Thoát huyền quỷ Vân Thủy thử kiếm,

Thổ từ bích Thiên Âm trùng hiện.

Nói rồi, Tống Trường Phong tiện tay rút kiếm, xẹt một phát ra bên ngoài, một con sâu lông bị chém thành hai đoạn, nhưng rất nhanh, Sở Hành Vân đã cảm nhận được điều lạ, con sâu bị chém đứt không chết đi luôn, trái lại còn biến thành hai con, bắt đầu bò ngược về cùng một hướng, Tống Trường Phong tiếp tục vung một kiếm vào một con trong đó, vẫn cứ không chết như cũ, con sâu hút máu mới vừa bị huỷ thành hai đoạn ngắn hơn vẫn có thể bỏ chạy ngon lành.

“Chuyện này…”

Sở Hành Vân như đã bị doạ sợ, nhất thời nói không nên lời.

“Quá tà hồ đúng không? Ngoại trừ dùng lửa đốt thì gần như không có biện pháp nào với chúng nó cả, nếu như bị cắn phải, sẽ giống như người bên ngoài kia.”

“Đám sâu đầy đất này là từ đâu tới?”

Tống Trường Phong không trả lời, yên lặng đảo mắt qua bộ thi thể ngoài cửa. Sở Hành Vân nhìn sang theo, thi thể mới có thêm rất nhiều vết thương, mà đã không còn bao nhiêu sâu lông nữa, chỉ có vài con còn sót lại đang chui từng chút một từ trong bụng chui ra.

Sở Hành Vân thấy lợm giọng, y quay đầu sang hỏi: “Những con sâu này mới đầu đã ở trong bụng hắn sao? Sáng sớm nay hình như không hề có gì bất thường…”

“Nói chính xác, thì là ở trong túi đen trong bụng thi thể.”

Tống Trường Phong dẫn Sở Hành Vân đi tới, trên mặt đất có một cái túi đen đã vỡ. Sở Hành Vân ngồi xổm xuống kiểm tra kỹ lưỡng, túi toả ra mùi tanh, mùi rỉ sắt, còn có một mùi vị gì đó không nói ra tên. Y cũng chưa từng thấy chất liệu này bao giờ, trơn tựa da cá, đàn hồi như tơ nhện, chỗ vỡ còn dính cả vết máu, trong máu là một hạt châu lớn có vài đầu nhọn bên trên.

“Đây là… hút thủy châu sao?” Sở Hành Vân cẩn thận gảy hạt châu kia.

Tống Trường Phong gật đầu nói: “Không sai, hạt châu hút nước phồng lên, toàn bộ những thứ này đều đã được bố trí tỉ mỉ, đến túi cũng là giao bì xuân thượng hạng, hung thủ hẳn là…”

“Giao bì xuân?”

Tống Trường Phong cúi đầu nhìn Sở Hành Vân mặt mày ngơ ngác, cũng hiểu rõ, liền nở nụ cười: “Ngươi không biết cũng rất bình thường, trong quý tộc… có vài nữ tử sẽ dùng.”

Tạ Lưu Thủy nghe vậy, liền bật cười trầm thấp, thở dài một cách rất chi là hạ lưu nói rằng: “Giao bì xuân… chậc, dùng bạn hiền chốn khuê phòng đi đựng sâu, thực sự là phung phí của giời.”

Lời hắn nói làm Sở Hành Vân đầu óc mơ màng, y gặng hỏi trong đầu: “Đó rốt cuộc là thứ gì?”

“Ngươi nghe hai chữ giao bì là biết, là hải sản, thứ quý báu, nhưng nữ tử quý tộc không thiếu tiền, cho nên mới dùng thứ này để làm vài việc xuân. Ngươi nghĩ xem, chồng vắng nhà lâu ngày, khuê phòng cô quạnh đúng không? Nhưng lại không dám làm loạn, ngộ nhỡ có mang vậy là coi như sẽ bị ngâm lồng heo, nếu như bắt gian phu đeo bao ruột dê, gian phu lại như mặc áo bông tắm rửa, khó chịu chứ. Thế nên giao bì xuân đã được sinh ra theo thời thế, mỏng nhẹ như không, tăng cường mẫn cảm, còn có công hiệu tráng dương, giúp gian phu kéo dài uy mãnh, dâm phụ sướng tận trời cao, ư ư a a, sướng biết bao.”

