Sau khi Vân Yên thành công giải cứu Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần khắc sâu ý thức được mình quan tâm sẽ bị loạn.
Mới vừa rồi dưới sự vui vẻ, hắn lại không tự chủ băng bó đôi chân Tiêu Vãn thành cái bắng tét, khiến Tiêu Vãn không thể bò từ dưới đất lên.
"Thê chủ, thật xin lỗi.
.
.
.
.
.
Ta chỉ muốn giúp nàng băng bó một chút, không phải cố ý.
.
.
.
.
."
Họa Hạ cố ý sưng mặt lên, đe dọa: "Nào có ai băng bó như vậy! Ngươi có biết buộc chặt như vậy, rất dễ dàng khí huyết không thuận, thương càng thêm thương, tạo thành tàn tật hay không đấy! Người cũng lớn như vậy, mà ngay cả đạo lý cơ bản nhất như vậy cũng không hiểu! A.
.
.
.
.
." Họa Hạ chợt kêu gào bi thống một tiếng, uất ức nhìn Tiêu Vãn: "Tiểu thư, sao người lại nhéo ta.
.
.
.
.
."
Tiêu Vãn hung hăng nhéo hai bắp đùi nàng, dùng ánh mắt nhắc nhở nàng.
Họa Hạ lúc này mới tháo xuống tư thái hộ chủ, có chút uất ức mà từ bên giường từ từ dời đi, để lại chỗ ngồi ở mép giường cho Tạ Sơ Thần.
Nhìn gò má tái nhợt không có chút máu của Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần mất mác nhún bả vai.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình không những không giúp được thê chủ, còn một chút hữu dụng cũng không có.
Hắn bị thương rất nặng, mới vừa rồi thần thái sáng láng, vô cùng hưng phấn trong nháy mắt ảm đạm xuống, rũ đầu, đôi tay khó chịu nắm chặt nhau trong ống tay áo.
Có thể vì vậy mà thê chủ ghét hắn hay không?
Tiêu Vãn hắng giọng, mở miệng nói: "Sơ Thần, ngươi đừng nghe Họa Hạ nói linh tinh, nàng cố ý hù dọa ngươi đấy.
.
.
.
.
."
Tạ Sơ Thần khẩn trương hỏi: "Vậy thê chủ có vì vậy mà tàn tật hay không?"
Tiêu Vãn kém chút nữa bị chính nước miếng của mình nghẹn chết: "Dĩ nhiên sẽ không."
Mặc dù Tiêu Vãn đảm bảo chắc chắn như vậy, nhưng Tạ Sơ Thần vẫn cảm thấy bất ổn trong lòng.
Hắn ngồi ở một bên, đỏ mắt chờ mong nhìn Tiêu Vãn, dáng vẻ mười phần không yên lòng.
Cho đến khi vì chứng minh mình không có việc gì, đi đứng linh hoạt, Tiêu Vãn phải đi tới đi lui trước mắt hắn, hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trấn an được Tạ Sơ Thần xong, Tiêu Vãn bận rộn, đầu tiên phải hoàn thành bài tập Thái Phó giao.
Cảm nghĩ hôm nay.
.
.
.
.
.
Dưới ngòi bút xiêu xiêu vẹo vẹo của mình, chữ viết quả thật xấu xí, Tiêu Vãn khẽ thở dài một hơi.
Đầu tiên, trước luyện chữ một chút.
Luyện toàn bộ nửa canh giờ chữ, Tiêu Vãn mới phát hiện ra mình vẫn không mài mực, giương mắt vừa nhìn, lại thấy Tạ Sơ Thần im lặng đứng ở bên cạnh mình, chăm chú mài nghiên.
Lòng của Tiêu Vãn trong nháy mắt mềm mại, dưới ngòi bút rồng bay phượng múa, chữ viết lại nhiều hơn lúc ban đầu nhũn như con chi chi mấy phần khí thế bức người.
Đang đắc chí thì Tiêu Vãn giật mình một cái phát hiện, lại tự viết hai chữ "Sơ Thần" thật to.
Tâm nàng nhảy lên một cái, thừa dịp Tạ Sơ Thần cúi đầu mài mực, lập tức hủy thi diệt tích, vê tròn cục giấy nhét vào trong tay áo.
