Thiên Hạo đứng đó, lặng lẽ quan sát mẹ cậu bàn công việc với Cảnh Ngôn và Hạ Sương. Đúng như lời Thư Nguyệt nói, cô luôn chú tâm vào công việc, không hề để tâm đến những việc khác. Nhưng từ lúc bắt đầu cho đến giờ, vẫn luôn có 1 ánh mắt luôn nhìn cô chăm chú.
Là hắn.
Cô thật không hiểu vì sao hắn luôn nhìn cô như vậy, khiến Thư Nguyệt có chút khó chịu, và 1 phần nhỏ là bối rối. Căn bản đây là người đàn ông mà cô từng yêu sâu đậm, muốn quên đi không phải là dễ dàng. Tuy 5 năm không phải là ngắn cũng không phải dài, nhưng vẫn không thể làm cho Thư Nguyệt quên đi Cảnh Ngôn.
Người ta vẫn thường nói: “ Yêu 1 người rất dễ, nhưng muốn quên đi một người rất khó!”
Bỗng nhiên Hạ Sương liền hắng nhẹ giọng 1 tiếng như để nhắc hắn. Cô chỉ cười nhẹ, nói:
- Thẩm Tiểu Thư, mong cô hãy chú tâm vào việc quan trọng, đừng sao nhãng bởi các việc khác.
Nhìn cô ta lẳng lặng cúi đầu, Thư Nguyệt chỉ biết lắc đầu.
Cô cảm thấy mình nên thán phục tài lật mặt của Hạ Sương. Lúc đầu là 1 tiểu tam chen chân vào gia đình người khác, vậy mà bây giờ lại cảm thấy tự cao như vậy?
Thật nực cười!
Thư Nguyệt làm sao lại không biết, người mà 5 năm trước nảy ra ý nghĩ cố tình hãm hại cô và thai nhi là cô ta? Cô không ngu. Nếu lần này Hạ Sương còn cố tình động đến người thân của cô, nhất định Thư Nguyệt sẽ khiến cô ta trả giá gấp bội lần.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc. Cô rũ bỏ khuôn mặt nghiêm nghị, đi ra bế Thiên Hạo lên, cười hạnh phúc.
Bỗng tiếng điện thoại reo lên, Thư Nguyệt đặt Thiên Hạo xuống đi ra ngoài nghe. Nhìn dòng chữ trên màn hình, cô mỉm cười vui vẻ. Nhấc máy nghe, cô nói nhẹ nhàng:
- Sao vậy? Mới chưa bao lâu đã gọi điện cho em rồi?
- Tự dưng thấy nhớ em... Đang ở đâu?
- Ở tập đoàn Lục Thị. Có việc gì sao?
- Anh đang ở sân bay thành phố A
- Anh... về Trung Quốc sao? Có cần em cùng con ra đón anh?
- Được rồi, không cần phải vậy đâu. Anh đang trên đường tới Lục Thị rồi. Tầm nửa tiếng nữa sẽ tới đón em, chúng ta cùng đi ăn
- Ừm. Đợi anh...
Ngắt máy, cô lấy lại trạng thái ban đầu, bước vào phòng của Cảnh Ngôn. Trong đó, tuyệt nhiên không hề có tiếng động nào, không khí ảm đạm, lạnh lẽo như lúc cô mới đến...
Thư Nguyệt nhìn Thiên Hạo, khuôn mặt cao lãnh, nhìn không giống 1 đứa trẻ lên 5.
Cảnh Ngôn và Hạ Sương, 2 người họ với nét mặt bất ngờ, đôi mắt hắn bỗng ánh lên 1 tia thích thú. Chắc hẳn, cậu đã cho hắn thấy rằng: Thiên Hạo cậu, không cần ba vẫn có thể tự lớn lên.
Cảnh Ngôn dời tầm mắt về phía Thư Nguyện, hắn bước đến, cao ngạo nói:
- Lâm Tiểu Thư, giờ cũng đã gần trưa, chúng tôi có thể mời cô đi ăn?
- Mạo phạm rồi, Lục Tổng. Hôm nay tôi cũng có hẹn – Cô cười lại một cái lịch sự- Hẹn anh hôm khác vậy.
