Tìm tuyết mặc xóa hiềm khích xưa,
Nhớ tranh vanh ngàn dặm truy yến.
Tạ Lưu Thủy yên lặng “phìu” một tiếng, thả nắm đất xuống, nhìn nụ cười người kia còn trộn lẫn cả ấm áp, hắn thật sự không còn gì để nói. Vốn tưởng là kẻ địch vướng tay vướng chân nào, không ngờ tên này đã sớm gia nhập vào “tình sử” rực rỡ đào hồng liễu xanh của Sở hiệp khách, vừa lên sân khấu ném ra lời thoại ai oán như thế, chính hắn cũng có thể tự viết ra một vở “yêu hận tình thù” mười vạn chữ.
Sở Hành Vân lại nghe thấy trong đầu vang lên âm thanh thổi bong bóng liên tục, y không đếm xỉa tới tên kia lại đang âm mưu gì nữa, mà tức khắc hỏi: “Tại sao ngươi lại ở đây? Bên phía khe suối Thiên Âm…”
“Nói ra thì rất dài dòng.” Triển Liên liếc mắt nhìn đống sâu lít nhít quanh người mình, “Nơi này không an toàn, ngươi… đi theo ta tới bên này trước đi.”
Hắn thấy chấn trái Sở Hành Vân máu me nhầy nhụa, liền nhíu chặt lông mày, thoáng chần chừ rồi duỗi tay ra muốn kéo y. Sở Hành Vân cũng không khách sáo, nắm lấy cổ tay hắn mượn lực đứng dậy. Triển Liên còn muốn dìu y đi, mà Sở Hành Vân đã lặng lẽ không một tiếng động lùi lại một khoảng.
Trong lòng Triển Liên hơi rầu rĩ, chung quy vẫn không giống năm đó nữa.
Hắn lén lút dùng đuôi mắt liếc nhìn Sở Hành Vân, giờ vạt áo y dính đầy vết máu, làm mình suýt nữa thì không nhận ra. Trước đây có lần nào gặp gỡ mà người này không phải áo trắng như trăng tiêu sái lỗi lạc, nào có lúc chật vật xuống thành thế này.
Lúc này Sở Hành Vân cũng không nói gì với hắn. Hơn một năm trốn tránh không gặp, người này ngược lại vẫn còn là dáng vẻ như trong trí nhớ, chỉ là bị ăn nắng đen đi, giữa hai lông mày thêm vài phần thành thục. Trên tay, vai và cổ hắn đều có vết thương, xem ra cũng đã trải qua một đêm ác chiến. Đến hàng mấy chục ngàn con sâu lông hút máu đang nhung nhúc trong rừng cây rình rập, không biết có phải là kiêng kỵ ánh lửa mới không dám tiến lại hay không.
Sở Hành Vân cẩn thận quan sát, phát hiện ra bên ngoài đống lửa còn có một vòng ranh giới hình tròn vẽ ra bằng bột trắng.
Tạ Lưu Thủy cũng dựa vào hai mắt của Sở Hành Vân tìm kiếm đầu mối, dọc theo hai bên con đường này cũng có đường ranh giới vẽ bằng bột trắng, hai người bọn họ đang đi trên con đường mòn được vạch ra từ hai đường bột rắc này. Tiếng sàn sạt trong rừng vang lên không dứt bên tai, lại chẳng nhìn thấy con huyết trùng nào trước mắt.
Đường màu trắng kia vẫn luôn che chở cho bọn họ đi mãi tới một sơn động, Triển Liên móc ra cái túi vải, rắc một vòng bột trắng xuống gần đống lửa trước động, Sở Hành Vân thì lại tự mình tìm một khoảng đất sạch ngồi xuống, bắt đầu chuẩn bị xử lý vết thương.
Triển Liên thấy vậy, liền lấy bột cầm máu và vải ra khỏi lồng ngực, vốn định giúp y băng bó, lại bị tay phải y giật lấy, hắn tức khắc giật mình, rồi lặng lẽ lui lại.
Sở Hành Vân nhắc nhở Tạ Lưu Thủy đừng làm ra động tác gì dư thừa trong đầu, tên kia nở nụ cười ám muội, nói: “Sở hiệp khách chúng ta thật tốt số, không chỉ có hoa đào nở rực khắp thiên hạ, lá liễu xanh xanh cũng bay lất phất.“
Miệng hắn nói, động tác trái lại cũng gọn gàng, thành thạo, cầm máu cho chân trái rồi tự giác xử lý vết thương của y, Sở Hành Vân đỡ cần phí công để ý.
Đang lúc nhàn hạ, Sở Hành Vân liếc nhìn Triển Liên, mở miệng hỏi: “Thương thế của ngươi… là thế nào?”
Triển Liên ngẩng đầu lên, vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, rồi cau mày nói: “Lúc ở khe suối Thiên Âm, đối mặt một đám… có thể là người của Tuyết Mặc Tổ…”
“Tuyết Mặc?”
“Ừm… Ngươi chưa nghe nói bao giờ sao?”
Sở Hành Vân lắc đầu, từ sau khi võ công mất hết, y vẫn luôn đóng cửa làm một đóa mây nhàn hạ, không hỏi chuyện giang hồ.
“Gần đây… trên đường có vài lời đồn đại linh tinh, đồn rằng đã xuất hiện một tổ chức kỳ quái, đều là hai người hành động theo một tổ, một người không mặt, một quái mặt đen. đám người này hình như luôn luôn tìm một thứ gì đó gọi là Tuyết Mặc, cho nên mới được gọi là Tuyết Mặc Tổ.”
“Ngươi gặp phải… một đám người?”
“Đúng, hẳn là tám tổ mười sáu người. Lúc ta mới tới khe suối Thiên Âm, tất cả vẫn còn bình thường, ta thấy Băng Điệp Đao dưới khe suối, đang phái người xuống nước đi lấy, lại đột nhiên có một đám sâu xuất hiện, tiếp đó người của Tuyết Mặc Tổ đã tới…”
“Chờ đã! Ngươi chỉ thấy mỗi Băng Điệp Đao?”
“Ngươi có ý gì?”
“Trong khe suối hẳn phải có hai thanh đao, một thanh trắng, một thanh đen.”
Triển Liên cau mày, tỉ mỉ suy ngẫm, rồi lắc đầu nói: “Trong khe suối không có hắc đao gì, chỉ có một thanh Băng Điệp Đao.“
Sở Hành Vân lập tức siết chặt nắm đấm, trễ một bước rồi! Y lập tức vội vàng truy hỏi: “Sau đó ngươi đối đầu với người của Tuyết Mặc Tổ?”