Cuối cùng, ở trên tờ giấy trắng, Tiêu Vãn chỉ viết xuống một đoạn văn, không chỉ là cảm nhận về ngày hôm nay, mà là từ khi sống lại tới nay, trong lòng chỉ có lòng tin.
—— cảm tạ trời xanh cho ta thêm một cơ hội, lần này, ta phải bảo vệ những người thương ta kì vọng vào ta.
Nghĩ như vậy, Tiêu Vãn không biết vì sao, len lén liếc thiếu niên bên người một cái.
Ánh mặt trời từ song cửa sổ chiếu vào, đắm chìm trên khuôn mặt xuất trần kia, lại tản ra một loại ánh sáng ấm áp nhàn nhạt.
"Tiểu thư, đây là sổ sách ngươi muốn." Đang lúc Tiêu Vãn hoảng thần, Vân Yên và Họa Hạ ôm một đống sổ sách, đẩy cửa vào bên trong.
Lúc này Tiêu Vãn mới chột dạ thu hồi ánh mắt, vẻ mặt làm bộ như thành thật nhìn lên sổ sách.
Sau khi Tiêu Vãn thành thân, Tiêu gia nên do chính phu Tiêu Vãn một tay xử lý.
Hôm nay trong mắt mọi người Quý Thư Mặc là chính phu trên danh nghĩa còn chưa trở về, Liễu thị lợi dụng chuyện này, vẫn bá chiếm quyền quản gia.
Trong lòng Tiêu Vãn cảm thấy sầu lo.
Tự mình coi như vạn năng hơn nữa, cũng không thể chỗ nào cũng trông nom hết được.
Nhưng hôm nay gia quyền sa sút trong tay Liễu thị, Tiêu Vãn mười phần không yên lòng, cho nên, mệnh Vân Yên và Họa Hạ mang tất cả sổ sách Tiêu gia từ trong tay Liễu thị tới đây.
Nàng muốn kiểm tra toàn bộ, nhanh chóng thanh trừ Tiêu gia từ trên xuống dưới một lượt!
Chỉ là, Tiêu Vãn là một hoàn khố đệ tử, nhức đầu nhất chính là số học.
Vì vậy, chỉ vừa mở quyển thứ nhất, Tiêu Vãn nhìn các khoản chằng chịt này, cả người đều choáng váng.
Mà Vân Yên và Họa Hạ cũng không hiểu mấy chuyện sổ sách này, cũng không có cách nào giúp đỡ Tiêu Vãn xử lý...!sổ sách tích thành núi này.
Nhất là lúc đầu tháng, muốn kiểm kê tất cả số lượng tròn và khuyết tháng trước, càng làm cho Tiêu Vãn đau đầu.
Nàng nhàm chán tính toán, chợt, ánh mắt sáng lên: "Lại thiếu ba trăm lượng bạc! Cuối cùng bị ta tìm được chỗ sơ hở rồi!"
Tạ Sơ Thần một mực yên lặng lặng yên quan sát Tiêu Vãn, liếc mắt nhìn Tiêu Vãn viết xuống con số, vừa liếc nhìn sổ sách, yếu ớt lên tiếng: "Thê chủ, người tính sai cái này rồi.
.
.
.
.
.
Nên như vậy.
.
.
.
.
." Tay thon dài như ngọc chỉ nhẹ nhàng sờ chút một chút lên bàn tính hạt châu, phát ra tiếng vang thanh thúy, trong nháy mắt chuyển đổi thành một đáp án khác, giống y đúc trong sổ sách.
Mà Tạ Sơ Thần lại tính những khoản khác, cũng không sai chút nào.
"Ngươi biết tính sổ?" Tiêu Vãn kinh ngạc hỏi.
Tạ Sơ Thần gật đầu một cái, vừa muốn mở miệng, lại thấy ánh mắt Tiêu Vãn lấp lánh nhìn mình, trên mặt hiện lên một vệt đỏ ửng khả nghi: "Mẫu thân là người buôn bán, từ nhỏ đến lớn ta mưa dầm thấm đất, biết sử dụng bàn châu và kết toán đơn giản."
Không ngờ Tạ Sơ Thần lại biết nhiều như thế, lời đồn đãi quả thật không thể tin!