- Vậy được, hẹn cô hôm khác.
Câu nói này là của Hạ Sương. Cô ta đang lo sợ cái gì chứ? Sợ rằng Thư Nguyệt cô sẽ cướp người đàn ông của cô ta sao? Không có chuyện đấy đâu.
Từ sau khi bỏ đi, Thư Nguyệt đã nói rằng là do cô vứt bỏ hắn. Nếu Hạ Sương thích dùng lại đồ cũ, thì cô cũng không hề ngăn cản.
Cô cười lại rồi liền bế Thiên Hạo đi xuống. Cô chỉ sợ, nếu như càng ở lâu thì cô sẽ thấy ghê tởm mà nôn ra đây mất.
Sau khi Thư Nguyệt đi xuống cũng là lúc Hạ Sương khoác tay Cảnh Ngôn cùng đi. Vừa bước ra khỏi thang máy, Cảnh Ngôn chăm chú nhìn không thể rời mắt: Con trai hắn, lại đang đi ôm cổ người đàn ông khác, luôn miệng gọi: Ba...Ba...”. Nhưng còn hắn thì lại không như vậy. Chỉ có cách xưng hô “ chú- tôi” một cách lạnh nhạt, không hề vui vẻ, hạnh phúc như thể kia.
Thư Nguyệt đứng 1 bên nhìn Thiên Hạo cùng người đàn ông đó mà mỉm cười hạnh phúc.
Thái độ lúc này của cô thật khác so với lúc ở cùng Cảnh Ngôn. Bỗng trong lòng hắn len lỏi 1 tí gọi là khó chịu.
Hắn bước đến gần, làm sao Cảnh Ngôn lại không nhận ra đây là ai cơ chứ.Đây không phải là Chủ Tịch Cố Thị- Cố Hàn Dư hay sao? Đây cũng là tập đoàn mà cô đang làm việc.
Hàn Dư là một người bạn mới của Thư Nguyệt khi cô mới sang nước ngoài. Lúc đó, Thư Nguyệt một thân một mình với 2 bàn tay trắng, không tiền đồ, không cơ nghiệp, không nơi nương tựa. Bên cạnh cô lúc ấy chỉ có cái thai nhi trong bụng. Số tiền tiết kiệm mà Thư Nguyệt để dành cũng chỉ đủ tiền vé máy bay cho cô mà thôi. Khi sang đến nước ngoài, cô lủi thủi ở một góc lạnh lẽo, chỉ có một chiếc áo khoác mỏng nhưng không đủ để cô giữ ấm.
Bỗng nhiên một thân hình cao lớn đến trước mặt cô, cởi chiếc áo trên người anh khoác cho thân thể bé bỏng đang run lên vì lạnh của Thư Nguyệt. Cô ngước mắt lên nhìn, anh nhìn cô cười rồi nói:
- Cô gái, tại sao cô lại ngồi đây?
- Tôi... không có nơi để về
- Tại sao? Ba mẹ cô đâu?
- Ba mẹ? Tôi không có...
- Vậy tại sao cô đến đây?
- Tôi.... Tôi... đang mang thai, nhưng không thể...- Cô ngắc ngứ mãi chưa thể trả lời được
- Vậy cô theo tôi về nhà, tôi sẽ giúp cô tìm việc làm- Anh đưa bàn tay ra, nhìn cô
Thư Nguyệt lúc đầu hơi do dự, nhưng rồi cũng đưa đôi bàn tay ra nắm. Lúc ấy, Hàn Dư mới nhận ra bàn tay cô đã lạnh cứng từ lúc nào.
Sau đó, anh để cô sống trong nhà mình, giúp cô mọi việc, sắp xếp công việc cho cô. Rồi đến lúc cô sinh, Hàn Dư là người ở bên cạnh chăm sóc cô co tới khi Thiên Hạo lớn, anh vẫn luôn yêu thương và chăm sóc cậu. Thiên Hạo từ lâu đã xem Hàn Dư như ba ruột của mình...
Từ xa, Hàn Dư thấy Cảnh Ngôn và Hạ Sương đi tới, liền quay sang chào hỏi:
- Lục Tổng và Lục Phu Nhân.
- Cố Tổng, lâu rồi không gặp...
Là hắn.
Cô thật không hiểu vì sao hắn luôn nhìn cô như vậy, khiến Thư Nguyệt có chút khó chịu, và 1 phần nhỏ là bối rối. Căn bản đây là người đàn ông mà cô từng yêu sâu đậm, muốn quên đi không phải là dễ dàng. Tuy 5 năm không phải là ngắn cũng không phải dài, nhưng vẫn không thể làm cho Thư Nguyệt quên đi Cảnh Ngôn.
Người ta vẫn thường nói: “ Yêu 1 người rất dễ, nhưng muốn quên đi một người rất khó!”
Bỗng nhiên Hạ Sương liền hắng nhẹ giọng 1 tiếng như để nhắc hắn. Cô chỉ cười nhẹ, nói:
- Thẩm Tiểu Thư, mong cô hãy chú tâm vào việc quan trọng, đừng sao nhãng bởi các việc khác.
Nhìn cô ta lẳng lặng cúi đầu, Thư Nguyệt chỉ biết lắc đầu.
Cô cảm thấy mình nên thán phục tài lật mặt của Hạ Sương. Lúc đầu là 1 tiểu tam chen chân vào gia đình người khác, vậy mà bây giờ lại cảm thấy tự cao như vậy?
Thật nực cười!
Thư Nguyệt làm sao lại không biết, người mà 5 năm trước nảy ra ý nghĩ cố tình hãm hại cô và thai nhi là cô ta? Cô không ngu. Nếu lần này Hạ Sương còn cố tình động đến người thân của cô, nhất định Thư Nguyệt sẽ khiến cô ta trả giá gấp bội lần.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cuộc họp cũng kết thúc. Cô rũ bỏ khuôn mặt nghiêm nghị, đi ra bế Thiên Hạo lên, cười hạnh phúc.
Bỗng tiếng điện thoại reo lên, Thư Nguyệt đặt Thiên Hạo xuống đi ra ngoài nghe. Nhìn dòng chữ trên màn hình, cô mỉm cười vui vẻ. Nhấc máy nghe, cô nói nhẹ nhàng:
- Sao vậy? Mới chưa bao lâu đã gọi điện cho em rồi?
- Tự dưng thấy nhớ em... Đang ở đâu?
- Ở tập đoàn Lục Thị. Có việc gì sao?
- Anh đang ở sân bay thành phố A
- Anh... về Trung Quốc sao? Có cần em cùng con ra đón anh?
- Được rồi, không cần phải vậy đâu. Anh đang trên đường tới Lục Thị rồi. Tầm nửa tiếng nữa sẽ tới đón em, chúng ta cùng đi ăn
- Ừm. Đợi anh...
Ngắt máy, cô lấy lại trạng thái ban đầu, bước vào phòng của Cảnh Ngôn. Trong đó, tuyệt nhiên không hề có tiếng động nào, không khí ảm đạm, lạnh lẽo như lúc cô mới đến...
Thư Nguyệt nhìn Thiên Hạo, khuôn mặt cao lãnh, nhìn không giống 1 đứa trẻ lên 5.
Cảnh Ngôn và Hạ Sương, 2 người họ với nét mặt bất ngờ, đôi mắt hắn bỗng ánh lên 1 tia thích thú. Chắc hẳn, cậu đã cho hắn thấy rằng: Thiên Hạo cậu, không cần ba vẫn có thể tự lớn lên.
Cảnh Ngôn dời tầm mắt về phía Thư Nguyện, hắn bước đến, cao ngạo nói:
- Lâm Tiểu Thư, giờ cũng đã gần trưa, chúng tôi có thể mời cô đi ăn?
- Mạo phạm rồi, Lục Tổng. Hôm nay tôi cũng có hẹn – Cô cười lại một cái lịch sự- Hẹn anh hôm khác vậy.
- Vậy được, hẹn cô hôm khác.
Câu nói này là của Hạ Sương. Cô ta đang lo sợ cái gì chứ? Sợ rằng Thư Nguyệt cô sẽ cướp người đàn ông của cô ta sao? Không có chuyện đấy đâu.
Từ sau khi bỏ đi, Thư Nguyệt đã nói rằng là do cô vứt bỏ hắn. Nếu Hạ Sương thích dùng lại đồ cũ, thì cô cũng không hề ngăn cản.
Cô cười lại rồi liền bế Thiên Hạo đi xuống. Cô chỉ sợ, nếu như càng ở lâu thì cô sẽ thấy ghê tởm mà nôn ra đây mất.
Sau khi Thư Nguyệt đi xuống cũng là lúc Hạ Sương khoác tay Cảnh Ngôn cùng đi. Vừa bước ra khỏi thang máy, Cảnh Ngôn chăm chú nhìn không thể rời mắt: Con trai hắn, lại đang đi ôm cổ người đàn ông khác, luôn miệng gọi: Ba...Ba...”. Nhưng còn hắn thì lại không như vậy. Chỉ có cách xưng hô “ chú- tôi” một cách lạnh nhạt, không hề vui vẻ, hạnh phúc như thể kia.
Thư Nguyệt đứng 1 bên nhìn Thiên Hạo cùng người đàn ông đó mà mỉm cười hạnh phúc.
Thái độ lúc này của cô thật khác so với lúc ở cùng Cảnh Ngôn. Bỗng trong lòng hắn len lỏi 1 tí gọi là khó chịu.
Hắn bước đến gần, làm sao Cảnh Ngôn lại không nhận ra đây là ai cơ chứ.Đây không phải là Chủ Tịch Cố Thị- Cố Hàn Dư hay sao? Đây cũng là tập đoàn mà cô đang làm việc.
Hàn Dư là một người bạn mới của Thư Nguyệt khi cô mới sang nước ngoài. Lúc đó, Thư Nguyệt một thân một mình với 2 bàn tay trắng, không tiền đồ, không cơ nghiệp, không nơi nương tựa. Bên cạnh cô lúc ấy chỉ có cái thai nhi trong bụng. Số tiền tiết kiệm mà Thư Nguyệt để dành cũng chỉ đủ tiền vé máy bay cho cô mà thôi. Khi sang đến nước ngoài, cô lủi thủi ở một góc lạnh lẽo, chỉ có một chiếc áo khoác mỏng nhưng không đủ để cô giữ ấm.
Bỗng nhiên một thân hình cao lớn đến trước mặt cô, cởi chiếc áo trên người anh khoác cho thân thể bé bỏng đang run lên vì lạnh của Thư Nguyệt. Cô ngước mắt lên nhìn, anh nhìn cô cười rồi nói:
- Cô gái, tại sao cô lại ngồi đây?
- Tôi... không có nơi để về
- Tại sao? Ba mẹ cô đâu?
- Ba mẹ? Tôi không có...
- Vậy tại sao cô đến đây?
- Tôi.... Tôi... đang mang thai, nhưng không thể...- Cô ngắc ngứ mãi chưa thể trả lời được
- Vậy cô theo tôi về nhà, tôi sẽ giúp cô tìm việc làm- Anh đưa bàn tay ra, nhìn cô
Thư Nguyệt lúc đầu hơi do dự, nhưng rồi cũng đưa đôi bàn tay ra nắm. Lúc ấy, Hàn Dư mới nhận ra bàn tay cô đã lạnh cứng từ lúc nào.
Sau đó, anh để cô sống trong nhà mình, giúp cô mọi việc, sắp xếp công việc cho cô. Rồi đến lúc cô sinh, Hàn Dư là người ở bên cạnh chăm sóc cô co tới khi Thiên Hạo lớn, anh vẫn luôn yêu thương và chăm sóc cậu. Thiên Hạo từ lâu đã xem Hàn Dư như ba ruột của mình...
Từ xa, Hàn Dư thấy Cảnh Ngôn và Hạ Sương đi tới, liền quay sang chào hỏi:
- Lục Tổng và Lục Phu Nhân.
- Cố Tổng, lâu rồi không gặp...
Danh sách chương