“Không… bầy sâu kia vừa xuất hiện, lòng người đều tán đi, lại phải đánh nhau với một đám không mặt mặt đen, thực sự cũng lực bất tòng tâm, sau đó vừa đánh vừa lùi, lùi một mạch tới cánh rừng này, kết quả là còn có nhiều sâu hơn, ta may mắn trốn vào được một sơn động có bột trắng, mới tránh thoát…”
“Triển Liên.” Sắc mặt Sở Hành Vân lập tức trở nên nghiêm túc, y nói: “Lửa ở khe suối Thiên Âm là ngươi phóng sao?”
“… Lửa gì?” Triển Liên cau mày vì khó hiểu.
Sở Hành Vân chỉ cảm thấy tim đập như trống bỏi trong lồng ngực: “Khe suối Thiên Âm cháy! Tống Trường Phong nói, ngươi phái người đến báo tin đang dùng lửa đốt sâu, không cần phải lo lắng.”
“Làm gì có chuyện này! Đáng chết! Nhất định là đám khốn kiếp Tuyết Mặc Tổ đã làm! Trong rừng này nhiều sâu như vậy, ta vất vả lắm mới dẫn người trốn vào được trong hang, nào có sức đi phóng lửa hay báo tin?”
“Nếu như là Tuyết Mặc Tổ phóng hỏa, bọn họ không dập, chẳng phải là cả ngọn núi đều sẽ…”
“Bọn họ vẫn chưa có lá gan ấy.” Triển Liên cười, “Ngươi quên mất, sau núi thông với cánh rừng nhà ai rồi sao?”
… Tiết gia.
Sở Hành Vân lặng lẽ, nơi đây thế núi liên miên, khe suối Thiên Âm tuy nói là nằm trên núi sau lưng Lý phủ, thế nhưng đi về hướng Đông thêm một đoạn lại chính là địa bàn của Tiết gia. Nếu như lửa cháy một mạch, thiêu đi rừng trúc Tiết vương gia hay đi nhất, rừng hoa mơ Tiết nhị gia quý trọng nhất, đốt sạch sành sanh, tội trạng phóng hỏa miệt hoàng uy đủ để khiến Tuyết Mặc Tổ chết chín hồi.
Nghĩ vậy, Sở Hành Vân vô thức nhấc tay trái lên, phát hiện trên đầu ngón tay dính không ít bột trắng, bèn lập tức hỏi: “Đó là thứ gì?”
Triển Liên lắc đầu: “Ta cũng không biết, chỉ trùng hợp phát hiện ra những con huyết trùng kia rất sợ loại phấn trắng đó. Lúc đó trốn vào một hang núi đằng sau, trong động xếp từng lớp bột trắng, kết quả là sâu đều không dám tiến vào. Thế là ta thử rắc phấn trắng đi ra ngoài dò đường, mới tìm được hang động có bột trắng này, cũng nhóm một đống lửa, coi như đánh dấu bằng ánh sáng, sau đó gặp được ngươi.”
Nói rồi Triển Liên đột nhiên tăng nhanh tốc độ nói, âm điệu cũng trở nên gấp gáp: “Lúc đó thực sự là bởi vì trông ngươi quá bẩn quá bừa, rối bù xù, ta không nhận ra, cho nên mới lấy… đao…”
Sở Hành Vân trợn trắng mắt trong lòng, hơn một năm, mồm miệng của người này chẳng tiến bộ được chút nào. Tạ Lưu Thủy cười đến mức cả cánh tay đều run lên, chưa từng gặp tên nào ngay thẳng như vậy. Sở Hành Vân nhẹ nhàng nhéo lên tay phải mình, nhắc nhở tên tặc nhân này cười cái gì mà cười, mau chóng làm chuyện đàng hoàng đi.
Triển Liên lặng lẽ ngước nhìn y, lúc này trong bụng đang nghẹn đầy ân cần cùng một đống câu hỏi, lại không dám nói một câu nào, hơn một năm trước, Sở Hành Vân đơn phương đoạn tuyệt cả đời không qua lại với hắn, hiện giờ vất vả lắm mới nói chuyện được, cũng đừng để một lời không hợp đã một đao cắt đứt nữa.
Im lặng cả buổi, Triển Liên quyết định chọn một câu hỏi an toàn, mở miệng nói: “Hành Vân… khụ, ngươi biết chuyện khe suối Thiên Âm từ đâu?”
Câu mở đầu này không ổn rồi, vừa không nhịn được, không ngờ đã gọi thẳng tên húy như ngày trước.
“… Nói ra thì rất dài dòng.”
Sở Hành Vân thực ra không hề để ý tới vấn đề xưng hô, chỉ đơn giản là vẫn chưa nghĩ ra nên nói dối như thế nào. Làm thế nào để khéo léo xóa sạch chuyện giữa y và một tên dâm tặc? Nhất thời khó gỡ. Không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, dùng tay trái giả vờ băng bó vết thương, che giấu đi được vài phần.
Đột nhiên, tay phải tự mình duỗi tới, nhẹ nhàng xoa xoa tay trái, sau đó lại rút trở về quấn vải băng như không liên quan.
Sở Hành Vân chớp mắt đã nổi lên kích động muốn thúc cùi chỏ, chỉ muốn đập chết Tạ Lưu Thủy, mới hơi bình phục được tâm trạng, y liền hỏi Triển Liên: “Những người ngươi dẫn tới đều đang ở trong hang núi phía sau sao?”
Triển Liên gật đầu: “Bên đó nhiều bột trắng nhất, an toàn hơn.”
Chần chừ chốc lát, hắn đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Sở Hành Vân, mở miệng nói: “Vết thương trên người ngươi…”
“Giống ngươi, hẳn là gặp phải Tuyết Mặc Tổ.”
Triển Liên cẩn thận quan sát Sở Hành Vân, vết thương trên người y đã được xử lý xong. Đang lặng lẽ không ai nói gì, hắn liền đến gần hơn một chút, siết nắm đấm mấy lần, cuối cùng quay đầu sang nói:
“Hành Vân, chúng ta nói chuyện đi, chuyện một năm trước.”
Sở Hành Vân lập tức như bị đâm, đứng dậy muốn bỏ đi, lại bị Triển Liên tóm được.
“… Thả tay ra, ta không muốn nói tới chuyện này.”
“Vậy đến lúc nào ngươi mới muốn nói? Đã hơn một năm rồi.”