Tiêu Vãn cực kém số học không nhịn được tán dương: "Sơ Thần, ngươi thật giỏi! Lại hiểu nhiều như vậy! Ngươi có thể dạy ta một chút không? Rốt cuộc ta sai ở chỗ nào vậy?"
Được Tiêu Vãn khen như vậy, Tạ Sơ Thần lập tức lâng lâng lên, hắn thật ngại mở miệng nói thật ra mình chỉ biết tính toán đơn giản.
Hắn cũng chưa bao giờ nghiêm túc học hành, hiện tại đã sớm quên mất thất thất bát bát.
Nhưng Tiêu Vãn thỉnh cầu thật sự khiến lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, càng làm cho trong lòng hắn cảm giác tự hào và trong nháy mắt lòng tự tin bành trướng, luôn cảm giác rốt cuộc Tiêu Vãn cũng cần mình.
Hắn phe phẩy cái đuôi nhỏ sau lưng, lộ ra lại nụ cười ngọt vừa mềm, xấu hổ gật đầu một cái: "Thê chủ muốn học cái gì, Sơ Thần nhất định tri vô bất ngôn*."
*Tri vô bất ngôn: hễ biết thì sẽ nói
Trong nháy mắt Tiêu Vãn đẩy sổ sách trong tay tới trước, một tay kéo Tạ Sơ Thần đến ngồi xuống bên cạnh mình, vội vàng hỏi: "Sơ Thần, cái này với cái này tính thế nào mà ra?"
Cảm nhận được thân thể hai người dính chặt nhau, khóe miệng Tạ Sơ Thần hiện lên nụ cười gian kế thực hiện được, hắn cố ý xê dịch thân thể lại gần Tiêu Vãn, giống như nhẹ nhàng dựa trên người của Tiêu Vãn.
Hắn hít một hơi thật sâu, tham luyến nhiệt độ trên người Tiêu Vãn, đợi đến khi Tiêu Vãn thúc giục mấy lần, hắn mới uốn chân mày xinh đẹp lên, mở miệng giảng giải.
Tiêu Vãn nghe xong, khen: "Sơ Thần nếu biết xử lý sổ sách, chắc hẳn về sau phương diện quản gia và xử lý cửa hàng cũng không có gì quá lớn."
Tiêu Vãn vẫn muốn giúp Tạ Sơ Thần đoạt lại Tạ gia, nếu Tạ Sơ Thần có tài năng này, ngày sau có thể toàn quyền xử lý Tạ gia, cũng sẽ không bị thứ hệ mưu đoạt nữa.
Quản gia? Xử lý cửa hàng?! Chẳng lẽ thê chủ muốn giao Tiêu gia.
.
.
.
.
.
Tạ Sơ Thần giật mình trong lòng, rục rịch ngóc đầu dậy lòng vọt dấy lên.
Lúc này, lại nghe Tiêu Vãn hỏi: "Sơ Thần, cái này làm như thế nào?"
Đang mơ tưởng viễn vong Tạ Sơ Thần bị hỏi như vậy, mới phát hiện một canh giờ ngắn ngủn, mình đã truyền thụ toàn bộ kiến thức cho Tiêu Vãn, ai ngờ Tiêu Vãn suy một ra ba năng lực quá mạnh mẽ, đã hỏi tới chỗ yếu của mình.
Chỉ sợ Tiêu Vãn phát hiện mình thật ra cũng không hiểu bao nhiêu mà ghét bỏ mình, mặt của Tạ Sơ Thần bởi vì khẩn trương nổi lên một chút ửng hồng, hắn thấp thỏm níu lấy vạt áo của mình, một đôi mắt to ướt nhẹp chớp chớp, hai bên lỗ tai càng ngày càng đỏ, cái trán không ngừng tràn ra mồ hôi hột cuồn cuộn, trong nháy mắt hơi thở hỗn độn không chịu nổi.
Nên làm cái gì? Nên làm cái gì?
Vạt áo cũng bị Tạ Sơ Thần nhéo đến nhăn nhúm, hắn còn dùng sức níu lấy.
Đột nhiên, hắn linh cơ nhất động ngáp một cái, mặt khốn ý mà nhìn Tiêu Vãn, ánh mắt sáng lóng lánh lại long lanh này thấy thế nào cũng khiến người yêu thương.
.
Mới vừa rồi dưới sự vui vẻ, hắn lại không tự chủ băng bó đôi chân Tiêu Vãn thành cái bắng tét, khiến Tiêu Vãn không thể bò từ dưới đất lên.
"Thê chủ, thật xin lỗi.
.
.
.
.
.
Ta chỉ muốn giúp nàng băng bó một chút, không phải cố ý.
.
.
.
.
."
Họa Hạ cố ý sưng mặt lên, đe dọa: "Nào có ai băng bó như vậy! Ngươi có biết buộc chặt như vậy, rất dễ dàng khí huyết không thuận, thương càng thêm thương, tạo thành tàn tật hay không đấy! Người cũng lớn như vậy, mà ngay cả đạo lý cơ bản nhất như vậy cũng không hiểu! A.
.
.
.
.
." Họa Hạ chợt kêu gào bi thống một tiếng, uất ức nhìn Tiêu Vãn: "Tiểu thư, sao người lại nhéo ta.
.
.
.
.
."
Tiêu Vãn hung hăng nhéo hai bắp đùi nàng, dùng ánh mắt nhắc nhở nàng.
Họa Hạ lúc này mới tháo xuống tư thái hộ chủ, có chút uất ức mà từ bên giường từ từ dời đi, để lại chỗ ngồi ở mép giường cho Tạ Sơ Thần.
Nhìn gò má tái nhợt không có chút máu của Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần mất mác nhún bả vai.
Hắn đột nhiên cảm thấy mình không những không giúp được thê chủ, còn một chút hữu dụng cũng không có.
Hắn bị thương rất nặng, mới vừa rồi thần thái sáng láng, vô cùng hưng phấn trong nháy mắt ảm đạm xuống, rũ đầu, đôi tay khó chịu nắm chặt nhau trong ống tay áo.
Có thể vì vậy mà thê chủ ghét hắn hay không?
Tiêu Vãn hắng giọng, mở miệng nói: "Sơ Thần, ngươi đừng nghe Họa Hạ nói linh tinh, nàng cố ý hù dọa ngươi đấy.
.
.
.
.
."
Tạ Sơ Thần khẩn trương hỏi: "Vậy thê chủ có vì vậy mà tàn tật hay không?"
Tiêu Vãn kém chút nữa bị chính nước miếng của mình nghẹn chết: "Dĩ nhiên sẽ không."
Mặc dù Tiêu Vãn đảm bảo chắc chắn như vậy, nhưng Tạ Sơ Thần vẫn cảm thấy bất ổn trong lòng.
Hắn ngồi ở một bên, đỏ mắt chờ mong nhìn Tiêu Vãn, dáng vẻ mười phần không yên lòng.
Cho đến khi vì chứng minh mình không có việc gì, đi đứng linh hoạt, Tiêu Vãn phải đi tới đi lui trước mắt hắn, hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trấn an được Tạ Sơ Thần xong, Tiêu Vãn bận rộn, đầu tiên phải hoàn thành bài tập Thái Phó giao.
Cảm nghĩ hôm nay.
.
.
.
.
.
Dưới ngòi bút xiêu xiêu vẹo vẹo của mình, chữ viết quả thật xấu xí, Tiêu Vãn khẽ thở dài một hơi.
Đầu tiên, trước luyện chữ một chút.
Luyện toàn bộ nửa canh giờ chữ, Tiêu Vãn mới phát hiện ra mình vẫn không mài mực, giương mắt vừa nhìn, lại thấy Tạ Sơ Thần im lặng đứng ở bên cạnh mình, chăm chú mài nghiên.
Lòng của Tiêu Vãn trong nháy mắt mềm mại, dưới ngòi bút rồng bay phượng múa, chữ viết lại nhiều hơn lúc ban đầu nhũn như con chi chi mấy phần khí thế bức người.
Đang đắc chí thì Tiêu Vãn giật mình một cái phát hiện, lại tự viết hai chữ "Sơ Thần" thật to.
Tâm nàng nhảy lên một cái, thừa dịp Tạ Sơ Thần cúi đầu mài mực, lập tức hủy thi diệt tích, vê tròn cục giấy nhét vào trong tay áo.
Cuối cùng, ở trên tờ giấy trắng, Tiêu Vãn chỉ viết xuống một đoạn văn, không chỉ là cảm nhận về ngày hôm nay, mà là từ khi sống lại tới nay, trong lòng chỉ có lòng tin.
—— cảm tạ trời xanh cho ta thêm một cơ hội, lần này, ta phải bảo vệ những người thương ta kì vọng vào ta.
Nghĩ như vậy, Tiêu Vãn không biết vì sao, len lén liếc thiếu niên bên người một cái.
Ánh mặt trời từ song cửa sổ chiếu vào, đắm chìm trên khuôn mặt xuất trần kia, lại tản ra một loại ánh sáng ấm áp nhàn nhạt.
"Tiểu thư, đây là sổ sách ngươi muốn." Đang lúc Tiêu Vãn hoảng thần, Vân Yên và Họa Hạ ôm một đống sổ sách, đẩy cửa vào bên trong.
Lúc này Tiêu Vãn mới chột dạ thu hồi ánh mắt, vẻ mặt làm bộ như thành thật nhìn lên sổ sách.
Sau khi Tiêu Vãn thành thân, Tiêu gia nên do chính phu Tiêu Vãn một tay xử lý.
Hôm nay trong mắt mọi người Quý Thư Mặc là chính phu trên danh nghĩa còn chưa trở về, Liễu thị lợi dụng chuyện này, vẫn bá chiếm quyền quản gia.
Trong lòng Tiêu Vãn cảm thấy sầu lo.
Tự mình coi như vạn năng hơn nữa, cũng không thể chỗ nào cũng trông nom hết được.
Nhưng hôm nay gia quyền sa sút trong tay Liễu thị, Tiêu Vãn mười phần không yên lòng, cho nên, mệnh Vân Yên và Họa Hạ mang tất cả sổ sách Tiêu gia từ trong tay Liễu thị tới đây.
Nàng muốn kiểm tra toàn bộ, nhanh chóng thanh trừ Tiêu gia từ trên xuống dưới một lượt!
Chỉ là, Tiêu Vãn là một hoàn khố đệ tử, nhức đầu nhất chính là số học.
Vì vậy, chỉ vừa mở quyển thứ nhất, Tiêu Vãn nhìn các khoản chằng chịt này, cả người đều choáng váng.
Mà Vân Yên và Họa Hạ cũng không hiểu mấy chuyện sổ sách này, cũng không có cách nào giúp đỡ Tiêu Vãn xử lý...!sổ sách tích thành núi này.
Nhất là lúc đầu tháng, muốn kiểm kê tất cả số lượng tròn và khuyết tháng trước, càng làm cho Tiêu Vãn đau đầu.
Nàng nhàm chán tính toán, chợt, ánh mắt sáng lên: "Lại thiếu ba trăm lượng bạc! Cuối cùng bị ta tìm được chỗ sơ hở rồi!"
Tạ Sơ Thần một mực yên lặng lặng yên quan sát Tiêu Vãn, liếc mắt nhìn Tiêu Vãn viết xuống con số, vừa liếc nhìn sổ sách, yếu ớt lên tiếng: "Thê chủ, người tính sai cái này rồi.
.
.
.
.
.
Nên như vậy.
.
.
.
.
." Tay thon dài như ngọc chỉ nhẹ nhàng sờ chút một chút lên bàn tính hạt châu, phát ra tiếng vang thanh thúy, trong nháy mắt chuyển đổi thành một đáp án khác, giống y đúc trong sổ sách.
Mà Tạ Sơ Thần lại tính những khoản khác, cũng không sai chút nào.
"Ngươi biết tính sổ?" Tiêu Vãn kinh ngạc hỏi.
Tạ Sơ Thần gật đầu một cái, vừa muốn mở miệng, lại thấy ánh mắt Tiêu Vãn lấp lánh nhìn mình, trên mặt hiện lên một vệt đỏ ửng khả nghi: "Mẫu thân là người buôn bán, từ nhỏ đến lớn ta mưa dầm thấm đất, biết sử dụng bàn châu và kết toán đơn giản."
Không ngờ Tạ Sơ Thần lại biết nhiều như thế, lời đồn đãi quả thật không thể tin!
Tiêu Vãn cực kém số học không nhịn được tán dương: "Sơ Thần, ngươi thật giỏi! Lại hiểu nhiều như vậy! Ngươi có thể dạy ta một chút không? Rốt cuộc ta sai ở chỗ nào vậy?"
Được Tiêu Vãn khen như vậy, Tạ Sơ Thần lập tức lâng lâng lên, hắn thật ngại mở miệng nói thật ra mình chỉ biết tính toán đơn giản.
Hắn cũng chưa bao giờ nghiêm túc học hành, hiện tại đã sớm quên mất thất thất bát bát.
Nhưng Tiêu Vãn thỉnh cầu thật sự khiến lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, càng làm cho trong lòng hắn cảm giác tự hào và trong nháy mắt lòng tự tin bành trướng, luôn cảm giác rốt cuộc Tiêu Vãn cũng cần mình.
Hắn phe phẩy cái đuôi nhỏ sau lưng, lộ ra lại nụ cười ngọt vừa mềm, xấu hổ gật đầu một cái: "Thê chủ muốn học cái gì, Sơ Thần nhất định tri vô bất ngôn*."
*Tri vô bất ngôn: hễ biết thì sẽ nói
Trong nháy mắt Tiêu Vãn đẩy sổ sách trong tay tới trước, một tay kéo Tạ Sơ Thần đến ngồi xuống bên cạnh mình, vội vàng hỏi: "Sơ Thần, cái này với cái này tính thế nào mà ra?"
Cảm nhận được thân thể hai người dính chặt nhau, khóe miệng Tạ Sơ Thần hiện lên nụ cười gian kế thực hiện được, hắn cố ý xê dịch thân thể lại gần Tiêu Vãn, giống như nhẹ nhàng dựa trên người của Tiêu Vãn.
Hắn hít một hơi thật sâu, tham luyến nhiệt độ trên người Tiêu Vãn, đợi đến khi Tiêu Vãn thúc giục mấy lần, hắn mới uốn chân mày xinh đẹp lên, mở miệng giảng giải.
Tiêu Vãn nghe xong, khen: "Sơ Thần nếu biết xử lý sổ sách, chắc hẳn về sau phương diện quản gia và xử lý cửa hàng cũng không có gì quá lớn."
Tiêu Vãn vẫn muốn giúp Tạ Sơ Thần đoạt lại Tạ gia, nếu Tạ Sơ Thần có tài năng này, ngày sau có thể toàn quyền xử lý Tạ gia, cũng sẽ không bị thứ hệ mưu đoạt nữa.
Quản gia? Xử lý cửa hàng?! Chẳng lẽ thê chủ muốn giao Tiêu gia.
.
.
.
.
.
Tạ Sơ Thần giật mình trong lòng, rục rịch ngóc đầu dậy lòng vọt dấy lên.
Lúc này, lại nghe Tiêu Vãn hỏi: "Sơ Thần, cái này làm như thế nào?"
Đang mơ tưởng viễn vong Tạ Sơ Thần bị hỏi như vậy, mới phát hiện một canh giờ ngắn ngủn, mình đã truyền thụ toàn bộ kiến thức cho Tiêu Vãn, ai ngờ Tiêu Vãn suy một ra ba năng lực quá mạnh mẽ, đã hỏi tới chỗ yếu của mình.
Chỉ sợ Tiêu Vãn phát hiện mình thật ra cũng không hiểu bao nhiêu mà ghét bỏ mình, mặt của Tạ Sơ Thần bởi vì khẩn trương nổi lên một chút ửng hồng, hắn thấp thỏm níu lấy vạt áo của mình, một đôi mắt to ướt nhẹp chớp chớp, hai bên lỗ tai càng ngày càng đỏ, cái trán không ngừng tràn ra mồ hôi hột cuồn cuộn, trong nháy mắt hơi thở hỗn độn không chịu nổi.
Nên làm cái gì? Nên làm cái gì?
Vạt áo cũng bị Tạ Sơ Thần nhéo đến nhăn nhúm, hắn còn dùng sức níu lấy.
Đột nhiên, hắn linh cơ nhất động ngáp một cái, mặt khốn ý mà nhìn Tiêu Vãn, ánh mắt sáng lóng lánh lại long lanh này thấy thế nào cũng khiến người yêu thương.
.
Danh sách chương