏ sót chi tiết nào đó, chưa biết chừng mỗi một bức tranh đá ở đây đều có sai khác rất nhỏ với bức phía trước, mà chính sai khác này có lẽ sẽ trở thành mấu chốt để bọn họ đi ra ngoài.
Triển Liên lại không nhẫn nại được như Sở Hành Vân, hắn ra hiệu tiếp tục bơi về phía trước. Tạ Lưu Thủy vẫn luôn im lặng, chỉ kéo Sở Hành Vân ra xa khỏi bức tranh, ra hiệu cho y đi theo.
Triển Liên bơi thêm bốn mươi lần, lần lượt khắc xuống “năm” và “sáu” ở bức tranh thứ bốn và thứ năm, bơi thêm hai mươi lần đến được bức tranh thứ sáu, vì vậy lại lấy đao khắc xuống “bảy”.
Hắn đang chuẩn bị đi tiếp về phía trước, đuôi mắt đột nhiên liếc thấy thứ gì, cả người bỗng dừng lại, tiếp đó run nhẹ.
Sở Hành Vân nhìn thân hình cứng ngắc của Triển Liên thì thấy kỳ lạ, bèn nhìn theo ánh mắt của hắn, tức khắc da đầu râm ran…
Góc phải bên dưới bức họa thứ sáu, bất thình lình có khắc chữ “một”.
Quỷ nguyên mê tân khốn tam nhân.
Chớp mắt, cổ họng đã nghẹn lại, cơn buồn nôn dâng lên, Sở Hành Vân nổi da gà cả người.
“Ngươi nhìn thấy mặt cắt ở cổ của đầu người không, nham nham nhở nhở.”
Tạ Lưu Thủy dán vào lưng y, lạnh như băng bổ sung thêm một câu: “Đó đều là do hồng tích gặm, sau khi ăn xong người, khoét gáy phần đầu còn lại, ném vào giữa bầy giòi phát sáng, giòi ăn sạch não tủy xong thì đẻ trứng vào đó, đẻ kín cả cái đầu, rồi nhặt về, bỏ vào bên trong những lỗ hổng này. Dùng đủ 1080 cái đầu người sống làm thành Thiên Đầu trận.”
“Giết nhiều người như vậy… Ai dám làm chuyện như vậy? Có ích gì?”
Tạ Lưu Thủy không đáp lại câu trước, chỉ nói: “Trận này thoạt nhìn thâm độc, thực ra không phải, chỉ cần ngoan ngoãn ở trong trận, mắt đừng nhìn loạn, thì sẽ bách độc bất xâm, vạn địch ngại gần, là nơi an toàn nhất thiên hạ. Ngươi đánh thức người tình của ngươi xong, nhất định phải bảo hắn đừng chạy lung tung lộn xộn, chỉ cần rơi mất một cái đầu người, phá vỡ trận thế, khó mà nói được hơn một ngàn oán linh bên trên sẽ làm ra được chuyện gì.”
“Đầu người trong sơn động vừa nãy hiểm ác như vậy, đầu người ở nơi này lại trở thành an toàn nhất? Miệng lưỡi lắt léo trước sau thì ai chẳng biết, sao ta tin được ngươi?”
“… Đầu ngón tay của ngươi.”
Sở Hành Vân nhìn xuống, đầu ngón tay trước đó bị trúng độc huyết trùng hiện giờ phần tím đen đã lặn đi, trở về hình dạng ban đầu, độc đã được giải.
“Thấy chưa, công hiệu của trận này không phải là giả, bằng không bọn họ chém nhiều đầu như vậy để làm gì. Chỉ tiếc là võ công của Sở hiệp khách đã mất hết, không thì có thể luyện công tại đây một hồi, thực sự là chớp mắt tiến ngàn dặm, một ngày bằng mười năm, đánh khắp giang hồ không địch thủ, xưng bá đệ nhất võ lâm.”
“Lợi dụng một ngàn oán linh thượng vị, ta vẫn chưa bỉ ổi đến vậy.”
Sở Hành Vân di chuyển về phía Triển Liên, lần này Tạ Lưu Thủy đã chịu phối hợp, vừa di chuyển vừa lấy lòng: “Tiếp tục lợi dụng thêm một lúc nữa, vết thương của ngươi chưa biết chừng còn khỏi luôn, từ lúc ngươi bị đuổi giết, đến khi hiên ngang nhảy vực, chảy máu một mạch đến đây, ta thực sự tim treo phấp phỏm, lo âu gần chết…”
Sở Hành Vân lườm hắn một cái, chỉ hận tại sao sợi xích sắt này lại dài như vậy, phải nghe cái hồn này nói nhăng nói cuội.