Sở Hành Vân âm thầm lườm một cái trong lòng, lại nghe thấy Tống Trường Phong hỏi: “Ngươi có ngửi ra mùi gì khác bên trong cái túi này không?”

“… Có thể ngửi thấy, mà không rõ là thứ gì.”

“Mùi tanh trong túi là từ sâu, mùi rỉ sắt là máu, mà một mùi vị khác là hạ cô thảo.”

Sở Hành Vân: “Thuốc Đông y?”

“Đúng.” Tống Trường Phong giải thích, “Nước hạ cô thảo có thể hòa tan giao bì xuân dai chắc. Đầu tiên, hung thủ làm cho sâu ngủ say, sau đó dùng túi mềm đựng gọn máu cùng nước hạ cô thảo, tiếp đó liền đặt một viên hút thuỷ châu trên túi mềm, rồi đặt cái túi này vào trong thi thể, hút thủy châu hút nước nở lớn, đầu nhọn bên trên không ngừng đi xuống, cuối cùng đâm thủng túi, làm máu và nước hạ cô thảo chảy ra, sâu thấy máu hưng phấn, còn nước hạ cô thảo thì vừa khéo làm tan chảy giao bì xuân, chúng nó liền chui ra…”

“Chờ đã, một khi túi rách, những con sâu này sẽ tiến vào bên trong thi thể hút máu, hút no xong sẽ rời đi, thi thể sao còn có thể động đậy…”

Sở Hành Vân đang nói dở thì đột nhiên dừng lại, nhớ tới một lớp bột phấn bao bọc trên lớp lông đen của sâu mà mình vừa mới nhìn thấy…

“Là từ phấn?”

Tống Trường Phong ngạc nhiên liếc mắt nhìn y, tán thưởng: “Đúng, mỗi một con sâu đều được bọc trong từ phấn, hơn nữa hung thủ còn gắn nam châm vào khớp trong thi thể, huyết trùng chui ra hút máu, lại bị nam châm hút tới mỗi một bộ phận, chỉ có thể liều mạng giãy giụa, số lượng sâu quá nhiều, thi thể sẽ giống như đang cử động, nếu như làm khéo léo, sẽ còn có thể khiến cho thi thể trông như đang bò quái dị. Lúc ta dẫn người tiến vào, có người kinh hãi quá độ rút đao ra chém thi thể, huyết trùng chui ra khỏi vết thương, bò ra đâu đâu cũng có. Thế nhưng hung thủ tốn nhiều tâm cơ như vậy, rốt cuộc…”

“Cũng chưa chắc đã là hung thủ.”

Tống Trường Phong hoài nghi liếc nhìn Sở Hành Vân, nghe thấy y nói:

“Người đầu tiên chú ý tới thi thể này chính là ngươi, bởi vì ngươi nói bộ thi thể ở cổng Hầu môn bảy năm trước nằm dọc, mà bộ thi thể trước Lý phủ lại nằm ngang. Sau đó chú ý tới nó, là bởi vì bộ thi thể này vừa bị cắt yết hầu vừa bị mổ bụng rạch bụng, tự dưng lại bị giết hai lần, bây giờ nhìn lại, có thể là trước chúng ta, không hẳn chỉ có mình hung thủ tiến vào Lý phủ.”

“Ý của ngươi là, sau khi người bị giết, có người đã tiến vào Lý phủ, mổ bụng rạch bụng đặt sâu vào trong bụng người này?”

“Đây chỉ là một suy đoán, hung thủ trong một đêm phải tàn sát cả phủ, sắp xếp thi thể bày trận, xuống nước bỏ chạy, thời gian chưa chắc đã đủ để rạch bụng thả sâu, có lẽ lúc đầu, hung thủ chỉ cắt yết hầu, rồi đặt thi thể nằm dọc dựng tại cửa, mà người mở cửa sau đó đã chọn nó để rạch bụng, lúc xếp túi sâu vào trong, có khả năng đã vô tình khiến hướng nằm của thi thể xảy ra một vài thay đổi.”