“Ngươi thả tay ra trước.”
Triển Liên thả tay ra, Sở Hành Vân thì lại ngồi yên lặng trở về, Tạ Lưu Thủy không hề muốn xem hai người bọn họ diễn tiết mục “Ngươi nghe ta giải thích” “Ta không nghe ta không nghe ta không nghe” một chút nào, một mình tẻ nhạt dùng tay phải vẽ vòng dưới đất. Sở Hành Vân chậc một tiếng trong lòng, tên tặc nhân này chỉ giỏi chọn lúc để gây sự, để che giấu tay mình đang tự cựa quậy, y không thể làm gì khác hơn là gập đầu gối, nghiêng người về phía trước, tay trái cũng đưa sát lại.
Y hiển nhiên không biết rằng, một động tác vốn chỉ để che giấu lại miễn cưỡng làm cho y trở nên hơi lạnh lùng giữa lúc chật vật. Triển Liên yên lặng ghi nhớ tư thế này, về sau khi bị thương trước mặt người khác, cũng có thể ngồi như vậy.
Lặng thinh một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Triển Liên mở miệng nói: “Chuyện một năm trước, ta thật sự rất xin lỗi, ta hoàn toàn không biết khi đó ngươi thật lòng, ta tưởng rằng ngươi chỉ chơi…”
“Không liên quan gì tới chuyện ta có thật lòng hay không…”
“Sao lại không liên quan? Nếu như không phải là ngươi đã ném cả tim mình vào đó, ngươi sẽ tuyệt giao với ta chỉ vì một kỹ nữ sao?”
Triển Liên nghĩ đến đây là lửa giận lại bốc lên, cho dù hắn đang chịu thua xin lỗi với Sở Hành Vân đi nữa, đó cũng là vì cứu chữa giao tình giữa hai người họ, không liên quan gì tới tiểu kỹ nữ kia.
“Vấn đề không nằm ở đây, nàng là kỹ nữ cũng được, không phải cũng được, tại sao ngươi lại tự chủ trương đem nàng cho… Thôi… Ngươi cũng không cần phải xin lỗi, là chính ta không bước qua được chuyện này.”
“Nói cho cùng thì ngươi vẫn muốn tuyệt giao với ta, Sở Hành Vân, ta vẫn thật sự không hiểu, Yến Nga kia có pháp thuật gì mà có thể mê hoặc ngươi thành như vậy, đến giờ vẫn không dịu được? Ta đã xin lỗi ngươi vô số lần, ngươi đều từ chối không gặp ta. Lúc đó ta đưa Yến Nga đi tặng người chưa có sự đồng ý của ngươi, đúng là ta làm không đúng, nhưng ta không nghĩ tới…”
“Ngươi không nghĩ tới? Gã đàn ông kia dẫn một đội người đi Tây Bắc làm ăn, mua một kỹ nữ tới để làm gì, ngươi không nghĩ tới? Huống hồ lúc đó trời đã vào thu, Tây Bắc trời lạnh đất đông, nàng chịu đựng được sao? Vì sao ngươi lại muốn đẩy Yến Nga vào hố lửa?”
“Ngươi quan tâm nàng như vậy, lẽ nào không phải bởi vì ngươi từng thích nàng sao, nếu như người bị đưa đi là Tước Nga Điểu Nga gì đó, ngươi còn lâu mới thèm quản. Nói hơi khó nghe, lúc đó Yến Nga kia cũng đã mười tám mươi chín, tuổi đó sống ở hẻm khói hoa, đã sớm là thứ ngàn người cưỡi vạn người đè. Ngươi ngày nào cũng chui trong đó, ta còn thực sự sợ ngươi nhiễm bệnh…”
“Vậy giờ ta chưa nhiễm bệnh là cần phải cảm ơn ngươi sao?”
“Ta không có ý như vậy…”
“Vậy ngươi có ý gì?”
Triển Liên ảo não không nói gì nữa, lần nào hắn cũng nhắc nhở mình nhất định phải nói uyển chuyển mềm mỏng để xin lỗi, song vừa nhắc tới Yến Nga kia, hắn lại giận không có chỗ trút. Nhớ lại năm đó nâng ly trò chuyện vui vẻ, so kiếm dưới trăng với Sở Hành Vân, giao tình đang yên lành lại bị người con gái này phá hủy.
Nói thật ra thì, cô nương này cũng chẳng có mấy sắc đẹp, thế mà lại mê hoặc cho Sở Hành Vân thần hồn điên đảo, Triển Liên thực sự hoài nghi nàng ta biết yêu thuật. Vừa khéo lúc đó một đội thương nhân giao hàng cho Vương đại nhân muốn đi lên Tây Bắc, muốn kiếm kỹ nữ làm chuyện vui dọc đường, Triển Liên quyết định thật nhanh, lập tức đưa yêu nữ kia cho bọn họ mang đi. Đợi đến khi Sở Hành Vân hay tin, bọn họ đã đi mất bóng từ lâu.
Thế nhưng Sở Hành Vân vẫn không cam lòng, suốt đêm chạy chết mấy con thiên lý mã, một đường tìm tới, cuối cùng lại chẳng có kết quả gì đành phải thất vọng trở về.
Vừa về, y đã đến chất vấn Triển Liên, nếu như lúc đó Triển Liên nói vài câu ngọt tai, giả vờ oan ức thì cũng sẽ không đến nông nỗi này. Thế nhưng hôm đó Triển Liên lại vừa uống rượu, giọng điệu nặng nề vô cùng, nói chuyện cực kỳ khó nghe, Sở Hành Vân vốn đã đường xá mệt nhọc, tâm trạng không ổn định, vừa nghe thấy vậy lại còn giận run người hơn, ném ngay thanh tuyết kiếm Triển Liên tặng y đi, Triển Liên thấy vậy cũng giận, ném luôn thanh ngân đao Sở Hành Vân tặng đi.
Lần này coi như xong, hoàn toàn tan vỡ, đến khi Triển Liên tỉnh rượu đi xin lỗi, Sở Hành Vân đã không chịu gặp hắn nữa rồi.
Nhắc lại chuyện xưa, hai người đều nhìn nhau không nói gì. Tạ Lưu Thủy ở bên cạnh lại lắng nghe rất say sưa, trong mấy lời đồn đại hoa đào của Sở hiệp khách, không nhiều chuyện có liên quan tới kỹ nữ, được tương truyền rộng nhất trong đó chính là “Ngàn dặm Vân truy Yến”.
Thế nhưng “Ngàn dặm Vân truy Yến” mà hắn nghe thì khác biệt rất xa với bản thật mà hai người này đang ầm ĩ. Trong lời đồn, Yến Nga kia đẹp hơn cả Hằng Nga, mà là kỹ nữ chỉ bán nghệ không bán thân, chỉ mới tương phùng cùng Sở hiệp khách kim phong ngọc lộ, đã thắng được nhân gian vô số. Chẳng hiểu tại sao tạo hóa trêu ngươi, Yến Nga đã sớm bị tú bà lén bán cho Hầu phủ, Hầu gia nghe nói về chuyện Vân Yến, cảm thấy mất mặt, bèn âm thầm bảo tú bà bán tháo Yến Nga cho thương nhân dày vò. Yến Nga sợ Sở hiệp khách biết chuyện này xong sẽ tới làm ầm Hầu phủ rồi thương tới mình, thế là lặng lẽ nuốt khổ vào lòng, nhẫn tâm cắt đứt nỗi lòng, ngồi lên thuyền vị khách thương kia.
Cuối cùng, là một tỷ muội của Yến Nga không nhìn nổi, sai người truyền lời, Sở hiệp khách vừa nghe thấy vậy đã cảm thấy như bị ngũ lôi bổ xuống, gắng tìm tới bến sông càng nhanh càng tốt, thế nhưng chung quy vẫn chậm một bước, Yến Nga không cam lòng chịu nhục, đã nhảy xuống sông tự sát, để lại một mình Sở hiệp khách tiên y nộ mã, đối mặt với nước sông xa xăm, bên tiếng ngựa hí bi thương.
Sở Hành Vân lúc này đang hết sức mệt mỏi, thực sự không muốn cãi nhau với Triển Liên, mỗi lần nói chuyện, hai người bọn họ đều không để tâm vào cùng một chuyện, Triển Liên chẳng qua chỉ thấy áy náy ngoài miệng, trong lòng lại không hề cảm thấy đưa Yến Nga đi có gì là không đúng.
Có điều, chuyện này nói ra thì rất huyền diệu. Giang hồ đều nói y đi tìm hoa vấn liễu, không ai biết rằng y đi tìm người thân.
Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Yến Nga, không hiểu sao y đã cảm thấy nàng có gì đó rất giống đường muội mình, bọn họ cùng nhau lớn lên, cuối cùng lại ly tán vì mất mùa. Song đến lúc ngồi đối diện Yến Nga trò chuyện, y lại cảm thấy hoàn toàn không giống, dùng ngôn từ thăm dò, cũng không có phản ứng gì.
Sở Hành Vân từng bị kỹ nữ lừa tiền vì tìm muội muội, cho nên không muốn nói thẳng ra, chỉ hay đến gặp Yến Nga, hi vọng có thể tìm được vài manh mối liên quan đến muội muội mình. Ai ngờ lại bị Triển Liên lầm tưởng là trầm mê thanh sắc, không làm việc đứng đắn, rồi tự quyết giúp y “cải tà quy chính”, kết quả là sự tình đã biến thành như vậy.
Sở Hành Vân chưa bao giờ kể với người khác đầu đuôi câu chuyện này, thậm chí đến ngay cả Tống Trường Phong và Triển Liên cũng không biết y còn có một muội muội. Nếu như nói ra, ắt sẽ phải trình bày rõ ràng mười mươi, khi còn bé trong nhà thế nào? Làm sao lại xảy ra nạn đói? Sau đó thế nào? Cuối cùng người khác nghe xong, mặt sẽ hiện lên vẻ từ bi, ánh mắt thương hại, thông cảm nói:
“Ôi, trời ạ, ngươi thật là đáng thương!”
Sở Hành Vân không muốn vạch vết sẹo của mình ra cho người khác thương hại. Đến giờ đã hơn một năm trôi qua, chuyện Yến Nga rốt cuộc có phải là muội muội hay không cũng đã không thể nào kiểm chứng được nữa, trách móc Triển Liên như thế nào, nàng cũng đều không về được.
Gió núi quét qua rừng, vạn lá rì rào.
Cuối cùng, Triển Liên khẽ thở dài, cởi xuống bội kiếm bên hông, đưa cho Sở Hành Vân, nói: “…Tuyết kiếm của ngươi, ngươi lấy về đi, trong rừng cũng không an toàn. Chuyện trước kia… Ta xin lỗi.”
Sở Hành Vân liếc mắt nhìn ngân đao hắn vẫn đeo ở bên hông, một lúc lâu sau, liền yên lặng nắm chặt lấy thanh kiếm.
Y không nói lời nào, chỉ rút vỏ kiếm ra xem kiếm, tỉ mỉ nhìn lên lưỡi kiếm bạc quen thuộc.
Tạ Lưu Thủy nheo mắt nhìn, thanh tuyết kiếm này chẳng hề quý báu, thú thật thì còn có hơi không xứng với thân thủ của Sở Hành Vân, tên này lại yêu mến không buông tay như vậy… Hắn liếc nhìn Triển Liên, lườm một cái, sau đó liền quay đầu tiếp tục vẽ vòng dưới đất.
Sở Hành Vân cất cẩn thận thanh kiếm đi, y yêu thích thanh tuyết kiếm này cũng không phải vì nguyên nhân là ai tặng, mà bởi vì thanh kiếm này… hơi giống với thanh kiếm người mười năm trước từng dùng.
Tạ tiểu hồn xoàn soạt dưới đất ở một bên, Sở Hành Vân cau mày, nghiêng đầu sang nhìn, thấy tên dâm tặc này đã viết xuống đất mấy chữ.
Đêm khuya nơi vách núi, lúc võ công mất hết.
Trời giáng song sát đoạt mệnh, châm kiếm băng lãnh tới liên miên.
Trốn trái trốn phải trốn vào rừng, đánh không lại thì nhảy xuống vực.
Trí dũng song toàn ai sánh bằng? Thế gian tuyệt đại Sở Hành Vân.
Chữ viết xấu kinh khủng, như một đám kiến xoay loạn, chữ “vách” hình như là không biết viết, liền dùng chữ “nha” trong hàm răng, chữ “sát” thì sót mất bốn chấm bên dưới, người này lại còn đang cười hì hì trong đầu mình, nghe thấy mà bực bội, Sở Hành Vân buồn bực vạch một cái xuống đất ——
Lại cảm thấy bất thường, dưới đất hình như có chôn thứ gì đó…
Sở Hành Vân vội vã đào lên, Triển Liên đi tới gần nhìn thử:
Là một cái đầu người đẫm máu.