Tạ Lưu Thủy vẫn cứ ồn ào tiếp: “Không biết ngươi có phát hiện ra hay không, hết lần này tới lần khác, ngươi càng suy yếu, ta sẽ càng có tinh thần, đặc biệt là đến thời khắc nguy cấp, thân thể của ngươi sẽ càng nghiêng về linh hồn thuận lợi sống sót, giống như lúc rơi xuống vực, thay vì nói là ta đoạt cánh tay phải của ngươi, chi bằng nên nói là cánh tay phải không lấy nổi sức đã lựa chọn ta, cho nên mới không để ngươi ngã chết.”
“À, vậy thì ta còn phải cảm ơn ngươi.”
“Chẳng phải thế sao. Sau đó ta mới nghĩ, liệu có cách nào đó có thể làm cho ngươi vừa suy yếu lại vừa nguy cấp, đồng thời còn không làm thương tổn đến thân thể ngươi…”
“Ảo giác.” Sở Hành Vân cười lạnh.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi thật là thông minh!” Tạ Lưu Thủy duỗi tay tới muốn xoa đầu y, lại bị Sở Hành Vân hất văng ra, Tiểu Tạ nhếch miệng:
“Tuy hơi có lỗi với ngươi, nhưng ta vẫn muốn thử xem. Cửa hang chôn bảy bảy bốn mươi chín cái đầu người, trong đó có bảy cái đầu đồng nữ, bảy cái đầu đồng nam, đều là đầu bị hồng tích gặm sống khỏi cổ, bên trong gáy nhét đầy một loại cao luyện chế và cục máu, bên trên phủ một lớp màng kỳ quái chôn xuống lòng đất, ai đào được lên, lớp màng đó sẽ tan ra, dẫn tới cục máu và cao cũng đồng thời chảy ra, tiếp đó rơi vào ảo giác…”
“Tới chết, đúng không?”
“… Ta không có ý định lấy mạng ngươi, chỉ muốn thử xem thôi, ngươi lún sâu vào ảo giác, đúng là ta có thể cảm nhận được mình đang chiếm ưu thế, nhưng vào lúc ta sắp khống chế được cả thân thể, ngươi lại bỗng nhiên giằng co, có thể là vì quá sợ hãi, vượt ra ngoài phạm vi chịu đựng của ngươi, thêm vào quỷ oán thê thảm của cái đầu đồng nữ kia, ta lập tức bị đuổi ra bên ngoài cơ thể, đến lúc ta hoàn hồn lại thì đã thành như vậy rồi.”
Sở Hành Vân nghe Tạ xấu xa hào sảng thản nhiên kể ra từng bước hắn hại mình như thế nào, trong lòng câm nín, không biết nên khen hắn thẳng thắn, hay nên mắng hắn tiểu nhân.
“Có điều, đáng lý ra chỉ đào đầu người, hồng tích không nên đi ra…” Tạ Lưu Thủy rơi vào trầm tư, Sở Hành Vân cười mỉa nói:
“Xem ra ngươi tính toán âm mưu không chính xác rồi. Nếu không phải là hồng tích sẽ ăn mất thân thể này, làm ngươi chết cùng, vậy thì ngươi sẽ không đánh thức ta khỏi ảo giác, đúng không.”
Sở Hành Vân cảm thấy Tạ tiểu nhân thực ra vẫn còn đang che giấu chuyện gì đó, là y không đào ra được, ai ngờ Tạ Lưu Thủy lại ôm lấy ngực, đau đớn kêu lên:
“Không ngờ ngươi lại nghĩ như vậy! Sao ngươi lại nghĩ như vậy được cơ chứ? Sở hiệp khách là mỹ nhân lạnh lùng tuấn dật xuất trần, trích tiên Đạp Tuyết Vô Ngân. Phong hoa tuyệt đại, ai lại không yêu? Thanh quang ba thước cướp mất tim ta. Sao ta nỡ lòng để ngươi chết được?”
Tạ Lưu Thủy lởn vởn bên cạnh y, giả vờ giả vịt, sợi tơ dắt hồn trên rốn bay lơ thơ giữa không trung, hợp với ánh sáng xanh lục trở nên quỷ dị một cách buồn cười. Sở Hành Vân tính thầm trong lòng, nếu như đi ra ngoài được, vẫn cứ nên vời đạo sĩ tới đuổi tên yêu nghiệt này đi.
Sở Hành Vân bò xuống theo xích sắt, một lúc sau, y mở miệng hỏi:
“Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Sao ngươi lại biết về nơi này?”
“Hang đầu người, người không nằm trong cuộc như ngươi không biết cũng rất bình thường.” Tạ Lưu Thủy nói, “Bọn họ còn tạo rất nhiều sơn động như thế này, ta phúc lớn mạng lớn, đã đi qua không ít, đại khái trông đều giống nhau, trong khe đá có cơ quan phun khói trắng, sau đó có lối đi thông tới Thiên Đầu Trận, phía dưới là đầm nước, xuôi dòng là có thể ra. Chỉ là, hồng tích không đến ảo giác đầu người, ngươi đã trúng ảo giác đầu người, cơ quan của hồng tích sẽ không mở…”
Tạ Lưu Thủy đột nhiên dừng lại, bỗng nhớ tới lúc hồng tích phủ kín hang động, khi đó ánh lửa trùng hợp bị tắt…
“Mẹ kiếp!”
Tạ Lưu Thủy kéo mạnh Sở Hành Vân, thả xích sắt ra, lập tức nhảy thẳng xuống phía dưới.
Bọn họ bị gài.
Khoảnh khắc rơi giữa không trung, Sở Hành Vân nhìn thấy một bóng đen đi từ bên trong khe đá đi ra…
Bọn họ chưa chuẩn bị gì đã đột ngột rơi xuống nước lạnh, Sở Hành Vân vừa ló đầu lên, đầu tiên đánh thức Triển Liên. Triển Liên rướn cổ lên, vừa hoàn hồn đã nhìn thấy trong khe đá có một bóng người màu đen đang đột nhiên lộn xuống vách đá, bàn tay đang rướn tới lỗ hổng gần nhất như muốn lấy thứ gì ra…
“Đi mau! Kẻ kia muốn phá trận!”
Tạ Lưu Thủy ở dưới nước bơi đi như một mũi tên.
Sợi tơ dắt hồn buộc trên ngón tay út tức thì căng ra, Sở Hành Vân hét to với Triển Liên:
“Lấy hơi! Đi theo ta!”
Ba người phía dưới bổ nhào xuống nước, bóng đen bên trên một tay túm lấy đầu người bên trong lỗ hổng, lấy sức ném mạnh đầu người đi…
Tạ Lưu Thủy bơi vào trong một hang động dưới đầm, trọng tâm đang nằm trong tay hắn, Sở Hành Vân bị kéo vào theo, Triển Liên tiến vào sau cùng. Cùng lúc đó, cái đầu người kia cũng rơi tõm xuống nước, thoáng chốc, ánh sáng xanh lấp loé, vết lốm đốm trên người những con giòi phát sáng bỗng thoắt ẩn thoắt hiện, rồi cuối cùng đồng loạt tắt đi.
Nước lạnh ngập đầu, u ám tận xương, Sở Hành Vân dựa vào một ngụm khí trong phổi bơi về phía trước. Thủy đạo ban đầu chật hẹp, chỉ chứa được một người, sau đó dần rộng ra, Triển Liên đuổi kịp từ phía sau, hai người cùng bơi thêm một đoạn về phía trước, thủy đạo đã rộng chứa được hơn ba người, mực nước cũng không còn cao như ban đầu. Sở Hành Vân khẽ giật tơ dắt hồn trên ngón út, Tạ Lưu Thủy liền dừng lại, ba người bơi nổi lên mặt nước, quan sát xung quanh, đều bàng hoàng.
Không ngờ rằng ở đây còn có động thiên, trên vách đá hai bên thủy đạo lại có điêu khắc! Tuy đều là những đường nét có phần thô ráp vụng về, mà khắc xuống rất sâu, bên trong còn tô thuốc màu đỏ phát sáng.
Bên trái là ba chữ lớn: “Hỏa khê nguyên”.
Bên phải lại là một bức họa khắc trên đá, đường nét vụng về, niên đại cũng không lâu.
Bức họa này tuy đơn sơ, song kích thước lại rất lớn, đứng tại chỗ thì chỉ có thể nhìn thấy một chiếc bình bị đổ, Sở Hành Vân bơi thêm về phía trước, nhìn thấy phía trước chiếc bình có người ngã xuống đất, khuôn mặt lẫn quần áo đều không được khắc họa, thậm chí còn không phân biệt được là nam hay nữ, chỉ có thể nhìn ra người này đang giơ cao tay trái, mà trong lòng bàn tay… có một con mắt.
Phần con ngươi được khắc rất sâu, cũng tô kín thuốc màu phát sáng, tỏa ra ánh sáng như máu nhàn nhạt giữa thủy đạo lạnh toát.
“Những thứ này… vẽ gì vậy? Trong lòng bàn tay sao có con mắt được?”
Triển Liên muốn lại gần nhìn cho kỹ, Sở Hành Vân nhìn vào sắc đỏ tươi này là thấy rất khó chịu, bèn kéo Triển Liên lại: “Có lẽ không phải là con mắt thật, mà là… một loại biểu tượng nào đó thôi, chúng ta đi về phía trước rồi xem tiếp đi.”
Hai người lặn xuống nước, Tạ Lưu Thủy dùng tơ dắt hồn kéo Sở Hành Vân, cho y đỡ quá vất vả, chẳng mấy chốc, bức tranh thứ hai đã đập vào mắt:
Người có con mắt trong lòng bàn tay đang chèo thuyền trên biển, phía trước là một hòn đảo.
Ba người bơi tiếp về phía trước, bức thứ ba và thứ tư kể rằng người này đi tới đảo, rồi chèo thuyền tiến vào một sơn động nào đó.
Bức thứ năm, người này ở trong sơn động, giơ tay nhìn vào con mắt trong lòng bàn tay, trên vách đá trong bức họa cũng có tranh khắc, khắc một con quái vật đầu người thân rắn.
Bức thứ sáu, người này nghiêng đầu đi xem bức tranh khắc, giống như ba người bọn họ hiện giờ, tiếp đó liền duỗi tay nhấn lên bức tranh đá khắc quái vật.
Sở Hành Vân tiếp tục bơi, sau đó là một bức tường đá trống không, liền nhìn về phía trước, đằng xa mơ hồ hắt tới ánh đỏ, e là vẫn còn nữa.
“Bức tranh này thật sự không hết, ngươi xem có hiểu không?” Triển Liên hỏi.
Sở Hành Vân lắc đầu: “Giờ có suy nghĩ nát óc cũng không để làm gì, đi ra ngoài rồi hãy tính.”
Triển Liên nhìn theo ánh sáng đỏ hắt từ đằng xa, hơi lo lắng: “Nơi này tối tăm như vậy, chúng ta lại không biết khoảng cách xa gần, cứ bơi bừa vậy sao? Ngộ nhỡ bị ánh đỏ dẫn nhầm đường, lọt vào lối rẽ thì e là sẽ rắc rối.”
Sở Hành Vân suy nghĩ: “Không thì để lại ký hiệu đi, cứ bơi hai mươi lần thì khắc một nhát lên đá?”
Triển Liên gật đầu, rút ngân đao ra, vạch xuống chữ “một” ở góc phải bên dưới bức tranh đá thứ sáu.
Ba người lại tiếp tục bơi về phía trước, lần này Triển Liên dẫn đầu, Tạ Lưu Thủy ở phía sau lặng lẽ đẩy Sở Hành Vân, đoạn thủy đạo này không chữ không tranh, đương nhiên cũng không có gì để nhìn, sau hai mươi lần bơi, Triển Liên dừng lại, lần mò khắc tiếp một chữ “hai”.
Sau đó, liền lần lượt khắc xuống “ba” và “bốn”, ánh đỏ sau lưng càng ngày càng xa, sắc máu phía trước đập vào mắt, Sở Hành Vân nhìn lên, không ngờ lại là ba chữ máu: “Hỏa khê nguyên”.
Y bèn nhìn sang bên phải, cũng là bức tranh đá như vậy, thậm chí bức thứ hai bức thứ ba cũng như vậy.
Sở Hành Vân cẩn thận quan sát không chớp mắt, chỉ lo bỏ sót chi tiết nào đó, chưa biết chừng mỗi một bức tranh đá ở đây đều có sai khác rất nhỏ với bức phía trước, mà chính sai khác này có lẽ sẽ trở thành mấu chốt để bọn họ đi ra ngoài.
Triển Liên lại không nhẫn nại được như Sở Hành Vân, hắn ra hiệu tiếp tục bơi về phía trước. Tạ Lưu Thủy vẫn luôn im lặng, chỉ kéo Sở Hành Vân ra xa khỏi bức tranh, ra hiệu cho y đi theo.
Triển Liên bơi thêm bốn mươi lần, lần lượt khắc xuống “năm” và “sáu” ở bức tranh thứ bốn và thứ năm, bơi thêm hai mươi lần đến được bức tranh thứ sáu, vì vậy lại lấy đao khắc xuống “bảy”.
Hắn đang chuẩn bị đi tiếp về phía trước, đuôi mắt đột nhiên liếc thấy thứ gì, cả người bỗng dừng lại, tiếp đó run nhẹ.
Sở Hành Vân nhìn thân hình cứng ngắc của Triển Liên thì thấy kỳ lạ, bèn nhìn theo ánh mắt của hắn, tức khắc da đầu râm ran…
Góc phải bên dưới bức họa thứ sáu, bất thình lình có khắc chữ “một”.
Danh sách chương