“Mà dựa theo cách ngươi nói, kẻ sắp xếp thi thể bày trận cũng chưa chắc đã là hung thủ, cũng có thể là hung thủ chỉ giết người, không sắp xếp quái tượng đó.”

Sở Hành Vân không tỏ rõ ý kiến, manh mối quá ít, thành ra lại khiến điểm đáng ngờ lộ ra. Bất kể là huyết án Hầu môn bảy năm trước hay là Lý gia diệt môn hiện nay cũng đều khó bề làm rõ.  Bên phía khe suối Thiên Âm, Triển Liên bị huyết trùng tập kích, bộ thi thể toác bụng trước mắt cũng toàn là huyết trùng, là ai làm? Vì điều gì? Tống Trường Phong thấy lông mày y nhíu chặt, liền cười trấn an: “Những việc này nói cho cùng vẫn là chức trách của ta, còn ngươi thì hành hiệp giang hồ tiêu tiêu sái sái, đừng quá nhọc lòng vì vài vụ án này.”

Sở Hành Vân không đáp, nhưng lại kinh ngạc vì Tạ Lưu Thủy trước đó còn mồm mép tép nhảy hiện giờ lại im ắng như vậy, ngoan ngoãn khiến cho chính y cũng thấy kỳ quái.

“Ngươi biết vài chuyện gì đúng không?”

“Sở hiệp khách, dâm tặc chúng ta bẩm sinh đều dùng gậy th*t để suy nghĩ, não úng nước đâu có dùng được, chuyện mà người thông minh như các ngươi đàm luận, ta đây chẳng hề hiểu…”

“Nhưng ngươi lại hiểu về giao bì xuân.”

“Ô? Thì ra Sở hiệp khách có tính-thú (*) với thứ này? Dễ thôi, hôm nào đó chúng ta có thể lên giường trao đổi với nhau, dùng tài nghệ trấn áp người, bảo đảm sẽ khiến ngươi hiểu được triệt để…”

(*) tính thú (fetish lúc dduj) với hứng thú đọc hơi giống nhau

“Ngậm miệng.”

Tạ Lưu Thủy ngoan ngoãn ngậm miệng.

Sở Hành Vân thấy càng lo lắng hơn, vì sao lại có người muốn thả sâu vào bụng thi thể? Còn cố ý nhọc lòng bố trí một cơ quan như vậy, nếu như chỉ muốn doạ người hại người, cứ thế để sâu chui ra là được rồi, tội gì phải phủ từ phấn, dùng sâu để chế ra thi thể bò…

Cố ý, thi thể, bò.

Bỗng nhiên hiểu thông, Sở Hành Vân lập tức đứng dậy, đi về phía bộ thi thể kia.

Tống Trường Phong đi theo phía sau y, đốt bó đuốc, thi thoảng thiêu chết sâu hút máu tán loạn giữa đất. Sở Hành Vân ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể quan sát, có một ít huyết trùng và từ phấn, còn có ít ruột nát, vết thương máu me nhầy nhụa trên bụng thi thể tỏa ra mùi tanh hôi, mà lại không có sâu chui ra nữa.

“Chậc, sống hai mươi bảy năm, đây là thi thể thứ hai có may mắn làm ta thấy buồn nôn.”

“Thứ nhất là thế nào?”

“Sở hiệp khách vậy mà lại chịu đáp lời ta, vinh hạnh, vinh hạnh! Bộ thứ nhất là một thai phụ đã chết. Ở thôn nọ có một tập tục, nữ tử mang thai chết đi không được chôn, phải thiêu hủy, sợ quỷ thai quấy nhiễu thôn. Nếu như muốn chôn cất, vậy thì phải mổ bụng thiêu thai, cho nên người nhà mẹ đẻ của nàng ta không thể làm gì khác hơn là rạch bụng nàng ta, lấy thai nhi ra…”

Sở Hành Vân hiếm khi nở nụ cười một lần, nói trong lòng: “Tạ Lưu Thủy, ám chỉ này quá sứt sẹo.”