Nhớ tranh vanh ngàn dặm truy yến.
Tạ Lưu Thủy yên lặng “phìu” một tiếng, thả nắm đất xuống, nhìn nụ cười người kia còn trộn lẫn cả ấm áp, hắn thật sự không còn gì để nói. Vốn tưởng là kẻ địch vướng tay vướng chân nào, không ngờ tên này đã sớm gia nhập vào “tình sử” rực rỡ đào hồng liễu xanh của Sở hiệp khách, vừa lên sân khấu ném ra lời thoại ai oán như thế, chính hắn cũng có thể tự viết ra một vở “yêu hận tình thù” mười vạn chữ.
Sở Hành Vân lại nghe thấy trong đầu vang lên âm thanh thổi bong bóng liên tục, y không đếm xỉa tới tên kia lại đang âm mưu gì nữa, mà tức khắc hỏi: “Tại sao ngươi lại ở đây? Bên phía khe suối Thiên Âm…”
“Nói ra thì rất dài dòng.” Triển Liên liếc mắt nhìn đống sâu lít nhít quanh người mình, “Nơi này không an toàn, ngươi… đi theo ta tới bên này trước đi.”
Hắn thấy chấn trái Sở Hành Vân máu me nhầy nhụa, liền nhíu chặt lông mày, thoáng chần chừ rồi duỗi tay ra muốn kéo y. Sở Hành Vân cũng không khách sáo, nắm lấy cổ tay hắn mượn lực đứng dậy. Triển Liên còn muốn dìu y đi, mà Sở Hành Vân đã lặng lẽ không một tiếng động lùi lại một khoảng.
Trong lòng Triển Liên hơi rầu rĩ, chung quy vẫn không giống năm đó nữa.
Hắn lén lút dùng đuôi mắt liếc nhìn Sở Hành Vân, giờ vạt áo y dính đầy vết máu, làm mình suýt nữa thì không nhận ra. Trước đây có lần nào gặp gỡ mà người này không phải áo trắng như trăng tiêu sái lỗi lạc, nào có lúc chật vật xuống thành thế này.
Lúc này Sở Hành Vân cũng không nói gì với hắn. Hơn một năm trốn tránh không gặp, người này ngược lại vẫn còn là dáng vẻ như trong trí nhớ, chỉ là bị ăn nắng đen đi, giữa hai lông mày thêm vài phần thành thục. Trên tay, vai và cổ hắn đều có vết thương, xem ra cũng đã trải qua một đêm ác chiến. Đến hàng mấy chục ngàn con sâu lông hút máu đang nhung nhúc trong rừng cây rình rập, không biết có phải là kiêng kỵ ánh lửa mới không dám tiến lại hay không.
Sở Hành Vân cẩn thận quan sát, phát hiện ra bên ngoài đống lửa còn có một vòng ranh giới hình tròn vẽ ra bằng bột trắng.
Tạ Lưu Thủy cũng dựa vào hai mắt của Sở Hành Vân tìm kiếm đầu mối, dọc theo hai bên con đường này cũng có đường ranh giới vẽ bằng bột trắng, hai người bọn họ đang đi trên con đường mòn được vạch ra từ hai đường bột rắc này. Tiếng sàn sạt trong rừng vang lên không dứt bên tai, lại chẳng nhìn thấy con huyết trùng nào trước mắt.
Đường màu trắng kia vẫn luôn che chở cho bọn họ đi mãi tới một sơn động, Triển Liên móc ra cái túi vải, rắc một vòng bột trắng xuống gần đống lửa trước động, Sở Hành Vân thì lại tự mình tìm một khoảng đất sạch ngồi xuống, bắt đầu chuẩn bị xử lý vết thương.
Triển Liên thấy vậy, liền lấy bột cầm máu và vải ra khỏi lồng ngực, vốn định giúp y băng bó, lại bị tay phải y giật lấy, hắn tức khắc giật mình, rồi lặng lẽ lui lại.
Sở Hành Vân nhắc nhở Tạ Lưu Thủy đừng làm ra động tác gì dư thừa trong đầu, tên kia nở nụ cười ám muội, nói: “Sở hiệp khách chúng ta thật tốt số, không chỉ có hoa đào nở rực khắp thiên hạ, lá liễu xanh xanh cũng bay lất phất.“
Miệng hắn nói, động tác trái lại cũng gọn gàng, thành thạo, cầm máu cho chân trái rồi tự giác xử lý vết thương của y, Sở Hành Vân đỡ cần phí công để ý.
Đang lúc nhàn hạ, Sở Hành Vân liếc nhìn Triển Liên, mở miệng hỏi: “Thương thế của ngươi… là thế nào?”
Triển Liên ngẩng đầu lên, vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, rồi cau mày nói: “Lúc ở khe suối Thiên Âm, đối mặt một đám… có thể là người của Tuyết Mặc Tổ…”
“Tuyết Mặc?”
“Ừm… Ngươi chưa nghe nói bao giờ sao?”
Sở Hành Vân lắc đầu, từ sau khi võ công mất hết, y vẫn luôn đóng cửa làm một đóa mây nhàn hạ, không hỏi chuyện giang hồ.
“Gần đây… trên đường có vài lời đồn đại linh tinh, đồn rằng đã xuất hiện một tổ chức kỳ quái, đều là hai người hành động theo một tổ, một người không mặt, một quái mặt đen. đám người này hình như luôn luôn tìm một thứ gì đó gọi là Tuyết Mặc, cho nên mới được gọi là Tuyết Mặc Tổ.”
“Ngươi gặp phải… một đám người?”
“Đúng, hẳn là tám tổ mười sáu người. Lúc ta mới tới khe suối Thiên Âm, tất cả vẫn còn bình thường, ta thấy Băng Điệp Đao dưới khe suối, đang phái người xuống nước đi lấy, lại đột nhiên có một đám sâu xuất hiện, tiếp đó người của Tuyết Mặc Tổ đã tới…”
“Chờ đã! Ngươi chỉ thấy mỗi Băng Điệp Đao?”
“Ngươi có ý gì?”
“Trong khe suối hẳn phải có hai thanh đao, một thanh trắng, một thanh đen.”
Triển Liên cau mày, tỉ mỉ suy ngẫm, rồi lắc đầu nói: “Trong khe suối không có hắc đao gì, chỉ có một thanh Băng Điệp Đao.“
Sở Hành Vân lập tức siết chặt nắm đấm, trễ một bước rồi! Y lập tức vội vàng truy hỏi: “Sau đó ngươi đối đầu với người của Tuyết Mặc Tổ?”
“Không… bầy sâu kia vừa xuất hiện, lòng người đều tán đi, lại phải đánh nhau với một đám không mặt mặt đen, thực sự cũng lực bất tòng tâm, sau đó vừa đánh vừa lùi, lùi một mạch tới cánh rừng này, kết quả là còn có nhiều sâu hơn, ta may mắn trốn vào được một sơn động có bột trắng, mới tránh thoát…”
“Triển Liên.” Sắc mặt Sở Hành Vân lập tức trở nên nghiêm túc, y nói: “Lửa ở khe suối Thiên Âm là ngươi phóng sao?”
“… Lửa gì?” Triển Liên cau mày vì khó hiểu.
Sở Hành Vân chỉ cảm thấy tim đập như trống bỏi trong lồng ngực: “Khe suối Thiên Âm cháy! Tống Trường Phong nói, ngươi phái người đến báo tin đang dùng lửa đốt sâu, không cần phải lo lắng.”
“Làm gì có chuyện này! Đáng chết! Nhất định là đám khốn kiếp Tuyết Mặc Tổ đã làm! Trong rừng này nhiều sâu như vậy, ta vất vả lắm mới dẫn người trốn vào được trong hang, nào có sức đi phóng lửa hay báo tin?”
“Nếu như là Tuyết Mặc Tổ phóng hỏa, bọn họ không dập, chẳng phải là cả ngọn núi đều sẽ…”
“Bọn họ vẫn chưa có lá gan ấy.” Triển Liên cười, “Ngươi quên mất, sau núi thông với cánh rừng nhà ai rồi sao?”
… Tiết gia.
Sở Hành Vân lặng lẽ, nơi đây thế núi liên miên, khe suối Thiên Âm tuy nói là nằm trên núi sau lưng Lý phủ, thế nhưng đi về hướng Đông thêm một đoạn lại chính là địa bàn của Tiết gia. Nếu như lửa cháy một mạch, thiêu đi rừng trúc Tiết vương gia hay đi nhất, rừng hoa mơ Tiết nhị gia quý trọng nhất, đốt sạch sành sanh, tội trạng phóng hỏa miệt hoàng uy đủ để khiến Tuyết Mặc Tổ chết chín hồi.
Nghĩ vậy, Sở Hành Vân vô thức nhấc tay trái lên, phát hiện trên đầu ngón tay dính không ít bột trắng, bèn lập tức hỏi: “Đó là thứ gì?”
Triển Liên lắc đầu: “Ta cũng không biết, chỉ trùng hợp phát hiện ra những con huyết trùng kia rất sợ loại phấn trắng đó. Lúc đó trốn vào một hang núi đằng sau, trong động xếp từng lớp bột trắng, kết quả là sâu đều không dám tiến vào. Thế là ta thử rắc phấn trắng đi ra ngoài dò đường, mới tìm được hang động có bột trắng này, cũng nhóm một đống lửa, coi như đánh dấu bằng ánh sáng, sau đó gặp được ngươi.”
Nói rồi Triển Liên đột nhiên tăng nhanh tốc độ nói, âm điệu cũng trở nên gấp gáp: “Lúc đó thực sự là bởi vì trông ngươi quá bẩn quá bừa, rối bù xù, ta không nhận ra, cho nên mới lấy… đao…”
Sở Hành Vân trợn trắng mắt trong lòng, hơn một năm, mồm miệng của người này chẳng tiến bộ được chút nào. Tạ Lưu Thủy cười đến mức cả cánh tay đều run lên, chưa từng gặp tên nào ngay thẳng như vậy. Sở Hành Vân nhẹ nhàng nhéo lên tay phải mình, nhắc nhở tên tặc nhân này cười cái gì mà cười, mau chóng làm chuyện đàng hoàng đi.
Triển Liên lặng lẽ ngước nhìn y, lúc này trong bụng đang nghẹn đầy ân cần cùng một đống câu hỏi, lại không dám nói một câu nào, hơn một năm trước, Sở Hành Vân đơn phương đoạn tuyệt cả đời không qua lại với hắn, hiện giờ vất vả lắm mới nói chuyện được, cũng đừng để một lời không hợp đã một đao cắt đứt nữa.
Im lặng cả buổi, Triển Liên quyết định chọn một câu hỏi an toàn, mở miệng nói: “Hành Vân… khụ, ngươi biết chuyện khe suối Thiên Âm từ đâu?”
Câu mở đầu này không ổn rồi, vừa không nhịn được, không ngờ đã gọi thẳng tên húy như ngày trước.
“… Nói ra thì rất dài dòng.”
Sở Hành Vân thực ra không hề để ý tới vấn đề xưng hô, chỉ đơn giản là vẫn chưa nghĩ ra nên nói dối như thế nào. Làm thế nào để khéo léo xóa sạch chuyện giữa y và một tên dâm tặc? Nhất thời khó gỡ. Không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, dùng tay trái giả vờ băng bó vết thương, che giấu đi được vài phần.
Đột nhiên, tay phải tự mình duỗi tới, nhẹ nhàng xoa xoa tay trái, sau đó lại rút trở về quấn vải băng như không liên quan.
Sở Hành Vân chớp mắt đã nổi lên kích động muốn thúc cùi chỏ, chỉ muốn đập chết Tạ Lưu Thủy, mới hơi bình phục được tâm trạng, y liền hỏi Triển Liên: “Những người ngươi dẫn tới đều đang ở trong hang núi phía sau sao?”
Triển Liên gật đầu: “Bên đó nhiều bột trắng nhất, an toàn hơn.”
Chần chừ chốc lát, hắn đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Sở Hành Vân, mở miệng nói: “Vết thương trên người ngươi…”
“Giống ngươi, hẳn là gặp phải Tuyết Mặc Tổ.”
Triển Liên cẩn thận quan sát Sở Hành Vân, vết thương trên người y đã được xử lý xong. Đang lặng lẽ không ai nói gì, hắn liền đến gần hơn một chút, siết nắm đấm mấy lần, cuối cùng quay đầu sang nói:
“Hành Vân, chúng ta nói chuyện đi, chuyện một năm trước.”
Sở Hành Vân lập tức như bị đâm, đứng dậy muốn bỏ đi, lại bị Triển Liên tóm được.
“… Thả tay ra, ta không muốn nói tới chuyện này.”
“Vậy đến lúc nào ngươi mới muốn nói? Đã hơn một năm rồi.”
“Ngươi thả tay ra trước.”
Triển Liên thả tay ra, Sở Hành Vân thì lại ngồi yên lặng trở về, Tạ Lưu Thủy không hề muốn xem hai người bọn họ diễn tiết mục “Ngươi nghe ta giải thích” “Ta không nghe ta không nghe ta không nghe” một chút nào, một mình tẻ nhạt dùng tay phải vẽ vòng dưới đất. Sở Hành Vân chậc một tiếng trong lòng, tên tặc nhân này chỉ giỏi chọn lúc để gây sự, để che giấu tay mình đang tự cựa quậy, y không thể làm gì khác hơn là gập đầu gối, nghiêng người về phía trước, tay trái cũng đưa sát lại.
Y hiển nhiên không biết rằng, một động tác vốn chỉ để che giấu lại miễn cưỡng làm cho y trở nên hơi lạnh lùng giữa lúc chật vật. Triển Liên yên lặng ghi nhớ tư thế này, về sau khi bị thương trước mặt người khác, cũng có thể ngồi như vậy.
Lặng thinh một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Triển Liên mở miệng nói: “Chuyện một năm trước, ta thật sự rất xin lỗi, ta hoàn toàn không biết khi đó ngươi thật lòng, ta tưởng rằng ngươi chỉ chơi…”
“Không liên quan gì tới chuyện ta có thật lòng hay không…”
“Sao lại không liên quan? Nếu như không phải là ngươi đã ném cả tim mình vào đó, ngươi sẽ tuyệt giao với ta chỉ vì một kỹ nữ sao?”
Triển Liên nghĩ đến đây là lửa giận lại bốc lên, cho dù hắn đang chịu thua xin lỗi với Sở Hành Vân đi nữa, đó cũng là vì cứu chữa giao tình giữa hai người họ, không liên quan gì tới tiểu kỹ nữ kia.
“Vấn đề không nằm ở đây, nàng là kỹ nữ cũng được, không phải cũng được, tại sao ngươi lại tự chủ trương đem nàng cho… Thôi… Ngươi cũng không cần phải xin lỗi, là chính ta không bước qua được chuyện này.”
“Nói cho cùng thì ngươi vẫn muốn tuyệt giao với ta, Sở Hành Vân, ta vẫn thật sự không hiểu, Yến Nga kia có pháp thuật gì mà có thể mê hoặc ngươi thành như vậy, đến giờ vẫn không dịu được? Ta đã xin lỗi ngươi vô số lần, ngươi đều từ chối không gặp ta. Lúc đó ta đưa Yến Nga đi tặng người chưa có sự đồng ý của ngươi, đúng là ta làm không đúng, nhưng ta không nghĩ tới…”
“Ngươi không nghĩ tới? Gã đàn ông kia dẫn một đội người đi Tây Bắc làm ăn, mua một kỹ nữ tới để làm gì, ngươi không nghĩ tới? Huống hồ lúc đó trời đã vào thu, Tây Bắc trời lạnh đất đông, nàng chịu đựng được sao? Vì sao ngươi lại muốn đẩy Yến Nga vào hố lửa?”
“Ngươi quan tâm nàng như vậy, lẽ nào không phải bởi vì ngươi từng thích nàng sao, nếu như người bị đưa đi là Tước Nga Điểu Nga gì đó, ngươi còn lâu mới thèm quản. Nói hơi khó nghe, lúc đó Yến Nga kia cũng đã mười tám mươi chín, tuổi đó sống ở hẻm khói hoa, đã sớm là thứ ngàn người cưỡi vạn người đè. Ngươi ngày nào cũng chui trong đó, ta còn thực sự sợ ngươi nhiễm bệnh…”
“Vậy giờ ta chưa nhiễm bệnh là cần phải cảm ơn ngươi sao?”
“Ta không có ý như vậy…”
“Vậy ngươi có ý gì?”
Triển Liên ảo não không nói gì nữa, lần nào hắn cũng nhắc nhở mình nhất định phải nói uyển chuyển mềm mỏng để xin lỗi, song vừa nhắc tới Yến Nga kia, hắn lại giận không có chỗ trút. Nhớ lại năm đó nâng ly trò chuyện vui vẻ, so kiếm dưới trăng với Sở Hành Vân, giao tình đang yên lành lại bị người con gái này phá hủy.
Nói thật ra thì, cô nương này cũng chẳng có mấy sắc đẹp, thế mà lại mê hoặc cho Sở Hành Vân thần hồn điên đảo, Triển Liên thực sự hoài nghi nàng ta biết yêu thuật. Vừa khéo lúc đó một đội thương nhân giao hàng cho Vương đại nhân muốn đi lên Tây Bắc, muốn kiếm kỹ nữ làm chuyện vui dọc đường, Triển Liên quyết định thật nhanh, lập tức đưa yêu nữ kia cho bọn họ mang đi. Đợi đến khi Sở Hành Vân hay tin, bọn họ đã đi mất bóng từ lâu.
Thế nhưng Sở Hành Vân vẫn không cam lòng, suốt đêm chạy chết mấy con thiên lý mã, một đường tìm tới, cuối cùng lại chẳng có kết quả gì đành phải thất vọng trở về.
Vừa về, y đã đến chất vấn Triển Liên, nếu như lúc đó Triển Liên nói vài câu ngọt tai, giả vờ oan ức thì cũng sẽ không đến nông nỗi này. Thế nhưng hôm đó Triển Liên lại vừa uống rượu, giọng điệu nặng nề vô cùng, nói chuyện cực kỳ khó nghe, Sở Hành Vân vốn đã đường xá mệt nhọc, tâm trạng không ổn định, vừa nghe thấy vậy lại còn giận run người hơn, ném ngay thanh tuyết kiếm Triển Liên tặng y đi, Triển Liên thấy vậy cũng giận, ném luôn thanh ngân đao Sở Hành Vân tặng đi.
Lần này coi như xong, hoàn toàn tan vỡ, đến khi Triển Liên tỉnh rượu đi xin lỗi, Sở Hành Vân đã không chịu gặp hắn nữa rồi.
Nhắc lại chuyện xưa, hai người đều nhìn nhau không nói gì. Tạ Lưu Thủy ở bên cạnh lại lắng nghe rất say sưa, trong mấy lời đồn đại hoa đào của Sở hiệp khách, không nhiều chuyện có liên quan tới kỹ nữ, được tương truyền rộng nhất trong đó chính là “Ngàn dặm Vân truy Yến”.
Thế nhưng “Ngàn dặm Vân truy Yến” mà hắn nghe thì khác biệt rất xa với bản thật mà hai người này đang ầm ĩ. Trong lời đồn, Yến Nga kia đẹp hơn cả Hằng Nga, mà là kỹ nữ chỉ bán nghệ không bán thân, chỉ mới tương phùng cùng Sở hiệp khách kim phong ngọc lộ, đã thắng được nhân gian vô số. Chẳng hiểu tại sao tạo hóa trêu ngươi, Yến Nga đã sớm bị tú bà lén bán cho Hầu phủ, Hầu gia nghe nói về chuyện Vân Yến, cảm thấy mất mặt, bèn âm thầm bảo tú bà bán tháo Yến Nga cho thương nhân dày vò. Yến Nga sợ Sở hiệp khách biết chuyện này xong sẽ tới làm ầm Hầu phủ rồi thương tới mình, thế là lặng lẽ nuốt khổ vào lòng, nhẫn tâm cắt đứt nỗi lòng, ngồi lên thuyền vị khách thương kia.
Cuối cùng, là một tỷ muội của Yến Nga không nhìn nổi, sai người truyền lời, Sở hiệp khách vừa nghe thấy vậy đã cảm thấy như bị ngũ lôi bổ xuống, gắng tìm tới bến sông càng nhanh càng tốt, thế nhưng chung quy vẫn chậm một bước, Yến Nga không cam lòng chịu nhục, đã nhảy xuống sông tự sát, để lại một mình Sở hiệp khách tiên y nộ mã, đối mặt với nước sông xa xăm, bên tiếng ngựa hí bi thương.
Sở Hành Vân lúc này đang hết sức mệt mỏi, thực sự không muốn cãi nhau với Triển Liên, mỗi lần nói chuyện, hai người bọn họ đều không để tâm vào cùng một chuyện, Triển Liên chẳng qua chỉ thấy áy náy ngoài miệng, trong lòng lại không hề cảm thấy đưa Yến Nga đi có gì là không đúng.
Có điều, chuyện này nói ra thì rất huyền diệu. Giang hồ đều nói y đi tìm hoa vấn liễu, không ai biết rằng y đi tìm người thân.
Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Yến Nga, không hiểu sao y đã cảm thấy nàng có gì đó rất giống đường muội mình, bọn họ cùng nhau lớn lên, cuối cùng lại ly tán vì mất mùa. Song đến lúc ngồi đối diện Yến Nga trò chuyện, y lại cảm thấy hoàn toàn không giống, dùng ngôn từ thăm dò, cũng không có phản ứng gì.
Sở Hành Vân từng bị kỹ nữ lừa tiền vì tìm muội muội, cho nên không muốn nói thẳng ra, chỉ hay đến gặp Yến Nga, hi vọng có thể tìm được vài manh mối liên quan đến muội muội mình. Ai ngờ lại bị Triển Liên lầm tưởng là trầm mê thanh sắc, không làm việc đứng đắn, rồi tự quyết giúp y “cải tà quy chính”, kết quả là sự tình đã biến thành như vậy.
Sở Hành Vân chưa bao giờ kể với người khác đầu đuôi câu chuyện này, thậm chí đến ngay cả Tống Trường Phong và Triển Liên cũng không biết y còn có một muội muội. Nếu như nói ra, ắt sẽ phải trình bày rõ ràng mười mươi, khi còn bé trong nhà thế nào? Làm sao lại xảy ra nạn đói? Sau đó thế nào? Cuối cùng người khác nghe xong, mặt sẽ hiện lên vẻ từ bi, ánh mắt thương hại, thông cảm nói:
“Ôi, trời ạ, ngươi thật là đáng thương!”
Sở Hành Vân không muốn vạch vết sẹo của mình ra cho người khác thương hại. Đến giờ đã hơn một năm trôi qua, chuyện Yến Nga rốt cuộc có phải là muội muội hay không cũng đã không thể nào kiểm chứng được nữa, trách móc Triển Liên như thế nào, nàng cũng đều không về được.
Gió núi quét qua rừng, vạn lá rì rào.
Cuối cùng, Triển Liên khẽ thở dài, cởi xuống bội kiếm bên hông, đưa cho Sở Hành Vân, nói: “…Tuyết kiếm của ngươi, ngươi lấy về đi, trong rừng cũng không an toàn. Chuyện trước kia… Ta xin lỗi.”
Sở Hành Vân liếc mắt nhìn ngân đao hắn vẫn đeo ở bên hông, một lúc lâu sau, liền yên lặng nắm chặt lấy thanh kiếm.
Y không nói lời nào, chỉ rút vỏ kiếm ra xem kiếm, tỉ mỉ nhìn lên lưỡi kiếm bạc quen thuộc.
Tạ Lưu Thủy nheo mắt nhìn, thanh tuyết kiếm này chẳng hề quý báu, thú thật thì còn có hơi không xứng với thân thủ của Sở Hành Vân, tên này lại yêu mến không buông tay như vậy… Hắn liếc nhìn Triển Liên, lườm một cái, sau đó liền quay đầu tiếp tục vẽ vòng dưới đất.
Sở Hành Vân cất cẩn thận thanh kiếm đi, y yêu thích thanh tuyết kiếm này cũng không phải vì nguyên nhân là ai tặng, mà bởi vì thanh kiếm này… hơi giống với thanh kiếm người mười năm trước từng dùng.
Tạ tiểu hồn xoàn soạt dưới đất ở một bên, Sở Hành Vân cau mày, nghiêng đầu sang nhìn, thấy tên dâm tặc này đã viết xuống đất mấy chữ.
Đêm khuya nơi vách núi, lúc võ công mất hết.
Trời giáng song sát đoạt mệnh, châm kiếm băng lãnh tới liên miên.
Trốn trái trốn phải trốn vào rừng, đánh không lại thì nhảy xuống vực.
Trí dũng song toàn ai sánh bằng? Thế gian tuyệt đại Sở Hành Vân.
Chữ viết xấu kinh khủng, như một đám kiến xoay loạn, chữ “vách” hình như là không biết viết, liền dùng chữ “nha” trong hàm răng, chữ “sát” thì sót mất bốn chấm bên dưới, người này lại còn đang cười hì hì trong đầu mình, nghe thấy mà bực bội, Sở Hành Vân buồn bực vạch một cái xuống đất ——
Lại cảm thấy bất thường, dưới đất hình như có chôn thứ gì đó…
Sở Hành Vân vội vã đào lên, Triển Liên đi tới gần nhìn thử:
Là một cái đầu người đẫm máu.
Danh sách chương