Tạ Lưu Thủy chỉ cười mà không nói.

Sở Hành Vân mở bàn tay phải ra, trấn định lại, ngước mắt sang hỏi Tống Trường Phong: “Áo ngoài của ngươi có đắt không?”

Tống Trường Phong hơi ngây ra, mà vẫn lập tức mỉm cười cởi chiếc áo lụa thêu chỉ vàng trên người xuống: “Muốn dùng thì cứ dùng, Tống gia có khi nào lại thiếu chút tiền này?”

Sở Hành Vân nhận lấy, dùng áo khoác ngoài bao kín lấy toàn bộ tay phải mình, thấp giọng niệm vài câu “Thất kính”, rồi siết chặt nắm đấm tay phải, vừa phát lực, cả cánh tay đã xuyên thủng qua vết thương duỗi vào bụng!

“Hành Vân!”

Sở Hành Vân mặt không biến sắc, mà Tạ Lưu Thủy lại có thể cảm nhận được tên này đang sốt sắng, tay phải của y chậm rãi lần mò bên trong khoang bụng của thi thể, xúc cảm đầu tiên là chỉ thấy ướt lạnh, cẩn thận tìm tòi, dường như có một ít ruột mềm, lên trên nữa, lại có một ít nội tạng nát vụn cùng mấy miếng nam châm lạnh lẽo cứng rắn. Sở Hành Vân dần dần vào sâu hơn, lúc này, cổ tay thấy ngứa ngáy ——

Trong thi thể vẫn còn huyết trùng!

Cách một lớp vải lụa, Sở Hành Vân có thể cảm nhận được từng sợi lông dài trên người nó đang cọ qua làn da mình.

“Rút ra đã, chúng ta đổi sang vải dày hơn rồi…” Tạ Lưu Thủy thấp giọng nói.

“Chất liệu này vừa vặn, vải dày hơn sẽ trở ngại xúc cảm trên tay ta.”

“Nó bò lên mạch đập của ngươi rồi!”

“Nói nhiều.”

Tạ Lưu Thủy quả thực cuống đến không biết phải làm sao: “Sở hiệp khách ngươi lý trí một chút đi, có rất nhiều phương pháp bảo hiểm, chẳng may ngươi bị cắn…”

“Đừng ầm ĩ…”

Tay Sở Hành Vân vẫn đang lục lọi về phía trước, sâu cũng đã bò đến cẳng tay, hiện tại lui ra ngoài đúng là ổn thỏa nhất, mà một linh cảm mơ hồ rồi cũng vô cùng sinh động nào đó lại làm cho y không dừng lại được.

Bỗng nhiên, tay y chạm đến thứ gì đó lạnh lẽo.

Hai người Tạ Sở đều sững sờ, xúc cảm này rõ ràng khác hẳn với nam châm có góc cạnh, đây là một mảnh gì đó có dạng tròn nhẵn nhụi.

Sở Hành Vân nắm chặt lấy vật ấy, hít sâu một hơi, rồi đột ngột rút tay phải ra, hất áo khoác xuống, để vật tròn kia xuống dưới đất.

Tống Trường Phong giơ đuốc lên, soi kỹ:

Vật này đen như mực đông, rồi cũng sâu thẳm như đồng tử, còn mơ hồ ánh lên màu tím của ngọc, đúng là một miếng mặc ngọc hoàn bích giá trị liên thành, chỉ là hình điêu khắc bên trên lại làm cho hắn thấy hơi khó hiểu.

“Đây là… khắc vật gì vậy?”

Sở Hành Vân liếc mắt nhìn, qua thoáng chốc, nhịp thở đã ngưng lại, dưới ánh lửa hình điêu khắc trên miếng ngọc trở nên vô cùng sống động:

Giống hổ, có lông, có cánh, hai đường vân dài kiên cường mạnh mẽ, cho đến phần cuối hơi nhếch lên.

Ngọc Cùng Kỳ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện